Nhất Dạ Thâu Hoan
Quyển 1 - Chương 32: Có người kêu cứu mạng
Bóng đêm, thật sự là một chủ đề chứa đầy màu sắc của những câu chuyện truyền kỳ.
Đêm khuya thanh tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên cô tịch, nếu thêm một tiếng thét chói tai vào, càng sẽ trở thành một đoạn truyền kỳ.
Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai, Phượng Ngự Thiên đột nhiên đẩy ta ra. Ai đó hết sức đáng thương cứ thế bay ra ngoài, thẳng thắn đập mạnh vào bàn đá.
“Ngươi làm gì vậy?” Ta ôm lấy cánh tay đau nhức, giương mắt lên, hung hăng nhìn hắn.
Phượng Ngự Thiên tay chân luống cuống đứng ngay tại chỗ, cả người không được tự nhiên, “Tử Lung… Chúng ta… Chúng ta… không nên như vậy…” Từ trong giọng nói của hắn, ta nghe thấy hắn đang xấu hổ.
Ta không thể nhịn được trừng mắt, “Là ngươi trước mà, nói cứ như là lỗi tại ta vậy.” Lão huynh hắn không nói không rằng cường hôn ta, kết quả lại nói ta không nên như vậy, là có ý gì? Lời này rất dễ bị hiểu lầm đó biết không?
Có phải hơi bị ngược rồi không? Lời nói cùng hành động đó của hắn đều là quyền lợi của nữ nhân, sao lại bị hắn đoạt mất.
Hắn bối rối liếc mắt nhìn ta, ôm lấy bảo kiếm đang nằm trên mặt đất, nhanh như chớp chạy đến không thấy bóng dáng, “Có người kêu cứu mạng.” Phạm tội cưỡng gian động tác cũng không nhanh bằng hắn. Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, cần gì quá đáng vậy chứ? Ta còn chưa xấu hổ, hành động kia của hắn là sao.
Khoan đã? Ta tại sao lại không muốn phản kháng hay xấu hổ… Lẽ nào… Trời ạ, ta làm sao có thể như vậy chứ. Thích Mộ Dung Phong Vân còn cùng Phượng Ngự Thiên làm loạn, cái này gọi là một chân đạp hai thuyền a.
“Ai…” Tiếng rên rỉ thất bại từ bên môi truyền ra, ta khổ sở che mặt ngồi xổm xuống đất, hận không thể tìm một cái hố nhảy vào.
A, lúc này dường như không phải lúc nên phiền muộn. Có người kêu cứu mạng a, thân là một nhất đại cao thủ, ta có phải nên bày ra chút phong thái thích hợp hay không.
Ta vội vã đứng dậy, cấp tốc đuổi theo, “Phượng Ngự Thiên, ngươi là tên hỗn đản, chờ ta một chút.” Ta cũng không biết cái này gọi là khinh công, dù sao ta nhảy lên núi giả hay nhảy lên nóc nhà, thân thể đều nhẹ như chim yến. Nói đơn giản, mỗi lúc ta dùng loại bộ pháp này, đều có thể bay lên. Quên đi, có phải là khinh công không sau này từ từ nghiên cứu. Hiện nay, ta thành thành thật thật biến thành bóng cao su nhỏ siêu đàn hồi nhảy lên.
Có thể là ta vận số quá tốt, dùng cách bật của bóng cao su cư nhiên lại thật sự đuổi kịp Phượng Ngự Thiên. Ta “vèo” một cái lẻn đến bên người hắn, đầu ngón chân đạp qua một ngọn cây, “Phượng Ngự Thiên, xảy ra chuyện gì?”
“Khinh công không tệ.” Hắn không trả lời câu hỏi của ta, liếc mắt về sau nhìn ta rồi cho ra một cái kết luận hết sức cẩu huyết.
“Ai biết cái này là khinh công a? Dù sao sát thủ băng tường vượt nóc đều phải biết cái này. Có người dạy ta một bộ pháp cũng một đoạn khẩu quyết loạn thất bát nhao, ta chiếu theo đó luyện một thời gian cảm thấy được, nên vẫn tiếp tục tập luyện.” Thứ hắn dạy ta đâu phải chỉ là một bộ pháp.
“Vậy sao? Ta lại thấy bộ pháp của ngươi giống như Tính Đình Điểm Thủy (chuồn chuồn lướt nước) thất truyền trên giang hồ đã lâu.” Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta.
Ta hoàn toàn phủ định, “Không thể nào.” Ta là người hiện đại, vị tiền bối dạy ta càng phải nói là người hiện đại, không thể học được võ công ở cổ đại.
“Sư phụ ngươi có phải là Tu La không?”
Ta ngẩn ra, “Làm sao ngươi biết?” Ta có rất nhiều sư phụ, nhưng một trong số đó chính xác gọi là Tu La.
Tu La là kim bài sát thủ bài danh đệ nhất trong bảng bài danh sát thủ Thế giới, thái độ lạnh lùng cao ngạo. Năm ta được mười hai tuổi, bị lão đại phái đi “thực tập”, nội dung thực tập chính là ám sát một gã trùm thương nghiệp. Ta thành công, nhưng suýt chút phải đi hầu Diêm Vương uống trà. Lúc đó ta bị buộc đến đường cùng, từ lầu 36 nhảy xuống, kết quả là vừa vặn tiếp trúng Tri Chu hiệp Tu La.
Sau này, Thanh Nhã khi hoàn thành nhiệm vụ tới cửa tìm ta, Tu La thẳng thắn giữ tỷ ấy lại.
Chúng ta ở tại nhà trọ cùng hắn một tháng, trong vòng một tháng đó, Tu La tiền bối dạy chúng ta rất nhiều thứ. Cũng nhờ sự giáo dục của hắn, chúng ta mới có thể có chút đất nhỏ nhoi ở giới sát thủ này. Hắn chính là sư phụ chân chân thật thật của chúng ta, cách huấn luyện hoàn toàn khác biệt với tên hỗn đản thủ đoạn độc ác, lãnh huyết vô tình đó.
Hắn không cho phép chúng ta gọi hắn là sư phụ, còn cảnh cáo chúng ta không được nói là quen biết hắn. Tuy rằng chúng ta có rất nhiều sư phụ, nhưng hắn chính là một trong những vị được tỷ muội chúng ta tôn sùng nhất. Không gọi hắn là sư phụ, nhưng thừa nhận hắn là sư phụ.
Từ đó về sau, chúng ta không còn gặp lại hắn nữa. Bất quá, ta cùng Thanh Nhã và dưỡng nữ kiêm đồ đệ của hắn – Lăng Sương, cũng là Ngưng Sương tiên tử bài danh đệ tứ trong bảng bài danh sát thủ quan hệ vô cùng mật thiết. Từ đó, ba người chúng ta trở thành sư tỷ muội. Ngoại trừ cầm thú Thanh Nhã kia, Lăng Sương chính là người duy nhất được ta xưng là bằng hữu.
Phượng Ngự Thiên cười cười, “Không ngờ, Tu La lúc già cư nhiên lại thu nhận hai đồ đệ, thật khiến ta ngoài ý muốn.”
“Hai người?” Ta nhíu mày.
“Sau chuyện Dạ Phượng, trên giang hồ lại xuất hiện một sát thủ vô cùng lợi hại, Ngưng Sương tiên tử.” Khi hắn nói ra những lời này, ta thật muốn thổ huyết.
Ta bỗng dưng trừng to mắt, “Lăng Sương?” Muội… Muội ấy cũng tới? Không thể nào? Tập thể đại xuyên qua sao?
“Ngươi quen biết?” Vô nghĩa, đương nhiên quen biết.
“Sư muội ta.” Trời ạ, ai tới đây nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi?
Khoan đã, Tu La… Tu La này sẽ không phải cũng xuyên qua chứ? Nhưng mà, hắn xuyên qua thì quan hệ gì với chúng ta? Thanh Nhã xuyên, ta xuyên, Tiểu Sương xuyên, tại sao ba đồ đệ của hắn đều xuyên? Chuyện này, đáng để nghiên cứu.
“Cẩn thận.” Phượng Ngự Thiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chính là… Hồ nước? Chỉ suýt chút nữa, ta đã biến thành gà ướt sủng. Tự hỏi đến quên mất mình đang làm gì, ta sơ lược chính là người đầu tiên.
Hắn mỉm cười, đầu ngón chân lướt trên mặt nước, xẹt qua hồ, giẫm lên lan can, một lần nữa bay lên.
****
Phượng gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi từ tận cùng bên trong đến sát bên ngoài sân cần một khoảng thời gian.
Kỳ thực ta rất bội phục chất giọng của nữ nhân này, xa như vậy cũng có thể nghe rõ được, chứng tỏ âm thanh của nàng hơn người ta một bậc.
Nghe được tiếng đánh nhau, ta cùng Phượng Ngự Thiên không hẹn mà cùng dừng bước. Ta liếc nhìn hắn một cái, “Làm sao đây?” Đêm nay mây đen giăng khắp bầu trời, ánh trăng mờ mờ lúc sáng khi tối. Lúc này đang là tối, khiến ta không nhìn rõ tình hình cách đó không xa.
“Nhìn trước đã, đừng xung động.” Ta mặc dù có chút rất mơ hồ, nhưng ta giống loại người này sao?
“Ai?” Vừa dứt lời, một thanh kiếm đã đâm tới.
Ta xoay người lại, rút trường kiếm bên hông, hung hăng đánh trả. Dám đánh lén Dạ Phượng ta, không muốn sống rồi.
Tốc độ nhanh như vậy, kẻ này nhất định rất lợi hại. Thế nhưng, ta là truyền nhân của Tu La, là kim bài sát thủ bài danh đệ ngũ.
Đánh nhau như vậy, ta dần dần nhìn rõ hình dạng của đối phương. Hắn một thân hắc y, khăn lụa che mặt, bao kín đến không còn kẻ hở. Ngoại trừ hai con mắt ra, cái gì cũng không nhìn thấy.
Ta chớp mắt một cái, sát thủ?
Không phải thứ gì tốt, giết.
“Ta nói lão huynh, đám người này chính là sát thủ, có người bị truy sát, hỗ trợ.” Ta là sát thủ, nhưng lại khinh bỉ sát thủ không có nguyên tắc.
“Ngươi là ai?” Hắn nếm được sự lợi hại của ta, phát sinh nghi vấn.
“Buồn cười, ngươi bảo ta nói thì ta phải nói, ta đây chẳng phải mất mặt rồi sao?” Ta kiêu ngạo trả lời hắn một câu, động tác càng thêm sắc bén.
Hắn âm trầm phun ra hai chữ, “Muốn chết.”
“Người chết là ngươi mới đúng.” ‘Thái đao’ lướt qua yết hầu của hắn, ta hờ hững liếm đi vết máu trên miệng, “Ta là Dạ Phượng, bái bai.”
Ta còn chưa kịp tiêu sái thu hồi bảo kiếm, chợt nghe thấy tiếng của Phượng Ngự Thiên, “Dạ Phượng, giết sạch, đừng để lại hậu hoạn.”
Nếu có người đào tẩu, ổ chó của Phượng Ngự Thiên e rằng khó được bảo toàn. Ta thích nơi này, muốn làm gì? Hỏi kiếm của ta đã.
Thu hồi kiếm, ta kéo một lọn tóc cắn trong miệng, hai tay cầm bảo kiếm, bày ra một hình mẫu khá suất.
Vừa tạo hình xong, có một kẻ không biết chết sống là gì xông tới.
Ta vung kiếm lên, không chút lưu tình cho hắn một kiếm trí mạng, vung kiếm nhảy vọt vào đoàn người chém giết tứ tung một trận.
Ắc… cũng không phải là chém giết tứ tung.
Trong viện chỉ đại khái có khoảng hai mươi mấy người. Một nam một nữ bị truy sát đó không may lại mặc thường phục, Phượng Ngự Thiên rất quen thuộc (sẽ không chém nhầm), những người khác đều mặc hắc y. Ngoại trừ bọn họ ra, những kẻ khác đều bị chém như bí đỏ.
Tóc đen bay lả tả, ánh mắt lạnh lẽo, lúc này, ta là Dạ Phượng, là sát thủ Dạ Phượng.
Tuy rằng võ công ta có cao, nhưng bọn người kia cũng không phải loại thường.
Ta vội vàng ứng phó phía trước, nhưng lại lơ là phía sau, Khi ta biết được kiếm đang đâm tới, đã không thể tránh được nữa, cũng không cản được, chỉ có thể tận lực tránh né chỗ hiểm.
Mắt thấy hào quang lạnh lẽo lấp lánh của thanh kiếm sắp xuyên vào cánh tay ta, một thanh kiếm khắc đột nhiên cắm tới. Một trận đấu kịch liệt, hai người thành một đoàn đánh nhau.
Tên gia hỏa quấn lấy ta nhanh chóng được giải quyết, ta dựa sát vào người đã cứu ta, thoáng nhìn ra phía sau, “Đa tạ.”
Hắn thuận thế dựa sát vào, cùng ta lưng tựa lưng, mỉm cười, “Là ta đa tạ ngươi.”
“Các ngươi là ai? Tại sao lại bị truy sát?” Ta vừa giải quyết tên trước mặt, vừa nói chuyện phiếm với hắn.
“Có lẽ là đệ đệ ta phái tới.” Hắn thuận tiện một cước đá văng vong hồn dưới kiếm.
“Tranh gia đoạt sản sao?” Ngoại trừ đáp án này, ta không nghĩ ra đáp án nào khác.
“Cứ cho là vậy đi.” Hắn cười khổ (TN: Á, đừng nói huynh này là thái tử Hoàng Phủ Hạo nha *long lanh*)
“Đệ đệ ngươi cũng hào phóng lắm, những sát thủ này đều là cao thủ.” Ta dám đánh cược, bọn họ nhất dạng siêu cấp giàu có.
“Năm mươi tên.” Hắn cười rất bất đắc dĩ, “Hắn phái năm mươi tên sát thủ, lúc ở ngoài chúng ta đã giải quyết được hơn phân nữa.”
“Giỏi lắm.” Ta một tay đánh nhau, một tay bật ngón cái lên, “Hai vị có thể giải quyết mấy chục sát thủ, võ công cao cường.”
“Ta cũng không muốn giết người, là bọn chúng bức ta. Còn nữa, đính chính một vấn đề. Không phải hai vị, là bốn vị. Phu thê chúng ta, hơn nữa còn có nha hoàn của thê tử và hộ vệ của ta, bốn người.” Hắn rất hài hước vươn bốn ngón tay lên.
Ta không quan tâm nhún nhún vai, “Ta cũng không thích giết người, bất quá, thỉnh thoảng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng không tệ. Lợi hại nha, nha hoàn cũng có võ công.” Ta đối với thê tử của hắn thật sự thấy hiếu kỳ, “Được rồi, bọn họ đâu?” Không phải là hi sinh oanh liệt chứ?
“Chia làm hai đường, bọn họ dẫn dụ những sát thủ khác rời đi.” Bốn người ai nấy đều là cao thủ, đầu năm nay cao thủ đã mất giá rồi.
Ta há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì, lại cảm giác được ai đó nắm lấy vai ta.
“Nữ nhân của ngươi trả lại cho ngươi, của ta trả lại cho ta.” Phượng Ngự Thiên một tay bắt lấy ta đến bên cạnh hắn, còn nữ nhân nhỏ nhắn xinh xinh kia thế chỗ của ta.
Ta khi nào biến thành nữ nhân của hắn, “Ngươi ăn dấm chua.” Cùng hắn lưng tựa lưng, ta trở người trừng mắt.
“Hữu phu chi phụ (ý nói người đã kết hôn), ngươi hết hi vọng rồi.” Hắn hừ một cái, chấp nhận mình ăn dấm chua.
Ta cũng học dáng vẻ của hắn hừ lạnh, “Ta yêu Mộ Dung Phong Vân, ngươi hết hi vọng rồi.”
“Chỉ có người chết mới không biết nói.” Phượng Ngự Thiên không trả lời vấn đề của ta, trả lời một câu “ngưu đầu bất đối mã chủy” (giống như câu “ông nói gà bà nói vịt”)
“Biết.” Tuy rằng hắn ăn nói hàm hồ, nhưng ta lại hiểu được ý tứ của hắn.
Toàn bộ giết người diệt khẩu, tất cả những gì của tối hôm nay, xem như chưa từng xảy ra.
————
Sở Sở: Nói với mọi người, đoán xem đôi phu thê này là ai?
———–
TN: Sau đây là phần spoil của Sở Sở về mấy chương sau (trong phần VIP) được xen kẽ ở cuối chương 31, 32.1, 32.2, ta gom 1 lượt vào đây luôn.
——–
[Đoạn trong chương 31]:
Ta dám đánh cuộc, cá nàng là vị thành niên, nhất định vậy.
Chiếc váy đơn giản của nàng sớm đã bị máu nhiễm thành hồng, tóc càng bay loạn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhuốm đầy vết máu.
Cả người máu tanh đối lập với dáng dấp tươi đẹp nhỏ nhắn xinh xinh của nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta ta cũng không tin nàng biết giết người, hơn nữa… Ra tay tàn nhẫn, rất có phong thái của ta. Chậc chậc, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Ta ôn nhu cười cười, “Ngươi gọi Tiểu Di, ngươi là ai?” Không hiểu tại sao, ta đối với vị tiểu cô nương này lại có cảm giác thân thiết như đã từng quen.
“Tiểu Di, ngươi đáng ghét.” Tiểu cô nương chạy tới bên người ta, ôm lấy cánh tay ta làm nũng.
(TN: Chị này phải Lăng Sương hông đây *chớp mắt*, tại theo tiết tử bên Nhất dạ tiêu hồn thì Lăng Sương từng gặp Vô Lệ, mà gặp Vô Lệ thì không lý nào không gặp Tử Lung =.=”)
*******
[Đoạn trong chương 32.1]
Hoàng Phủ Viêm vội vàng tìm người tới chăm sóc tiểu bất điểm, Hoàng Phủ Thanh xuất hiện, Hoàng Phủ Hạo bị ám sát, Hoàng Phủ Huyền ám sát thái tử (dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là hắn), ta tựa hồ ngửi được mùi vị của sơn vũ dục lai (mưa trên núi).
Trực giác cùng kinh nghiệm cho ta biết, là sơn vũ dục lai.
Thời tiết thay đổi, kế hoạch của ta cũng nên chính thức bắt đầu. Tất cả đều nằm trong kế hoạch, chỉ có Mộ Dung Phong Vân là ngoài ý muốn.
Vì an toàn của Mộ Dung gia, vì tương lai của thái tử đảng, ta tuyệt đối không thể để Mộ Dung gia bị bất cứ liên lụy gì.
Chuyện tới nước này, ta chỉ có thể buông tay với tư tình nhi nữ. Muốn thành công, cần phải nỗ lực.
Phong Vân, nếu có kiếp sau, muội nhất định dựa vào huynh. Còn kiếp này, chỉ có thể chúc huynh hạnh phúc.
Mộ Dung Tử Lung ơi Mộ Dung Tử Lung, ngươi đã để lại một vấn đề không nhỏ cho ta rồi.
***
[Đoạn của chương 32.2]
Vì bảo tàng tiền triểu tiếp cận Hoàng Phủ Viêm, vì Mộ Dung gia giúp đỡ thái tử. Chuyến xuyên qua này tựa như một chiếc giông xiềng chính trị, siết chặt lấy ta. Từ khi bắt đầu xuyên qua, ta đã bị giam cầm, BỞi vì sứ mệnh, cho dù không có Mộ Dung gia, ta cũng trốn không được. Có thể, đây là thiên ý.
Ổ khóa này có thể mở được hay không…còn là một ẩn số. Nếu mở được, ta có thể không thèm quan tâm, nếu mở không được, ta chết không có đất chôn thây.
Ta chết cũng không sao cả, chỉ hi vọng Mộ Dung gia bình an vô sự.
—————
TN: Còn 1 spoil sơ về phần VIP, mai ta up luôn. Xong, thế là chuyện gì tới cũng sẽ tới :-
Sơ lược trước nội dung
[Tất cả những gì dưới đây đều là Sở Sở nói trước khi sơ lược nội dung]
Chúng ta phải tính toán chút sổ sách đã, chương VIP mỗi một nghìn từ ba phân tiền (ba phân tiền? Rớt ngoài đường cũng chẳng ai thèm nhặt, nhưng lại mất một giờ của ta), một vạn từ chính là ba mao tiền. Lấy tốc độ của Sở Sở, sơ sơ cần 6 đến 7 tiếng đồng hồ, cũng chính bằng một ngày đi làm. Một ngày đi lam có thể được bao nhiêu tiền? Vậy mà Sở Sở chỉ có ba mao tiền thôi (đổ mồ hôi điên cuồng ~~~) Phần VIP quyển sách sơ lược có ba mươi mấy vạn từ, xem hết toàn bộ sơ sơ cũng chỉ cần trên dưới 10 đồng tiền. Mười đồng tiền, chỉ mua đủ một cân rau quả, đó là ba tháng lao động của Sở Sở, ba tháng ơ, không phải ba ngày. Hình như tính ngang tính dọc, đều là ta chịu khổ (khóc, lệ tuôn rơi ~~~) Sở Sở thân thể vô cùng bất ổn, đang thất nghiệp, cơ bản phải dựa vào “viết chữ kiếm tiền”. Nếu như không V, Sở Sở sẽ chết đói. Ô ô, rất đáng thương a. Đăng tiếp đến bây giờ, đã giàu to rồi, 15W chương phục vụ công chúng. Ngày mai V, canh tân 13000 từ, cho các ngươi một lần xem đủ. 13000 từ ơ, nhiều gấp bội ngày thường. Lên V, ta phải có trách nhiệm với đọc giả, không thể giả dối, liên tục canh tân (ngoại trừ tình huống đặc thù), mọi người xem cũng được tận hứng.
Muốn ném trứng thối rau hư? Ô ô, không được nha… (các ngươi đều là người xấu, ai đó rất thuần khiết, không để ý tới các ngươi, ô ô ~)
Ở dưới, chúng ta cùng nhau xem sơ lược trước nội dung:
—————-
Phượng Ngự Thiên đẩy ta một cái, ý tứ sâu xa nói, “Có đôi khi, trong nháy mắt là đủ rồi.”
Ta cười cười, không nói gì cả. Ý cười trong mắt dần dần nhạt đi, ta không khỏi nhớ tới trong nháy mắt kia…
Lần đầu gặp gỡ, kinh diễm. Yêu Mộ Dung Phong Vân,cũng không phải chỉ trong nháy mắt lúc đầu gặp mặt?
Ta không tin nhất kiến chung tình, nhưng đối với nam nhân lại nhất kiến chung tình, báo ứng a.
Có đôi khi, trong nháy mắt thật sự đủ rồi.
Trăng xuống, trời dần dần sáng lên, ta ngồi trên bàn đu dây, Phượng Ngự Thiên đứng phía sau đẩy. Hình ảnh yên tĩnh ấm áp tựa hồ đã được quy cách, kéo dài thật lâu, thật lâu… Mãi cho đến… Nắng mai hiện lên, ửng đỏ cả bầu trời.
*******
“Là di vật của nương, không thể so với tục vật nàng tặng được.” Mộ Dung Phong Vân tới gần ta, ở bên tai nhẹ nhàng nói, “Nhớ kỹ, đây là di vật của nương ta. Nếu muội ném mất, ta cưỡng gian muội.”
“Huynh…” Trên mặt ta hiện ra một tầng ửng đỏ, “Huynh có phải người không, muội là muội muội huynh.”
“Nếu như dám ném mất, muội muội cũng cưỡng gian.” Ngữ khí của hắn mềm nhẹ không gì sánh được, nhưng vô cùng nguy hiểm, giống như lưỡi đao sắc bén đang bị tơ lụa bao vây.
“Huynh điên rồi, tặng muội làm gì? Hẳn phải cho thê tử huynh mới đúng.” Ta lấy ta định gỡ cây trâm xuống.
Còn chưa kịp gỡ xuống, hắn đã giữ tay ta lại, “Bản công tử chung thân không lấy thê, cây trâm này giao cho muội bảo quản. Nhớ kỹ, ném mất ta cưỡng gian muội.” Giọng nói hắn vẫn ôn nhu như cũ, tràn ngập mị hoặc.
“Muội…” Trên đời làm gì có chuyện như vậy, nhận lễ cũng ép buộc?
“Nhớ kỹ, ném mất ta cưỡng gian muội.” Ngoại trừ câu này, còn câu nào khác để nói không?
“Muội…” Ta há hốc mồm, không biết phải nói cái gì.
Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt ve cây trâm của ta, “Rất đẹp, hẹn gặp lại.”
*********
Thấy ta trả lời không được, Thanh Nhã một trận mắng chửi dồn dập, “Muội nha đầu chết tiệt này, đừng nói với ta các ngươi kết hôn thử, trước khi kết hôn sống chung. Tuy rằng ta rất phóng khoáng, nhưng cũng không tiếp nhận được.” Quả thực xem mình là mẹ của ta.
“Không có, ta đâu có ở chung với hắn.” Chỉ là thỉnh thoảng đi.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Nhã thở dài một hơi.
Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, thần tình trở nên ngưng trọng, “Tỷ, tỷ phu, lần trước mời ta giết Mộ Dung gia chính là tên kém trí Hoàng Phủ Huyền kia.”
“Ta biết.” Thanh Nhã không quan tâm nhún nhún vai, “Muội vừa nói, ta đã biết là trái banh hỗn đản kia rồi.”
“Vậy phải làm sao?” Ta nhìn Mộ Dung Quyết, lại nhìn Thanh Nhã.
Lấy chỉ số thông minh của Mộ Dung tỷ phu cùng Thanh Nhã, hẳn đã có quyết định rồi chứ?
“Gần đây ta phái người theo dõi hắn, thỉnh thoảng cho hắn nếm chút đau khổ, trả thù nho nhỏ một chút.” Thanh Nhã luôn luôn nói từ trái nghĩa, nho nhỏ kia đồng nghĩa với rất lớn.
“Không ai dám tiếp nhận vụ làm ăn của hắn.” Mộ Dung Quyết giọng điệu vẫn vô cùng lãnh đạm, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.
“Ta hình như chưa nói cho muội biết, tỷ phu muội cùng liên nhiệm tam giới võ lâm minh chủ, trang chủ của võ lâm đệ nhất trang Ngạo Kiếm sơn trang có chút giao tình, thỉnh thoảng cũng cùng La Sát cung chủ của La Sát cung thống lĩnh hắc đạo uống chút rượu. Tính theo bối phận, cung chủ La Sát cung đương nhiệm, là đại ma đầu trong mắt nhân sĩ bạch đạo, cũng phải gọi tỷ phu muội một tiếng Mộ Dung thúc thúc.”
Hiểu, hoàn toàn hiểu rõ.
Tỷ phu ta không chỉ là đại tướng quân tay nắm trọng binh, còn trà trộn vào cả võ lâm hắc bạch lưỡng đạo.
Dám ám sát hắn, cùng với đem dao kề cổ không khác gì nhau.
Biết Mộ Dung Quyết tỷ phu lợi hại, không ngờ là lợi hại đến không còn thiên lý.
**********
Lục Thanh Nhã trừng to mắt, nhìn ta, lại nhìn vào gương, “Muội hủy dung?”
“Không biết.” Nữ nhân trong gương khuôn mặt sạm đen, trên mặt nổi đầy những nốt đen sậm, môi vểnh ra… Ọe… Ta thực sự nhìn không thể nhìn được nữa, “Nàng là ai?” Ta hét lên một tiếng, lùi lại phía sau vài bước ngã lên giường, đưa mặt vùi vào trong chăn.
Là ai? Không biết, không quen.
“Nàng…” Thanh Nhã nuốt một ngụm nước bọt, “Nữ nhân này… hình như là muội.”
“Tại sao lại biến thành như vậy?” Ta khóc không ra nước mắt.
“Phỏng chừng là ngộ độc thức ăn.” Thanh Nhã đưa ra một kết luận hết sức cẩu huyết, “Muội có phải ăn cái gì đó có độc hay không?” Ta đâu có điên, ăn thứ có độc làm gì?
“Không có, không có…” Ta như đà điểu lui lui trên giường, hai tay liều mạng đấm vào đệm chăn. Ta không thể, không thể hủy dung.
“Ta lấy đầu người ra đảm bảo, muội nhất định là ngộ độc thực phẩm rồi.” Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, “Muội chắc vẫn còn nhớ, có một lần chúng ta ở Tokyo ăn uống điên cuồng, muội đã trúng độc.”
***********
Hoàng Phủ Thanh cười tuấn nhã, “Nói vậy vị này hẳn là Mộ Dung cô nương, quả nhiên đủ đặc biệt.” Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, nam nhân này so với tưởng tượng của ta đẹp hơn. Một nam nhân lại có thể đẹp đến trình độ này, ta phải tán thán. Đáng tiếc, đẹp thì đẹp, nhưng lại có một cổ tà khí âm u.
Kỳ quái nhất chính là… Sao ta lại thấy hắn rất quen mắt, chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không? (TN: Có khi nào là Thanh Nhi không *chớp mắt*?)
“Mộ Dung tiểu thư.” Hoàng Phủ Viêm lãnh đạm chào hỏi, căn bản không có chút biểu tình.
Ta không để ý đến Hoàng Phủ Viêm, cố tình làm ra bộ dạng hoa si nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh, “Thật sao? Ngươi rốt cuộc phát hiện ra ta rất đặc biệt?” Ánh mắt ta dường như vô ý đánh giá hắn.
“Tiểu thư nói xem?” Hoàng Phủ Thanh môi vẫn nở nụ cười.
“Ta rất cao hứng nha.” Ta dùng biểu tình hoa si chạy đến bên người Mộ Dung Quyết, “Cha, hắn thưởng thức con ớ, gả con cho hắn đi.” Biểu tình của ta giống hệt như lão xử nữ ngàn năm chưa gả được ra ngoài.
Mộ Dung Quyết vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh trong truyền thuyết, “Tam hoàng tử thấy sao?” Tỷ phu quả nhiên lợi hại, không soạn kịch bản cũng có thể phối hợp đến không có sơ hở.
Đêm khuya thanh tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên cô tịch, nếu thêm một tiếng thét chói tai vào, càng sẽ trở thành một đoạn truyền kỳ.
Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai, Phượng Ngự Thiên đột nhiên đẩy ta ra. Ai đó hết sức đáng thương cứ thế bay ra ngoài, thẳng thắn đập mạnh vào bàn đá.
“Ngươi làm gì vậy?” Ta ôm lấy cánh tay đau nhức, giương mắt lên, hung hăng nhìn hắn.
Phượng Ngự Thiên tay chân luống cuống đứng ngay tại chỗ, cả người không được tự nhiên, “Tử Lung… Chúng ta… Chúng ta… không nên như vậy…” Từ trong giọng nói của hắn, ta nghe thấy hắn đang xấu hổ.
Ta không thể nhịn được trừng mắt, “Là ngươi trước mà, nói cứ như là lỗi tại ta vậy.” Lão huynh hắn không nói không rằng cường hôn ta, kết quả lại nói ta không nên như vậy, là có ý gì? Lời này rất dễ bị hiểu lầm đó biết không?
Có phải hơi bị ngược rồi không? Lời nói cùng hành động đó của hắn đều là quyền lợi của nữ nhân, sao lại bị hắn đoạt mất.
Hắn bối rối liếc mắt nhìn ta, ôm lấy bảo kiếm đang nằm trên mặt đất, nhanh như chớp chạy đến không thấy bóng dáng, “Có người kêu cứu mạng.” Phạm tội cưỡng gian động tác cũng không nhanh bằng hắn. Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, cần gì quá đáng vậy chứ? Ta còn chưa xấu hổ, hành động kia của hắn là sao.
Khoan đã? Ta tại sao lại không muốn phản kháng hay xấu hổ… Lẽ nào… Trời ạ, ta làm sao có thể như vậy chứ. Thích Mộ Dung Phong Vân còn cùng Phượng Ngự Thiên làm loạn, cái này gọi là một chân đạp hai thuyền a.
“Ai…” Tiếng rên rỉ thất bại từ bên môi truyền ra, ta khổ sở che mặt ngồi xổm xuống đất, hận không thể tìm một cái hố nhảy vào.
A, lúc này dường như không phải lúc nên phiền muộn. Có người kêu cứu mạng a, thân là một nhất đại cao thủ, ta có phải nên bày ra chút phong thái thích hợp hay không.
Ta vội vã đứng dậy, cấp tốc đuổi theo, “Phượng Ngự Thiên, ngươi là tên hỗn đản, chờ ta một chút.” Ta cũng không biết cái này gọi là khinh công, dù sao ta nhảy lên núi giả hay nhảy lên nóc nhà, thân thể đều nhẹ như chim yến. Nói đơn giản, mỗi lúc ta dùng loại bộ pháp này, đều có thể bay lên. Quên đi, có phải là khinh công không sau này từ từ nghiên cứu. Hiện nay, ta thành thành thật thật biến thành bóng cao su nhỏ siêu đàn hồi nhảy lên.
Có thể là ta vận số quá tốt, dùng cách bật của bóng cao su cư nhiên lại thật sự đuổi kịp Phượng Ngự Thiên. Ta “vèo” một cái lẻn đến bên người hắn, đầu ngón chân đạp qua một ngọn cây, “Phượng Ngự Thiên, xảy ra chuyện gì?”
“Khinh công không tệ.” Hắn không trả lời câu hỏi của ta, liếc mắt về sau nhìn ta rồi cho ra một cái kết luận hết sức cẩu huyết.
“Ai biết cái này là khinh công a? Dù sao sát thủ băng tường vượt nóc đều phải biết cái này. Có người dạy ta một bộ pháp cũng một đoạn khẩu quyết loạn thất bát nhao, ta chiếu theo đó luyện một thời gian cảm thấy được, nên vẫn tiếp tục tập luyện.” Thứ hắn dạy ta đâu phải chỉ là một bộ pháp.
“Vậy sao? Ta lại thấy bộ pháp của ngươi giống như Tính Đình Điểm Thủy (chuồn chuồn lướt nước) thất truyền trên giang hồ đã lâu.” Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta.
Ta hoàn toàn phủ định, “Không thể nào.” Ta là người hiện đại, vị tiền bối dạy ta càng phải nói là người hiện đại, không thể học được võ công ở cổ đại.
“Sư phụ ngươi có phải là Tu La không?”
Ta ngẩn ra, “Làm sao ngươi biết?” Ta có rất nhiều sư phụ, nhưng một trong số đó chính xác gọi là Tu La.
Tu La là kim bài sát thủ bài danh đệ nhất trong bảng bài danh sát thủ Thế giới, thái độ lạnh lùng cao ngạo. Năm ta được mười hai tuổi, bị lão đại phái đi “thực tập”, nội dung thực tập chính là ám sát một gã trùm thương nghiệp. Ta thành công, nhưng suýt chút phải đi hầu Diêm Vương uống trà. Lúc đó ta bị buộc đến đường cùng, từ lầu 36 nhảy xuống, kết quả là vừa vặn tiếp trúng Tri Chu hiệp Tu La.
Sau này, Thanh Nhã khi hoàn thành nhiệm vụ tới cửa tìm ta, Tu La thẳng thắn giữ tỷ ấy lại.
Chúng ta ở tại nhà trọ cùng hắn một tháng, trong vòng một tháng đó, Tu La tiền bối dạy chúng ta rất nhiều thứ. Cũng nhờ sự giáo dục của hắn, chúng ta mới có thể có chút đất nhỏ nhoi ở giới sát thủ này. Hắn chính là sư phụ chân chân thật thật của chúng ta, cách huấn luyện hoàn toàn khác biệt với tên hỗn đản thủ đoạn độc ác, lãnh huyết vô tình đó.
Hắn không cho phép chúng ta gọi hắn là sư phụ, còn cảnh cáo chúng ta không được nói là quen biết hắn. Tuy rằng chúng ta có rất nhiều sư phụ, nhưng hắn chính là một trong những vị được tỷ muội chúng ta tôn sùng nhất. Không gọi hắn là sư phụ, nhưng thừa nhận hắn là sư phụ.
Từ đó về sau, chúng ta không còn gặp lại hắn nữa. Bất quá, ta cùng Thanh Nhã và dưỡng nữ kiêm đồ đệ của hắn – Lăng Sương, cũng là Ngưng Sương tiên tử bài danh đệ tứ trong bảng bài danh sát thủ quan hệ vô cùng mật thiết. Từ đó, ba người chúng ta trở thành sư tỷ muội. Ngoại trừ cầm thú Thanh Nhã kia, Lăng Sương chính là người duy nhất được ta xưng là bằng hữu.
Phượng Ngự Thiên cười cười, “Không ngờ, Tu La lúc già cư nhiên lại thu nhận hai đồ đệ, thật khiến ta ngoài ý muốn.”
“Hai người?” Ta nhíu mày.
“Sau chuyện Dạ Phượng, trên giang hồ lại xuất hiện một sát thủ vô cùng lợi hại, Ngưng Sương tiên tử.” Khi hắn nói ra những lời này, ta thật muốn thổ huyết.
Ta bỗng dưng trừng to mắt, “Lăng Sương?” Muội… Muội ấy cũng tới? Không thể nào? Tập thể đại xuyên qua sao?
“Ngươi quen biết?” Vô nghĩa, đương nhiên quen biết.
“Sư muội ta.” Trời ạ, ai tới đây nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi?
Khoan đã, Tu La… Tu La này sẽ không phải cũng xuyên qua chứ? Nhưng mà, hắn xuyên qua thì quan hệ gì với chúng ta? Thanh Nhã xuyên, ta xuyên, Tiểu Sương xuyên, tại sao ba đồ đệ của hắn đều xuyên? Chuyện này, đáng để nghiên cứu.
“Cẩn thận.” Phượng Ngự Thiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chính là… Hồ nước? Chỉ suýt chút nữa, ta đã biến thành gà ướt sủng. Tự hỏi đến quên mất mình đang làm gì, ta sơ lược chính là người đầu tiên.
Hắn mỉm cười, đầu ngón chân lướt trên mặt nước, xẹt qua hồ, giẫm lên lan can, một lần nữa bay lên.
****
Phượng gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi từ tận cùng bên trong đến sát bên ngoài sân cần một khoảng thời gian.
Kỳ thực ta rất bội phục chất giọng của nữ nhân này, xa như vậy cũng có thể nghe rõ được, chứng tỏ âm thanh của nàng hơn người ta một bậc.
Nghe được tiếng đánh nhau, ta cùng Phượng Ngự Thiên không hẹn mà cùng dừng bước. Ta liếc nhìn hắn một cái, “Làm sao đây?” Đêm nay mây đen giăng khắp bầu trời, ánh trăng mờ mờ lúc sáng khi tối. Lúc này đang là tối, khiến ta không nhìn rõ tình hình cách đó không xa.
“Nhìn trước đã, đừng xung động.” Ta mặc dù có chút rất mơ hồ, nhưng ta giống loại người này sao?
“Ai?” Vừa dứt lời, một thanh kiếm đã đâm tới.
Ta xoay người lại, rút trường kiếm bên hông, hung hăng đánh trả. Dám đánh lén Dạ Phượng ta, không muốn sống rồi.
Tốc độ nhanh như vậy, kẻ này nhất định rất lợi hại. Thế nhưng, ta là truyền nhân của Tu La, là kim bài sát thủ bài danh đệ ngũ.
Đánh nhau như vậy, ta dần dần nhìn rõ hình dạng của đối phương. Hắn một thân hắc y, khăn lụa che mặt, bao kín đến không còn kẻ hở. Ngoại trừ hai con mắt ra, cái gì cũng không nhìn thấy.
Ta chớp mắt một cái, sát thủ?
Không phải thứ gì tốt, giết.
“Ta nói lão huynh, đám người này chính là sát thủ, có người bị truy sát, hỗ trợ.” Ta là sát thủ, nhưng lại khinh bỉ sát thủ không có nguyên tắc.
“Ngươi là ai?” Hắn nếm được sự lợi hại của ta, phát sinh nghi vấn.
“Buồn cười, ngươi bảo ta nói thì ta phải nói, ta đây chẳng phải mất mặt rồi sao?” Ta kiêu ngạo trả lời hắn một câu, động tác càng thêm sắc bén.
Hắn âm trầm phun ra hai chữ, “Muốn chết.”
“Người chết là ngươi mới đúng.” ‘Thái đao’ lướt qua yết hầu của hắn, ta hờ hững liếm đi vết máu trên miệng, “Ta là Dạ Phượng, bái bai.”
Ta còn chưa kịp tiêu sái thu hồi bảo kiếm, chợt nghe thấy tiếng của Phượng Ngự Thiên, “Dạ Phượng, giết sạch, đừng để lại hậu hoạn.”
Nếu có người đào tẩu, ổ chó của Phượng Ngự Thiên e rằng khó được bảo toàn. Ta thích nơi này, muốn làm gì? Hỏi kiếm của ta đã.
Thu hồi kiếm, ta kéo một lọn tóc cắn trong miệng, hai tay cầm bảo kiếm, bày ra một hình mẫu khá suất.
Vừa tạo hình xong, có một kẻ không biết chết sống là gì xông tới.
Ta vung kiếm lên, không chút lưu tình cho hắn một kiếm trí mạng, vung kiếm nhảy vọt vào đoàn người chém giết tứ tung một trận.
Ắc… cũng không phải là chém giết tứ tung.
Trong viện chỉ đại khái có khoảng hai mươi mấy người. Một nam một nữ bị truy sát đó không may lại mặc thường phục, Phượng Ngự Thiên rất quen thuộc (sẽ không chém nhầm), những người khác đều mặc hắc y. Ngoại trừ bọn họ ra, những kẻ khác đều bị chém như bí đỏ.
Tóc đen bay lả tả, ánh mắt lạnh lẽo, lúc này, ta là Dạ Phượng, là sát thủ Dạ Phượng.
Tuy rằng võ công ta có cao, nhưng bọn người kia cũng không phải loại thường.
Ta vội vàng ứng phó phía trước, nhưng lại lơ là phía sau, Khi ta biết được kiếm đang đâm tới, đã không thể tránh được nữa, cũng không cản được, chỉ có thể tận lực tránh né chỗ hiểm.
Mắt thấy hào quang lạnh lẽo lấp lánh của thanh kiếm sắp xuyên vào cánh tay ta, một thanh kiếm khắc đột nhiên cắm tới. Một trận đấu kịch liệt, hai người thành một đoàn đánh nhau.
Tên gia hỏa quấn lấy ta nhanh chóng được giải quyết, ta dựa sát vào người đã cứu ta, thoáng nhìn ra phía sau, “Đa tạ.”
Hắn thuận thế dựa sát vào, cùng ta lưng tựa lưng, mỉm cười, “Là ta đa tạ ngươi.”
“Các ngươi là ai? Tại sao lại bị truy sát?” Ta vừa giải quyết tên trước mặt, vừa nói chuyện phiếm với hắn.
“Có lẽ là đệ đệ ta phái tới.” Hắn thuận tiện một cước đá văng vong hồn dưới kiếm.
“Tranh gia đoạt sản sao?” Ngoại trừ đáp án này, ta không nghĩ ra đáp án nào khác.
“Cứ cho là vậy đi.” Hắn cười khổ (TN: Á, đừng nói huynh này là thái tử Hoàng Phủ Hạo nha *long lanh*)
“Đệ đệ ngươi cũng hào phóng lắm, những sát thủ này đều là cao thủ.” Ta dám đánh cược, bọn họ nhất dạng siêu cấp giàu có.
“Năm mươi tên.” Hắn cười rất bất đắc dĩ, “Hắn phái năm mươi tên sát thủ, lúc ở ngoài chúng ta đã giải quyết được hơn phân nữa.”
“Giỏi lắm.” Ta một tay đánh nhau, một tay bật ngón cái lên, “Hai vị có thể giải quyết mấy chục sát thủ, võ công cao cường.”
“Ta cũng không muốn giết người, là bọn chúng bức ta. Còn nữa, đính chính một vấn đề. Không phải hai vị, là bốn vị. Phu thê chúng ta, hơn nữa còn có nha hoàn của thê tử và hộ vệ của ta, bốn người.” Hắn rất hài hước vươn bốn ngón tay lên.
Ta không quan tâm nhún nhún vai, “Ta cũng không thích giết người, bất quá, thỉnh thoảng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng không tệ. Lợi hại nha, nha hoàn cũng có võ công.” Ta đối với thê tử của hắn thật sự thấy hiếu kỳ, “Được rồi, bọn họ đâu?” Không phải là hi sinh oanh liệt chứ?
“Chia làm hai đường, bọn họ dẫn dụ những sát thủ khác rời đi.” Bốn người ai nấy đều là cao thủ, đầu năm nay cao thủ đã mất giá rồi.
Ta há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì, lại cảm giác được ai đó nắm lấy vai ta.
“Nữ nhân của ngươi trả lại cho ngươi, của ta trả lại cho ta.” Phượng Ngự Thiên một tay bắt lấy ta đến bên cạnh hắn, còn nữ nhân nhỏ nhắn xinh xinh kia thế chỗ của ta.
Ta khi nào biến thành nữ nhân của hắn, “Ngươi ăn dấm chua.” Cùng hắn lưng tựa lưng, ta trở người trừng mắt.
“Hữu phu chi phụ (ý nói người đã kết hôn), ngươi hết hi vọng rồi.” Hắn hừ một cái, chấp nhận mình ăn dấm chua.
Ta cũng học dáng vẻ của hắn hừ lạnh, “Ta yêu Mộ Dung Phong Vân, ngươi hết hi vọng rồi.”
“Chỉ có người chết mới không biết nói.” Phượng Ngự Thiên không trả lời vấn đề của ta, trả lời một câu “ngưu đầu bất đối mã chủy” (giống như câu “ông nói gà bà nói vịt”)
“Biết.” Tuy rằng hắn ăn nói hàm hồ, nhưng ta lại hiểu được ý tứ của hắn.
Toàn bộ giết người diệt khẩu, tất cả những gì của tối hôm nay, xem như chưa từng xảy ra.
————
Sở Sở: Nói với mọi người, đoán xem đôi phu thê này là ai?
———–
TN: Sau đây là phần spoil của Sở Sở về mấy chương sau (trong phần VIP) được xen kẽ ở cuối chương 31, 32.1, 32.2, ta gom 1 lượt vào đây luôn.
——–
[Đoạn trong chương 31]:
Ta dám đánh cuộc, cá nàng là vị thành niên, nhất định vậy.
Chiếc váy đơn giản của nàng sớm đã bị máu nhiễm thành hồng, tóc càng bay loạn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhuốm đầy vết máu.
Cả người máu tanh đối lập với dáng dấp tươi đẹp nhỏ nhắn xinh xinh của nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta ta cũng không tin nàng biết giết người, hơn nữa… Ra tay tàn nhẫn, rất có phong thái của ta. Chậc chậc, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Ta ôn nhu cười cười, “Ngươi gọi Tiểu Di, ngươi là ai?” Không hiểu tại sao, ta đối với vị tiểu cô nương này lại có cảm giác thân thiết như đã từng quen.
“Tiểu Di, ngươi đáng ghét.” Tiểu cô nương chạy tới bên người ta, ôm lấy cánh tay ta làm nũng.
(TN: Chị này phải Lăng Sương hông đây *chớp mắt*, tại theo tiết tử bên Nhất dạ tiêu hồn thì Lăng Sương từng gặp Vô Lệ, mà gặp Vô Lệ thì không lý nào không gặp Tử Lung =.=”)
*******
[Đoạn trong chương 32.1]
Hoàng Phủ Viêm vội vàng tìm người tới chăm sóc tiểu bất điểm, Hoàng Phủ Thanh xuất hiện, Hoàng Phủ Hạo bị ám sát, Hoàng Phủ Huyền ám sát thái tử (dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là hắn), ta tựa hồ ngửi được mùi vị của sơn vũ dục lai (mưa trên núi).
Trực giác cùng kinh nghiệm cho ta biết, là sơn vũ dục lai.
Thời tiết thay đổi, kế hoạch của ta cũng nên chính thức bắt đầu. Tất cả đều nằm trong kế hoạch, chỉ có Mộ Dung Phong Vân là ngoài ý muốn.
Vì an toàn của Mộ Dung gia, vì tương lai của thái tử đảng, ta tuyệt đối không thể để Mộ Dung gia bị bất cứ liên lụy gì.
Chuyện tới nước này, ta chỉ có thể buông tay với tư tình nhi nữ. Muốn thành công, cần phải nỗ lực.
Phong Vân, nếu có kiếp sau, muội nhất định dựa vào huynh. Còn kiếp này, chỉ có thể chúc huynh hạnh phúc.
Mộ Dung Tử Lung ơi Mộ Dung Tử Lung, ngươi đã để lại một vấn đề không nhỏ cho ta rồi.
***
[Đoạn của chương 32.2]
Vì bảo tàng tiền triểu tiếp cận Hoàng Phủ Viêm, vì Mộ Dung gia giúp đỡ thái tử. Chuyến xuyên qua này tựa như một chiếc giông xiềng chính trị, siết chặt lấy ta. Từ khi bắt đầu xuyên qua, ta đã bị giam cầm, BỞi vì sứ mệnh, cho dù không có Mộ Dung gia, ta cũng trốn không được. Có thể, đây là thiên ý.
Ổ khóa này có thể mở được hay không…còn là một ẩn số. Nếu mở được, ta có thể không thèm quan tâm, nếu mở không được, ta chết không có đất chôn thây.
Ta chết cũng không sao cả, chỉ hi vọng Mộ Dung gia bình an vô sự.
—————
TN: Còn 1 spoil sơ về phần VIP, mai ta up luôn. Xong, thế là chuyện gì tới cũng sẽ tới :-
Sơ lược trước nội dung
[Tất cả những gì dưới đây đều là Sở Sở nói trước khi sơ lược nội dung]
Chúng ta phải tính toán chút sổ sách đã, chương VIP mỗi một nghìn từ ba phân tiền (ba phân tiền? Rớt ngoài đường cũng chẳng ai thèm nhặt, nhưng lại mất một giờ của ta), một vạn từ chính là ba mao tiền. Lấy tốc độ của Sở Sở, sơ sơ cần 6 đến 7 tiếng đồng hồ, cũng chính bằng một ngày đi làm. Một ngày đi lam có thể được bao nhiêu tiền? Vậy mà Sở Sở chỉ có ba mao tiền thôi (đổ mồ hôi điên cuồng ~~~) Phần VIP quyển sách sơ lược có ba mươi mấy vạn từ, xem hết toàn bộ sơ sơ cũng chỉ cần trên dưới 10 đồng tiền. Mười đồng tiền, chỉ mua đủ một cân rau quả, đó là ba tháng lao động của Sở Sở, ba tháng ơ, không phải ba ngày. Hình như tính ngang tính dọc, đều là ta chịu khổ (khóc, lệ tuôn rơi ~~~) Sở Sở thân thể vô cùng bất ổn, đang thất nghiệp, cơ bản phải dựa vào “viết chữ kiếm tiền”. Nếu như không V, Sở Sở sẽ chết đói. Ô ô, rất đáng thương a. Đăng tiếp đến bây giờ, đã giàu to rồi, 15W chương phục vụ công chúng. Ngày mai V, canh tân 13000 từ, cho các ngươi một lần xem đủ. 13000 từ ơ, nhiều gấp bội ngày thường. Lên V, ta phải có trách nhiệm với đọc giả, không thể giả dối, liên tục canh tân (ngoại trừ tình huống đặc thù), mọi người xem cũng được tận hứng.
Muốn ném trứng thối rau hư? Ô ô, không được nha… (các ngươi đều là người xấu, ai đó rất thuần khiết, không để ý tới các ngươi, ô ô ~)
Ở dưới, chúng ta cùng nhau xem sơ lược trước nội dung:
—————-
Phượng Ngự Thiên đẩy ta một cái, ý tứ sâu xa nói, “Có đôi khi, trong nháy mắt là đủ rồi.”
Ta cười cười, không nói gì cả. Ý cười trong mắt dần dần nhạt đi, ta không khỏi nhớ tới trong nháy mắt kia…
Lần đầu gặp gỡ, kinh diễm. Yêu Mộ Dung Phong Vân,cũng không phải chỉ trong nháy mắt lúc đầu gặp mặt?
Ta không tin nhất kiến chung tình, nhưng đối với nam nhân lại nhất kiến chung tình, báo ứng a.
Có đôi khi, trong nháy mắt thật sự đủ rồi.
Trăng xuống, trời dần dần sáng lên, ta ngồi trên bàn đu dây, Phượng Ngự Thiên đứng phía sau đẩy. Hình ảnh yên tĩnh ấm áp tựa hồ đã được quy cách, kéo dài thật lâu, thật lâu… Mãi cho đến… Nắng mai hiện lên, ửng đỏ cả bầu trời.
*******
“Là di vật của nương, không thể so với tục vật nàng tặng được.” Mộ Dung Phong Vân tới gần ta, ở bên tai nhẹ nhàng nói, “Nhớ kỹ, đây là di vật của nương ta. Nếu muội ném mất, ta cưỡng gian muội.”
“Huynh…” Trên mặt ta hiện ra một tầng ửng đỏ, “Huynh có phải người không, muội là muội muội huynh.”
“Nếu như dám ném mất, muội muội cũng cưỡng gian.” Ngữ khí của hắn mềm nhẹ không gì sánh được, nhưng vô cùng nguy hiểm, giống như lưỡi đao sắc bén đang bị tơ lụa bao vây.
“Huynh điên rồi, tặng muội làm gì? Hẳn phải cho thê tử huynh mới đúng.” Ta lấy ta định gỡ cây trâm xuống.
Còn chưa kịp gỡ xuống, hắn đã giữ tay ta lại, “Bản công tử chung thân không lấy thê, cây trâm này giao cho muội bảo quản. Nhớ kỹ, ném mất ta cưỡng gian muội.” Giọng nói hắn vẫn ôn nhu như cũ, tràn ngập mị hoặc.
“Muội…” Trên đời làm gì có chuyện như vậy, nhận lễ cũng ép buộc?
“Nhớ kỹ, ném mất ta cưỡng gian muội.” Ngoại trừ câu này, còn câu nào khác để nói không?
“Muội…” Ta há hốc mồm, không biết phải nói cái gì.
Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt ve cây trâm của ta, “Rất đẹp, hẹn gặp lại.”
*********
Thấy ta trả lời không được, Thanh Nhã một trận mắng chửi dồn dập, “Muội nha đầu chết tiệt này, đừng nói với ta các ngươi kết hôn thử, trước khi kết hôn sống chung. Tuy rằng ta rất phóng khoáng, nhưng cũng không tiếp nhận được.” Quả thực xem mình là mẹ của ta.
“Không có, ta đâu có ở chung với hắn.” Chỉ là thỉnh thoảng đi.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Nhã thở dài một hơi.
Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, thần tình trở nên ngưng trọng, “Tỷ, tỷ phu, lần trước mời ta giết Mộ Dung gia chính là tên kém trí Hoàng Phủ Huyền kia.”
“Ta biết.” Thanh Nhã không quan tâm nhún nhún vai, “Muội vừa nói, ta đã biết là trái banh hỗn đản kia rồi.”
“Vậy phải làm sao?” Ta nhìn Mộ Dung Quyết, lại nhìn Thanh Nhã.
Lấy chỉ số thông minh của Mộ Dung tỷ phu cùng Thanh Nhã, hẳn đã có quyết định rồi chứ?
“Gần đây ta phái người theo dõi hắn, thỉnh thoảng cho hắn nếm chút đau khổ, trả thù nho nhỏ một chút.” Thanh Nhã luôn luôn nói từ trái nghĩa, nho nhỏ kia đồng nghĩa với rất lớn.
“Không ai dám tiếp nhận vụ làm ăn của hắn.” Mộ Dung Quyết giọng điệu vẫn vô cùng lãnh đạm, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.
“Ta hình như chưa nói cho muội biết, tỷ phu muội cùng liên nhiệm tam giới võ lâm minh chủ, trang chủ của võ lâm đệ nhất trang Ngạo Kiếm sơn trang có chút giao tình, thỉnh thoảng cũng cùng La Sát cung chủ của La Sát cung thống lĩnh hắc đạo uống chút rượu. Tính theo bối phận, cung chủ La Sát cung đương nhiệm, là đại ma đầu trong mắt nhân sĩ bạch đạo, cũng phải gọi tỷ phu muội một tiếng Mộ Dung thúc thúc.”
Hiểu, hoàn toàn hiểu rõ.
Tỷ phu ta không chỉ là đại tướng quân tay nắm trọng binh, còn trà trộn vào cả võ lâm hắc bạch lưỡng đạo.
Dám ám sát hắn, cùng với đem dao kề cổ không khác gì nhau.
Biết Mộ Dung Quyết tỷ phu lợi hại, không ngờ là lợi hại đến không còn thiên lý.
**********
Lục Thanh Nhã trừng to mắt, nhìn ta, lại nhìn vào gương, “Muội hủy dung?”
“Không biết.” Nữ nhân trong gương khuôn mặt sạm đen, trên mặt nổi đầy những nốt đen sậm, môi vểnh ra… Ọe… Ta thực sự nhìn không thể nhìn được nữa, “Nàng là ai?” Ta hét lên một tiếng, lùi lại phía sau vài bước ngã lên giường, đưa mặt vùi vào trong chăn.
Là ai? Không biết, không quen.
“Nàng…” Thanh Nhã nuốt một ngụm nước bọt, “Nữ nhân này… hình như là muội.”
“Tại sao lại biến thành như vậy?” Ta khóc không ra nước mắt.
“Phỏng chừng là ngộ độc thức ăn.” Thanh Nhã đưa ra một kết luận hết sức cẩu huyết, “Muội có phải ăn cái gì đó có độc hay không?” Ta đâu có điên, ăn thứ có độc làm gì?
“Không có, không có…” Ta như đà điểu lui lui trên giường, hai tay liều mạng đấm vào đệm chăn. Ta không thể, không thể hủy dung.
“Ta lấy đầu người ra đảm bảo, muội nhất định là ngộ độc thực phẩm rồi.” Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, “Muội chắc vẫn còn nhớ, có một lần chúng ta ở Tokyo ăn uống điên cuồng, muội đã trúng độc.”
***********
Hoàng Phủ Thanh cười tuấn nhã, “Nói vậy vị này hẳn là Mộ Dung cô nương, quả nhiên đủ đặc biệt.” Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, nam nhân này so với tưởng tượng của ta đẹp hơn. Một nam nhân lại có thể đẹp đến trình độ này, ta phải tán thán. Đáng tiếc, đẹp thì đẹp, nhưng lại có một cổ tà khí âm u.
Kỳ quái nhất chính là… Sao ta lại thấy hắn rất quen mắt, chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không? (TN: Có khi nào là Thanh Nhi không *chớp mắt*?)
“Mộ Dung tiểu thư.” Hoàng Phủ Viêm lãnh đạm chào hỏi, căn bản không có chút biểu tình.
Ta không để ý đến Hoàng Phủ Viêm, cố tình làm ra bộ dạng hoa si nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh, “Thật sao? Ngươi rốt cuộc phát hiện ra ta rất đặc biệt?” Ánh mắt ta dường như vô ý đánh giá hắn.
“Tiểu thư nói xem?” Hoàng Phủ Thanh môi vẫn nở nụ cười.
“Ta rất cao hứng nha.” Ta dùng biểu tình hoa si chạy đến bên người Mộ Dung Quyết, “Cha, hắn thưởng thức con ớ, gả con cho hắn đi.” Biểu tình của ta giống hệt như lão xử nữ ngàn năm chưa gả được ra ngoài.
Mộ Dung Quyết vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh trong truyền thuyết, “Tam hoàng tử thấy sao?” Tỷ phu quả nhiên lợi hại, không soạn kịch bản cũng có thể phối hợp đến không có sơ hở.
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở