Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 20
Quay ngược thời gian lại, ước chừng là một tuần trước, cũng chính là cái ngày mà Trịnh Ngạn “chia tay“ Dương Khánh Kiều.
Sau khi Trịnh Ngạn đưa Dương Khánh Kiều về nhà, về chỗ mình ngủ một chút, vào lúc chạng vạng tỉnh lại, nội tâm vẫn như trước rầu rĩ, trống rỗng, tựa như mất đi bảo bối tối trọng yếu của sinh mạng mình.
Nga, đúng vậy, anh mất đi một tiểu dương nhi gợi tình đáng yêu.
Rốt cuộc, là ai vứt bỏ ai trước? Trịnh Ngạn vẫn cứ có loại hoang mang như lạc giữa sương mù này, trước kia cũng từng có bạn tình chủ động đề nghị chia tay, anh đều tùy tiện bọn họ cao hứng đi thì đi, sẽ không giữ lại, lại càng không làm ra hành vi đánh mất lý trí không khống chế được, đối với Dương Khánh Kiều, anh lại nhiều lần thất thường, có khi quả thực ngay cả chính anh cũng không nhận ra mình.
Anh cần bình tĩnh phân tích một chút, cũng cần tìm người bồi anh uống một ly, trong óc không ngừng hiện lên bộ dáng kinh hách khóc kêu của Dương Khánh Kiều, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp lại, siết rồi lại siết, rất đau, lồng ngực co lại hít thở không thông, giống như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Người có thể tìm đến, ngoại trừ Ngô Kiệt Chí quen biết đã lâu và cũng vướng vào vòng lẩn quẩn này thì còn có thể là ai.
“A Chí, đến Blue Night đi.”
“Hô…… Tôi đang …… Uy uy, thật là, lại cúp máy, aiz!”, Ngô Kiệt Chí hừ một tiếng, tuy rằng vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, vẫn lập tức dứt ra nhảy xuống giường.
“Uy, anh cứ như vậy bỏ lại tôi a?”, trên giường một người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Thật xin lỗi, bảo bối, lần sau sẽ bồi thường cho cậu cả vốn lẫn lời.”, vừa nói vừa rất nhanh mặc quần áo hảo, khi đi đến bên cửa mới đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: ”Đúng rồi, cậu tên gì?”
“Ngô Kiệt Chí, anh đi chết đi!”
Ngô chủ nhiệm nhanh tay gạt đi đèn bàn bay đến đầu mình, ha ha cười hai tiếng, cợt nhả vỗ vỗ mông chạy lấy người, vội vàng nhận lệnh tấn kiến hoàng đế đi.
Blue Night không náo nhiệt như First One, là một piano bar cao cấp bình thường, khách nhân cũng không nhiều, có được góc không gian im lặng mà không bị quấy rầy nên hai người Trịnh Ngạn cùng Ngô Kiệt Chí thỉnh thoảng sẽ đến uống một ly.
Khi Ngô Kiệt Chí nhìn thấy Trịnh Ngạn liền nói phủ đầu: ”Lão đại, vì anh mà tôi phải bò khỏi giường với một cậu trai xinh đẹp, hôm nay tiền tip anh phải bao hết, bồi thường tổn thất của tôi đó.”
“Uống chết cậu đi.”
Hai người ngồi bên quầy bar, khui chai rượu whisky, Trịnh Ngạn lẳng lặng uống, Ngô Kiệt Chí lẳng lặng bồi anh uống, đôi khi nhàn nhã tán gẫu vài câu, ngoại trừ bàn chuyện công việc, thì cả hai đều chăm chăm uống rượu.
Âm thanh diễn tấu đàn dương cầm thanh thúy chậm rãi xướng lên một nhạc khúc, biếng nhác mà tao nhã, có thể làm cho người ta bất tri bất giác dần dần thả lỏng thể xác và tinh thần.
“Tôi chia tay với cậu ấy.” Trịnh Ngạn bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng.
“Vậy sao? Đây là người anh ngoạn lâu nhất.” Ngô Kiệt Chí đáp lại.
“Tôi đã tổn thương cậu ấy.”
“Anh đánh cậu ấy?”, không đồng tình mà nhíu mày. ”Anh trước kia chưa bao giờ đánh bạn tình, không phải bởi vì tôi báo cho anh cái tin nhỏ kia chứ?”
“Tôi không đánh cậu ấy, tôi……”
“Như thế nào?”
“Tôi đưa tay vào trong cậu ấy.”, Trịnh Ngạn thẳng thắn, mày bất giác cũng nhíu lại.
“Chuyện này có là gì, phải dùng tay làm tiền hí trước mà.” Ngô Kiệt Chí vẻ mặt hiện rõ “có gì lớn lao đâu”.
“Là cả bàn tay.”
“Ách, ngoạn lớn như thế, là muốn xử phạt cậu ấy sao?”
“Không phải, tôi cũng không hiểu được vì sao.” Trịnh Ngạn nhấp rượu, nói. ”Tôi khiến cậu ấy sợ hãi.”
“Anh có cảm giác gì?”
“Cảm giác……”, chần chờ lại nói tiếp: ”……Đau lòng.”
“Có bao nhiêu đau?”
“…… Rất đau.”
“Rất đau là đau bao nhiêu?”
“Giống như sắp chết.”
“A, như vậy anh còn không hiểu?”
“Hiểu cái gì?”
Trời đất! Đã xót cho người ta đến mức đau lòng như vậy vẫn còn không chịu thông suốt, đáp án không phải đã rõ ràng quá rồi sao? Hoàng Thượng, ngài thật dọa người đó!
Ngô Kiệt Chí thật muốn lật bàn mà ném cho anh một cái nhìn khinh miệt, không sợ chết mà nói thẳng: ”Lão đại, tôi hiện tại mới phát hiện, nguyên lai anh là một thằng ngu.”
Trịnh Ngạn lạnh lùng liếc anh ta một cái. ”Cậu muốn ăn mực hả, tôi mời cậu.” (*)
“Tôi muốn ăn hào hơn, tráng dương nga, ha ha.” Ngô Kiệt Chí cười vỗ vỗ vai cấp trên kiêm bạn tốt của mình. ”Không nghĩ tới anh, một kẻ vô tâm vô phế hơn tôi, lại biết nói đau lòng nha.”
“Cậu cũng là lang tâm cẩu phế.”
“Cáp, anh vô tâm vô phế, tôi lang tâm cẩu phế, không biết nếu so ra thì nên đem bắn chết ai trước đây?”
Trịnh Ngạn không thèm bình phẩm mà hừ lạnh một tiếng, lại trầm mặc lẳng lặng uống rượu, tâm tư cứ xoay chuyển, tất cả đều đảo quanh một cái tên ── Dương Khánh Kiều.
Thật phải như thế mà từ bỏ sao?
Tình yêu, thân tình, bạn lữ cùng nhau chung sống…… Dương Khánh Kiều, không thể không nói em thật rất tham lam, thứ em muốn, tôi lại không thể cho…… Hay là, không muốn cho?
“Chúng ta đều đối tình yêu vọng chi khiếp bước, anh có biết vì sao không?”, Ngô Kiệt Chí bỗng nhiên hỏi.
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta thực nhát gan, một khi giao phó thiệt tình, chính là chuyện cả đời, nhưng chúng ta đều rất ích kỷ, không muốn cả đời bị trói chặt với một người, cho nên không dám chân chính yêu.”
“Hừ, không muốn treo cổ trên một thân cây, phải không?”
“Đúng vậy, tình yêu đối chúng ta mà nói cùng tự sát không khác gì nhau, bởi vì chúng ta sẽ đem mạng sống của mình toàn bộ đặt ở trong tay đối phương, cậu ấy nếu muốn chúng ta chết, chúng ta sẽ rất khoái nhạc đi tìm cái chết.”
“Không, tôi sẽ kéo cậu ấy cùng đi chết.”
“Ha ha, lão đại, anh quả nhiên thật ác a.”, Ngô Kiệt Chí cười to hai tiếng, cho anh một đề nghị cuối cùng: ”Một khi đã như vậy, vậy mau kéo cậu ấy cùng đi chết đi, một người ở trong này lề mề muốn chết mà không chết, rất khó xem.”
Thật sự rất khó xem sao? Trịnh Ngạn nghĩ nhưng không nói, lại lần nữa trầm mặc.
Tấu khúc dương cầm đàn xong, người đánh đàn một mình đi tới hướng Ngô Kiệt Chí chào hỏi, là một thiếu niên trẻ tuổi gương mặt tú lệ, môi hồng răng trắng, mắt nhỏ dài hơi xếch, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến một nam thần tượng Hàn Quốc, nếu đổi thành trang phục nữ, sẽ khó mà phân định giới tình rõ ràng, tràn ngập mị lực trung tính.
“Chào, Hi Luân, hôm nay đàn rất hay.”, theo thái độ của Ngô Kiệt Chí thì như rất quen thuộc.
“Cám ơn.”, thiếu niên lễ phép mỉm cười, nhìn phía Trịnh Ngạn, hỏi: ”Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”
“Trịnh Ngạn.”, Trịnh Ngạn chủ động mở miệng tự giới thiệu.
“Em gọi là Lương Hi Luân, xin chào.”, Lương Hi Luân đối anh đưa tay.
Trịnh Ngạn bắt tay cậu ta.
Lương Hi Luân dùng một loại độ mạnh yếu ái muội nắm tay anh, so với cái bắt tay lịch sự bình thường thời gian có vẻ lâu hơn, hỏi: ”Trịnh tiên sinh cảm thấy của em diễn tấu thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn.”, cười rạng rỡ, bên môi hiện lên một tiểu đồng điếu đoan trang diễm lệ khiến cho gương mặt càng thêm tiếu mĩ, phát ra lời mời gọi rõ ràng: “Vậy mà không mời em uống một ly sao?”
Ánh mắt Trịnh Ngạn lóe lên, rồi bảo nhân viên quầy rượu đưa thêm một ly, tự mình rót một ly cho cậu ta.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ cũng không chỉ tại quán bar uống một ly mà thôi, uống uống rồi uống đến trên giường trong một khách sạn nào đó, sau đó liền truyền ra lời đồn đãi kia.
Ngô Kiệt Chí không hé một lời, thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười lưu manh lại tựa hồ thiếu nửa phần bĩ vị.
—
(*) Ờ, ta cũng không hiểu lắm ý anh Ngạn, ăn mực thì sao nhỉ? hay lại là từ lóng gì đây?
Sau khi Trịnh Ngạn đưa Dương Khánh Kiều về nhà, về chỗ mình ngủ một chút, vào lúc chạng vạng tỉnh lại, nội tâm vẫn như trước rầu rĩ, trống rỗng, tựa như mất đi bảo bối tối trọng yếu của sinh mạng mình.
Nga, đúng vậy, anh mất đi một tiểu dương nhi gợi tình đáng yêu.
Rốt cuộc, là ai vứt bỏ ai trước? Trịnh Ngạn vẫn cứ có loại hoang mang như lạc giữa sương mù này, trước kia cũng từng có bạn tình chủ động đề nghị chia tay, anh đều tùy tiện bọn họ cao hứng đi thì đi, sẽ không giữ lại, lại càng không làm ra hành vi đánh mất lý trí không khống chế được, đối với Dương Khánh Kiều, anh lại nhiều lần thất thường, có khi quả thực ngay cả chính anh cũng không nhận ra mình.
Anh cần bình tĩnh phân tích một chút, cũng cần tìm người bồi anh uống một ly, trong óc không ngừng hiện lên bộ dáng kinh hách khóc kêu của Dương Khánh Kiều, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp lại, siết rồi lại siết, rất đau, lồng ngực co lại hít thở không thông, giống như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Người có thể tìm đến, ngoại trừ Ngô Kiệt Chí quen biết đã lâu và cũng vướng vào vòng lẩn quẩn này thì còn có thể là ai.
“A Chí, đến Blue Night đi.”
“Hô…… Tôi đang …… Uy uy, thật là, lại cúp máy, aiz!”, Ngô Kiệt Chí hừ một tiếng, tuy rằng vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, vẫn lập tức dứt ra nhảy xuống giường.
“Uy, anh cứ như vậy bỏ lại tôi a?”, trên giường một người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Thật xin lỗi, bảo bối, lần sau sẽ bồi thường cho cậu cả vốn lẫn lời.”, vừa nói vừa rất nhanh mặc quần áo hảo, khi đi đến bên cửa mới đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: ”Đúng rồi, cậu tên gì?”
“Ngô Kiệt Chí, anh đi chết đi!”
Ngô chủ nhiệm nhanh tay gạt đi đèn bàn bay đến đầu mình, ha ha cười hai tiếng, cợt nhả vỗ vỗ mông chạy lấy người, vội vàng nhận lệnh tấn kiến hoàng đế đi.
Blue Night không náo nhiệt như First One, là một piano bar cao cấp bình thường, khách nhân cũng không nhiều, có được góc không gian im lặng mà không bị quấy rầy nên hai người Trịnh Ngạn cùng Ngô Kiệt Chí thỉnh thoảng sẽ đến uống một ly.
Khi Ngô Kiệt Chí nhìn thấy Trịnh Ngạn liền nói phủ đầu: ”Lão đại, vì anh mà tôi phải bò khỏi giường với một cậu trai xinh đẹp, hôm nay tiền tip anh phải bao hết, bồi thường tổn thất của tôi đó.”
“Uống chết cậu đi.”
Hai người ngồi bên quầy bar, khui chai rượu whisky, Trịnh Ngạn lẳng lặng uống, Ngô Kiệt Chí lẳng lặng bồi anh uống, đôi khi nhàn nhã tán gẫu vài câu, ngoại trừ bàn chuyện công việc, thì cả hai đều chăm chăm uống rượu.
Âm thanh diễn tấu đàn dương cầm thanh thúy chậm rãi xướng lên một nhạc khúc, biếng nhác mà tao nhã, có thể làm cho người ta bất tri bất giác dần dần thả lỏng thể xác và tinh thần.
“Tôi chia tay với cậu ấy.” Trịnh Ngạn bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng.
“Vậy sao? Đây là người anh ngoạn lâu nhất.” Ngô Kiệt Chí đáp lại.
“Tôi đã tổn thương cậu ấy.”
“Anh đánh cậu ấy?”, không đồng tình mà nhíu mày. ”Anh trước kia chưa bao giờ đánh bạn tình, không phải bởi vì tôi báo cho anh cái tin nhỏ kia chứ?”
“Tôi không đánh cậu ấy, tôi……”
“Như thế nào?”
“Tôi đưa tay vào trong cậu ấy.”, Trịnh Ngạn thẳng thắn, mày bất giác cũng nhíu lại.
“Chuyện này có là gì, phải dùng tay làm tiền hí trước mà.” Ngô Kiệt Chí vẻ mặt hiện rõ “có gì lớn lao đâu”.
“Là cả bàn tay.”
“Ách, ngoạn lớn như thế, là muốn xử phạt cậu ấy sao?”
“Không phải, tôi cũng không hiểu được vì sao.” Trịnh Ngạn nhấp rượu, nói. ”Tôi khiến cậu ấy sợ hãi.”
“Anh có cảm giác gì?”
“Cảm giác……”, chần chờ lại nói tiếp: ”……Đau lòng.”
“Có bao nhiêu đau?”
“…… Rất đau.”
“Rất đau là đau bao nhiêu?”
“Giống như sắp chết.”
“A, như vậy anh còn không hiểu?”
“Hiểu cái gì?”
Trời đất! Đã xót cho người ta đến mức đau lòng như vậy vẫn còn không chịu thông suốt, đáp án không phải đã rõ ràng quá rồi sao? Hoàng Thượng, ngài thật dọa người đó!
Ngô Kiệt Chí thật muốn lật bàn mà ném cho anh một cái nhìn khinh miệt, không sợ chết mà nói thẳng: ”Lão đại, tôi hiện tại mới phát hiện, nguyên lai anh là một thằng ngu.”
Trịnh Ngạn lạnh lùng liếc anh ta một cái. ”Cậu muốn ăn mực hả, tôi mời cậu.” (*)
“Tôi muốn ăn hào hơn, tráng dương nga, ha ha.” Ngô Kiệt Chí cười vỗ vỗ vai cấp trên kiêm bạn tốt của mình. ”Không nghĩ tới anh, một kẻ vô tâm vô phế hơn tôi, lại biết nói đau lòng nha.”
“Cậu cũng là lang tâm cẩu phế.”
“Cáp, anh vô tâm vô phế, tôi lang tâm cẩu phế, không biết nếu so ra thì nên đem bắn chết ai trước đây?”
Trịnh Ngạn không thèm bình phẩm mà hừ lạnh một tiếng, lại trầm mặc lẳng lặng uống rượu, tâm tư cứ xoay chuyển, tất cả đều đảo quanh một cái tên ── Dương Khánh Kiều.
Thật phải như thế mà từ bỏ sao?
Tình yêu, thân tình, bạn lữ cùng nhau chung sống…… Dương Khánh Kiều, không thể không nói em thật rất tham lam, thứ em muốn, tôi lại không thể cho…… Hay là, không muốn cho?
“Chúng ta đều đối tình yêu vọng chi khiếp bước, anh có biết vì sao không?”, Ngô Kiệt Chí bỗng nhiên hỏi.
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta thực nhát gan, một khi giao phó thiệt tình, chính là chuyện cả đời, nhưng chúng ta đều rất ích kỷ, không muốn cả đời bị trói chặt với một người, cho nên không dám chân chính yêu.”
“Hừ, không muốn treo cổ trên một thân cây, phải không?”
“Đúng vậy, tình yêu đối chúng ta mà nói cùng tự sát không khác gì nhau, bởi vì chúng ta sẽ đem mạng sống của mình toàn bộ đặt ở trong tay đối phương, cậu ấy nếu muốn chúng ta chết, chúng ta sẽ rất khoái nhạc đi tìm cái chết.”
“Không, tôi sẽ kéo cậu ấy cùng đi chết.”
“Ha ha, lão đại, anh quả nhiên thật ác a.”, Ngô Kiệt Chí cười to hai tiếng, cho anh một đề nghị cuối cùng: ”Một khi đã như vậy, vậy mau kéo cậu ấy cùng đi chết đi, một người ở trong này lề mề muốn chết mà không chết, rất khó xem.”
Thật sự rất khó xem sao? Trịnh Ngạn nghĩ nhưng không nói, lại lần nữa trầm mặc.
Tấu khúc dương cầm đàn xong, người đánh đàn một mình đi tới hướng Ngô Kiệt Chí chào hỏi, là một thiếu niên trẻ tuổi gương mặt tú lệ, môi hồng răng trắng, mắt nhỏ dài hơi xếch, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến một nam thần tượng Hàn Quốc, nếu đổi thành trang phục nữ, sẽ khó mà phân định giới tình rõ ràng, tràn ngập mị lực trung tính.
“Chào, Hi Luân, hôm nay đàn rất hay.”, theo thái độ của Ngô Kiệt Chí thì như rất quen thuộc.
“Cám ơn.”, thiếu niên lễ phép mỉm cười, nhìn phía Trịnh Ngạn, hỏi: ”Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”
“Trịnh Ngạn.”, Trịnh Ngạn chủ động mở miệng tự giới thiệu.
“Em gọi là Lương Hi Luân, xin chào.”, Lương Hi Luân đối anh đưa tay.
Trịnh Ngạn bắt tay cậu ta.
Lương Hi Luân dùng một loại độ mạnh yếu ái muội nắm tay anh, so với cái bắt tay lịch sự bình thường thời gian có vẻ lâu hơn, hỏi: ”Trịnh tiên sinh cảm thấy của em diễn tấu thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn.”, cười rạng rỡ, bên môi hiện lên một tiểu đồng điếu đoan trang diễm lệ khiến cho gương mặt càng thêm tiếu mĩ, phát ra lời mời gọi rõ ràng: “Vậy mà không mời em uống một ly sao?”
Ánh mắt Trịnh Ngạn lóe lên, rồi bảo nhân viên quầy rượu đưa thêm một ly, tự mình rót một ly cho cậu ta.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ cũng không chỉ tại quán bar uống một ly mà thôi, uống uống rồi uống đến trên giường trong một khách sạn nào đó, sau đó liền truyền ra lời đồn đãi kia.
Ngô Kiệt Chí không hé một lời, thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười lưu manh lại tựa hồ thiếu nửa phần bĩ vị.
—
(*) Ờ, ta cũng không hiểu lắm ý anh Ngạn, ăn mực thì sao nhỉ? hay lại là từ lóng gì đây?
Tác giả :
Hắc Bạch Kiếm Yêu