Nhập Thụy Chỉ Nam
Chương 44-1: Phiên ngoại chuyến đi bốn người (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1. Ngày 27 tháng 2, giai đoạn đầu tiên của phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã hoàn thành.
1. 1.
Lương Sùng và Khổng Thâm Phong cùng tham gia lễ khánh thành thông cáo báo chí.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình giới thiệu về phòng thí nghiệm. Dưới hàng đầu, Lương Sùng và Khổng Thâm Phong ngồi cạnh nhau, một kẻ âu phục giày da đồng bộ nhất quán, một kẻ âu phục giày da bị vợ bắt mặc.
Sau phần ngợi ca sự giúp đỡ tận tình của hiệu trưởng thì đến các hạng mục tài chính của phòng thí nghiệm. Lần này hiệu trưởng phái giáo sư Khổng tham gia buổi lễ, ông không dám không đi, nhưng kịch bản của người dẫn quá nhàm chán dễ hiểu, ông nghe một hồi lại buồn ngủ, không nhịn được cầm sách che miệng ngáp. Lương Sùng liếc mắt nhìn ông, không nói gì. Khổng Thâm Phong chú ý thấy ánh mắt của Lương Sùng, hạ sách xuống, nhỏ giọng nói với hắn: "Con nghe chưa, Tiểu Ninh tháng sau đi Geneva."
* Geneva là thành phố đông dân thứ hai ở Thụy Sĩ, nơi có trụ sở của CERN.
"Có nghe qua ạ." Mắt Lương Sùng vẫn hướng lên đài.
Khổng Thâm Phong hơi giật mình: "Trưa nay mới quyết định, sao con đã nghe rồi?"
"Trước khi buổi lễ bắt đầu, Ninh Diệc Duy đã phổ cập cháu nghe quá trình CERN phát hiện và kì vọng tìm được hạt Higg*." Lương Sùng vô cảm nói.
* Quá trình tìm kiếm hạt Higg là một trong những sự việc hào hứng nhất trong nghiên cứu, bởi nó có thể dẫn đến những khám phá mới, hoàn chỉnh vật lý hạt. Một số nhà lý thuyết nói rằng nó có thể mang ánh sáng đến cho toàn bộ những dạng tương tác mạnh mới, và số khác tin tương rằng việc nghiên cứu sẽ khám phá ra một vật lý cơ bản đối xứng mang tên "siêu đối xứng". Quá trình tìm kiếm đã bắt đầu từ hơn 10 năm trước, tại cả hai phòng nghiên cứu CERN tại Geneva và Fermilab ở Illinois.
Hiện tại điện thoại Lương Sùng vẫn không ngừng nhận được tin nhắn từ Ninh Diệc Duy. Vì một câu nhỡ mồm chế giễu: “Ai uyên bác được bằng em” bị Ninh Diệc Duy tưởng thật, cậu liền lấy hết sức bình sinh đề cử tài liệu cho hắn, cách mười phút gửi một tệp, kèm theo giới thiệu từng quyển. Không những vậy, như sợ Lương Sùng sản sinh tâm lý phản nghịch, cậu còn cẩn thận nhấn mạnh, mấy cái này chỉ để tham khảo không cần đọc hết, nếu thật sự không muốn tự đọc, Ninh Diệc Duy có thể đọc hắn nghe.
Thực tế, tuy trình độ vật lý của Lương Sùng không thể sánh bằng Ninh Diệc Duy nhưng cũng không tệ, thời đi học có thể xem là rất tốt, nên hồi bé Ninh Diệc Duy mới suốt ngày chạy sang nhà hắn mượn sách đấy thôi. Có điều chí Lương Sùng không đặt tại đó, không nghĩ mình nhất thiết phải đọc hiểu tất cả những tác phẩm tiêu biểu.
"Ra vậy!" Khổng Thâm Phong chẳng cảm thấy câu trả lời của hắn lạc quẻ, ông hỏi Lương Sùng, "Tiểu Ninh bắt đầu nói từ đoạn nào?"
Lương Sùng suy ngẫm, bình tĩnh thuật lại: "Năm 1929, Peter Higgs* được sinh ra bên bờ sông Len ở Anh."
* Peter Ware Higgs (29/5/1929) là một nhà vật lý lý thuyết người Anh và giáo sư danh dự tại Đại học Edinburgh, được biết đến với đề xuất về sự đối xứng trong thuyết điện yếu bị phá vỡ vào năm 1960. Với đề xuất này, Higgs giải thích nguồn gốc khối lượng của hạt cơ bản nói chung và của W và Z boson, Điều này được gọi là cơ chế Higgs.
"Cắt điểm phổ cập rất tốt." Khổng Thâm Phong đánh giá.
"..."
Lương Sùng không định bàn sâu vấn đề này với Khổng Thâm Phong, nhìn chằm chằm màn hình chiếu, làm bộ rất chăm chú.
Khổng Thâm Phong yên được một chốc, không có gì làm, lại như không phát hiện Lương Sùng rất hứng thú với bài nói của người dẫn chương trình, hỏi tiếp: "Tiểu Lương, con có đi không?"
Lương Sùng nghĩ nghĩ, đáp: "Lúc ấy bận, không đi cùng được."
Hai ngày sau xuất phát dự kiến của Ninh Diệc Duy Lương Sùng đều bận, dự định xong việc sẽ bay sang tặng Ninh Diệc Duy niềm vui bất ngờ. Hắn không dám chắc Khổng Thâm Phong có thể giữ được bí mật, chỉ nói phân nửa.
"Vậy tiếc quá, " Khổng Thâm Phong vui vẻ nói, "Dượng và dì cháu thì đều dành ra kì nghỉ rồi!"
"..."
Lương Sùng kiên nhẫn nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu một lúc, bỗng nhiên nhớ cái gì, quay đầu hỏi Khổng Thâm Phong: "Nhưng Ninh Diệc Duy chỉ đặt một vé bay thôi mà ạ?"
"Há, là thế này, " Khổng Thâm Phong giải thích, "Tiểu Ninh không biết bọn dượng muốn đi, dì con sợ Tiểu Ninh cảm thấy một mình đi du lịch cùng chúng ta không được tốt, nên muốn làm bộ tình cờ gặp mặt."
"Có chỗ nào khác nhau sao, " Lương Sùng chân thành hỏi.
Dù là thể loại chậm tiêu như Ninh Diệc Duy cũng có thể phân biệt được cố ý và tình cờ mà.
"Đương nhiên là có, " Khổng Thâm Phong nhỏ giọng, tận tình lấy ví dụ khai sáng cho Lương Sùng, "Khác như quả đào với boson Z vậy."
Vừa nói vừa lia bút trên sổ ghi chép, vẽ một quả đào tối giản, viết thêm chữ z bên cạnh.
Lương Sùng nhìn lướt qua rồi dời mắt, nói: "Khác thật đấy ạ."
Người dẫn chương trình rốt cuộc nói xong, mời giáo sư Khổng lên bục. Khổng Thâm Phong đứng dậy, cuộc tán gẫu của hai người chấm dứt.
1. 2.
Ninh Diệc Duy vừa nói chuyện điện thoại với Chu Tử Duệ vừa ghép hình, Lương Sùng về cũng không biết.
Lương Sùng đứng ở cửa phòng suốt năm phút đồng hồ, khoanh tay nhìn Ninh Diệc Duy dừng ghép, tập trung thảo luận vấn đề tư thế bắt đầu buổi triển lãm cùng Chu Tử Duệ.
"Ninh Diệc Duy." Chờ Ninh Diệc Duy xác định tư thế xong, Lương Sùng gọi cậu.
Ninh Diệc Duy hết hồn, quay đầu nhìn, miệng bảo Chu Tử Duệ, "Lương Sùng về rồi, tao cúp đã", sau đó đặt điện thoại sang bên cạnh, đi lại chỗ Lương Sùng.
Lương Sùng còn chưa cất lời, điện thoại của chính hắn cũng vang lên. Hắn cầm lên liếc mắt nhìn, thấy là bà ngoại, liền dựa vai vào khung cửa, chặn đường ra của Ninh Diệc Duy, sau đó tiếp máy, chào bà buổi tối.
"Lương Sùng, " bà ngoại nói, "Ngày mai sang bà nhé."
Ninh Diệc Duy đến bên Lương Sùng, giơ tay như muốn đẩy hắn ra, Lương Sùng bắt được cổ tay cậu, kéo cậu về phía mìn., Chẳng mất bao sức lực Lương Sùng đã ôm được Ninh Diệc Duy vào lòng, bởi Ninh Diệc Duy cũng không nghiêm túc phản kháng.
"Có chuyện gì gấp ạ?" Hai người láo náo trong im lặng, Ninh Diệc Duy ngẩng mặt, rất muốn cười nhưng không dám phát ra tiếng, cậu ôm chặt eo Lương Sùng, tỏ vẻ muốn Lương Sùng mau buông mình ra.
Nhiệt độ Ninh Diệc Duy quá ấm áp, hai người dính cũng quá gần, Lương Sùng lui về sau một bước, nắm vai Ninh Diệc Duy vai, để cậu đứng cách mình xa xa.
Vừa lúc này, bà ngoại nói: "Bà nhờ sư thầy cầu giúp Khởi Triều một miếng ngọc bình an, lần sau con mang đi giúp bà. Đúng rồi, con có biết chuyện Tiểu Tổng thôi học không, Dĩ Hinh chưa nói gì với bà, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lương Sùng nhíu mày, không trực tiếp trả lời: "Bà nghe ai nói thế ạ?"
"Chiều Tiểu Tổng đến thăm bà, kể cho bà, " bà ngoại lo lắng khôn cùng, "Hỏi kĩ thì không chịu nói gì, bà cũng không biết có nên hỏi Dĩ Hinh không, nên hỏi con thử."
"Con không rõ lắm đâu ạ, " Lương Sùng trợn mắt đáp bừa, "Hay bà cứ hỏi dì thử xem.”
Bà ngoại nói, "Cũng được", do dự mà cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Ninh Diệc Duy nghe thấy vài từ mấu chốt, rất lắm chuyện hỏi han.
Sau khi Khổng Tổng bị trường đuổi học, Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh không yêu cầu Lương Sùng huỷ bỏ vụ kiện. Tuy nhiên, Khổng Thâm Phong đã sớm từ Tokyo trở về, bắt Khổng Tổng đi học cao đẳng, ngày ngày theo dõi nó đến lớp tan giờ. Hai vợ chồng suy tính rất lâu, cũng bàn bạc với Ninh Diệc Duy, cuối cùng đồng lòng quyết định khoan chưa nói ra chân tướng.
Bản thân Ninh Diệc Duy không quan trọng vấn đề đó, cậu chỉ lo lúc Lục Giai Cầm và Ninh Cường biết chuyện sẽ không vui.
Khang Dĩ Hinh không bình tĩnh bằng Khổng Thâm Phong. Bà khoá thẻ của Khổng Tổng, tinh thần và thể chất đều không được khoẻ, bà sống một mình ở căn hộ gần công ty, không trở về ngôi nhà có Khổng Tổng kia nữa. Ninh Diệc Duy cảm thấy bà rất cô đơn, thường sang chơi với bà. Đại khái trong lòng Khang Dĩ Hinh còn vấn vương việc lần đầu tiên chở Ninh Diệc Duy về nhà, Lục Giai Cầm làm bữa khuya cho cậu, tha thiết muốn tự mình chuẩn bị cho Ninh Diệc Duy một bữa khuya tràn đầy tình thương của mẹ, nhưng lúc nào cũng kết thúc trong tiếng la hét và phòng bếp mù mịt khói.
Mấy ngày trước, Ninh Diệc Duy trộm ở nhà một đống ảnh, sao chép tổng hợp thành quyển album từ bé đến lớn, tặng Khang Dĩ Hinh lúc hai người hẹn ăn trưa tại trung tâm thương mại. Ăn xong, Khang Dĩ Hinh định đưa Ninh Diệc Duy về, khi xuống gara trung tâm thương mại, Ninh Diệc Duy nhanh mắt trông thấy Khổng Tổng đứng cạnh xe bà dáo dác xung quanh.
Khang Dĩ Hinh và Ninh Diệc Duy nhìn nhau, cuối cùng Ninh Diệc Duy quyết định trốn vào thang máy.
Loại trường hợp ấy khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy mình và bố mẹ đẻ cứ như mấy con mèo trốn nhà đi chơi, mỗi người có trách nhiệm, có gia đình của riêng mình; đêm đêm mây đen gió lớn mới dám tụ họp, mặt trời mọc một phát lại phải tách chia.
Những giờ khắc tách chia khó lòng tránh được chua xót hẫng hụt, nhưng tạm thời họ chưa có biện pháp nào khác.
Lúc nghe Lương Sùng nói tới "Dì", tai Ninh Diệc Duy lập tức dựng lên.
"Không có gì, " Lương Sùng nói, "Bà ngoại biết chuyện nó bị đuổi thôi."
"Há, Lương Sùng, " Ninh Diệc Duy đảo mắt, "Sao anh dối trá với cả bà ngoại luôn vậy."
"Xin em chú ý dùng từ." Lương Sùng nói.
Ninh Diệc Duy không để ý câu cảnh cáo này, xem trò vui không chê chuyện lớn: “Ây da, lỡ bà ngoại biết chính anh là người tố cáo nó thì phải làm sao."
"Không phải anh tố, " Lương Sùng sửa lời cậu, "Là em tố."
Ninh Diệc Duy bĩu môi, không nhịn được hỏi Lương Sùng: "Nếu là em tố, vậy bao giờ em mới được xem cái email đó hả? Mọi người trong tổ thống nhất gửi em bài báo vụ lừa đảo hàng loạt trẻ thiểu năng phẫu thuật xin tiền trên mạng, nói chính là nó, rõ ràng đã thông đồng với nhau!"
"Không phải cho em xem rồi à." Lương Sùng lật lật điện thoại, tìm bức ảnh, đưa Ninh Diệc Duy xem.
Ninh Diệc Duy nghía cái cũng biết lại là mấy tấm ôm hôn Lương Sùng thuê người xử lý rõ nét để thỏa mãn thú vui kì quái của mình. Cậu thấy lần nào mắt đau lần đấy, liền đẩy điện thoại Lương Sùng ra, quyết định kết thúc đề tài, tính chạy đi khoe Lương Sùng bức ghép hình cầu Charles* 1000 mảnh sắp hoàn thành, nhưng lời chưa kịp nói đã bị Lương Sùng kéo về, một lần nữa dính càng chặt.
* Cầu Karl, còn gọi là cầu Charles, là một cây cầu có ý nghĩa lịch sử quan trọng tại Praha, Cộng hòa Séc, được bắt đầu xây vào năm 1357 dưới sự bảo trợ của hoàng đế Karl IV, và hoàn thành vào đầu thế kỷ 15.
Đây là cây cầu
Bộ ghép hình 1000 mảnh
HẾT CHƯƠNG 44.1.
1. Ngày 27 tháng 2, giai đoạn đầu tiên của phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã hoàn thành.
1. 1.
Lương Sùng và Khổng Thâm Phong cùng tham gia lễ khánh thành thông cáo báo chí.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình giới thiệu về phòng thí nghiệm. Dưới hàng đầu, Lương Sùng và Khổng Thâm Phong ngồi cạnh nhau, một kẻ âu phục giày da đồng bộ nhất quán, một kẻ âu phục giày da bị vợ bắt mặc.
Sau phần ngợi ca sự giúp đỡ tận tình của hiệu trưởng thì đến các hạng mục tài chính của phòng thí nghiệm. Lần này hiệu trưởng phái giáo sư Khổng tham gia buổi lễ, ông không dám không đi, nhưng kịch bản của người dẫn quá nhàm chán dễ hiểu, ông nghe một hồi lại buồn ngủ, không nhịn được cầm sách che miệng ngáp. Lương Sùng liếc mắt nhìn ông, không nói gì. Khổng Thâm Phong chú ý thấy ánh mắt của Lương Sùng, hạ sách xuống, nhỏ giọng nói với hắn: "Con nghe chưa, Tiểu Ninh tháng sau đi Geneva."
* Geneva là thành phố đông dân thứ hai ở Thụy Sĩ, nơi có trụ sở của CERN.
"Có nghe qua ạ." Mắt Lương Sùng vẫn hướng lên đài.
Khổng Thâm Phong hơi giật mình: "Trưa nay mới quyết định, sao con đã nghe rồi?"
"Trước khi buổi lễ bắt đầu, Ninh Diệc Duy đã phổ cập cháu nghe quá trình CERN phát hiện và kì vọng tìm được hạt Higg*." Lương Sùng vô cảm nói.
* Quá trình tìm kiếm hạt Higg là một trong những sự việc hào hứng nhất trong nghiên cứu, bởi nó có thể dẫn đến những khám phá mới, hoàn chỉnh vật lý hạt. Một số nhà lý thuyết nói rằng nó có thể mang ánh sáng đến cho toàn bộ những dạng tương tác mạnh mới, và số khác tin tương rằng việc nghiên cứu sẽ khám phá ra một vật lý cơ bản đối xứng mang tên "siêu đối xứng". Quá trình tìm kiếm đã bắt đầu từ hơn 10 năm trước, tại cả hai phòng nghiên cứu CERN tại Geneva và Fermilab ở Illinois.
Hiện tại điện thoại Lương Sùng vẫn không ngừng nhận được tin nhắn từ Ninh Diệc Duy. Vì một câu nhỡ mồm chế giễu: “Ai uyên bác được bằng em” bị Ninh Diệc Duy tưởng thật, cậu liền lấy hết sức bình sinh đề cử tài liệu cho hắn, cách mười phút gửi một tệp, kèm theo giới thiệu từng quyển. Không những vậy, như sợ Lương Sùng sản sinh tâm lý phản nghịch, cậu còn cẩn thận nhấn mạnh, mấy cái này chỉ để tham khảo không cần đọc hết, nếu thật sự không muốn tự đọc, Ninh Diệc Duy có thể đọc hắn nghe.
Thực tế, tuy trình độ vật lý của Lương Sùng không thể sánh bằng Ninh Diệc Duy nhưng cũng không tệ, thời đi học có thể xem là rất tốt, nên hồi bé Ninh Diệc Duy mới suốt ngày chạy sang nhà hắn mượn sách đấy thôi. Có điều chí Lương Sùng không đặt tại đó, không nghĩ mình nhất thiết phải đọc hiểu tất cả những tác phẩm tiêu biểu.
"Ra vậy!" Khổng Thâm Phong chẳng cảm thấy câu trả lời của hắn lạc quẻ, ông hỏi Lương Sùng, "Tiểu Ninh bắt đầu nói từ đoạn nào?"
Lương Sùng suy ngẫm, bình tĩnh thuật lại: "Năm 1929, Peter Higgs* được sinh ra bên bờ sông Len ở Anh."
* Peter Ware Higgs (29/5/1929) là một nhà vật lý lý thuyết người Anh và giáo sư danh dự tại Đại học Edinburgh, được biết đến với đề xuất về sự đối xứng trong thuyết điện yếu bị phá vỡ vào năm 1960. Với đề xuất này, Higgs giải thích nguồn gốc khối lượng của hạt cơ bản nói chung và của W và Z boson, Điều này được gọi là cơ chế Higgs.
"Cắt điểm phổ cập rất tốt." Khổng Thâm Phong đánh giá.
"..."
Lương Sùng không định bàn sâu vấn đề này với Khổng Thâm Phong, nhìn chằm chằm màn hình chiếu, làm bộ rất chăm chú.
Khổng Thâm Phong yên được một chốc, không có gì làm, lại như không phát hiện Lương Sùng rất hứng thú với bài nói của người dẫn chương trình, hỏi tiếp: "Tiểu Lương, con có đi không?"
Lương Sùng nghĩ nghĩ, đáp: "Lúc ấy bận, không đi cùng được."
Hai ngày sau xuất phát dự kiến của Ninh Diệc Duy Lương Sùng đều bận, dự định xong việc sẽ bay sang tặng Ninh Diệc Duy niềm vui bất ngờ. Hắn không dám chắc Khổng Thâm Phong có thể giữ được bí mật, chỉ nói phân nửa.
"Vậy tiếc quá, " Khổng Thâm Phong vui vẻ nói, "Dượng và dì cháu thì đều dành ra kì nghỉ rồi!"
"..."
Lương Sùng kiên nhẫn nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu một lúc, bỗng nhiên nhớ cái gì, quay đầu hỏi Khổng Thâm Phong: "Nhưng Ninh Diệc Duy chỉ đặt một vé bay thôi mà ạ?"
"Há, là thế này, " Khổng Thâm Phong giải thích, "Tiểu Ninh không biết bọn dượng muốn đi, dì con sợ Tiểu Ninh cảm thấy một mình đi du lịch cùng chúng ta không được tốt, nên muốn làm bộ tình cờ gặp mặt."
"Có chỗ nào khác nhau sao, " Lương Sùng chân thành hỏi.
Dù là thể loại chậm tiêu như Ninh Diệc Duy cũng có thể phân biệt được cố ý và tình cờ mà.
"Đương nhiên là có, " Khổng Thâm Phong nhỏ giọng, tận tình lấy ví dụ khai sáng cho Lương Sùng, "Khác như quả đào với boson Z vậy."
Vừa nói vừa lia bút trên sổ ghi chép, vẽ một quả đào tối giản, viết thêm chữ z bên cạnh.
Lương Sùng nhìn lướt qua rồi dời mắt, nói: "Khác thật đấy ạ."
Người dẫn chương trình rốt cuộc nói xong, mời giáo sư Khổng lên bục. Khổng Thâm Phong đứng dậy, cuộc tán gẫu của hai người chấm dứt.
1. 2.
Ninh Diệc Duy vừa nói chuyện điện thoại với Chu Tử Duệ vừa ghép hình, Lương Sùng về cũng không biết.
Lương Sùng đứng ở cửa phòng suốt năm phút đồng hồ, khoanh tay nhìn Ninh Diệc Duy dừng ghép, tập trung thảo luận vấn đề tư thế bắt đầu buổi triển lãm cùng Chu Tử Duệ.
"Ninh Diệc Duy." Chờ Ninh Diệc Duy xác định tư thế xong, Lương Sùng gọi cậu.
Ninh Diệc Duy hết hồn, quay đầu nhìn, miệng bảo Chu Tử Duệ, "Lương Sùng về rồi, tao cúp đã", sau đó đặt điện thoại sang bên cạnh, đi lại chỗ Lương Sùng.
Lương Sùng còn chưa cất lời, điện thoại của chính hắn cũng vang lên. Hắn cầm lên liếc mắt nhìn, thấy là bà ngoại, liền dựa vai vào khung cửa, chặn đường ra của Ninh Diệc Duy, sau đó tiếp máy, chào bà buổi tối.
"Lương Sùng, " bà ngoại nói, "Ngày mai sang bà nhé."
Ninh Diệc Duy đến bên Lương Sùng, giơ tay như muốn đẩy hắn ra, Lương Sùng bắt được cổ tay cậu, kéo cậu về phía mìn., Chẳng mất bao sức lực Lương Sùng đã ôm được Ninh Diệc Duy vào lòng, bởi Ninh Diệc Duy cũng không nghiêm túc phản kháng.
"Có chuyện gì gấp ạ?" Hai người láo náo trong im lặng, Ninh Diệc Duy ngẩng mặt, rất muốn cười nhưng không dám phát ra tiếng, cậu ôm chặt eo Lương Sùng, tỏ vẻ muốn Lương Sùng mau buông mình ra.
Nhiệt độ Ninh Diệc Duy quá ấm áp, hai người dính cũng quá gần, Lương Sùng lui về sau một bước, nắm vai Ninh Diệc Duy vai, để cậu đứng cách mình xa xa.
Vừa lúc này, bà ngoại nói: "Bà nhờ sư thầy cầu giúp Khởi Triều một miếng ngọc bình an, lần sau con mang đi giúp bà. Đúng rồi, con có biết chuyện Tiểu Tổng thôi học không, Dĩ Hinh chưa nói gì với bà, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Lương Sùng nhíu mày, không trực tiếp trả lời: "Bà nghe ai nói thế ạ?"
"Chiều Tiểu Tổng đến thăm bà, kể cho bà, " bà ngoại lo lắng khôn cùng, "Hỏi kĩ thì không chịu nói gì, bà cũng không biết có nên hỏi Dĩ Hinh không, nên hỏi con thử."
"Con không rõ lắm đâu ạ, " Lương Sùng trợn mắt đáp bừa, "Hay bà cứ hỏi dì thử xem.”
Bà ngoại nói, "Cũng được", do dự mà cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Ninh Diệc Duy nghe thấy vài từ mấu chốt, rất lắm chuyện hỏi han.
Sau khi Khổng Tổng bị trường đuổi học, Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh không yêu cầu Lương Sùng huỷ bỏ vụ kiện. Tuy nhiên, Khổng Thâm Phong đã sớm từ Tokyo trở về, bắt Khổng Tổng đi học cao đẳng, ngày ngày theo dõi nó đến lớp tan giờ. Hai vợ chồng suy tính rất lâu, cũng bàn bạc với Ninh Diệc Duy, cuối cùng đồng lòng quyết định khoan chưa nói ra chân tướng.
Bản thân Ninh Diệc Duy không quan trọng vấn đề đó, cậu chỉ lo lúc Lục Giai Cầm và Ninh Cường biết chuyện sẽ không vui.
Khang Dĩ Hinh không bình tĩnh bằng Khổng Thâm Phong. Bà khoá thẻ của Khổng Tổng, tinh thần và thể chất đều không được khoẻ, bà sống một mình ở căn hộ gần công ty, không trở về ngôi nhà có Khổng Tổng kia nữa. Ninh Diệc Duy cảm thấy bà rất cô đơn, thường sang chơi với bà. Đại khái trong lòng Khang Dĩ Hinh còn vấn vương việc lần đầu tiên chở Ninh Diệc Duy về nhà, Lục Giai Cầm làm bữa khuya cho cậu, tha thiết muốn tự mình chuẩn bị cho Ninh Diệc Duy một bữa khuya tràn đầy tình thương của mẹ, nhưng lúc nào cũng kết thúc trong tiếng la hét và phòng bếp mù mịt khói.
Mấy ngày trước, Ninh Diệc Duy trộm ở nhà một đống ảnh, sao chép tổng hợp thành quyển album từ bé đến lớn, tặng Khang Dĩ Hinh lúc hai người hẹn ăn trưa tại trung tâm thương mại. Ăn xong, Khang Dĩ Hinh định đưa Ninh Diệc Duy về, khi xuống gara trung tâm thương mại, Ninh Diệc Duy nhanh mắt trông thấy Khổng Tổng đứng cạnh xe bà dáo dác xung quanh.
Khang Dĩ Hinh và Ninh Diệc Duy nhìn nhau, cuối cùng Ninh Diệc Duy quyết định trốn vào thang máy.
Loại trường hợp ấy khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy mình và bố mẹ đẻ cứ như mấy con mèo trốn nhà đi chơi, mỗi người có trách nhiệm, có gia đình của riêng mình; đêm đêm mây đen gió lớn mới dám tụ họp, mặt trời mọc một phát lại phải tách chia.
Những giờ khắc tách chia khó lòng tránh được chua xót hẫng hụt, nhưng tạm thời họ chưa có biện pháp nào khác.
Lúc nghe Lương Sùng nói tới "Dì", tai Ninh Diệc Duy lập tức dựng lên.
"Không có gì, " Lương Sùng nói, "Bà ngoại biết chuyện nó bị đuổi thôi."
"Há, Lương Sùng, " Ninh Diệc Duy đảo mắt, "Sao anh dối trá với cả bà ngoại luôn vậy."
"Xin em chú ý dùng từ." Lương Sùng nói.
Ninh Diệc Duy không để ý câu cảnh cáo này, xem trò vui không chê chuyện lớn: “Ây da, lỡ bà ngoại biết chính anh là người tố cáo nó thì phải làm sao."
"Không phải anh tố, " Lương Sùng sửa lời cậu, "Là em tố."
Ninh Diệc Duy bĩu môi, không nhịn được hỏi Lương Sùng: "Nếu là em tố, vậy bao giờ em mới được xem cái email đó hả? Mọi người trong tổ thống nhất gửi em bài báo vụ lừa đảo hàng loạt trẻ thiểu năng phẫu thuật xin tiền trên mạng, nói chính là nó, rõ ràng đã thông đồng với nhau!"
"Không phải cho em xem rồi à." Lương Sùng lật lật điện thoại, tìm bức ảnh, đưa Ninh Diệc Duy xem.
Ninh Diệc Duy nghía cái cũng biết lại là mấy tấm ôm hôn Lương Sùng thuê người xử lý rõ nét để thỏa mãn thú vui kì quái của mình. Cậu thấy lần nào mắt đau lần đấy, liền đẩy điện thoại Lương Sùng ra, quyết định kết thúc đề tài, tính chạy đi khoe Lương Sùng bức ghép hình cầu Charles* 1000 mảnh sắp hoàn thành, nhưng lời chưa kịp nói đã bị Lương Sùng kéo về, một lần nữa dính càng chặt.
* Cầu Karl, còn gọi là cầu Charles, là một cây cầu có ý nghĩa lịch sử quan trọng tại Praha, Cộng hòa Séc, được bắt đầu xây vào năm 1357 dưới sự bảo trợ của hoàng đế Karl IV, và hoàn thành vào đầu thế kỷ 15.
Đây là cây cầu
Bộ ghép hình 1000 mảnh
HẾT CHƯƠNG 44.1.
Tác giả :
Tạp Bỉ Khâu 卡比丘