Nhất Chân Tâm 3
Chương 27: Mộ Dung mỹ nhân
Edit: Ishtar
Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường nhìn nhau cười một tiếng, rồi Mộ Dung Huống nói: “Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi. Thực ra, ba năm trước đây ở Giang Nam, lão phu nhận thấy tiểu huynh đệ là kỳ tài võ học, không dám dối gạt tiểu huynh đệ, lão phu một lòng tìm kiếm người kế thừa y bát (truyền nhân từ đời này sang đời khác), chỉ là nhiều năm tìm kiếm mà không có kết quả, mãi cho … đến khi gặp tiểu huynh đệ, ta tin rằng, đó là trời ban ân cho Mộ Dung Huống ta.”
Kim Lục Phúc hiểu ra gật đầu: “Thảo nào đại thúc ngài lại thổi phồng ta có cái gì mà long chương phượng tư, hóa ra là vì lý do này sao? Sớm nói có phải tốt hơn không, làm hại ta cứ lo đại thúc ngài có ý đồ xấu xa nào chứ. Nhưng chuyện thu nhận để tử của ngài có phải trả giá quá lớn hay không? Hoằng Trú là đương kim Hòa Cung Thân Vương, có quan hệ thân thiết với Càn Long gia, quyền lực rộng lớn, ngài không sợ hắn nổi giận sẽ phát binh áp chế sao? Không đúng, không đúng, ta cảm giác có gì đó không ổn, đại thúc ngài vẫn không nói thật cho ta biết.”
“Lão phu nói thiên chân vạn xác (chính xác, chân thực).” Mộ Dung Huống nói.
“Đối với tại hạ mà nói, nói thật hay nói dối cũng không quan trọng… quang trọng là… bản thân ta có thể phân tích rõ ràng hay không.” Kim Lục Phúc suy nghĩ một lát: “Tại hạ không có hứng thú với việc đấu đá xưng bá giang hồ võ lâm, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn, ôm lão bà, hài tủ cạnh lò sưởi đặt gần đầu giường mà thôi, cho nên, hiện giờ ta kiên quyết từ chối ý tốt của ngài, nhưng, mấy vị còn có ơn cứu mạng ta, sau này nhất định sẽ báo đáp. Tại hạ cáo từ.”
Mộ Dung Huống nhíu mày, Vu Thiên Đường lắc đầu vuốt vuốt chòm râu nói. “Đáng tiếc , thật sự là đáng tiếc.”
“Kim Tiểu Lục, ân cứu mạng ngươi, hiện tại phải làm đồ đệ cho phu thân ta, ngươi đồng ý hay không cũng thế cả thôi, nếu không… ta sẽ không cho phép ngươi ra khỏi cánh cửa này.” Đột nhiên Tử Ngư nói.
“Ngư nhi, không được làm loạn.” Mộ Dung Huống khiển trách.
“Hóa ra cô cũng họ Mộ Dung, cả nhà các ngươi thật là khó hiểu a. Nói đi, các ngươi muốn báo đáp thế nào?” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói, vẫn cảm thấy chút mệt mỏi nên ngồi dựa xuống ghế, vắt chéo chân ngồi xuống, còn ung dung tự tại rót một ly trà.
“Cưới ta.” Mộ Dung Tử Ngư nói, rất tự nhiên, không có một chút xấu hổ.
“Ngư nhi, cha đã nói không được làm loạn.” Dường như Mộ Dung Huống bực mình.
Kim Lục Phúc lắc đầu: “Thứ lỗi cho tại hạ khó lòng mà nghe mệnh.”
“Dù chết cũng không sao?” Mộ Dung Tử Ngư tới gần hắn, nháy mắt, thổi một hơi nhẹ.
“Cũng không nhất định như vậy, ta còn không nỡ để Ngạc nhi nhà ta phải ở góa.” Hắn cười cười.
“Ôi chao, Ngạc nhi thân thiết như vậy sao, ta nhớ ngươi vẫn gọi nàng là Tiểu Bạch Ngan cơ mà? Là không nỡ để nàng ở góa hay là cũng cảm giác cưới được ta cũng không tệ a?” Mộ Dung Tử Ngư nói.
“Cưới cô cũng không tệ, sau này nhà ta còn có người nấu cơm, chứ Ngạc nhi nhà ta không quan tâm mấy chuyện như vậy.” Kim Lục Phúc nói, mở miệng ra là Ngạc nhi nhà ta, cũng không sợ người khác chán ghét.
“Nàng ấy thì làm gì?” Mộ Dung Tử Ngư hỏi, cũng cười.
“Ngồi chơi, nuôi cho béo trắng mập mạp, rồi sinh cho ta một đống tiểu oa nhi.”
Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường có chút khó chịu, tiểu tử này định làm trò gì vậy? Nói mấy lời này cũng không chút xấu hổ sao? Sắc mặt của Tiểu Mộ Dung cũng không khá hơn là bao, giống như lão bà hắn tái giá và cái kẻ đến sau ấy lại dám giễu võ dương oai với hắn mà hắn không thể làm gì được, đành nghẹn họng, đỏ mặt tía tai.
“Ăn nói bừa bãi.” Cuối cùng Tiểu Mộ Dung cũng bớt nghẹn mà phun ra được bốn chữ.
“Như vậy đi, Kim Lục Phúc, cho ngươi vài ngày suy nghĩ, thế nào?” Mộ Dung Tử Ngư hỏi.
Kim Lục Phúc nhìn hai lão già, rõ ràng vừa rồi Mộ Dung Huống còn răn dạy nữ nhi, bây giờ… hóa ra vừa rồi muốn kẻ tung người hứng, cũng tốt, để xem bọn họ định làm gì, dù sao Tiểu Bạch Ngan cũng không gặp nguy hiểm gì, khi mà nhà Tứ ca hắn luôn được coi là phòng thủ kiên cố.
“Kim tiểu huynh đệ, lão phu thật sự hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thoáng ra, dù sao duyên phận hiếm có.” Mộ Dung Huống nói.
“Không thể nói như vậy được. Nói xa hơn một chút, nếu một ngày nào đó lệnh ái bị Hoàng thượng hoặc Hòa Cung Thân Vương bắt đem về trong cung, trong phủ nhốt rồi ỷ mạnh cưỡng hôn, cũng được coi là duyên phận hiếm thấy sao?” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói. “Không phải là giam giữ sao, chuẩn bị cho ta một phòng khách thượng hạng, sơn hào hải vị mỗi ngày đều không thể thiếu, như vậy ta có suy nghĩ lại cũng thoải mái tâm trạng a.”
“Xin lỗi Kim tiểu huynh đệ.” Mộ Dung Huống nói.
“Không sao, trên đời này không thiếu chỗ không phân biệt rõ phải trái, thế này có đáng tính toán gì chứ!” Kim Lục Phúc đứng dậy. “Nhốt ở đâu? Đi thôi. Lo lắng đề phòng cũng không ngủ ngon được, ta phải ngủ bù một giấc.”
Đợi Mộ Dung Tử Ngư dẫn hắn đi rồi, Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường nhìn nhau cười một tiếng, dường như nắm chắc phần thắng trên tay.
Quả nhiên phòng khách thượng hạng, cũng đủ yên tĩnh, thích hợp ngủ nướng mùa hè. Mộ Dung Tử Ngư cười hỏi hắn có hài lòng hay không, Kim Lục Phúc gật đầu nói tạm được. Đi vào trong nhìn mọi nơi, không tồi nha, mọi vật dụng đều xa hoa, nhìn Trần gia nhà Khuynh Thành tỷ tỷ là đủ hiểu, trong giang hồ cũng có không ít người có tiền nha.
“Đừng nghĩ rằng có thể trốn thoát.” Mộ Dung Tử Ngư nói. “Nước đưa cho ngươi uống cũng có thả dược, đảm bảo ngươi không chạy xa được…”
“Trốn cái gì chứ, Ngạc nhi nhà ta đang vui hưởng trong cung, ta ở đây hưởng thụ cũng tốt.” Kim Lục Phúc trèo lên giường nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, gác chân, nhắm mắt lại: “Thoải mái quá! Không có việc gì thì đừng làm phiền ta, ta ngủ không đủ giấc, rất khó tính.”
Không phát hiện Mộ Dung Tử Ngư nhếch miệng cười, có chút vui mừng giống Mộ Dung Huống …
Đương nhiên Kim Lục Phúc không ngủ được, trong lòng âm thầm thăm hỏi tổ tông nhà Mộ dung gia một lần, một mực ân cần thăm hỏi suốt từ Nam đến Bắc, đúng là hành vi vô lại (mỗ tác giả: lúc này ngươi đã quên mẹ của Tiểu Bạch Ngan cũng ép buộc ngươi rồi sao? Mỗ Tiểu Lục nói: phi, đó là mẹ vợ nha! Mỗ tác giả bị phỉ nhổ) đối với hành vi vô lại thì nên làm gì nhỉ?
Đương nhiên, hắn so với bọn họ còn vô lại hơn, khóe miệng nhếch ra tạo một độ cong hoàn mỹ, sau đó yên tâm đi gặp Chu công.
Ngủ thẳng tới khi nghe thấy tiếng chim hót, mùi hương hoa cỏ, tiếng côn trùng kêu vang, Kim Lục Phúc ngồi dậy, vặn vặn lưng, hoạt động gân cốt, ngủ ngon nha, nhưng mà vẫn không có khí lực. Mới vặn lưng được một nửa, cửa hé ra một chút, một nữ tử mặt mũi thanh tú bước vào, thấy hắn đã tỉnh, liền đẩy cửa rộng ra, trên tay còn bê một cai khay, đặt đồ ăn thức uống, còn có một bầu rượu nhỏ, để trên bàn cẩn thận dọn ra, lại bê chậu nước tới cho Kim Lục Phúc rửa tay, cầm khăn màu tím đứng ở bên cạnh cười tươi…nếu có người từ ngoài cửa sổ nhìn vào chắc chắn sẽ tin rằng đây là một đôi vợ chồng son ân ái.
Kim Lục Phúc cũng không khách khí, nhận khăn rồi trả lại trên tay nàng, lắc lư đi tới bên cạnh bàn nhìn món ăn, tự động cầm đũa ăn cơm. Mộ Dung Tử Ngư rót rượu cho hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn ăn, chống tay lên má, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
“Cùng uống chứ?” Kim Lục Phúc nhàn nhã uống rượu hỏi.
“Không, ta ăn xong rồi, nhìn ngươi ăn là được rồi. Ngon chứ?”
“Đầu bếp nhà cô so với cô còn giỏi hơn. Rượu cũng không tệ, là rượu của Vu Thiên Đường lão đầu sao?” Kim Lục Phúc nói, có lẽ lần trước uống rượu của lão cũng bị thêm một số thứ vào rồi.
“Đây là rượu ta làm, nếu ngươi thích, sau này mỗi ngày đều làm cho ngươi.” Mộ Dung Tử Ngư nói.
“Tốt lắm, vừa lúc đầu bếp nhà ta lớn tuổi.”
“Kim Lục Phúc, ngươi không cần phải giả vờ ngu, ngươi biết ý ta là gì mà. Hiện giờ ngươi không muốn nghĩ cũng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nghĩ thông suốt.. ngươi sẽ thấy ta hơn Quý Bạch Ngạc rất nhiều, ta chính là người thích hợp cả trong phòng bếp lẫn sảnh đường.” Mộ Dung Tử Ngư nói, khẽ mỉm cười.
Đột nhiên Kim Lục Phúc ghé sát vào gần nàng, tỉ mỉ nhìn nàng, sau đó gật đầu: “Chờ ta nghĩ thông suốt, lúc đó cô cũng đã già xấu rồi.”
Mộ Dung Tử Ngư cười cười, gật đầu.
Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường nhìn nhau cười một tiếng, rồi Mộ Dung Huống nói: “Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi. Thực ra, ba năm trước đây ở Giang Nam, lão phu nhận thấy tiểu huynh đệ là kỳ tài võ học, không dám dối gạt tiểu huynh đệ, lão phu một lòng tìm kiếm người kế thừa y bát (truyền nhân từ đời này sang đời khác), chỉ là nhiều năm tìm kiếm mà không có kết quả, mãi cho … đến khi gặp tiểu huynh đệ, ta tin rằng, đó là trời ban ân cho Mộ Dung Huống ta.”
Kim Lục Phúc hiểu ra gật đầu: “Thảo nào đại thúc ngài lại thổi phồng ta có cái gì mà long chương phượng tư, hóa ra là vì lý do này sao? Sớm nói có phải tốt hơn không, làm hại ta cứ lo đại thúc ngài có ý đồ xấu xa nào chứ. Nhưng chuyện thu nhận để tử của ngài có phải trả giá quá lớn hay không? Hoằng Trú là đương kim Hòa Cung Thân Vương, có quan hệ thân thiết với Càn Long gia, quyền lực rộng lớn, ngài không sợ hắn nổi giận sẽ phát binh áp chế sao? Không đúng, không đúng, ta cảm giác có gì đó không ổn, đại thúc ngài vẫn không nói thật cho ta biết.”
“Lão phu nói thiên chân vạn xác (chính xác, chân thực).” Mộ Dung Huống nói.
“Đối với tại hạ mà nói, nói thật hay nói dối cũng không quan trọng… quang trọng là… bản thân ta có thể phân tích rõ ràng hay không.” Kim Lục Phúc suy nghĩ một lát: “Tại hạ không có hứng thú với việc đấu đá xưng bá giang hồ võ lâm, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn, ôm lão bà, hài tủ cạnh lò sưởi đặt gần đầu giường mà thôi, cho nên, hiện giờ ta kiên quyết từ chối ý tốt của ngài, nhưng, mấy vị còn có ơn cứu mạng ta, sau này nhất định sẽ báo đáp. Tại hạ cáo từ.”
Mộ Dung Huống nhíu mày, Vu Thiên Đường lắc đầu vuốt vuốt chòm râu nói. “Đáng tiếc , thật sự là đáng tiếc.”
“Kim Tiểu Lục, ân cứu mạng ngươi, hiện tại phải làm đồ đệ cho phu thân ta, ngươi đồng ý hay không cũng thế cả thôi, nếu không… ta sẽ không cho phép ngươi ra khỏi cánh cửa này.” Đột nhiên Tử Ngư nói.
“Ngư nhi, không được làm loạn.” Mộ Dung Huống khiển trách.
“Hóa ra cô cũng họ Mộ Dung, cả nhà các ngươi thật là khó hiểu a. Nói đi, các ngươi muốn báo đáp thế nào?” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói, vẫn cảm thấy chút mệt mỏi nên ngồi dựa xuống ghế, vắt chéo chân ngồi xuống, còn ung dung tự tại rót một ly trà.
“Cưới ta.” Mộ Dung Tử Ngư nói, rất tự nhiên, không có một chút xấu hổ.
“Ngư nhi, cha đã nói không được làm loạn.” Dường như Mộ Dung Huống bực mình.
Kim Lục Phúc lắc đầu: “Thứ lỗi cho tại hạ khó lòng mà nghe mệnh.”
“Dù chết cũng không sao?” Mộ Dung Tử Ngư tới gần hắn, nháy mắt, thổi một hơi nhẹ.
“Cũng không nhất định như vậy, ta còn không nỡ để Ngạc nhi nhà ta phải ở góa.” Hắn cười cười.
“Ôi chao, Ngạc nhi thân thiết như vậy sao, ta nhớ ngươi vẫn gọi nàng là Tiểu Bạch Ngan cơ mà? Là không nỡ để nàng ở góa hay là cũng cảm giác cưới được ta cũng không tệ a?” Mộ Dung Tử Ngư nói.
“Cưới cô cũng không tệ, sau này nhà ta còn có người nấu cơm, chứ Ngạc nhi nhà ta không quan tâm mấy chuyện như vậy.” Kim Lục Phúc nói, mở miệng ra là Ngạc nhi nhà ta, cũng không sợ người khác chán ghét.
“Nàng ấy thì làm gì?” Mộ Dung Tử Ngư hỏi, cũng cười.
“Ngồi chơi, nuôi cho béo trắng mập mạp, rồi sinh cho ta một đống tiểu oa nhi.”
Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường có chút khó chịu, tiểu tử này định làm trò gì vậy? Nói mấy lời này cũng không chút xấu hổ sao? Sắc mặt của Tiểu Mộ Dung cũng không khá hơn là bao, giống như lão bà hắn tái giá và cái kẻ đến sau ấy lại dám giễu võ dương oai với hắn mà hắn không thể làm gì được, đành nghẹn họng, đỏ mặt tía tai.
“Ăn nói bừa bãi.” Cuối cùng Tiểu Mộ Dung cũng bớt nghẹn mà phun ra được bốn chữ.
“Như vậy đi, Kim Lục Phúc, cho ngươi vài ngày suy nghĩ, thế nào?” Mộ Dung Tử Ngư hỏi.
Kim Lục Phúc nhìn hai lão già, rõ ràng vừa rồi Mộ Dung Huống còn răn dạy nữ nhi, bây giờ… hóa ra vừa rồi muốn kẻ tung người hứng, cũng tốt, để xem bọn họ định làm gì, dù sao Tiểu Bạch Ngan cũng không gặp nguy hiểm gì, khi mà nhà Tứ ca hắn luôn được coi là phòng thủ kiên cố.
“Kim tiểu huynh đệ, lão phu thật sự hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thoáng ra, dù sao duyên phận hiếm có.” Mộ Dung Huống nói.
“Không thể nói như vậy được. Nói xa hơn một chút, nếu một ngày nào đó lệnh ái bị Hoàng thượng hoặc Hòa Cung Thân Vương bắt đem về trong cung, trong phủ nhốt rồi ỷ mạnh cưỡng hôn, cũng được coi là duyên phận hiếm thấy sao?” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói. “Không phải là giam giữ sao, chuẩn bị cho ta một phòng khách thượng hạng, sơn hào hải vị mỗi ngày đều không thể thiếu, như vậy ta có suy nghĩ lại cũng thoải mái tâm trạng a.”
“Xin lỗi Kim tiểu huynh đệ.” Mộ Dung Huống nói.
“Không sao, trên đời này không thiếu chỗ không phân biệt rõ phải trái, thế này có đáng tính toán gì chứ!” Kim Lục Phúc đứng dậy. “Nhốt ở đâu? Đi thôi. Lo lắng đề phòng cũng không ngủ ngon được, ta phải ngủ bù một giấc.”
Đợi Mộ Dung Tử Ngư dẫn hắn đi rồi, Mộ Dung Huống và Vu Thiên Đường nhìn nhau cười một tiếng, dường như nắm chắc phần thắng trên tay.
Quả nhiên phòng khách thượng hạng, cũng đủ yên tĩnh, thích hợp ngủ nướng mùa hè. Mộ Dung Tử Ngư cười hỏi hắn có hài lòng hay không, Kim Lục Phúc gật đầu nói tạm được. Đi vào trong nhìn mọi nơi, không tồi nha, mọi vật dụng đều xa hoa, nhìn Trần gia nhà Khuynh Thành tỷ tỷ là đủ hiểu, trong giang hồ cũng có không ít người có tiền nha.
“Đừng nghĩ rằng có thể trốn thoát.” Mộ Dung Tử Ngư nói. “Nước đưa cho ngươi uống cũng có thả dược, đảm bảo ngươi không chạy xa được…”
“Trốn cái gì chứ, Ngạc nhi nhà ta đang vui hưởng trong cung, ta ở đây hưởng thụ cũng tốt.” Kim Lục Phúc trèo lên giường nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, gác chân, nhắm mắt lại: “Thoải mái quá! Không có việc gì thì đừng làm phiền ta, ta ngủ không đủ giấc, rất khó tính.”
Không phát hiện Mộ Dung Tử Ngư nhếch miệng cười, có chút vui mừng giống Mộ Dung Huống …
Đương nhiên Kim Lục Phúc không ngủ được, trong lòng âm thầm thăm hỏi tổ tông nhà Mộ dung gia một lần, một mực ân cần thăm hỏi suốt từ Nam đến Bắc, đúng là hành vi vô lại (mỗ tác giả: lúc này ngươi đã quên mẹ của Tiểu Bạch Ngan cũng ép buộc ngươi rồi sao? Mỗ Tiểu Lục nói: phi, đó là mẹ vợ nha! Mỗ tác giả bị phỉ nhổ) đối với hành vi vô lại thì nên làm gì nhỉ?
Đương nhiên, hắn so với bọn họ còn vô lại hơn, khóe miệng nhếch ra tạo một độ cong hoàn mỹ, sau đó yên tâm đi gặp Chu công.
Ngủ thẳng tới khi nghe thấy tiếng chim hót, mùi hương hoa cỏ, tiếng côn trùng kêu vang, Kim Lục Phúc ngồi dậy, vặn vặn lưng, hoạt động gân cốt, ngủ ngon nha, nhưng mà vẫn không có khí lực. Mới vặn lưng được một nửa, cửa hé ra một chút, một nữ tử mặt mũi thanh tú bước vào, thấy hắn đã tỉnh, liền đẩy cửa rộng ra, trên tay còn bê một cai khay, đặt đồ ăn thức uống, còn có một bầu rượu nhỏ, để trên bàn cẩn thận dọn ra, lại bê chậu nước tới cho Kim Lục Phúc rửa tay, cầm khăn màu tím đứng ở bên cạnh cười tươi…nếu có người từ ngoài cửa sổ nhìn vào chắc chắn sẽ tin rằng đây là một đôi vợ chồng son ân ái.
Kim Lục Phúc cũng không khách khí, nhận khăn rồi trả lại trên tay nàng, lắc lư đi tới bên cạnh bàn nhìn món ăn, tự động cầm đũa ăn cơm. Mộ Dung Tử Ngư rót rượu cho hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn ăn, chống tay lên má, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
“Cùng uống chứ?” Kim Lục Phúc nhàn nhã uống rượu hỏi.
“Không, ta ăn xong rồi, nhìn ngươi ăn là được rồi. Ngon chứ?”
“Đầu bếp nhà cô so với cô còn giỏi hơn. Rượu cũng không tệ, là rượu của Vu Thiên Đường lão đầu sao?” Kim Lục Phúc nói, có lẽ lần trước uống rượu của lão cũng bị thêm một số thứ vào rồi.
“Đây là rượu ta làm, nếu ngươi thích, sau này mỗi ngày đều làm cho ngươi.” Mộ Dung Tử Ngư nói.
“Tốt lắm, vừa lúc đầu bếp nhà ta lớn tuổi.”
“Kim Lục Phúc, ngươi không cần phải giả vờ ngu, ngươi biết ý ta là gì mà. Hiện giờ ngươi không muốn nghĩ cũng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nghĩ thông suốt.. ngươi sẽ thấy ta hơn Quý Bạch Ngạc rất nhiều, ta chính là người thích hợp cả trong phòng bếp lẫn sảnh đường.” Mộ Dung Tử Ngư nói, khẽ mỉm cười.
Đột nhiên Kim Lục Phúc ghé sát vào gần nàng, tỉ mỉ nhìn nàng, sau đó gật đầu: “Chờ ta nghĩ thông suốt, lúc đó cô cũng đã già xấu rồi.”
Mộ Dung Tử Ngư cười cười, gật đầu.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn