Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng
Chương 1
Editor: demcodon
Yến Thần Dật là người sống ở vùng Đông Bắc, mười sáu năm sống ở nông thôn Đông Bắc sau đó vào thành phố học trung học, sau đó đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học lại ở thành phố làm viên chức nhỏ của tầng chót công ty, mỗi tháng tiền lương ba ngàn đồng hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Bất quá người có khi xui xẻo, tháng này chuyện Yến Thần Dật xui xẻo quá nhiều nên hắn có chút buồn bực. Đầu tiên là công ty bởi vì quay vòng vốn không tốt nên sa thải không ít người. Mặc dù hắn may mắn lưu lại công ty nhưng tiền lương bị giảm năm trăm đồng, hắn cảm thấy không hạnh phúc.
Tiếp đó bạn gái quen hai tháng lại muốn chia tay với hắn, nguyên nhân chính là ghét bỏ hắn có thời gian quá ít không có biện pháp đi chơi với cô, cho nên không cần hắn.
Yến Thần Dật đáng thương hai mươi lăm tuổi vẫn là xử nam, ngẫm lại mà đau buồn.
Mặt khác một việc để cho hắn phiền lòng chính là bà mẹ trong nhà gọi điện thoại nói hắn phải giúp đỡ chút tiền để cho em trai hắn xây nhà cưới vợ.
Hắn mặc dù mấy năm nay đi làm cũng tích góp được một chút tiền nhưng cũng là muốn giữ mua nhà cho mình. Nhưng bà mẹ đã mở miệng hắn cũng không có khả năng một chút cũng không bỏ ra.
Lúc hắn ở nhà cầm sổ tiết kiệm đau lòng nhìn con số mình gửi ngân hàng thiếu hơn phân nửa thì di động vang lên.
“Alô?” Yến Thần Dật không có tinh thần gì lười biếng nói.
“Tiểu Yến! Tiểu Yến đến uống rượu nè, hôm nay tớ được lãnh lương mời cậu.” Bạn tốt ở đầu điện thoại bên kia gầm rú vài tiếng.
Yến Thần Dật nhếch miệng, thật đáng buồn. Bất quá hắn vẫn là đồng ý mặc quần áo xuống lầu, sau đó qua đường cái......
* * *
Mưa nhỏ đánh vào giấy trên cửa sổ tí ta tí tách phát ra tiếng phốc phốc trầm đục.
Yến Thần Dật từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn trên giường phát ngốc một lát, đột nhiên ngồi dậy nhìn nhìn trái phải.
Trời đất chấn động quay cuồng hắn lại ngã về trên giường ầm một tiếng.
Dựa theo ký ức cho hắn biết mình xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài, bị xe đâm, sau đó hắn treo......
Hắn lại sống...... thở dài ngồi dậy, trong đầu phát ra rất nhiều chuyện còn chưa quen.
“Tiểu thiếu gia, ngài thức dậy rồi à?” Cửa phòng bị nha hoàn gõ gõ nhẹ nhàng ở bên ngoài cửa hỏi.
“Ừ.” Yến Thần Dật dựa theo ký ức của nguyên chủ mang giày, lại mặc bộ sam thật dài.
Nha hoàn bưng chậu nước tiến vào rồi đi tới xếp lại giường đệm cho hắn: “Tiểu thiếu gia, lão phu nhân mời ngài đến đại sảnh.”
Lão phu nhân?
Yến Thần Dật suy nghĩ, à, là bà nội của nguyên chủ.
“Tổ mẫu tìm ta có việc gì?” Hắn cố gắng làm cho mình có vẻ tự nhiên một chút không thể bắt đầu làm cho người nhìn ra sơ hở.
Nha hoàn lắc đầu, đứng ở một bên cầm khăn cho hắn lau mặt.
“Lão phu nhân chỉ là mời ngài đến, bất quá hẳn là chuyện chia nhà.” Nha hoàn nhìn hắn với ánh mắt mang theo thương hại. Vị tiểu thiếu gia này là thứ xuất, không chỉ như vậy nương của y còn là nữ tử nơi hồng trần. Cho nên từ nhỏ không được lão gia và lão phu nhân yêu thích. Lần này đại thiếu gia ầm ĩ muốn chia gia sản phỏng đoán tiểu thiếu gia cũng không có được chỗ tốt gì.
Yến Thần Dật gật đầu một cái mỉm cười với nàng.
“À, đã biết, lập tức đi liền.” Hắn còn phải cân nhắc lại một chuyện khác, chung quy vừa mở to mắt rất nhiều chuyện còn chưa quen.
Mặc y phục thu xếp xong đại khái mất hết mười phút. Dựa theo ký ức Yến Thần Dật xuất hiện ở trước đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy lão thái thái tóc hoa râm ngồi ở chủ vị. Hắn bước vài bước đến khom người hành lễ: “Thỉnh an tổ mẫu.” Quay đầu tiếp tục khom người: “Thỉnh an phụ thân.”
Lão thái thái gật đầu một cái khoát tay cho hắn đến ngồi.
Yến Thần Dật cúi đầu đi đến ghế dựa phía sau đứng đắn ngồi xuống.
“Hôm nay gọi các cháu lại đây là muốn nói chuyện chia nhà với mấy huynh đệ các cháu.” Lão thái thái nhìn nhi tử ngồi ở một bên thở dài: “Nhà chúng ta cũng xuống dốc, sản nghiệp trong nhà còn lại không nhiều, các cháu cứ chia đi.”
“Tổ mẫu làm chủ là được.” Đại thiếu gia vui vẻ nói với lão thái thái.
Lão thái thái gật đầu một cái cũng không lại hỏi ý kiến của những người khác, nâng tay lên để cho nha đầu phía sau bưng cái khay đến: “Bên trong này là sản nghiệp của chúng ta, các cháu đến chọn một phần, chia nhiều hay ít cũng đừng oán giận.”
Tuy nói là như thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được lão thái thái bất công như thế nào.
Yến Thần Dật từ trên khay cầm một phần sản nghiệp cuối cùng, ngắm một cái nghĩ rằng cũng không tệ lắm, ít nhất có thôn trang và vài mẫu ruộng không sợ đói chết.
Về phần những người khác chia bao nhiêu nhìn vẻ mặt thì biết khẳng định không ít. Bất quá hắn không ngại, mình vốn là chiếm thân phận nguyên chủ có thể được tiện nghi cũng không cần thiết lại khoe mã.
Lão thái thái còn nói vài chuyện, bất quá cơ bản đều là dặn tôn tử ở lại trong thành về sau phải liên hệ nhiều hơn, đối với Yến Thần Dật lại ngay cả liếc mắt cũng không có nhìn một chút.
Yến Thần Dật cũng không để ý, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó làm bối cảnh.
Nói chuyện nhà đến một canh giờ, Yến Thần Dật ngồi mông cũng tê dại. Lúc này lão thái thái mới khoát tay nói mình mệt mỏi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi thu dọn đồ đạc ngày mai lên đường.
Yến Thần Dật và các huynh đệ cùng hành lễ sau đó xoay người rời đi.
“Tiểu đệ có phải ngày mai mới đi hay không?” Hắn đang đi về phía sân mình thì phía sau lại có người đuổi theo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Yến Thần Dật quay đầu, sửng sốt một hồi suy nghĩ mới gật đầu một cái: “Nhị ca.”
“Đệ được chia đến thôn trang nào?” Nhị thiếu gia rất hiếu kì hỏi.
“Ở huyện Hoa Dương.” Yến Thần Dật căn bản không biết huyện Hoa Dương này là thị trấn lớn bao nhiêu, hoặc là nói hắn không có khái niệm kia, chung quy hắn học giỏi không phải lịch sử.
“Huyện Hoa Dương?” Nhị thiếu gia kinh ngạc trừng lớn mắt, thở dài đồng tình lắc đầu: “Nơi đó là chỗ hoang vu, chung quanh chỉ có mấy hương trấn nhỏ đều làm nghề nông chăn nuôi là chính.”
Yến Thần Dật gật đầu một cái không nói chuyện.
“Tổ mẫu cũng thật sự là rất bất công, cho đại ca sản nghiệp chính là trong thành này, chúng ta lại bị chia ra đi thật xa, ca hơn đệ một chút, bất quá cũng là địa phương nghèo.” Nhị thiếu gia thản nhiên nói rất nhiều hoàn toàn không để ý tới Yến Thần Dật có nghe hiểu hay không.
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, nghĩ rằng: ‘nhà này rõ ràng có nhiều sản nghiệp chia ra ngoài như vậy thoạt nhìn không giống như là nghèo túng.’ Bất quá hắn không hỏi nhiều, có hỏi hắn cũng không hiểu.
“Nhị ca còn có việc gì không? Nếu không có việc gì đệ phải trở về thu dọn đồ đạc.” Đối với nhị thiếu gia vẫn còn đang oán niệm chắp tay thì Yến Thần Dật mang theo nụ cười thản nhiên.
Nhị thiếu gia gật đầu một cái nhìn theo hướng hắn rời đi.
Bất quá mấy người huynh đệ bọn họ đều không quá gần gũi, dù sao cũng là khác mẫu sinh ra. Nếu như không phải phụ thân bọn họ đứng sai vị trí ở trong triều cũng không cần ghen ghét vội vội vàng vàng chia nhà như vậy.
Nhị thiếu gia thở dài đi về phía sân của mình, tính toán phải làm nghề gì để lo cuộc sống về sau.
Bỏ nhị thiếu gia không đề cập tới, một mình Yến Thần Dật sau khi trở về sân của mình. Hắn đứng ở trong viện nhìn rõ cảnh tượng tiêu điều hắn cũng có chút khóc thay cho nguyên chủ không đáng giá. Tuy nói không được sủng nhưng cũng không cần thiết bị bỏ qua như thế. Bất quá ngẫm lại cảm thấy dù sao hồn nguyên chủ không biết bay tới chỗ nào, hắn vẫn là sớm thu dọn đồ đạc rời đi thôi.
Ngày hôm sau nói tạm biệt với lão thái thái và phụ thân nguyên chủ xong thì Yến Thần Dật thu xếp một thùng gỗ đồ đạc để lên trên xe ngựa đi theo xa phu.
* * *
Một đường đi một chút lại dừng hao phí gần một tháng mới đến thôn trang huyện Hoa Dương. Khi hắn nhìn thấy gạch ngói bể nát và tro bụi thật dày còn có mạng nhện dính đầy trên tường trong thôn trang thì Yến Thần Dật chỉ thở dài.
“Đây...... nơi này làm sao có thể ở chứ?” Xa phu đánh xe giúp hắn chuyển hai thùng đồ vào nhìn thấy nói. Vốn là chỉ có một thùng, một cái khác là trên đường mua sắm chuẩn bị đồ đạc linh tinh.
Yến Thần Dật cười cười với gã rồi cầm bạc vụn đưa cho gã xem như đáp tạ. Xa phu lắc đầu thở dài nhận tiền đi.
Hắn thật không hiểu mấy người nhà giàu kia suy nghĩ như thế nào. Bất quá chiến loạn vừa qua khỏi tân hoàng đăng cơ, dân chúng bình thường cũng không có nước sôi lửa bỏng, cho nên vẫn là tự quan tâm mình.
Yến Thần Dật đi dạo một vòng ở trong thôn trang phát hiện thôn trang từ bên ngoài nhìn qua rất lớn, bên trong lại không phải như thế. Chỉ có một phòng có thể để ở, gạch trong sân cũng không thể dùng lại. Hắn sờ sờ cằm suy nghĩ nếu không phải gạch đều phải tìm người vứt bằng không thì để như vậy còn phải sửa chữa đổi mới một lần nữa, lại là vấn đề về tài chính.
Hắn vốn là không chia được bao nhiêu ngân lượng vật chất, cho nên phải tiết kiệm một chút mới tốt. Bất quá chuyện này còn từ từ làm, ít nhất hiện tại hắn phải làm là thu dọn phòng sạch sẽ, không thì ngay cả buổi tối ngủ cũng không có chỗ.
Thôn trang này đừng nhìn bỏ hoang thời gian dài nhưng gia cụ bên trong trừ hơi cũ mặt khác đều là tốt. Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra vén tay áo, trước lấy những chăn đệm đặt trong tủ đã mốc meo ra để lên trên cột phơi nắng, tiếp đó xoay người đi đến cạnh giếng múc nước, sau đó lau.
Cũng may mắn tính tình hắn vốn là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bằng không thì thật sự phát sầu mà chết. Chỉ chớp mắt một buổi sáng đã chà rửa lau qua, gia cụ lau qua vài lần mới lau ra màu đỏ sậm vốn có. Hắn lại bớt thời gian đi ra ngoài một chuyến mời công nhân ngày mai giúp đào gạch đá trong sân.
Hắn bưng chậu nước đến một phòng bếp nhỏ nhìn thấy thao chậu đặt ở chỗ đó cũng rách nát không chịu nổi mà bĩu môi.
“Xem ra còn phải đi ra ngoài mua đồ một chút, bằng không ta thật sự sẽ đói chết.” Thu dọn chén bát bể nát xong đặt ở một bên trong thùng gỗ, hắn cầm giấy Tuyên Thành đặt ở trong tay lại tìm ra cây trúc mình tước dùng làm thành cây bút lông, từ trên giấy viết xuống đồ đạc cần một lát đi mua về.
Yến Thần Dật ngậm một miếng bánh nướng ở trong miệng vừa thu dọn vừa ghi lại, thật là có không ít đồ đạc cần phải mua một lần nữa.
Hắn ngược lại không có cảm giác đau lòng, tiền ư, không có lại kiếm. Hơn nữa hiện tại hắn có vài mẫu ruộng đất, trong sân cũng có thể trồng một chút rau dưa tự mình ăn uống, có gì đáng lo lắng chứ.
Bất quá Yến Thần Dật nghĩ rất tốt, nhưng hắn lại quên hắn là người hiện đại. Tuy nói sống ở nông thôn biết chút việc nhà nông, nhưng tự mình động tay làm thì lại không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, sau khi quen thuộc hoàn cảnh lại mua chút gạo, mì, thức ăn, dầu, gia vị. Hắn phát hiện người cổ đại đều rất nhiệt tình, tỷ như hiện tại......
“Tiểu công tử là vừa đến huyện Hoa Dương chúng ta phải không? Trước kia chưa từng gặp qua.” Đại thúc bán chén vui tươi hớn hở nhìn hắn, rốt cuộc lập tức Yến Thần Dật mua không ít đồ đạc ở trên sạp của y, như thế sao y có thể không vui chứ.
Yến Thần Dật gật đầu một cái cũng không nói thêm gì, thanh toán tiền xong dùng bao vải cất chén bát vào rồi xoay người đi qua quầy hàng khác.
Yến Thần Dật là người sống ở vùng Đông Bắc, mười sáu năm sống ở nông thôn Đông Bắc sau đó vào thành phố học trung học, sau đó đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học lại ở thành phố làm viên chức nhỏ của tầng chót công ty, mỗi tháng tiền lương ba ngàn đồng hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Bất quá người có khi xui xẻo, tháng này chuyện Yến Thần Dật xui xẻo quá nhiều nên hắn có chút buồn bực. Đầu tiên là công ty bởi vì quay vòng vốn không tốt nên sa thải không ít người. Mặc dù hắn may mắn lưu lại công ty nhưng tiền lương bị giảm năm trăm đồng, hắn cảm thấy không hạnh phúc.
Tiếp đó bạn gái quen hai tháng lại muốn chia tay với hắn, nguyên nhân chính là ghét bỏ hắn có thời gian quá ít không có biện pháp đi chơi với cô, cho nên không cần hắn.
Yến Thần Dật đáng thương hai mươi lăm tuổi vẫn là xử nam, ngẫm lại mà đau buồn.
Mặt khác một việc để cho hắn phiền lòng chính là bà mẹ trong nhà gọi điện thoại nói hắn phải giúp đỡ chút tiền để cho em trai hắn xây nhà cưới vợ.
Hắn mặc dù mấy năm nay đi làm cũng tích góp được một chút tiền nhưng cũng là muốn giữ mua nhà cho mình. Nhưng bà mẹ đã mở miệng hắn cũng không có khả năng một chút cũng không bỏ ra.
Lúc hắn ở nhà cầm sổ tiết kiệm đau lòng nhìn con số mình gửi ngân hàng thiếu hơn phân nửa thì di động vang lên.
“Alô?” Yến Thần Dật không có tinh thần gì lười biếng nói.
“Tiểu Yến! Tiểu Yến đến uống rượu nè, hôm nay tớ được lãnh lương mời cậu.” Bạn tốt ở đầu điện thoại bên kia gầm rú vài tiếng.
Yến Thần Dật nhếch miệng, thật đáng buồn. Bất quá hắn vẫn là đồng ý mặc quần áo xuống lầu, sau đó qua đường cái......
* * *
Mưa nhỏ đánh vào giấy trên cửa sổ tí ta tí tách phát ra tiếng phốc phốc trầm đục.
Yến Thần Dật từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn trên giường phát ngốc một lát, đột nhiên ngồi dậy nhìn nhìn trái phải.
Trời đất chấn động quay cuồng hắn lại ngã về trên giường ầm một tiếng.
Dựa theo ký ức cho hắn biết mình xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài, bị xe đâm, sau đó hắn treo......
Hắn lại sống...... thở dài ngồi dậy, trong đầu phát ra rất nhiều chuyện còn chưa quen.
“Tiểu thiếu gia, ngài thức dậy rồi à?” Cửa phòng bị nha hoàn gõ gõ nhẹ nhàng ở bên ngoài cửa hỏi.
“Ừ.” Yến Thần Dật dựa theo ký ức của nguyên chủ mang giày, lại mặc bộ sam thật dài.
Nha hoàn bưng chậu nước tiến vào rồi đi tới xếp lại giường đệm cho hắn: “Tiểu thiếu gia, lão phu nhân mời ngài đến đại sảnh.”
Lão phu nhân?
Yến Thần Dật suy nghĩ, à, là bà nội của nguyên chủ.
“Tổ mẫu tìm ta có việc gì?” Hắn cố gắng làm cho mình có vẻ tự nhiên một chút không thể bắt đầu làm cho người nhìn ra sơ hở.
Nha hoàn lắc đầu, đứng ở một bên cầm khăn cho hắn lau mặt.
“Lão phu nhân chỉ là mời ngài đến, bất quá hẳn là chuyện chia nhà.” Nha hoàn nhìn hắn với ánh mắt mang theo thương hại. Vị tiểu thiếu gia này là thứ xuất, không chỉ như vậy nương của y còn là nữ tử nơi hồng trần. Cho nên từ nhỏ không được lão gia và lão phu nhân yêu thích. Lần này đại thiếu gia ầm ĩ muốn chia gia sản phỏng đoán tiểu thiếu gia cũng không có được chỗ tốt gì.
Yến Thần Dật gật đầu một cái mỉm cười với nàng.
“À, đã biết, lập tức đi liền.” Hắn còn phải cân nhắc lại một chuyện khác, chung quy vừa mở to mắt rất nhiều chuyện còn chưa quen.
Mặc y phục thu xếp xong đại khái mất hết mười phút. Dựa theo ký ức Yến Thần Dật xuất hiện ở trước đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy lão thái thái tóc hoa râm ngồi ở chủ vị. Hắn bước vài bước đến khom người hành lễ: “Thỉnh an tổ mẫu.” Quay đầu tiếp tục khom người: “Thỉnh an phụ thân.”
Lão thái thái gật đầu một cái khoát tay cho hắn đến ngồi.
Yến Thần Dật cúi đầu đi đến ghế dựa phía sau đứng đắn ngồi xuống.
“Hôm nay gọi các cháu lại đây là muốn nói chuyện chia nhà với mấy huynh đệ các cháu.” Lão thái thái nhìn nhi tử ngồi ở một bên thở dài: “Nhà chúng ta cũng xuống dốc, sản nghiệp trong nhà còn lại không nhiều, các cháu cứ chia đi.”
“Tổ mẫu làm chủ là được.” Đại thiếu gia vui vẻ nói với lão thái thái.
Lão thái thái gật đầu một cái cũng không lại hỏi ý kiến của những người khác, nâng tay lên để cho nha đầu phía sau bưng cái khay đến: “Bên trong này là sản nghiệp của chúng ta, các cháu đến chọn một phần, chia nhiều hay ít cũng đừng oán giận.”
Tuy nói là như thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được lão thái thái bất công như thế nào.
Yến Thần Dật từ trên khay cầm một phần sản nghiệp cuối cùng, ngắm một cái nghĩ rằng cũng không tệ lắm, ít nhất có thôn trang và vài mẫu ruộng không sợ đói chết.
Về phần những người khác chia bao nhiêu nhìn vẻ mặt thì biết khẳng định không ít. Bất quá hắn không ngại, mình vốn là chiếm thân phận nguyên chủ có thể được tiện nghi cũng không cần thiết lại khoe mã.
Lão thái thái còn nói vài chuyện, bất quá cơ bản đều là dặn tôn tử ở lại trong thành về sau phải liên hệ nhiều hơn, đối với Yến Thần Dật lại ngay cả liếc mắt cũng không có nhìn một chút.
Yến Thần Dật cũng không để ý, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó làm bối cảnh.
Nói chuyện nhà đến một canh giờ, Yến Thần Dật ngồi mông cũng tê dại. Lúc này lão thái thái mới khoát tay nói mình mệt mỏi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi thu dọn đồ đạc ngày mai lên đường.
Yến Thần Dật và các huynh đệ cùng hành lễ sau đó xoay người rời đi.
“Tiểu đệ có phải ngày mai mới đi hay không?” Hắn đang đi về phía sân mình thì phía sau lại có người đuổi theo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Yến Thần Dật quay đầu, sửng sốt một hồi suy nghĩ mới gật đầu một cái: “Nhị ca.”
“Đệ được chia đến thôn trang nào?” Nhị thiếu gia rất hiếu kì hỏi.
“Ở huyện Hoa Dương.” Yến Thần Dật căn bản không biết huyện Hoa Dương này là thị trấn lớn bao nhiêu, hoặc là nói hắn không có khái niệm kia, chung quy hắn học giỏi không phải lịch sử.
“Huyện Hoa Dương?” Nhị thiếu gia kinh ngạc trừng lớn mắt, thở dài đồng tình lắc đầu: “Nơi đó là chỗ hoang vu, chung quanh chỉ có mấy hương trấn nhỏ đều làm nghề nông chăn nuôi là chính.”
Yến Thần Dật gật đầu một cái không nói chuyện.
“Tổ mẫu cũng thật sự là rất bất công, cho đại ca sản nghiệp chính là trong thành này, chúng ta lại bị chia ra đi thật xa, ca hơn đệ một chút, bất quá cũng là địa phương nghèo.” Nhị thiếu gia thản nhiên nói rất nhiều hoàn toàn không để ý tới Yến Thần Dật có nghe hiểu hay không.
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, nghĩ rằng: ‘nhà này rõ ràng có nhiều sản nghiệp chia ra ngoài như vậy thoạt nhìn không giống như là nghèo túng.’ Bất quá hắn không hỏi nhiều, có hỏi hắn cũng không hiểu.
“Nhị ca còn có việc gì không? Nếu không có việc gì đệ phải trở về thu dọn đồ đạc.” Đối với nhị thiếu gia vẫn còn đang oán niệm chắp tay thì Yến Thần Dật mang theo nụ cười thản nhiên.
Nhị thiếu gia gật đầu một cái nhìn theo hướng hắn rời đi.
Bất quá mấy người huynh đệ bọn họ đều không quá gần gũi, dù sao cũng là khác mẫu sinh ra. Nếu như không phải phụ thân bọn họ đứng sai vị trí ở trong triều cũng không cần ghen ghét vội vội vàng vàng chia nhà như vậy.
Nhị thiếu gia thở dài đi về phía sân của mình, tính toán phải làm nghề gì để lo cuộc sống về sau.
Bỏ nhị thiếu gia không đề cập tới, một mình Yến Thần Dật sau khi trở về sân của mình. Hắn đứng ở trong viện nhìn rõ cảnh tượng tiêu điều hắn cũng có chút khóc thay cho nguyên chủ không đáng giá. Tuy nói không được sủng nhưng cũng không cần thiết bị bỏ qua như thế. Bất quá ngẫm lại cảm thấy dù sao hồn nguyên chủ không biết bay tới chỗ nào, hắn vẫn là sớm thu dọn đồ đạc rời đi thôi.
Ngày hôm sau nói tạm biệt với lão thái thái và phụ thân nguyên chủ xong thì Yến Thần Dật thu xếp một thùng gỗ đồ đạc để lên trên xe ngựa đi theo xa phu.
* * *
Một đường đi một chút lại dừng hao phí gần một tháng mới đến thôn trang huyện Hoa Dương. Khi hắn nhìn thấy gạch ngói bể nát và tro bụi thật dày còn có mạng nhện dính đầy trên tường trong thôn trang thì Yến Thần Dật chỉ thở dài.
“Đây...... nơi này làm sao có thể ở chứ?” Xa phu đánh xe giúp hắn chuyển hai thùng đồ vào nhìn thấy nói. Vốn là chỉ có một thùng, một cái khác là trên đường mua sắm chuẩn bị đồ đạc linh tinh.
Yến Thần Dật cười cười với gã rồi cầm bạc vụn đưa cho gã xem như đáp tạ. Xa phu lắc đầu thở dài nhận tiền đi.
Hắn thật không hiểu mấy người nhà giàu kia suy nghĩ như thế nào. Bất quá chiến loạn vừa qua khỏi tân hoàng đăng cơ, dân chúng bình thường cũng không có nước sôi lửa bỏng, cho nên vẫn là tự quan tâm mình.
Yến Thần Dật đi dạo một vòng ở trong thôn trang phát hiện thôn trang từ bên ngoài nhìn qua rất lớn, bên trong lại không phải như thế. Chỉ có một phòng có thể để ở, gạch trong sân cũng không thể dùng lại. Hắn sờ sờ cằm suy nghĩ nếu không phải gạch đều phải tìm người vứt bằng không thì để như vậy còn phải sửa chữa đổi mới một lần nữa, lại là vấn đề về tài chính.
Hắn vốn là không chia được bao nhiêu ngân lượng vật chất, cho nên phải tiết kiệm một chút mới tốt. Bất quá chuyện này còn từ từ làm, ít nhất hiện tại hắn phải làm là thu dọn phòng sạch sẽ, không thì ngay cả buổi tối ngủ cũng không có chỗ.
Thôn trang này đừng nhìn bỏ hoang thời gian dài nhưng gia cụ bên trong trừ hơi cũ mặt khác đều là tốt. Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra vén tay áo, trước lấy những chăn đệm đặt trong tủ đã mốc meo ra để lên trên cột phơi nắng, tiếp đó xoay người đi đến cạnh giếng múc nước, sau đó lau.
Cũng may mắn tính tình hắn vốn là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bằng không thì thật sự phát sầu mà chết. Chỉ chớp mắt một buổi sáng đã chà rửa lau qua, gia cụ lau qua vài lần mới lau ra màu đỏ sậm vốn có. Hắn lại bớt thời gian đi ra ngoài một chuyến mời công nhân ngày mai giúp đào gạch đá trong sân.
Hắn bưng chậu nước đến một phòng bếp nhỏ nhìn thấy thao chậu đặt ở chỗ đó cũng rách nát không chịu nổi mà bĩu môi.
“Xem ra còn phải đi ra ngoài mua đồ một chút, bằng không ta thật sự sẽ đói chết.” Thu dọn chén bát bể nát xong đặt ở một bên trong thùng gỗ, hắn cầm giấy Tuyên Thành đặt ở trong tay lại tìm ra cây trúc mình tước dùng làm thành cây bút lông, từ trên giấy viết xuống đồ đạc cần một lát đi mua về.
Yến Thần Dật ngậm một miếng bánh nướng ở trong miệng vừa thu dọn vừa ghi lại, thật là có không ít đồ đạc cần phải mua một lần nữa.
Hắn ngược lại không có cảm giác đau lòng, tiền ư, không có lại kiếm. Hơn nữa hiện tại hắn có vài mẫu ruộng đất, trong sân cũng có thể trồng một chút rau dưa tự mình ăn uống, có gì đáng lo lắng chứ.
Bất quá Yến Thần Dật nghĩ rất tốt, nhưng hắn lại quên hắn là người hiện đại. Tuy nói sống ở nông thôn biết chút việc nhà nông, nhưng tự mình động tay làm thì lại không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, sau khi quen thuộc hoàn cảnh lại mua chút gạo, mì, thức ăn, dầu, gia vị. Hắn phát hiện người cổ đại đều rất nhiệt tình, tỷ như hiện tại......
“Tiểu công tử là vừa đến huyện Hoa Dương chúng ta phải không? Trước kia chưa từng gặp qua.” Đại thúc bán chén vui tươi hớn hở nhìn hắn, rốt cuộc lập tức Yến Thần Dật mua không ít đồ đạc ở trên sạp của y, như thế sao y có thể không vui chứ.
Yến Thần Dật gật đầu một cái cũng không nói thêm gì, thanh toán tiền xong dùng bao vải cất chén bát vào rồi xoay người đi qua quầy hàng khác.
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam