Nhập Vọng
Chương 23
Thẩm Nhạn không thể không hỏi.
Đại Sở thái bình hơn trăm năm, Trung Nguyên đã lâu chưa gặp việc binh đao, ở trong phồn hoa thịnh thế ca múa mừng cảnh thái bình này, có thể nói “Chiến loạn” thì chỉ e là trận tranh chấp Mạc Bắc của nhị bảo.
Liệt Dương, Phi Ưng hai bảo cùng ở quan ngoại, lại trùng hợp cùng ở con đường buôn Đại Sở phải qua Tây Vực, con đường mỗi ngày kiếm được cả đấu vàng như thế, đương nhiên không chấp nhận san sẻ với người khác.
Cho nên trải qua mấy cuộc phân tranh, hai bảo liền thành kẻ thù truyền kiếp. Con số thương vong sợ có hơn một ngàn, thêm du mục dị tộc xung quanh theo cỏ mà sống, càng khiến nơi đó trở thành mảnh đất loạn chiến, chỉ có từ nhỏ sống Mạc Bắc, mới có thể nói là “Lang bạt kỳ hồ” đi?
Hỏi là vậy, nhưng chính Thẩm Nhạn cũng không tin tưởng lắm.
Hắn đã từng gặp khách Mạc Bắc rồi, những người đó người người thân hình cao lớn, tứ chi vạm vỡ, còn có mặt đầy râu quai nón và da ngăm đen. Gió sương và mặt trời chói chan mới là đồng bọn sớm chiều với họ, năm tháng đã để lại dấu vết trên người họ, vừa nhìn là có thể nhận ra.
Nhưng Nghiêm Mạc không giống.
Y có diện mạo điển hình của người Trung Nguyên, phong thái phấn chấn, tuấn mỹ vô hạ, bất luận đi đến đâu đều có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Từng có không ít người cho y là Ngọc Diện Lang quân, dựa vào dáng người dung sắc, y có thể giống tên tham hoa háo sắc Diêu Lãng, thế nhưng thân phận khí độ, Diêu Lãng sợ là thua y gấp trăm lần.
Chỉ có sát khí và lệ khí ngẫu nhiên thoáng hiện trong mắt người này mới có thể lộ thân phận thật sự của y. Không phải hậu duệ vương tôn quý tộc, cũng chẳng phải trần thế công tử, mà là giang hồ hào hiệp có thể cầm kiếm đoạt mạng người.
Nghiêm Mạc người này, tựa như một bí ẩn, bên trong và bề ngoài hoàn toàn tương phản, như không thuộc về thế gian này vậy. Lãng tử lòng hiếu kì rất nặng, gặp được bí ẩn như vậy, đương nhiên nhịn không được muốn tìm tòi.
Nhưng Nghiêm Mạc không đáp lại, mà là nhàn nhạt hỏi lại:
– Quan ngoại theo lời huynh, chính là Nhạn Môn quan?
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Thẩm Nhạn không khỏi sửng sốt, quan ngoại theo như lời thế gian này, trừ Ngọc Môn quan còn có nơi nào?
Nhưng trong mắt Nghiêm Mạc không có chút đùa giỡn, dường như y thật sự chưa từng nghe nói Tây Vực có hùng quan này. Kẻ sẽ hỏi như vậy, đương nhiên không thể là đến từ Mạc Bắc được.
Kiềm lại nghi hoặc từ đáy lòng, Thẩm Nhạn cười nói:
– Không phải Nhạn Môn, mà là Ngọc Môn. Quan ngoại đương nhiên là chỉ Ngọc Môn quan ngoại vạn dặm sa mạc, xem ra Nghiêm huynh không phải người Mạc Bắc.
Nghe được hai từ Ngọc Môn, trong mắt Nghiêm Mạc chợt lóe kinh hoàng. Bậc hùng quan này đương nhiên y biết. Từ thơ tới sách, từ truyền tới ca, ai mà không biết tuyệt cú “Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”?
Nhưng thời Nhân Tông Tây Hạ chiếm lĩnh toàn bộ Hà Tây, Ngọc Môn quan không còn huy hoàng của ngày xưa nữa. Quan ải chôn vùi, thành trì sụp đổ, mai danh ẩn tích trong vùng sa mạc. Đại Tống của y, từ đâu ra Ngọc Môn quan mà đi ?
Áp chế cười lạnh ở khóe môi, Nghiêm Mạc đáp:
– Ta không phải người nơi đây.
Y sinh ở Từ Châu, lớn lên ở Kinh Sở, tung hoành ở Nam Kinh…Nhưng những nơi này, còn có người biết được sao?
Câu đáp này, rất lạnh lùng, cũng rất quái dị.
Thẩm Nhạn ngậm miệng, không nói nữa. Chỉ là im lặng nuốt xuống con sâu còn lại.
Lãng tử tuy rằng hiếu kì, thế nhưng cũng biết có thứ có thể thăm dò, có những thứ không thể chạm đến. Thân phận vị Nghiêm huynh này, sợ là còn phức tạp hơn hắn nghĩ vạn phần.
Lặng yên không một tiếng động ăn xong bữa cơm, hai người tiếp tục lên đường.
Khinh công Nghiêm Mạc khôi phục mấy thành, đi không nhanh lắm, nhưng tuyệt không để lại một chút dấu vết nào.
Giống như trước, tinh thần Thẩm Nhạn vẫn không tốt lắm. Hơn phân nửa thời gian đều nặng nề hôn mê, mỗi lần tỉnh lại liền mặt mang tươi cười, cùng Nghiêm Mạc trò chuyện vài câu, lại ăn chút hoa quả, thịt sâu, bảo trụ thể lực cuối cùng.
Nhưng cứ thế qua ngày, một chút sự sống cũng đang dần trôi đi. Tinh thần Thẩm Nhạn bắt đầu suy yếu, chớ nói huyết sắc trên mặt, ngay cả điểm sáng rọi trong mắt đều dần dần biến mất.
Mẫu cổ trong cơ thể không giống tử cổ đã chết đi, nó ở trong mạch máu tàn sát bừa bãi, mang đến cơn đau đớn tê tâm liệt phế, nó giống một tảng đá không thể tiêu hóa, áng ở giữa ngực bụng, từng chút ăn mòn tâm mạch hắn.
Đợi ông trăng lại trèo lên đỉnh núi, Nghiêm Mạc dừng bước. Y phải dừng, bởi vì người trong lòng, đã sắp chết.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa trán Thẩm Nhạn, tầng tầng mồ hôi lúc này đã biến mất không thấy, trán lãng tử không còn nóng bỏng, ngược lại bắt đầu rét run, lạnh đến mức ngay cả răng nanh đều cách cách run, tìm không thấy một chút độ ấm.
Đồng thời, vết thương trong người hắn dường như cũng bắt đầu đau lên, lãng tử khi tỉnh đương nhiên sẽ không biểu hiện bất cứ đau đớn nào, thế nhưng khi hắn hôn mê, đầu vai, khóe miệng liền run rẩy, thậm chí ngay cả cổ họng khàn khàn đều sẽ tràn ra chút rên rỉ.
Lúc này Thẩm Nhạn đã cười không thành tiếng, cũng chẳng còn sức để mỉm cười.
Rõ ràng cách Long Đàm giản đã không bao xa, y lại dừng lại trước cửa một bước. Nghiêm Mạc dừng chân, nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống đất, cởi bỏ quần áo trước ngực hắn.
Nghiêm Mạc không phải kẻ hài lòng nhận thua, trái lại, y rất cố chấp, ngoan nịnh lợi hại, nếu y không muốn buông tay, ngay cả “Diêm Ma” thật sự cũng không thể đoạt người từ tay y.
Bàn tay trắng nõn dán lên Đại Huyệt ở ngực Thẩm Nhạn, nếu như ức chế Mẫu cổ chỉ có thể dựa vào chân khí? Y có!
Bất chấp vận công khắc chế có thể tổn hại thân thể Thẩm Nhạn hay không, Nghiêm Mạc điều khiển chân khí bản thân dọc theo lòng bàn tay rót vào tâm mạch khô cằn của lãng tử.
Theo chân khí vận chuyển, ngực bụng run nhè nhẹ đột nhiên hơi giật, một vệt đỏ thật nhỏ từ giữa hai ti Trung Đình huyệt nổi lên, như là bị thứ gì xua đuổi, vệt đỏ bò lên khỏi ngực bụng, bò thật chậm, mang theo chút do dự và lắc lư.
Theo động tác vết đỏ, vết thương chưa lành trước ngực Thẩm Nhạn lại chảy ra máu.
Máu không phải đỏ đậm, mà ẩn ẩn đen, còn có chút mùi mục nát khó thể nhận ra, tựa như gỗ mục rơi vào hồ, tựa như cây cỏ mục thành rơm, mùi này vừa lộ diện trong hoang dã, giây lát liền bị gió núi thổi sạch sẽ, ngay cả Nghiêm Mạc trong hành công cũng không ngửi được.
Nhưng con Mẫu cổ này đi ước chừng mười tấc thì không chịu hoạt động nữa. Chân khí tuy khiến nó tâm thần không yên, lại không thể rời đi mảnh sung sướng cuối cùng.
Nuôi sống cổ vật cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cần có kịch độc và Chân Nguyên kết hợp giúp đỡ lẫn nhau.
Thẩm Nhạn trúng độc không nhẹ, còn bị độc huyết Nhiêm bà xâm nhiễm mới có thể dụ được Mẫu cổ sắp chết vùng thoát khỏi nguyên chủ, dấn thân vào cơ thể hắn.
Nhưng lãng tử đã sắp chết, chân khí chỉ còn một hơi mỏng manh, làm sao áp chế cổ vật tàn sát bừa bãi được.
Không có độc trong cơ thể, cổ trùng sẽ chết.
Không có cổ trùng, kịch độc trong cơ thể Thẩm Nhạn phát tác sẽ lập tức lấy mạng hắn.
Nhưng nếu không có Chân Nguyên trong cơ thể áp chế, hắn chưa từng luyện qua cổ thuật, cổ trùng sẽ cứ thế ăn mòn tâm mạch hắn, làm sao có thể sống đây?
Tầng tầng đan chéo, thành tử cục không thể giải.
Phức tạp trong đó, dù là Nghiêm Mạc cũng đoán không ra. Nay kế chỉ là độ khí tục mệnh mà thôi.
Song chưởng y lúc này đang dán chặt vào thân hình lạnh lẽo, không tiếc hao phí một chút nội lực cuối cùng, muốn hộ lãng tử chống đỡ qua tối nay.
Mồ hôi tí tách rơi xuống, rồi khô cằn bốc hơi, thân hình hai người dần dần bị một lớp sương mù bao phủ. Đừng nói là Thẩm Nhạn, ngay cả thân hình Nghiêm Mạc cũng bắt đầu hơi hơi rung rung, hành công đến lúc này, đã đến thời khắc mấu chốt.
Nhưng mà công pháp hung hiểm cũng lặng yên không một tiếng động như thế.
Sơn cốc vẫn yên tĩnh, gió đêm thổi tới, ngẫu nhiên cuốn mấy cây cỏ khô dưới đất lên. Như là quá chán, trăng sáng chỉ ở trên trời một lát, liền kéo một mây trắng ẩn ở sau sao.
Sơn cốc càng im lặng, dần dần ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng mai danh ẩn tích, trong bóng đêm vô biên vô hạn, trong bóng tối bụi cỏ nào đó đột nhiên lắc lư, lộ ra một vật ở trong.
Đó là con sâu khoảng ngón trỏ, thoạt nhìn giống một con xuân tằm cỡ lớn, cả mình tuyết trắng, đầu tròn bụng béo, còn tản ra ánh sáng óng ánh, ở trong đống cỏ tối như mực, rất dễ chú ý.
Con tằm này thăm dò hơi nhúc nhích hai phát, liền xác định phương hướng, gập lại bò tới phía trước, tốc độ không nhanh lắm, nhưng rất vững vàng cứng cỏi.
Sau lưng con tằm tuyết trắng dễ thương, cỏ cây như gặp lửa cháy, chậm rãi héo rũ.
Thậm chí ngay cả bùn đất, đá tảng, đều lưu lại vết cháy đen, tựa hồ đi qua không phải một con sâu tuyết trắng, mà là một hòn than lửa.
Nhưng con tằm mặc kệ phía sau xảy ra chuyện gì, nó chỉ từng tấc một bò tới cái mùi mê người ấy.
Đằng trước, hai người còn đang khoanh chân chữa thương, ai cũng không phát hiện, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một con quái vật như vậy.
Đại Sở thái bình hơn trăm năm, Trung Nguyên đã lâu chưa gặp việc binh đao, ở trong phồn hoa thịnh thế ca múa mừng cảnh thái bình này, có thể nói “Chiến loạn” thì chỉ e là trận tranh chấp Mạc Bắc của nhị bảo.
Liệt Dương, Phi Ưng hai bảo cùng ở quan ngoại, lại trùng hợp cùng ở con đường buôn Đại Sở phải qua Tây Vực, con đường mỗi ngày kiếm được cả đấu vàng như thế, đương nhiên không chấp nhận san sẻ với người khác.
Cho nên trải qua mấy cuộc phân tranh, hai bảo liền thành kẻ thù truyền kiếp. Con số thương vong sợ có hơn một ngàn, thêm du mục dị tộc xung quanh theo cỏ mà sống, càng khiến nơi đó trở thành mảnh đất loạn chiến, chỉ có từ nhỏ sống Mạc Bắc, mới có thể nói là “Lang bạt kỳ hồ” đi?
Hỏi là vậy, nhưng chính Thẩm Nhạn cũng không tin tưởng lắm.
Hắn đã từng gặp khách Mạc Bắc rồi, những người đó người người thân hình cao lớn, tứ chi vạm vỡ, còn có mặt đầy râu quai nón và da ngăm đen. Gió sương và mặt trời chói chan mới là đồng bọn sớm chiều với họ, năm tháng đã để lại dấu vết trên người họ, vừa nhìn là có thể nhận ra.
Nhưng Nghiêm Mạc không giống.
Y có diện mạo điển hình của người Trung Nguyên, phong thái phấn chấn, tuấn mỹ vô hạ, bất luận đi đến đâu đều có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Từng có không ít người cho y là Ngọc Diện Lang quân, dựa vào dáng người dung sắc, y có thể giống tên tham hoa háo sắc Diêu Lãng, thế nhưng thân phận khí độ, Diêu Lãng sợ là thua y gấp trăm lần.
Chỉ có sát khí và lệ khí ngẫu nhiên thoáng hiện trong mắt người này mới có thể lộ thân phận thật sự của y. Không phải hậu duệ vương tôn quý tộc, cũng chẳng phải trần thế công tử, mà là giang hồ hào hiệp có thể cầm kiếm đoạt mạng người.
Nghiêm Mạc người này, tựa như một bí ẩn, bên trong và bề ngoài hoàn toàn tương phản, như không thuộc về thế gian này vậy. Lãng tử lòng hiếu kì rất nặng, gặp được bí ẩn như vậy, đương nhiên nhịn không được muốn tìm tòi.
Nhưng Nghiêm Mạc không đáp lại, mà là nhàn nhạt hỏi lại:
– Quan ngoại theo lời huynh, chính là Nhạn Môn quan?
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Thẩm Nhạn không khỏi sửng sốt, quan ngoại theo như lời thế gian này, trừ Ngọc Môn quan còn có nơi nào?
Nhưng trong mắt Nghiêm Mạc không có chút đùa giỡn, dường như y thật sự chưa từng nghe nói Tây Vực có hùng quan này. Kẻ sẽ hỏi như vậy, đương nhiên không thể là đến từ Mạc Bắc được.
Kiềm lại nghi hoặc từ đáy lòng, Thẩm Nhạn cười nói:
– Không phải Nhạn Môn, mà là Ngọc Môn. Quan ngoại đương nhiên là chỉ Ngọc Môn quan ngoại vạn dặm sa mạc, xem ra Nghiêm huynh không phải người Mạc Bắc.
Nghe được hai từ Ngọc Môn, trong mắt Nghiêm Mạc chợt lóe kinh hoàng. Bậc hùng quan này đương nhiên y biết. Từ thơ tới sách, từ truyền tới ca, ai mà không biết tuyệt cú “Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”?
Nhưng thời Nhân Tông Tây Hạ chiếm lĩnh toàn bộ Hà Tây, Ngọc Môn quan không còn huy hoàng của ngày xưa nữa. Quan ải chôn vùi, thành trì sụp đổ, mai danh ẩn tích trong vùng sa mạc. Đại Tống của y, từ đâu ra Ngọc Môn quan mà đi ?
Áp chế cười lạnh ở khóe môi, Nghiêm Mạc đáp:
– Ta không phải người nơi đây.
Y sinh ở Từ Châu, lớn lên ở Kinh Sở, tung hoành ở Nam Kinh…Nhưng những nơi này, còn có người biết được sao?
Câu đáp này, rất lạnh lùng, cũng rất quái dị.
Thẩm Nhạn ngậm miệng, không nói nữa. Chỉ là im lặng nuốt xuống con sâu còn lại.
Lãng tử tuy rằng hiếu kì, thế nhưng cũng biết có thứ có thể thăm dò, có những thứ không thể chạm đến. Thân phận vị Nghiêm huynh này, sợ là còn phức tạp hơn hắn nghĩ vạn phần.
Lặng yên không một tiếng động ăn xong bữa cơm, hai người tiếp tục lên đường.
Khinh công Nghiêm Mạc khôi phục mấy thành, đi không nhanh lắm, nhưng tuyệt không để lại một chút dấu vết nào.
Giống như trước, tinh thần Thẩm Nhạn vẫn không tốt lắm. Hơn phân nửa thời gian đều nặng nề hôn mê, mỗi lần tỉnh lại liền mặt mang tươi cười, cùng Nghiêm Mạc trò chuyện vài câu, lại ăn chút hoa quả, thịt sâu, bảo trụ thể lực cuối cùng.
Nhưng cứ thế qua ngày, một chút sự sống cũng đang dần trôi đi. Tinh thần Thẩm Nhạn bắt đầu suy yếu, chớ nói huyết sắc trên mặt, ngay cả điểm sáng rọi trong mắt đều dần dần biến mất.
Mẫu cổ trong cơ thể không giống tử cổ đã chết đi, nó ở trong mạch máu tàn sát bừa bãi, mang đến cơn đau đớn tê tâm liệt phế, nó giống một tảng đá không thể tiêu hóa, áng ở giữa ngực bụng, từng chút ăn mòn tâm mạch hắn.
Đợi ông trăng lại trèo lên đỉnh núi, Nghiêm Mạc dừng bước. Y phải dừng, bởi vì người trong lòng, đã sắp chết.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa trán Thẩm Nhạn, tầng tầng mồ hôi lúc này đã biến mất không thấy, trán lãng tử không còn nóng bỏng, ngược lại bắt đầu rét run, lạnh đến mức ngay cả răng nanh đều cách cách run, tìm không thấy một chút độ ấm.
Đồng thời, vết thương trong người hắn dường như cũng bắt đầu đau lên, lãng tử khi tỉnh đương nhiên sẽ không biểu hiện bất cứ đau đớn nào, thế nhưng khi hắn hôn mê, đầu vai, khóe miệng liền run rẩy, thậm chí ngay cả cổ họng khàn khàn đều sẽ tràn ra chút rên rỉ.
Lúc này Thẩm Nhạn đã cười không thành tiếng, cũng chẳng còn sức để mỉm cười.
Rõ ràng cách Long Đàm giản đã không bao xa, y lại dừng lại trước cửa một bước. Nghiêm Mạc dừng chân, nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống đất, cởi bỏ quần áo trước ngực hắn.
Nghiêm Mạc không phải kẻ hài lòng nhận thua, trái lại, y rất cố chấp, ngoan nịnh lợi hại, nếu y không muốn buông tay, ngay cả “Diêm Ma” thật sự cũng không thể đoạt người từ tay y.
Bàn tay trắng nõn dán lên Đại Huyệt ở ngực Thẩm Nhạn, nếu như ức chế Mẫu cổ chỉ có thể dựa vào chân khí? Y có!
Bất chấp vận công khắc chế có thể tổn hại thân thể Thẩm Nhạn hay không, Nghiêm Mạc điều khiển chân khí bản thân dọc theo lòng bàn tay rót vào tâm mạch khô cằn của lãng tử.
Theo chân khí vận chuyển, ngực bụng run nhè nhẹ đột nhiên hơi giật, một vệt đỏ thật nhỏ từ giữa hai ti Trung Đình huyệt nổi lên, như là bị thứ gì xua đuổi, vệt đỏ bò lên khỏi ngực bụng, bò thật chậm, mang theo chút do dự và lắc lư.
Theo động tác vết đỏ, vết thương chưa lành trước ngực Thẩm Nhạn lại chảy ra máu.
Máu không phải đỏ đậm, mà ẩn ẩn đen, còn có chút mùi mục nát khó thể nhận ra, tựa như gỗ mục rơi vào hồ, tựa như cây cỏ mục thành rơm, mùi này vừa lộ diện trong hoang dã, giây lát liền bị gió núi thổi sạch sẽ, ngay cả Nghiêm Mạc trong hành công cũng không ngửi được.
Nhưng con Mẫu cổ này đi ước chừng mười tấc thì không chịu hoạt động nữa. Chân khí tuy khiến nó tâm thần không yên, lại không thể rời đi mảnh sung sướng cuối cùng.
Nuôi sống cổ vật cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cần có kịch độc và Chân Nguyên kết hợp giúp đỡ lẫn nhau.
Thẩm Nhạn trúng độc không nhẹ, còn bị độc huyết Nhiêm bà xâm nhiễm mới có thể dụ được Mẫu cổ sắp chết vùng thoát khỏi nguyên chủ, dấn thân vào cơ thể hắn.
Nhưng lãng tử đã sắp chết, chân khí chỉ còn một hơi mỏng manh, làm sao áp chế cổ vật tàn sát bừa bãi được.
Không có độc trong cơ thể, cổ trùng sẽ chết.
Không có cổ trùng, kịch độc trong cơ thể Thẩm Nhạn phát tác sẽ lập tức lấy mạng hắn.
Nhưng nếu không có Chân Nguyên trong cơ thể áp chế, hắn chưa từng luyện qua cổ thuật, cổ trùng sẽ cứ thế ăn mòn tâm mạch hắn, làm sao có thể sống đây?
Tầng tầng đan chéo, thành tử cục không thể giải.
Phức tạp trong đó, dù là Nghiêm Mạc cũng đoán không ra. Nay kế chỉ là độ khí tục mệnh mà thôi.
Song chưởng y lúc này đang dán chặt vào thân hình lạnh lẽo, không tiếc hao phí một chút nội lực cuối cùng, muốn hộ lãng tử chống đỡ qua tối nay.
Mồ hôi tí tách rơi xuống, rồi khô cằn bốc hơi, thân hình hai người dần dần bị một lớp sương mù bao phủ. Đừng nói là Thẩm Nhạn, ngay cả thân hình Nghiêm Mạc cũng bắt đầu hơi hơi rung rung, hành công đến lúc này, đã đến thời khắc mấu chốt.
Nhưng mà công pháp hung hiểm cũng lặng yên không một tiếng động như thế.
Sơn cốc vẫn yên tĩnh, gió đêm thổi tới, ngẫu nhiên cuốn mấy cây cỏ khô dưới đất lên. Như là quá chán, trăng sáng chỉ ở trên trời một lát, liền kéo một mây trắng ẩn ở sau sao.
Sơn cốc càng im lặng, dần dần ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng mai danh ẩn tích, trong bóng đêm vô biên vô hạn, trong bóng tối bụi cỏ nào đó đột nhiên lắc lư, lộ ra một vật ở trong.
Đó là con sâu khoảng ngón trỏ, thoạt nhìn giống một con xuân tằm cỡ lớn, cả mình tuyết trắng, đầu tròn bụng béo, còn tản ra ánh sáng óng ánh, ở trong đống cỏ tối như mực, rất dễ chú ý.
Con tằm này thăm dò hơi nhúc nhích hai phát, liền xác định phương hướng, gập lại bò tới phía trước, tốc độ không nhanh lắm, nhưng rất vững vàng cứng cỏi.
Sau lưng con tằm tuyết trắng dễ thương, cỏ cây như gặp lửa cháy, chậm rãi héo rũ.
Thậm chí ngay cả bùn đất, đá tảng, đều lưu lại vết cháy đen, tựa hồ đi qua không phải một con sâu tuyết trắng, mà là một hòn than lửa.
Nhưng con tằm mặc kệ phía sau xảy ra chuyện gì, nó chỉ từng tấc một bò tới cái mùi mê người ấy.
Đằng trước, hai người còn đang khoanh chân chữa thương, ai cũng không phát hiện, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một con quái vật như vậy.
Tác giả :
Ô Kiểm Đại Tiếu