Nhập Thụy Chỉ Nam
Chương 17
Bị Lương Sùng nhìn trừng trừng bằng ánh mắt xa lạ, chân Khổng Tổng mềm nhũn. Nó thử biện giải: “Không phải, anh, em căn bản không chạm vào nó……”
—— là Ninh Diệc Duy đánh em.
“Cậu nói gì với em ấy,” Lương Sùng hoàn toàn không dao động, mặt lạnh tanh chất vấn nó, “Có phải cậu cảm thấy Ninh Diệc Duy rất dễ bắt nạt không?”
“Không phải……”
“Khổng Tổng, không có Khổng Thâm Phong, cậu tính là thứ gì?” Lương Sùng bình thản nói với Khổng Tổng.
Ánh mắt lẫn lời nói của hắn đều không quá gay gắt, nhưng đủ khiến Khổng Tổng sởn tóc gáy.
Chỉ là Khổng Tổng không hiểu nổi, Lương Sùng quen biết Ninh Diệc Duy thế nào, tại sao vì Ninh Diệc Duy mà đối xử với nó như vậy. Nó là em họ Lương Sùng, có quan hệ huyết thống; Ninh Diệc Duy mới đúng là cái loại “thứ gì”, trừ thông minh hơn nó một chút thì có chỗ nào sánh bằng nó chứ, mỗi ngày cùng Chu Tử Duệ lượn qua lượn lại như hai con chó đần ngứa hết cả mắt; thời điểm nó quen Lương Sùng, Ninh Diệc Duy chắc còn đang đào bùn ở quê.
Một Ninh Diệc Duy thôi mà, sao Lương Sùng đến nỗi trở mặt với nó?
“Anh,” Cổ họng Khổng Tổng chua chát, tầm nhìn phủ kín một màn sương, “Không phải như anh nói đâu.”
“Bố cậu không hỏi cậu, vậy để tôi,” Lương Sùng như thể không nghe thấy lời Khổng Tổng, hoà hoãn mà rõ ràng đặt câu hỏi, “Có định đổi trường không?”
“Em không đổi!” Khổng Tổng mất khống chế hét lên, lại tuyệt vọng nghiến chặt khớp hàm, nỗ lực khiến giọng mình có vẻ vững vàng, “Em không muốn đổi trường.”
Khổng Tổng khống chế cảm xúc, chỉ nghĩ được một điều duy nhất là phải làm sao để Lương Sùng buông tha mình. Nó nhìn sang chỗ Lục Giai Cầm và Ninh Tử Duệ đang đứng, đối mắt Lục Giai Cầm một giây, hổn hển gấp rút nói: “Thực sự xin lỗi.”
Lục Giai Cầm nín thinh. Khổng Tổng càng vội, nói thêm lần nữa: “Dì à, cháu thực sự xin lỗi mà.”
Nó đứng trước người phụ nữ trung niên ăn mặc như nhân viên nhà ăn, xin xỏ lia lịa, hết sức thành khẩn bổ sung: “Cháu không phải cố ý.”
“Tao thấy mày đúng, đúng là cố ý.” Chu Tử Duệ nhỏ giọng xen mồm.
Mắt Khổng Tổng loé lên, âm ngoan liếc xéo cậu. Chu Tử Duệ bị ánh nhìn ấy doạ sợ, rụt cổ im miệng.
“Dì à, dì tha thứ cho cháu được không?” Khổng Tổng lại quay sang Lục Giai Cầm, kiên trì muốn Lục Giai Cầm đáp lời mình.
Lục Giai Cầm nhìn Ninh Diệc Duy một cái, nói với Khổng Tổng: “Bỏ đi.”
Lại nói: “Chúng ta đi thôi, Duy Duy.”
Nghe cách Khổng Tổng nói chuyện, bà cảm giác Khổng Tổng và Lương Sùng hình như có quan hệ thân thích, hẳn đó là con trai giáo sư Khổng Ninh Diệc Duy thường nhắc.
Lục Giai Cầm không muốn Ninh Diệc Duy vì mình mà đắc tội giáo sư Khổng, cũng không hy vọng chuyện lần này từ bé xé to, bà nói với con: “Duy Duy, bố con còn chờ mẹ, mẹ phải đi.”
Ninh Diệc Duy chiều ý mẹ, túm cánh tay Lương Sùng, ngửa đầu dán sát tai hắn, Lương Sùng cúi đầu xuống, để Ninh Diệc Duy tiện nói vào tai mình.
“Mình đi đi thôi,” Ninh Diệc Duy thì thầm với Lương Sùng, “Sắp doạ mẹ em sợ rồi.”
Tay trái Ninh Diệc Duy còn bị Lương Sùng nắm chặt. Lương Sùng “Ừm” một tiếng, liếc Khổng Tổng vẫn đứng một bên, kéo Ninh Diệc Duy đi về phía Lục Giai Cầm: “Dì, để con đưa dì.”
Chu Tử Duệ về tầng trên tiếp tục dịch bài, Ninh Diệc Duy cùng Lương Sùng đưa Lục Giai Cầm ra cổng lớn trung tâm thực nghiệm.
Ninh Diệc Duy xa xa thấy xe Lương Sùng đậu cuối con đường mòn.
“Mẹ em sang nhà ăn số hai,” Ninh Diệc Duy nói với Lương Sùng, “Mình đi bộ được rồi.”
Lương Sùng gật đầu, ba người liền đi về phía nhà ăn.
Lục Giai Cầm không giống mọi khi, đi hơn nửa đường không nói câu nào.
Ninh Diệc Duy dù EQ kém cũng nhận ra cảm xúc của mẹ không ổn. Cậu dừng bước, cúi đầu nhìn Lục Giai Cầm: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Vành mắt Lục Giai Cầm đo đỏ, tay không kìm được cọ cọ trên váy. Ninh Diệc Duy thấy thế, trong lòng rất khó chịu, giữ lấy tay mẹ không cho bà cọ nữa: “Mẹ, mẹ làm gì đó.”
“Duy Duy,” Giọng Lục Giai Cầm nhẹ bẫng, “Mẹ khiến con mất mặt rồi.”
Bà chẳng bao giờ chăm chút ăn mặc, thường ngày cùng Ninh Cường nhập hàng đó đây, tới tới lui lui trong kho trữ, dễ làm dơ quần áo; hôm nay đến nhà ăn bàn việc cũng chỉ tuỳ tiện lấy trong tủ đồ một cái váy, mua cùng bà chị, giá cả không cao, còn bị giặt đến phai màu.
Ninh Diệc Duy từ bé đã ưu tú hơn người. Điều khiến Lục Giai Cầm lo sợ nhất chính là, sự tầm thường của bà và Ninh Cường rồi một ngày sẽ níu chân con.
“Mẹ đừng nói lời như thế nữa, con quan tâm những thứ ấy sao? Cái loại Khổng Tổng mới như vậy, đáng ghét kinh khủng,” Ninh Diệc Duy nắm chặt tay Lục Giai Cầm, vụng về khuyên giải bà, “Mẹ còn như thế con không vui đâu.”
Lục Giai Cầm đành thôi.
Bà nhìn Lương Sùng kề bên Ninh Diệc Duy, hỏi: “Tiểu Lương tổng tìm Duy Duy có việc à?”
“Vâng ạ,” Lương Sùng ôn hòa cười với bà, “Dắt em ấy đi tập xe, con sợ em ấy không qua được bài thi thực hành.”
“Em thấy anh là muốn tra tấn em thì có,” Ninh Diệc Duy nhân cơ hội cáo trạng, “Mẹ, Lương Sùng mỗi ngày đều bức ép con chui tới chui lui giữa đống xe cộ.”
Lục Giai Cầm cũng cười, nói: “Đừng nói bậy.”
Nhà ăn số hai đi một chút là đến. Lục Giai Cầm gọi cho Ninh Cường, Ninh Cường nói người phụ trách nhà ăn giữ họ lại ăn cơm, bảo bà mau lên tầng.
Lục Giai Cầm biết Lương Sùng không hợp những hoàn cảnh thế này, bà giải thích vài câu, tự mình đi lên.
Nhìn theo Lục Giai Cầm khuất bóng, Ninh Diệc Duy quay đầu, mắt trông mong hỏi Lương Sùng: “Tập xe thiệt hỏ?”
Lương Sùng liếc cậu một cái, không trả lời. Hắn lôi Ninh Diệc Duy đi về, nắm tay rất chặt, cái tay lành lặn của Ninh Diệc Duy bị hắn siết phát đau.
Vào xe, Ninh Diệc Duy ngồi ổn định, giữ lấy cánh tay Lương Sùng. Mu bàn tay cậu rất trắng, mấy chấm tụ máu li ti càng thêm nổi bật, nhìn qua thấy ghê người.
Lương Sùng khởi động xe nhưng chưa lái. Hắn cúi đầu nhìn tay Ninh Diệc Duy, lẳng lặng đưa tay trái chạm nhẹ.
“Không đau.” Ninh Diệc Duy cẩn thận quan sát biểu cảm Lương Sùng.
Thật lòng vừa nãy Ninh Diệc Duy cũng hơi hết hồn. Xưa nay cậu vẫn biết tính Lương Sùng khá bênh người mình, nhưng không ngờ bênh mạnh đến vậy.
“Đây là lần thứ hai em đánh người,” Ninh Diệc Duy muốn khuấy động không khí, tự hào nói, “Em cảm thấy mình rất có năng khiếu, Khổng Tổng bị em đánh sắp khóc luôn.”
Cuối cùng Lương Sùng cũng phải mở miệng: “Thế à, thì ra là bị em đánh khóc à.”
“Không dám nha,” Ninh Diệc Duy nói, cậu sà sang chỗ Lương Sùng, “Hôm nay anh dữ quá đi.”
Vừa lúc Lương Sùng cúi đầu, Ninh Diệc Duy đang ngửa đầu, hai người cách nhau quá gần, môi Lương Sùng chạm phải khoé môi Ninh Diệc Duy.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Diệc Duy là “môi Lương Sùng lạnh ghê”, rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Lương Sùng đơ mất một dây, dịch ra ngay lập tức, hắn tự nhiên nói: “Hôm nay nghỉ, không phải tập xe.”
“Hả! Tuyệt!” Ninh Diệc Duy vui sướng nói, “Cảm ơn!”
Lương Sùng vững vàng chuyển bánh, dẫm chân ga, xe đột nhiên tăng tốc không phòng bị, suýt nữa lao vào lùm cây, may mà kịp thời phanh gấp thoát nạn.
HẾT CHƯƠNG 17.
—— là Ninh Diệc Duy đánh em.
“Cậu nói gì với em ấy,” Lương Sùng hoàn toàn không dao động, mặt lạnh tanh chất vấn nó, “Có phải cậu cảm thấy Ninh Diệc Duy rất dễ bắt nạt không?”
“Không phải……”
“Khổng Tổng, không có Khổng Thâm Phong, cậu tính là thứ gì?” Lương Sùng bình thản nói với Khổng Tổng.
Ánh mắt lẫn lời nói của hắn đều không quá gay gắt, nhưng đủ khiến Khổng Tổng sởn tóc gáy.
Chỉ là Khổng Tổng không hiểu nổi, Lương Sùng quen biết Ninh Diệc Duy thế nào, tại sao vì Ninh Diệc Duy mà đối xử với nó như vậy. Nó là em họ Lương Sùng, có quan hệ huyết thống; Ninh Diệc Duy mới đúng là cái loại “thứ gì”, trừ thông minh hơn nó một chút thì có chỗ nào sánh bằng nó chứ, mỗi ngày cùng Chu Tử Duệ lượn qua lượn lại như hai con chó đần ngứa hết cả mắt; thời điểm nó quen Lương Sùng, Ninh Diệc Duy chắc còn đang đào bùn ở quê.
Một Ninh Diệc Duy thôi mà, sao Lương Sùng đến nỗi trở mặt với nó?
“Anh,” Cổ họng Khổng Tổng chua chát, tầm nhìn phủ kín một màn sương, “Không phải như anh nói đâu.”
“Bố cậu không hỏi cậu, vậy để tôi,” Lương Sùng như thể không nghe thấy lời Khổng Tổng, hoà hoãn mà rõ ràng đặt câu hỏi, “Có định đổi trường không?”
“Em không đổi!” Khổng Tổng mất khống chế hét lên, lại tuyệt vọng nghiến chặt khớp hàm, nỗ lực khiến giọng mình có vẻ vững vàng, “Em không muốn đổi trường.”
Khổng Tổng khống chế cảm xúc, chỉ nghĩ được một điều duy nhất là phải làm sao để Lương Sùng buông tha mình. Nó nhìn sang chỗ Lục Giai Cầm và Ninh Tử Duệ đang đứng, đối mắt Lục Giai Cầm một giây, hổn hển gấp rút nói: “Thực sự xin lỗi.”
Lục Giai Cầm nín thinh. Khổng Tổng càng vội, nói thêm lần nữa: “Dì à, cháu thực sự xin lỗi mà.”
Nó đứng trước người phụ nữ trung niên ăn mặc như nhân viên nhà ăn, xin xỏ lia lịa, hết sức thành khẩn bổ sung: “Cháu không phải cố ý.”
“Tao thấy mày đúng, đúng là cố ý.” Chu Tử Duệ nhỏ giọng xen mồm.
Mắt Khổng Tổng loé lên, âm ngoan liếc xéo cậu. Chu Tử Duệ bị ánh nhìn ấy doạ sợ, rụt cổ im miệng.
“Dì à, dì tha thứ cho cháu được không?” Khổng Tổng lại quay sang Lục Giai Cầm, kiên trì muốn Lục Giai Cầm đáp lời mình.
Lục Giai Cầm nhìn Ninh Diệc Duy một cái, nói với Khổng Tổng: “Bỏ đi.”
Lại nói: “Chúng ta đi thôi, Duy Duy.”
Nghe cách Khổng Tổng nói chuyện, bà cảm giác Khổng Tổng và Lương Sùng hình như có quan hệ thân thích, hẳn đó là con trai giáo sư Khổng Ninh Diệc Duy thường nhắc.
Lục Giai Cầm không muốn Ninh Diệc Duy vì mình mà đắc tội giáo sư Khổng, cũng không hy vọng chuyện lần này từ bé xé to, bà nói với con: “Duy Duy, bố con còn chờ mẹ, mẹ phải đi.”
Ninh Diệc Duy chiều ý mẹ, túm cánh tay Lương Sùng, ngửa đầu dán sát tai hắn, Lương Sùng cúi đầu xuống, để Ninh Diệc Duy tiện nói vào tai mình.
“Mình đi đi thôi,” Ninh Diệc Duy thì thầm với Lương Sùng, “Sắp doạ mẹ em sợ rồi.”
Tay trái Ninh Diệc Duy còn bị Lương Sùng nắm chặt. Lương Sùng “Ừm” một tiếng, liếc Khổng Tổng vẫn đứng một bên, kéo Ninh Diệc Duy đi về phía Lục Giai Cầm: “Dì, để con đưa dì.”
Chu Tử Duệ về tầng trên tiếp tục dịch bài, Ninh Diệc Duy cùng Lương Sùng đưa Lục Giai Cầm ra cổng lớn trung tâm thực nghiệm.
Ninh Diệc Duy xa xa thấy xe Lương Sùng đậu cuối con đường mòn.
“Mẹ em sang nhà ăn số hai,” Ninh Diệc Duy nói với Lương Sùng, “Mình đi bộ được rồi.”
Lương Sùng gật đầu, ba người liền đi về phía nhà ăn.
Lục Giai Cầm không giống mọi khi, đi hơn nửa đường không nói câu nào.
Ninh Diệc Duy dù EQ kém cũng nhận ra cảm xúc của mẹ không ổn. Cậu dừng bước, cúi đầu nhìn Lục Giai Cầm: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Vành mắt Lục Giai Cầm đo đỏ, tay không kìm được cọ cọ trên váy. Ninh Diệc Duy thấy thế, trong lòng rất khó chịu, giữ lấy tay mẹ không cho bà cọ nữa: “Mẹ, mẹ làm gì đó.”
“Duy Duy,” Giọng Lục Giai Cầm nhẹ bẫng, “Mẹ khiến con mất mặt rồi.”
Bà chẳng bao giờ chăm chút ăn mặc, thường ngày cùng Ninh Cường nhập hàng đó đây, tới tới lui lui trong kho trữ, dễ làm dơ quần áo; hôm nay đến nhà ăn bàn việc cũng chỉ tuỳ tiện lấy trong tủ đồ một cái váy, mua cùng bà chị, giá cả không cao, còn bị giặt đến phai màu.
Ninh Diệc Duy từ bé đã ưu tú hơn người. Điều khiến Lục Giai Cầm lo sợ nhất chính là, sự tầm thường của bà và Ninh Cường rồi một ngày sẽ níu chân con.
“Mẹ đừng nói lời như thế nữa, con quan tâm những thứ ấy sao? Cái loại Khổng Tổng mới như vậy, đáng ghét kinh khủng,” Ninh Diệc Duy nắm chặt tay Lục Giai Cầm, vụng về khuyên giải bà, “Mẹ còn như thế con không vui đâu.”
Lục Giai Cầm đành thôi.
Bà nhìn Lương Sùng kề bên Ninh Diệc Duy, hỏi: “Tiểu Lương tổng tìm Duy Duy có việc à?”
“Vâng ạ,” Lương Sùng ôn hòa cười với bà, “Dắt em ấy đi tập xe, con sợ em ấy không qua được bài thi thực hành.”
“Em thấy anh là muốn tra tấn em thì có,” Ninh Diệc Duy nhân cơ hội cáo trạng, “Mẹ, Lương Sùng mỗi ngày đều bức ép con chui tới chui lui giữa đống xe cộ.”
Lục Giai Cầm cũng cười, nói: “Đừng nói bậy.”
Nhà ăn số hai đi một chút là đến. Lục Giai Cầm gọi cho Ninh Cường, Ninh Cường nói người phụ trách nhà ăn giữ họ lại ăn cơm, bảo bà mau lên tầng.
Lục Giai Cầm biết Lương Sùng không hợp những hoàn cảnh thế này, bà giải thích vài câu, tự mình đi lên.
Nhìn theo Lục Giai Cầm khuất bóng, Ninh Diệc Duy quay đầu, mắt trông mong hỏi Lương Sùng: “Tập xe thiệt hỏ?”
Lương Sùng liếc cậu một cái, không trả lời. Hắn lôi Ninh Diệc Duy đi về, nắm tay rất chặt, cái tay lành lặn của Ninh Diệc Duy bị hắn siết phát đau.
Vào xe, Ninh Diệc Duy ngồi ổn định, giữ lấy cánh tay Lương Sùng. Mu bàn tay cậu rất trắng, mấy chấm tụ máu li ti càng thêm nổi bật, nhìn qua thấy ghê người.
Lương Sùng khởi động xe nhưng chưa lái. Hắn cúi đầu nhìn tay Ninh Diệc Duy, lẳng lặng đưa tay trái chạm nhẹ.
“Không đau.” Ninh Diệc Duy cẩn thận quan sát biểu cảm Lương Sùng.
Thật lòng vừa nãy Ninh Diệc Duy cũng hơi hết hồn. Xưa nay cậu vẫn biết tính Lương Sùng khá bênh người mình, nhưng không ngờ bênh mạnh đến vậy.
“Đây là lần thứ hai em đánh người,” Ninh Diệc Duy muốn khuấy động không khí, tự hào nói, “Em cảm thấy mình rất có năng khiếu, Khổng Tổng bị em đánh sắp khóc luôn.”
Cuối cùng Lương Sùng cũng phải mở miệng: “Thế à, thì ra là bị em đánh khóc à.”
“Không dám nha,” Ninh Diệc Duy nói, cậu sà sang chỗ Lương Sùng, “Hôm nay anh dữ quá đi.”
Vừa lúc Lương Sùng cúi đầu, Ninh Diệc Duy đang ngửa đầu, hai người cách nhau quá gần, môi Lương Sùng chạm phải khoé môi Ninh Diệc Duy.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Diệc Duy là “môi Lương Sùng lạnh ghê”, rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Lương Sùng đơ mất một dây, dịch ra ngay lập tức, hắn tự nhiên nói: “Hôm nay nghỉ, không phải tập xe.”
“Hả! Tuyệt!” Ninh Diệc Duy vui sướng nói, “Cảm ơn!”
Lương Sùng vững vàng chuyển bánh, dẫm chân ga, xe đột nhiên tăng tốc không phòng bị, suýt nữa lao vào lùm cây, may mà kịp thời phanh gấp thoát nạn.
HẾT CHƯƠNG 17.
Tác giả :
Tạp Bỉ Khâu 卡比丘