Nhập Vọng
Chương 32
Ngọn Bạch Loan ở Thái Sơn cảnh nội cách Vân Đài sơn mấy trăm dặm đường.
Hai người ra khỏi vùng núi, một đường hướng đông. Trừ độc chữa thương, lại tu dưỡng mấy ngày cho đến nay, công lực Thẩm Nhạn đã có phần khôi phục nên tốc độ đi đường cũng không chậm lắm.
Nhưng tuy đi nhanh, ông trời lại không dễ chịu. Còn chưa tới nửa ngày liền gặp phải cơn mưa to tầm tã. Trên người không mang đồ che mưa, vết thương còn chưa khép lại, hai người đành dừng chân tìm ngôi miếu rách nát tránh mưa.
Dù sao cũng là miếu hoang rừng núi, ngôi miếu này không biết đã bỏ hoang bao lâu, ván cửa xiêu vẹo nằm dưới đất. Trên điện thờ đã không còn tượng thần, bàn thờ lật đổ, lư hương, bát đĩa để cúng bái ngổn ngang khắp nơi.
Mưa trút xuống làm ướt sũng mặt đất, làm bùn và tro bụi hòa vào nhau, khiến cả gian đại điện đều bùn lầy không thể tả.
Bởi vì mái ngói trên chính điện bị hư hỏng nặng nên hoàn toàn không thể tránh được mưa dột, hai người đành ở dưới hiên tìm chỗ đụt mưa, lặng yên đợi cơn mưa to này qua.
Từ trong miếu đổ nát nhìn ra ngoài, cả đất trời dường như đều bị mưa bao phủ. Hạt mưa mảnh mảnh dài dài kết cấu trời đất đem cảnh sắc khác thế gian che sau màn mưa. Dãy núi mênh mang phương xa nay cũng trở nên mờ ảo, mắt nhìn thấy được hình như chỉ có ngôi miếu rách nát này là chân thật.
Có lẽ là trúng mưa bị chút lạnh, Thẩm Nhạn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
– Bây giờ đang lũ mùa xuân, mực nước Hoàng Hà vốn đã không thấp, mưa một chút thế này sợ là sẽ lụt lại. Không bằng giờ dọc theo bờ sông đi trước, đợi đến nơi nước cạn lại đi qua sông.
Tới Bạch Loan quả thật phải qua một lần Hoàng Hà, lời này cũng có lý. Nhưng mà từ lúc bắt đầu khởi hành đến giờ, hai người đều không trò chuyện gì nghiêm túc. Lúc này mở miệng, khó tránh khỏi có chút ý tìm đề tài.
Nghiêm Mạc nhìn hắn một cái, gật đầu. Thẩm Nhạn như không nhận thấy tình huống xấu hổ, cười tiếp tục nói:
– Đi thêm nửa canh giờ có thể sẽ đến Quỳnh thành. Ta mượn chút lộ phí từ lão Tôn, chúng ta mua hai con ngựa trong chợ, bớt chút sức lực.
– Không vào thành vẫn tốt hơn. – Nghiêm Mạc ngắt lời hắn.
– Cứ điểm Trích Tinh lâu phần lớn ở trong thành, đi khó tránh khỏi bị chúng nhắm vào.
Thẩm Nhạn nhướng mày.
– Là tin tức huynh dò la ra sao?
– Một ít là suy đoán.
Nghiêm Mạc đáp dứt khoát.
– Lúc trước khi ta bị Trích Tinh lâu đuổi theo chính là như thế. Ở dã ngoại bất luận đi bao lâu cũng không gặp phải sát thủ, thế nhưng chỉ cần vào thành – nhất là đại thành, nhất cử nhất động liền bị đối phương nắm giữ.
Tin tức này vượt ngoài dự liệu của Thẩm Nhạn. Hai năm nay tuy không đối đầu trực tiếp với Trích Tinh lâu, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, gặp phải một ít chuyện không thoát khỏi có liên quan tới đối phương. Hắn từng hiếu kì đối phương làm thế nào nắm được hành tung của hắn, nay nghĩ đến, nếu mỗi lần vào thành liền bị nhìn chằm chằm, chỉ sợ thật đúng là tốn không bao nhiêu sức lực.
Nghiêm Mạc lại giải thích rõ hơn chút:
– Phàm là tổ chức thì khó tránh được giới hạn quy mô. Tổ chức hơn ngàn người cũng không dễ. Đừng nói ăn thông hai phái hắc bạch như Trích Tinh lâu. Dù tay có dài mấy thì vẫn không thoát khỏi một giới hạn nào đó, chỉ sợ có chút tương tự với Cái Bang.
– Cái Bang? -Thẩm Nhạn hiếu kì hỏi. – Môn tông đều là khất cái?
Thế giới này tựa hồ không có sự tồn tại Cái Bang, Nghiêm Mạc gật gật đầu:
– Bên ta mấy năm liên tục chiến loạn. Không ít giang hồ nhân sĩ, cô nhi, con rơi đều vào Cái Bang. Bọn họ ngày thường thoạt nhìn chỉ là ăn mày bình thường, vừa đến chiến thời liền có thể thành quân, khiến người ta khó lòng phòng bị. Hơn nữa Cái Bang xâm nhập phố phường, con đường tin tức có một không hai thiên hạ, những môn tông khác đều không bằng.
Thẩm Nhạn như có đăm chiêu gật gật đầu:
– Chỉ con đường tin tức, Trích Tinh lâu đã làm người ta nhìn không thấu rồi, tựa như bí ẩn Ẩn cốc vậy, bọn họ cũng có thể thám thính được. Nay nghĩ đến, không ít chỗ đều lộ sự kỳ quái…
– Trừ Trích Tinh lâu và vài toà tửu lâu danh nghĩa Ngụy Lăng Vân, mấy năm nay trong chốn giang hồ có chuyện gì mới không?
Nghiêm Mạc ngược lại hỏi.
– Ngụy Lăng Vân hẳn cũng không phải người nơi đây. Nhân vật như hắn ta, chỉ sợ sẽ không cứng nhắc dựa theo tập quán nơi đây làm việc, nếu không thể thích ứng thế đạo cổ quái này, thì khiến nó thích ứng mình là được. Xem ba tòa danh lâu danh nghĩa hắn, hoạt động của hắn sẽ không giới hạn ở đây.
Nghe thế, đôi mắt Thẩm Nhạn đột nhiên sáng lên:
– Duyệt Lai khách điếm! Đúng vậy, Duyệt Lai khách điếm chỉ ra đời ba năm, cách thức kinh doanh trước đây chưa từng thấy, còn rải rác khắp các đại thành trì. Nếu dùng nó để thăm dò tin tức, sợ là thuận buồm xuôi gió. Nếu vậy chắc có chút quan hệ với Trích Tinh lâu rồi.
Trong lòng hơi suy tư, hắn không khỏi nói thầm một tiếng không xong. Cam Tam Lang tên này không kiên nhẫn phiền phức nhất, đi ra ngoài cũng không chọn khách điếm, từ khi có Duyệt Lai khách điếm, hắn liền nhiều lần ở đó, ngay cả mình cũng từng ở không ít lần.
Nếu Duyệt Lai khách điếm vốn thuộc Trích Tinh lâu, như vậy toàn bộ giang hồ, có bao nhiêu bí mật đều rơi vào lòng nó.
Nhưng mà còn tệ hơn Thẩm Nhạn nghĩ, Nghiêm Mạc tiếp tục nói:
– Lần này thẩm tra không chỉ thế, Trích Tinh lâu tổng cộng chia làm bảy bộ, lấy Bắc Đẩu Thất Tinh đặt tên. Ngọc Hành bộ Yêu Thư sinh ở chính là nơi dị nhân đặc thù giang hồ thành lập, chuyên thu lưu những yêu ma bị chính đạo không dung. Nhiêm Bà đuổi giết huynh thì đến từ Thiên Quyền bộ, giỏi về độc dược cổ vật. Còn có bộ hạ bình thường ở Thiên Xu bộ. Thiên Tuyền bộ chế tạo hỏa khí Phích Lịch đạn. Thiên Cơ bộ dò la tin tức. Chỉ có Khai Dương, Dao Quang thần bí nhất. Ngay cả Yêu Thư sinh cũng không biết nơi này… Mặc kệ chủ nhân Trích Tinh lâu là ai, có thể đẩy gia nghiệp đến thế này, thủ đoạn của hắn không thể khinh thường được.
– Nói vậy, vận khí của ta thật đúng là không tệ.
Thẩm Nhạn cười khổ. Nếu Trích Tinh lâu thực sự có quy mô thực lực như thế, mình có thể sống đến giờ, thật đúng là vận may sai khiến.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn trong lòng nhảy dựng, nhìn trộm người đối diện một cái. Nếu luận vận khí, đời này chuyện may mắn lớn nhất của hắn có lẽ chính là gặp được Nghiêm Mạc. Thế nhưng lời này, giờ đây nói đã không còn thích hợp.
Nghiêm Mạc giống như không nghe được câu đó, chỉ chắp tay sau lưng đứng cạnh cột hành lang. Bộ áo xám y mặc trên người là mượn Tôn Bình Thanh, màu sắc khó coi không nói, dài ngắn còn có chút không hợp, mặc vào người y lại không nhìn ra cái gì khác thường, ngược lại gương mặt như ngọc lại càng thêm vài phần xuất trần.
Nghe y chậm rãi nói Trích Tinh lâu đủ loại, khiến Thẩm Nhạn không khỏi hiếu kì, nam nhân này ở thế giới trước kia là người thế nào, có thể một trận chiến tiêu diệt hơn hai ngàn kẻ địch, trong tay y phải chăng cũng từng có một phần gia nghiệp không kém mấy đại môn tông…
Tâm tư chỉ vừa bay, Nghiêm Mạc cũng đã tựa vào, tìm một chỗ dưới hiên ngồi xuống:
– Huynh vận công đi, hết mưa chúng ta lại lên đường.
Nội lực vừa khôi phục một chút, nay Thẩm Nhạn quả thật cần lúc nào cũng vận công chữa thương nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của đối phương, trong mắt Thẩm Nhạn vẫn là buồn bã, cũng không nói nhiều, khoanh chân ngồi xuống.
Mưa vẫn to không ngừng rơi, như là muốn chôn vùi mảnh trời đất mênh mang này.
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Tô Tuân có chút thất thần.
Tô phủ thọ đản đã sắp đến, gã lại ngầm có quan hệ với bọn yêu nghiệt Trích Tinh lâu. Nếu để các chính đạo nhân sĩ khác biết được, sợ là sẽ bại liệt thanh danh hơn trăm năm Tô phủ.
Nhưng nếu không tranh một phen, chẳng lẽ gã cứ nhìn một lớn hai nhỏ trong nhà đem thứ mình nên nhận được hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?
– Tô công tử đã hạ quyết tâm?
Một giọng nói đột nhiên truyền đến bên tai, Tô Tuân giật mình, hồi thần lại.
Chỉ thấy nam nhân ngồi trước mặt đang mỉm cười quan sát gã, như là đang chờ đợi câu trả lời chắc chắn.
Tô Tuân cắn răng, không do dự móc ra tờ giấy trong ngực, đập xuống bàn:
– Nếu chuyện thành, ta cầm bốn phần tiền lãi giao cho quý lâu. Đây là tiền đặt cọc, mời Trương công tử xem qua.
Nghe thế, vị Trương công tử nở nụ cười, thị nữ đứng cạnh hắn ta lập tức tiến lên trước, tất cung tất kính cầm lấy ngân khế đưa đến trước mặt hắn. Ánh mắt lướt qua giấy, Trương công tử liền vừa lòng gật đầu:
– Tô công tử chịu tin chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng. Thỉnh Tô công tử mấy ngày sau bình tĩnh chớ nóng, chớ đả thảo kinh xà.
Có câu cam đoan này, Tô Tuân cũng biết tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống. Vị Trương công tử trước mặt này tuy mặt mũi xấu xí, thế nhưng võ công cao đến cả mình cũng nhìn không thấu, chứ đừng nói địa vị cao trong Trích Tinh lâu. Có những lời này của hắn, nào còn sợ đại sự bất thành.
Nhưng dù chuyện thành, mình cũng trở thành kẻ bất trung bất hiếu đi…
Như là xem thấu tâm tư Tô Tuân, Trương công tử nọ không lập tức tiễn khách mà dịu dàng an ủi nói:
– Kẻ làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, Tô công tử cũng là một lòng vì Tô phủ. Trăm năm sau, tất có người nhớ rõ công lao của công tử.
Lời này kỳ thật chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng đối với Tô Tuân mà nói lại rất quan trọng. Như là nhận được cái gì an ủi, gã hít một hơi thật sâu:
– Trương công tử nói đúng vô cùng, kẻ làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết…
Nhẹ nhàng lặp lại lời này, gã đứng dậy chắp tay với hai người trong phòng xoay người liền ra khỏi phòng.
Cho nên nói, tăng độ thân mật chính là khiến người ta sung sướng như vậy. Trương Tùng mỉm cười, đóng bảng nhân vật trong đầu.
Kỳ thật Tô phủ không nhất thiết cần hắn đến mới được, thế nhưng thật vất vả bố trí xong xuôi cục diện, an bài cạm bẫy hoàn mỹ giết chết đại nhân vật phản diện trong nguyên tác, không đến tự thể nghiệm một chút thật sự không thể nào chịu nổi. Khỏi nói còn có thể trông thấy tên Tô Tuân nhị hóa* bi tình nhất này.
*ngốc, khờ.
Nói tới nội dung nguyên tác, Tô đại này quả thực chính là bia đỡ đạn trong bia đỡ đạn. Cha là Boss ẩn lớn, mẹ kế có huyết thống hoàng thất tiền triều, vai diễn liên quan khỏi phải nói có bao nhiêu phong phú, ngay cả Nhị đệ, Tam muội như bình hoa còn có tần suất diễn hơn cả hắn.
Trừ ở phần cuối bị Thẩm Nhạn xúi giục một chút, tên này quả thực từ đầu vô hình đến đuôi, ngay cả cơ hội lộ mặt cũng chẳng bao nhiêu, cuối cùng còn chết đến siêu oan ức, nhất định là đời trước nợ tiền tác giả đi? Nay lôi gã ra làm quân cờ dùng, cũng là mình phát thiện tâm.
Nhưng mà đúng là chỉ số thông minh không cao thật. Loại thiết trí tầm thường đến không thể tầm thường hơn này…
Trương Tùng lắc lắc đầu, mặc kệ nó, vẫn là thuận tay ôm Tô tiểu muội và Diệp Phỉ Phỉ nổi danh mỹ nhân trước hãy nói sau.
Lại nhàm chán ngáp một cái, Trương Tùng xoay đầu:
– Ẩn cốc bên kia rốt cuộc làm tới đâu rồi? Yêu Thư sinh đi nghỉ phép rồi à?
– Lâu chủ.
Nha hoàn nhẹ nhàng cúi người, có chút kinh hãi nói. – Hôm qua bên kia không hề truyền lại tin tức, nô tỳ cảm giác…
– Không tin tức? – Trương Tùng thoáng nhướng mày. – Chẳng lẽ bị giết sạch? Phái người đi thăm dò, lập tức trả lời cho ta!
Phát giác giọng lâu chủ không tốt, nha hoàn không dám dừng lại bước vội ra ngoài. Nhìn bóng dáng thướt tha đối phương, Trương Tùng có chút phiền lòng nhíu mày, rõ ràng đã không cần tên tiểu tử Thẩm Nhạn làm manh mối, sao trái lại càng làm không xong nhỉ. Đám phế vật này, một bọn đều không làm người bớt lo.
Nâng cằm lại suy tư chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, lấy cây quạt từ trên bàn, chỉnh sửa dung nhan, lại biến thành một Trích Tinh lâu chủ thần bí khó lường ung dung ra cửa.
Hai người ra khỏi vùng núi, một đường hướng đông. Trừ độc chữa thương, lại tu dưỡng mấy ngày cho đến nay, công lực Thẩm Nhạn đã có phần khôi phục nên tốc độ đi đường cũng không chậm lắm.
Nhưng tuy đi nhanh, ông trời lại không dễ chịu. Còn chưa tới nửa ngày liền gặp phải cơn mưa to tầm tã. Trên người không mang đồ che mưa, vết thương còn chưa khép lại, hai người đành dừng chân tìm ngôi miếu rách nát tránh mưa.
Dù sao cũng là miếu hoang rừng núi, ngôi miếu này không biết đã bỏ hoang bao lâu, ván cửa xiêu vẹo nằm dưới đất. Trên điện thờ đã không còn tượng thần, bàn thờ lật đổ, lư hương, bát đĩa để cúng bái ngổn ngang khắp nơi.
Mưa trút xuống làm ướt sũng mặt đất, làm bùn và tro bụi hòa vào nhau, khiến cả gian đại điện đều bùn lầy không thể tả.
Bởi vì mái ngói trên chính điện bị hư hỏng nặng nên hoàn toàn không thể tránh được mưa dột, hai người đành ở dưới hiên tìm chỗ đụt mưa, lặng yên đợi cơn mưa to này qua.
Từ trong miếu đổ nát nhìn ra ngoài, cả đất trời dường như đều bị mưa bao phủ. Hạt mưa mảnh mảnh dài dài kết cấu trời đất đem cảnh sắc khác thế gian che sau màn mưa. Dãy núi mênh mang phương xa nay cũng trở nên mờ ảo, mắt nhìn thấy được hình như chỉ có ngôi miếu rách nát này là chân thật.
Có lẽ là trúng mưa bị chút lạnh, Thẩm Nhạn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
– Bây giờ đang lũ mùa xuân, mực nước Hoàng Hà vốn đã không thấp, mưa một chút thế này sợ là sẽ lụt lại. Không bằng giờ dọc theo bờ sông đi trước, đợi đến nơi nước cạn lại đi qua sông.
Tới Bạch Loan quả thật phải qua một lần Hoàng Hà, lời này cũng có lý. Nhưng mà từ lúc bắt đầu khởi hành đến giờ, hai người đều không trò chuyện gì nghiêm túc. Lúc này mở miệng, khó tránh khỏi có chút ý tìm đề tài.
Nghiêm Mạc nhìn hắn một cái, gật đầu. Thẩm Nhạn như không nhận thấy tình huống xấu hổ, cười tiếp tục nói:
– Đi thêm nửa canh giờ có thể sẽ đến Quỳnh thành. Ta mượn chút lộ phí từ lão Tôn, chúng ta mua hai con ngựa trong chợ, bớt chút sức lực.
– Không vào thành vẫn tốt hơn. – Nghiêm Mạc ngắt lời hắn.
– Cứ điểm Trích Tinh lâu phần lớn ở trong thành, đi khó tránh khỏi bị chúng nhắm vào.
Thẩm Nhạn nhướng mày.
– Là tin tức huynh dò la ra sao?
– Một ít là suy đoán.
Nghiêm Mạc đáp dứt khoát.
– Lúc trước khi ta bị Trích Tinh lâu đuổi theo chính là như thế. Ở dã ngoại bất luận đi bao lâu cũng không gặp phải sát thủ, thế nhưng chỉ cần vào thành – nhất là đại thành, nhất cử nhất động liền bị đối phương nắm giữ.
Tin tức này vượt ngoài dự liệu của Thẩm Nhạn. Hai năm nay tuy không đối đầu trực tiếp với Trích Tinh lâu, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, gặp phải một ít chuyện không thoát khỏi có liên quan tới đối phương. Hắn từng hiếu kì đối phương làm thế nào nắm được hành tung của hắn, nay nghĩ đến, nếu mỗi lần vào thành liền bị nhìn chằm chằm, chỉ sợ thật đúng là tốn không bao nhiêu sức lực.
Nghiêm Mạc lại giải thích rõ hơn chút:
– Phàm là tổ chức thì khó tránh được giới hạn quy mô. Tổ chức hơn ngàn người cũng không dễ. Đừng nói ăn thông hai phái hắc bạch như Trích Tinh lâu. Dù tay có dài mấy thì vẫn không thoát khỏi một giới hạn nào đó, chỉ sợ có chút tương tự với Cái Bang.
– Cái Bang? -Thẩm Nhạn hiếu kì hỏi. – Môn tông đều là khất cái?
Thế giới này tựa hồ không có sự tồn tại Cái Bang, Nghiêm Mạc gật gật đầu:
– Bên ta mấy năm liên tục chiến loạn. Không ít giang hồ nhân sĩ, cô nhi, con rơi đều vào Cái Bang. Bọn họ ngày thường thoạt nhìn chỉ là ăn mày bình thường, vừa đến chiến thời liền có thể thành quân, khiến người ta khó lòng phòng bị. Hơn nữa Cái Bang xâm nhập phố phường, con đường tin tức có một không hai thiên hạ, những môn tông khác đều không bằng.
Thẩm Nhạn như có đăm chiêu gật gật đầu:
– Chỉ con đường tin tức, Trích Tinh lâu đã làm người ta nhìn không thấu rồi, tựa như bí ẩn Ẩn cốc vậy, bọn họ cũng có thể thám thính được. Nay nghĩ đến, không ít chỗ đều lộ sự kỳ quái…
– Trừ Trích Tinh lâu và vài toà tửu lâu danh nghĩa Ngụy Lăng Vân, mấy năm nay trong chốn giang hồ có chuyện gì mới không?
Nghiêm Mạc ngược lại hỏi.
– Ngụy Lăng Vân hẳn cũng không phải người nơi đây. Nhân vật như hắn ta, chỉ sợ sẽ không cứng nhắc dựa theo tập quán nơi đây làm việc, nếu không thể thích ứng thế đạo cổ quái này, thì khiến nó thích ứng mình là được. Xem ba tòa danh lâu danh nghĩa hắn, hoạt động của hắn sẽ không giới hạn ở đây.
Nghe thế, đôi mắt Thẩm Nhạn đột nhiên sáng lên:
– Duyệt Lai khách điếm! Đúng vậy, Duyệt Lai khách điếm chỉ ra đời ba năm, cách thức kinh doanh trước đây chưa từng thấy, còn rải rác khắp các đại thành trì. Nếu dùng nó để thăm dò tin tức, sợ là thuận buồm xuôi gió. Nếu vậy chắc có chút quan hệ với Trích Tinh lâu rồi.
Trong lòng hơi suy tư, hắn không khỏi nói thầm một tiếng không xong. Cam Tam Lang tên này không kiên nhẫn phiền phức nhất, đi ra ngoài cũng không chọn khách điếm, từ khi có Duyệt Lai khách điếm, hắn liền nhiều lần ở đó, ngay cả mình cũng từng ở không ít lần.
Nếu Duyệt Lai khách điếm vốn thuộc Trích Tinh lâu, như vậy toàn bộ giang hồ, có bao nhiêu bí mật đều rơi vào lòng nó.
Nhưng mà còn tệ hơn Thẩm Nhạn nghĩ, Nghiêm Mạc tiếp tục nói:
– Lần này thẩm tra không chỉ thế, Trích Tinh lâu tổng cộng chia làm bảy bộ, lấy Bắc Đẩu Thất Tinh đặt tên. Ngọc Hành bộ Yêu Thư sinh ở chính là nơi dị nhân đặc thù giang hồ thành lập, chuyên thu lưu những yêu ma bị chính đạo không dung. Nhiêm Bà đuổi giết huynh thì đến từ Thiên Quyền bộ, giỏi về độc dược cổ vật. Còn có bộ hạ bình thường ở Thiên Xu bộ. Thiên Tuyền bộ chế tạo hỏa khí Phích Lịch đạn. Thiên Cơ bộ dò la tin tức. Chỉ có Khai Dương, Dao Quang thần bí nhất. Ngay cả Yêu Thư sinh cũng không biết nơi này… Mặc kệ chủ nhân Trích Tinh lâu là ai, có thể đẩy gia nghiệp đến thế này, thủ đoạn của hắn không thể khinh thường được.
– Nói vậy, vận khí của ta thật đúng là không tệ.
Thẩm Nhạn cười khổ. Nếu Trích Tinh lâu thực sự có quy mô thực lực như thế, mình có thể sống đến giờ, thật đúng là vận may sai khiến.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn trong lòng nhảy dựng, nhìn trộm người đối diện một cái. Nếu luận vận khí, đời này chuyện may mắn lớn nhất của hắn có lẽ chính là gặp được Nghiêm Mạc. Thế nhưng lời này, giờ đây nói đã không còn thích hợp.
Nghiêm Mạc giống như không nghe được câu đó, chỉ chắp tay sau lưng đứng cạnh cột hành lang. Bộ áo xám y mặc trên người là mượn Tôn Bình Thanh, màu sắc khó coi không nói, dài ngắn còn có chút không hợp, mặc vào người y lại không nhìn ra cái gì khác thường, ngược lại gương mặt như ngọc lại càng thêm vài phần xuất trần.
Nghe y chậm rãi nói Trích Tinh lâu đủ loại, khiến Thẩm Nhạn không khỏi hiếu kì, nam nhân này ở thế giới trước kia là người thế nào, có thể một trận chiến tiêu diệt hơn hai ngàn kẻ địch, trong tay y phải chăng cũng từng có một phần gia nghiệp không kém mấy đại môn tông…
Tâm tư chỉ vừa bay, Nghiêm Mạc cũng đã tựa vào, tìm một chỗ dưới hiên ngồi xuống:
– Huynh vận công đi, hết mưa chúng ta lại lên đường.
Nội lực vừa khôi phục một chút, nay Thẩm Nhạn quả thật cần lúc nào cũng vận công chữa thương nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của đối phương, trong mắt Thẩm Nhạn vẫn là buồn bã, cũng không nói nhiều, khoanh chân ngồi xuống.
Mưa vẫn to không ngừng rơi, như là muốn chôn vùi mảnh trời đất mênh mang này.
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Tô Tuân có chút thất thần.
Tô phủ thọ đản đã sắp đến, gã lại ngầm có quan hệ với bọn yêu nghiệt Trích Tinh lâu. Nếu để các chính đạo nhân sĩ khác biết được, sợ là sẽ bại liệt thanh danh hơn trăm năm Tô phủ.
Nhưng nếu không tranh một phen, chẳng lẽ gã cứ nhìn một lớn hai nhỏ trong nhà đem thứ mình nên nhận được hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?
– Tô công tử đã hạ quyết tâm?
Một giọng nói đột nhiên truyền đến bên tai, Tô Tuân giật mình, hồi thần lại.
Chỉ thấy nam nhân ngồi trước mặt đang mỉm cười quan sát gã, như là đang chờ đợi câu trả lời chắc chắn.
Tô Tuân cắn răng, không do dự móc ra tờ giấy trong ngực, đập xuống bàn:
– Nếu chuyện thành, ta cầm bốn phần tiền lãi giao cho quý lâu. Đây là tiền đặt cọc, mời Trương công tử xem qua.
Nghe thế, vị Trương công tử nở nụ cười, thị nữ đứng cạnh hắn ta lập tức tiến lên trước, tất cung tất kính cầm lấy ngân khế đưa đến trước mặt hắn. Ánh mắt lướt qua giấy, Trương công tử liền vừa lòng gật đầu:
– Tô công tử chịu tin chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng. Thỉnh Tô công tử mấy ngày sau bình tĩnh chớ nóng, chớ đả thảo kinh xà.
Có câu cam đoan này, Tô Tuân cũng biết tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống. Vị Trương công tử trước mặt này tuy mặt mũi xấu xí, thế nhưng võ công cao đến cả mình cũng nhìn không thấu, chứ đừng nói địa vị cao trong Trích Tinh lâu. Có những lời này của hắn, nào còn sợ đại sự bất thành.
Nhưng dù chuyện thành, mình cũng trở thành kẻ bất trung bất hiếu đi…
Như là xem thấu tâm tư Tô Tuân, Trương công tử nọ không lập tức tiễn khách mà dịu dàng an ủi nói:
– Kẻ làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, Tô công tử cũng là một lòng vì Tô phủ. Trăm năm sau, tất có người nhớ rõ công lao của công tử.
Lời này kỳ thật chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng đối với Tô Tuân mà nói lại rất quan trọng. Như là nhận được cái gì an ủi, gã hít một hơi thật sâu:
– Trương công tử nói đúng vô cùng, kẻ làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết…
Nhẹ nhàng lặp lại lời này, gã đứng dậy chắp tay với hai người trong phòng xoay người liền ra khỏi phòng.
Cho nên nói, tăng độ thân mật chính là khiến người ta sung sướng như vậy. Trương Tùng mỉm cười, đóng bảng nhân vật trong đầu.
Kỳ thật Tô phủ không nhất thiết cần hắn đến mới được, thế nhưng thật vất vả bố trí xong xuôi cục diện, an bài cạm bẫy hoàn mỹ giết chết đại nhân vật phản diện trong nguyên tác, không đến tự thể nghiệm một chút thật sự không thể nào chịu nổi. Khỏi nói còn có thể trông thấy tên Tô Tuân nhị hóa* bi tình nhất này.
*ngốc, khờ.
Nói tới nội dung nguyên tác, Tô đại này quả thực chính là bia đỡ đạn trong bia đỡ đạn. Cha là Boss ẩn lớn, mẹ kế có huyết thống hoàng thất tiền triều, vai diễn liên quan khỏi phải nói có bao nhiêu phong phú, ngay cả Nhị đệ, Tam muội như bình hoa còn có tần suất diễn hơn cả hắn.
Trừ ở phần cuối bị Thẩm Nhạn xúi giục một chút, tên này quả thực từ đầu vô hình đến đuôi, ngay cả cơ hội lộ mặt cũng chẳng bao nhiêu, cuối cùng còn chết đến siêu oan ức, nhất định là đời trước nợ tiền tác giả đi? Nay lôi gã ra làm quân cờ dùng, cũng là mình phát thiện tâm.
Nhưng mà đúng là chỉ số thông minh không cao thật. Loại thiết trí tầm thường đến không thể tầm thường hơn này…
Trương Tùng lắc lắc đầu, mặc kệ nó, vẫn là thuận tay ôm Tô tiểu muội và Diệp Phỉ Phỉ nổi danh mỹ nhân trước hãy nói sau.
Lại nhàm chán ngáp một cái, Trương Tùng xoay đầu:
– Ẩn cốc bên kia rốt cuộc làm tới đâu rồi? Yêu Thư sinh đi nghỉ phép rồi à?
– Lâu chủ.
Nha hoàn nhẹ nhàng cúi người, có chút kinh hãi nói. – Hôm qua bên kia không hề truyền lại tin tức, nô tỳ cảm giác…
– Không tin tức? – Trương Tùng thoáng nhướng mày. – Chẳng lẽ bị giết sạch? Phái người đi thăm dò, lập tức trả lời cho ta!
Phát giác giọng lâu chủ không tốt, nha hoàn không dám dừng lại bước vội ra ngoài. Nhìn bóng dáng thướt tha đối phương, Trương Tùng có chút phiền lòng nhíu mày, rõ ràng đã không cần tên tiểu tử Thẩm Nhạn làm manh mối, sao trái lại càng làm không xong nhỉ. Đám phế vật này, một bọn đều không làm người bớt lo.
Nâng cằm lại suy tư chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, lấy cây quạt từ trên bàn, chỉnh sửa dung nhan, lại biến thành một Trích Tinh lâu chủ thần bí khó lường ung dung ra cửa.
Tác giả :
Ô Kiểm Đại Tiếu