Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 56: Tâm nguyện hoàn thành (Thượng)
Hoàng hôn, sau khi Lý Tiểu Dân tắm rửa thay quấn áo hắn liền đi đến đại trướng của Tần quý phi chữa bệnh cho nàng."
Trước khi đi hắn đã đem giấu mẹ con Hồng tam nương ở trong trướng của hắn do quỷ vệ canh gác không cho các nàng tự tử. Những binh lính bình thường căn bản không biết tướng quân cất giấu nữ nhân – thủ lĩnh của địch quân ngay trong phủ của mình để tùy ý đùa bỡn.
Tại trướng của Tần quý phi, Tần quý phi đang ngồi ngay ngắn trên giường, gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị, Lý Tiểu Dân đứng sau lưng nàng, hai tay hắn đặt lên vai nàng, sắc mặt hắn tập trung, hắn cẩn thận truyền luồng tiên lực sang người nàng, chữa trị chứng phong hàn cho nàng.
Tiên lực trong cơ thể nàng lưu chuyển, sau một chu thiên Tần quý phi cảm thấy bệnh của mình đã khỏi, nàng mở mắt cười nói: "Tiểu Dân Tử, thật vất vả cho ngươi quá".
Lý Tiểu Dân cuống quýt nói: "Nương nương, ân của người cao như núi, đây là việc tiểu nhân nên làm".
Tần quý phi hé miệng mỉm cười, đưa tay ôm hắn vào trong người, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, cảm động nghĩ: "Thật là một đứa bé hiếu thuận. Ta có hắn bên cạnh dù phải bôn ba bên ngoài cũng được an ủi rất nhiều".
Động tác vừa rồi của nàng lại động chạm đến vết thương, làm nàng cau mày, thất sắc, nàng nhíu mày chịu đựng.
Lý Tiểu Dân rúc vào trong lòng nàng, hắn cảm giác được đôi nhũ hoa của nàng đang ép vào người hắn, đang lúc sảng khoái hắn chợt cảm thấy ngọc thể của nàng khẽ run, hắn ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của nàng không khỏi cả kinh nói: "Nương nương, có phải do vết thương không?"
Tần quý phi gật đầu thở dài: "Không sai, vết thương này tuy không nặng nhưng cũng rất khó chịu".
Lý Tiểu Dân chợt động tâm cơ, hắn cười nói: "Nương nương, thật ra tiểu nhân cũng biết cách trị thương, nhưng phải xem qua vết thương, cái này….."
Tần quý phi ngẩn người, nghĩ đến việc phải cởi quần áo ra, để lộ bộ ngực sữa trước mặt hắn nàng không khỏi thẹn thùng, quay đầu tránh ánh mắt của hắn, nàng nói: "Để sau nói đi".
Lý Tiểu Dân cũng thấy không tiện lắm, hắn bật cười khan rồi không nhắc lạ chuyện đó nữa.
Nhìn sắc trời đã tối, cũng đến thời gian ăn cơm chiều, việc bọn họ phải làm là đi tham gia đại yến mừng công.
Hai người theo nhau tiến vào chiếc lều lớn, thấy tất cả tướng lãnh trong sảnh đường đều quỳ gối, đồng thanh nói: "Cung nghênh Nguyên soái!"
Tần quý phi nghe giọng điệu của bọn chúng biết trải qua mấy trận thắng lớn, đám tướng lãnh này đã đem lòng kính phục nàng, lòng nàng không khỏi vui mừng, kêu bọn họ đứng dậy, chính mình mang theo Lý Tiểu Dân lên ngồi ghế thủ tọa, cùng các tướng lĩnhuống rượu cười vui.
Ở bên ngoài đám quân sĩ cũng thoải mái uống rượu, ăn thịt, vui vẻ trêu đùa, tiếng vui cười rộn rã truyền khắp quân doanh.
Lý Tiểu Dân mặc sức uống rượu, hắn cùng chúng tướng đối ẩm, mãi đến khuya chúng tướng cũng ngà say cả chỉ còn lại vài người có tửu lượng tốt.
Lý Tiểu Dân cũng đã uống đến đầu óc quay cuồng, hắn quay đầu nhìn thấy Tần quý phi cũng uống mấy chén, hai gò má phớt hồng, nàng loạng choạng đứng lên, bộ dáng say rượu của quý phi làm lay động lòng người, hắn bước tới đỡ nàng nói: "Nương nương say rồi để tiểu nhân đỡ người về trướng nghỉ ngơi".
Tần quý phi nghe nói cũng lảo đảo theo hắn đi về trướng. Bên trong cũng như bên ngoài trướng, quân sĩ say rượu nằm vạ vật không ai chú ý tới động tác thân mật của hai người.
Sắc trời tối đen, Lý Tiểu Dân đang đi trong quân doanh, hai tay hắn đỡ tay ngọc của Tần quý phi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng qua lần tay áo, hắn chỉ cảm thấy làn da tay nàng rất nhẵn nhụi, bắp tay rất mềm mại, quyến rũ.
Tần quý phi uống mấy chén không ngờ lại không làm chủ bản thân được, nàng cười hì hì dựa ngọc thể vào người thiếu niên thấp bé hơn nàng rất nhiều, cả hai cùng nhau đi vè phía doanh trướng.
Các nữ binh thật ra không uống rượu, chứng kiến hai người say khướt quay về lại càng hoảng sợ vội tiến lên hầu hạ, nhưng lại bị Tần quý phi cho thối lui bảo các nàng để ý canh giữ bên ngoài, không cho tiến vào trong. truyện được lấy tại
Chúng nữ binh không dám ra ngoài nhưng khi nhìn thấy Tần quý phi say rượu, trong ánh mắt nhìn mọi người hình như có sát khí, nên tất cả sợ hãi lui ra ngoài. Dù sao Lý phó soái tuy là tướng lãnh nhưng cũng là một thái giám, hai người bọn họ ở cùng một chỗ cũng không xảy ra chuyện gì, chúng nữ binh chỉ cần ở ngoài quan sát động tĩnh đề phòng chuyện không may là tốt rồi.
Các nàng vừa lui ra ngoài, Lý Tiểu Dân liền hạ cấm chế Nguyệt Nương, ngăn cách âm thanh phòng ngừa có người tiến vào trướng trung.
Hắn quay đầu lại đã thấy Tần quý phi đang ngồi trên trên cái ghế thấp người dựa vào kỷ án, mắt phượng khép hờ. Lý Tiểu Dân thấy tâm trạng rạo rực, hắn cười hì hì, từ phía sau hắn vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đôi tay kẻ cướp của hắn ôm lấy nhũ hoa của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Sáng sớm, chim chóc hót líu lo phá tan sự tĩnh lặng, bên trong tẩm trướng, mỹ nữ đang ngủ say từ từ thức giấc.
Nàng mở to đôi mắt ngái ngủ, cảm thấy trong lòng mình có vật gì đó ấm áp, nàng nhìn thấy một lõa thể thiếu niên đang ngủ say trong lòng nàng.
Gương mặt của mỹ nữ hiện ra vẻ khiếp sợ, thân thể mềm mại của nàng trở nên cứng đờ.
Nàng ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của thiếu niên, nàng cố nhớ lại thời khắc điên cuồng đêm qua, dần dần mọi chuyện hiện lên trong đầu nàng.
Sắc mặt nàng bỗng nhiên trở nên kinh hoàng, thân hình nàng giãy dụa, nàng đưa mắt nhìn xuống hạ thể của thiếu niên, gương mặt nàng thể hiện sự khiếp sợ đến cùng cực.
Mỹ nhân hán mồm, cứng lưỡi, nàng xoắn tai thiếu niên khẽ quát: "Tiểu Dân Tử, không được ngủ, mau đứng lên".
Lý Tiểu Dân mở mắt cười hì hì, hắn đột nhiên vòng tay ôm lấy thân hình lão thể gợi cảm của nàng, hắn không cho nàng cơ hội phản kháng, hắn nằm lên trên người nàng, một lần nữa xâm nhập vào trong ngọc thể nàng.
Cơn khoái cảm cực độ xâm chiếm người Tần quý phi, nàng lại một lần nữa vô thức rên rỉ, cuối cùng nàng cũng hiểu được sự lựa chọn chính xác của mình, vô luận là vì lợi ích của gia tộc hay của chính nàng thì sau này nàng cũng không thể xa rời Tiểu Dân Tử.
Tần quý phi đang ngồi uy nghi trong soái trướng đại quân, ngọc dung của nàng nghiêm nghị, không giận mà uy.
Đám tướng lĩnh bên dưới sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn vào dung nhan của nàng.
Lý Tiểu Dân đứng bên dưới, sắc mặt bình tĩnh, hắn cung kính cúi đầu nói: "Bẩm Nguyên soái, thám tử phi báo, nội bộ tặc quân có biến, bây giờ đại bộ phận quân đội lui về Cự Sơn, chuẩn bị chống lại quân ta".
Tần quý phi nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, trong mắt này hiện lên những tình cảm âm thầm, nàng cố lạnhlùng nói: "Ồ, thật sao? Nội biến của chúng như thế nào? Hãy kể tỉ mỉ, chi tiết".
Lý Tiểu Dân cung kính báo cáo lại công văn một lần nữa: "Theo tin trình báo, Cự Sơn quân sư Trí đa tinh Vưu Dũng cùng Thiên Vương Cái Siêu giao tranh với Vân Long Đông Phương Bất Bại, bị yêu thuật của Đông Phương Bất Bại ám sát, trước đây Vân Long Đông Phương Bất Bại chỉ là tứ thủ lĩnh sau khi thành công hắn trở thành nhân vật đứng đầu của Cự Sơn, hắn cùng thuộc hạ thân tín nắm toàn quyền trong sơn trại".
Tầnquý phi ngạc nhiên nói: "Bọn chúng phát sinh nội biến, Hồng tam nương đi đâu, vì sao không trở về Cự sơn xử lý việc này?"
Lý Tiểu Dân giật mình, hắn cúi đầu đáp: "Hồng tam nướng sau khi bại trận đã mất tích, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện. thuộc hạ nghĩ đại khái thị sợ quốc pháp của Đại Đường và quân uy của Nguyên soái nên trốn đi không dám lộ mặt".
Tần quý phi cũng có chút ngạc nhiên, nghĩ lại cũng không chừng Hồng tam nương đã chết trong đám loạn quân, nên cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ tay xuống phía chúng tướng đối diện quát: "Chúng tướng nghe lệnh!"
Lý Tiểu Dân cùng Tần Nghi Phúc suất lĩnh chúng tướng bộ hạ đồng loạt chắp tay, khom lưng kêu lên: "Thỉnh Nguyên soái phát lệnh!"
Tần quý phi chống tay xuống mặt bàn đứng lên, nàng cao giọng nói: "Đại quân hôm nay lên đường, tiến quân tới Cự sơn, ta muốn quây một mẻ lưới bắt hết quân phản tặc ở Cự sơn, không được để sót lại mầm họa nào".
Chúng tướng dưới sự suất lĩnh của Lý Tiểu Dân khom người thi lễ, cung kính nói: "Dạ, cung kính tuân lệnh Nguyên soái!"
Lý Tiểu Dân vừa thi lễ Tần quý phi, hắn vừa liếc mắt nhìn trộm mỹ nữ vừa cùng hắn trải qua mưa gió, thấy nàng hiên ngang đứng giữa soái trướng, thân hình mềm mại kiệt lực của nàng sau một đêm phong lưu điên cuồng vẫn mạnh mẽ đứng đó hơn nữa còn toát ra khí thế uy nghiêm, hăn không khỏi bội phục. hắn lại nghĩ đến chính mình còn lợi hại hơn, có thể đại triển thần công làm cho nữ trung hào kiệt này trên giường rên rỉ, kêu khóc, cảm giác tự hào âm thầm dâng lên từ đáy lòng hắn.
Đại quân lên đường, chậm rãi tiến về phía nam, đến hoàng hôn hạ trại nơi hoang dã.
Đêm khuya, trong doanh trướng của phó soái Lý Tiểu Dân, mùi thơm của son phấn nồng nặc, hơi thở gấp gáp vang lên khắp doanh trướng.
Lý Tiểu Dân – thân hình như nhộng nằm trên giường khẽ thở dốc, hắn thấy thoải mái khắp người. Xuất chinh nhiều ngày như vậy, chỉ mấy ngày nay là hắn được sảng khoái.
Bên cạnh hắn, một đôi mỹ nữ ôm nhau nằm khóc. Tướng mạo các nàng rất giống nhau, nhưng tuổi các nàng chỉ hơn kém nhau khoảng mười tuổi hiển nhiên đó là hai mẹ con: Hồng tam nương và Hồng Tích Tích.
Trên người các nàng cũng không mảnh vải che thân để lộ thân hình trắng như tuyết, trên người các nàng tựa như có vết răng cắn, da ửng đỏ, đó chính là dấu vết lưu lại sau khi hoan ái cuồng nhiệt.
Đêm nay Lý Tiểu Dân vẫn còn muốn ở lại tẩm trướng của Tần quý phi, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng từ chối, nàng nói đêm qua làm nàng rất mệt mỏi nàng muốn đêm nay được yên tĩnh nghỉ ngơi, Lý Tiểu Dân không đành lòng cưỡng bách nàng, hắn vẫn quan tâm trân trọng người quý phi nương nương đã cùng hắn giao hoan, hắn đành quay lại doanh trướng, ban ân sủng cho đôi mỹ nữ tù nhân của mình.
Dựa theo quy tắc chiến tranh lúc đó, hai mẹ con bị chính hắn bắt được thì cũng có thể trở thành nô lệ của hắn. nhưng lai lịch của hai nàng quá lớn, chính hắn lại không báo cáo thượng cấp giấu giếm để hưởng dụng đó là một trọng tội. Bởi thế Lý Tiểu Dân vẫn phải che giấu người khác, hàng ngày hắn giấu các nàng trên xe hoặc trong trướng để không ai nhìn thấy. Đối với Hồng tam nương mà nói vì sự an toàn tính mạng của mẹ con nàng nên nàng cũng không còn cách nào khác.
Hồng tam nương đương nhiên biết hắn là kẻ quỷ kế đa đoan, nhưng là vì tính mạng của hai mẹ con nên cũng phải theo sự an bài của hắn, không dám gặp ai, ban đêm nhẫn nhục chịu đựng, cùng nữ nhi hầu hạ Lý Tiểu Dân, công lực của nàng cùng nữ nhi sớm đã bị Lý Tiểu Dân dùng tiên pháp phong bế không thể vận công bình thường, huống chi hai nàng dù có phản kháng cũng không ích lợi gì, chỉ có thể làm cho nàng cùng nữ nhi phải nhận thêm sự đối xử tàn bạo mà thôi.
Nhưng lúc này cũng không thể nói nàng cam tâm để cho Lý Tiểu Dân chà đạp. Cho dù khi nàng ở cùng với Lý Tiểu Dân thì rất điên cuồng mãnh liệt, cảm giác hưng phấn, khoái cảm lan khắp người nàng nhưng nàng không cam tâm cùng nữ nhi của mình chia xẻ mây mưa, nàng ngẩng đầu lên, ôm thân thể của nữ nhi vào lòng an ủi, nàng trách mắng hắn: "Đồ con chó thái giám, đồ thương phong bại lý, ngươi dám cưỡng gian hai mẹ con chúng ta".
Lý Tiểu Dân nằm bên người các nàng vừa vuốt ve bộ ngực sữa của các nàng vừa uể oải nói: "Nói gì vậy, quân đội Đại Thuận các ngươi đi đến nơi nào thì cướp bóc hãn hiếp tàn bạo, loại sự tình này sao có thể so với việc của ta được?"
Hồng tam nương giận dữ nói: "Ngay cả sự thật là như thế, ngươi cùng lúc chiếm đoạt cả hai mẹ con chúng ta thì đạo lý ở chỗ nào?"
Nghe nàng nói, Lý Tiểu Dân bắt đầu có thái độ đứng đắn, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hắn đưa tay ôm Tống Tích Tích đang nằm trong lòng nàng vào lòng hắn, bàn tay hắn vừa vuốt ve thân thể mềm mại, mảnh mai của nàng, hắn vừa nghiêm mặt nói: "Luân thường đạo lý ở thời đại của các ngươi khác với luân thường đạo lý của nơi của ta cho nên không có gì đáng nói".
Hồng tam nương cắn răng nói: "Nói bậy! Luân thường đạo lý, thế gian ai chả biết, chẳng lẽ ngươi đến từ một nơi hoang dã sao?"
Lý Tiểu Dân lắc đầu nói: "Không phải! Ta đến từ một nơi văn minh hơn so với ở đây, tất cả mọi chuyện được giải quyết thông qua pháp luật, ít nhất là trên khía cạnh chúng ta vừa nói".
Hắn thở hổn hển, ngón tay hắn nhẹ miết trên bộ ngực của Tống Tích Tích đang cúi đầu khóc, hắn nhớ lại chuyện cũ khi xưa: "Nhớ lại, năm đó ta có đọc một vụ án trên báo: Một lão đầu khi còn trẻ có cưới một góa phụ, nhiều năm sau ông ta và vợ ly hôn, nhưng sau đó ông ta lại yêu con gái đã ly tán nhiều năm của vợ cũ, hai người sau đó đi đăng ký kết hôn làm vợ chồng hợp pháp".
Hông tam nương mặc dù không thể hiểu được một số thuật ngữ chuyên ngành nhưng cũng biết đại khái, nàng cả giận nói: "Đó là loại người gì vậy? Sao dám làm cái trò cầm thú đó, chẳng lẽ mọi người để cho ông ta làm điều vô lương tâm đó sao?"
Lý Tiểu Dân lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải! Việc này lan truyền ra ngoài, công chúng phản đối rất dữ, họ cho rằng đây là việc loạn luân, không phù hợp với quy tắc đạo đức, có người tố cáo ra tòa án nói bọn họ làm như vậy là không đúng".
Hắn thở dài, ngón tay hắn từ từ xâm nhập vào vùng cấm địa ướt át của cô gái, trong khi vẫn đang đàm đạo cùng mẫu thân nàng: "Nhưng tòa án nói: Nam nhân và người vợ mới của ông ta không có quan hệ huyết thống, hơn nữa cô gái cũng không phải dưỡng nữ của ông ta, làm như vậy cũng không vi phạm pháp luật, đó là hôn nhân hợp pháp. Hơn nữa bình luận trên báo chí cũng tỏ vẻ tán thành, nói một cách khác vừa phát sinh quan hệ cùng với mẹ, lại cả với con gái ở chõ của ta là hợp pháp, cả hợp lý nữa".
Những lời này của hắn tuy khoa trương nhưng đều là sự thật, Hồng tam nương nghe qua giọng điệu của hắn đã hiểu ý tứ của hắn, nàng nổi giận nói: "Thật sự là hoang dã hết chỗ nói, đúng là đất nước cầm thú! Lại đem chuyện loạn luân truyền bá ra ngoài, một đất nước hoang dâm như vậy, chăc chắn sẽ suy vong".
Nghe những ngôn ngữ hoang đường như vậy hiển nhiên làm cho một thiếu niên yêu nước như Lý Tiểu Dân bừng bừng căm phẫn, hắn nằm đè lên thân thể nàng tức giận nói: "Có can đảm vũ nhục tổ quốc vinh quang, vĩ đại của ta như vậy, hãy xem ta thu thập ngươi như thế nào. Sự thật là ngươi cùng nữ nhi của ngươi không có quan hệ huyết thống với ta, nàng ấy cũng không phải là dưỡng nữ của ta, ngươi cũng không phải là dưỡng mẫu của ta, xã hội hiện nay là xã hội nam quyền, các ngươi đều là nô lệ ta bắt được, ta muốn làm gì cũng được, điều này là hợp pháp. Hôm nay ta sẽ hành động như là chủ nhân hợp pháp"
Trước khi đi hắn đã đem giấu mẹ con Hồng tam nương ở trong trướng của hắn do quỷ vệ canh gác không cho các nàng tự tử. Những binh lính bình thường căn bản không biết tướng quân cất giấu nữ nhân – thủ lĩnh của địch quân ngay trong phủ của mình để tùy ý đùa bỡn.
Tại trướng của Tần quý phi, Tần quý phi đang ngồi ngay ngắn trên giường, gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị, Lý Tiểu Dân đứng sau lưng nàng, hai tay hắn đặt lên vai nàng, sắc mặt hắn tập trung, hắn cẩn thận truyền luồng tiên lực sang người nàng, chữa trị chứng phong hàn cho nàng.
Tiên lực trong cơ thể nàng lưu chuyển, sau một chu thiên Tần quý phi cảm thấy bệnh của mình đã khỏi, nàng mở mắt cười nói: "Tiểu Dân Tử, thật vất vả cho ngươi quá".
Lý Tiểu Dân cuống quýt nói: "Nương nương, ân của người cao như núi, đây là việc tiểu nhân nên làm".
Tần quý phi hé miệng mỉm cười, đưa tay ôm hắn vào trong người, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, cảm động nghĩ: "Thật là một đứa bé hiếu thuận. Ta có hắn bên cạnh dù phải bôn ba bên ngoài cũng được an ủi rất nhiều".
Động tác vừa rồi của nàng lại động chạm đến vết thương, làm nàng cau mày, thất sắc, nàng nhíu mày chịu đựng.
Lý Tiểu Dân rúc vào trong lòng nàng, hắn cảm giác được đôi nhũ hoa của nàng đang ép vào người hắn, đang lúc sảng khoái hắn chợt cảm thấy ngọc thể của nàng khẽ run, hắn ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của nàng không khỏi cả kinh nói: "Nương nương, có phải do vết thương không?"
Tần quý phi gật đầu thở dài: "Không sai, vết thương này tuy không nặng nhưng cũng rất khó chịu".
Lý Tiểu Dân chợt động tâm cơ, hắn cười nói: "Nương nương, thật ra tiểu nhân cũng biết cách trị thương, nhưng phải xem qua vết thương, cái này….."
Tần quý phi ngẩn người, nghĩ đến việc phải cởi quần áo ra, để lộ bộ ngực sữa trước mặt hắn nàng không khỏi thẹn thùng, quay đầu tránh ánh mắt của hắn, nàng nói: "Để sau nói đi".
Lý Tiểu Dân cũng thấy không tiện lắm, hắn bật cười khan rồi không nhắc lạ chuyện đó nữa.
Nhìn sắc trời đã tối, cũng đến thời gian ăn cơm chiều, việc bọn họ phải làm là đi tham gia đại yến mừng công.
Hai người theo nhau tiến vào chiếc lều lớn, thấy tất cả tướng lãnh trong sảnh đường đều quỳ gối, đồng thanh nói: "Cung nghênh Nguyên soái!"
Tần quý phi nghe giọng điệu của bọn chúng biết trải qua mấy trận thắng lớn, đám tướng lãnh này đã đem lòng kính phục nàng, lòng nàng không khỏi vui mừng, kêu bọn họ đứng dậy, chính mình mang theo Lý Tiểu Dân lên ngồi ghế thủ tọa, cùng các tướng lĩnhuống rượu cười vui.
Ở bên ngoài đám quân sĩ cũng thoải mái uống rượu, ăn thịt, vui vẻ trêu đùa, tiếng vui cười rộn rã truyền khắp quân doanh.
Lý Tiểu Dân mặc sức uống rượu, hắn cùng chúng tướng đối ẩm, mãi đến khuya chúng tướng cũng ngà say cả chỉ còn lại vài người có tửu lượng tốt.
Lý Tiểu Dân cũng đã uống đến đầu óc quay cuồng, hắn quay đầu nhìn thấy Tần quý phi cũng uống mấy chén, hai gò má phớt hồng, nàng loạng choạng đứng lên, bộ dáng say rượu của quý phi làm lay động lòng người, hắn bước tới đỡ nàng nói: "Nương nương say rồi để tiểu nhân đỡ người về trướng nghỉ ngơi".
Tần quý phi nghe nói cũng lảo đảo theo hắn đi về trướng. Bên trong cũng như bên ngoài trướng, quân sĩ say rượu nằm vạ vật không ai chú ý tới động tác thân mật của hai người.
Sắc trời tối đen, Lý Tiểu Dân đang đi trong quân doanh, hai tay hắn đỡ tay ngọc của Tần quý phi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng qua lần tay áo, hắn chỉ cảm thấy làn da tay nàng rất nhẵn nhụi, bắp tay rất mềm mại, quyến rũ.
Tần quý phi uống mấy chén không ngờ lại không làm chủ bản thân được, nàng cười hì hì dựa ngọc thể vào người thiếu niên thấp bé hơn nàng rất nhiều, cả hai cùng nhau đi vè phía doanh trướng.
Các nữ binh thật ra không uống rượu, chứng kiến hai người say khướt quay về lại càng hoảng sợ vội tiến lên hầu hạ, nhưng lại bị Tần quý phi cho thối lui bảo các nàng để ý canh giữ bên ngoài, không cho tiến vào trong. truyện được lấy tại
Chúng nữ binh không dám ra ngoài nhưng khi nhìn thấy Tần quý phi say rượu, trong ánh mắt nhìn mọi người hình như có sát khí, nên tất cả sợ hãi lui ra ngoài. Dù sao Lý phó soái tuy là tướng lãnh nhưng cũng là một thái giám, hai người bọn họ ở cùng một chỗ cũng không xảy ra chuyện gì, chúng nữ binh chỉ cần ở ngoài quan sát động tĩnh đề phòng chuyện không may là tốt rồi.
Các nàng vừa lui ra ngoài, Lý Tiểu Dân liền hạ cấm chế Nguyệt Nương, ngăn cách âm thanh phòng ngừa có người tiến vào trướng trung.
Hắn quay đầu lại đã thấy Tần quý phi đang ngồi trên trên cái ghế thấp người dựa vào kỷ án, mắt phượng khép hờ. Lý Tiểu Dân thấy tâm trạng rạo rực, hắn cười hì hì, từ phía sau hắn vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đôi tay kẻ cướp của hắn ôm lấy nhũ hoa của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Sáng sớm, chim chóc hót líu lo phá tan sự tĩnh lặng, bên trong tẩm trướng, mỹ nữ đang ngủ say từ từ thức giấc.
Nàng mở to đôi mắt ngái ngủ, cảm thấy trong lòng mình có vật gì đó ấm áp, nàng nhìn thấy một lõa thể thiếu niên đang ngủ say trong lòng nàng.
Gương mặt của mỹ nữ hiện ra vẻ khiếp sợ, thân thể mềm mại của nàng trở nên cứng đờ.
Nàng ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của thiếu niên, nàng cố nhớ lại thời khắc điên cuồng đêm qua, dần dần mọi chuyện hiện lên trong đầu nàng.
Sắc mặt nàng bỗng nhiên trở nên kinh hoàng, thân hình nàng giãy dụa, nàng đưa mắt nhìn xuống hạ thể của thiếu niên, gương mặt nàng thể hiện sự khiếp sợ đến cùng cực.
Mỹ nhân hán mồm, cứng lưỡi, nàng xoắn tai thiếu niên khẽ quát: "Tiểu Dân Tử, không được ngủ, mau đứng lên".
Lý Tiểu Dân mở mắt cười hì hì, hắn đột nhiên vòng tay ôm lấy thân hình lão thể gợi cảm của nàng, hắn không cho nàng cơ hội phản kháng, hắn nằm lên trên người nàng, một lần nữa xâm nhập vào trong ngọc thể nàng.
Cơn khoái cảm cực độ xâm chiếm người Tần quý phi, nàng lại một lần nữa vô thức rên rỉ, cuối cùng nàng cũng hiểu được sự lựa chọn chính xác của mình, vô luận là vì lợi ích của gia tộc hay của chính nàng thì sau này nàng cũng không thể xa rời Tiểu Dân Tử.
Tần quý phi đang ngồi uy nghi trong soái trướng đại quân, ngọc dung của nàng nghiêm nghị, không giận mà uy.
Đám tướng lĩnh bên dưới sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn vào dung nhan của nàng.
Lý Tiểu Dân đứng bên dưới, sắc mặt bình tĩnh, hắn cung kính cúi đầu nói: "Bẩm Nguyên soái, thám tử phi báo, nội bộ tặc quân có biến, bây giờ đại bộ phận quân đội lui về Cự Sơn, chuẩn bị chống lại quân ta".
Tần quý phi nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, trong mắt này hiện lên những tình cảm âm thầm, nàng cố lạnhlùng nói: "Ồ, thật sao? Nội biến của chúng như thế nào? Hãy kể tỉ mỉ, chi tiết".
Lý Tiểu Dân cung kính báo cáo lại công văn một lần nữa: "Theo tin trình báo, Cự Sơn quân sư Trí đa tinh Vưu Dũng cùng Thiên Vương Cái Siêu giao tranh với Vân Long Đông Phương Bất Bại, bị yêu thuật của Đông Phương Bất Bại ám sát, trước đây Vân Long Đông Phương Bất Bại chỉ là tứ thủ lĩnh sau khi thành công hắn trở thành nhân vật đứng đầu của Cự Sơn, hắn cùng thuộc hạ thân tín nắm toàn quyền trong sơn trại".
Tầnquý phi ngạc nhiên nói: "Bọn chúng phát sinh nội biến, Hồng tam nương đi đâu, vì sao không trở về Cự sơn xử lý việc này?"
Lý Tiểu Dân giật mình, hắn cúi đầu đáp: "Hồng tam nướng sau khi bại trận đã mất tích, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện. thuộc hạ nghĩ đại khái thị sợ quốc pháp của Đại Đường và quân uy của Nguyên soái nên trốn đi không dám lộ mặt".
Tần quý phi cũng có chút ngạc nhiên, nghĩ lại cũng không chừng Hồng tam nương đã chết trong đám loạn quân, nên cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ tay xuống phía chúng tướng đối diện quát: "Chúng tướng nghe lệnh!"
Lý Tiểu Dân cùng Tần Nghi Phúc suất lĩnh chúng tướng bộ hạ đồng loạt chắp tay, khom lưng kêu lên: "Thỉnh Nguyên soái phát lệnh!"
Tần quý phi chống tay xuống mặt bàn đứng lên, nàng cao giọng nói: "Đại quân hôm nay lên đường, tiến quân tới Cự sơn, ta muốn quây một mẻ lưới bắt hết quân phản tặc ở Cự sơn, không được để sót lại mầm họa nào".
Chúng tướng dưới sự suất lĩnh của Lý Tiểu Dân khom người thi lễ, cung kính nói: "Dạ, cung kính tuân lệnh Nguyên soái!"
Lý Tiểu Dân vừa thi lễ Tần quý phi, hắn vừa liếc mắt nhìn trộm mỹ nữ vừa cùng hắn trải qua mưa gió, thấy nàng hiên ngang đứng giữa soái trướng, thân hình mềm mại kiệt lực của nàng sau một đêm phong lưu điên cuồng vẫn mạnh mẽ đứng đó hơn nữa còn toát ra khí thế uy nghiêm, hăn không khỏi bội phục. hắn lại nghĩ đến chính mình còn lợi hại hơn, có thể đại triển thần công làm cho nữ trung hào kiệt này trên giường rên rỉ, kêu khóc, cảm giác tự hào âm thầm dâng lên từ đáy lòng hắn.
Đại quân lên đường, chậm rãi tiến về phía nam, đến hoàng hôn hạ trại nơi hoang dã.
Đêm khuya, trong doanh trướng của phó soái Lý Tiểu Dân, mùi thơm của son phấn nồng nặc, hơi thở gấp gáp vang lên khắp doanh trướng.
Lý Tiểu Dân – thân hình như nhộng nằm trên giường khẽ thở dốc, hắn thấy thoải mái khắp người. Xuất chinh nhiều ngày như vậy, chỉ mấy ngày nay là hắn được sảng khoái.
Bên cạnh hắn, một đôi mỹ nữ ôm nhau nằm khóc. Tướng mạo các nàng rất giống nhau, nhưng tuổi các nàng chỉ hơn kém nhau khoảng mười tuổi hiển nhiên đó là hai mẹ con: Hồng tam nương và Hồng Tích Tích.
Trên người các nàng cũng không mảnh vải che thân để lộ thân hình trắng như tuyết, trên người các nàng tựa như có vết răng cắn, da ửng đỏ, đó chính là dấu vết lưu lại sau khi hoan ái cuồng nhiệt.
Đêm nay Lý Tiểu Dân vẫn còn muốn ở lại tẩm trướng của Tần quý phi, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng từ chối, nàng nói đêm qua làm nàng rất mệt mỏi nàng muốn đêm nay được yên tĩnh nghỉ ngơi, Lý Tiểu Dân không đành lòng cưỡng bách nàng, hắn vẫn quan tâm trân trọng người quý phi nương nương đã cùng hắn giao hoan, hắn đành quay lại doanh trướng, ban ân sủng cho đôi mỹ nữ tù nhân của mình.
Dựa theo quy tắc chiến tranh lúc đó, hai mẹ con bị chính hắn bắt được thì cũng có thể trở thành nô lệ của hắn. nhưng lai lịch của hai nàng quá lớn, chính hắn lại không báo cáo thượng cấp giấu giếm để hưởng dụng đó là một trọng tội. Bởi thế Lý Tiểu Dân vẫn phải che giấu người khác, hàng ngày hắn giấu các nàng trên xe hoặc trong trướng để không ai nhìn thấy. Đối với Hồng tam nương mà nói vì sự an toàn tính mạng của mẹ con nàng nên nàng cũng không còn cách nào khác.
Hồng tam nương đương nhiên biết hắn là kẻ quỷ kế đa đoan, nhưng là vì tính mạng của hai mẹ con nên cũng phải theo sự an bài của hắn, không dám gặp ai, ban đêm nhẫn nhục chịu đựng, cùng nữ nhi hầu hạ Lý Tiểu Dân, công lực của nàng cùng nữ nhi sớm đã bị Lý Tiểu Dân dùng tiên pháp phong bế không thể vận công bình thường, huống chi hai nàng dù có phản kháng cũng không ích lợi gì, chỉ có thể làm cho nàng cùng nữ nhi phải nhận thêm sự đối xử tàn bạo mà thôi.
Nhưng lúc này cũng không thể nói nàng cam tâm để cho Lý Tiểu Dân chà đạp. Cho dù khi nàng ở cùng với Lý Tiểu Dân thì rất điên cuồng mãnh liệt, cảm giác hưng phấn, khoái cảm lan khắp người nàng nhưng nàng không cam tâm cùng nữ nhi của mình chia xẻ mây mưa, nàng ngẩng đầu lên, ôm thân thể của nữ nhi vào lòng an ủi, nàng trách mắng hắn: "Đồ con chó thái giám, đồ thương phong bại lý, ngươi dám cưỡng gian hai mẹ con chúng ta".
Lý Tiểu Dân nằm bên người các nàng vừa vuốt ve bộ ngực sữa của các nàng vừa uể oải nói: "Nói gì vậy, quân đội Đại Thuận các ngươi đi đến nơi nào thì cướp bóc hãn hiếp tàn bạo, loại sự tình này sao có thể so với việc của ta được?"
Hồng tam nương giận dữ nói: "Ngay cả sự thật là như thế, ngươi cùng lúc chiếm đoạt cả hai mẹ con chúng ta thì đạo lý ở chỗ nào?"
Nghe nàng nói, Lý Tiểu Dân bắt đầu có thái độ đứng đắn, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hắn đưa tay ôm Tống Tích Tích đang nằm trong lòng nàng vào lòng hắn, bàn tay hắn vừa vuốt ve thân thể mềm mại, mảnh mai của nàng, hắn vừa nghiêm mặt nói: "Luân thường đạo lý ở thời đại của các ngươi khác với luân thường đạo lý của nơi của ta cho nên không có gì đáng nói".
Hồng tam nương cắn răng nói: "Nói bậy! Luân thường đạo lý, thế gian ai chả biết, chẳng lẽ ngươi đến từ một nơi hoang dã sao?"
Lý Tiểu Dân lắc đầu nói: "Không phải! Ta đến từ một nơi văn minh hơn so với ở đây, tất cả mọi chuyện được giải quyết thông qua pháp luật, ít nhất là trên khía cạnh chúng ta vừa nói".
Hắn thở hổn hển, ngón tay hắn nhẹ miết trên bộ ngực của Tống Tích Tích đang cúi đầu khóc, hắn nhớ lại chuyện cũ khi xưa: "Nhớ lại, năm đó ta có đọc một vụ án trên báo: Một lão đầu khi còn trẻ có cưới một góa phụ, nhiều năm sau ông ta và vợ ly hôn, nhưng sau đó ông ta lại yêu con gái đã ly tán nhiều năm của vợ cũ, hai người sau đó đi đăng ký kết hôn làm vợ chồng hợp pháp".
Hông tam nương mặc dù không thể hiểu được một số thuật ngữ chuyên ngành nhưng cũng biết đại khái, nàng cả giận nói: "Đó là loại người gì vậy? Sao dám làm cái trò cầm thú đó, chẳng lẽ mọi người để cho ông ta làm điều vô lương tâm đó sao?"
Lý Tiểu Dân lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải! Việc này lan truyền ra ngoài, công chúng phản đối rất dữ, họ cho rằng đây là việc loạn luân, không phù hợp với quy tắc đạo đức, có người tố cáo ra tòa án nói bọn họ làm như vậy là không đúng".
Hắn thở dài, ngón tay hắn từ từ xâm nhập vào vùng cấm địa ướt át của cô gái, trong khi vẫn đang đàm đạo cùng mẫu thân nàng: "Nhưng tòa án nói: Nam nhân và người vợ mới của ông ta không có quan hệ huyết thống, hơn nữa cô gái cũng không phải dưỡng nữ của ông ta, làm như vậy cũng không vi phạm pháp luật, đó là hôn nhân hợp pháp. Hơn nữa bình luận trên báo chí cũng tỏ vẻ tán thành, nói một cách khác vừa phát sinh quan hệ cùng với mẹ, lại cả với con gái ở chõ của ta là hợp pháp, cả hợp lý nữa".
Những lời này của hắn tuy khoa trương nhưng đều là sự thật, Hồng tam nương nghe qua giọng điệu của hắn đã hiểu ý tứ của hắn, nàng nổi giận nói: "Thật sự là hoang dã hết chỗ nói, đúng là đất nước cầm thú! Lại đem chuyện loạn luân truyền bá ra ngoài, một đất nước hoang dâm như vậy, chăc chắn sẽ suy vong".
Nghe những ngôn ngữ hoang đường như vậy hiển nhiên làm cho một thiếu niên yêu nước như Lý Tiểu Dân bừng bừng căm phẫn, hắn nằm đè lên thân thể nàng tức giận nói: "Có can đảm vũ nhục tổ quốc vinh quang, vĩ đại của ta như vậy, hãy xem ta thu thập ngươi như thế nào. Sự thật là ngươi cùng nữ nhi của ngươi không có quan hệ huyết thống với ta, nàng ấy cũng không phải là dưỡng nữ của ta, ngươi cũng không phải là dưỡng mẫu của ta, xã hội hiện nay là xã hội nam quyền, các ngươi đều là nô lệ ta bắt được, ta muốn làm gì cũng được, điều này là hợp pháp. Hôm nay ta sẽ hành động như là chủ nhân hợp pháp"
Tác giả :
Vô Danh