Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình
Chương 69
: Phiên ngoại: Lam nhan nhà ai thừa điên
.
Dư Nhược biết bản thân cho tới bây giờ cũng không phải là một đứa nhỏ nhu thuận, thời điểm 3 tuổi đã biết trộm áo lót của mẹ khiến bà tìm nửa ngày, lúc 6 tuổi đã am hiểu rõ hàm nghĩa sâu sắc của câu ‘ba ngày không đánh, lên mái nhà dỡ ngói’, thời điểm 9 tuổi đã là Lì Đại Vương có tiếng gần xa, hàng ngày dẫn theo một đám nhóc quậy phá chạy đông chạy tây, gây chuyện tuy không ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng rất khiến kẻ khác đau đầu. Giáo viên trường tiểu học không một người nào không nhận ra cậu, nói đến cậu chỉ lắc đầu, vậy nên mỗi lần sau ngày họp phụ huynh Dư Nhược đều vác mông sưng vù đi học. Mặc dù ba mẹ mắng chửi thầy cô thở dài mang đến ấn tượng khó phai cho thời thơ ấu cậu, nhưng theo sự phát triển của thiếu niên, loại tính nết lì từ trong xương cốt này vẫn như cũ không biến mất, chỉ hơi hơi thu lại một chút mà thôi.
Ba ngày không đánh, lên mái nhà dỡ ngói = đứa trẻ nghịch ngợm, không giáo huấn liền leo lên đầu lên cổ
Cấp 2 lên cấp 3, Dư Nhược thành tích luôn không tốt thi rớt, điều này đều nằm trong dự liệu của mọi người. May mà ba mẹ nhà họ Dư kinh tế khá dư dả, hơn nữa có chút quan hệ với giới giáo dục, đút chút tiền tống cậu vào trường trung học cơ sở trọng điểm của tỉnh, nghe nói tỉ lệ học lên cao tới 99%, là trường học tốt nhất chỗ bọn họ. Trường này bên ngoài là trường trung học, thật ra bên dưới còn lén mở thêm cấp 2 trực thuộc, tuyển sinh không nhiều, nhưng học phí khá cao, đương nhiên trình độ dạy học cao hơn những trường công lập bình thường! Trường học thực hiện giáo dục nội trú, tất cả học sinh phải ở trong trường, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè còn lại không được ra khỏi cổng trường, điều này khiến Dư Nhược mười ngón tay không dính nước mùa xuân nếm khổ, nhưng ba mẹ nhà họ Dư chính là muốn trường có thể dạy dỗ con trai họ, vì vậy dằn dằn lòng cắn cắn răng ném cậu con trai chưa từng rời khỏi mình vào ‘hang hổ ổ sói’.
Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: mùa xuân trời rét, không cần phải động nước, ý chỉ con được cưng chiều, gia đình điều kiện tốt.
Sau một học kỳ Dư Nhược gầy đi một vòng, về nhà khóc lóc kể lể phòng ngủ trường học điều kiện quá kém, một phòng ở 10 người, cái tên mập mập chết tiệt cùng phòng buổi tối còn ngáy, hại cậu cả học kỳ ngủ không ngon. Ba mẹ nhà họ Dư lại đau lòng, đứa nhỏ nhà mình lì thì có chút lì, nhưng cứ tiếp tục mất ngủ như vậy sau này làm sao học bài a, vì thế đút đút lót lót để cậu về nhà ở.
Học sinh trung học cơ sở trọng điểm đại khái chia làm ba loại người: học sinh ưu tú gia đình danh giá, học sinh bình bình gia đình thường thường, học sinh đánh rắm không xong gia đình chìa tiền xong hết. Dư Nhược đoán chừng vào loại thứ ba, trong lớp người đỏ mắt cậu hàng ngày có thể về nhà cũng có, đáng tiếc thiếu gia người ta nhà có chìa khác, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn rồi nhìn mà thèm muốn một chút sau đó tiếp tục đọc sách của mình.
Trung học năm hai, Dư thiếu gia chơi Thiên Long Bát Bộ, lúc mới chơi thuần túy chỉ là buổi tối ở nhà nhàm chán tìm thú vui, ai biết chơi chơi chơi đến nghiện. Mới đầu chỉ có buổi tối hết giờ tự học ở nhà chơi, sau đó dứt khoát buổi tự học cũng bảo ba mẹ giúp xin nghỉ nói ở nhà đọc sách, cậu nghĩ, dù sao ba tiết tối cũng là tự học, cái này không thấy có gì khác với ở nhà, tuy cậu không có khả năng chủ động đi đọc sách. Có thể dưỡng cậu ra tính cách như vậy, thật ra bản thân ba mẹ nhà họ Dư có trách nhiệm khá lớn, khi còn bé mặc dù cũng sẽ đánh chửi nhưng về sau sự nghiệp làm ăn mở rộng không có thời gian, từ đầu đến cuối để đứa nhỏ tự do sinh trưởng tạo cho Dư Nhược tính cách vô cùng tùy tính, về việc cậu ở nhà chơi game cũng chỉ thuận tiện niệm ngoài miệng hai câu rồi thôi.
Tốt xấu còn có thể kiên trì vẽ quạ làm bài tập, Dư Nhược cứ như vậy bắt đầu kiếp sống Thiên Long. Ở nơi đó, cậu quen biết Giang Thiên Mộ Vũ mới chuyển đến server, cùng nhau chơi một khoảng thời gian sau hai người liền kéo một người anh em khác —— Hải Thiên kết bái làm huynh đệ. Sau đó Giang Thiên Mộ Vũ tạo bang xây thành, người trong bang cũng dần dần nhiều hơn, bạn bè kết giao một người tiếp một người, khoảng thời gian đó, cậu cảm thấy nửa đời sau mình cũng không quên được.
Học kỳ đầu năm ba, cũng sắp tiến vào giai đoạn chạy nước rút thi vào đại học, các học sinh đã liều mạng sống chết gặm sách, rất sợ buông lỏng một phút sẽ bị người vượt qua tám phút. Nhưng Dư Nhược lại không có suy nghĩ như vậy trong đầu, cậu vẫn chơi game của cậu mà thoải mái trải qua cuộc sống trung học. Cứ như thế vô tri vô giác nghênh đón học kỳ sau, các thầy cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với cậu, chỉ cầu cậu đừng thi quá kém ảnh hưởng thành tích bình quân của cả lớp.
Đối với Dư Nhược mà nói học kỳ 2 năm ba cũng là một khoảng thời gian mấu chốt, không chỉ trong sự nghiệp học hành mà còn cả trong game. Acc Thiên Long của Dư Nhược tên là ‘Lam nhan nhà ai’, tên này cũng có nguyên do, lúc đó cậu đang nói chuyện phiếm với một người bạn net gọi là ‘Hồng nhan nhà ai thêm bạc mệnh’, down xong game thuận tay gõ một cái ra tên này. Dư Nhược trong game vung không ít tiền, bên ngoài gọn gàng sáng sủa bên trong cũng không kém, các cô bé coi trọng cậu dĩ nhiên rất nhiều. Mới đầu cậu còn thích thú, sau đó phát hiện hồng nhan tri kỷ nhiều thì ví tiền của cậu cũng theo đó dần dần trống rỗng, vì thế đã nghĩ tìm một cô vợ không quấn người làm lá chắn, khi đó Tiêu tiêu vũ hiết vừa vặn xuất hiện.
Hồng nhan chỉ gái xinh, Lam nhan chỉ trai đẹp .___.
Lần đầu tiên gặp cậu cảm thấy cô bé này sao lại ngốc như vậy, ngay cả Nhạn Nam cũng không chạy qua được, miễn cưỡng giúp đỡ nhỏ. Sau đó phát hiện nhỏ không chỉ ngốc mà là vô cùng ngốc, cái gì cũng không biết, nhìn thấy một siêu đẹp trai như cậu mà không biết tâng bốc nịnh nọt. Nghĩ lại, một con gà không phải là một lá chắn tốt nhất sao, vì thế thuận lý thành CHƯƠNG mà cầu hôn, ai ngờ nhỏ ngốc kia lại nói nhỏ là nam. Dư Nhược vẫn luôn cảm thấy con trai chơi game căn bản không có khả năng ngốc thành dạng này, vậy nên trong lòng không tin nhỏ, chỉ nghĩ nhỏ đang từ chối. Lam nhan cậu từ nhỏ đến lớn muốn tướng mạo có tướng mạo muốn tiền có tiền, có khi nào ở trước mặt con gái mà bị thua thiệt qua, tính xấu nổi lên mặc kệ đúng sai không phải nhỏ không cưới!
Sau đó trải qua sự dàn xếp của sư phụ nhỏ ngốc kia, hai người cuối cùng kết cái hôn, Dư Nhược căn bản không để bụng cô nhỏ lấy về làm lá chắn này, đương nhiên cũng không có khả năng mua đồ cho nhỏ, đồ cưới hôm đó còn do sư phụ đối phương mua. Rất lâu sau đó cậu nhớ lại việc này trong lòng vẫn còn hối hận, một bộ đồ tân nương mất bao nhiêu tiền a, vì cái gì cậu chịu chết cũng không bỏ chút tiền lẻ chứ, ai, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để mua.
Dư Nhược sau khi cưới vợ về quả nhiên dần dần thoát khỏi bị đám son son phấn phấn quấy rầy, biểu hiện bên ngoài xem ra càng ngày càng có xu thế một ông chồng mẫu mực, thật ra sau lưng cậu căn bản cũng không có kéo qua tiểu tân nương của mình, cũng không có vui vẻ nói chuyện phiếm với nhỏ, cậu chỉ là vừa ý cái mác ‘Phu quân của XXX’ mà thôi.
Ngày sự thật bị vạch trần có chút buồn cười, lúc ấy cậu nhiệt huyết dâng trào muốn kéo Tiêu tiêu vũ hiết, tránh người ta nói làm tình nhân không thân cận. Sau khi kéo người đến Cổ Mộ, luyện một hồi thì thình cờ gặp Lão tử chính là cuồng trong bang Khuynh thành ` Mỹ nhân cốc. Dư Nhược ở liên minh cũng không quen thuộc lắm, vì vậy không có ý chào hỏi, ngược lại đối phương hô chào với cậu một tiếng, tiếp theo trêu chọc Tiêu tiêu vũ hiết hai câu: “Sao em còn thấp vậy a, sau này ra ngoài đừng nói cậu em họ nhà anh à.” Tiêu tiêu vũ hiết ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.” Sau đó Dư Nhược bùng nổ.
Cậu chất vấn đối phương có phải là nhân yêu không, Tiêu tiêu vũ hiết nửa ngày không nói gì (thật ra người ta không hiểu cái gì là nhân yêu), Lão tử chính là cuồng lên tiếng hỏi: “A? Cậu không biết nó là nam sao?” Dự Nhược bốc hỏa: “Tôi biết nó là nam tôi còn lấy nó !?” Lão tử chính là cuồng biết hình như mình đã làm chuyện sai, lén lút chạy trốn, Dư Nhược vô cùng bực bội, bỏ lại Tiêu tiêu vũ hiết chưa đến cấp 40 về thành. Cậu biết không có mình chống đỡ, mấy con quái đó có thể trong nửa phút chụp chết tên kia.
Sau khi lui đội cậu vẫn không thoải mái, mật đối phương: “Chúng ta ly hôn!” Đối phương không trả lời, sau một lúc lâu trên kênh đồng minh Hồ ly tu thành tinh chất vấn hỏi cậu có ý gì, Hồ ly tu thành tinh là sư phụ của Tiêu tiêu vũ hiết, lúc ấy hôn sự của bọn họ phải thông qua sự đồng ý của vị này mới thành. Đối mặt với chất vấn Dư Nhược cười lạnh: “Ông đây muốn bị coi thường sao lại đi kết hôn với nhân yêu!” Đối phương nghẹn lời, sau đó trong bang bốc ra mấy người nói năng thô lỗ, lên tiếng phê phán Tiêu tiêu vũ hiết giả nữ. Cậu mắt lạnh nhìn hết thảy, cho đến cuối cùng Tiêu tiêu vũ hiết đều không tới giải thích với cậu, chỉ để lại một câu “Em không có gạt anh.” liền biến mất bóng, cậu nhìn năm chữ đó trong lòng có hơi chút không thoải mái, có phải mình đã làm sai gì? Bang chủ Giang Thiên Mộ Vũ đá hết những người kia, dường như còn muốn nói gì với mình nhưng cuối cùng không mở miệng. Cậu nghĩ mình bị lừa gạt cưới về một tên nhân yêu chẳng lẽ lỗi do cậu sao? Trong đầu quên mất đối phương từ đầu đã nói rõ giới tính với mình.
Hôm sau là thứ bảy, Dư Nhược trên đường chạy thương bị Minh Giáo tên Ba nghìn ★ sát đánh lén, đánh mấy lần đều là mình thua, tức giận hỏi lý do, kết quả nhận được câu trả lời “Sau này tốt nhất ít đụng đồ của tôi đi!” Hóa ra là đến báo thù vì Tiêu tiêu vũ hiết sao !? Lửa giận của Dư Nhược đã tới đỉnh điểm, sau khi đứng dậy cưỡng chế giải trừ quan hệ vợ chồng, để nhân yêu gì gì đó đi gặp quỷ hết đi !!
Theo sau ly hôn là mỹ nữ liên tục tới , nhưng Dư Nhược không biết tại sao không tập trung vào được, cậu cảm thấy những cô gái này ồn ào thế, tục tằng thế, trong mắt ngoại trừ trang phục mốt xinh đẹp BB cực phẩm chẳng còn thứ gì khác, vẫn là lần trước kết hôn yên tĩnh hơn a… Ý thức được mình đang hối hận, Dư thiếu gia phất tay ném bay suy nghĩ như có như không trong đầu, đã làm sẽ không hối hận, đây là nguyên tắc đàn ông!
Tiêu tiêu vũ hiết biến mất một khoảng thời gian lần nữa trở lại game, tuy cậu không có nói chuyện ở kênh đồng minh, nhưng Dư Nhược thường xuyên có thể ở phố lớn ngõ nhỏ thấy được bóng dáng đối phương. Cậu tự giải thích không phải cố ý tìm kiếm đối phương, chỉ là đi ngang qua không cẩn thận liếc đến mà thôi, chỉ như vậy.
Khuynh thành ` Mỹ nhân cốc là một bang hội kỳ quái, có một đám nữ vô cùng nhiệt tình cùng mấy tên nam ẩn thân, Dư Nhược thường xuyên bắt gặp các cô ở kênh đồng minh YY Giang Thiên Mộ Vũ và Hồ ly tu thành tinh. Cậu cảm thấy rất kỳ quái, trong game nam nam nữ nữ nhìn nhau vừa mắt không phải chuyện rất bình thường sao, đáng để các cô ấy kinh ngạc như vậy? Cậu cũng đã từng hỏi qua Giang Thiên Mộ Vũ tại sao như vậy, Giang lão đại đầy hàm xúc để lại một câu “Phật viết, không thể nói.” Trong ánh mắt của cậu em nhỏ nhà mình rời đi. Dư Nhược nghĩ, quả nhiên thế giới người trưởng thành rất phức tạp.
Game vẫn tiếp tục, đối với mấy thứ như đám người Mỹ nhân cốc trong kênh đồng minh ngẫu nhiên “Tiêu Tiêu thật đáng yêu nha nha nha !!” “Để chị hôn một cái a a a !!”, Dư Nhược cũng chỉ có thể làm như không thấy, chỉ là trong lòng ẩn ẩn còn một thứ nói không rõ kể không hết tên là hối hận…
Trường học muốn mở cái gọi là buổi vận động thi vào đại học, Dư Nhược nhìn chủ nhiệm lớp mình đứng trên bục tận tình khuyên bảo, nói lần này không mời phụ huynh sợ sẽ khiến mọi người có quá nhiều áp lực vân vân, cậu thầm nghĩ không mời là tốt nhất, tránh bị ba mẹ phiền nhiễu. Cô bé sau khi học xong thường quấn lấy cậu lại tìm tới cửa, Dư Nhược nghe cô ta ríu rít, trong đầu không tự chủ suy nghĩ miên man, nếu Tiêu tiêu vũ hiết là một đứa con gái thật sự, chắc chắn đáng yêu hơn nhiều so với nhỏ trước mắt… Sau đó bị ý nghĩ của chính mình dọa hoảng sợ, tại sao lại nghĩ về tên kia.
Có một số hiểu lầm đơn giản không cởi bỏ, nó sẽ vẫn cứ tiếp tục kéo dài, nhưng vận mệnh kỳ lạ có đôi khi thích đùa giỡn. Hôm nay Dư Nhược trong lúc rảnh rỗi lật xem ảnh chụp trong game, nhìn đoạn đối thoại cùng chuyện phát sinh trước kia, trong lòng tràn ngập hứng thú, đang lật đến một tấm, cậu cứng đờ. Trên tấm hình có rất nhiều người, vì lúc ấy vừa khéo cậu đứng chỗ câu cá ở Nhạn Bắc, chung quanh đều là người chơi treo máy câu cá, nhưng nhân vật chính chỉ có ba, cậu, Tiêu tiêu vũ hiết cùng Hồ ly tu thành tinh. Khiến cậu cứng đờ chính là câu nói “Nhưng em là con trai”, Dư Nhược hơn nửa ngày mới hồi hồn lại, cậu đã nhớ ra, lúc trước khi cầu hôn, Tiêu tiêu vũ hiết đã nói rõ giới tính của mình, chẳng qua trong lúc đó kênh bang nhảy quá nhanh, cậu chỉ liếc mắt một cái đã lướt qua, khiến phía sau hiểu lầm xuất hiện. Dư Nhược từ đáy lòng cảm thấy hối hận, từ nhỏ cậu trước giờ vẫn xem trời bằng vung, muốn làm gì thì làm đó, chưa từng bị loại tâm tình này bắt giữ, nhưng hôm nay cậu đối diện một tấm ảnh này lại thật sự luống cuống.
Buổi tối hôm sau, Giang Thiên Mộ Vũ cùng Hồ ly tu thành tinh kết hôn, tuy Dư Nhược biết Hồ ly có thể không có ấn tượng tốt với mình, nhưng cậu vẫn đến tham dự hôn lễ, cậu chỉ mong đêm nay có thể nói rõ ràng với Tiêu tiêu vũ hiết. Đã làm sai phải dám làm dám chịu, nói lời xin lỗi sau này còn có thể làm bạn bè. Ôm quyết tâm tráng sĩ siết cổ tay, Dư Nhược vào lễ đường, thế nhưng nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu tiêu vũ hiết, cậu cũng không tiện hỏi bang chúng Mỹ nhân cốc, chỉ có thể vụng trộm dò tên, nhận được kết quả là đối phương không online.
Dư Nhược nghĩ, chờ em ấy login rồi đến giải thích, nhưng khi thật sự đợi được đối phương cậu lại do dự, Dư thiếu gia cậu có khi nào xin nhận lỗi với người khác a, hai chữ ‘xin lỗi’ này tổng cộng có bao nhiêu nét cậu còn không đếm được, nghĩ lại nghĩ vẫn nên chờ lần sau đi, kết quả lần sau kéo dài đến không biết khi nào.
Hôm đó là một thứ bảy, Dư Nhược nhớ rõ hệ thống tuôn ra tin tức Tiêu tiêu vũ hiết nhặt được Gầm Thét, cậu vốn định M đối phương nói một hai câu chúc mừng, nhưng ngón tay lại thế nào cũng ấn không xuống được, chán nản an ủi bản thân, lần sau đi. Tới buổi chiều, cậu đang đi Phiêu Miễu, lại thấy được loa kéo ra một đoạn đuôi thật dài.
.
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mật‘,Liên, người này là tên lừa đảo, mua bán mọi người xin cẩn thận!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, cậu lừa gạt một đứa bé có gì vui chứ? Sách này cho cậu cầm đi mua quan tài đấy !!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, xin mọi người nhớ kỹ cái tên rác rưởi này!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên đừng để tôi biết acc chính của cậu !!
.
Dư Nhược tặc lưỡi, không nghĩ tới Tiêu tiêu vũ hiết luôn yếu đuối lại có thể bộc phát tức giận lớn như vậy, thậm chí còn mở miệng mắng người. Ngẫm lại khoảng thời gian bọn họ ở cùng nhau, đừng nói nhìn em ấy mắng người, ngay cả nói cũng không nói qua (đó là bởi vì cậu không quan tâm người ta a, đáng~). Nhìn thấy tên lừa đảo trong miệng đối phương, Dư Nhược nhớ lại mình đã từng tiếp xúc qua, còn hỏi mua đồ của tên đó, biết acc chính của đối phương là ai. Không nghĩ tới Gầm Thét của Tiêu tiêu vũ hiết bị tên đó lừa đi, Dư Nhược cảm thấy đây tuyệt đối là một cơ hội tốt.
M Tiêu tiêu vũ hiết, Dư Nhược nói mình biết acc chính của tên kia là ai, chỉ cần em ấy đến chỗ Nguyệt Lão. Đợi người tới, Dư Nhược đầu tiên là tặng qua hoa hồng sớm đã chuẩn bị, tiếp theo cầu hôn. Cậu đã nghĩ, trước kia mình lạnh nhạt với em ấy, ức hiếp em ấy, còn hại em ấy bị người mắng, bây giờ nên dùng cách này để bù đắp, nói thật, cậu hiện tại nhớ lại cuộc sống hôn nhân ngày trước cùng Tiêu tiêu vũ hiết, cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ tiếc đối phương không cảm kích, rất không khách khí nhấn hủy bỏ, thái độ cương quyết nói tự mình sẽ tra rõ, không cần cậu nhiều chuyện. Dư Nhược buồn bực đồng thời cũng không nghĩ nhiều vì cái gì Tiêu tiêu vũ hiết vẫn luôn như chú thỏ con sẽ tại một ngày biến thành Godzilla bất khả xâm phạm. Cậu không cần mặt mũi nói xin lỗi, bày tỏ loạn xì ngầu một trận, tuy có phần hơi quá khoa trương, nhưng độ chân thực như trong lòng cậu là tám chín phần, về phần tại sao lại cố chấp với một tên con trai như vậy, cậu lại chưa tự hỏi đến. Đối phương nhìn qua rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên lại ném qua một câu khiến Dư Nhược nghĩ muốn đâm tường, “Mặc dù có thể có điểm thất lễ, nhưng tôi không phải là Tiêu Tiêu, vậy nên những lời kia cậu tốt nhất chính miệng nói với nó”.
Đối phương rất nhanh logout, Dư Nhược rất sâu sắc cảm giác được mình thật sự quá mất mặt, buồn bực một hồi lâu, chỉ thấy trong kênh bang Giang Thiên Mộ Vũ đưa thông báo với toàn bang: “Toàn thể truy giết Secret thuộc Thần Chi Lĩnh Vực.” Nguyên nhân chỉ bởi vì đối phương lừa Gầm Thét của Tiêu tiêu vũ hiết. Thật ra Dư Nhược sớm đã muốn hỏi anh ấy vì cái gì luôn can thiệp vào chuyện Tiêu tiêu vũ hiết, kết quả một câu của đối phương nện tới khiến cậu lần nữa choáng váng, “Con anh, có thể không quan tâm sao” Cậu còn chưa kịp phản ứng đối phương lại thêm đấm thêm một cú, “10 tuổi, vừa lên tiểu học năm ba”.
Đêm đó, Dư Nhược mơ một giấc mộng, trong mơ có cậu cùng cô em gái mặt quả táo đáng yêu hồi còn nhỏ, cô bé đó mới 3 tuổi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, khuôn mặt mềm mềm tròn xoe. Cậu ngồi xổm trước cửa nhà người ta một tuần mới dùng kẹo dụ dỗ đứa bé kia đi qua, thỏa ước nguyện nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, đáng tiếc lực khống chế của trẻ em không tốt, làm người ta khóc òa, khiến đứa bé kia sau này khi thấy cậu liền bỏ chạy.
Buổi sáng tỉnh lại, Dư Nhược ngơ ngác nằm một hồi, cậu cảm thấy hình như chỗ nào đó của mình có vấn đề. Ban ngày đi học giương mắt nhìn thẳng bảng đen, khiến thầy cô đều cho cậu đổi tính bắt đầu chăm chú học tập, chỉ có Dư Nhược tự mình biết, hình như não cậu hỏng mất rồi. Cuộc sống sau đó, cậu quấn lấy Tiêu tiêu vũ hiết, kéo nó đi luyện cấp, đánh boss, tặng nó những thứ thú vị nhằm lấy lòng. Tuy cái tên oắt ‘Ba nghìn ★ sát’ thật chướng mắt, nhưng cậu vẫn làm không biết chán.
Dần dần, quan hệ giữa Dư Nhược và đám chị chị em em ở Mỹ nhân cốc bắt đầu cải thiện, mặc dù cậu biết mấy bà chị này chỉ muốn xem kịch giữa cậu, Tiêu tiêu vũ hiết và Ba nghìn ★ sát. Hình của Tiêu tiêu vũ hiết cũng là bang chủ đối phương cho, nói để cậu mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cậu nhìn đã cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, có chút tương tự với cô bé trong mơ.
“Quả nhiên là mình thích thứ đáng yêu…” Dư Nhược nhìn tấm hình ngơ ngác nghĩ.
Ngày hôm đó cũng là một ngày chơi game rất bình thường, không bình thường chính là cậu nhìn thấy hệ thống tuôn ra tin tức “Ba nghìn ★ sát cùng Tiêu tiêu vũ hiết hỷ kết liên ý.” Sau khi kinh sợ lập tức M đứa bé kia, ai biết đối phương rất khiêu khích trả về một câu: “Tôi kết hôn mắc mớ gì đến anh.” Cậu liền hiểu được dùng loại giọng điệu này tuyệt đối không phải Tiêu tiêu vũ hiết, lập tức chuyển qua M Ba nghìn ★ sát, sự thật quả nhiên tên đó mở hai acc. Dư Nhược cảm thấy mình có chút tức giận, mặc dù không biết tại sao lại sinh ra loại tâm tình này, nhưng cậu chính là không nhịn được. Tranh chấp với đối phương hồi lâu, một đám nữ Mỹ nhân cốc đều say sưa xem náo nhiệt, chị Nhã bảo cậu đừng tiếp tục để mất mặt, nhưng lửa giận một khi dấy lên, không cháy cho thỏa làm sao có thể dập tắt.
Kết quả của lửa giận xông não là hai ngươi lao vào đánh nhau, cậu vẫn là một tên bại trận. Nhóc kia login, lựa chọn đi chơi với Ba nghìn ★ sát mà hoàn toàn không phải cậu. Dự Nhược thất lạc buồn bực muốn hét to, cậu sờ sờ ngực, chất vấn chính mình: “Mày mới 18 tuổi, không tới mức rơi xuống thành ông chú biến thái luyến đồng chứ?” Nhưng, vì cái gì vừa nhìn thấy oắt con kia đã không nhịn được muốn gần gũi?
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, khoảng cách tới thời gian thi vào đại học ngày càng gần, ngay cả ba mẹ nhà họ Dư đối với đứa con không quá trông mong cũng bắt đầu khẩn trương, bọn họ cuối cùng cũng nhặt lên trách nhiệm ba mẹ nên có, ra lệnh Dư Nhược trước khi thi xong đại học không được phép động vào máy tính. Mặc dù kháng nghị vài lần, nhưng gặp phải đàn áp đẫm máu, Dư Nhược cuối cùng hướng sự thật cúi đầu, tạm thời rời khỏi game yêu dấu.
Tuy không bị bên ngoài quấy nhiễu, nhưng Dư Nhược thiếu lòng cầu tiến đối mặt với việc học sa sút quá nhiều, hiển nhiên là có lòng không đủ lực. Mặc dù thành tích kỳ thi thử tháng cuối cùng của cậu thật sự có tiến bộ, nhưng khoảng cách vào được trường tốt vẫn còn chênh lệch rất lớn. Rời khỏi game, Dư Nhược cảm nhận được áp lực từ các bạn học xung quanh, mưa dầm thấm đất cũng dần dần bắt đầu tự nguyện đọc sách ôn tập, chỉ là cuối tuần khi rảnh rỗi cậu vẫn nhịn không được mở máy tính, lục ra tấm hình của cậu nhóc kia, nhìn lại nhìn trong lòng sẽ có loại cảm thụ khó nói thành lời, đối phương lại không phải một cô bé chân chính, tình cảm kỳ lạ của mình đối với nó đến tột cùng là cái gì?
Đáng tiếc không đợi cậu hiểu được, kỳ thi đại học dầu sôi lửa bỏng đã tới, tuy thời tiết 6 tháng đầu năm cũng không nóng lắm, nhưng tâm trạng của thí sinh và phụ huynh khiến không khí cả thành phố đều căng thẳng bóp chặt. Dư Nhược lại đặc biệt không có gánh nặng gì, vì cậu biết mình thi chẳng ra được cái gì, ngược lại lại càng thoải mái. Kết quả rất nhanh có, Dư Nhược không phụ sự mong đợi của mọi người cả nguyện vọng ba cũng không qua, ba mẹ nhà họ Dư thở dài hỏi con trai có muốn đi học trường nghề không, ai ngờ cậu lại trả lời một câu: “Con muốn học lại.”
Thật ra từ trước Dư Nhược đã cân nhắc qua chuyện ‘học lại’ này, tuy trong lòng cảm thấy còn chưa rõ ràng, nhưng cậu nghĩ muốn chăm chỉ học tập, ý nghĩ này ở một buổi tối ngày nào đó như sét đánh thẳng vào lòng, cậu không rõ tại sao mình lại như vậy, chẳng qua cảm thấy thứ trước mắt thoáng trở nên rõ ràng, hôm sau thức dậy như được hồi sinh. Thật lâu về sau, cậu nói với ba mẹ chuyện này, bà Dư cười sờ sờ đầu cậu: “Vì con đã trưởng thành.”
Ôn thi lại thì không còn kỳ nghỉ hè, thậm chí ngay cả thứ bảy chủ nhật cũng bắt buộc ôn tập cả ngày, vậy nên khi Sát biến thiên hạ và Mỹ nhân cốc offline Dư Nhược suýt nữa không tới kịp. May mà lớp cậu đăng ký ôn ở thành phố H, vậy nên buổi tối cuối cùng chạy qua kịp. Trước khi đi Dư Nhược cảm thấy thật bình tĩnh, nhìn thấy Tiêu tiêu vũ hiết trong nháy mắt ngoại trừ trong lòng bộp một tiếng ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cậu cảm thấy mình như bình thường. Offline rất náo nhiệt, Dư Nhược nhìn những người bạn vẫn luôn ngăn cách bởi internet đang ồn ào đùa giỡn, thở dài, nếu không chơi Thiên Long Bát Bộ, làm sao cậu có thể gặp được những người đáng yêu thế này?
Cơm nước xong đi tản bộ, Dư Nhược vẫn không phát hiện ánh mắt mình thường xuyên vô ý hay cố tình nhìn chằm chằm con trai của lão đại, ngược lại chú ý tới đứa nhỏ tên Ân Dự kia luôn không biến sắc phi đao mắt tới cậu. Cậu biết đối phương chính là đối thủ một mất một còn trong game của mình, đáng tiếc tới hiện thực, cậu phát hiện đối phương chỉ là một thối tiểu quỷ thì không nghĩ nhiều nữa.
Offline cũng không có bắn lửa bốn phía như trong tưởng tượng, nhưng cũng vui vẻ hòa thuận, lúc chào tạm biệt, Dư Nhược nhìn thoáng qua Tiêu tiêu vũ hiết đã ngủ, xoay người cưỡi xe đạp rời đi. Cậu nghĩ, có lẽ mình thích cậu nhóc kia, có điều bọn họ đều còn quá nhỏ, loại thích này có thể chỉ là tình yêu thương của người lớn đối với con nít, bọn họ còn cần nhiều thời gian để lớn lên.
Dư Nhược cảm thấy cả đời sẽ không thể quên được khoảng thời gian học lại, cái loại áp lực cùng khổ sở này chỉ có những người đã trải qua mới hiểu được, khi rảnh rỗi cậu sẽ nhớ đến Tiêu tiêu vũ hiết còn có đám bạn kia, như vậy trong lòng dường như sẽ thoải mái một ít.
Năm năm sau Dư Nhược đã tốt nghiệp đại học sư phạm nổi tiếng, cậu trước giờ vẫn luôn khinh thường nghề giáo viên sau này lại có thể bước lên bục giảng, điều này ở mấy năm trước với cậu xem ra quả thật là nói nhảm mà thôi. Thế nhưng nhân sinh chính là biến đổi khôn lường như thế, giống như hôm qua bạn còn đang nghịch bùn, hôm sau lại muốn xây cao ốc, người lớn lên trong chớp mắt.
Cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, lại thêm được thầy hướng dẫn hỗ trợ, Dư Nhược rất thuận lợi vào một trường trung học cơ sở thực tập. Cậu nhận lớp 3 năm 2, lần đầu tiên tiến vào phòng học đối mặt với những đứa trẻ không lớn không nhỏ, cậu không tránh được có chút căng thằng. Nhìn quanh một vòng phát hiện một đứa có ánh mắt sáng nhất trong đám, khi nhận ra tầm mắt của cậu, đối phương còn hướng cậu cười cười. Dư Nhược giật mình, lấy sổ điểm danh ra, ba chữ ‘Giang Tiểu Vũ’ kia trong tầm nhìn đặc biệt bắt mắt, cậu nhìn một chút rồi mỉm cười: “Thầy là giáo viên số học mới của các em, tên thầy là Dư Nhược, kế tiếp chúng ta điểm danh…”
————————————————————————————————-
Người ta đoán tiểu Vũ tiểu Dự cùng tiểu Dư là 3P nha~
Tớ cảm thấy tác giả quăng quá nhiều hint, có vẻ muốn làm tiếp nhưng lại ko viết nữa. Tớ đã lên JJ tìm, ko biết ngoài JJ ra tác giả có viết ở nơi khác ko. Hy vọng Sa Tử sẽ viết thêm truyện về CP tiểu Vũ, khụ, nếu có thì 3P tớ cũng sẽ ráng edit~
.
Dư Nhược biết bản thân cho tới bây giờ cũng không phải là một đứa nhỏ nhu thuận, thời điểm 3 tuổi đã biết trộm áo lót của mẹ khiến bà tìm nửa ngày, lúc 6 tuổi đã am hiểu rõ hàm nghĩa sâu sắc của câu ‘ba ngày không đánh, lên mái nhà dỡ ngói’, thời điểm 9 tuổi đã là Lì Đại Vương có tiếng gần xa, hàng ngày dẫn theo một đám nhóc quậy phá chạy đông chạy tây, gây chuyện tuy không ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng rất khiến kẻ khác đau đầu. Giáo viên trường tiểu học không một người nào không nhận ra cậu, nói đến cậu chỉ lắc đầu, vậy nên mỗi lần sau ngày họp phụ huynh Dư Nhược đều vác mông sưng vù đi học. Mặc dù ba mẹ mắng chửi thầy cô thở dài mang đến ấn tượng khó phai cho thời thơ ấu cậu, nhưng theo sự phát triển của thiếu niên, loại tính nết lì từ trong xương cốt này vẫn như cũ không biến mất, chỉ hơi hơi thu lại một chút mà thôi.
Ba ngày không đánh, lên mái nhà dỡ ngói = đứa trẻ nghịch ngợm, không giáo huấn liền leo lên đầu lên cổ
Cấp 2 lên cấp 3, Dư Nhược thành tích luôn không tốt thi rớt, điều này đều nằm trong dự liệu của mọi người. May mà ba mẹ nhà họ Dư kinh tế khá dư dả, hơn nữa có chút quan hệ với giới giáo dục, đút chút tiền tống cậu vào trường trung học cơ sở trọng điểm của tỉnh, nghe nói tỉ lệ học lên cao tới 99%, là trường học tốt nhất chỗ bọn họ. Trường này bên ngoài là trường trung học, thật ra bên dưới còn lén mở thêm cấp 2 trực thuộc, tuyển sinh không nhiều, nhưng học phí khá cao, đương nhiên trình độ dạy học cao hơn những trường công lập bình thường! Trường học thực hiện giáo dục nội trú, tất cả học sinh phải ở trong trường, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè còn lại không được ra khỏi cổng trường, điều này khiến Dư Nhược mười ngón tay không dính nước mùa xuân nếm khổ, nhưng ba mẹ nhà họ Dư chính là muốn trường có thể dạy dỗ con trai họ, vì vậy dằn dằn lòng cắn cắn răng ném cậu con trai chưa từng rời khỏi mình vào ‘hang hổ ổ sói’.
Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: mùa xuân trời rét, không cần phải động nước, ý chỉ con được cưng chiều, gia đình điều kiện tốt.
Sau một học kỳ Dư Nhược gầy đi một vòng, về nhà khóc lóc kể lể phòng ngủ trường học điều kiện quá kém, một phòng ở 10 người, cái tên mập mập chết tiệt cùng phòng buổi tối còn ngáy, hại cậu cả học kỳ ngủ không ngon. Ba mẹ nhà họ Dư lại đau lòng, đứa nhỏ nhà mình lì thì có chút lì, nhưng cứ tiếp tục mất ngủ như vậy sau này làm sao học bài a, vì thế đút đút lót lót để cậu về nhà ở.
Học sinh trung học cơ sở trọng điểm đại khái chia làm ba loại người: học sinh ưu tú gia đình danh giá, học sinh bình bình gia đình thường thường, học sinh đánh rắm không xong gia đình chìa tiền xong hết. Dư Nhược đoán chừng vào loại thứ ba, trong lớp người đỏ mắt cậu hàng ngày có thể về nhà cũng có, đáng tiếc thiếu gia người ta nhà có chìa khác, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn rồi nhìn mà thèm muốn một chút sau đó tiếp tục đọc sách của mình.
Trung học năm hai, Dư thiếu gia chơi Thiên Long Bát Bộ, lúc mới chơi thuần túy chỉ là buổi tối ở nhà nhàm chán tìm thú vui, ai biết chơi chơi chơi đến nghiện. Mới đầu chỉ có buổi tối hết giờ tự học ở nhà chơi, sau đó dứt khoát buổi tự học cũng bảo ba mẹ giúp xin nghỉ nói ở nhà đọc sách, cậu nghĩ, dù sao ba tiết tối cũng là tự học, cái này không thấy có gì khác với ở nhà, tuy cậu không có khả năng chủ động đi đọc sách. Có thể dưỡng cậu ra tính cách như vậy, thật ra bản thân ba mẹ nhà họ Dư có trách nhiệm khá lớn, khi còn bé mặc dù cũng sẽ đánh chửi nhưng về sau sự nghiệp làm ăn mở rộng không có thời gian, từ đầu đến cuối để đứa nhỏ tự do sinh trưởng tạo cho Dư Nhược tính cách vô cùng tùy tính, về việc cậu ở nhà chơi game cũng chỉ thuận tiện niệm ngoài miệng hai câu rồi thôi.
Tốt xấu còn có thể kiên trì vẽ quạ làm bài tập, Dư Nhược cứ như vậy bắt đầu kiếp sống Thiên Long. Ở nơi đó, cậu quen biết Giang Thiên Mộ Vũ mới chuyển đến server, cùng nhau chơi một khoảng thời gian sau hai người liền kéo một người anh em khác —— Hải Thiên kết bái làm huynh đệ. Sau đó Giang Thiên Mộ Vũ tạo bang xây thành, người trong bang cũng dần dần nhiều hơn, bạn bè kết giao một người tiếp một người, khoảng thời gian đó, cậu cảm thấy nửa đời sau mình cũng không quên được.
Học kỳ đầu năm ba, cũng sắp tiến vào giai đoạn chạy nước rút thi vào đại học, các học sinh đã liều mạng sống chết gặm sách, rất sợ buông lỏng một phút sẽ bị người vượt qua tám phút. Nhưng Dư Nhược lại không có suy nghĩ như vậy trong đầu, cậu vẫn chơi game của cậu mà thoải mái trải qua cuộc sống trung học. Cứ như thế vô tri vô giác nghênh đón học kỳ sau, các thầy cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với cậu, chỉ cầu cậu đừng thi quá kém ảnh hưởng thành tích bình quân của cả lớp.
Đối với Dư Nhược mà nói học kỳ 2 năm ba cũng là một khoảng thời gian mấu chốt, không chỉ trong sự nghiệp học hành mà còn cả trong game. Acc Thiên Long của Dư Nhược tên là ‘Lam nhan nhà ai’, tên này cũng có nguyên do, lúc đó cậu đang nói chuyện phiếm với một người bạn net gọi là ‘Hồng nhan nhà ai thêm bạc mệnh’, down xong game thuận tay gõ một cái ra tên này. Dư Nhược trong game vung không ít tiền, bên ngoài gọn gàng sáng sủa bên trong cũng không kém, các cô bé coi trọng cậu dĩ nhiên rất nhiều. Mới đầu cậu còn thích thú, sau đó phát hiện hồng nhan tri kỷ nhiều thì ví tiền của cậu cũng theo đó dần dần trống rỗng, vì thế đã nghĩ tìm một cô vợ không quấn người làm lá chắn, khi đó Tiêu tiêu vũ hiết vừa vặn xuất hiện.
Hồng nhan chỉ gái xinh, Lam nhan chỉ trai đẹp .___.
Lần đầu tiên gặp cậu cảm thấy cô bé này sao lại ngốc như vậy, ngay cả Nhạn Nam cũng không chạy qua được, miễn cưỡng giúp đỡ nhỏ. Sau đó phát hiện nhỏ không chỉ ngốc mà là vô cùng ngốc, cái gì cũng không biết, nhìn thấy một siêu đẹp trai như cậu mà không biết tâng bốc nịnh nọt. Nghĩ lại, một con gà không phải là một lá chắn tốt nhất sao, vì thế thuận lý thành CHƯƠNG mà cầu hôn, ai ngờ nhỏ ngốc kia lại nói nhỏ là nam. Dư Nhược vẫn luôn cảm thấy con trai chơi game căn bản không có khả năng ngốc thành dạng này, vậy nên trong lòng không tin nhỏ, chỉ nghĩ nhỏ đang từ chối. Lam nhan cậu từ nhỏ đến lớn muốn tướng mạo có tướng mạo muốn tiền có tiền, có khi nào ở trước mặt con gái mà bị thua thiệt qua, tính xấu nổi lên mặc kệ đúng sai không phải nhỏ không cưới!
Sau đó trải qua sự dàn xếp của sư phụ nhỏ ngốc kia, hai người cuối cùng kết cái hôn, Dư Nhược căn bản không để bụng cô nhỏ lấy về làm lá chắn này, đương nhiên cũng không có khả năng mua đồ cho nhỏ, đồ cưới hôm đó còn do sư phụ đối phương mua. Rất lâu sau đó cậu nhớ lại việc này trong lòng vẫn còn hối hận, một bộ đồ tân nương mất bao nhiêu tiền a, vì cái gì cậu chịu chết cũng không bỏ chút tiền lẻ chứ, ai, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để mua.
Dư Nhược sau khi cưới vợ về quả nhiên dần dần thoát khỏi bị đám son son phấn phấn quấy rầy, biểu hiện bên ngoài xem ra càng ngày càng có xu thế một ông chồng mẫu mực, thật ra sau lưng cậu căn bản cũng không có kéo qua tiểu tân nương của mình, cũng không có vui vẻ nói chuyện phiếm với nhỏ, cậu chỉ là vừa ý cái mác ‘Phu quân của XXX’ mà thôi.
Ngày sự thật bị vạch trần có chút buồn cười, lúc ấy cậu nhiệt huyết dâng trào muốn kéo Tiêu tiêu vũ hiết, tránh người ta nói làm tình nhân không thân cận. Sau khi kéo người đến Cổ Mộ, luyện một hồi thì thình cờ gặp Lão tử chính là cuồng trong bang Khuynh thành ` Mỹ nhân cốc. Dư Nhược ở liên minh cũng không quen thuộc lắm, vì vậy không có ý chào hỏi, ngược lại đối phương hô chào với cậu một tiếng, tiếp theo trêu chọc Tiêu tiêu vũ hiết hai câu: “Sao em còn thấp vậy a, sau này ra ngoài đừng nói cậu em họ nhà anh à.” Tiêu tiêu vũ hiết ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.” Sau đó Dư Nhược bùng nổ.
Cậu chất vấn đối phương có phải là nhân yêu không, Tiêu tiêu vũ hiết nửa ngày không nói gì (thật ra người ta không hiểu cái gì là nhân yêu), Lão tử chính là cuồng lên tiếng hỏi: “A? Cậu không biết nó là nam sao?” Dự Nhược bốc hỏa: “Tôi biết nó là nam tôi còn lấy nó !?” Lão tử chính là cuồng biết hình như mình đã làm chuyện sai, lén lút chạy trốn, Dư Nhược vô cùng bực bội, bỏ lại Tiêu tiêu vũ hiết chưa đến cấp 40 về thành. Cậu biết không có mình chống đỡ, mấy con quái đó có thể trong nửa phút chụp chết tên kia.
Sau khi lui đội cậu vẫn không thoải mái, mật đối phương: “Chúng ta ly hôn!” Đối phương không trả lời, sau một lúc lâu trên kênh đồng minh Hồ ly tu thành tinh chất vấn hỏi cậu có ý gì, Hồ ly tu thành tinh là sư phụ của Tiêu tiêu vũ hiết, lúc ấy hôn sự của bọn họ phải thông qua sự đồng ý của vị này mới thành. Đối mặt với chất vấn Dư Nhược cười lạnh: “Ông đây muốn bị coi thường sao lại đi kết hôn với nhân yêu!” Đối phương nghẹn lời, sau đó trong bang bốc ra mấy người nói năng thô lỗ, lên tiếng phê phán Tiêu tiêu vũ hiết giả nữ. Cậu mắt lạnh nhìn hết thảy, cho đến cuối cùng Tiêu tiêu vũ hiết đều không tới giải thích với cậu, chỉ để lại một câu “Em không có gạt anh.” liền biến mất bóng, cậu nhìn năm chữ đó trong lòng có hơi chút không thoải mái, có phải mình đã làm sai gì? Bang chủ Giang Thiên Mộ Vũ đá hết những người kia, dường như còn muốn nói gì với mình nhưng cuối cùng không mở miệng. Cậu nghĩ mình bị lừa gạt cưới về một tên nhân yêu chẳng lẽ lỗi do cậu sao? Trong đầu quên mất đối phương từ đầu đã nói rõ giới tính với mình.
Hôm sau là thứ bảy, Dư Nhược trên đường chạy thương bị Minh Giáo tên Ba nghìn ★ sát đánh lén, đánh mấy lần đều là mình thua, tức giận hỏi lý do, kết quả nhận được câu trả lời “Sau này tốt nhất ít đụng đồ của tôi đi!” Hóa ra là đến báo thù vì Tiêu tiêu vũ hiết sao !? Lửa giận của Dư Nhược đã tới đỉnh điểm, sau khi đứng dậy cưỡng chế giải trừ quan hệ vợ chồng, để nhân yêu gì gì đó đi gặp quỷ hết đi !!
Theo sau ly hôn là mỹ nữ liên tục tới , nhưng Dư Nhược không biết tại sao không tập trung vào được, cậu cảm thấy những cô gái này ồn ào thế, tục tằng thế, trong mắt ngoại trừ trang phục mốt xinh đẹp BB cực phẩm chẳng còn thứ gì khác, vẫn là lần trước kết hôn yên tĩnh hơn a… Ý thức được mình đang hối hận, Dư thiếu gia phất tay ném bay suy nghĩ như có như không trong đầu, đã làm sẽ không hối hận, đây là nguyên tắc đàn ông!
Tiêu tiêu vũ hiết biến mất một khoảng thời gian lần nữa trở lại game, tuy cậu không có nói chuyện ở kênh đồng minh, nhưng Dư Nhược thường xuyên có thể ở phố lớn ngõ nhỏ thấy được bóng dáng đối phương. Cậu tự giải thích không phải cố ý tìm kiếm đối phương, chỉ là đi ngang qua không cẩn thận liếc đến mà thôi, chỉ như vậy.
Khuynh thành ` Mỹ nhân cốc là một bang hội kỳ quái, có một đám nữ vô cùng nhiệt tình cùng mấy tên nam ẩn thân, Dư Nhược thường xuyên bắt gặp các cô ở kênh đồng minh YY Giang Thiên Mộ Vũ và Hồ ly tu thành tinh. Cậu cảm thấy rất kỳ quái, trong game nam nam nữ nữ nhìn nhau vừa mắt không phải chuyện rất bình thường sao, đáng để các cô ấy kinh ngạc như vậy? Cậu cũng đã từng hỏi qua Giang Thiên Mộ Vũ tại sao như vậy, Giang lão đại đầy hàm xúc để lại một câu “Phật viết, không thể nói.” Trong ánh mắt của cậu em nhỏ nhà mình rời đi. Dư Nhược nghĩ, quả nhiên thế giới người trưởng thành rất phức tạp.
Game vẫn tiếp tục, đối với mấy thứ như đám người Mỹ nhân cốc trong kênh đồng minh ngẫu nhiên “Tiêu Tiêu thật đáng yêu nha nha nha !!” “Để chị hôn một cái a a a !!”, Dư Nhược cũng chỉ có thể làm như không thấy, chỉ là trong lòng ẩn ẩn còn một thứ nói không rõ kể không hết tên là hối hận…
Trường học muốn mở cái gọi là buổi vận động thi vào đại học, Dư Nhược nhìn chủ nhiệm lớp mình đứng trên bục tận tình khuyên bảo, nói lần này không mời phụ huynh sợ sẽ khiến mọi người có quá nhiều áp lực vân vân, cậu thầm nghĩ không mời là tốt nhất, tránh bị ba mẹ phiền nhiễu. Cô bé sau khi học xong thường quấn lấy cậu lại tìm tới cửa, Dư Nhược nghe cô ta ríu rít, trong đầu không tự chủ suy nghĩ miên man, nếu Tiêu tiêu vũ hiết là một đứa con gái thật sự, chắc chắn đáng yêu hơn nhiều so với nhỏ trước mắt… Sau đó bị ý nghĩ của chính mình dọa hoảng sợ, tại sao lại nghĩ về tên kia.
Có một số hiểu lầm đơn giản không cởi bỏ, nó sẽ vẫn cứ tiếp tục kéo dài, nhưng vận mệnh kỳ lạ có đôi khi thích đùa giỡn. Hôm nay Dư Nhược trong lúc rảnh rỗi lật xem ảnh chụp trong game, nhìn đoạn đối thoại cùng chuyện phát sinh trước kia, trong lòng tràn ngập hứng thú, đang lật đến một tấm, cậu cứng đờ. Trên tấm hình có rất nhiều người, vì lúc ấy vừa khéo cậu đứng chỗ câu cá ở Nhạn Bắc, chung quanh đều là người chơi treo máy câu cá, nhưng nhân vật chính chỉ có ba, cậu, Tiêu tiêu vũ hiết cùng Hồ ly tu thành tinh. Khiến cậu cứng đờ chính là câu nói “Nhưng em là con trai”, Dư Nhược hơn nửa ngày mới hồi hồn lại, cậu đã nhớ ra, lúc trước khi cầu hôn, Tiêu tiêu vũ hiết đã nói rõ giới tính của mình, chẳng qua trong lúc đó kênh bang nhảy quá nhanh, cậu chỉ liếc mắt một cái đã lướt qua, khiến phía sau hiểu lầm xuất hiện. Dư Nhược từ đáy lòng cảm thấy hối hận, từ nhỏ cậu trước giờ vẫn xem trời bằng vung, muốn làm gì thì làm đó, chưa từng bị loại tâm tình này bắt giữ, nhưng hôm nay cậu đối diện một tấm ảnh này lại thật sự luống cuống.
Buổi tối hôm sau, Giang Thiên Mộ Vũ cùng Hồ ly tu thành tinh kết hôn, tuy Dư Nhược biết Hồ ly có thể không có ấn tượng tốt với mình, nhưng cậu vẫn đến tham dự hôn lễ, cậu chỉ mong đêm nay có thể nói rõ ràng với Tiêu tiêu vũ hiết. Đã làm sai phải dám làm dám chịu, nói lời xin lỗi sau này còn có thể làm bạn bè. Ôm quyết tâm tráng sĩ siết cổ tay, Dư Nhược vào lễ đường, thế nhưng nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu tiêu vũ hiết, cậu cũng không tiện hỏi bang chúng Mỹ nhân cốc, chỉ có thể vụng trộm dò tên, nhận được kết quả là đối phương không online.
Dư Nhược nghĩ, chờ em ấy login rồi đến giải thích, nhưng khi thật sự đợi được đối phương cậu lại do dự, Dư thiếu gia cậu có khi nào xin nhận lỗi với người khác a, hai chữ ‘xin lỗi’ này tổng cộng có bao nhiêu nét cậu còn không đếm được, nghĩ lại nghĩ vẫn nên chờ lần sau đi, kết quả lần sau kéo dài đến không biết khi nào.
Hôm đó là một thứ bảy, Dư Nhược nhớ rõ hệ thống tuôn ra tin tức Tiêu tiêu vũ hiết nhặt được Gầm Thét, cậu vốn định M đối phương nói một hai câu chúc mừng, nhưng ngón tay lại thế nào cũng ấn không xuống được, chán nản an ủi bản thân, lần sau đi. Tới buổi chiều, cậu đang đi Phiêu Miễu, lại thấy được loa kéo ra một đoạn đuôi thật dài.
.
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mật‘,Liên, người này là tên lừa đảo, mua bán mọi người xin cẩn thận!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, cậu lừa gạt một đứa bé có gì vui chứ? Sách này cho cậu cầm đi mua quan tài đấy !!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, xin mọi người nhớ kỹ cái tên rác rưởi này!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên đừng để tôi biết acc chính của cậu !!
.
Dư Nhược tặc lưỡi, không nghĩ tới Tiêu tiêu vũ hiết luôn yếu đuối lại có thể bộc phát tức giận lớn như vậy, thậm chí còn mở miệng mắng người. Ngẫm lại khoảng thời gian bọn họ ở cùng nhau, đừng nói nhìn em ấy mắng người, ngay cả nói cũng không nói qua (đó là bởi vì cậu không quan tâm người ta a, đáng~). Nhìn thấy tên lừa đảo trong miệng đối phương, Dư Nhược nhớ lại mình đã từng tiếp xúc qua, còn hỏi mua đồ của tên đó, biết acc chính của đối phương là ai. Không nghĩ tới Gầm Thét của Tiêu tiêu vũ hiết bị tên đó lừa đi, Dư Nhược cảm thấy đây tuyệt đối là một cơ hội tốt.
M Tiêu tiêu vũ hiết, Dư Nhược nói mình biết acc chính của tên kia là ai, chỉ cần em ấy đến chỗ Nguyệt Lão. Đợi người tới, Dư Nhược đầu tiên là tặng qua hoa hồng sớm đã chuẩn bị, tiếp theo cầu hôn. Cậu đã nghĩ, trước kia mình lạnh nhạt với em ấy, ức hiếp em ấy, còn hại em ấy bị người mắng, bây giờ nên dùng cách này để bù đắp, nói thật, cậu hiện tại nhớ lại cuộc sống hôn nhân ngày trước cùng Tiêu tiêu vũ hiết, cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ tiếc đối phương không cảm kích, rất không khách khí nhấn hủy bỏ, thái độ cương quyết nói tự mình sẽ tra rõ, không cần cậu nhiều chuyện. Dư Nhược buồn bực đồng thời cũng không nghĩ nhiều vì cái gì Tiêu tiêu vũ hiết vẫn luôn như chú thỏ con sẽ tại một ngày biến thành Godzilla bất khả xâm phạm. Cậu không cần mặt mũi nói xin lỗi, bày tỏ loạn xì ngầu một trận, tuy có phần hơi quá khoa trương, nhưng độ chân thực như trong lòng cậu là tám chín phần, về phần tại sao lại cố chấp với một tên con trai như vậy, cậu lại chưa tự hỏi đến. Đối phương nhìn qua rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên lại ném qua một câu khiến Dư Nhược nghĩ muốn đâm tường, “Mặc dù có thể có điểm thất lễ, nhưng tôi không phải là Tiêu Tiêu, vậy nên những lời kia cậu tốt nhất chính miệng nói với nó”.
Đối phương rất nhanh logout, Dư Nhược rất sâu sắc cảm giác được mình thật sự quá mất mặt, buồn bực một hồi lâu, chỉ thấy trong kênh bang Giang Thiên Mộ Vũ đưa thông báo với toàn bang: “Toàn thể truy giết Secret thuộc Thần Chi Lĩnh Vực.” Nguyên nhân chỉ bởi vì đối phương lừa Gầm Thét của Tiêu tiêu vũ hiết. Thật ra Dư Nhược sớm đã muốn hỏi anh ấy vì cái gì luôn can thiệp vào chuyện Tiêu tiêu vũ hiết, kết quả một câu của đối phương nện tới khiến cậu lần nữa choáng váng, “Con anh, có thể không quan tâm sao” Cậu còn chưa kịp phản ứng đối phương lại thêm đấm thêm một cú, “10 tuổi, vừa lên tiểu học năm ba”.
Đêm đó, Dư Nhược mơ một giấc mộng, trong mơ có cậu cùng cô em gái mặt quả táo đáng yêu hồi còn nhỏ, cô bé đó mới 3 tuổi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, khuôn mặt mềm mềm tròn xoe. Cậu ngồi xổm trước cửa nhà người ta một tuần mới dùng kẹo dụ dỗ đứa bé kia đi qua, thỏa ước nguyện nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, đáng tiếc lực khống chế của trẻ em không tốt, làm người ta khóc òa, khiến đứa bé kia sau này khi thấy cậu liền bỏ chạy.
Buổi sáng tỉnh lại, Dư Nhược ngơ ngác nằm một hồi, cậu cảm thấy hình như chỗ nào đó của mình có vấn đề. Ban ngày đi học giương mắt nhìn thẳng bảng đen, khiến thầy cô đều cho cậu đổi tính bắt đầu chăm chú học tập, chỉ có Dư Nhược tự mình biết, hình như não cậu hỏng mất rồi. Cuộc sống sau đó, cậu quấn lấy Tiêu tiêu vũ hiết, kéo nó đi luyện cấp, đánh boss, tặng nó những thứ thú vị nhằm lấy lòng. Tuy cái tên oắt ‘Ba nghìn ★ sát’ thật chướng mắt, nhưng cậu vẫn làm không biết chán.
Dần dần, quan hệ giữa Dư Nhược và đám chị chị em em ở Mỹ nhân cốc bắt đầu cải thiện, mặc dù cậu biết mấy bà chị này chỉ muốn xem kịch giữa cậu, Tiêu tiêu vũ hiết và Ba nghìn ★ sát. Hình của Tiêu tiêu vũ hiết cũng là bang chủ đối phương cho, nói để cậu mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cậu nhìn đã cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, có chút tương tự với cô bé trong mơ.
“Quả nhiên là mình thích thứ đáng yêu…” Dư Nhược nhìn tấm hình ngơ ngác nghĩ.
Ngày hôm đó cũng là một ngày chơi game rất bình thường, không bình thường chính là cậu nhìn thấy hệ thống tuôn ra tin tức “Ba nghìn ★ sát cùng Tiêu tiêu vũ hiết hỷ kết liên ý.” Sau khi kinh sợ lập tức M đứa bé kia, ai biết đối phương rất khiêu khích trả về một câu: “Tôi kết hôn mắc mớ gì đến anh.” Cậu liền hiểu được dùng loại giọng điệu này tuyệt đối không phải Tiêu tiêu vũ hiết, lập tức chuyển qua M Ba nghìn ★ sát, sự thật quả nhiên tên đó mở hai acc. Dư Nhược cảm thấy mình có chút tức giận, mặc dù không biết tại sao lại sinh ra loại tâm tình này, nhưng cậu chính là không nhịn được. Tranh chấp với đối phương hồi lâu, một đám nữ Mỹ nhân cốc đều say sưa xem náo nhiệt, chị Nhã bảo cậu đừng tiếp tục để mất mặt, nhưng lửa giận một khi dấy lên, không cháy cho thỏa làm sao có thể dập tắt.
Kết quả của lửa giận xông não là hai ngươi lao vào đánh nhau, cậu vẫn là một tên bại trận. Nhóc kia login, lựa chọn đi chơi với Ba nghìn ★ sát mà hoàn toàn không phải cậu. Dự Nhược thất lạc buồn bực muốn hét to, cậu sờ sờ ngực, chất vấn chính mình: “Mày mới 18 tuổi, không tới mức rơi xuống thành ông chú biến thái luyến đồng chứ?” Nhưng, vì cái gì vừa nhìn thấy oắt con kia đã không nhịn được muốn gần gũi?
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, khoảng cách tới thời gian thi vào đại học ngày càng gần, ngay cả ba mẹ nhà họ Dư đối với đứa con không quá trông mong cũng bắt đầu khẩn trương, bọn họ cuối cùng cũng nhặt lên trách nhiệm ba mẹ nên có, ra lệnh Dư Nhược trước khi thi xong đại học không được phép động vào máy tính. Mặc dù kháng nghị vài lần, nhưng gặp phải đàn áp đẫm máu, Dư Nhược cuối cùng hướng sự thật cúi đầu, tạm thời rời khỏi game yêu dấu.
Tuy không bị bên ngoài quấy nhiễu, nhưng Dư Nhược thiếu lòng cầu tiến đối mặt với việc học sa sút quá nhiều, hiển nhiên là có lòng không đủ lực. Mặc dù thành tích kỳ thi thử tháng cuối cùng của cậu thật sự có tiến bộ, nhưng khoảng cách vào được trường tốt vẫn còn chênh lệch rất lớn. Rời khỏi game, Dư Nhược cảm nhận được áp lực từ các bạn học xung quanh, mưa dầm thấm đất cũng dần dần bắt đầu tự nguyện đọc sách ôn tập, chỉ là cuối tuần khi rảnh rỗi cậu vẫn nhịn không được mở máy tính, lục ra tấm hình của cậu nhóc kia, nhìn lại nhìn trong lòng sẽ có loại cảm thụ khó nói thành lời, đối phương lại không phải một cô bé chân chính, tình cảm kỳ lạ của mình đối với nó đến tột cùng là cái gì?
Đáng tiếc không đợi cậu hiểu được, kỳ thi đại học dầu sôi lửa bỏng đã tới, tuy thời tiết 6 tháng đầu năm cũng không nóng lắm, nhưng tâm trạng của thí sinh và phụ huynh khiến không khí cả thành phố đều căng thẳng bóp chặt. Dư Nhược lại đặc biệt không có gánh nặng gì, vì cậu biết mình thi chẳng ra được cái gì, ngược lại lại càng thoải mái. Kết quả rất nhanh có, Dư Nhược không phụ sự mong đợi của mọi người cả nguyện vọng ba cũng không qua, ba mẹ nhà họ Dư thở dài hỏi con trai có muốn đi học trường nghề không, ai ngờ cậu lại trả lời một câu: “Con muốn học lại.”
Thật ra từ trước Dư Nhược đã cân nhắc qua chuyện ‘học lại’ này, tuy trong lòng cảm thấy còn chưa rõ ràng, nhưng cậu nghĩ muốn chăm chỉ học tập, ý nghĩ này ở một buổi tối ngày nào đó như sét đánh thẳng vào lòng, cậu không rõ tại sao mình lại như vậy, chẳng qua cảm thấy thứ trước mắt thoáng trở nên rõ ràng, hôm sau thức dậy như được hồi sinh. Thật lâu về sau, cậu nói với ba mẹ chuyện này, bà Dư cười sờ sờ đầu cậu: “Vì con đã trưởng thành.”
Ôn thi lại thì không còn kỳ nghỉ hè, thậm chí ngay cả thứ bảy chủ nhật cũng bắt buộc ôn tập cả ngày, vậy nên khi Sát biến thiên hạ và Mỹ nhân cốc offline Dư Nhược suýt nữa không tới kịp. May mà lớp cậu đăng ký ôn ở thành phố H, vậy nên buổi tối cuối cùng chạy qua kịp. Trước khi đi Dư Nhược cảm thấy thật bình tĩnh, nhìn thấy Tiêu tiêu vũ hiết trong nháy mắt ngoại trừ trong lòng bộp một tiếng ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cậu cảm thấy mình như bình thường. Offline rất náo nhiệt, Dư Nhược nhìn những người bạn vẫn luôn ngăn cách bởi internet đang ồn ào đùa giỡn, thở dài, nếu không chơi Thiên Long Bát Bộ, làm sao cậu có thể gặp được những người đáng yêu thế này?
Cơm nước xong đi tản bộ, Dư Nhược vẫn không phát hiện ánh mắt mình thường xuyên vô ý hay cố tình nhìn chằm chằm con trai của lão đại, ngược lại chú ý tới đứa nhỏ tên Ân Dự kia luôn không biến sắc phi đao mắt tới cậu. Cậu biết đối phương chính là đối thủ một mất một còn trong game của mình, đáng tiếc tới hiện thực, cậu phát hiện đối phương chỉ là một thối tiểu quỷ thì không nghĩ nhiều nữa.
Offline cũng không có bắn lửa bốn phía như trong tưởng tượng, nhưng cũng vui vẻ hòa thuận, lúc chào tạm biệt, Dư Nhược nhìn thoáng qua Tiêu tiêu vũ hiết đã ngủ, xoay người cưỡi xe đạp rời đi. Cậu nghĩ, có lẽ mình thích cậu nhóc kia, có điều bọn họ đều còn quá nhỏ, loại thích này có thể chỉ là tình yêu thương của người lớn đối với con nít, bọn họ còn cần nhiều thời gian để lớn lên.
Dư Nhược cảm thấy cả đời sẽ không thể quên được khoảng thời gian học lại, cái loại áp lực cùng khổ sở này chỉ có những người đã trải qua mới hiểu được, khi rảnh rỗi cậu sẽ nhớ đến Tiêu tiêu vũ hiết còn có đám bạn kia, như vậy trong lòng dường như sẽ thoải mái một ít.
Năm năm sau Dư Nhược đã tốt nghiệp đại học sư phạm nổi tiếng, cậu trước giờ vẫn luôn khinh thường nghề giáo viên sau này lại có thể bước lên bục giảng, điều này ở mấy năm trước với cậu xem ra quả thật là nói nhảm mà thôi. Thế nhưng nhân sinh chính là biến đổi khôn lường như thế, giống như hôm qua bạn còn đang nghịch bùn, hôm sau lại muốn xây cao ốc, người lớn lên trong chớp mắt.
Cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, lại thêm được thầy hướng dẫn hỗ trợ, Dư Nhược rất thuận lợi vào một trường trung học cơ sở thực tập. Cậu nhận lớp 3 năm 2, lần đầu tiên tiến vào phòng học đối mặt với những đứa trẻ không lớn không nhỏ, cậu không tránh được có chút căng thằng. Nhìn quanh một vòng phát hiện một đứa có ánh mắt sáng nhất trong đám, khi nhận ra tầm mắt của cậu, đối phương còn hướng cậu cười cười. Dư Nhược giật mình, lấy sổ điểm danh ra, ba chữ ‘Giang Tiểu Vũ’ kia trong tầm nhìn đặc biệt bắt mắt, cậu nhìn một chút rồi mỉm cười: “Thầy là giáo viên số học mới của các em, tên thầy là Dư Nhược, kế tiếp chúng ta điểm danh…”
————————————————————————————————-
Người ta đoán tiểu Vũ tiểu Dự cùng tiểu Dư là 3P nha~
Tớ cảm thấy tác giả quăng quá nhiều hint, có vẻ muốn làm tiếp nhưng lại ko viết nữa. Tớ đã lên JJ tìm, ko biết ngoài JJ ra tác giả có viết ở nơi khác ko. Hy vọng Sa Tử sẽ viết thêm truyện về CP tiểu Vũ, khụ, nếu có thì 3P tớ cũng sẽ ráng edit~
Tác giả :
Sa Thử