Nhập Cốt Tương Tư
Chương 36
Giang Miễn vừa đẩy chân khí vào cơ thể Hà Ứng Hoan vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Từng khoảnh khắc hai người ở chung lúc trước xẹt qua đáy lòng, hắn khi thì cười khẽ dịu dàng, khi thì nhíu mày thở dài, chỉ cảm thấy quãng thời gian ở cùng y dù hạnh phúc hay thống khổ, giờ đây nghĩ lại đều trở nên vô tận ngọt ngào.
Nhưng đã vô pháp quay đầu.
Giang Miễn cúi đầu nhìn người trong lòng, khuôn mặt dù vẫn giống xưa nhưng y đã mất đi tất cả tri giác. Lòng hắn không khỏi như bị đao cứa, đau đớn vô biên vô hạn rốt cục lan tràn, khó có cách nào kìm nén.
Bốn phía tĩnh lặng như vậy.
Đôi mắt mê mê mang mang, vừa như không nhìn rõ cái gì, vừa như khắp nơi đều là dáng hình Hà Ứng Hoan— hắn vươn tay chạm vào, tất cả lại hóa hư vô.
Giữa lúc sững sờ ngơ ngẩn, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
“Đời người đắc ý hãy vui tràn. Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!* Ha ha! Thơ hay, rượu tuyệt!” Tiếng cười sang sảng kia nghe thật quen tai.
Giang Miễn cả kinh như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, thần trí thanh minh hơn rất nhiều. Quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy có một nam tử mặc xiêm y giản dị đang đi tới. Người kia tướng mạo bình thường, tay cầm bình rượu nhẹ nhàng đung đưa, nụ cười biếng nhác, dáng vẻ phóng khoáng.
“Ngô đại ca?” Giang Miễn vừa nhìn thấy mặt người kia đã kêu lên thành tiếng, “Tại sao huynh lại ở đây?”
Ngô Tiếu Kiệt ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Cái miếu đổ nát này cũng đâu phải do ngươi mua, ngươi tới thì được mà ta tới thì không sao?”
Giang Miễn ngẩn ngơ không còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm với người kia. Hắn chỉ ôm chặt người trong lòng, giọng nói run rẩy, “Đại ca tới Lâm An thăm đồ đệ sao? Tiếc quá, huynh đến trễ một bước rồi, Ứng Hoan… đã chết.”
Giang Miễn nói mấy câu ngắn ngủi mà như đã phải trút đi tất thảy sức lực, đau đớn dường ngấm vào tận xương tủy, bi ai trong lòng càng hơn trước vạn phần.
Vậy mà, Ngô Tiếu Kiệt nghe xong lại chỉ bật cười, tiến đến gần, lấy chân đá thi thể Hà Ứng Hoan một cái.
“Đang yên đang lành, làm sao mà lại chết?” Ngô Tiếu Kiệt liếc mắt, cười tươi như hoa rồi ra chiều đắc ý nói, “Ta biết rồi! Nhất định là tên tiểu tử thối này nghe nói gần đây ta vừa chế thành Cửu chuyển hoàn hồn đan nên quyết định chết để cướp linh dược của ta. Ừm, thật đúng là càng ngày càng bướng bỉnh.”
Giang Miễn dở khóc dở cười, một tia hi vọng lại lóe lên trong đáy lòng. Hắn vội la lên, “Ứng Hoan vừa mới tắt thở không bao lâu, nếu Ngô đại ca đã có thần dược thì nhanh cứu y với.”
Ngô Tiếu Kiệt không vội đáp người, chỉ cúi người thăm dò hơi thở của Hà Ứng Hoan rồi lại kiểm tra mạch đập y, thì thào nói nhỏ, “Thì ra là thế. Tiểu tử này không nghe lời ta dặn, vọng động chân khí đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, có chết cũng đáng đời.”
Dứt lời, người nọ không tiếp tục cứu chữa mà chỉ cười hì hì ngồi xuống bên cạnh.
Giang Miễn nhất thời tức giận, hai hàng lông mày cau lại, sắc mặt hơi sầm xuống. Hắn khàn giọng, “Ngô đại ca, Ứng Hoan dù gì cũng là đồ đệ huynh, y có mắc sai lầm thì huynh cũng không thể thấy chết không cứu.”
Hắn mọi khi luôn ôn ôn hòa hòa, lúc này giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc, vẻ mặt càng khiến người ta sợ hãi.
Vẫn cái dáng vẻ dửng dưng ấy, Ngô Tiếu Kiệt nghiêng đầu liếc hắn, “Giang huynh đệ, ta và ngươi có hơn hai mươi năm giao tình, quen biết lâu như vậy, ta chưa bao giờ thấy ngươi thất hồn lạc phách như bây giờ.”
“…”
“Ta đi xuôi về nam đã nghe không ít tin đồn, lẽ nào những lời đồn nhảm này… là thật?”
Giang Miễn nghẹn họng không nói một lời.
Ngô Tiếu Kiệt vỗ tay cười ha hả, ừng ực uống một ngụm rượu lớn rồi trêu ghẹo, “Nếu Giang huynh đệ đã ở cùng tiểu Hoan thì chẳng phải vai vế của ngươi sẽ vô duyên vô cớ thấp hơn ta một bậc ư? Ôi cha, ta đúng là hời to rồi.”
Giang Miễn đỏ cả mặt, vội vàng né tránh ánh mắt người kia, “Cứu người quan trọng hơn.”
“Được rồi được rồi, vì chiếm lợi của ngươi nên ta không thể không cứu nó được.”
Nói xong, Ngô Tiếu Kiệt lấy một viên thuốc màu xanh biếc từ trong tay áo ra rồi nhét vào miệng Hà Ứng Hoan. Sau đó, người nọ đặt y ngồi xuống, điểm mấy huyệt đạo trên người y, bàn tay đặt sát lưng y nhằm giúp y đả thông kinh mạch.
Không bao lâu, hơi sương bốc lên từ trên đầu cả hai.
Giang Miễn ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt. Hắn lo lắng vạn phần, mồ hôi lạnh trên trán chảy không ngừng, dù không xuất lực nhưng dường như còn mệt mỏi hơn Ngô Tiếu Kiệt.
Nửa canh giờ sau, mí mắt Hà Ứng Hoan đột nhiên giật giật. Y ‘khụ’ một tiếng phun ra một ngụm máu bầm.
“Cuối cùng cũng cứu được rồi.” Ngô Tiếu Kiệt thấp giọng cười đẩy y vào lòng Giang Miễn, “Giang huynh đệ đã có thể an tâm chưa?”
Giang Miễn ôm thật chặt Hà Ứng Hoan. Hắn nhận ra dù y khí lực yếu ớt nhưng rốt cục đã có thể hô hấp. Trong lòng nhẹ nhõm, hắn luôn miệng nói lời tạ ơn.
“Ta cứu đồ đệ của ta sao lại còn phải nghe ngươi cảm ơn này nọ? Ô, có phải ta nên sớm đổi cách xưng hô với ngươi không?”
Sắc mặt đã khôi phục như thường, Giang Miễn mỉm cười không thèm để ý Ngô Tiếu Kiệt đang trêu chọc mình, chỉ ôm Hà Ứng Hoan rồi đứng dậy. Vừa mới bước được một bước, hắn bỗng trượt chân suýt chút nữa ngã nhào ra đất. Hóa ra do ngồi quá lâu, hơn nữa tinh thần căng thẳng kích động, hai chân đã mềm nhũn từ lâu.
Ngô Tiếu Kiệt thấy thế không nhịn được mà bật cười ha hả.
Giang Miễn cũng không buồn bực. Hắn nhếch mép phì cười theo.
Hôm nay đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện từ đại bi cho đến đại hỉ, giờ này khắc này, hắn mới xác xác thực thực yên tâm. Cảm giác tưởng đã mất đi mà có lại vô cùng sung sướng, hắn nhận thấy ngoại trừ Hà Ứng Hoan, người gì chuyện gì cũng không còn quan trọng. Hắn một lòng thầm nghĩ nắm chặt tay người kia, không bao giờ buông ra nữa.
Ngô Tiếu Kiệt lắc lắc bầu rượu đi bên cạnh Giang Miễn, bước được mấy bước lại đột nhiên nói, “Dù tiểu Hoan giữ được tính mệnh nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Gân mạch tay chân nó đã đứt, sợ rằng rất khó chữa trị.” Dừng lại một chút, Ngô Tiếu Kiệt vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Giang Miễn, “Nếu nó trở thành người tàn phế thì ta không muốn nuôi nữa đâu.”
Mặt không đổi sắc, Giang Miễn chỉ rũ mi, đưa tay vuốt vuốt mái tóc Hà Ứng Hoan. Nụ cười thoáng nở bên môi, ánh mắt dịu dàng như nước, hắn nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, “Ta nuôi.”
——
*Hai câu thơ trong bài Tương tiến tửu, tác giả Lý Bạch, người dịch Hoàng Tạo, Tương Như
Nhưng đã vô pháp quay đầu.
Giang Miễn cúi đầu nhìn người trong lòng, khuôn mặt dù vẫn giống xưa nhưng y đã mất đi tất cả tri giác. Lòng hắn không khỏi như bị đao cứa, đau đớn vô biên vô hạn rốt cục lan tràn, khó có cách nào kìm nén.
Bốn phía tĩnh lặng như vậy.
Đôi mắt mê mê mang mang, vừa như không nhìn rõ cái gì, vừa như khắp nơi đều là dáng hình Hà Ứng Hoan— hắn vươn tay chạm vào, tất cả lại hóa hư vô.
Giữa lúc sững sờ ngơ ngẩn, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
“Đời người đắc ý hãy vui tràn. Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!* Ha ha! Thơ hay, rượu tuyệt!” Tiếng cười sang sảng kia nghe thật quen tai.
Giang Miễn cả kinh như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, thần trí thanh minh hơn rất nhiều. Quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy có một nam tử mặc xiêm y giản dị đang đi tới. Người kia tướng mạo bình thường, tay cầm bình rượu nhẹ nhàng đung đưa, nụ cười biếng nhác, dáng vẻ phóng khoáng.
“Ngô đại ca?” Giang Miễn vừa nhìn thấy mặt người kia đã kêu lên thành tiếng, “Tại sao huynh lại ở đây?”
Ngô Tiếu Kiệt ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Cái miếu đổ nát này cũng đâu phải do ngươi mua, ngươi tới thì được mà ta tới thì không sao?”
Giang Miễn ngẩn ngơ không còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm với người kia. Hắn chỉ ôm chặt người trong lòng, giọng nói run rẩy, “Đại ca tới Lâm An thăm đồ đệ sao? Tiếc quá, huynh đến trễ một bước rồi, Ứng Hoan… đã chết.”
Giang Miễn nói mấy câu ngắn ngủi mà như đã phải trút đi tất thảy sức lực, đau đớn dường ngấm vào tận xương tủy, bi ai trong lòng càng hơn trước vạn phần.
Vậy mà, Ngô Tiếu Kiệt nghe xong lại chỉ bật cười, tiến đến gần, lấy chân đá thi thể Hà Ứng Hoan một cái.
“Đang yên đang lành, làm sao mà lại chết?” Ngô Tiếu Kiệt liếc mắt, cười tươi như hoa rồi ra chiều đắc ý nói, “Ta biết rồi! Nhất định là tên tiểu tử thối này nghe nói gần đây ta vừa chế thành Cửu chuyển hoàn hồn đan nên quyết định chết để cướp linh dược của ta. Ừm, thật đúng là càng ngày càng bướng bỉnh.”
Giang Miễn dở khóc dở cười, một tia hi vọng lại lóe lên trong đáy lòng. Hắn vội la lên, “Ứng Hoan vừa mới tắt thở không bao lâu, nếu Ngô đại ca đã có thần dược thì nhanh cứu y với.”
Ngô Tiếu Kiệt không vội đáp người, chỉ cúi người thăm dò hơi thở của Hà Ứng Hoan rồi lại kiểm tra mạch đập y, thì thào nói nhỏ, “Thì ra là thế. Tiểu tử này không nghe lời ta dặn, vọng động chân khí đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, có chết cũng đáng đời.”
Dứt lời, người nọ không tiếp tục cứu chữa mà chỉ cười hì hì ngồi xuống bên cạnh.
Giang Miễn nhất thời tức giận, hai hàng lông mày cau lại, sắc mặt hơi sầm xuống. Hắn khàn giọng, “Ngô đại ca, Ứng Hoan dù gì cũng là đồ đệ huynh, y có mắc sai lầm thì huynh cũng không thể thấy chết không cứu.”
Hắn mọi khi luôn ôn ôn hòa hòa, lúc này giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc, vẻ mặt càng khiến người ta sợ hãi.
Vẫn cái dáng vẻ dửng dưng ấy, Ngô Tiếu Kiệt nghiêng đầu liếc hắn, “Giang huynh đệ, ta và ngươi có hơn hai mươi năm giao tình, quen biết lâu như vậy, ta chưa bao giờ thấy ngươi thất hồn lạc phách như bây giờ.”
“…”
“Ta đi xuôi về nam đã nghe không ít tin đồn, lẽ nào những lời đồn nhảm này… là thật?”
Giang Miễn nghẹn họng không nói một lời.
Ngô Tiếu Kiệt vỗ tay cười ha hả, ừng ực uống một ngụm rượu lớn rồi trêu ghẹo, “Nếu Giang huynh đệ đã ở cùng tiểu Hoan thì chẳng phải vai vế của ngươi sẽ vô duyên vô cớ thấp hơn ta một bậc ư? Ôi cha, ta đúng là hời to rồi.”
Giang Miễn đỏ cả mặt, vội vàng né tránh ánh mắt người kia, “Cứu người quan trọng hơn.”
“Được rồi được rồi, vì chiếm lợi của ngươi nên ta không thể không cứu nó được.”
Nói xong, Ngô Tiếu Kiệt lấy một viên thuốc màu xanh biếc từ trong tay áo ra rồi nhét vào miệng Hà Ứng Hoan. Sau đó, người nọ đặt y ngồi xuống, điểm mấy huyệt đạo trên người y, bàn tay đặt sát lưng y nhằm giúp y đả thông kinh mạch.
Không bao lâu, hơi sương bốc lên từ trên đầu cả hai.
Giang Miễn ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt. Hắn lo lắng vạn phần, mồ hôi lạnh trên trán chảy không ngừng, dù không xuất lực nhưng dường như còn mệt mỏi hơn Ngô Tiếu Kiệt.
Nửa canh giờ sau, mí mắt Hà Ứng Hoan đột nhiên giật giật. Y ‘khụ’ một tiếng phun ra một ngụm máu bầm.
“Cuối cùng cũng cứu được rồi.” Ngô Tiếu Kiệt thấp giọng cười đẩy y vào lòng Giang Miễn, “Giang huynh đệ đã có thể an tâm chưa?”
Giang Miễn ôm thật chặt Hà Ứng Hoan. Hắn nhận ra dù y khí lực yếu ớt nhưng rốt cục đã có thể hô hấp. Trong lòng nhẹ nhõm, hắn luôn miệng nói lời tạ ơn.
“Ta cứu đồ đệ của ta sao lại còn phải nghe ngươi cảm ơn này nọ? Ô, có phải ta nên sớm đổi cách xưng hô với ngươi không?”
Sắc mặt đã khôi phục như thường, Giang Miễn mỉm cười không thèm để ý Ngô Tiếu Kiệt đang trêu chọc mình, chỉ ôm Hà Ứng Hoan rồi đứng dậy. Vừa mới bước được một bước, hắn bỗng trượt chân suýt chút nữa ngã nhào ra đất. Hóa ra do ngồi quá lâu, hơn nữa tinh thần căng thẳng kích động, hai chân đã mềm nhũn từ lâu.
Ngô Tiếu Kiệt thấy thế không nhịn được mà bật cười ha hả.
Giang Miễn cũng không buồn bực. Hắn nhếch mép phì cười theo.
Hôm nay đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện từ đại bi cho đến đại hỉ, giờ này khắc này, hắn mới xác xác thực thực yên tâm. Cảm giác tưởng đã mất đi mà có lại vô cùng sung sướng, hắn nhận thấy ngoại trừ Hà Ứng Hoan, người gì chuyện gì cũng không còn quan trọng. Hắn một lòng thầm nghĩ nắm chặt tay người kia, không bao giờ buông ra nữa.
Ngô Tiếu Kiệt lắc lắc bầu rượu đi bên cạnh Giang Miễn, bước được mấy bước lại đột nhiên nói, “Dù tiểu Hoan giữ được tính mệnh nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Gân mạch tay chân nó đã đứt, sợ rằng rất khó chữa trị.” Dừng lại một chút, Ngô Tiếu Kiệt vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Giang Miễn, “Nếu nó trở thành người tàn phế thì ta không muốn nuôi nữa đâu.”
Mặt không đổi sắc, Giang Miễn chỉ rũ mi, đưa tay vuốt vuốt mái tóc Hà Ứng Hoan. Nụ cười thoáng nở bên môi, ánh mắt dịu dàng như nước, hắn nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, “Ta nuôi.”
——
*Hai câu thơ trong bài Tương tiến tửu, tác giả Lý Bạch, người dịch Hoàng Tạo, Tương Như
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu