Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 104: Tay nắm đại quyền (2)
Triều nghị vừa tan, Lý Tiểu Dân cùng các quyền thần rời khỏi điện, lúc này đám văn võ đại thần liền liên tục kéo tới chúc mừng.
Lý Tiểu Dân chắp tay cười nói với đám đại thần cười cười nói nói hồi lâu rồi vất vả lắm mới thoát được họ, sau đó hắn quay lại, một mình tiến vào Kim Loan điện.
Trong đại điện chỉ còn sót lại vài thái giám và cung nữ, thấy hắn đi tới thì vội vàng quỳ gối hành lễ. Lý Tiểu Dân khoát tay ngăn lại, lạnh nhạt nói:" Được rồi, các ngươi đi xuống cả đi. Đóng chặt mọi cánh cửa lại, tới Trướng Phòng Xử trong cung mà lĩnh thưởng!"
Bộ dáng của hắn tuy vẫn là một thiếu niên thanh tú, nhưng thân phận lại khác biệt, trong lời nói có ẩn chứa một sự uy nghiêm mơ hồ. Đám thái giám cung nữ không dám trái lệnh, vội vàng quỳ xuống cảm ơn rồi vâng vâng dạ dạ lùi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng chặt khóa kỹ cửa điện lại.
Đứng giữa Kim Loan điện trống trải, Lý Tiểu Dân hơi mỉm cười, cất cao giọng nói:" Thần cung thỉnh hoàng hậu nương nương lên triều!"
Từ phía sau đại điện bỗng vang lên một tràng cười như chuông bạc:" Tiểu Dân Tử, mọi người đi hết cả rồi, còn lên triều cái gì nữa!"
Trên thềm ngọc, sau bức rèm châu, từ phía sau tấm bình phong có một giai nhân mặc cung trang bước ra, mày liễu như núi xuân, mắt như nước hồ thu, long lanh gợn sóng, ẩn đầy xuân ý, miệng cười chúm chím, không phải là Chu hoàng hậu thì còn là ai nữa?
Thấy giai nhân tha thướt bước xuống điện, Lý Tiểu Dân miệng mỉm cười, khom người cầm hốt cười nói:" Thần cung nghênh hoàng hậu nương nương!"
Chu hoàng hậu uyển chuyển đi tới trước mặt Lý Tiểu Dân, đoạt lấy tấm hốt trong tay rồi gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, giọng hờn dỗi:" Thật to gan! Đã thấy bản hậu sao còn không quỳ xuống hành lễ?"
Lý Tiểu Dân nhướng mày, cười nói:" Ồ? Vậy là bản quan thất lễ rồi!"
Hai tay hắn chầm chầm đưa về phía bộ ngực sữa của hoàng hậu tôn quý rồi dùng lực bắt lấy!
Chu hoàng hậu hô lên yêu kiều, song phong cao vút đã nằm trong ma thủ của hắn, má lúm đỏ bừng, cơ thể mềm mại khẽ giãy dụa như muốn tránh thoát, rồi lại như không nỡ từ bỏ cảm giác tuyệt vời này vậy. Chỉ đành hờn dỗi trừng mắt nhìn Lý Tiểu Dân, hai mắt long lanh, trông quyến rũ vô cùng.
Lý Tiểu Dân càn rỡ chơi đùa với song phong của hoàng hậu, mãi cho đến lúc nàng thở hổn hển, cả ngọc thể dựa sát vào người hắn thì Lý Tiểu Dân mới khẽ cười, đưa tay đặt lên vai hoàng hậu rồi từ từ ấn nàng xuống.
Chu hoàng hậu hai mắt mơ màng, mãi cho tới lúc quỳ hai gối xuống mới giật mình tỉnh lại, nghĩ tới việc mình ở trên Kim Loan điện lại quỳ xuống trước mặt thần tử thì không khỏi thấy xấu hổ. Nàng muốn vùng dậy, nhưng trên vai vẫn còn một đôi tay đang nhẹ nhàng ấn xuống khiến nàng không sao đứng lên được.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt ẩn chứa ý cười của Lý Tiểu Dân, hạ thể hắn chính đang dần áp sát tới mặt nàng, nàng không khỏi xấu hổ, che mặt e thẹn nói:" Tiểu thái giám, lại muốn làm chuyện xấu gì thế?"
Lý Tiểu Dân không trả lời, chỉ dùng hai tay giữ chặt lấy khuôn mặt non mềm của Chu hoàng hậu, đưa mặt nàng tới sát khu giữa hai chân của mình, dùng mặt ngọc của nàng để ma sát chỗ đang đội lên kia.
Chu hoàng hậu bị hắn chêu trọc tới mức thở hổn hển, trong đầu nảy sinh ý niệm ác độc, cắn nhẹ một cái qua một lớp quần.
Lý Tiểu Dân khẽ kêu lên, hai tay xiết chặt lại. Chu hoàng hậu lại sợ cắn đau hắn nên vội vàng thay hắn cởi ngọc đái của triều phục. Sau khi quan sát cẩn thận thấy không xảy ra chuyện gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý Tiểu Dân ôm lấy đầu hoàng hậu, khẽ vuốt ve Phi Phượng Kế trên đầu nàng rồi cúi đầu xuống nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Chu hoàng hậu bị hắn nhìn như thế thì thấy xấu hổ, khẽ thở dài nói:" Ngươi tiểu oan gia này, kiếp trước chắc mắc nợ ngươi mà!"
Cặp môi đỏ mọng diễm lệ của nàng dần dần áp sát tiên khí mới sinh dưới hạ thể Lý Tiểu Dân, nàng từ từ hé miệng rồi cẩn thận ngậm nó vào, đột nhiên hút mạnh một cái, toàn bộ tiên khí đã nằm trong miệng nàng.
Dưới sức hút mạnh mẽ, Lý Tiểu Dân không kìm được ngửa đầu lên rên rỉ, khi hắn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ mê người trong miệng của hoàng hậu nương nương thì hồn như bay lên trời. Hai tay hắn ôm chặt đầu nàng, tiên khí chầm chậm chuyển động trong môi son.
Chu hoàng hậu quỳ trên mặt đất, dùng môi son cùng chiếc lưỡi thơm tho cẩn thận hầu hạ hắn. Vừa nhấm nháp mùi vị thiếu niên, vừa nhớ lại cảm giác dục tiên dục tử tuyệt vời mà thứ này từng mang lại cho mình, nàng không khỏi đỏ mặt, động tác càng trở nên cuồng đãng hơn, khiến Lý Tiểu Dân ngửa đầu rên khẽ, ôm chặt lấy đầu mỹ nhân rồi ra sức chuyển động, đỉnh tiên khí đâm thẳng tới cổ họng.
Chu hoàng hậu dùng sức mút vào, nàng thở hổn hển, hơi thở mang theo u hương phả vào hạ thể của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu quan sát cảnh sắc chung quanh, chỉ thấy nơi nơi vàng xanh rực rỡ, mà bản thân hắn đang đứng giữa Kim Loan bảo điện, cùng với hoàng hậu nương nương tôn quý nhất đương triều tiến hành hoạt động tiếp xúc thân mật, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười, cảm ơn ông trời đã cho mình kỳ ngộ như vậy!
Ngẫm lại bản thân mình, vốn chỉ là một người đọc sách, sau khi tới thế giới này cũng chỉ là một tiểu thái giám, nhưng giờ đã thành Trung Thư Lệnh chủ quản chính vụ của Đại Đường, nắm trong tay đại quyền. Chỉ đợi bộ hạ của mình dần dần đông lên, đủ lông đủ cánh thì tự mình sẽ trở thành một kẻ thống trị thực sự của Đại Đường! Mà giai nhân dưới khố này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của mình, thống trị quốc gia này thành một quốc độ trong mộng tưởng, là kiểu mẫu để các quốc gia khác ca ngợi!
Nghĩ tới chỗ đắc ý, Lý Tiểu Dân cười phá lên, hạ thể đang được Chu hoàng hậu phục vụ càng hưng phấn hơn, hung hăng chuyển động vài cái, đâm vào tận trong cổ họng của giai nhân, sau đó đem hết tinh hoa bắn hết vào trong.
Chu hoàng hậu hơi nghẹn ngào, hai dòng nhiệt lệ từ khóe mắt chảy ra. Mặc dù bị sặc rất khó chịu nhưng nàng vẫn cố gắng nuốt từng ngụm tinh hoa của hắn xuống.
Lưỡi thơm quẩn quanh, môi anh đào cọ mút làm sạch sẽ tiên khí, Chu hoàng hậu ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tiên khí vẫn ngẩng cao vì chưa thỏa mãn, nàng bĩu môi rồi hôn lên nó một cái.
Lý Tiểu Dân thở hổn hển, ngã phịch xuống nền Kim Loan điện. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ đang hờn dỗi ở trước mặt, bên môi còn dính một chút dịch trắng thì không khỏi mỉm cười, kéo nàng ôm vào lòng mặc ý thương yêu.
Chu hoàng hậu thoải mái nằm trong lòng hắn, nàng không muốn làm gì nữa, chỉ muốn được nằm trong lòng ngực thiếu niên có bản lĩnh thông thiên này để hưởng thụ một chút thanh nhàn.
Nhưng ngọc thủ thon dài của nàng vẫn đang ve vuốt khu giữa hai chân thiếu niên, khuấy động tiên khí dính đầy nước miếng của hắn. Ngón tay ngọc thon thon như lá hành nắm lấy đỉnh tiên khí trơn trượt. Nàng nhận ra nó đang lớn dần lên thì cảm thấy xấu hổ, đầu cúi thấp xuống, le chiếc lưỡi đỏ tươi ra liếm nhẹ lên đỉnh tiên khí một cái.
Cảm nhận được ngọc thủ của nàng đang ân cần vỗ về, chiếc lưỡi thơm tho vẫn không ngừng khiêu khích đỉnh tiên khí, sự hưng phấn của Lý Tiểu Dân đột nhiên dâng lên, duỗi tay luồn vào trong quần áo nàng để ve vuốt ngọc phong hương đồn, ngón tay thì đã thâm nhập vào ngọc thể ẩm ướt của nàng.
Chu hoàng hậu khẽ rên lên, ngọc thủ của nàng nắm chặt lại, khuấy động lên xuống rồi lại cúi đầu, ngậm nó vào trong bờ môi ấp áp ướt át của mình rồi bắt đầu phun nuốt một cách thuần thục.
Cảm nhận được lực hút mạnh mẽ trong miệng Chu hoàng hậu, Lý Tiểu Dân không thể nhịn được nữa, đưa tay ra cởi bỏ một phần lễ phục hoàng hậu trang nghiêm hoa lệ trên người nàng rồi đè nàng xuống mặt đất, rút tiên khí ra khỏi miệng Chu hoàng hậu rồi tiến thẳng vào trong ngọc thể tôn quý vô cùng của nàng.
Chu hoàng hậu khẽ rên một tiếng, sau đó liền bị động tác cuồng nhiệt của hắn làm cho cả người nóng rực, té ra mặt đất run rẩy, rên rỉ không ngừng.
Lúc này, trên người nàng vẫn mặc lễ phục hoàng hậu, trường bào hoa lệ thì trải dưới mặt đất, để lộ ra hương đồn và mỹ thối, cảnh tượng cực kỳ mê người.
Ở trên Kim Loan bảo điện trang nghiêm lộng lẫy là vậy, Lý Tiểu Dân đang đè hoàng hậu nương nương tôn quý nhất Đại Đường xuống đất rồi ra sức tiến công. Hắn cực kỳ hưng phấn cùng nàng mây mưa, khiến cho nàng phải thở hổn hển, hôn mê rồi lại tỉnh, cứ ôm chặt lấy người thiếu niên tuấn mỹ này để run rẩy, nỉ non không ngừng.
Thanh âm hưng phấn của Lý Tiểu Dân vang lên bên tai nàng:" Hoàng hậu nương nương, nàng xem xem, chúng ta bây giờ đang ở trung tâm của Đại Đường để làm một chuyện tuyệt vời như vậy! Quan sát chỗ này nàng có thấy hưng phấn không?"
Chu hoàng hậu mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được cung điện xa hoa tráng lệ, lại nhớ tới thân phận của mình là mẫu hậu một nước, không ngờ lại bị thần tử nô tài đè ở đây, đặt xuống dưới người mà tùy ý giao hợp. Nghĩ vậy nàng cảm thấy xấu hổ, che mặt khóc ròng. Nhưng vẫn không nén nổi một cảm giác hưng phấn len lỏi từ đáy lòng.
Tiếng cười của Lý Tiểu Dân bỗng vang lên trong kim loan điện:" Đúng rồi, đây chưa phải là trung tâm của Đại Đường! Nào, để ta ôm nàng tới trung tâm của Đại Đường!"
Hắn ra sức bế Chu hoàng hậu lên, rồi bước từng bước một lên thềm ngọc.
Trong quá trình Lý Tiểu Dân di chuyển, Chu hoàng hậu vẫn liên kết chặt chẽ cùng một chỗ với hắn. Cánh tay ôm chặt lấy cổ Lý Tiểu Dân, ống tay áo thật dài rủ xuống sau lưng hắn, mà chiếc váy hoa lệ thì từ bên hông nàng rủ xuống, che đi hạ thể của hai người. Hoàng hậu tôn quý vô cùng giờ đang giấu mặt mình vào cần cổ của thiếu niên thần tử mà khẽ nức nở, thi thoảng lại xen vào đó vài tiếng rên rỉ hưng phấn do cổ họng không thể kìm nén được mà phát ra.
Ôm thật chặt ngọc thể tôn quý của giai nhân xinh đẹp, Lý Tiểu Dân bước lên thềm ngọc, đến trước ghế rồng được trang hoàng vàng xanh rực rỡ. Hắn xoay người lại rồi ngồi mạnh xuống, cười to:" Hôm nay, cuối cùng ta cũng được ngồi lên ghế rồng rồi!"
Lực của cú ngồi này của hắn chấn động cực mạnh, tiên khí hơi rút ra ngoài rồi lại hung hăng đâm sâu vào, khiến cho Chu hoàng hậu phải lớn tiếng rên rỉ, nỉ non.
Lý Tiểu Dân cũng rất hưng phấn, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, dùng tư thế ngồi cùng nàng tùy ý giao hoan. Hai tay hắn đặt lên eo thon nhỏ nhắn của Chu hoàng hậu, giúp đỡ nàng hoạt động lên xuống.
Đợi đến lúc Chu hoàng hậu cả người mềm nhũn vô lực, không thể động đậy được nữa, Lý Tiểu Dân cười lớn rồi lột sạch y phục trên người nàng. Sau đó Lý Tiểu Dân đặt thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết của nàng nằm phục trên ghế rồng, còn chính hắn thì đứng phía sau, dùng sức mở ngọc môn rồi hung hăng tiến vào trong ngọc thể của hoàng hậu một nước.
Tại nơi tôn kính nhất của Đại Đường, trên chiếc ghế rồng không ai dám nhìn thẳng vào, Lý Tiểu Dân đang cùng Chu hoàng hậu phiên vân phúc vũ, khiến cho nàng khóc sướt mướt, chết đi sống lại. Mãi đến lúc nàng phải thét lên vì đạt cao triều mấy lần hắn mới chịu buông tha, để nàng trượt khỏi ghế rồng, quỳ gối bên chân hắn rồi giúp hắn thanh lý uế vật.
Trên điện Kim Loan trở nên yên ắng, chỉ còn mấy tiếng " chụt chụt " vang lên từ trên ghế rồng.
Người chủ chính của triều đình Đại Đường, Trung Thư Lệnh đại nhân An Nam Hầu Lý Tiểu Dân đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế rồng chỉ có hoàng đế mới được ngồi, uy nghiêm nắm đầu của giai nhân đang quỳ dưới chân, hưởng thụ sự phục vụ ân cần của nàng. Trong đầu hắn chợt nhớ tới một câu danh ngôn xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết kỳ huyễn ở hậu thế:
" Bánh xe lịch sử bắt đầu quay..."
Câu này hoàn toàn chính xác, giờ phút này Lý Tiểu Dân có thể cảm nhận được rất rõ bánh xe lịch sử đã bắt đầu quay!
Quân đội của Đại Đường đã bị hắn nắm trong tay; chính sự của Đại Đường giờ do hắn làm chủ; thủ đô của Đại Đường sớm đã bị hắn khống chế. Mà bây giờ, hoàng hậu tôn quý nhất của Đại Đường đang quỳ dưới chân hắn, ngoan ngoãn phục vụ hắn. nguồn
Trên mặt Lý Tiểu Dân khó giấu được vẻ hưng phấn, hai tay hắn mặc dù đang ôm mái tóc mây đen tuyền của Chu hoàng hậu, nhưng hắn biết, đôi bàn tay này cũng đang quay bánh xe lịch sử, khiến nó lăn không ngừng, chuyển động về hướng mà hắn muốn.
Một cảm giác hào tình tráng chí dâng lên trong lồng ngực Lý Tiểu Dân, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét hào hùng như rồng ngâm, khiến cho cả đại điện phải rung lên.
Chu hoàng hậu đang quỳ dưới chân nhu thuận phục vụ hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Lý Tiểu Dân thì không khỏi ngẩn ngơ.
Lý Tiểu Dân không để ý tới nàng, hắn chỉ ngửa mặt thét dài, sao cho tiếng thét hào tình vạn trượng vang qua đỉnh Kim Loan điện, vọng thẳng tới tầng mây, như muốn phá tan cả tầng khí quyển của tinh cầu xanh thẳm này để truyền ra cả vũ trụ mênh mông vậy.
Lý Tiểu Dân chắp tay cười nói với đám đại thần cười cười nói nói hồi lâu rồi vất vả lắm mới thoát được họ, sau đó hắn quay lại, một mình tiến vào Kim Loan điện.
Trong đại điện chỉ còn sót lại vài thái giám và cung nữ, thấy hắn đi tới thì vội vàng quỳ gối hành lễ. Lý Tiểu Dân khoát tay ngăn lại, lạnh nhạt nói:" Được rồi, các ngươi đi xuống cả đi. Đóng chặt mọi cánh cửa lại, tới Trướng Phòng Xử trong cung mà lĩnh thưởng!"
Bộ dáng của hắn tuy vẫn là một thiếu niên thanh tú, nhưng thân phận lại khác biệt, trong lời nói có ẩn chứa một sự uy nghiêm mơ hồ. Đám thái giám cung nữ không dám trái lệnh, vội vàng quỳ xuống cảm ơn rồi vâng vâng dạ dạ lùi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng chặt khóa kỹ cửa điện lại.
Đứng giữa Kim Loan điện trống trải, Lý Tiểu Dân hơi mỉm cười, cất cao giọng nói:" Thần cung thỉnh hoàng hậu nương nương lên triều!"
Từ phía sau đại điện bỗng vang lên một tràng cười như chuông bạc:" Tiểu Dân Tử, mọi người đi hết cả rồi, còn lên triều cái gì nữa!"
Trên thềm ngọc, sau bức rèm châu, từ phía sau tấm bình phong có một giai nhân mặc cung trang bước ra, mày liễu như núi xuân, mắt như nước hồ thu, long lanh gợn sóng, ẩn đầy xuân ý, miệng cười chúm chím, không phải là Chu hoàng hậu thì còn là ai nữa?
Thấy giai nhân tha thướt bước xuống điện, Lý Tiểu Dân miệng mỉm cười, khom người cầm hốt cười nói:" Thần cung nghênh hoàng hậu nương nương!"
Chu hoàng hậu uyển chuyển đi tới trước mặt Lý Tiểu Dân, đoạt lấy tấm hốt trong tay rồi gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, giọng hờn dỗi:" Thật to gan! Đã thấy bản hậu sao còn không quỳ xuống hành lễ?"
Lý Tiểu Dân nhướng mày, cười nói:" Ồ? Vậy là bản quan thất lễ rồi!"
Hai tay hắn chầm chầm đưa về phía bộ ngực sữa của hoàng hậu tôn quý rồi dùng lực bắt lấy!
Chu hoàng hậu hô lên yêu kiều, song phong cao vút đã nằm trong ma thủ của hắn, má lúm đỏ bừng, cơ thể mềm mại khẽ giãy dụa như muốn tránh thoát, rồi lại như không nỡ từ bỏ cảm giác tuyệt vời này vậy. Chỉ đành hờn dỗi trừng mắt nhìn Lý Tiểu Dân, hai mắt long lanh, trông quyến rũ vô cùng.
Lý Tiểu Dân càn rỡ chơi đùa với song phong của hoàng hậu, mãi cho đến lúc nàng thở hổn hển, cả ngọc thể dựa sát vào người hắn thì Lý Tiểu Dân mới khẽ cười, đưa tay đặt lên vai hoàng hậu rồi từ từ ấn nàng xuống.
Chu hoàng hậu hai mắt mơ màng, mãi cho tới lúc quỳ hai gối xuống mới giật mình tỉnh lại, nghĩ tới việc mình ở trên Kim Loan điện lại quỳ xuống trước mặt thần tử thì không khỏi thấy xấu hổ. Nàng muốn vùng dậy, nhưng trên vai vẫn còn một đôi tay đang nhẹ nhàng ấn xuống khiến nàng không sao đứng lên được.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt ẩn chứa ý cười của Lý Tiểu Dân, hạ thể hắn chính đang dần áp sát tới mặt nàng, nàng không khỏi xấu hổ, che mặt e thẹn nói:" Tiểu thái giám, lại muốn làm chuyện xấu gì thế?"
Lý Tiểu Dân không trả lời, chỉ dùng hai tay giữ chặt lấy khuôn mặt non mềm của Chu hoàng hậu, đưa mặt nàng tới sát khu giữa hai chân của mình, dùng mặt ngọc của nàng để ma sát chỗ đang đội lên kia.
Chu hoàng hậu bị hắn chêu trọc tới mức thở hổn hển, trong đầu nảy sinh ý niệm ác độc, cắn nhẹ một cái qua một lớp quần.
Lý Tiểu Dân khẽ kêu lên, hai tay xiết chặt lại. Chu hoàng hậu lại sợ cắn đau hắn nên vội vàng thay hắn cởi ngọc đái của triều phục. Sau khi quan sát cẩn thận thấy không xảy ra chuyện gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý Tiểu Dân ôm lấy đầu hoàng hậu, khẽ vuốt ve Phi Phượng Kế trên đầu nàng rồi cúi đầu xuống nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Chu hoàng hậu bị hắn nhìn như thế thì thấy xấu hổ, khẽ thở dài nói:" Ngươi tiểu oan gia này, kiếp trước chắc mắc nợ ngươi mà!"
Cặp môi đỏ mọng diễm lệ của nàng dần dần áp sát tiên khí mới sinh dưới hạ thể Lý Tiểu Dân, nàng từ từ hé miệng rồi cẩn thận ngậm nó vào, đột nhiên hút mạnh một cái, toàn bộ tiên khí đã nằm trong miệng nàng.
Dưới sức hút mạnh mẽ, Lý Tiểu Dân không kìm được ngửa đầu lên rên rỉ, khi hắn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ mê người trong miệng của hoàng hậu nương nương thì hồn như bay lên trời. Hai tay hắn ôm chặt đầu nàng, tiên khí chầm chậm chuyển động trong môi son.
Chu hoàng hậu quỳ trên mặt đất, dùng môi son cùng chiếc lưỡi thơm tho cẩn thận hầu hạ hắn. Vừa nhấm nháp mùi vị thiếu niên, vừa nhớ lại cảm giác dục tiên dục tử tuyệt vời mà thứ này từng mang lại cho mình, nàng không khỏi đỏ mặt, động tác càng trở nên cuồng đãng hơn, khiến Lý Tiểu Dân ngửa đầu rên khẽ, ôm chặt lấy đầu mỹ nhân rồi ra sức chuyển động, đỉnh tiên khí đâm thẳng tới cổ họng.
Chu hoàng hậu dùng sức mút vào, nàng thở hổn hển, hơi thở mang theo u hương phả vào hạ thể của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu quan sát cảnh sắc chung quanh, chỉ thấy nơi nơi vàng xanh rực rỡ, mà bản thân hắn đang đứng giữa Kim Loan bảo điện, cùng với hoàng hậu nương nương tôn quý nhất đương triều tiến hành hoạt động tiếp xúc thân mật, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười, cảm ơn ông trời đã cho mình kỳ ngộ như vậy!
Ngẫm lại bản thân mình, vốn chỉ là một người đọc sách, sau khi tới thế giới này cũng chỉ là một tiểu thái giám, nhưng giờ đã thành Trung Thư Lệnh chủ quản chính vụ của Đại Đường, nắm trong tay đại quyền. Chỉ đợi bộ hạ của mình dần dần đông lên, đủ lông đủ cánh thì tự mình sẽ trở thành một kẻ thống trị thực sự của Đại Đường! Mà giai nhân dưới khố này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của mình, thống trị quốc gia này thành một quốc độ trong mộng tưởng, là kiểu mẫu để các quốc gia khác ca ngợi!
Nghĩ tới chỗ đắc ý, Lý Tiểu Dân cười phá lên, hạ thể đang được Chu hoàng hậu phục vụ càng hưng phấn hơn, hung hăng chuyển động vài cái, đâm vào tận trong cổ họng của giai nhân, sau đó đem hết tinh hoa bắn hết vào trong.
Chu hoàng hậu hơi nghẹn ngào, hai dòng nhiệt lệ từ khóe mắt chảy ra. Mặc dù bị sặc rất khó chịu nhưng nàng vẫn cố gắng nuốt từng ngụm tinh hoa của hắn xuống.
Lưỡi thơm quẩn quanh, môi anh đào cọ mút làm sạch sẽ tiên khí, Chu hoàng hậu ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tiên khí vẫn ngẩng cao vì chưa thỏa mãn, nàng bĩu môi rồi hôn lên nó một cái.
Lý Tiểu Dân thở hổn hển, ngã phịch xuống nền Kim Loan điện. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ đang hờn dỗi ở trước mặt, bên môi còn dính một chút dịch trắng thì không khỏi mỉm cười, kéo nàng ôm vào lòng mặc ý thương yêu.
Chu hoàng hậu thoải mái nằm trong lòng hắn, nàng không muốn làm gì nữa, chỉ muốn được nằm trong lòng ngực thiếu niên có bản lĩnh thông thiên này để hưởng thụ một chút thanh nhàn.
Nhưng ngọc thủ thon dài của nàng vẫn đang ve vuốt khu giữa hai chân thiếu niên, khuấy động tiên khí dính đầy nước miếng của hắn. Ngón tay ngọc thon thon như lá hành nắm lấy đỉnh tiên khí trơn trượt. Nàng nhận ra nó đang lớn dần lên thì cảm thấy xấu hổ, đầu cúi thấp xuống, le chiếc lưỡi đỏ tươi ra liếm nhẹ lên đỉnh tiên khí một cái.
Cảm nhận được ngọc thủ của nàng đang ân cần vỗ về, chiếc lưỡi thơm tho vẫn không ngừng khiêu khích đỉnh tiên khí, sự hưng phấn của Lý Tiểu Dân đột nhiên dâng lên, duỗi tay luồn vào trong quần áo nàng để ve vuốt ngọc phong hương đồn, ngón tay thì đã thâm nhập vào ngọc thể ẩm ướt của nàng.
Chu hoàng hậu khẽ rên lên, ngọc thủ của nàng nắm chặt lại, khuấy động lên xuống rồi lại cúi đầu, ngậm nó vào trong bờ môi ấp áp ướt át của mình rồi bắt đầu phun nuốt một cách thuần thục.
Cảm nhận được lực hút mạnh mẽ trong miệng Chu hoàng hậu, Lý Tiểu Dân không thể nhịn được nữa, đưa tay ra cởi bỏ một phần lễ phục hoàng hậu trang nghiêm hoa lệ trên người nàng rồi đè nàng xuống mặt đất, rút tiên khí ra khỏi miệng Chu hoàng hậu rồi tiến thẳng vào trong ngọc thể tôn quý vô cùng của nàng.
Chu hoàng hậu khẽ rên một tiếng, sau đó liền bị động tác cuồng nhiệt của hắn làm cho cả người nóng rực, té ra mặt đất run rẩy, rên rỉ không ngừng.
Lúc này, trên người nàng vẫn mặc lễ phục hoàng hậu, trường bào hoa lệ thì trải dưới mặt đất, để lộ ra hương đồn và mỹ thối, cảnh tượng cực kỳ mê người.
Ở trên Kim Loan bảo điện trang nghiêm lộng lẫy là vậy, Lý Tiểu Dân đang đè hoàng hậu nương nương tôn quý nhất Đại Đường xuống đất rồi ra sức tiến công. Hắn cực kỳ hưng phấn cùng nàng mây mưa, khiến cho nàng phải thở hổn hển, hôn mê rồi lại tỉnh, cứ ôm chặt lấy người thiếu niên tuấn mỹ này để run rẩy, nỉ non không ngừng.
Thanh âm hưng phấn của Lý Tiểu Dân vang lên bên tai nàng:" Hoàng hậu nương nương, nàng xem xem, chúng ta bây giờ đang ở trung tâm của Đại Đường để làm một chuyện tuyệt vời như vậy! Quan sát chỗ này nàng có thấy hưng phấn không?"
Chu hoàng hậu mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được cung điện xa hoa tráng lệ, lại nhớ tới thân phận của mình là mẫu hậu một nước, không ngờ lại bị thần tử nô tài đè ở đây, đặt xuống dưới người mà tùy ý giao hợp. Nghĩ vậy nàng cảm thấy xấu hổ, che mặt khóc ròng. Nhưng vẫn không nén nổi một cảm giác hưng phấn len lỏi từ đáy lòng.
Tiếng cười của Lý Tiểu Dân bỗng vang lên trong kim loan điện:" Đúng rồi, đây chưa phải là trung tâm của Đại Đường! Nào, để ta ôm nàng tới trung tâm của Đại Đường!"
Hắn ra sức bế Chu hoàng hậu lên, rồi bước từng bước một lên thềm ngọc.
Trong quá trình Lý Tiểu Dân di chuyển, Chu hoàng hậu vẫn liên kết chặt chẽ cùng một chỗ với hắn. Cánh tay ôm chặt lấy cổ Lý Tiểu Dân, ống tay áo thật dài rủ xuống sau lưng hắn, mà chiếc váy hoa lệ thì từ bên hông nàng rủ xuống, che đi hạ thể của hai người. Hoàng hậu tôn quý vô cùng giờ đang giấu mặt mình vào cần cổ của thiếu niên thần tử mà khẽ nức nở, thi thoảng lại xen vào đó vài tiếng rên rỉ hưng phấn do cổ họng không thể kìm nén được mà phát ra.
Ôm thật chặt ngọc thể tôn quý của giai nhân xinh đẹp, Lý Tiểu Dân bước lên thềm ngọc, đến trước ghế rồng được trang hoàng vàng xanh rực rỡ. Hắn xoay người lại rồi ngồi mạnh xuống, cười to:" Hôm nay, cuối cùng ta cũng được ngồi lên ghế rồng rồi!"
Lực của cú ngồi này của hắn chấn động cực mạnh, tiên khí hơi rút ra ngoài rồi lại hung hăng đâm sâu vào, khiến cho Chu hoàng hậu phải lớn tiếng rên rỉ, nỉ non.
Lý Tiểu Dân cũng rất hưng phấn, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, dùng tư thế ngồi cùng nàng tùy ý giao hoan. Hai tay hắn đặt lên eo thon nhỏ nhắn của Chu hoàng hậu, giúp đỡ nàng hoạt động lên xuống.
Đợi đến lúc Chu hoàng hậu cả người mềm nhũn vô lực, không thể động đậy được nữa, Lý Tiểu Dân cười lớn rồi lột sạch y phục trên người nàng. Sau đó Lý Tiểu Dân đặt thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết của nàng nằm phục trên ghế rồng, còn chính hắn thì đứng phía sau, dùng sức mở ngọc môn rồi hung hăng tiến vào trong ngọc thể của hoàng hậu một nước.
Tại nơi tôn kính nhất của Đại Đường, trên chiếc ghế rồng không ai dám nhìn thẳng vào, Lý Tiểu Dân đang cùng Chu hoàng hậu phiên vân phúc vũ, khiến cho nàng khóc sướt mướt, chết đi sống lại. Mãi đến lúc nàng phải thét lên vì đạt cao triều mấy lần hắn mới chịu buông tha, để nàng trượt khỏi ghế rồng, quỳ gối bên chân hắn rồi giúp hắn thanh lý uế vật.
Trên điện Kim Loan trở nên yên ắng, chỉ còn mấy tiếng " chụt chụt " vang lên từ trên ghế rồng.
Người chủ chính của triều đình Đại Đường, Trung Thư Lệnh đại nhân An Nam Hầu Lý Tiểu Dân đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế rồng chỉ có hoàng đế mới được ngồi, uy nghiêm nắm đầu của giai nhân đang quỳ dưới chân, hưởng thụ sự phục vụ ân cần của nàng. Trong đầu hắn chợt nhớ tới một câu danh ngôn xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết kỳ huyễn ở hậu thế:
" Bánh xe lịch sử bắt đầu quay..."
Câu này hoàn toàn chính xác, giờ phút này Lý Tiểu Dân có thể cảm nhận được rất rõ bánh xe lịch sử đã bắt đầu quay!
Quân đội của Đại Đường đã bị hắn nắm trong tay; chính sự của Đại Đường giờ do hắn làm chủ; thủ đô của Đại Đường sớm đã bị hắn khống chế. Mà bây giờ, hoàng hậu tôn quý nhất của Đại Đường đang quỳ dưới chân hắn, ngoan ngoãn phục vụ hắn. nguồn
Trên mặt Lý Tiểu Dân khó giấu được vẻ hưng phấn, hai tay hắn mặc dù đang ôm mái tóc mây đen tuyền của Chu hoàng hậu, nhưng hắn biết, đôi bàn tay này cũng đang quay bánh xe lịch sử, khiến nó lăn không ngừng, chuyển động về hướng mà hắn muốn.
Một cảm giác hào tình tráng chí dâng lên trong lồng ngực Lý Tiểu Dân, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét hào hùng như rồng ngâm, khiến cho cả đại điện phải rung lên.
Chu hoàng hậu đang quỳ dưới chân nhu thuận phục vụ hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Lý Tiểu Dân thì không khỏi ngẩn ngơ.
Lý Tiểu Dân không để ý tới nàng, hắn chỉ ngửa mặt thét dài, sao cho tiếng thét hào tình vạn trượng vang qua đỉnh Kim Loan điện, vọng thẳng tới tầng mây, như muốn phá tan cả tầng khí quyển của tinh cầu xanh thẳm này để truyền ra cả vũ trụ mênh mông vậy.
Tác giả :
Vô Danh