Nhất Dạ Tiêu Hồn
Chương 25: Như lạc vào sương mù
Quần kiến trúc của Thánh Đao môn khí thế khoáng đạt, xa hoa lộng lẫy, còn hơn cả Ngạo Kiếm sơn trang.
Nhìn kiến trúc này, Lăng Sương ngoại trừ khinh bỉ vẫn là khinh bỉ. Lấy oán trả ơn cướp tiền của người khác mà ra vẻ sang trọng, loại chuyện nhàm chán này Quan Phách lại có thể làm được.
Lăng Sương, Điệp Vũ là khách mời Quan Dương đích thân tiếp đón, nha hoàn đương nhiên biết hai người các nàng là khách quý, tự mình đưa các nàng đến một toà tiểu viện lịch sự tao nhã ở tạm.
Vừa vào sân, đã thấy một người con gái mặc đồ đen từ bên trong đi ra.
Nếu như Lăng Sương không có nhìn nhầm, người con gái kia không phải ai khác, chính là Thanh Tuyền cô nương của phái Thanh Thành.
Bây giờ là thời điểm đặc biệt, Lăng Sương cũng không tính cùng Thanh Tuyền ôn chuyện. Nàng đội mũ, Điệp Vũ cải trang, nàng ta hẳn là sẽ không nhận ra nàng đâu. Đáng tiếc, Lăng Sương đã đoán sai, Thanh Tuyền cũng không tính buông tha nàng, đi tới trước mặt nàng dừng bước chân, “Lâm tiểu thư, không ngờ cô cũng tới.”
Thế này cũng có thể nhận ra? Lăng Sương cười ngượng xấu hổ. “Đúng vậy. Thanh Tuyền cô nương, dạo này khoẻ không?” Nhãn lực của Thanh Tuyền có phải quá tốt không?
Thanh Tuyền gật đầu thản nhiên, “Lâm tiền bối cùng Tiêu tiền bối ngày hôm qua đã tới rồi, cần ta đưa cô đi gặp họ không?”
Lăng Sương thiếu chút nữa té xỉu, một đầu vạch đen, “Không cần không cần.” Nàng sớm nên nghĩ đến, đại thọ bảy mươi của Quan Phách, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt có thể không tới sao?
“Cô thân thể bất tiện, ta giúp cô đi nghỉ một lát nhé.” Thanh Tuyền tự chủ trương đỡ Lăng Sương, “Nghỉ ngơi một lát đến sảnh trước dùng bữa nhé.”
Ý tốt của Thanh Tuyền, Lăng Sương nào có thể cự tuyệt? Nàng không thể làm gì khác hơn là kiên trì đồng ý, “Cảm tạ.”
“Lần trước cô giúp ta nhiều như vậy, còn chưa có cảm tạ cô thật tốt mà.”
Nghe nói Thanh Tuyền lạnh lùng, là người nối nghiệp tốt nhất của Diệt Tuyệt sư thái. Sau khi tiếp xúc phát hiện, nàng ta thực ra rất nhiệt tình, chỉ là không biết làm sao để biểu đạt.
Lăng Sương phất phất tay, “Chuyện nhỏ như cái cọc, chẳng đáng nhắc tới.” Nàng không phải giúp nàng ta, chỉ là không quen nhìn Ngưng Yên khi dễ người khác. Nếu như người bị khi dễ là người khác, nàng cũng sẽ giúp đỡ.
Vẻ mặt Thanh Tuyền nghiêm túc chăm chú, “Với ta mà nói, với phái Thanh Thành mà nói, không phải chuyện nhỏ. Lâm tiểu thư hiệp cốt nhân tâm, phái Thanh Thành khắc trong tâm khảm.”
Tiện tay mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ.
Thanh Tuyền xem nặng chuyện này như vậy, ngược lại Lăng Sương có chút xấu hổ, “Ha hả, hẳn là vậy, hẳn là vậy.”
Đi lên hành lang uốn khúc, Thanh Tuyền thuận tay đẩy một cánh cửa ra, “Ở lại đây đi, hai bên có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Hành động của Thanh Tuyền rất bá đạo, thế nhưng Lăng Sương không thấy phản cảm. Bởi vì nàng biết, nàng ta làm như vậy là có ý tốt, chỉ là cách thức còn phải cải thiện, “Tốt.”
Điệp Vũ cũng rất hiểu ý tốt của Thanh Tuyền, bĩu môi, “Ta ở bên cạnh, chăm sóc ngươi.”
Phất phất tay ý bảo nha hoàn lui xuống, Điệp Vũ mạn bất kinh tâm ném một quả bom, “Thanh Tuyền, tam thiếu gia tới chưa?”
Trên mặt Thanh Tuyền xẹt qua tia buồn bã, lập tức lắc đầu, “Chưa.”
“Tung Hoành sơn trang ai tới rồi?”
“Cũng chưa có ai tới.”
Ánh mắt của Điệp Vũ đột nhiên trở nên là lạ, như có chút đăm chiêu, “Chưa tới, làm sao chưa tới chứ.”
Lăng Sương không suy nghĩ nhiều, cười trêu tức, “Ngươi cũng sẽ không coi trọng tam thiếu gia chứ.” Bọn họ là huynh muội, Điệp Vũ đương nhiên không có khả năng coi trọng tam thiếu gia.
Nam Cung Điệp Vũ trợn trắng mắt không thèm, “Nam nhân thiên hạ chết sạch, ta cũng sẽ không coi trọng hắn.”
“Ta tin.” Lăng Sương tuyệt đối tin tưởng lời Điệp Vũ tiểu thư vô điều kiện.
Điệp Vũ không để ý đến Lăng Sương nữa, “Thanh Tuyền cô nương, Quan lão môn chủ ở bên ngoài sao?”
“Không, lão gia ở rừng phong phía sau.”
Cay đắng ngọt bùi cùng nhau lâu như vậy, Lăng Sương cùng Điệp Vũ ăn ý đến kinh người. Trong lúc điện quang hoả thạch, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó cùng lộ ra ánh mắt “đã rõ”.
Lăng Sương đỡ thắt lưng hướng giường thêu đi đến, “Thanh Tuyền cô nương, đi cả ngày ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát đã.”
Điệp Vũ xuôi dòng đẩy thuyền hạ lệnh trục khách, “Tiểu thư có ta chăm sóc là được rồi, Thanh Tuyền cô nương cô đi trước đi. Đúng rồi, tiểu thư nhà ta chưa kết hôn đã mang thai, không mặt mũi gặp mọi người, xin Thanh Tuyền cô nương chớ tiết lộ thân phận của nàng, cũng chớ đem chuyện nàng ở chỗ này nói cho bất luận kẻ nào.”
Đều là con gái, Thanh Tuyền rất hiểu hành động của Lăng Sương, “Cô yên tâm, ta sẽ không nói.”
Mắt thấy Thanh Tuyền rời đi, Điệp Vũ cùng Lăng Sương lập tức hợp làm một đôi, lén lút âm mưu, “Ngươi biết rừng phong ở đâu không?”
“Nói nhảm, ta đương nhiên biết.” Nàng ta mất mẹ từ nhỏ, theo cha cùng anh vào Nam ra Bắc, nơi đi qua nhiều không kể xiết. Đường đường Thánh Đao môn, cũng không biết đã đến lần thứ mấy.
“Không ai sẽ tin Lâm gia tiểu thư, một người phụ nữ có thai có thể giết Quan Phách, lúc xong việc làm như cái gì cũng chưa xảy ra.” Chiêu mánh này nàng đã dùng quen, chưa từng thất bại.
“Biết.”
Cái gọi là rừng phong, đương nhiên chính là rừng cây phong. (chúng độc giả ném một đống trứng thối: vậy cũng cần ngươi nói, chết xa một chút.)
Đỏ tựa lửa, đẹp tựa mây màu. Từng chiếc lá phong theo gió mà rơi, diêm dúa lẳng lơ lại thê lương.
Giẫm lên lá rụng, lập tức phát ra tiếng vang “sột soạt”.
“Quan Phách ẩn cư chỗ này?” Họ Quan này nhân phẩm chẳng ra sao, còn biết hưởng thụ như vậy.
Nam Cung Điệp Vũ chịu không được trợn trắng mắt, “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Quan Phách mấy năm gần đây hành tung không rõ, thâm cư giản xuất, ai cũng không biết hắn rốt cuộc ở nơi nào.
“Hai vị cô nương có việc gì không?” Thanh âm trầm thấp già nua, đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Nghe được thanh âm đằng sau, Lăng Sương bị doạ đến nhảy dựng, vội xoay người. Đứng phía sau nàng, là một lão già dáng tiều tuỵ. Một thân áo đen, dáng ghim mảnh khảnh, hai mắt lõm xuống thật sâu. Tay áo trái trống không, ứng với một cánh tay bị chặt đứt.
Thoạt nhìn qua, quỷ dị không gì sánh được.
Ông ban đêm đi một vòng, có thể doạ chết một đống người.
Lăng Sương dù sao cũng là Lăng Sương, không hề bị ông doạ. Cúi đầu tất cung tất kính, “Xin hỏi tiền bối chính là Quan Phách?” Có thể vô thanh vô tức xuất hiện phía sau các nàng, người này tuyệt đối không đơn giản. Tiền bối cao nhân lại xuất hiện ở rừng phong lúc này, e chỉ có Quan Phách.
Quan Phách hai tay đan lại thành quả đấm, chấp sau người, “Người tới là khách, cô nương mời vào trong.”
“Hôm nay là đại thọ của Quan tiền bối, tiểu nữ tử cũng hy vọng ngài có thể trường mệnh bách tuế, sống lâu một chút.” Dáng cười của Lăng Sương vẫn dịu ôn nhu hoà khí như trước, “Nhưng mà, tiểu nữ tử được người nhờ cậy, hướng tiền bối đòi lại món nợ cũ của hai mươi bảy năm trước.”
Hai mươi bảy năm rồi, cái gì nên tới, cuối cùng cũng tới rồi.
Quan Phách trong ánh mắt lõm xuống dần dần toát ra nỗi thống khổ, “Cô là người nào của Cố đại ca?”
Điệp Vũ cười nhạt, “Đại ca? Cố tiền bối sợ không đảm đương nổi.” Giết cả nhà Cố Tam xong, còn không biết xấu hổ cùng ông ấy xưng huynh gọi đệ. Đã từng thấy người không biết xấu hổ, vẫn là chưa thấy một người không biết xấu hổ như ông.
Ánh mắt của Quan Phách dần dần xa xăm, tâm tư cũng dần dần lơ lửng, thanh âm già nua tràn ngập bất đắc dĩ, “Nếu hai vị cô nương được Cố đại ca nhờ cậy, ra tay đi. Mạng này của Quan Phách, sớm nên trả lại cho huynh ấy rồi.”
Không biết vì sao, thái độ của Quan Phách đột nhiên khiến Lăng Sương cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. “Quan tiền bối, trong chuyện này có phải có hiểu làm gì không?” Nâng mắt, Lăng Sương lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Quan Phách.
Giết người chỉ là nghề của nàng, nàng cũng không thích giết người. Nếu như chuyện này có thể sử dụng cách tốt nhất để giải quyết, vì sao cần phương pháp cực đoan nhất?
Quan Phách buồn bã, ngửa mặt lên trời thở dài, “Không có, thực sự là không có.” Ông chậm rãi nhắm mắt lại, “Hai vị cô nương, giết ta đi. Chỉ xin hai vị cô nương thủ hạ lưu tình, buông tha Thánh Đao môn từ trên xuống dưới.”
Kỳ quái, ông hình như đang giấu gì đó.
Điệp Vũ lấy đoản kiếm giấu trong tay áo ra đưa cho nàng, “Lên đi, giết hắn thay trời hành đạo.”
“Giết ta đi, ta đáng chết.”
Trong chớp mắt kia, Lăng Sương thấy trong mắt Quan Phách lộ ra màu sắc khác thường. Giống như với ông mà nói, chết, chính là ao ước chứa chan.
Nếu một người xem cái chết là ao ước chứa chăn, thì, ông thực sự đã tuyệt vọng rồi.
Quan Phách giống như một màn sương mù dày đặc, khiến Lăng Sương như lạc vào trong ấy, không cách nào phán đoán chính xác rõ ràng.
Nàng chậm rãi cầm chuôi kiếm, đột nhiên lại buông ra, “Chúng ta không nên xúc động như thế.” Không bình thường, Quan Phách rất không bình thường.
Điệp Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, “Ngươi như vậy, làm sao làm đệ tứ sát thủ? Danh tiếng của ngươi là nhặt được hay trộm lấy?”
“Cô nương cứ giết ta, Quan Phách không nửa câu oán hận.” Quan Phách nắm lấy tay Lăng Sương, kéo tay nàng cầm kiếm sắc đâm vào thân ông.
Chỗ trái tim, một kiếm mất mạng.
Lăng Sương kinh hãi, giơ tay trái bắt lấy mũi kiếm.
Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, không phải máu của Quan Phách, là máu của Lăng Sương.
Sát thủ không muốn ra tay, chịu thay cho người một lòng muốn chết, chuyện kỳ lạ này xưa nay chưa từng có.
“Quan Phách, nếu như ngươi thực sự muốn xin lỗi Cố tiền bối, nên đem chân tướng sự tình nói ra.” Giờ này khắc này, nàng hoàn toàn khẳng định đằng sau chuyện này có ẩn tình.
Quan Phách lại rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, ông mới thở dài chậm rãi mở miệng, “Chuyện này không phải chuyện đùa, nói ra rất dài a. Hai vị cô nương nghe một chút rồi thôi, ngàn vạn lần chớ nói ra ngoài, lại càng không nên nhúng tay. Ba mươi năm trước, người trong giang hồ vì tranh đoạt ba báu vật mà chém giết lẫn nhau…”
Một hồi tiếng sáo du dương đột nhiên thổi tới, tiếng sáo vang lên, Lăng Sương dường như nghe được một thanh âm rất kỳ quái, tựa tiếng gió thổi, lại tựa tiếng hí của động vật.
Tiếng sáo lọt vào tai, Quan Phách lập tức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chưởng đẩy Lăng Sương ra, “Cô nương đi mau, nói với Cố đại ca, ta xin lỗi…”
Quan Phách nội lực thâm hậu, đem Lăng Sương đẩy ra ngoài ba thước. Gót chân nàng còn chưa vững, thanh âm của Quan Phách đã tan biến trong tai. Trước mắt loáng một cái, tựa hồ chợt loé một bóng mờ màu đen. Một mùi máu tươi xộc vào mũi, kích thích giác quan của nàng.
Máu, là mùi máu.
Tiếng sáo ngừng, đoản kiếm rơi trên mặt đất.
Nam Cung Điệp Vũ lùi đến bên người Lăng Sương đỡ lấy cánh tay của nàng, “Hắn bị người ta ám sát.”
Tâm tư Lăng Sương hoàn toàn rối loạn, “Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?”
Điệp Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất, “Trong tiếng sáo xen lẫn một thanh âm rất kỳ quái, tựa tiếng hí của động vậy, lại tựa tiếng gió thổi.”
Toàn thân Quan Phách từ trên xuống dưới không có vết thương, vết thương duy nhất, là một vết máu giữa trán.
“Là ám khí sao?” Trong nháy mắt Quan Phách ngã xuống kia, nàng có thấy thứ gì đó.
“Ta không biết đó là vật gì, nhưng mà, thiên hạ không có ám khí nào nhanh như vậy.” Nàng ta đi tới trước xác chết của Quan Phách mà ngồi xổm xuống, chỉ vào vết thương giữa trán ông, “Ngươi xem, vết thương chỉ cỡ đậu phụ, nhưng sâu không thấy đáy. Lấy võ công của ba người chúng ta, nếu có người đang ở gần tuyệt đối sẽ biết. Nhưng mà, trước đó chúng ta một chút động tĩnh cũng không có nghe được. Nói cách khác, hung thủ cách chúng ta rất xa. Cách xa như vậy, tuyệt đối không có khả năng một kích liền trúng, nhưng lại ra tay sâu không thấy đáy. Tiếng sáo, hồi tiếng sáo kia rất quái dị.”
Điệp Vũ nói rất có lý, Lăng Sương gật đầu tỏ ý cũng cảm thấy thế.
Chìa tay quét một chút máu, đỏ tươi như máu, không có dấu hiệu trúng độc.
Nàng nhíu mày nhăn trán, “Ta thấy chuyện này là lạ.”
“Ta cũng thấy là lạ.” Không phải là lạ, là phi thường kỳ lạ.
Nhíu mày suy tư nửa buổi, không có đầu mối. Từng trận tiếng bước chân, khiến Lăng Sương đột nhiên nhớ đến gì đó. Nàng nắm lấy tay Điệp Vũ, trốn vào sâu trong rừng phong, “Không xong, chúng ta bị tính kế rồi.”
Cũng không có chạy bạt mạng, Lăng Sương chỉ là nấp trong rừng phong.
Trốn ở nơi sâu trong rừng, Lăng Sương chăm chú nhìn không chuyển mặt nhất cử nhất động xung quanh Quan Phách.
Không ngoài dự đoán của nàng, đại đội nhân mã lập tức chạy tới.
Quan râu ria thấy xác chết của Quan Phách, không có thống khốc lưu thế, mà là bình tĩnh vững vàng kiểm tra xác chết. Thành Tuyền ngồi xổm xuống, nói lời an ủi. Sau khi kiểm tra qua xác chết, khó tránh khỏi một hồi suy đoán. Mấy tiền bối đức cao vọng trọng phát biểu xong, mọi người dưới chỉ thị của Lâm Chấn Bắc, tản ra tìm kiếm xung quanh.
Khỏi phải nói, đương nhiên là tìm hung thủ giết Quan Phách.
Đây là vở kịch tám giờ máu chó nhất, Lăng Sương thật không ngờ, hàng thật giá thật lại xảy ra trên người nàng.
Mọi người tản đi bốn phía, Lăng Sương cùng Điệp Vũ cũng trà trộn vào đám người, theo mọi người tìm kiếm xung quanh.
Hỉ sự thành tang sự, đối với Thánh Đao môn mà nói là đả kích nặng nề. (TYV: “hỉ sự thành tang sự”, kiểu “tiệc mừng thọ biến thành tang lễ” ấy.)
Vốn bố trí hỉ khí dương dương, bị thay thế bằng một màu trắng, âm u lạnh lẽo thê lương. Xác của Quan Phách đưa vào quan tài, đặt giữa linh đường.
Ba mươi năm trước, Băng Phách bảo kiếm chưa xuất hiện. Ba báu vật, khác nhau là Thiên Giám kính, Ly Hận tiêu, Tuyết Phách châu. Từ lời nhắn gửi của Quan Phách trước khi chết mà đoán, ân oán giữa ông với Cố Tam, hẳn là có liên quan đến ba báu vật kia.
Một ngày đụng tới báu vật, luôn luôn có rất nhiều tranh chấp.
Quan Phách vì cái gì mà bị giết? Có phải cùng ba báu vật có liên quan? Cứ khăng khăng chọn lúc này mà chết, là giết người bịt miệng, là vu oan giá hoạ? Hay là trùng hợp?
Bất kể chân tướng sự tình như thế nào, chuyện nào tuyệt đối không đơn giản.
Dưới tình huống như vậy, tình cảnh của Lăng Sương cùng Điệp Vũ trở nên rất nguy hiểm. Nếu như đúng là nhắm vào các nàng, địch ở trong tối, các nàng ở ngoài sáng, tình hình rất không lạc quan.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể trước tiên biến Thánh Đao môn trở thành chỗ thị phi rồi tiếp tục tính toán.
So với hỉ khí dương dương của buổi sáng, Thánh Đao môn giờ đây mây đen mù sương. Các nha hoàn, gia đinh vội đến xoay quanh, không rảnh chú ý khách khứa.
Lăng Sương, Điệp Vũ một trước một sau ra khỏi cửa lớn, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện, cản lối đi của các nàng.
Lăng Sương ngẩng đầu, “Thanh Tuyền cô nương, có việc gì sao?”
Thanh Tuyền mở lòng bàn tay, “Của cô.”
Một vòng tai ngọc trai màu xanh ở trong tay nàng ta, phát ra vầng sáng nhàn nhạt.
Lăng Sương nhận ra, đó là đồ của nàng.
Nàng sờ sờ vành tai, mới phát hiện không có vòng tia.
Nàng nhận lấy vòng tai, thành tâm nói lời cảm tạ. “Cảm tạ cô nương.”
Khoé miệng Thanh Tuyền căng ra, “Cô không hiếu kỳ ta nhặt được ở đâu sao?”
Thanh Tuyền thoại lý hữu thoại, Lăng Sương đương nhiên nghe được.
Nàng ta có ý gì? Mắt hí lại, “Xin hỏi cô nương vì sao biết là vòng tai của ta, lại là nhặt được ở đâu.” Nàng thông minh tuyệt đỉnh, đã đoán được một ít.
“Vòng tai của cô nương rất đặc biệt, cho nên nhìn nhiều lần. Lúc nhìn thấy nó dưới thân Quan tiền bối, ta liền biết nó là của cô nương.” Thanh Tuyền lãnh đạm trầm tĩnh, Lăng Sương rốt cuộc nhìn không ra ý đồ của nàng.
Hoá ra nàng ta ngồi xổm xuống, chính là vì nhặt vòng tai này? Lăng Sương nhướng mày, “Thì làm sao?” Một cái vòng tai mà thôi, có thể nói được cái gì?
“Nếu như ta nhớ không nhầm, Tiểu Điệp tiểu thư từng hỏi ta, Quan tiền bối ở đâu.”
“Tiểu Điệp ngưỡng mộ tiếng tăm Quan tiền bối đã lâu, muốn được gặp ngài ấy.” Điệp Vũ nói dối lưu loát.
“Chúng ta quả thực đi qua rừng phong, có điều cũng không thể nói được gì.” Không có bằng chứng, xem Thanh Tuyền có thể gây khó dễ nàng thế nào.
Thanh Tuyền cười thản nhiên, “Nếu như ta không tin cô, vòng tai này cũng sẽ không ở trên tay cô.”
Dưới tình huống như vậy, Thanh Tuyền lại có thể tin tưởng nàng trong sạch, Lăng Sương siết chặt vòng tai, nhếch môi, “Cảm tạ cô.”
Cánh môi Thanh Tuyền cong lên cười, “Không biết vì sao, ta chính là tin tưởng cô.” Đây có lẽ chính là duyên phận trong lúc đó giữa người với người đi.
Nếu rảnh rỗi, nàng nhất định cùng Thanh Tuyền nói chuyện thật tốt. Đáng tiếc, tình huống hiện nay nguy cấp. “Chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy, cái chết của Quan tiền bối, đằng sau có thể có ẩn tình khác. Tỷ muội chúng ta không thích hợp ở lâu, lúc này nên đi rồi.”
“Ẩn tình?” Con ngươi Thanh Tuyền buồn bã, “Chúng ta đi trước, vừa đi vừa nói chuyện.”
Lăng Sương gật đầu, cùng Thanh Tuyền đi sóng đôi.
Thanh Tuyền tới gần Lăng Sương, thấp giọng bên tai nàng nói, “Rất nhiều năm trước, trên giang hồ có một tổ chức thần bí —— Lạc Nguyệt Cốc. Lạc Nguyệt Cốc tên gọi khác là Dược Vương Cốc. Trong cốc lấy kỳ môn độn giáp bày thiên la địa võng, cơ quan chồng chất, kẻ tự ý bước vào thì chết. Giang hồ đồn đại, linh đan diệu dược trong cốc vô số, trân bảo khắp nơi trên đất. Cốc chủ do cơ duyên xảo hợp, có được Tuyết Phách châu một trong ba báu vật võ lâm. Hi thế chi bảo, linh đan diệu dược, hấp dẫn vô cùng. Có điều, chưa có ai dám xông vào. Người xông vào chỉ có một kết cục, chết. Ba mươi năm trước, cốc chủ là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, tươi đẹp át hoa thơm cỏ lạ, y thuật tuyệt nhất thiên hạ. Không biết vì sao, nàng đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó không thấy tung tích, muội muội Tiêu Mộng Dao của nàng ấy kế thừa ngôi vị cốc chủ. Năm năm sau, Tiêu Mộng Dao đột nhiên lạm sát kẻ vô tội, trắng trợn cướp võ công bí tịch của các môn phái. Võ công Tiêu Mộng Dao cực cao, hạ độc tuyệt nhất thiên hạ. Võ lâm cao thủ chết trên tay nàng, nhiều vô số kể. Trong lúc nhất thời, trên giang hồ phong thanh hạc lệ, lòng người hoảng sợ. May mắn có Nam Cung Tung Hoành tiền bối dẫn theo cao thủ xông vào Lạc Nguyệt Cốc, giết Tiêu Mộng Dao. Tiêu Mộng Dao chết, Lạc Nguyệt Cốc trong một trận lửa lớn hoá thành tro tàn, Tuyết Phách châu tăm tích không rõ. Màn tranh đấu kia thương vong vô số, sư phụ ta may mắn giữ được tính mạng. Ông đã từng nói cho ta, ông ở Lạc Nguyệt Cốc thấy Tiêu Mộng Dao từng dùng một loại ám khí, loại ám khí nhanh nhất trên đời. Ông không biết là ám khi gì, cho nên đem vết thương của người chết vẽ lại, tinh tế nghiên cứu. Ta đã từng xem qua, cùng vết thương trên trán Quan Phách tiền bối giống nhau như đúc.”
Thanh Tuyền ý nói, là nghi Lạc Nguyệt Cốc.
Nếu như thù diệt môn của Lạc Nguyệt Cốc cùng Cố Tam tiền bối có liên quan gì, cũng quá khó tin.
“Cô nghi là… người của Lạc Nguyệt Cốc làm?” Loạn rồi loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.
Nàng giống như bị nhốt trong mê cung, một chút đầu mối cũng không tìm thấy.
Sắc mặt Thanh Tuyền ngưng trọng, “Kéo nhau trở lại không phải không có khả năng.”
“Ta…” Lăng Sương hung hăng cào tóc, “Ta… nên làm cái gì bây giờ a.” Nàng luôn luôn đa mưu túc trí, lại thúc thủ vô sách.
“Tự tìm phiền não.” Điệp Vũ chán nản híp mắt nhìn Lăng Sương, “Lạc Nguyệt Cốc liên quan gì chúng ta? Bọn họ yêu thế nào ra sao, chúng ta không quan tâm.” Nàng thở dài một tiếng, “Ngươi sắp sinh rồi, tìm một nơi yên ổn dừng chân. Ngươi vốn không phải người giang hồ, hiền hiền lành lành sống cuộc sống của người thường a.”
Có rất nhiều vấn đề đơn giản, thường bị phức tạp hoá.
Đúng vậy, cho dù Lạc Nguyệt Cốc quay trở lại, báo thù hơn hai mươi năm trước, thì có làm sao? Liên quan gì các nàng?
Lời Điệp Vũ nói, Lăng Sương sáng tỏ thông suốt. Nàng bỗng chốc thoải mái, lo lắng trong ngực biến mất hoàn toàn, “Đúng vậy, là ta suy nghĩ nhiều rồi. Chuyện đánh đánh giết giết này, để cho người khác làm đi thôi.”
Tiên nữ Ngưng Sương, sớm đã thoái ẩn giang hồ.
Nhìn kiến trúc này, Lăng Sương ngoại trừ khinh bỉ vẫn là khinh bỉ. Lấy oán trả ơn cướp tiền của người khác mà ra vẻ sang trọng, loại chuyện nhàm chán này Quan Phách lại có thể làm được.
Lăng Sương, Điệp Vũ là khách mời Quan Dương đích thân tiếp đón, nha hoàn đương nhiên biết hai người các nàng là khách quý, tự mình đưa các nàng đến một toà tiểu viện lịch sự tao nhã ở tạm.
Vừa vào sân, đã thấy một người con gái mặc đồ đen từ bên trong đi ra.
Nếu như Lăng Sương không có nhìn nhầm, người con gái kia không phải ai khác, chính là Thanh Tuyền cô nương của phái Thanh Thành.
Bây giờ là thời điểm đặc biệt, Lăng Sương cũng không tính cùng Thanh Tuyền ôn chuyện. Nàng đội mũ, Điệp Vũ cải trang, nàng ta hẳn là sẽ không nhận ra nàng đâu. Đáng tiếc, Lăng Sương đã đoán sai, Thanh Tuyền cũng không tính buông tha nàng, đi tới trước mặt nàng dừng bước chân, “Lâm tiểu thư, không ngờ cô cũng tới.”
Thế này cũng có thể nhận ra? Lăng Sương cười ngượng xấu hổ. “Đúng vậy. Thanh Tuyền cô nương, dạo này khoẻ không?” Nhãn lực của Thanh Tuyền có phải quá tốt không?
Thanh Tuyền gật đầu thản nhiên, “Lâm tiền bối cùng Tiêu tiền bối ngày hôm qua đã tới rồi, cần ta đưa cô đi gặp họ không?”
Lăng Sương thiếu chút nữa té xỉu, một đầu vạch đen, “Không cần không cần.” Nàng sớm nên nghĩ đến, đại thọ bảy mươi của Quan Phách, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt có thể không tới sao?
“Cô thân thể bất tiện, ta giúp cô đi nghỉ một lát nhé.” Thanh Tuyền tự chủ trương đỡ Lăng Sương, “Nghỉ ngơi một lát đến sảnh trước dùng bữa nhé.”
Ý tốt của Thanh Tuyền, Lăng Sương nào có thể cự tuyệt? Nàng không thể làm gì khác hơn là kiên trì đồng ý, “Cảm tạ.”
“Lần trước cô giúp ta nhiều như vậy, còn chưa có cảm tạ cô thật tốt mà.”
Nghe nói Thanh Tuyền lạnh lùng, là người nối nghiệp tốt nhất của Diệt Tuyệt sư thái. Sau khi tiếp xúc phát hiện, nàng ta thực ra rất nhiệt tình, chỉ là không biết làm sao để biểu đạt.
Lăng Sương phất phất tay, “Chuyện nhỏ như cái cọc, chẳng đáng nhắc tới.” Nàng không phải giúp nàng ta, chỉ là không quen nhìn Ngưng Yên khi dễ người khác. Nếu như người bị khi dễ là người khác, nàng cũng sẽ giúp đỡ.
Vẻ mặt Thanh Tuyền nghiêm túc chăm chú, “Với ta mà nói, với phái Thanh Thành mà nói, không phải chuyện nhỏ. Lâm tiểu thư hiệp cốt nhân tâm, phái Thanh Thành khắc trong tâm khảm.”
Tiện tay mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ.
Thanh Tuyền xem nặng chuyện này như vậy, ngược lại Lăng Sương có chút xấu hổ, “Ha hả, hẳn là vậy, hẳn là vậy.”
Đi lên hành lang uốn khúc, Thanh Tuyền thuận tay đẩy một cánh cửa ra, “Ở lại đây đi, hai bên có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Hành động của Thanh Tuyền rất bá đạo, thế nhưng Lăng Sương không thấy phản cảm. Bởi vì nàng biết, nàng ta làm như vậy là có ý tốt, chỉ là cách thức còn phải cải thiện, “Tốt.”
Điệp Vũ cũng rất hiểu ý tốt của Thanh Tuyền, bĩu môi, “Ta ở bên cạnh, chăm sóc ngươi.”
Phất phất tay ý bảo nha hoàn lui xuống, Điệp Vũ mạn bất kinh tâm ném một quả bom, “Thanh Tuyền, tam thiếu gia tới chưa?”
Trên mặt Thanh Tuyền xẹt qua tia buồn bã, lập tức lắc đầu, “Chưa.”
“Tung Hoành sơn trang ai tới rồi?”
“Cũng chưa có ai tới.”
Ánh mắt của Điệp Vũ đột nhiên trở nên là lạ, như có chút đăm chiêu, “Chưa tới, làm sao chưa tới chứ.”
Lăng Sương không suy nghĩ nhiều, cười trêu tức, “Ngươi cũng sẽ không coi trọng tam thiếu gia chứ.” Bọn họ là huynh muội, Điệp Vũ đương nhiên không có khả năng coi trọng tam thiếu gia.
Nam Cung Điệp Vũ trợn trắng mắt không thèm, “Nam nhân thiên hạ chết sạch, ta cũng sẽ không coi trọng hắn.”
“Ta tin.” Lăng Sương tuyệt đối tin tưởng lời Điệp Vũ tiểu thư vô điều kiện.
Điệp Vũ không để ý đến Lăng Sương nữa, “Thanh Tuyền cô nương, Quan lão môn chủ ở bên ngoài sao?”
“Không, lão gia ở rừng phong phía sau.”
Cay đắng ngọt bùi cùng nhau lâu như vậy, Lăng Sương cùng Điệp Vũ ăn ý đến kinh người. Trong lúc điện quang hoả thạch, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó cùng lộ ra ánh mắt “đã rõ”.
Lăng Sương đỡ thắt lưng hướng giường thêu đi đến, “Thanh Tuyền cô nương, đi cả ngày ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát đã.”
Điệp Vũ xuôi dòng đẩy thuyền hạ lệnh trục khách, “Tiểu thư có ta chăm sóc là được rồi, Thanh Tuyền cô nương cô đi trước đi. Đúng rồi, tiểu thư nhà ta chưa kết hôn đã mang thai, không mặt mũi gặp mọi người, xin Thanh Tuyền cô nương chớ tiết lộ thân phận của nàng, cũng chớ đem chuyện nàng ở chỗ này nói cho bất luận kẻ nào.”
Đều là con gái, Thanh Tuyền rất hiểu hành động của Lăng Sương, “Cô yên tâm, ta sẽ không nói.”
Mắt thấy Thanh Tuyền rời đi, Điệp Vũ cùng Lăng Sương lập tức hợp làm một đôi, lén lút âm mưu, “Ngươi biết rừng phong ở đâu không?”
“Nói nhảm, ta đương nhiên biết.” Nàng ta mất mẹ từ nhỏ, theo cha cùng anh vào Nam ra Bắc, nơi đi qua nhiều không kể xiết. Đường đường Thánh Đao môn, cũng không biết đã đến lần thứ mấy.
“Không ai sẽ tin Lâm gia tiểu thư, một người phụ nữ có thai có thể giết Quan Phách, lúc xong việc làm như cái gì cũng chưa xảy ra.” Chiêu mánh này nàng đã dùng quen, chưa từng thất bại.
“Biết.”
Cái gọi là rừng phong, đương nhiên chính là rừng cây phong. (chúng độc giả ném một đống trứng thối: vậy cũng cần ngươi nói, chết xa một chút.)
Đỏ tựa lửa, đẹp tựa mây màu. Từng chiếc lá phong theo gió mà rơi, diêm dúa lẳng lơ lại thê lương.
Giẫm lên lá rụng, lập tức phát ra tiếng vang “sột soạt”.
“Quan Phách ẩn cư chỗ này?” Họ Quan này nhân phẩm chẳng ra sao, còn biết hưởng thụ như vậy.
Nam Cung Điệp Vũ chịu không được trợn trắng mắt, “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Quan Phách mấy năm gần đây hành tung không rõ, thâm cư giản xuất, ai cũng không biết hắn rốt cuộc ở nơi nào.
“Hai vị cô nương có việc gì không?” Thanh âm trầm thấp già nua, đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Nghe được thanh âm đằng sau, Lăng Sương bị doạ đến nhảy dựng, vội xoay người. Đứng phía sau nàng, là một lão già dáng tiều tuỵ. Một thân áo đen, dáng ghim mảnh khảnh, hai mắt lõm xuống thật sâu. Tay áo trái trống không, ứng với một cánh tay bị chặt đứt.
Thoạt nhìn qua, quỷ dị không gì sánh được.
Ông ban đêm đi một vòng, có thể doạ chết một đống người.
Lăng Sương dù sao cũng là Lăng Sương, không hề bị ông doạ. Cúi đầu tất cung tất kính, “Xin hỏi tiền bối chính là Quan Phách?” Có thể vô thanh vô tức xuất hiện phía sau các nàng, người này tuyệt đối không đơn giản. Tiền bối cao nhân lại xuất hiện ở rừng phong lúc này, e chỉ có Quan Phách.
Quan Phách hai tay đan lại thành quả đấm, chấp sau người, “Người tới là khách, cô nương mời vào trong.”
“Hôm nay là đại thọ của Quan tiền bối, tiểu nữ tử cũng hy vọng ngài có thể trường mệnh bách tuế, sống lâu một chút.” Dáng cười của Lăng Sương vẫn dịu ôn nhu hoà khí như trước, “Nhưng mà, tiểu nữ tử được người nhờ cậy, hướng tiền bối đòi lại món nợ cũ của hai mươi bảy năm trước.”
Hai mươi bảy năm rồi, cái gì nên tới, cuối cùng cũng tới rồi.
Quan Phách trong ánh mắt lõm xuống dần dần toát ra nỗi thống khổ, “Cô là người nào của Cố đại ca?”
Điệp Vũ cười nhạt, “Đại ca? Cố tiền bối sợ không đảm đương nổi.” Giết cả nhà Cố Tam xong, còn không biết xấu hổ cùng ông ấy xưng huynh gọi đệ. Đã từng thấy người không biết xấu hổ, vẫn là chưa thấy một người không biết xấu hổ như ông.
Ánh mắt của Quan Phách dần dần xa xăm, tâm tư cũng dần dần lơ lửng, thanh âm già nua tràn ngập bất đắc dĩ, “Nếu hai vị cô nương được Cố đại ca nhờ cậy, ra tay đi. Mạng này của Quan Phách, sớm nên trả lại cho huynh ấy rồi.”
Không biết vì sao, thái độ của Quan Phách đột nhiên khiến Lăng Sương cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. “Quan tiền bối, trong chuyện này có phải có hiểu làm gì không?” Nâng mắt, Lăng Sương lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Quan Phách.
Giết người chỉ là nghề của nàng, nàng cũng không thích giết người. Nếu như chuyện này có thể sử dụng cách tốt nhất để giải quyết, vì sao cần phương pháp cực đoan nhất?
Quan Phách buồn bã, ngửa mặt lên trời thở dài, “Không có, thực sự là không có.” Ông chậm rãi nhắm mắt lại, “Hai vị cô nương, giết ta đi. Chỉ xin hai vị cô nương thủ hạ lưu tình, buông tha Thánh Đao môn từ trên xuống dưới.”
Kỳ quái, ông hình như đang giấu gì đó.
Điệp Vũ lấy đoản kiếm giấu trong tay áo ra đưa cho nàng, “Lên đi, giết hắn thay trời hành đạo.”
“Giết ta đi, ta đáng chết.”
Trong chớp mắt kia, Lăng Sương thấy trong mắt Quan Phách lộ ra màu sắc khác thường. Giống như với ông mà nói, chết, chính là ao ước chứa chan.
Nếu một người xem cái chết là ao ước chứa chăn, thì, ông thực sự đã tuyệt vọng rồi.
Quan Phách giống như một màn sương mù dày đặc, khiến Lăng Sương như lạc vào trong ấy, không cách nào phán đoán chính xác rõ ràng.
Nàng chậm rãi cầm chuôi kiếm, đột nhiên lại buông ra, “Chúng ta không nên xúc động như thế.” Không bình thường, Quan Phách rất không bình thường.
Điệp Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, “Ngươi như vậy, làm sao làm đệ tứ sát thủ? Danh tiếng của ngươi là nhặt được hay trộm lấy?”
“Cô nương cứ giết ta, Quan Phách không nửa câu oán hận.” Quan Phách nắm lấy tay Lăng Sương, kéo tay nàng cầm kiếm sắc đâm vào thân ông.
Chỗ trái tim, một kiếm mất mạng.
Lăng Sương kinh hãi, giơ tay trái bắt lấy mũi kiếm.
Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, không phải máu của Quan Phách, là máu của Lăng Sương.
Sát thủ không muốn ra tay, chịu thay cho người một lòng muốn chết, chuyện kỳ lạ này xưa nay chưa từng có.
“Quan Phách, nếu như ngươi thực sự muốn xin lỗi Cố tiền bối, nên đem chân tướng sự tình nói ra.” Giờ này khắc này, nàng hoàn toàn khẳng định đằng sau chuyện này có ẩn tình.
Quan Phách lại rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, ông mới thở dài chậm rãi mở miệng, “Chuyện này không phải chuyện đùa, nói ra rất dài a. Hai vị cô nương nghe một chút rồi thôi, ngàn vạn lần chớ nói ra ngoài, lại càng không nên nhúng tay. Ba mươi năm trước, người trong giang hồ vì tranh đoạt ba báu vật mà chém giết lẫn nhau…”
Một hồi tiếng sáo du dương đột nhiên thổi tới, tiếng sáo vang lên, Lăng Sương dường như nghe được một thanh âm rất kỳ quái, tựa tiếng gió thổi, lại tựa tiếng hí của động vật.
Tiếng sáo lọt vào tai, Quan Phách lập tức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chưởng đẩy Lăng Sương ra, “Cô nương đi mau, nói với Cố đại ca, ta xin lỗi…”
Quan Phách nội lực thâm hậu, đem Lăng Sương đẩy ra ngoài ba thước. Gót chân nàng còn chưa vững, thanh âm của Quan Phách đã tan biến trong tai. Trước mắt loáng một cái, tựa hồ chợt loé một bóng mờ màu đen. Một mùi máu tươi xộc vào mũi, kích thích giác quan của nàng.
Máu, là mùi máu.
Tiếng sáo ngừng, đoản kiếm rơi trên mặt đất.
Nam Cung Điệp Vũ lùi đến bên người Lăng Sương đỡ lấy cánh tay của nàng, “Hắn bị người ta ám sát.”
Tâm tư Lăng Sương hoàn toàn rối loạn, “Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?”
Điệp Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất, “Trong tiếng sáo xen lẫn một thanh âm rất kỳ quái, tựa tiếng hí của động vậy, lại tựa tiếng gió thổi.”
Toàn thân Quan Phách từ trên xuống dưới không có vết thương, vết thương duy nhất, là một vết máu giữa trán.
“Là ám khí sao?” Trong nháy mắt Quan Phách ngã xuống kia, nàng có thấy thứ gì đó.
“Ta không biết đó là vật gì, nhưng mà, thiên hạ không có ám khí nào nhanh như vậy.” Nàng ta đi tới trước xác chết của Quan Phách mà ngồi xổm xuống, chỉ vào vết thương giữa trán ông, “Ngươi xem, vết thương chỉ cỡ đậu phụ, nhưng sâu không thấy đáy. Lấy võ công của ba người chúng ta, nếu có người đang ở gần tuyệt đối sẽ biết. Nhưng mà, trước đó chúng ta một chút động tĩnh cũng không có nghe được. Nói cách khác, hung thủ cách chúng ta rất xa. Cách xa như vậy, tuyệt đối không có khả năng một kích liền trúng, nhưng lại ra tay sâu không thấy đáy. Tiếng sáo, hồi tiếng sáo kia rất quái dị.”
Điệp Vũ nói rất có lý, Lăng Sương gật đầu tỏ ý cũng cảm thấy thế.
Chìa tay quét một chút máu, đỏ tươi như máu, không có dấu hiệu trúng độc.
Nàng nhíu mày nhăn trán, “Ta thấy chuyện này là lạ.”
“Ta cũng thấy là lạ.” Không phải là lạ, là phi thường kỳ lạ.
Nhíu mày suy tư nửa buổi, không có đầu mối. Từng trận tiếng bước chân, khiến Lăng Sương đột nhiên nhớ đến gì đó. Nàng nắm lấy tay Điệp Vũ, trốn vào sâu trong rừng phong, “Không xong, chúng ta bị tính kế rồi.”
Cũng không có chạy bạt mạng, Lăng Sương chỉ là nấp trong rừng phong.
Trốn ở nơi sâu trong rừng, Lăng Sương chăm chú nhìn không chuyển mặt nhất cử nhất động xung quanh Quan Phách.
Không ngoài dự đoán của nàng, đại đội nhân mã lập tức chạy tới.
Quan râu ria thấy xác chết của Quan Phách, không có thống khốc lưu thế, mà là bình tĩnh vững vàng kiểm tra xác chết. Thành Tuyền ngồi xổm xuống, nói lời an ủi. Sau khi kiểm tra qua xác chết, khó tránh khỏi một hồi suy đoán. Mấy tiền bối đức cao vọng trọng phát biểu xong, mọi người dưới chỉ thị của Lâm Chấn Bắc, tản ra tìm kiếm xung quanh.
Khỏi phải nói, đương nhiên là tìm hung thủ giết Quan Phách.
Đây là vở kịch tám giờ máu chó nhất, Lăng Sương thật không ngờ, hàng thật giá thật lại xảy ra trên người nàng.
Mọi người tản đi bốn phía, Lăng Sương cùng Điệp Vũ cũng trà trộn vào đám người, theo mọi người tìm kiếm xung quanh.
Hỉ sự thành tang sự, đối với Thánh Đao môn mà nói là đả kích nặng nề. (TYV: “hỉ sự thành tang sự”, kiểu “tiệc mừng thọ biến thành tang lễ” ấy.)
Vốn bố trí hỉ khí dương dương, bị thay thế bằng một màu trắng, âm u lạnh lẽo thê lương. Xác của Quan Phách đưa vào quan tài, đặt giữa linh đường.
Ba mươi năm trước, Băng Phách bảo kiếm chưa xuất hiện. Ba báu vật, khác nhau là Thiên Giám kính, Ly Hận tiêu, Tuyết Phách châu. Từ lời nhắn gửi của Quan Phách trước khi chết mà đoán, ân oán giữa ông với Cố Tam, hẳn là có liên quan đến ba báu vật kia.
Một ngày đụng tới báu vật, luôn luôn có rất nhiều tranh chấp.
Quan Phách vì cái gì mà bị giết? Có phải cùng ba báu vật có liên quan? Cứ khăng khăng chọn lúc này mà chết, là giết người bịt miệng, là vu oan giá hoạ? Hay là trùng hợp?
Bất kể chân tướng sự tình như thế nào, chuyện nào tuyệt đối không đơn giản.
Dưới tình huống như vậy, tình cảnh của Lăng Sương cùng Điệp Vũ trở nên rất nguy hiểm. Nếu như đúng là nhắm vào các nàng, địch ở trong tối, các nàng ở ngoài sáng, tình hình rất không lạc quan.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể trước tiên biến Thánh Đao môn trở thành chỗ thị phi rồi tiếp tục tính toán.
So với hỉ khí dương dương của buổi sáng, Thánh Đao môn giờ đây mây đen mù sương. Các nha hoàn, gia đinh vội đến xoay quanh, không rảnh chú ý khách khứa.
Lăng Sương, Điệp Vũ một trước một sau ra khỏi cửa lớn, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện, cản lối đi của các nàng.
Lăng Sương ngẩng đầu, “Thanh Tuyền cô nương, có việc gì sao?”
Thanh Tuyền mở lòng bàn tay, “Của cô.”
Một vòng tai ngọc trai màu xanh ở trong tay nàng ta, phát ra vầng sáng nhàn nhạt.
Lăng Sương nhận ra, đó là đồ của nàng.
Nàng sờ sờ vành tai, mới phát hiện không có vòng tia.
Nàng nhận lấy vòng tai, thành tâm nói lời cảm tạ. “Cảm tạ cô nương.”
Khoé miệng Thanh Tuyền căng ra, “Cô không hiếu kỳ ta nhặt được ở đâu sao?”
Thanh Tuyền thoại lý hữu thoại, Lăng Sương đương nhiên nghe được.
Nàng ta có ý gì? Mắt hí lại, “Xin hỏi cô nương vì sao biết là vòng tai của ta, lại là nhặt được ở đâu.” Nàng thông minh tuyệt đỉnh, đã đoán được một ít.
“Vòng tai của cô nương rất đặc biệt, cho nên nhìn nhiều lần. Lúc nhìn thấy nó dưới thân Quan tiền bối, ta liền biết nó là của cô nương.” Thanh Tuyền lãnh đạm trầm tĩnh, Lăng Sương rốt cuộc nhìn không ra ý đồ của nàng.
Hoá ra nàng ta ngồi xổm xuống, chính là vì nhặt vòng tai này? Lăng Sương nhướng mày, “Thì làm sao?” Một cái vòng tai mà thôi, có thể nói được cái gì?
“Nếu như ta nhớ không nhầm, Tiểu Điệp tiểu thư từng hỏi ta, Quan tiền bối ở đâu.”
“Tiểu Điệp ngưỡng mộ tiếng tăm Quan tiền bối đã lâu, muốn được gặp ngài ấy.” Điệp Vũ nói dối lưu loát.
“Chúng ta quả thực đi qua rừng phong, có điều cũng không thể nói được gì.” Không có bằng chứng, xem Thanh Tuyền có thể gây khó dễ nàng thế nào.
Thanh Tuyền cười thản nhiên, “Nếu như ta không tin cô, vòng tai này cũng sẽ không ở trên tay cô.”
Dưới tình huống như vậy, Thanh Tuyền lại có thể tin tưởng nàng trong sạch, Lăng Sương siết chặt vòng tai, nhếch môi, “Cảm tạ cô.”
Cánh môi Thanh Tuyền cong lên cười, “Không biết vì sao, ta chính là tin tưởng cô.” Đây có lẽ chính là duyên phận trong lúc đó giữa người với người đi.
Nếu rảnh rỗi, nàng nhất định cùng Thanh Tuyền nói chuyện thật tốt. Đáng tiếc, tình huống hiện nay nguy cấp. “Chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy, cái chết của Quan tiền bối, đằng sau có thể có ẩn tình khác. Tỷ muội chúng ta không thích hợp ở lâu, lúc này nên đi rồi.”
“Ẩn tình?” Con ngươi Thanh Tuyền buồn bã, “Chúng ta đi trước, vừa đi vừa nói chuyện.”
Lăng Sương gật đầu, cùng Thanh Tuyền đi sóng đôi.
Thanh Tuyền tới gần Lăng Sương, thấp giọng bên tai nàng nói, “Rất nhiều năm trước, trên giang hồ có một tổ chức thần bí —— Lạc Nguyệt Cốc. Lạc Nguyệt Cốc tên gọi khác là Dược Vương Cốc. Trong cốc lấy kỳ môn độn giáp bày thiên la địa võng, cơ quan chồng chất, kẻ tự ý bước vào thì chết. Giang hồ đồn đại, linh đan diệu dược trong cốc vô số, trân bảo khắp nơi trên đất. Cốc chủ do cơ duyên xảo hợp, có được Tuyết Phách châu một trong ba báu vật võ lâm. Hi thế chi bảo, linh đan diệu dược, hấp dẫn vô cùng. Có điều, chưa có ai dám xông vào. Người xông vào chỉ có một kết cục, chết. Ba mươi năm trước, cốc chủ là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, tươi đẹp át hoa thơm cỏ lạ, y thuật tuyệt nhất thiên hạ. Không biết vì sao, nàng đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó không thấy tung tích, muội muội Tiêu Mộng Dao của nàng ấy kế thừa ngôi vị cốc chủ. Năm năm sau, Tiêu Mộng Dao đột nhiên lạm sát kẻ vô tội, trắng trợn cướp võ công bí tịch của các môn phái. Võ công Tiêu Mộng Dao cực cao, hạ độc tuyệt nhất thiên hạ. Võ lâm cao thủ chết trên tay nàng, nhiều vô số kể. Trong lúc nhất thời, trên giang hồ phong thanh hạc lệ, lòng người hoảng sợ. May mắn có Nam Cung Tung Hoành tiền bối dẫn theo cao thủ xông vào Lạc Nguyệt Cốc, giết Tiêu Mộng Dao. Tiêu Mộng Dao chết, Lạc Nguyệt Cốc trong một trận lửa lớn hoá thành tro tàn, Tuyết Phách châu tăm tích không rõ. Màn tranh đấu kia thương vong vô số, sư phụ ta may mắn giữ được tính mạng. Ông đã từng nói cho ta, ông ở Lạc Nguyệt Cốc thấy Tiêu Mộng Dao từng dùng một loại ám khí, loại ám khí nhanh nhất trên đời. Ông không biết là ám khi gì, cho nên đem vết thương của người chết vẽ lại, tinh tế nghiên cứu. Ta đã từng xem qua, cùng vết thương trên trán Quan Phách tiền bối giống nhau như đúc.”
Thanh Tuyền ý nói, là nghi Lạc Nguyệt Cốc.
Nếu như thù diệt môn của Lạc Nguyệt Cốc cùng Cố Tam tiền bối có liên quan gì, cũng quá khó tin.
“Cô nghi là… người của Lạc Nguyệt Cốc làm?” Loạn rồi loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.
Nàng giống như bị nhốt trong mê cung, một chút đầu mối cũng không tìm thấy.
Sắc mặt Thanh Tuyền ngưng trọng, “Kéo nhau trở lại không phải không có khả năng.”
“Ta…” Lăng Sương hung hăng cào tóc, “Ta… nên làm cái gì bây giờ a.” Nàng luôn luôn đa mưu túc trí, lại thúc thủ vô sách.
“Tự tìm phiền não.” Điệp Vũ chán nản híp mắt nhìn Lăng Sương, “Lạc Nguyệt Cốc liên quan gì chúng ta? Bọn họ yêu thế nào ra sao, chúng ta không quan tâm.” Nàng thở dài một tiếng, “Ngươi sắp sinh rồi, tìm một nơi yên ổn dừng chân. Ngươi vốn không phải người giang hồ, hiền hiền lành lành sống cuộc sống của người thường a.”
Có rất nhiều vấn đề đơn giản, thường bị phức tạp hoá.
Đúng vậy, cho dù Lạc Nguyệt Cốc quay trở lại, báo thù hơn hai mươi năm trước, thì có làm sao? Liên quan gì các nàng?
Lời Điệp Vũ nói, Lăng Sương sáng tỏ thông suốt. Nàng bỗng chốc thoải mái, lo lắng trong ngực biến mất hoàn toàn, “Đúng vậy, là ta suy nghĩ nhiều rồi. Chuyện đánh đánh giết giết này, để cho người khác làm đi thôi.”
Tiên nữ Ngưng Sương, sớm đã thoái ẩn giang hồ.
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở