Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình
Chương 16
: JQ xảy ra khi Thiên Tầm
Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời có mây.
Sáng hôm nay sau khi thức dậy, dì Thẩm làm điểm tâm cho mình, là cháo trắng ăn kèm dưa muối nha, có cả một quả táo thật lớn, dì Thẫm còn bỏ thêm hộp sữa chua vào cặp mình nữa. Lúc rời nhà, baba hôn tạm biệt mình, râu baba đâm đau quá a.
Buổi trưa, mình ăn ở nhà ăn trong trường, mình ghét nhất là ăn củ cải trắng, mình đem chúng nó bỏ đi hết, thế nhưng bị thầy Phương bắt gặp, thầy cười jian [gian] bắt mình ăn hết đống củ cải trắng còn lại. 55555 [hu hu], củ cải thật đáng ghét a, mình đưa vào miệng rồi mà còn xấu xa rớt xuống.
Buổi chiều tan học, là học sinh trực nhật, mình mang rác bỏ vào thùng rác, sau đó trở về rửa tay. Nhưng mà vừa quay đầu lại thì không thấy thùng rác đâu, thật kỳ quái a, thùng rác mọc chân chạy mất sao?
Buổi tối mình ngoan ngoãn làm bài tập, baba kiểm tra khen mình làm rất tốt. Đây là ngày hôm nay của mình.
Lời phê của giáo viên:
Thầy cười là cười sáng lạn, sáng lạn, lần trước chép phạt đã quên rồi sao?
============================================================================
Phương Hãn sợ hãi vài giây rồi đem một câu quyết đoán “Nói đùa kiểu này không buồn cười chút nào” quăng thẳng người nào đó. Mang anh bạn nhỏ ngồi một bên nãy giờ ngẩn ngơ nhìn bọn họ nói chuyện nửa ngày, đi làm nhiệm vụ Thiên Tầm. Đến địa điểm thứ nhất, hai sư đồ một người quét rác một người cầm thanh củi lửa, với tư thế rất 囧 đợi hết thời gian nhiệm vụ. Tất nhiên là, vị họ Ngưu tên Bì Đường nào đó cũng lết theo.
[Ngưu = trâu, Bì Đường = kẹo cao su =)) tự suy nha]
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ồ, thì ra Thiên Tầm chính là như thế này a…
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Có cả lửa bay nha ~~ Sư phụ tại sao lại quét rác? Con cũng muốn quét!
Liếc nhìn Giang lão đại ngồi một bên làm công tác nghiên cứu cùng anh bạn nhỏ hưng phấn quá độ, Phương Hãn mắt trợn trắng, đề phòng hai cha con này làm mất mặt, để cho người khác chê cười, cậu vội vã gửi mật tán gẫu cho Giang Thiên Mộ Vũ.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Được rồi, có gì trực tiếp M tôi, đừng ở trước mọi người làm mất mặt.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ai kêu cậu đá tôi khỏi đội, tôi chỉ có thể dùng kênh lân cận thôi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Anh cũng có thể chọn dùng kênh đồng minh.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Có một số lời không thích hợp nói trên đó.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Lời nào?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Trước có nói với cậu rồi mà, không suy nghĩ sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Câu nào, quên rồi.
Ấn phím Enter gửi đi, Phương Hãn ngồi trên tọa kỵ dẫn tiểu đồ đệ theo sau cái mông chim đỏ thẫm chạy đến địa điểm tiếp theo. Anh bạn nhỏ ở phía sau lảo đảo theo sát, thỉnh thoảng nhảy lên hai cái, cho thấy nhóc con đang rất hưng phấn. Baba của bạn nhỏ đương nhiên cũng ngồi tọa kỵ bám theo, có điều bởi vì tọa kỵ của anh ta là RMB, tốc độ hơn Phương Hãn rất nhiều, nên chỉ có thể vừa chạy vừa ngừng đợi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Là câu tìm lão bà đó.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy tìm đi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đừng có giả ngu, cậu hiểu tôi nói gì mà.
Tới địa điểm thứ hai, hai sư đồ lại tiếp tục màn một người vung gậy một người quét đất. Phương Hãn nhìn chằm chằm câu Giang Thiên Mộ Vũ gửi tới, suy nghĩ ý tứ của đối phương. Khi anh ta lần đầu cầu hôn, mình cũng đã rõ ràng nói ra giới tính, có một khoảng thời gian đối phương rõ ràng rất lúng túng và vật vã, sau đó cậu cho rằng hai người có thể đã lần nữa trở thành bạn bè, bây giờ đối phương lại nói ra một câu mập mờ như vậy, tóm lại là có ý gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tôi không hiểu, Giang Thiên anh nói thẳng đi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu rõ ràng là một người rất thông minh, sao lúc này lại giả bộ ngu ngốc thế? Thật ra ý tôi vô cùng đơn giản, tôi thấy hai chúng ra rất hợp nhau, cho nên nghĩ muốn ở cùng một chỗ với cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: … Tôi là nam.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Tôi biết, cậu đã nói rồi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nếu đã biết sao còn nói mấy câu như vậy?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu chẳng lẽ không nghĩ chúng ta hợp nhau sao? Tôi với cậu, đều thích chơi game, thích PK, thích đánh quái, thích đi phó bản, ở cùng cũng rất ăn ý.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hơn nữa cậu chưa gả cho ai, tôi cũng chưa lập gia đình, hai người cùng một chỗ không phải rất vừa vặn sao? Vả lại vợ chồng có thể làm nhiều hoạt động khác, còn có thể thêm trạng thái, đối với PK mà nói, một điểm chênh lệch liền có thể dẫn đến kết quả khác, cậu không cảm thấy làm vợ chồng có rất nhiều lợi ích sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: … Tôi tại sao không nghĩ được anh là bởi vì mấy cái lợi ích này mới muốn kết hôn với tôi.
Giang Thiên Dự nghe vậy liền chán nản, nếu không phải tiểu hồ ly cậu quá bảo thủ khăng khăng không chịu, tôi có phải kiếm cái lý do vớ vẩn này sao.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không phải, chỉ là lấy lý do để cậu đồng ý mà thôi, quan trọng nhất chính là tôi rất muốn ở cùng một chỗ với cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Muốn cùng một chỗ để chơi thì còn có những hình thức khác…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Nếu nói kết bái thì tôi có rồi, nếu là thu đồ đệ cậu không cảm thấy tôi quá lớn sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Như thế cũng không cần phải kết hôn…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hồ ly, cậu sợ cái gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cái gì?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Sau khi kết hôn, cậu vẫn là cậu, tôi vẫn là tôi, cậu lo lắng cái gì?
Phương Hãn im lặng nhìn những lời này, Giang Thiên Mộ Vũ lần thứ hai mở miệng cầu hôn mặc dù ngoài dự đoán của cậu, nhưng lại không thấy chán ghét. Xem ra, điều cậu vẫn chấp nhất chính là vấn đề hai người đều là nam, thế nhưng ở sâu trong nội tâm đã có những suy nghĩ khác, rốt cuộc là lo lắng cái gì… Còn chưa chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, đối phương đã ném qua một câu.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu sợ sẽ thích tôi sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đã có ai nói là mặt anh rất dày chưa.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ha ha, cậu không phải là người đó sao.
Bởi vì hai người chăm chú nói chuyện, đem đôi mắt mong đợi của anh bạn Tiểu Vũ đang chờ ở một bên quăng đi mất. Cậu nhỏ nắm chuột, nhìn nhìn nhân vật của mình, nhìn qua sư phụ, lại liếc mắt nhìn baba. Kỳ quái a, mấy người bên cạnh đều đã đi rồi, sao sư phụ và baba chẳng có phản ứng? Ló đầu qua nhìn máy tính baba, nhân vật của baba cũng bất động.
“Baba, máy tính của baba bị hỏng sao?” Cậu nhóc nghiêm túc đặt câu hỏi, nên biết là, nó đã đợi một hồi lâu, gọi sư phụ mấy lần mà không thấy trả lời.
“Không có, sao vậy?” Quan tâm sờ đầu cậu nhóc, Giang Thien Dự tiếp tục gõ chữ ý đồ thúc giục người nào đó, hoàn toàn quên mất hai sư đồ này còn đang làm Thiên Tầm.
“Nhân vật sư phụ và baba đều đứng im, con gọi mãi mà sư phụ không trả lời.” Chu cái mệng, nhóc con chậm rãi quay đầu về lại trước máy tính của mình.
“Ha ha, sư phụ con còn đang lo lắng chuyện chung thân đại sự.” Giang Thiên Dự vươn tay tiếp tục xoa đầu cậu nhóc, cảm thấy rất vui vẻ.
“Baba sao baba biết sư phụ đang nghĩ gì?”
“Không thể nói cho con biết.”
“Baba thật nhỏ mọn.” Anh bạn nhỏ bất mãn lần thứ hai thúc giục sư phụ của mình, lúc này cuối cùng cũng thành công.
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: sư phụ sư phụ sư phụ.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ ngốc, còn ồn ào coi chừng sư phụ đem con đi bán đấy.
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ đừng đem con đi bán mà…
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: … Mau đuổi kịp, đồ đệ ngốc.
Tiêu tiêu vũ hiết cảm thấy mỹ mãn theo sát sau cái mông chim, nhiệm vụ này thật thú vị nha, mình còn muốn chơi nữa~
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không? Điều kiện tôi tốt thế như vậy, qua thôn này không còn *** nào đâu.
[ý là bỏ qua cơ hội này thì không có lần thứ 2]
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Từ đầu đến chân, không thấy chỗ nào tốt, ngoại trừ quá nhiều thịt, có lẽ cân mang bán sẽ có vài người mua.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu đành lòng?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không tiếc.
Trong lúc hai người không có ý thức tiến hành đoạn đối thoại rất không dinh dưỡng lại vừa bồn nôn, bên cạnh đột nhiên hiện ra một câu cắt ngang.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Giang Thiên ca ca, anh ở chỗ này làm gì vậy?
Cả ba hướng về phía người vừa nói, Giang Thiên Mộ Vũ nhìn một cái liền nhận ra đối phương, là người trong bang của mình; còn Phương Hãn thì liếc qua, cảm thấy không có ấn tượng lắm nên không đáp lời, dù sao thì người người ta gọi là Giang Thiên Mộ Vũ; Tiêu tiêu vũ hiết vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thanh củi lửa trong tay cùng mấy ngọn lửa bay xung quanh, người đến là ai căn bản không chú ý.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Đến làm Thiên Tầm sao? Nhưng mà hình như anh không có tổ đội.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không phải, anh đi theo người ta.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Đi theo?
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ, theo bà xã anh.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Nè.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Là cô ta sao?
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Thoạt nhìn…
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: cùng ca ca không xứng.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Ha ha, không có ý gì đâu, tôi là người nói thẳng, đừng để trong lòng.
Hai bên đều yên tĩnh, Giang Thiên Dự mơ hồ nghĩ đến hàm ý trong câu nói của Thấm Nguyệt, bầu không khí có chút cứng ngắt. Phương Hãn thì lại trực tiếp nhìn ra thái dộ thù địch của đối phương, mấy tế bào xấu xa tận trong xương cốt đều muốn xông ra. Gần đây đi cùng cái tên ngu lâu dốt bền bẩm sinh Giang Thiên Mộ Vũ khiến cho bản chất của cậu dần chìm xuống, giờ lại có một nhỏ đanh đá ngu ngốc, đúng lúc có thể đem ra làm chút gia vị cho cuộc sống.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Anh yêu, vị này là… ?
Lời này vừa nói, những người còn lại tại đây đều đờ ra sửng sờ ngoại trừ anh bạn nhỏ Tiểu Vũ, nhóc ta còn đang bận quan sát cảnh vật và cây gậy trong tay, đối với chuyện xảy ra xung quanh đều bỏ ngoài não hết. Thấy hai chữ ‘Anh yêu’, Giang Thiên Dự ngẩn người, sau đó liền nghĩ, đây chính là cơ hội tuyệt vời a!
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã, Thấm Nguyệt là một tiểu muội muội trong bang chúng ta, ha ha, Nguyệt, đây là bà xã anh, Hồ ly.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Chào tiểu muội muội.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Chào, Hồ ly…
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Em cũng là người của Sát biến thiên hạ? Bang các em không phải đề 95+ sao, thế nào lại có một người dưới 90 như vậy, bình thường bang chiến sẽ không cản trở chứ?
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ha ha, xin lỗi xin lỗi, chị là người mau mồm mau miệng, đừng để ý.
[Lân cận] [Thầm Nguyệt]: Không đâu, ha ha…
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nguyệt cũng mang theo đồ đệ đi Thiên Tầm?
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: A…
[Lân cận] [LOVE Nguyệt]: Tôi là chồng cô ấy.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Kết hôn khi nào vậy? Chúc mừng nha.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: ưm… cái này, là chồng trước đây.
[Lân cận] [LOVE Nguyệt]: Vợ em nói gì vậy, anh trước giờ vẫn là chồng em mà, cái gì mà trước đây?
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Im đi, phiền phức quá!
Với cảnh náo loạn trước mắt, kênh lân cận không ai nói nữa, xem ra hai người kia đã chuyển qua kênh mật tán gẫu rồi. Một nam một nữ đứng giằng co một hồi, đằng trai biến mất trước tiên, chắc đã dùng Định Vị Phù trở về thành. Thấm Nguyệt vội vội vàng vàng nói tạm biệt rồi cũng theo sau. ‘Gia vị’ chạy mấy, Phương Hãn cảm thấy hết hứng, tiếp tục đem tiểu đồ đệ đi làm Thiên Tầm, Giang Thiên Mộ Vũ nhắm mắt theo đuôi chạy ở phía sau, tâm tình dâng cao.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã, gọi lại một câu nghe đi~
Phương Hãn đang di chuột, thiếu chút nữa chạy sai bản đồ, xem lại đoạn đối thoại vừa rồi, cậu vỗ trán, xong, không nghĩ qua là chỉ đùa một chút lại đem hứng thú của người nào đó nổi lên. Tuy rằng cậu trước đây cũng đối với bọn con trai trong bang mờ mờ ám ám, chẳng qua đơn thuần là pha trò cho đám hủ nữ Nguyệt lượng thôi, thế nhưng vừa rồi không suy nghĩ đã ‘Anh yêu’ hai chữ, rất không ổn, rất rất không ổn.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không thì gọi ông xã đi, nghe thân thiết hơn~
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đừng xấu hổ mà~
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Biến.
———————————————————————————————–
Nói sơ một chút về nhiệm vụ Thiên Tầm:
Thiên Tầm là nhiệm vụ hằng tuần vào ngày thứ 6. Người chơi từ cấp 10 trở lên, đã gia nhập bang hội đồng thời phải có một trong những mối quan hệ sau: Phu thê, kết bái, sư đồ. Nhiệm vụ này rất đơn giản (hay nói là rất nhàm chán đi) nhưng nhận được lượng kinh nghiệm rất khá, chỉ cần tổ đội hai người (riêng sư đồ có thể tổ đội tất cả đồ đệ cùng làm) nói chuyện với NPC để nhận được vật phẩm nhiệm vụ Tâm Lộ Chi Tâm chỉ dẫn đến 10 địa điểm khác nhau. Tới nơi sử dụng Tâm Lộ Chi Tâm để thực hiện nhiệm vụ, trong 5’ không được di chuyển cũng như đánh quái, đơn giản là đứng làm một số động tác rất ba chấm.
Một số hình ảnh trong game
Hình ảnh lấy từ tl.gate.vn
Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời có mây.
Sáng hôm nay sau khi thức dậy, dì Thẩm làm điểm tâm cho mình, là cháo trắng ăn kèm dưa muối nha, có cả một quả táo thật lớn, dì Thẫm còn bỏ thêm hộp sữa chua vào cặp mình nữa. Lúc rời nhà, baba hôn tạm biệt mình, râu baba đâm đau quá a.
Buổi trưa, mình ăn ở nhà ăn trong trường, mình ghét nhất là ăn củ cải trắng, mình đem chúng nó bỏ đi hết, thế nhưng bị thầy Phương bắt gặp, thầy cười jian [gian] bắt mình ăn hết đống củ cải trắng còn lại. 55555 [hu hu], củ cải thật đáng ghét a, mình đưa vào miệng rồi mà còn xấu xa rớt xuống.
Buổi chiều tan học, là học sinh trực nhật, mình mang rác bỏ vào thùng rác, sau đó trở về rửa tay. Nhưng mà vừa quay đầu lại thì không thấy thùng rác đâu, thật kỳ quái a, thùng rác mọc chân chạy mất sao?
Buổi tối mình ngoan ngoãn làm bài tập, baba kiểm tra khen mình làm rất tốt. Đây là ngày hôm nay của mình.
Lời phê của giáo viên:
Thầy cười là cười sáng lạn, sáng lạn, lần trước chép phạt đã quên rồi sao?
============================================================================
Phương Hãn sợ hãi vài giây rồi đem một câu quyết đoán “Nói đùa kiểu này không buồn cười chút nào” quăng thẳng người nào đó. Mang anh bạn nhỏ ngồi một bên nãy giờ ngẩn ngơ nhìn bọn họ nói chuyện nửa ngày, đi làm nhiệm vụ Thiên Tầm. Đến địa điểm thứ nhất, hai sư đồ một người quét rác một người cầm thanh củi lửa, với tư thế rất 囧 đợi hết thời gian nhiệm vụ. Tất nhiên là, vị họ Ngưu tên Bì Đường nào đó cũng lết theo.
[Ngưu = trâu, Bì Đường = kẹo cao su =)) tự suy nha]
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ồ, thì ra Thiên Tầm chính là như thế này a…
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Có cả lửa bay nha ~~ Sư phụ tại sao lại quét rác? Con cũng muốn quét!
Liếc nhìn Giang lão đại ngồi một bên làm công tác nghiên cứu cùng anh bạn nhỏ hưng phấn quá độ, Phương Hãn mắt trợn trắng, đề phòng hai cha con này làm mất mặt, để cho người khác chê cười, cậu vội vã gửi mật tán gẫu cho Giang Thiên Mộ Vũ.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Được rồi, có gì trực tiếp M tôi, đừng ở trước mọi người làm mất mặt.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ai kêu cậu đá tôi khỏi đội, tôi chỉ có thể dùng kênh lân cận thôi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Anh cũng có thể chọn dùng kênh đồng minh.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Có một số lời không thích hợp nói trên đó.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Lời nào?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Trước có nói với cậu rồi mà, không suy nghĩ sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Câu nào, quên rồi.
Ấn phím Enter gửi đi, Phương Hãn ngồi trên tọa kỵ dẫn tiểu đồ đệ theo sau cái mông chim đỏ thẫm chạy đến địa điểm tiếp theo. Anh bạn nhỏ ở phía sau lảo đảo theo sát, thỉnh thoảng nhảy lên hai cái, cho thấy nhóc con đang rất hưng phấn. Baba của bạn nhỏ đương nhiên cũng ngồi tọa kỵ bám theo, có điều bởi vì tọa kỵ của anh ta là RMB, tốc độ hơn Phương Hãn rất nhiều, nên chỉ có thể vừa chạy vừa ngừng đợi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Là câu tìm lão bà đó.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy tìm đi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đừng có giả ngu, cậu hiểu tôi nói gì mà.
Tới địa điểm thứ hai, hai sư đồ lại tiếp tục màn một người vung gậy một người quét đất. Phương Hãn nhìn chằm chằm câu Giang Thiên Mộ Vũ gửi tới, suy nghĩ ý tứ của đối phương. Khi anh ta lần đầu cầu hôn, mình cũng đã rõ ràng nói ra giới tính, có một khoảng thời gian đối phương rõ ràng rất lúng túng và vật vã, sau đó cậu cho rằng hai người có thể đã lần nữa trở thành bạn bè, bây giờ đối phương lại nói ra một câu mập mờ như vậy, tóm lại là có ý gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tôi không hiểu, Giang Thiên anh nói thẳng đi.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu rõ ràng là một người rất thông minh, sao lúc này lại giả bộ ngu ngốc thế? Thật ra ý tôi vô cùng đơn giản, tôi thấy hai chúng ra rất hợp nhau, cho nên nghĩ muốn ở cùng một chỗ với cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: … Tôi là nam.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Tôi biết, cậu đã nói rồi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nếu đã biết sao còn nói mấy câu như vậy?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu chẳng lẽ không nghĩ chúng ta hợp nhau sao? Tôi với cậu, đều thích chơi game, thích PK, thích đánh quái, thích đi phó bản, ở cùng cũng rất ăn ý.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hơn nữa cậu chưa gả cho ai, tôi cũng chưa lập gia đình, hai người cùng một chỗ không phải rất vừa vặn sao? Vả lại vợ chồng có thể làm nhiều hoạt động khác, còn có thể thêm trạng thái, đối với PK mà nói, một điểm chênh lệch liền có thể dẫn đến kết quả khác, cậu không cảm thấy làm vợ chồng có rất nhiều lợi ích sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: … Tôi tại sao không nghĩ được anh là bởi vì mấy cái lợi ích này mới muốn kết hôn với tôi.
Giang Thiên Dự nghe vậy liền chán nản, nếu không phải tiểu hồ ly cậu quá bảo thủ khăng khăng không chịu, tôi có phải kiếm cái lý do vớ vẩn này sao.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không phải, chỉ là lấy lý do để cậu đồng ý mà thôi, quan trọng nhất chính là tôi rất muốn ở cùng một chỗ với cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Muốn cùng một chỗ để chơi thì còn có những hình thức khác…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Nếu nói kết bái thì tôi có rồi, nếu là thu đồ đệ cậu không cảm thấy tôi quá lớn sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Như thế cũng không cần phải kết hôn…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hồ ly, cậu sợ cái gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cái gì?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Sau khi kết hôn, cậu vẫn là cậu, tôi vẫn là tôi, cậu lo lắng cái gì?
Phương Hãn im lặng nhìn những lời này, Giang Thiên Mộ Vũ lần thứ hai mở miệng cầu hôn mặc dù ngoài dự đoán của cậu, nhưng lại không thấy chán ghét. Xem ra, điều cậu vẫn chấp nhất chính là vấn đề hai người đều là nam, thế nhưng ở sâu trong nội tâm đã có những suy nghĩ khác, rốt cuộc là lo lắng cái gì… Còn chưa chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, đối phương đã ném qua một câu.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu sợ sẽ thích tôi sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đã có ai nói là mặt anh rất dày chưa.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ha ha, cậu không phải là người đó sao.
Bởi vì hai người chăm chú nói chuyện, đem đôi mắt mong đợi của anh bạn Tiểu Vũ đang chờ ở một bên quăng đi mất. Cậu nhỏ nắm chuột, nhìn nhìn nhân vật của mình, nhìn qua sư phụ, lại liếc mắt nhìn baba. Kỳ quái a, mấy người bên cạnh đều đã đi rồi, sao sư phụ và baba chẳng có phản ứng? Ló đầu qua nhìn máy tính baba, nhân vật của baba cũng bất động.
“Baba, máy tính của baba bị hỏng sao?” Cậu nhóc nghiêm túc đặt câu hỏi, nên biết là, nó đã đợi một hồi lâu, gọi sư phụ mấy lần mà không thấy trả lời.
“Không có, sao vậy?” Quan tâm sờ đầu cậu nhóc, Giang Thien Dự tiếp tục gõ chữ ý đồ thúc giục người nào đó, hoàn toàn quên mất hai sư đồ này còn đang làm Thiên Tầm.
“Nhân vật sư phụ và baba đều đứng im, con gọi mãi mà sư phụ không trả lời.” Chu cái mệng, nhóc con chậm rãi quay đầu về lại trước máy tính của mình.
“Ha ha, sư phụ con còn đang lo lắng chuyện chung thân đại sự.” Giang Thiên Dự vươn tay tiếp tục xoa đầu cậu nhóc, cảm thấy rất vui vẻ.
“Baba sao baba biết sư phụ đang nghĩ gì?”
“Không thể nói cho con biết.”
“Baba thật nhỏ mọn.” Anh bạn nhỏ bất mãn lần thứ hai thúc giục sư phụ của mình, lúc này cuối cùng cũng thành công.
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: sư phụ sư phụ sư phụ.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ ngốc, còn ồn ào coi chừng sư phụ đem con đi bán đấy.
[Lân cận] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ đừng đem con đi bán mà…
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: … Mau đuổi kịp, đồ đệ ngốc.
Tiêu tiêu vũ hiết cảm thấy mỹ mãn theo sát sau cái mông chim, nhiệm vụ này thật thú vị nha, mình còn muốn chơi nữa~
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không? Điều kiện tôi tốt thế như vậy, qua thôn này không còn *** nào đâu.
[ý là bỏ qua cơ hội này thì không có lần thứ 2]
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Từ đầu đến chân, không thấy chỗ nào tốt, ngoại trừ quá nhiều thịt, có lẽ cân mang bán sẽ có vài người mua.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Cậu đành lòng?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không tiếc.
Trong lúc hai người không có ý thức tiến hành đoạn đối thoại rất không dinh dưỡng lại vừa bồn nôn, bên cạnh đột nhiên hiện ra một câu cắt ngang.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Giang Thiên ca ca, anh ở chỗ này làm gì vậy?
Cả ba hướng về phía người vừa nói, Giang Thiên Mộ Vũ nhìn một cái liền nhận ra đối phương, là người trong bang của mình; còn Phương Hãn thì liếc qua, cảm thấy không có ấn tượng lắm nên không đáp lời, dù sao thì người người ta gọi là Giang Thiên Mộ Vũ; Tiêu tiêu vũ hiết vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thanh củi lửa trong tay cùng mấy ngọn lửa bay xung quanh, người đến là ai căn bản không chú ý.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Đến làm Thiên Tầm sao? Nhưng mà hình như anh không có tổ đội.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không phải, anh đi theo người ta.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Đi theo?
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ, theo bà xã anh.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Nè.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Là cô ta sao?
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Thoạt nhìn…
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: cùng ca ca không xứng.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Ha ha, không có ý gì đâu, tôi là người nói thẳng, đừng để trong lòng.
Hai bên đều yên tĩnh, Giang Thiên Dự mơ hồ nghĩ đến hàm ý trong câu nói của Thấm Nguyệt, bầu không khí có chút cứng ngắt. Phương Hãn thì lại trực tiếp nhìn ra thái dộ thù địch của đối phương, mấy tế bào xấu xa tận trong xương cốt đều muốn xông ra. Gần đây đi cùng cái tên ngu lâu dốt bền bẩm sinh Giang Thiên Mộ Vũ khiến cho bản chất của cậu dần chìm xuống, giờ lại có một nhỏ đanh đá ngu ngốc, đúng lúc có thể đem ra làm chút gia vị cho cuộc sống.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Anh yêu, vị này là… ?
Lời này vừa nói, những người còn lại tại đây đều đờ ra sửng sờ ngoại trừ anh bạn nhỏ Tiểu Vũ, nhóc ta còn đang bận quan sát cảnh vật và cây gậy trong tay, đối với chuyện xảy ra xung quanh đều bỏ ngoài não hết. Thấy hai chữ ‘Anh yêu’, Giang Thiên Dự ngẩn người, sau đó liền nghĩ, đây chính là cơ hội tuyệt vời a!
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã, Thấm Nguyệt là một tiểu muội muội trong bang chúng ta, ha ha, Nguyệt, đây là bà xã anh, Hồ ly.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Chào tiểu muội muội.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Chào, Hồ ly…
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Em cũng là người của Sát biến thiên hạ? Bang các em không phải đề 95+ sao, thế nào lại có một người dưới 90 như vậy, bình thường bang chiến sẽ không cản trở chứ?
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ha ha, xin lỗi xin lỗi, chị là người mau mồm mau miệng, đừng để ý.
[Lân cận] [Thầm Nguyệt]: Không đâu, ha ha…
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nguyệt cũng mang theo đồ đệ đi Thiên Tầm?
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: A…
[Lân cận] [LOVE Nguyệt]: Tôi là chồng cô ấy.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Kết hôn khi nào vậy? Chúc mừng nha.
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: ưm… cái này, là chồng trước đây.
[Lân cận] [LOVE Nguyệt]: Vợ em nói gì vậy, anh trước giờ vẫn là chồng em mà, cái gì mà trước đây?
[Lân cận] [Thấm Nguyệt]: Im đi, phiền phức quá!
Với cảnh náo loạn trước mắt, kênh lân cận không ai nói nữa, xem ra hai người kia đã chuyển qua kênh mật tán gẫu rồi. Một nam một nữ đứng giằng co một hồi, đằng trai biến mất trước tiên, chắc đã dùng Định Vị Phù trở về thành. Thấm Nguyệt vội vội vàng vàng nói tạm biệt rồi cũng theo sau. ‘Gia vị’ chạy mấy, Phương Hãn cảm thấy hết hứng, tiếp tục đem tiểu đồ đệ đi làm Thiên Tầm, Giang Thiên Mộ Vũ nhắm mắt theo đuôi chạy ở phía sau, tâm tình dâng cao.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã, gọi lại một câu nghe đi~
Phương Hãn đang di chuột, thiếu chút nữa chạy sai bản đồ, xem lại đoạn đối thoại vừa rồi, cậu vỗ trán, xong, không nghĩ qua là chỉ đùa một chút lại đem hứng thú của người nào đó nổi lên. Tuy rằng cậu trước đây cũng đối với bọn con trai trong bang mờ mờ ám ám, chẳng qua đơn thuần là pha trò cho đám hủ nữ Nguyệt lượng thôi, thế nhưng vừa rồi không suy nghĩ đã ‘Anh yêu’ hai chữ, rất không ổn, rất rất không ổn.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không thì gọi ông xã đi, nghe thân thiết hơn~
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đừng xấu hổ mà~
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Biến.
———————————————————————————————–
Nói sơ một chút về nhiệm vụ Thiên Tầm:
Thiên Tầm là nhiệm vụ hằng tuần vào ngày thứ 6. Người chơi từ cấp 10 trở lên, đã gia nhập bang hội đồng thời phải có một trong những mối quan hệ sau: Phu thê, kết bái, sư đồ. Nhiệm vụ này rất đơn giản (hay nói là rất nhàm chán đi) nhưng nhận được lượng kinh nghiệm rất khá, chỉ cần tổ đội hai người (riêng sư đồ có thể tổ đội tất cả đồ đệ cùng làm) nói chuyện với NPC để nhận được vật phẩm nhiệm vụ Tâm Lộ Chi Tâm chỉ dẫn đến 10 địa điểm khác nhau. Tới nơi sử dụng Tâm Lộ Chi Tâm để thực hiện nhiệm vụ, trong 5’ không được di chuyển cũng như đánh quái, đơn giản là đứng làm một số động tác rất ba chấm.
Một số hình ảnh trong game
Hình ảnh lấy từ tl.gate.vn
Tác giả :
Sa Thử