Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm
Chương 16
“Ông đây kệ mẹ.”
Để lại một câu, Phương Phức Nùng xoay người đi thẳng không chút do dự. Tony gọi hắn, Đường Ách cũng gọi nhưng hắn đều chẳng thèm đoái hoài. Vừa ra khỏi phòng được vài bước thì đã nghe thấy giọng nói của Chiến Dật Phi.
“Phương Phức Nùng! Anh đứng lại!” Chiến Dật Phi đuổi theo ra cửa, đứng cách Phương Phức Nùng khoảng ba mét, “Cái gì gọi là đi ra từ cùng một chỗ? Chúng ta quen nhau được bao lâu? Anh dựa vào đâu mà nghĩ chúng ta là cùng một loại người? Rồi lại dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta không phải?!”
“Chỗ đó…” Phương Phức Nùng dừng bước nhưng không xoay người lại, hắn chỉ hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Chiến Dật Phi.
Trong hành lang u ám dài chưa đến hai mét, ánh đèn cảm biến sau lớp thạch cao tỏa ra chút ánh sáng ấm áp tựa như đang nheo mắt quan sát hai người đàn ông.
“Đó là nơi mà mấy hộ gia đình dùng chung một cái nhà vệ sinh, mùa đông cũng không có nước nóng mà tắm, nhà tắm công cộng gần đó lúc nào cũng xếp hàng dài dằng dặc… Đó là nơi mà mưa có tí đã ngập lênh láng, trước đây đi đâu cũng phải xắn ống quần lên tận trên đầu gối, dù ngày tạnh ráo thì mùi ẩm mốc vẫn tản mát khắp nơi…” Phương Phức Nùng từ từ xoay người lại, gương mặt bình tĩnh lại nghiêm túc, không còn chút ngả ngớn cợt nhả thường ngày nào nữa – thực ra khuôn mặt hắn khi không có biểu cảm gì nhìn rất đáng sợ, chỉ riêng đôi mắt sâu hun hút kia đã có thể khiến người ta run rẩy không thôi. Hắn nhìn Chiến Dật Phi, xoáy thẳng vào ánh mắt của y mà nói, “Tận cùng những góc khuất tối tăm ở nơi đó, không phải mại dâm thì cũng là bán thuốc phiện, có thể bạn cùng bàn mấy ngày không gặp đã vào trại cải tạo từ lúc nào, hoặc có thể vừa ngủ dậy thì người phụ nữ ở nhà đối diện đã nhảy lầu tự sát!”
Chiến Dật Phi run lẩy bẩy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đôi mắt cũng vằn vện đỏ lòm.
Hơi men phủ đầy trên mặt, bước chân liêu xiêu không vững, Phương Phức Nùng tiến về phía trước cho đến khi hai người gần trong gang tấc.
“Tôi nói chúng ta khác nhau là vì tôi dám còn cậu không dám! Tôi muốn tiền thì tôi dám đi tranh đoạt, không dựa vào cầu cạnh hay quỳ gối van xin, không bao giờ thẹn với lương tâm mình dù chỉ một chút…” Phương Phức Nùng đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của Chiến Dật Phi, kéo y lại gần mình – hai người đàn ông chỉ hơn kém nhau một cen-ti-mét, thân dưới dính sát lại, mũi cũng suýt nữa đụng vào nhau.
Tay của Phương Phức Nùng suồng sã vuốt dọc eo Chiến Dật Phi, năm ngón tay lần mò xuống dưới chậm rãi lướt vòng quanh cho đến khi ôm trọn lấy mông y, ngón giữa ép vào kẽ mông cách một lớp quần. Quá đáng hơn, hắn còn nhẹ nhàng chuyển động đũng quần, để thân dưới của mình liên tục cọ sát vào đối phương.
Quả thực không còn là mượn rượu nổi điên nữa, đây là đùa giỡn lưu manh với ông chủ rồi.
Sự nghiêm túc trước đó đã mất tăm mất tích, Phương Phức Nùng vừa cợt nhả trêu ghẹo vừa cười đến hại nước hại dân. Hắn kề sát khuôn mặt đào hoa của mình vào mặt Chiến Dật Phi, khoảng cách nhỏ đến độ như sắp hôn lên môi y: “Tôi muốn người nào thì sẽ dám cướp lấy, tuyệt đối sẽ không để cho người đó giạng chân trên giường thằng khác…”
Tim đập nhanh đến kỳ quặc, trong nháy mắt máu cũng dồn hết lên trên mặt, Chiến Dật Phi kinh hãi mở to hai mắt nhìn đuôi mắt lẳng lơ của Phương Phức Nùng, sau đó lại lập tức quay đi.
Hắn lại dùng giọng giả thanh của hoa đán để hát: “Quạnh quẽ lẻ loi ta hồi cung một mình –”
Lần này là đi thật.
Chiến Dật Phi lạnh mặt quay lại trong phòng thì thấy Tony đang giúp Đường Ách mặc áo khoác, gã thấp hơn Đường Ách đến hơn mười phân, khi làm việc này còn phải kiễng chân, quả thực nhìn giống hệt một tên nô tài.
“Em về đây. Chán chết.” Mọi việc biến thành thế này cũng có hơi mất mặt, Đường Ách buồn bã ỉu xìu liếc Chiến Dật Phi rồi định đi ra ngoài. Cậu ta quả thực rất buồn bực, Phương Phức Nùng trong ấn tượng không phải là kẻ uống có một lít rượu đã say quắc cần câu, thù hận gom góp mấy năm nay không thể kết thúc vội vàng chóng vánh như thế được.
Sắc mặt Chiến Dật Phi vẫn chưa hòa nhã hơn chút nào, y lạnh lùng nói: “Hôm nay em tới chỗ tôi ngủ.”
“Đã nói rồi, không muốn đi, không có hứng.” Đường Ách lại liếc y một cái, sự khinh miệt không thèm che giấu hiện ra nơi đáy mắt, sau đó cậu ta quay đầu đi thẳng – chưa đi nổi một bước thì người đàn ông phía sau đã mạnh mẽ giữ chặt tay cậu.
“Ngồi xuống cho tôi!” Chiến Dật Phi rống lên, đôi mắt đỏ quạch như loài báo săn ngửi thấy con mồi. Y vừa khống chế tay Đường Ách vừa giật phăng tấm khăn trải bàn ra khiến bát đĩa cơm canh trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất. Y dí mặt Đường Ách xuống bàn ăn, thò tay cởi quần cậu ta.
Nhìn tư thế như vậy, hiển nhiên là Chiến Dật Phi muốn làm Đường Ách ngay tại chỗ, Tony bị dọa sợ bèn nhào tời quỳ mọp bên chân y: “Chiến tổng… Chiến tổng… Ngày mai Tiểu Đường nhà chúng tôi thực sự phải đi họp báo mà…”
“Cút ra!” Chiến Dật Phi nhấc chân đạp đối phương ngã ngửa, rút dương v*t đã cương của mình ra rồi đâm thẳng vào trong thân thể Đường Ách.
Đường Ách nghĩ có thể dùng chiêu cũ, lợi dụng sự mê luyến của Chiến Dật Phi đối với mình để cãi lộn bàn lùi đến cùng, kiểu gì cũng không để cho y toại nguyện. Nhưng cậu ta đột nhiên nhận ra, lúc này không thể làm như vậy được. Lửa giận châm ngòi dục vọng, người đàn ông này không biết bị cái gì kích thích trêu chọc, rõ ràng là đang muốn chơi đến cùng.
Mấy năm nay cũng luyện được khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cậu ta biết ‘Khi đã mắc câu thì không nên giãy giụa’. Đường Ách giả vờ chống cự đôi chút, nhưng khi vật cứng nóng hầm hập kia đi vào thì lập tức đổi giọng gọi “chồng ơi”.
Buổi tối về chỗ ở của Chiến Dật Phi, hai người lại quần nhau thêm hiệp nữa. Đã quá quen với đủ loại tư thế cho người ta làm, Đường Ách cực kỳ phối hợp, chủ động bày ra điệu bộ khiêu gợi quyến rũ, vừa hét vừa lắc lư theo nhịp nhấp của đối phương, mãi cho đến tận khi Chiến Dật Phi không kham nổi nữa, bắn hết vào trong cơ thể cậu ta.
Cũng chẳng thèm dọn dẹp chiến trường, hai người ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Khi Đường Ách ngái ngủ mở mắt dậy thì Chiến Dật Phi đã tắm rửa xong xuôi, mặc sơ-mi đứng trước gương ngắm nghía chọn xem chiếc cà vạt nào phù hợp.
Đường Ách toàn thân trần trụi, mặt úp xuống gối, hai chân duỗi trên chăn, mơ mơ màng màng hỏi: “Không ngủ thêm à?”
“Tôi tới công ty.” Chiến Dật Phi liếc nhìn tình nhân, tầm mắt quét dọc từ đùi trong loang lổ đầy tinh dịch hướng lên lỗ sau sưng đỏ rồi tới phần eo của cậu ta. Làn da của Đường Ách trắng nõn mềm mịn chết người, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim đập nhanh, miệng lưỡi khô khốc. Chỉ có điều trên lưng cậu ta chi chít những vết sẹo hỗn độn, tổn thương do bị rạch bằng vật nhọn nhìn như cành cây hay nhánh sông, gần mông trái còn có một mảng da bị rách to chừng một nắm tay.
Ngay từ khi bắt đầu Đường Ách đã không gạt Chiến Dật Phi, nói hết cho y về quá khứ nghĩ đến mà kinh hãi của mình. Trong một khách sạn ở thủ đô lãng mạn Paris, Đường Ách kể cho y rằng, trước đây có một kẻ biến thái thích chơi cậu ta, đồng thời còn muốn điêu khắc trên cơ thể của cậu, người nọ quyền cao chức trọng, khí chất nho nhã như nghệ sĩ. Đường Ách kể lại đầy bi thương thống khổ, diễn cảm lưu loát, thậm chí còn rơi nước mắt lã chã.
Chiến Dật Phi nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Chẳng phải có họp báo sao?”
“Không muốn đi, eo đau. Tony khắc sắp xếp nghệ sĩ khác tới lấp chỗ trống, dù sao cũng chỉ là tiết mục nhỏ thôi.” Đường Ách vẫn nằm sấp trên giường, lười biếng quay đầu nhìn Chiến Dật Phi, “Anh cũng đừng đến công ty, tới ôm em ngủ thêm giấc nữa được không?”
“Tôi khác với em. Tôi không có ai lấp chỗ trống cho cả.” Gấp lên, vòng qua, thắt nút, thít chặt, Chiến Dật Phi thắt cà vạt xong xuôi, cúi đầu liếc nhìn Đường Ách rồi đi thẳng ra cửa.
Tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, hơn nửa tiếng sau, Chiến Dật Phi bước vào sảnh công ty. Y bước đi vội vàng, vừa vào đã hỏi lễ tân: “Phương Phức Nùng đâu? Có đi làm không?”
“Á… Có, có đi.” Người đẹp trực lễ tân đang mải lướt weibo, cười tủm tỉm xem video hài hước trên mạng thì bị ông chủ xuất hiện bất thình lình dọa cho hết hồn.
Người đẹp thấp thỏm bất an chờ sếp tổng xử phạt mình, nhưng rồi chỉ thấy sự vui mừng thoáng hiện trên gương mặt đối phương, y hoàn toàn không thèm truy cứu chuyện cô bỏ bê công việc, chỉ để lại một câu “Bảo anh ta lập tức tới văn phòng của tôi.” rồi vội vàng rời đi.
Bác lao công của công ty đang tưới nước cho chậu cây cảnh trong văn phòng giám đốc, bà có hơi nghễnh ngãng, mắt lại mờ, vậy mà vẫn cảm nhận được bầu không khí quái dị giữa hai người đàn ông.
Hai người chỉ ngồi đối diện nhau, anh không mở miệng thì tôi cũng chẳng hé răng nửa lời.
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Chiến Dật Phi mân mê lá đơn từ chức trong tay, mặt không đổi sắc hỏi Phương Phức Nùng: “Chẳng phải là ‘ông đây kệ mẹ’ à, sao giờ vẫn còn lởn vởn ở đây?”
“Công việc không có gì nhiều, tới bàn giao một chút rồi đi ngay.” Cách một chiếc bàn giám đốc, Phương Phức Nùng ngồi bắt tréo chân, thái độ bình thường, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Chiến Dật Phi hừ lạnh, đẩy lá đơn từ chức vẫn nằm nguyên trong phong bì về phía hắn: “Anh cầm lá đơn này về đi, tối hôm qua chúng ta đều quá chén, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Phương Phức Nùng không động tay, nhíu mày nhả từng chữ: “Không được đâu… Lời nói ra như tên đã bắn, không thể rút lại được…”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, bảo anh cầm về thì cầm về đi!” Nhận ra giọng điệu bản thân có phần hơi quá, Chiến Dật Phi nhếch môi, ánh mắt sắc bén cũng dịu lại đôi chút, “Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin. Thử anh là tôi không tốt.” Dừng một chút, y lại nói tiếp, “Đường Ách đã đồng ý làm đại diện phát ngôn cho Miya, anh cứ lo làm việc của mình là được.”
Thấy đối phương không có chút nhiệt tình trở lại làm việc nào, Chiến Dật Phi nói thêm: “Năm nay Đường Ách hai mươi ba tuổi, là thần tượng mới nổi đang được Hoàn Ngu nâng đỡ, lại đang đóng một bộ phim truyền hình cổ trang cải biên từ game, cuối năm còn có thể nhận thêm hai bộ phim điện ảnh bom tấn. Sự nghiệp của Đường Ách đang trên đà thăng hoa, sức ảnh hưởng của cậu ta đối với nữ giới từ mười tám đến hai mươi bảy tuổi không hề tầm thường, mà nhóm người đó lại là đối tượng khách hàng chính của Miya. Tôi tin rằng không đến hai năm, Đường Ách sẽ rở thành ‘ngôi sao mới nổi hot nhất trong nước’, tôi cũng tin vào độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng và khả năng thu hút truyền thông của cậu ta sẽ giúp Miya nhận được sự chú ý trên thị trường.” Khi nói những điều này, Chiến Dật Phi cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu vững vàng, y nhìn thẳng vào mắt Phương Phức Nùng, “Đây mới là lý do tôi chọn Đường Ách làm đại diện phát ngôn cho Miya, không liên quan gì tới tình cảm cá nhân.”
Thấy đối phương vẫn híp mắt không đáp lại, Chiến Dật Phi trầm mặt xuống: “Đây chính là ‘dám nghĩ dám làm’ và ‘không thẹn với lòng’ của anh sao? Vậy mà tôi chỉ thấy ‘đánh trống bỏ dùi’ và ‘bỏ dở nửa chừng’ thôi đấy. Tôi thuê anh không phải vì cái tát hôm đó khiến tôi vui vẻ, tôi coi trọng năng lực của anh, đồng thời cũng thích sự vô liêm sỉ của anh –”
“Nếu không cầm về thì quả là có chút không biết điều rồi.” Phương Phức Nùng mở miệng chặn lời Chiến Dật Phi, thò tay cầm lấy lá đơn từ chức của mình, hắn đứng dậy, xoay người định rời đi, “Hôm qua quả thực tôi uống hơi nhiều, nói năng lộn xộn, thần trí không rõ ràng, hôm nay chắc sẽ đau đầu lắm đây.”
“Đợi đã.”
Quay đầu lại: “Cái gì?”
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Dật Phi vốn định hỏi có thật ngời kia cũng từng sống ở Đồng phổ phường như mình hay không, nhưng lấn cấn mấy chục giây, cuối cùng y vẫn quyết đổi câu hỏi, “Quần trong của anh màu phấn hồng thật đấy à?”
Chần chờ mấy giây, Phương Phức Nùng nhếch môi, giơ ngón trỏ đặt giữa hai môi của mình: “My secret.”
Không chờ đối phương hỏi thêm nữa, hắn xoay người đi thẳng.
Sau khi trở về văn phòng của mình, Phương Phức Nùng mở chiếc phong bì nguyên tem kia ra.
Hắn rút từ trong phong bì ra một tờ giấy trắng được gấp gọn gàng xinh đẹp, thực ra lá đơn từ chức này hoàn toàn trống trơn không có lấy một chữ.
Hắn vốn không hề có ý định từ chức.
Hết chương 16.
Để lại một câu, Phương Phức Nùng xoay người đi thẳng không chút do dự. Tony gọi hắn, Đường Ách cũng gọi nhưng hắn đều chẳng thèm đoái hoài. Vừa ra khỏi phòng được vài bước thì đã nghe thấy giọng nói của Chiến Dật Phi.
“Phương Phức Nùng! Anh đứng lại!” Chiến Dật Phi đuổi theo ra cửa, đứng cách Phương Phức Nùng khoảng ba mét, “Cái gì gọi là đi ra từ cùng một chỗ? Chúng ta quen nhau được bao lâu? Anh dựa vào đâu mà nghĩ chúng ta là cùng một loại người? Rồi lại dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta không phải?!”
“Chỗ đó…” Phương Phức Nùng dừng bước nhưng không xoay người lại, hắn chỉ hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Chiến Dật Phi.
Trong hành lang u ám dài chưa đến hai mét, ánh đèn cảm biến sau lớp thạch cao tỏa ra chút ánh sáng ấm áp tựa như đang nheo mắt quan sát hai người đàn ông.
“Đó là nơi mà mấy hộ gia đình dùng chung một cái nhà vệ sinh, mùa đông cũng không có nước nóng mà tắm, nhà tắm công cộng gần đó lúc nào cũng xếp hàng dài dằng dặc… Đó là nơi mà mưa có tí đã ngập lênh láng, trước đây đi đâu cũng phải xắn ống quần lên tận trên đầu gối, dù ngày tạnh ráo thì mùi ẩm mốc vẫn tản mát khắp nơi…” Phương Phức Nùng từ từ xoay người lại, gương mặt bình tĩnh lại nghiêm túc, không còn chút ngả ngớn cợt nhả thường ngày nào nữa – thực ra khuôn mặt hắn khi không có biểu cảm gì nhìn rất đáng sợ, chỉ riêng đôi mắt sâu hun hút kia đã có thể khiến người ta run rẩy không thôi. Hắn nhìn Chiến Dật Phi, xoáy thẳng vào ánh mắt của y mà nói, “Tận cùng những góc khuất tối tăm ở nơi đó, không phải mại dâm thì cũng là bán thuốc phiện, có thể bạn cùng bàn mấy ngày không gặp đã vào trại cải tạo từ lúc nào, hoặc có thể vừa ngủ dậy thì người phụ nữ ở nhà đối diện đã nhảy lầu tự sát!”
Chiến Dật Phi run lẩy bẩy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đôi mắt cũng vằn vện đỏ lòm.
Hơi men phủ đầy trên mặt, bước chân liêu xiêu không vững, Phương Phức Nùng tiến về phía trước cho đến khi hai người gần trong gang tấc.
“Tôi nói chúng ta khác nhau là vì tôi dám còn cậu không dám! Tôi muốn tiền thì tôi dám đi tranh đoạt, không dựa vào cầu cạnh hay quỳ gối van xin, không bao giờ thẹn với lương tâm mình dù chỉ một chút…” Phương Phức Nùng đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của Chiến Dật Phi, kéo y lại gần mình – hai người đàn ông chỉ hơn kém nhau một cen-ti-mét, thân dưới dính sát lại, mũi cũng suýt nữa đụng vào nhau.
Tay của Phương Phức Nùng suồng sã vuốt dọc eo Chiến Dật Phi, năm ngón tay lần mò xuống dưới chậm rãi lướt vòng quanh cho đến khi ôm trọn lấy mông y, ngón giữa ép vào kẽ mông cách một lớp quần. Quá đáng hơn, hắn còn nhẹ nhàng chuyển động đũng quần, để thân dưới của mình liên tục cọ sát vào đối phương.
Quả thực không còn là mượn rượu nổi điên nữa, đây là đùa giỡn lưu manh với ông chủ rồi.
Sự nghiêm túc trước đó đã mất tăm mất tích, Phương Phức Nùng vừa cợt nhả trêu ghẹo vừa cười đến hại nước hại dân. Hắn kề sát khuôn mặt đào hoa của mình vào mặt Chiến Dật Phi, khoảng cách nhỏ đến độ như sắp hôn lên môi y: “Tôi muốn người nào thì sẽ dám cướp lấy, tuyệt đối sẽ không để cho người đó giạng chân trên giường thằng khác…”
Tim đập nhanh đến kỳ quặc, trong nháy mắt máu cũng dồn hết lên trên mặt, Chiến Dật Phi kinh hãi mở to hai mắt nhìn đuôi mắt lẳng lơ của Phương Phức Nùng, sau đó lại lập tức quay đi.
Hắn lại dùng giọng giả thanh của hoa đán để hát: “Quạnh quẽ lẻ loi ta hồi cung một mình –”
Lần này là đi thật.
Chiến Dật Phi lạnh mặt quay lại trong phòng thì thấy Tony đang giúp Đường Ách mặc áo khoác, gã thấp hơn Đường Ách đến hơn mười phân, khi làm việc này còn phải kiễng chân, quả thực nhìn giống hệt một tên nô tài.
“Em về đây. Chán chết.” Mọi việc biến thành thế này cũng có hơi mất mặt, Đường Ách buồn bã ỉu xìu liếc Chiến Dật Phi rồi định đi ra ngoài. Cậu ta quả thực rất buồn bực, Phương Phức Nùng trong ấn tượng không phải là kẻ uống có một lít rượu đã say quắc cần câu, thù hận gom góp mấy năm nay không thể kết thúc vội vàng chóng vánh như thế được.
Sắc mặt Chiến Dật Phi vẫn chưa hòa nhã hơn chút nào, y lạnh lùng nói: “Hôm nay em tới chỗ tôi ngủ.”
“Đã nói rồi, không muốn đi, không có hứng.” Đường Ách lại liếc y một cái, sự khinh miệt không thèm che giấu hiện ra nơi đáy mắt, sau đó cậu ta quay đầu đi thẳng – chưa đi nổi một bước thì người đàn ông phía sau đã mạnh mẽ giữ chặt tay cậu.
“Ngồi xuống cho tôi!” Chiến Dật Phi rống lên, đôi mắt đỏ quạch như loài báo săn ngửi thấy con mồi. Y vừa khống chế tay Đường Ách vừa giật phăng tấm khăn trải bàn ra khiến bát đĩa cơm canh trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất. Y dí mặt Đường Ách xuống bàn ăn, thò tay cởi quần cậu ta.
Nhìn tư thế như vậy, hiển nhiên là Chiến Dật Phi muốn làm Đường Ách ngay tại chỗ, Tony bị dọa sợ bèn nhào tời quỳ mọp bên chân y: “Chiến tổng… Chiến tổng… Ngày mai Tiểu Đường nhà chúng tôi thực sự phải đi họp báo mà…”
“Cút ra!” Chiến Dật Phi nhấc chân đạp đối phương ngã ngửa, rút dương v*t đã cương của mình ra rồi đâm thẳng vào trong thân thể Đường Ách.
Đường Ách nghĩ có thể dùng chiêu cũ, lợi dụng sự mê luyến của Chiến Dật Phi đối với mình để cãi lộn bàn lùi đến cùng, kiểu gì cũng không để cho y toại nguyện. Nhưng cậu ta đột nhiên nhận ra, lúc này không thể làm như vậy được. Lửa giận châm ngòi dục vọng, người đàn ông này không biết bị cái gì kích thích trêu chọc, rõ ràng là đang muốn chơi đến cùng.
Mấy năm nay cũng luyện được khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cậu ta biết ‘Khi đã mắc câu thì không nên giãy giụa’. Đường Ách giả vờ chống cự đôi chút, nhưng khi vật cứng nóng hầm hập kia đi vào thì lập tức đổi giọng gọi “chồng ơi”.
Buổi tối về chỗ ở của Chiến Dật Phi, hai người lại quần nhau thêm hiệp nữa. Đã quá quen với đủ loại tư thế cho người ta làm, Đường Ách cực kỳ phối hợp, chủ động bày ra điệu bộ khiêu gợi quyến rũ, vừa hét vừa lắc lư theo nhịp nhấp của đối phương, mãi cho đến tận khi Chiến Dật Phi không kham nổi nữa, bắn hết vào trong cơ thể cậu ta.
Cũng chẳng thèm dọn dẹp chiến trường, hai người ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Khi Đường Ách ngái ngủ mở mắt dậy thì Chiến Dật Phi đã tắm rửa xong xuôi, mặc sơ-mi đứng trước gương ngắm nghía chọn xem chiếc cà vạt nào phù hợp.
Đường Ách toàn thân trần trụi, mặt úp xuống gối, hai chân duỗi trên chăn, mơ mơ màng màng hỏi: “Không ngủ thêm à?”
“Tôi tới công ty.” Chiến Dật Phi liếc nhìn tình nhân, tầm mắt quét dọc từ đùi trong loang lổ đầy tinh dịch hướng lên lỗ sau sưng đỏ rồi tới phần eo của cậu ta. Làn da của Đường Ách trắng nõn mềm mịn chết người, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim đập nhanh, miệng lưỡi khô khốc. Chỉ có điều trên lưng cậu ta chi chít những vết sẹo hỗn độn, tổn thương do bị rạch bằng vật nhọn nhìn như cành cây hay nhánh sông, gần mông trái còn có một mảng da bị rách to chừng một nắm tay.
Ngay từ khi bắt đầu Đường Ách đã không gạt Chiến Dật Phi, nói hết cho y về quá khứ nghĩ đến mà kinh hãi của mình. Trong một khách sạn ở thủ đô lãng mạn Paris, Đường Ách kể cho y rằng, trước đây có một kẻ biến thái thích chơi cậu ta, đồng thời còn muốn điêu khắc trên cơ thể của cậu, người nọ quyền cao chức trọng, khí chất nho nhã như nghệ sĩ. Đường Ách kể lại đầy bi thương thống khổ, diễn cảm lưu loát, thậm chí còn rơi nước mắt lã chã.
Chiến Dật Phi nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Chẳng phải có họp báo sao?”
“Không muốn đi, eo đau. Tony khắc sắp xếp nghệ sĩ khác tới lấp chỗ trống, dù sao cũng chỉ là tiết mục nhỏ thôi.” Đường Ách vẫn nằm sấp trên giường, lười biếng quay đầu nhìn Chiến Dật Phi, “Anh cũng đừng đến công ty, tới ôm em ngủ thêm giấc nữa được không?”
“Tôi khác với em. Tôi không có ai lấp chỗ trống cho cả.” Gấp lên, vòng qua, thắt nút, thít chặt, Chiến Dật Phi thắt cà vạt xong xuôi, cúi đầu liếc nhìn Đường Ách rồi đi thẳng ra cửa.
Tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, hơn nửa tiếng sau, Chiến Dật Phi bước vào sảnh công ty. Y bước đi vội vàng, vừa vào đã hỏi lễ tân: “Phương Phức Nùng đâu? Có đi làm không?”
“Á… Có, có đi.” Người đẹp trực lễ tân đang mải lướt weibo, cười tủm tỉm xem video hài hước trên mạng thì bị ông chủ xuất hiện bất thình lình dọa cho hết hồn.
Người đẹp thấp thỏm bất an chờ sếp tổng xử phạt mình, nhưng rồi chỉ thấy sự vui mừng thoáng hiện trên gương mặt đối phương, y hoàn toàn không thèm truy cứu chuyện cô bỏ bê công việc, chỉ để lại một câu “Bảo anh ta lập tức tới văn phòng của tôi.” rồi vội vàng rời đi.
Bác lao công của công ty đang tưới nước cho chậu cây cảnh trong văn phòng giám đốc, bà có hơi nghễnh ngãng, mắt lại mờ, vậy mà vẫn cảm nhận được bầu không khí quái dị giữa hai người đàn ông.
Hai người chỉ ngồi đối diện nhau, anh không mở miệng thì tôi cũng chẳng hé răng nửa lời.
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Chiến Dật Phi mân mê lá đơn từ chức trong tay, mặt không đổi sắc hỏi Phương Phức Nùng: “Chẳng phải là ‘ông đây kệ mẹ’ à, sao giờ vẫn còn lởn vởn ở đây?”
“Công việc không có gì nhiều, tới bàn giao một chút rồi đi ngay.” Cách một chiếc bàn giám đốc, Phương Phức Nùng ngồi bắt tréo chân, thái độ bình thường, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Chiến Dật Phi hừ lạnh, đẩy lá đơn từ chức vẫn nằm nguyên trong phong bì về phía hắn: “Anh cầm lá đơn này về đi, tối hôm qua chúng ta đều quá chén, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Phương Phức Nùng không động tay, nhíu mày nhả từng chữ: “Không được đâu… Lời nói ra như tên đã bắn, không thể rút lại được…”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, bảo anh cầm về thì cầm về đi!” Nhận ra giọng điệu bản thân có phần hơi quá, Chiến Dật Phi nhếch môi, ánh mắt sắc bén cũng dịu lại đôi chút, “Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin. Thử anh là tôi không tốt.” Dừng một chút, y lại nói tiếp, “Đường Ách đã đồng ý làm đại diện phát ngôn cho Miya, anh cứ lo làm việc của mình là được.”
Thấy đối phương không có chút nhiệt tình trở lại làm việc nào, Chiến Dật Phi nói thêm: “Năm nay Đường Ách hai mươi ba tuổi, là thần tượng mới nổi đang được Hoàn Ngu nâng đỡ, lại đang đóng một bộ phim truyền hình cổ trang cải biên từ game, cuối năm còn có thể nhận thêm hai bộ phim điện ảnh bom tấn. Sự nghiệp của Đường Ách đang trên đà thăng hoa, sức ảnh hưởng của cậu ta đối với nữ giới từ mười tám đến hai mươi bảy tuổi không hề tầm thường, mà nhóm người đó lại là đối tượng khách hàng chính của Miya. Tôi tin rằng không đến hai năm, Đường Ách sẽ rở thành ‘ngôi sao mới nổi hot nhất trong nước’, tôi cũng tin vào độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng và khả năng thu hút truyền thông của cậu ta sẽ giúp Miya nhận được sự chú ý trên thị trường.” Khi nói những điều này, Chiến Dật Phi cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu vững vàng, y nhìn thẳng vào mắt Phương Phức Nùng, “Đây mới là lý do tôi chọn Đường Ách làm đại diện phát ngôn cho Miya, không liên quan gì tới tình cảm cá nhân.”
Thấy đối phương vẫn híp mắt không đáp lại, Chiến Dật Phi trầm mặt xuống: “Đây chính là ‘dám nghĩ dám làm’ và ‘không thẹn với lòng’ của anh sao? Vậy mà tôi chỉ thấy ‘đánh trống bỏ dùi’ và ‘bỏ dở nửa chừng’ thôi đấy. Tôi thuê anh không phải vì cái tát hôm đó khiến tôi vui vẻ, tôi coi trọng năng lực của anh, đồng thời cũng thích sự vô liêm sỉ của anh –”
“Nếu không cầm về thì quả là có chút không biết điều rồi.” Phương Phức Nùng mở miệng chặn lời Chiến Dật Phi, thò tay cầm lấy lá đơn từ chức của mình, hắn đứng dậy, xoay người định rời đi, “Hôm qua quả thực tôi uống hơi nhiều, nói năng lộn xộn, thần trí không rõ ràng, hôm nay chắc sẽ đau đầu lắm đây.”
“Đợi đã.”
Quay đầu lại: “Cái gì?”
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Dật Phi vốn định hỏi có thật ngời kia cũng từng sống ở Đồng phổ phường như mình hay không, nhưng lấn cấn mấy chục giây, cuối cùng y vẫn quyết đổi câu hỏi, “Quần trong của anh màu phấn hồng thật đấy à?”
Chần chờ mấy giây, Phương Phức Nùng nhếch môi, giơ ngón trỏ đặt giữa hai môi của mình: “My secret.”
Không chờ đối phương hỏi thêm nữa, hắn xoay người đi thẳng.
Sau khi trở về văn phòng của mình, Phương Phức Nùng mở chiếc phong bì nguyên tem kia ra.
Hắn rút từ trong phong bì ra một tờ giấy trắng được gấp gọn gàng xinh đẹp, thực ra lá đơn từ chức này hoàn toàn trống trơn không có lấy một chữ.
Hắn vốn không hề có ý định từ chức.
Hết chương 16.
Tác giả :
Vi Nặc Lạp