Nhất Dạ Tiêu Hồn
Chương 13: Kết hôn? Đùa gì vậy?
Bắt gian tại giường? Không, là bắt gian tại bụi. Lăng Sương dám dùng tính mạng đảm bảo, nàng sống nửa đời người, chưa từng mất mặt như thế. Khụ, đặc biệt nói rõ: dùng tính mạng của tam thiếu gia.
Ngồi bên Tiêu Tuý Nguyệt, Lăng Sương ánh mắt rụt rè đảo qua mọi người trước mặt, có loại xúc động muốn tự sát.
Lâm Chấn Bắc ho khan đánh vỡ trầm mặc, tiên phong mở đầu, “Nếu các con đã phát triển tới như vậy… chi bằng mau chóng thành hôn đi.”
“Thành hôn?” Hai người bị bắt gian tại “giường” đồng thanh, trừng to mắt, vẻ mặt cùng động tác, giống y nhau.
Bốn tia nhìn sắc bén hội tụ trong không trung, khói lửa chiến tranh hết sức căng thẳng. Giết đến trời u đất ám, máu chảy thành sông, nát bét, lung tung.
“Mẹ nó, đều là ngươi làm chuyện tốt. Lão tử dù có chết, cũng không gả cho nhân yêu ngươi.” Môi Lăng Sương khẽ động, dùng ánh mắt nói lên bản thân vô cùng bất mãn.
Nam Cung Dật không cam lòng tỏ ra yếu thế, hung hăng quay đầu trừng mắt, “Ác nữ, ngươi tưởng ta muốn lấy ngươi sao? Nếu không phải ngươi lòng dạ khôn lường, mưu đồ hãm hại, sẽ đến nông nỗi này sao?”
“Nhân yêu chết tiệt, ta mà có cơ hội, bán ngươi đến Thái Lan làm nhân yêu.” Lăng Sương do lửa giận kích tim, sắc mặt ửng đỏ. Lại còn e lệ trời sinh, tựa hoa sen nước chảy, nước xuân soi trăng, quyến rũ động lòng người, dáng con gái yêu kiều.
“Ác nữ, ngươi mà dám gả cho ta, bản công tử hành hạ chết ngươi.” Tam thiếu gia không muốn thất lễ trước người khác, cười đến thấm gội gió xuân, hại nước hại dân.
“Nhân yêu, không chỉnh chết ngươi ta không phải họ Lăng.”
“Ác nữ, muốn ta lấy ngươi? Nằm mơ đi.”
Ánh mắt hai người đang giết đến kịch liệt, chợt nghe Lâm Chấn Bắc lên tiếng, “Bích Ảnh, cháu yêu, lão phu biết hai vị nhu tình mật ý (TYV: “tình cảm dịu dàng, ý nghĩ ngọt ngào”), nơi đông người xin tự trọng.” Người ngoài đương nhiên không biết bọn họ ở trong lòng nói cái gì, theo lý đương nhiên cho rằng bọn họ trong lúc đó cùng động mày mắt đưa tình, ngươi ngươi ta ta.
“Tam thiếu gia tuổi trẻ anh hùng, Lâm tiểu thư tựa hoa mỹ quyến. Trời tạo đất lập, đẹp đôi tự nhiên a.” Một người đang ngồi trong đó cười hoà giải, tránh cho bọn họ xấu hổ.
Nào ngờ, lòng tốt của hắn bị cho là lòng lang dạ thú. Lăng Sương dùng ánh mắt giết người hung hăng trừng qua, “Chu đại hiệp, cảm tạ lời chúc của ngài.” Sau khi bị bắt gian, Lâm tiền bối giới thiệu từng người ở đây. Nàng biết hắn, tên to con này họ Chu tên Nhân Sở, là đại đệ tử đứng đầu phái Thanh Thành.
“Chu huynh nói có lý, tam thiếu gia cùng Lâm tiểu thư, quả thực là trời tạo đất lập.” Nếu như nàng nhớ không lầm, tên râu ria cười đến ngớ ngẩn kia là thiếu chủ Lôi Phá Nhật của Thiên Lôi môn.
“Không biết tam thiếu gia khi nào thì lấy tẩu phu nhân vào cửa?” Ngồi bên tam thiếu gia, lớn lên tựa hồ ly, thoạt nhìn nhược trí (TYV: “thông minh, nhu nhược”?) không phải ai khác, chính là đường chủ Lâu Đoạn Nhai của Độc Bộ đường.
“Lâm tiểu thư vốn được xưng là đệ tứ mỹ nhân, quả nhiên như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành. Nam Cung huynh, không thể bạc đãi nàng a.” Người này tướng mạo cùng mặt trắng nhỏ bình thường, vẻ mặt gian trá, có vẻ là môn chủ Quan Dương của Thánh Đao môn.
“Lâm tiểu thư cùng tam thiếu gia nếu kết tình nghĩa vợ chồng, là chuyện đáng khiến mọi người ngưỡng mộ.” Người này hình như gọi Trần Mặc, là nhị ca của Cái bang, phó bang chủ. Người cũng như tên, vẫn duy trì trầm mặc. (TYV: “trần” [陈] cùng “trầm” [沉] đồng âm [chén] trong tiếng Trung.)
“Đa tạ các vị chưởng môn chúc mừng, đợi ngày con gái xuất giá, hy vọng các vị nể mặt uống nhiều một chút.” Lâm Chấn Bắc tay vuốt chòm râu, cười đến toét miệng.
Đợi đến lúc Lâm Chấn Bắc cao hứng bừng bừng, Lăng Sương hạ giọng, bên tai Tiêu người đẹp nói, “Mẹ, ta không lấy chồng.”
Tiêu Tuý Nguyệt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, “Trước tiên đừng nói, nhân vật có máu có mặt trong chốn võ lâm đều thấy con cùng tam thiếu gia lăn lộn trong bụi hoa, giờ cự tuyệt đối với danh tiếng của con có trở ngại.” Muốn từ hôn cũng là chuyện sau này.
“Mẹ a, cứ như thế bán ta đi?” Lăng Sương nói đến mơ hồ không rõ, gần như từ trong mũi đi ra. (TYV: Kiểu giọng mũi í mà. )
“Không phải, mẹ sẽ nghĩ cách.” Tiêu người đẹp cũng học kiểu nói của Lăng Sương.
“Được.”
Âm mưu xong xuôi, hai mẹ con cùng ngồi thẳng lại, lộ ra chiêu bài cười mỉm.
Lăng Sương ánh mắt vô tình rơi trên mặt tam thiếu gia, lại thấy hắn vẻ mặt đắc ý, còn mang theo vài phần khiêu khích.
Nhìn vẻ mặt hắn, Lăng Sương cảm thấy trong đó có trá. Kỳ quái, hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Địch không động, ta không động. Lấy tĩnh chế động, Lăng Sương hướng tam thiếu gia đôi mắt quyến rũ, liền sau đó cúi đầu e thẹn.
Đôi mắt quyến rũ của nàng như quả bom, doạ tam thiếu gia đem nước trà uống trong miệng phun hết ra ngoài.
“Tam thiếu gia a, huynh cẩn thận một chút. Từng thấy chết đói, chết treo, chết no, chết tự kỷ, vẫn là chưa thấy qua bị sặc nước trà mà chết.” Lăng Sương vô tội nháy mắt mấy cái, cười tươi như hoa, “Còn chưa có gả cho ngươi, ta cũng không muốn làm quả phụ (TYV: bà goá).” Hắn tốt nhất sặc nước mà chết, nghẹn cơm mà chết, ra đường bị xe đâm chết. (TYV: Mình đổi xưng hô vì đây là hai bạn nói chuyện công khai, gần như mỉa nhau.)
“Bích Ảnh muội muội yên tâm, mạng ta rất dai.” Tam thiếu gia “soạt” cây quạt giả vờ lãnh khốc, cười đến chết người không cần đền mạng.
“Tam thiếu gia, người ta muốn gả cho ngươi rồi, phải đối ta tốt tốt a.” Nàng dùng khăn tay che miệng, dịu dàng như nước, “Bích Ảnh là tiểu thư khuê các, muốn lấy ta nhất định phải cùng oanh oanh yến yến kia của ngươi một đao đoạn tuyệt. Bằng không, ta sẽ ghen đó.” Theo nàng xem ra, tam thiếu gia căn bản với ngựa đực cùng một đẳng cấp, không thể cứu vãn. Muốn hắn cùng hồng nhan tri kỷ một đao đoạn tuyệt, so với muốn mạng hắn còn khó. Đến lúc đó, nàng có thể danh chính ngôn thuận huỷ hôn, hắc hắc.
Chút tâm tư kia của Lăng Sương, sao có thể giấu được Nam Cung Dật. Hắn xuôi dòng đẩy thuyền, “Đời người được một tri kỷ đã đủ rồi, có Bích Ảnh muội muội, ta sao lại coi trọng son phấn tầm thường kia.”
Khụ, thật sự là “bất thị tỉnh du đích đăng”, gặp chiêu phá chiêu.. Được, Lăng Sương nàng cùng nhân yêu chết tiệt hận càng thêm hận. (TYV: Theo Tĩnh Ngọc, “(khả) bất thị (tỉnh) du đích đăng”: Tục ngữ thường dùng trong các tác phẩm văn học, khẩu ngữ, hay các tác phẩm truyền hình ở Trung Quốc, chỉ người khôn khéo, giỏi giang có căn bản, có địa vị, có chủ ý, trí tuệ cao.)
Ném cho tam thiếu gia ánh mắt coi thường, Lăng Sương đứng lên khuỵu gối, “Các vị đại hiệp, Bích Ảnh thân thể không khoẻ, xin cáo lui trước.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh, trang nhã tự nhiên, đúng là tiểu thư khuê các.
Có thể cùng nhân vật quan trọng của võ lâm tứ đại môn phái, lưỡng đại sơn trang cùng nhau ăn cơm, đối với người bình thường mà nói thật xa vời. Vậy mà Lăng Sương nàng lại dễ dàng có được quang vinh.
Cùng chư vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy ăn, còn võ lâm đệ nhất mỹ nam tử ngồi bên cạnh, thực sự là khiến người người ngưỡng mộ a.
Cảnh ngộ của nàng cũng đủ khiến người người ngưỡng mộ đến chết, Lăng Sương thân là đương sự lại mặt đầy lửa giận.
“Bích Ảnh, nếm thử xem, làm đẹp dưỡng nhan a.” Nam Cung Dật quen quyến luyến bụi hoa, bản lĩnh lừa con gái là hạng nhất, mở miệng ra luôn là lừa người chết không đền mạng. (TYV: “quyến luyến bụi hoa”, nguyên bản là “lưu liên hoa tùng” [流连花丛], theo mình hiểu thì có vẻ như ý nói Nam Cung Dật hay qua lại với con gái kiểu “trấm trấm trấm” í mà:”>)
Lăng Sương tiếu dung khả cúc (TYV: “dáng cười xinh có thể lượm lấy được”.), mặt không đổi sắc lấy phần mông con gà mà ăn, “Nam Cung đại ca, huynh đối ta thật tốt, ngay cả việc ta thích ăn cái này đều biết rõ.” Nàng là gì? Là sát thủ. Đường đường đệ tứ sát thủ, lại e ngại một cái mông con gà sao? Huống chi, phần mông con gà mềm đến chảy nước, mùi vị không tệ.
Phần mông con gà cũng không doạ được nàng? Tam thiếu gia tuy rằng kinh ngạc, mặt lại không đổi sắc, “Muội cơ thể suy nhược, ăn nhiều một chút.”
Lăng Sương gắp não bỏ vào trong miệng, “Cảm tạ.” Không phải là não khỉ sao? Cùng đậu hủ không có gì khác cả.
Não khỉ cũng không sợ? Tam thiếu gia lại ra quân lần nữa, “Bích Ảnh, ăn cái này.”
Con bà nó, nếu cho nàng liên tục ăn nước bọt hắn. Lớn lên đẹp trai tài ba a? Hừ.
“Mùi vị thịt rắn này thật không tệ a.” Hồi dã ngoại huấn luyện mưu sinh, nàng không biết đã ăn bao nhiêu con rắn. Dựa vào một miếng thịt rắn muốn doạ nàng? Nằm mơ.
Tam thiếu gia dáng tươi cười không chê vào đâu được rốt cục xuất hiện vết rách, “Muội biết là thịt rắn?” Hắn vốn định đợi sau khi nàng ăn xong mới nói ra, doạ nàng nhảy dựng.
“Nam Cung đại ca, huynh cũng ăn a. Huynh gắp thức ăn liên tục, bản thân cũng không chú ý chiếu cố rồi.” Hừ, giờ đến lượt nàng phản kích rồi.
“Được.” Nam Cung Dật cúi đầu, thấy một trái ớt chỉ thiên, “Ớt?” (TYV: ớt chỉ thiên: | , nghe-đồn là rất-rất-rất-cay)
“Đúng vậy, ớt có thể kích thích ăn uống.” Lăng Sương lại gắp hai trái ớt chỉ thiên bỏ vào bát hắn, “Ta thấy huynh không ăn, cố ý gắp cho huynh ăn. Huynh sẽ không bỏ qua chứ?” Một đôi mắt đẹp ngây thơ, bất luận kẻ nào đều cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Ta ăn.” Tam thiếu gia cố nén tức giận, nuốt cây ớt.
“Nữa.” Nàng cười dịu dàng đáng yêu, tiếp tục gắp thức ăn.
Nam Cung Dật nhìn tỏi trong bát, “Bích Ảnh, muội thực biết dịu dàng chăm sóc, có thể lấy được muội, là phúc ba đời của ta.”
“Đừng khách khí.” Lăng Sương rất có lòng tốt gắp rau xanh cho hắn.
Rau xanh? Thứ này hắn không ghét. Nhai được mấy cái, sắc mặt Nam Cung Dật đột biến.
“Làm sao vậy?” Lăng Sương ngây thơ hỏi.
Hoa tiêu, nữ nhân này lại có thể giấu hoa tiêu bên trong rau xanh, “Không có gì.” Tam thiếu gia cố gắng nuốt rau xanh. (TYV: Hoa tiêu vị chanh nhẹ khiến miệng tê đi làm cho vị cay càng thêm cay [ở đây là của ớt chứ không phải của hoa tiêu, hoa tiêu không cay, chị Sương thật là "nham hiểm" ;A;], xem chi tiết tại đây:)
Nhìn bọn hắn “càng lúc càng đằm thắm”, Chu Nhân Sở cảm thán, “Có thể có được Lâm tiểu thư làm bạn, Nam Cung huynh cần phải biết quý trọng a.”
“Chu huynh yên tâm, có Bích Ảnh bên cạnh, son thiên hạ ủ ê phai màu.” Nam Cung Dật nỗ lực duy trình dáng tươi cười.
“Hoá ra ta ở trong lòng Nam Cung đại ca, lại quan trọng như vậy a.” Lăng Sương cúi đầu ngượng ngùng, một chân nhét trên cẳng chân của Nam Cung Dật.
Nam Cung Dật bị giẫm đến kêu rên, nét mặt lại dịu dàng quan tâm, “Đương nhiên rồi, muội là vợ ta.” Sức đôi bàn chân của người con gái này thật mạnh a.
“Bích Ảnh tự nhiên vâng theo giáo huấn của cha mẹ, giúp chồng dạy con, không để Nam Cung đại gia bận tâm.” Lăng Sương lại giẫm một chân.
Tam thiếu gia sớm có đề phòng, móc lấy cẳng chân nàng, “Ngốc, mệt chết muội ta không nỡ.” Tam thiếu gia một lời hai nghĩa.
Tay nàng duỗi qua sườn thắt lưng tam thiếu gia, “Đây là chuyện ta nên làm.” Hung hăng đánh hắn là chuyện nàng nên làm.
Nam Cung Dật ngăn tay nàng, “Muội có thể làm chút chuyện muội thích, ta sẽ không ép muội.”
Một tay một chân, ở dưới bàn đánh đến trời đất mù mịt, “Nam Cung đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ cố làm cho xứng chức bà chủ.”
Lăng Sương cùng tam thiếu gia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, mọi người hết sức chuyên chú ăn, càng không có chú ý tới màn đặc sắc phía dưới bàn. Người ngoài không chú ý tới, Lâu Đoạn Nhai gần tam thiếu gia nhất lại nhìn ra, hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có tam thiếu gia nghe thấy, “Đừng đánh nữa, bàn hình như có chút lệch.”
“Là nữ nhân kia ra tay trước.” Tam thiếu gia một bên ăn mặt không đổi sắc, một bên đánh đến trời đất tối sầm.
“Nàng biết võ công?” Lâm gia có dự định thoái ẩn giang hồ, cũng không có để Lâm tiểu thư học võ.
“Không kém.” Nàng mấy lần đánh lén hắn thành công, võ công của nàng so với trong tưởng tượng của hắn càng lợi hại.
Lâm Bích Ảnh có khả năng võ công, khoé miệng Lâu Đoạn Nhai nhếch lên một tia cười mê người, “Thú vị, Có điều, ngươi phải cẩn thận nàng. Lâm Bích Ảnh từng cùng một nam nhân võ công cao cường ở một chỗ, nữ nhân này, không đơn giản.”
Lăng Sương luôn có bản lĩnh mắt quan sát xung quanh, tai nghe tám hướng. Một tay ăn cơm, một tay đánh lộn, cũng không ảnh hưởng việc nàng nghe trộm hai người con trai nói thầm. Lời Lâu Đoạn Nhai gièm pha, tai nàng nghe không sót một chữ.
Tiết lộ nội tình của nàng? Họ Lâu xác thực, sườn núi kết lớn. (TYV: “sườn núi kết lớn” [梁子结大] theo Tĩnh Ngọc thì chắc chỉ mâu thuẫn càng ngày càng lớn)
Có người nói khuyết điểm chung của con gái là tóc dài, thiếu kiến thức. Mà khuyết điểm của Lăng Sương, lại là tóc dài, mắt bé. Trước đắc tội nàng, mua quan tài rất có lời. Sau đắc tội nàng, thắt cổ tự sát rất thoải mái.
Họ Lâu nhiều lần đắc tội nàng, nàng đương nhiên sẽ không để hắn sống dễ chịu. Cho nên, một đêm tối trăng cao gió, thích hợp giết người. Lăng Sương lén lút đi tới phòng khách, cũng chính là cửa phòng Lâu Đoạn Nhai ở tạm.
Từ trong túi tiền lấy ra một con rắn, nàng lộ ra dáng tươi cươi cực kỳ gian trá, “Hắc hắc hắc…” Nói như vậy, dáng tươi cười của nàng thuộc về vai phụ đại gian đại ác.
“Ta cho biết ngươi cái gì gọi là giới hạn, lão tử hôm nay phải chỉnh ngươi thật tốt.” Con gián, con chuột, rắn độc trong một cái túi, đủ cho hắn. Nếu hỏi nàng lấy mấy thứ này ở đâu, đương nhiên là bắt.
“Nghìn thực vạn thực, ta thấy nàng cùng một nam nhân nằm ở trên giường. Đêm hôm khuya khoắc cùng nam nhân trên giường có thể làm cái gì? Không cần ta nói ngươi chứ.” Trước khi nàng thả toan tính chơi đùa nho nhỏ, nàng đột nhiên nghe được người nào đó nói một câu.
“Vậy thì làm sao?” Khẽ mút thọc mọt lỗ trên cửa sổ giấy, nàng thấy vẻ mặt thờ ơ như không của tam thiếu gia. (TYV: cửa sổ giấy [窗户纸] là cái này: chăng? Nếu vậy thì bạn nào xem phim kiếm hiệp nhiều sẽ khắc rõ hành động của Lăng Sương )
“Lâm Bích Ảnh đẹp thì đẹp, nhưng không thể chạm vào.” Lâu Đoạn Nhai tận tình khuyên bảo, trên trán xuất hiện N vạch đen.
“Ta nửa đời người quyến luyến bụi hoa, chưa từng gặp qua nữ nhân nào thú vị như vậy.” Nam Cung Dật lộ ra dáng tươi cười quỷ dị, “Ngươi không cảm thấy, lấy nàng, tìm cách khiến nàng yêu ta, rồi lại bỏ rơi nàng cũng không tệ sao.”
Lâu Đoạn Nhai cười khổ, “Nàng? Ngươi có thể thuần phục nàng sao?” Lâm Bích Ảnh so với mèo hoang còn hoang dã.
“Đương nhiên.” Nam Cung Dật tràn đầy tự tin.
“Đừng quên, nàng là tiểu thư Lâm gia, hòn ngọc quý trên tay Lâm minh chủ.” Đường đường Lâm gia tiểu thư, nói bỏ rơi là bỏ rơi được sao.
“Nam nhân tam thế tứ thiếp là chuyện đương nhiên.” Nữ nhân kia khiến hắn liên tục khiến hắn ăn bẹp, cần phải cho nàng biết tay.
“Tiếng gì thế?” Hắn hình như tiếng cọ răng. (TYV: Ố ồ ô, chị Lăng Sương… chị thiệt là… )
Nam Cung Dật cẩn thận lắng nghe, không phát hiện có người ở gần, “Con chuột. Lâm Bích Ảnh rất chán ghét ta, nếu khiến nàng gả cho ta thật nhất định tức chết nàng.” Tưởng tượng Lâm Bích Ảnh tức đến sùi bọt mép hắn cảm thấy tâm tình rất tốt, “Dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không từ hôn. Nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ nhân không thể, ha ha…” Dáng cười của Nam Cung Dật vô cùng đáng bị đánh đòn.
“Con chuột này nhất định rất lớn.” Nên tiếng cọ răng mới lớn như vậy.
“Ta không thể chờ xem tình cảnh Lâm Bích Ảnh trên kiệu hoa.” Sắc mặt của nàng nhất định rất đáng xem.
Con chuột lại cọ răng.
Nam Cung Dật cất tiếng cười to lần nữa, so với lần trước càng đáng đánh đòn. Song, hắn không thể cười trọn. Bởi vì, một bóng ngươi từ cửa sổ lủi đến, thành công cắt đứt tiếng cười rất đáng đánh đòn của hắn.
Người con trai một thân trường bào đen, thắt lưng đen buộc hờ, trên mặt mang một mặt nạ mặt xanh nanh vàng. Cây kiếm trong tay một màu đen, dài khoảng một thước, rộng một ngón tay.
Ánh trắng chiếu phía sau hắn, khí lạnh bức người, như ác ma đến từ địa ngục.
Lâu Đoạn Nhai cùng Nam Cung Dật cùng lúc lui về phía sau một bước, hết sức đề phòng, “Quỷ Tôn?”
Con ngươi Lăng Sương trốn ở ngoài cửa mở to, hưng phấn nhìn người con trai mặt xanh nanh vàng. Trường bào, mặt nạ, kiếm sắt màu đen, thiên hạ chỉ có một người ăn mặc như thế. Quỷ Tôn, cung chủ La Sát cung.
Nói không khách khí, Lăng Sương nàng là một con thái điểu giang hồ trăm phần trăm, có thể trong vòng một ngày nhìn thấy nhân vật quan trọng của tứ đại môn phái đã nên cảm tạ trời đất rồi. Không nghĩ tới, Quỷ Tôn trong lời đồn lại có thể chọn đúng thời điểm này, từ trên trời giáng xuống. (TYV: “thái điểu” hình như là “con chim ngu ngốc”, ý chỉ người ngu ngốc)
Ánh mắt Quỷ Tôn rơi trên ngọc tiêu trong tay Lâu Đoạn Nhai, “Ta muốn Ly Hận tiêu.”
Nam Cung Dật phóng khoáng phe phẩy quạt Thù, cười đến thấm gội gió xuân, “Các hạ có phần quá tự phụ rồi.” Nói muốn là muốn, rất không đem bọn họ vào trong mắt.
“Ta muốn Ly Hận tiêu.” Quỷ Tôn chìa tay.
“Xin lỗi, Ly Hận tiêu là gốc rễ tính mạng của tại hạ.” Dáng cười của Lâu Đoạn Nhai rất giống hồ ly.
“Đừng trách bản tôn không khách khí.” Lời còn chưa dứt, kiếm sắt trên không vẽ một đường cong. Nam Cung Dật cùng Lâu Đoạn Nhai vội vội vàng vàng tránh ra. Bọn họ tránh được rồi, đồ đạc này nọ lại không tốt số như vậy, kiếm khí hướng chỗ nào, bàn tản mát, mất tay thiếu chân.
Lăng Sương hào hứng dào dạt mà xem, “Kiếm khí thật mạnh a.” Tuy rời xa PK, quý trọng mạng sống là lời răn của nàng, có điều xem náo nhiệt cũng không tệ. (TYV: “PK” = “Player Kill” ["giết người chơi", một thuật ngữ trong game online] Cái này mình không rõ nha:”>)
Nghe đồn Quỷ Tôn võ công cao cường, không thua Lâm Chấn Bắc. Để hắn dạy dỗ hai tên hồ ly không biết sống chết kia một chút, có vẻ là một ý hay.
Nàng như trục bánh xe biến tốc cười trộm, bên trong đánh đến quyết liệt.
Ba võ lâm cao thủ PK, đồ đạc thương tàn là tất nhiên, phát tiếng lộp lộp bộp bộp là tất nhiên. Chưa đến ba phút, đèn quanh phòng toàn bộ sáng lên.
Lăng Sương cả kinh, bỏ lại con gián, con chuột trốn trong bụi hoa. Đường đường Lâm gia tiểu thư, nửa đêm đi thả gián. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Lâm gia biết quăng đâu?
Tốc độ của võ lâm cao thủ không phải thường, trong vòng chừng hai phút, mấy chưởng môn ở phòng khách Lâm gia đã quần áo chỉnh tề tới hỗ trợ. Lại thêm năm phút nữa, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt cũng tới tham chiến.
Đều nói võ lâm cao thủ không biết tốt xấu, quả nhiên là lời thật.
Một người, hai người, ba người, bốn người…
Tám cao thủ vây đánh một người, quá mức không biết tốt xấu rồi. Lăng Sương vừa xem trò, vừa ở trong lòng đem tổ tông tam thiếu gia mười tám đời thăm hỏi một lần, đặc biệt chiếu cố bà hắn cùng mẹ hắn.
Mấy người đánh nhau kia đều là cao thủ hạng nhất, Quỷ Tôn lợi hại nữa cũng chỉ có một đôi tay, thua là điều tất nhiên.
Lâu hồ ly xuất ra một chưởng tàn nhẫn, Lôi lão huynh ra thêm chưởng nữa, thân hình Quỷ Tôn đã có chút lắc lư.
Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, sau ba giây tự hỏi, hắn chọn chạy trốn.
Quỷ Tôn không hổ là Quỷ Tôn, tốc độ chạy trốn cũng là hạng nhất. Lúc mọi người đang định thần lại, hắn đã chuồn lên nóc nhà. Quỷ Tôn là lão đại hắc đạo, các vị lão đại bạch đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, tập trung lực lượng toàn bộ đuổi theo đi.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Lăng Sương từ bụi hoa đi ra, nhún nhún vai về phòng ngủ. Hắc đạo cùng bạch đạo đại chiến quan hệ cái rắm gì nàng? Ngủ ngon ngon mới là vương đạo.
—————–
Mấy bạn đoán được Quỷ Tôn là ai hem? )
Spoil (chương 011):“Ngươi là Quỷ Tôn a, đường đường lão đại xã hội đen, có thể cho ta thấy khuôn mặt thật?” Lão đại xã hội đen cổ đại thông thường đều rất thần bí.
“Bởi vì ngươi là Sương nhi.” Quỷ Tôn chầm chậm quay đầu lại, nhìn nàng lạnh lùng.
Ngồi bên Tiêu Tuý Nguyệt, Lăng Sương ánh mắt rụt rè đảo qua mọi người trước mặt, có loại xúc động muốn tự sát.
Lâm Chấn Bắc ho khan đánh vỡ trầm mặc, tiên phong mở đầu, “Nếu các con đã phát triển tới như vậy… chi bằng mau chóng thành hôn đi.”
“Thành hôn?” Hai người bị bắt gian tại “giường” đồng thanh, trừng to mắt, vẻ mặt cùng động tác, giống y nhau.
Bốn tia nhìn sắc bén hội tụ trong không trung, khói lửa chiến tranh hết sức căng thẳng. Giết đến trời u đất ám, máu chảy thành sông, nát bét, lung tung.
“Mẹ nó, đều là ngươi làm chuyện tốt. Lão tử dù có chết, cũng không gả cho nhân yêu ngươi.” Môi Lăng Sương khẽ động, dùng ánh mắt nói lên bản thân vô cùng bất mãn.
Nam Cung Dật không cam lòng tỏ ra yếu thế, hung hăng quay đầu trừng mắt, “Ác nữ, ngươi tưởng ta muốn lấy ngươi sao? Nếu không phải ngươi lòng dạ khôn lường, mưu đồ hãm hại, sẽ đến nông nỗi này sao?”
“Nhân yêu chết tiệt, ta mà có cơ hội, bán ngươi đến Thái Lan làm nhân yêu.” Lăng Sương do lửa giận kích tim, sắc mặt ửng đỏ. Lại còn e lệ trời sinh, tựa hoa sen nước chảy, nước xuân soi trăng, quyến rũ động lòng người, dáng con gái yêu kiều.
“Ác nữ, ngươi mà dám gả cho ta, bản công tử hành hạ chết ngươi.” Tam thiếu gia không muốn thất lễ trước người khác, cười đến thấm gội gió xuân, hại nước hại dân.
“Nhân yêu, không chỉnh chết ngươi ta không phải họ Lăng.”
“Ác nữ, muốn ta lấy ngươi? Nằm mơ đi.”
Ánh mắt hai người đang giết đến kịch liệt, chợt nghe Lâm Chấn Bắc lên tiếng, “Bích Ảnh, cháu yêu, lão phu biết hai vị nhu tình mật ý (TYV: “tình cảm dịu dàng, ý nghĩ ngọt ngào”), nơi đông người xin tự trọng.” Người ngoài đương nhiên không biết bọn họ ở trong lòng nói cái gì, theo lý đương nhiên cho rằng bọn họ trong lúc đó cùng động mày mắt đưa tình, ngươi ngươi ta ta.
“Tam thiếu gia tuổi trẻ anh hùng, Lâm tiểu thư tựa hoa mỹ quyến. Trời tạo đất lập, đẹp đôi tự nhiên a.” Một người đang ngồi trong đó cười hoà giải, tránh cho bọn họ xấu hổ.
Nào ngờ, lòng tốt của hắn bị cho là lòng lang dạ thú. Lăng Sương dùng ánh mắt giết người hung hăng trừng qua, “Chu đại hiệp, cảm tạ lời chúc của ngài.” Sau khi bị bắt gian, Lâm tiền bối giới thiệu từng người ở đây. Nàng biết hắn, tên to con này họ Chu tên Nhân Sở, là đại đệ tử đứng đầu phái Thanh Thành.
“Chu huynh nói có lý, tam thiếu gia cùng Lâm tiểu thư, quả thực là trời tạo đất lập.” Nếu như nàng nhớ không lầm, tên râu ria cười đến ngớ ngẩn kia là thiếu chủ Lôi Phá Nhật của Thiên Lôi môn.
“Không biết tam thiếu gia khi nào thì lấy tẩu phu nhân vào cửa?” Ngồi bên tam thiếu gia, lớn lên tựa hồ ly, thoạt nhìn nhược trí (TYV: “thông minh, nhu nhược”?) không phải ai khác, chính là đường chủ Lâu Đoạn Nhai của Độc Bộ đường.
“Lâm tiểu thư vốn được xưng là đệ tứ mỹ nhân, quả nhiên như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành. Nam Cung huynh, không thể bạc đãi nàng a.” Người này tướng mạo cùng mặt trắng nhỏ bình thường, vẻ mặt gian trá, có vẻ là môn chủ Quan Dương của Thánh Đao môn.
“Lâm tiểu thư cùng tam thiếu gia nếu kết tình nghĩa vợ chồng, là chuyện đáng khiến mọi người ngưỡng mộ.” Người này hình như gọi Trần Mặc, là nhị ca của Cái bang, phó bang chủ. Người cũng như tên, vẫn duy trì trầm mặc. (TYV: “trần” [陈] cùng “trầm” [沉] đồng âm [chén] trong tiếng Trung.)
“Đa tạ các vị chưởng môn chúc mừng, đợi ngày con gái xuất giá, hy vọng các vị nể mặt uống nhiều một chút.” Lâm Chấn Bắc tay vuốt chòm râu, cười đến toét miệng.
Đợi đến lúc Lâm Chấn Bắc cao hứng bừng bừng, Lăng Sương hạ giọng, bên tai Tiêu người đẹp nói, “Mẹ, ta không lấy chồng.”
Tiêu Tuý Nguyệt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, “Trước tiên đừng nói, nhân vật có máu có mặt trong chốn võ lâm đều thấy con cùng tam thiếu gia lăn lộn trong bụi hoa, giờ cự tuyệt đối với danh tiếng của con có trở ngại.” Muốn từ hôn cũng là chuyện sau này.
“Mẹ a, cứ như thế bán ta đi?” Lăng Sương nói đến mơ hồ không rõ, gần như từ trong mũi đi ra. (TYV: Kiểu giọng mũi í mà. )
“Không phải, mẹ sẽ nghĩ cách.” Tiêu người đẹp cũng học kiểu nói của Lăng Sương.
“Được.”
Âm mưu xong xuôi, hai mẹ con cùng ngồi thẳng lại, lộ ra chiêu bài cười mỉm.
Lăng Sương ánh mắt vô tình rơi trên mặt tam thiếu gia, lại thấy hắn vẻ mặt đắc ý, còn mang theo vài phần khiêu khích.
Nhìn vẻ mặt hắn, Lăng Sương cảm thấy trong đó có trá. Kỳ quái, hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Địch không động, ta không động. Lấy tĩnh chế động, Lăng Sương hướng tam thiếu gia đôi mắt quyến rũ, liền sau đó cúi đầu e thẹn.
Đôi mắt quyến rũ của nàng như quả bom, doạ tam thiếu gia đem nước trà uống trong miệng phun hết ra ngoài.
“Tam thiếu gia a, huynh cẩn thận một chút. Từng thấy chết đói, chết treo, chết no, chết tự kỷ, vẫn là chưa thấy qua bị sặc nước trà mà chết.” Lăng Sương vô tội nháy mắt mấy cái, cười tươi như hoa, “Còn chưa có gả cho ngươi, ta cũng không muốn làm quả phụ (TYV: bà goá).” Hắn tốt nhất sặc nước mà chết, nghẹn cơm mà chết, ra đường bị xe đâm chết. (TYV: Mình đổi xưng hô vì đây là hai bạn nói chuyện công khai, gần như mỉa nhau.)
“Bích Ảnh muội muội yên tâm, mạng ta rất dai.” Tam thiếu gia “soạt” cây quạt giả vờ lãnh khốc, cười đến chết người không cần đền mạng.
“Tam thiếu gia, người ta muốn gả cho ngươi rồi, phải đối ta tốt tốt a.” Nàng dùng khăn tay che miệng, dịu dàng như nước, “Bích Ảnh là tiểu thư khuê các, muốn lấy ta nhất định phải cùng oanh oanh yến yến kia của ngươi một đao đoạn tuyệt. Bằng không, ta sẽ ghen đó.” Theo nàng xem ra, tam thiếu gia căn bản với ngựa đực cùng một đẳng cấp, không thể cứu vãn. Muốn hắn cùng hồng nhan tri kỷ một đao đoạn tuyệt, so với muốn mạng hắn còn khó. Đến lúc đó, nàng có thể danh chính ngôn thuận huỷ hôn, hắc hắc.
Chút tâm tư kia của Lăng Sương, sao có thể giấu được Nam Cung Dật. Hắn xuôi dòng đẩy thuyền, “Đời người được một tri kỷ đã đủ rồi, có Bích Ảnh muội muội, ta sao lại coi trọng son phấn tầm thường kia.”
Khụ, thật sự là “bất thị tỉnh du đích đăng”, gặp chiêu phá chiêu.. Được, Lăng Sương nàng cùng nhân yêu chết tiệt hận càng thêm hận. (TYV: Theo Tĩnh Ngọc, “(khả) bất thị (tỉnh) du đích đăng”: Tục ngữ thường dùng trong các tác phẩm văn học, khẩu ngữ, hay các tác phẩm truyền hình ở Trung Quốc, chỉ người khôn khéo, giỏi giang có căn bản, có địa vị, có chủ ý, trí tuệ cao.)
Ném cho tam thiếu gia ánh mắt coi thường, Lăng Sương đứng lên khuỵu gối, “Các vị đại hiệp, Bích Ảnh thân thể không khoẻ, xin cáo lui trước.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh, trang nhã tự nhiên, đúng là tiểu thư khuê các.
Có thể cùng nhân vật quan trọng của võ lâm tứ đại môn phái, lưỡng đại sơn trang cùng nhau ăn cơm, đối với người bình thường mà nói thật xa vời. Vậy mà Lăng Sương nàng lại dễ dàng có được quang vinh.
Cùng chư vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy ăn, còn võ lâm đệ nhất mỹ nam tử ngồi bên cạnh, thực sự là khiến người người ngưỡng mộ a.
Cảnh ngộ của nàng cũng đủ khiến người người ngưỡng mộ đến chết, Lăng Sương thân là đương sự lại mặt đầy lửa giận.
“Bích Ảnh, nếm thử xem, làm đẹp dưỡng nhan a.” Nam Cung Dật quen quyến luyến bụi hoa, bản lĩnh lừa con gái là hạng nhất, mở miệng ra luôn là lừa người chết không đền mạng. (TYV: “quyến luyến bụi hoa”, nguyên bản là “lưu liên hoa tùng” [流连花丛], theo mình hiểu thì có vẻ như ý nói Nam Cung Dật hay qua lại với con gái kiểu “trấm trấm trấm” í mà:”>)
Lăng Sương tiếu dung khả cúc (TYV: “dáng cười xinh có thể lượm lấy được”.), mặt không đổi sắc lấy phần mông con gà mà ăn, “Nam Cung đại ca, huynh đối ta thật tốt, ngay cả việc ta thích ăn cái này đều biết rõ.” Nàng là gì? Là sát thủ. Đường đường đệ tứ sát thủ, lại e ngại một cái mông con gà sao? Huống chi, phần mông con gà mềm đến chảy nước, mùi vị không tệ.
Phần mông con gà cũng không doạ được nàng? Tam thiếu gia tuy rằng kinh ngạc, mặt lại không đổi sắc, “Muội cơ thể suy nhược, ăn nhiều một chút.”
Lăng Sương gắp não bỏ vào trong miệng, “Cảm tạ.” Không phải là não khỉ sao? Cùng đậu hủ không có gì khác cả.
Não khỉ cũng không sợ? Tam thiếu gia lại ra quân lần nữa, “Bích Ảnh, ăn cái này.”
Con bà nó, nếu cho nàng liên tục ăn nước bọt hắn. Lớn lên đẹp trai tài ba a? Hừ.
“Mùi vị thịt rắn này thật không tệ a.” Hồi dã ngoại huấn luyện mưu sinh, nàng không biết đã ăn bao nhiêu con rắn. Dựa vào một miếng thịt rắn muốn doạ nàng? Nằm mơ.
Tam thiếu gia dáng tươi cười không chê vào đâu được rốt cục xuất hiện vết rách, “Muội biết là thịt rắn?” Hắn vốn định đợi sau khi nàng ăn xong mới nói ra, doạ nàng nhảy dựng.
“Nam Cung đại ca, huynh cũng ăn a. Huynh gắp thức ăn liên tục, bản thân cũng không chú ý chiếu cố rồi.” Hừ, giờ đến lượt nàng phản kích rồi.
“Được.” Nam Cung Dật cúi đầu, thấy một trái ớt chỉ thiên, “Ớt?” (TYV: ớt chỉ thiên: | , nghe-đồn là rất-rất-rất-cay)
“Đúng vậy, ớt có thể kích thích ăn uống.” Lăng Sương lại gắp hai trái ớt chỉ thiên bỏ vào bát hắn, “Ta thấy huynh không ăn, cố ý gắp cho huynh ăn. Huynh sẽ không bỏ qua chứ?” Một đôi mắt đẹp ngây thơ, bất luận kẻ nào đều cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Ta ăn.” Tam thiếu gia cố nén tức giận, nuốt cây ớt.
“Nữa.” Nàng cười dịu dàng đáng yêu, tiếp tục gắp thức ăn.
Nam Cung Dật nhìn tỏi trong bát, “Bích Ảnh, muội thực biết dịu dàng chăm sóc, có thể lấy được muội, là phúc ba đời của ta.”
“Đừng khách khí.” Lăng Sương rất có lòng tốt gắp rau xanh cho hắn.
Rau xanh? Thứ này hắn không ghét. Nhai được mấy cái, sắc mặt Nam Cung Dật đột biến.
“Làm sao vậy?” Lăng Sương ngây thơ hỏi.
Hoa tiêu, nữ nhân này lại có thể giấu hoa tiêu bên trong rau xanh, “Không có gì.” Tam thiếu gia cố gắng nuốt rau xanh. (TYV: Hoa tiêu vị chanh nhẹ khiến miệng tê đi làm cho vị cay càng thêm cay [ở đây là của ớt chứ không phải của hoa tiêu, hoa tiêu không cay, chị Sương thật là "nham hiểm" ;A;], xem chi tiết tại đây:)
Nhìn bọn hắn “càng lúc càng đằm thắm”, Chu Nhân Sở cảm thán, “Có thể có được Lâm tiểu thư làm bạn, Nam Cung huynh cần phải biết quý trọng a.”
“Chu huynh yên tâm, có Bích Ảnh bên cạnh, son thiên hạ ủ ê phai màu.” Nam Cung Dật nỗ lực duy trình dáng tươi cười.
“Hoá ra ta ở trong lòng Nam Cung đại ca, lại quan trọng như vậy a.” Lăng Sương cúi đầu ngượng ngùng, một chân nhét trên cẳng chân của Nam Cung Dật.
Nam Cung Dật bị giẫm đến kêu rên, nét mặt lại dịu dàng quan tâm, “Đương nhiên rồi, muội là vợ ta.” Sức đôi bàn chân của người con gái này thật mạnh a.
“Bích Ảnh tự nhiên vâng theo giáo huấn của cha mẹ, giúp chồng dạy con, không để Nam Cung đại gia bận tâm.” Lăng Sương lại giẫm một chân.
Tam thiếu gia sớm có đề phòng, móc lấy cẳng chân nàng, “Ngốc, mệt chết muội ta không nỡ.” Tam thiếu gia một lời hai nghĩa.
Tay nàng duỗi qua sườn thắt lưng tam thiếu gia, “Đây là chuyện ta nên làm.” Hung hăng đánh hắn là chuyện nàng nên làm.
Nam Cung Dật ngăn tay nàng, “Muội có thể làm chút chuyện muội thích, ta sẽ không ép muội.”
Một tay một chân, ở dưới bàn đánh đến trời đất mù mịt, “Nam Cung đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ cố làm cho xứng chức bà chủ.”
Lăng Sương cùng tam thiếu gia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, mọi người hết sức chuyên chú ăn, càng không có chú ý tới màn đặc sắc phía dưới bàn. Người ngoài không chú ý tới, Lâu Đoạn Nhai gần tam thiếu gia nhất lại nhìn ra, hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có tam thiếu gia nghe thấy, “Đừng đánh nữa, bàn hình như có chút lệch.”
“Là nữ nhân kia ra tay trước.” Tam thiếu gia một bên ăn mặt không đổi sắc, một bên đánh đến trời đất tối sầm.
“Nàng biết võ công?” Lâm gia có dự định thoái ẩn giang hồ, cũng không có để Lâm tiểu thư học võ.
“Không kém.” Nàng mấy lần đánh lén hắn thành công, võ công của nàng so với trong tưởng tượng của hắn càng lợi hại.
Lâm Bích Ảnh có khả năng võ công, khoé miệng Lâu Đoạn Nhai nhếch lên một tia cười mê người, “Thú vị, Có điều, ngươi phải cẩn thận nàng. Lâm Bích Ảnh từng cùng một nam nhân võ công cao cường ở một chỗ, nữ nhân này, không đơn giản.”
Lăng Sương luôn có bản lĩnh mắt quan sát xung quanh, tai nghe tám hướng. Một tay ăn cơm, một tay đánh lộn, cũng không ảnh hưởng việc nàng nghe trộm hai người con trai nói thầm. Lời Lâu Đoạn Nhai gièm pha, tai nàng nghe không sót một chữ.
Tiết lộ nội tình của nàng? Họ Lâu xác thực, sườn núi kết lớn. (TYV: “sườn núi kết lớn” [梁子结大] theo Tĩnh Ngọc thì chắc chỉ mâu thuẫn càng ngày càng lớn)
Có người nói khuyết điểm chung của con gái là tóc dài, thiếu kiến thức. Mà khuyết điểm của Lăng Sương, lại là tóc dài, mắt bé. Trước đắc tội nàng, mua quan tài rất có lời. Sau đắc tội nàng, thắt cổ tự sát rất thoải mái.
Họ Lâu nhiều lần đắc tội nàng, nàng đương nhiên sẽ không để hắn sống dễ chịu. Cho nên, một đêm tối trăng cao gió, thích hợp giết người. Lăng Sương lén lút đi tới phòng khách, cũng chính là cửa phòng Lâu Đoạn Nhai ở tạm.
Từ trong túi tiền lấy ra một con rắn, nàng lộ ra dáng tươi cươi cực kỳ gian trá, “Hắc hắc hắc…” Nói như vậy, dáng tươi cười của nàng thuộc về vai phụ đại gian đại ác.
“Ta cho biết ngươi cái gì gọi là giới hạn, lão tử hôm nay phải chỉnh ngươi thật tốt.” Con gián, con chuột, rắn độc trong một cái túi, đủ cho hắn. Nếu hỏi nàng lấy mấy thứ này ở đâu, đương nhiên là bắt.
“Nghìn thực vạn thực, ta thấy nàng cùng một nam nhân nằm ở trên giường. Đêm hôm khuya khoắc cùng nam nhân trên giường có thể làm cái gì? Không cần ta nói ngươi chứ.” Trước khi nàng thả toan tính chơi đùa nho nhỏ, nàng đột nhiên nghe được người nào đó nói một câu.
“Vậy thì làm sao?” Khẽ mút thọc mọt lỗ trên cửa sổ giấy, nàng thấy vẻ mặt thờ ơ như không của tam thiếu gia. (TYV: cửa sổ giấy [窗户纸] là cái này: chăng? Nếu vậy thì bạn nào xem phim kiếm hiệp nhiều sẽ khắc rõ hành động của Lăng Sương )
“Lâm Bích Ảnh đẹp thì đẹp, nhưng không thể chạm vào.” Lâu Đoạn Nhai tận tình khuyên bảo, trên trán xuất hiện N vạch đen.
“Ta nửa đời người quyến luyến bụi hoa, chưa từng gặp qua nữ nhân nào thú vị như vậy.” Nam Cung Dật lộ ra dáng tươi cười quỷ dị, “Ngươi không cảm thấy, lấy nàng, tìm cách khiến nàng yêu ta, rồi lại bỏ rơi nàng cũng không tệ sao.”
Lâu Đoạn Nhai cười khổ, “Nàng? Ngươi có thể thuần phục nàng sao?” Lâm Bích Ảnh so với mèo hoang còn hoang dã.
“Đương nhiên.” Nam Cung Dật tràn đầy tự tin.
“Đừng quên, nàng là tiểu thư Lâm gia, hòn ngọc quý trên tay Lâm minh chủ.” Đường đường Lâm gia tiểu thư, nói bỏ rơi là bỏ rơi được sao.
“Nam nhân tam thế tứ thiếp là chuyện đương nhiên.” Nữ nhân kia khiến hắn liên tục khiến hắn ăn bẹp, cần phải cho nàng biết tay.
“Tiếng gì thế?” Hắn hình như tiếng cọ răng. (TYV: Ố ồ ô, chị Lăng Sương… chị thiệt là… )
Nam Cung Dật cẩn thận lắng nghe, không phát hiện có người ở gần, “Con chuột. Lâm Bích Ảnh rất chán ghét ta, nếu khiến nàng gả cho ta thật nhất định tức chết nàng.” Tưởng tượng Lâm Bích Ảnh tức đến sùi bọt mép hắn cảm thấy tâm tình rất tốt, “Dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không từ hôn. Nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ nhân không thể, ha ha…” Dáng cười của Nam Cung Dật vô cùng đáng bị đánh đòn.
“Con chuột này nhất định rất lớn.” Nên tiếng cọ răng mới lớn như vậy.
“Ta không thể chờ xem tình cảnh Lâm Bích Ảnh trên kiệu hoa.” Sắc mặt của nàng nhất định rất đáng xem.
Con chuột lại cọ răng.
Nam Cung Dật cất tiếng cười to lần nữa, so với lần trước càng đáng đánh đòn. Song, hắn không thể cười trọn. Bởi vì, một bóng ngươi từ cửa sổ lủi đến, thành công cắt đứt tiếng cười rất đáng đánh đòn của hắn.
Người con trai một thân trường bào đen, thắt lưng đen buộc hờ, trên mặt mang một mặt nạ mặt xanh nanh vàng. Cây kiếm trong tay một màu đen, dài khoảng một thước, rộng một ngón tay.
Ánh trắng chiếu phía sau hắn, khí lạnh bức người, như ác ma đến từ địa ngục.
Lâu Đoạn Nhai cùng Nam Cung Dật cùng lúc lui về phía sau một bước, hết sức đề phòng, “Quỷ Tôn?”
Con ngươi Lăng Sương trốn ở ngoài cửa mở to, hưng phấn nhìn người con trai mặt xanh nanh vàng. Trường bào, mặt nạ, kiếm sắt màu đen, thiên hạ chỉ có một người ăn mặc như thế. Quỷ Tôn, cung chủ La Sát cung.
Nói không khách khí, Lăng Sương nàng là một con thái điểu giang hồ trăm phần trăm, có thể trong vòng một ngày nhìn thấy nhân vật quan trọng của tứ đại môn phái đã nên cảm tạ trời đất rồi. Không nghĩ tới, Quỷ Tôn trong lời đồn lại có thể chọn đúng thời điểm này, từ trên trời giáng xuống. (TYV: “thái điểu” hình như là “con chim ngu ngốc”, ý chỉ người ngu ngốc)
Ánh mắt Quỷ Tôn rơi trên ngọc tiêu trong tay Lâu Đoạn Nhai, “Ta muốn Ly Hận tiêu.”
Nam Cung Dật phóng khoáng phe phẩy quạt Thù, cười đến thấm gội gió xuân, “Các hạ có phần quá tự phụ rồi.” Nói muốn là muốn, rất không đem bọn họ vào trong mắt.
“Ta muốn Ly Hận tiêu.” Quỷ Tôn chìa tay.
“Xin lỗi, Ly Hận tiêu là gốc rễ tính mạng của tại hạ.” Dáng cười của Lâu Đoạn Nhai rất giống hồ ly.
“Đừng trách bản tôn không khách khí.” Lời còn chưa dứt, kiếm sắt trên không vẽ một đường cong. Nam Cung Dật cùng Lâu Đoạn Nhai vội vội vàng vàng tránh ra. Bọn họ tránh được rồi, đồ đạc này nọ lại không tốt số như vậy, kiếm khí hướng chỗ nào, bàn tản mát, mất tay thiếu chân.
Lăng Sương hào hứng dào dạt mà xem, “Kiếm khí thật mạnh a.” Tuy rời xa PK, quý trọng mạng sống là lời răn của nàng, có điều xem náo nhiệt cũng không tệ. (TYV: “PK” = “Player Kill” ["giết người chơi", một thuật ngữ trong game online] Cái này mình không rõ nha:”>)
Nghe đồn Quỷ Tôn võ công cao cường, không thua Lâm Chấn Bắc. Để hắn dạy dỗ hai tên hồ ly không biết sống chết kia một chút, có vẻ là một ý hay.
Nàng như trục bánh xe biến tốc cười trộm, bên trong đánh đến quyết liệt.
Ba võ lâm cao thủ PK, đồ đạc thương tàn là tất nhiên, phát tiếng lộp lộp bộp bộp là tất nhiên. Chưa đến ba phút, đèn quanh phòng toàn bộ sáng lên.
Lăng Sương cả kinh, bỏ lại con gián, con chuột trốn trong bụi hoa. Đường đường Lâm gia tiểu thư, nửa đêm đi thả gián. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Lâm gia biết quăng đâu?
Tốc độ của võ lâm cao thủ không phải thường, trong vòng chừng hai phút, mấy chưởng môn ở phòng khách Lâm gia đã quần áo chỉnh tề tới hỗ trợ. Lại thêm năm phút nữa, Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt cũng tới tham chiến.
Đều nói võ lâm cao thủ không biết tốt xấu, quả nhiên là lời thật.
Một người, hai người, ba người, bốn người…
Tám cao thủ vây đánh một người, quá mức không biết tốt xấu rồi. Lăng Sương vừa xem trò, vừa ở trong lòng đem tổ tông tam thiếu gia mười tám đời thăm hỏi một lần, đặc biệt chiếu cố bà hắn cùng mẹ hắn.
Mấy người đánh nhau kia đều là cao thủ hạng nhất, Quỷ Tôn lợi hại nữa cũng chỉ có một đôi tay, thua là điều tất nhiên.
Lâu hồ ly xuất ra một chưởng tàn nhẫn, Lôi lão huynh ra thêm chưởng nữa, thân hình Quỷ Tôn đã có chút lắc lư.
Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, sau ba giây tự hỏi, hắn chọn chạy trốn.
Quỷ Tôn không hổ là Quỷ Tôn, tốc độ chạy trốn cũng là hạng nhất. Lúc mọi người đang định thần lại, hắn đã chuồn lên nóc nhà. Quỷ Tôn là lão đại hắc đạo, các vị lão đại bạch đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, tập trung lực lượng toàn bộ đuổi theo đi.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Lăng Sương từ bụi hoa đi ra, nhún nhún vai về phòng ngủ. Hắc đạo cùng bạch đạo đại chiến quan hệ cái rắm gì nàng? Ngủ ngon ngon mới là vương đạo.
—————–
Mấy bạn đoán được Quỷ Tôn là ai hem? )
Spoil (chương 011):“Ngươi là Quỷ Tôn a, đường đường lão đại xã hội đen, có thể cho ta thấy khuôn mặt thật?” Lão đại xã hội đen cổ đại thông thường đều rất thần bí.
“Bởi vì ngươi là Sương nhi.” Quỷ Tôn chầm chậm quay đầu lại, nhìn nàng lạnh lùng.
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở