Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 62: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (8)
Chương 62: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (8)
Editor: Tiêu
Beta: Min
Con ngươi của Thời Kham khẽ run, hơi thở nóng rực, vững vàng kéo người ôm vào trong ngực.
“Có ngươi, ta mới có hồn.” Nhϊế͙p͙ Gia thực sự rất yêu hắn, thời thời khắc khắc muốn nói rõ tình ý của mình cho hắn biết. Y nắm tay Thời Kham, vuốt nhẹ vết chai do luyện đao kiếm của hắn, thanh âm dịu dàng vang bên tai hắn, khắc sâu vào tâm hồn.
Thời Kham nắm chặt tay y, kề môi bên tai y hôn khẽ, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ của y, “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ rằng có thể có được ngươi.”
18 năm qua, tiểu quốc vương mỗi ngày một lớn dần, không phải không dám hy vọng xa vời mà là chưa từng có ý nghĩ kiều diễm vượt quá bổn phận. Tình yêu vô hạn lúc này, đều bắt đầu vào thời điểm hắn trở về thành Trác Lộc hai tháng trước, lúc nhìn về phía đài Huyền Vũ, phần tình cảm này bất ngờ mà kịch liệt, không hề báo trước khiến cho hắn không kịp ứng phó, không biết phải xử sự ra sao. May mà, quốc vương của hắn cũng giống như hắn vậy.
Người thực sự có được hồn là hắn.
Nhϊế͙p͙ Gia vùi mình trong lòng Thời Kham, cùng hắn vành tai chạm tóc mai một hồi lâu, thể hiện tình cảm cho nhau biết, tựa như hai con thú hoang cứu vớt lẫn nhau lúc hoạn nạn.
“Đây là cái gì?” Hai người nói chuyện xong, lực chú ý của Thời Kham đặt lên găng tay sắt lạnh lẽo bị hắn ủ nóng trêи cổ tay.
Hắn nâng cổ tay lên nhìn, Nhϊế͙p͙ Gia sợ hết hồn: “Cẩn thận!”
Máy móc bị nội lực của Thời Kham kϊƈɦ phát, một cái kim sắt bắn ra trong nháy mắt. Thời Kham phản ứng cấp tốc, nghiêng đầu tránh thoát, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, chậu cây cảnh phía sau bị bắn thủng. Có thể hiểu được nếu như có một người đứng ở đó, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức mà không hiểu tại sao mình mất mạng.
Nhϊế͙p͙ Gia sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt tay Thời Kham, hô hấp vẫn còn run rẩy.
“Ta không sao.” Thời Kham vội vã vỗ vỗ lưng y an ủi, sau đó mới tỉ mỉ nhìn vật nhỏ trêи tay.
“Đây là để ngươi phòng thân. Ám khí trong đó có thể bổ sung lại.” Nhϊế͙p͙ Gia giải thích cho hắn: “Tư Không Hàn trọng sinh, gã đối với ngươi hay ta đều vô cùng thống hận, bây giờ gã đã biết đượcsự tồn tại của Huyền Giáp, sẽ nghĩ cách đối phó ngươi. Còn có cái này.” Nói xong, y nhảy xuống đất, lấy ra một vậtbằng gỗ hình chữ thập (十) cực kỳ nhỏ gọn từ một ngách cạnh giá sách, đưa đến trước mặt Thời Kham, giương nỏ, đặt một mũi tên lên, hướng về phía chậucây cảnh vừa nãy, bóp cò.
Mũi tên được phóng ra, cây cảnh nhỏ bị bắn xuyên thủng nhưng vẫn nằm bất động trêи giá đựng, chỉ có lỗ thủng trêи thân cây. Có thể tượng tượng được cái nỏ nhỏ này có uy lực cường đại bao nhiêu, cho dù là cung thập lục cực nặng cũng sợ rằng không sánh nổi!
Thời Kham kinh ngạc trong nháy mắt, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu quốc vương, trong lòng chỉ còn lại vô hạn dịu dàng, tiểu quốc vương của hắn đang nghĩ tất cả các biện pháp bảo vệ hắn.
“Đừng lo Tư Không Hàn, coi như không có gã, vì ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Thời Kham nắm thật chặt tay y, thâm tình mà trịnh trọng nói.
Hắn đươngnhiên không để Tư Không Hàn vào mắt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn cùng Nhϊế͙p͙ Gia thương yêu cùng lo lắng cho nhau.
“Thật ngoan.” Nhϊế͙p͙ Gia nở nụ cười, ôm lấy hắn, thưởng cho Thời Kham một cái hôn.
Thời Kham xoa xoa đầu y, cười nói: “Lực sát thương của nó rất lớn, nếu như có thể chế tạo ra số lượng lớn để trang bị cho quân đội thì sẽ vô cùng dễ dàng công phá chiến tuyến của Đại Tề.”
Nhϊế͙p͙ Gia lại lắc đầu nói: “Tài nguyên quặng sắt ở nước Yến có hạn, bổ sung tiêu hao cho việc chế tạo cung tên đã hết sức rồi. Huống hồ bây giờ quân đội nghe theo lệnh ta cũng đâu có bao nhiêu? Vũ trang cho Huyền Giáp cùng thiết kỵ dưới trướng ngươi là được rồi.”
Thời Kham câu môi cười lạnh, cực kỳ giống một mãnh thú khát máu: “Nước Yến không có, ta đi giành lấy cho ngươi, ai có liền đoạt của kẻ đó.”
Không chỉ có nước Yến mà toàn bộ thiên hạ này đều cằn cỗi hoang vu. Vì sao các nước khói hỏa chiến loạn không ngừng? Còn không phải là vì các tài nguyên có hạn, muốn độc bá thiên hạ, chỉ có thể dựa vào đánh trận để tranh đoạt hoặc tiêu hao, ai có thể thắng, kẻ đó chính là bá chủ.
Trong một cục diện như vậy, Tư Không Hàn không tính là chuyện gì to tát.
Rất nhanh liền đến Tết, tuyết tan, hoàng cung mặc dù vẫn tiêu điều như trước nhưng khắp nơi ở Xích Vân cung đều dán giấy đỏ, cung nhân bận rộn lui tới, náo nhiệt vô cùng, không biết còn tưởng rằng quốcvương đại hôn.
Bầu không khí ở Xích Vân cung vào ngày Tết vô cùng náo nhiệt, toàn bộ thành Trác Lộc lại chẳng khác nào chim sợ cành cong*, dân chúng lo lắng, sợ hãi cho dù là ngày lễ Tết cũng không dám tổ chức lớn, vội vàng ăn xong bữa cơm phong phú một chút cũng đủ rồi, thành Trác Lộc không một chút sinh khí, tựa như một tòa thành chết.
(*) Chim sợ cành cong: dùng để mổ tả người đã từng gặp những tình hướng khiến bản thân sợ hãi từ đó hay hoảng sợ hoặc nghi ngời khi gặp tình huống, hoàn cảnh tương tự.
Đầu mùa xuân, khí trời ấm dần, Nhϊế͙p͙ Gia bỏ một thân áo bào nặng nề, trong gió còn mang theo một chút hơi lạnh, Nhϊế͙p͙ Gia vẫn mặc áo mỏng để chạy khắp nơi, không hề sợ lạnh, vì mấy tháng nay y đều theo Thời Kham luyện võ mà tóc lại dài nên cả người thường ướt mồ hôi, ngay cả áo mỏng cũng không muốn mặc.
Y cao lên không ít, chỉ mới qua một mùa đông, giờ đứng cạnh Thời Kham cũng không cần nhảy lên, chỉ cần kiễng mũi chân là có thể hôn đến môi của hắn. Dáng người y như trúc, lưng thẳng eo thon, nếu y cầm kiếm đứng dưới nắng, từ xa nhìn lại đã thấy một cỗ ngạo khí khiến người thuần phục. Ai có thể ngờ tới rằng ba tháng trước y vẫn là một người ốm yếu tùy thời có thể bị bệnh chết.
Nhóm Huyền Giáp được an ủi, nếu mà thống lĩnh không phải cứ hơi chút lại bò lên long sàng bắt nạt quốc vương thì bọn họ lại càng vui hơn, chỉ là bọn họ không dám cản.
Vào giữa mùa xuân, Thời Kham nghĩ nếu Nhϊế͙p͙ Gia vẫn luôn ở trong cung sẽ có chút buồn chán, vì thế liền đưa y đi săn thú cùng du ngoạn, Huyền Giáp đi theo hộ tống.
Nhϊế͙p͙ Gia vô cùng tận hứng, một mũi tên bắn trúng đầu hổ trắng, y nhổ răng nanh xuống, tối về loay hoay một phen. Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Kham phát hiện trêи cổ mình nhiều hơn một thứ, lấy ra xem, là một cái vòng cổ, mặt vòng cổ là một viên huyết châu cực kỳ quý giá, hai bên của huyết châu là hai cái răng nanh hôm qua tiểu quốc vương tự tay lấy.
Thời Kham sửng sốt lúc lâu, lấy huyết châu ra, dường như có thể cảm giác được sự tỉ mỉ, cùng chăm chú cũng như hơi ấm của y còn sót lại. Trong lòng hắn một mảnh mềm mại, trong mắt chứa nhu tình vô hạn, không nhịn được mà khẽ hôn mi tâm của Nhϊế͙p͙ Gia, Nhϊế͙p͙ Gia mở mắt ra, mờ mịt nhìn hắn một chút, liền vùi đầu vào lồng ngực của hắn, ngủ tiếp.
Những Huyền Giáp khác thấy cảnh này thật sự là chua muốn chết, một người so với một người càng tức giận bất bình. Tại sao thống lĩnh có hạt châu mà bọn họ không có? Tại sao thống lĩnh có răng nanh mà bọn họ không có? Muốn có, nếu không phải không đánh lại thống lĩnh thì bọn họ đã sớm kéo người ra ngoài đánh hội đồng rồi. May là phòng quân cơ đưa tới hoàng cung bao cổ tay cùng nỏ thập tự chế tạo tốt, Nhϊế͙p͙ Gia gọi Huyền Giáp đến lĩnh, nhận được lễ vật của quốc vương xong bọn họ mới dần dần nguôi lửa giận bất bình.
Dường như toàn bộ mùa xuân Nhϊế͙p͙ Gia đều ở bên Thời Kham, luyện đao, cưỡi ngựa bắn cung, nói chuyện yêu đương, nhàn rỗi không có việc gì làm thì liền ở thư phòng loay hoay làm vài món đồ nhỏ, nói chung chính là không thượng triều, không nhìn tấu chương, toàn bộ giao cho Thời Kham.
Y vô tâm với triều chính, huống hồ hướng đi của triều đình nước Yến cũng chẳng có gì đáng để y quan tâm. Một cái nước nhỏ quanh năm chiến loạn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, bên trong triều đình có chuyện gì đi nữa cũng chỉ là trò đùa trẻ con, không đáng nhắc tới.
Mùa xuân cứ như vậy trôi qua, cuối mùa xuân, Vân Huy tướng quân dẫn đại quân Tây Bắc chiến thắng khải hoàn trở về, nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cũng quay về, dân chúng thành Trác Lộc hoan hô không ngớt, dồn dập hướng tới cổng thành nghênh tiếp.
Thời gian nửa năm, Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt đối với quân Tây Bắc mà nói giống như tồn tại của thần, trêи chiến trường đao kiếm không có mắt, tử thương một mảng, khắp nơi đều là khói lửa chiến hỏa, người trong quân đội đều mang theo tâm lý không sống nổi một ngày, vừa đảo mắt đầu liền rơi mất. Là Tĩnh Vương điện hạ cho bọn họ hy vọng sống, cho dù thươngthế nặng đến đâu, chỉ cần không phải mất mạng ngay tại chỗ, đưa tới chỗ Tĩnh Vương điện hạ liền có đến tám phần mười có thể sống sót.
Tĩnh Vương điện hạ là người có tấm lòng Bồ tát, cứu người vô số, đã được quân Tây Bắc tôn lên làm thần để bảo vệ.
Chỉ đứng sau Tĩnh Vương điện hạ Quân Trường Duyệt chính là người dũng mãnh vô cùng đến cả Vân Huy tướng quân cũng bái phục chịu thua là Tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền. Dựa theo tình thế như vậy, quân Tây Bắc ủng hộ Tĩnh Vương hoặc Đỗ Vũ Hiền làm vua chẳng qua là vấn đề thời gian. Đặc biệt là lúc vào thành, quân Tây Bắc nhìn thấy Chiến thần ngày xưa trong lòng bọn họ bị treo trêи trường thành, thi thể đã vô cùng mục nát, hận ý trong lòng đối với bạo quân càng thêm nghiêm trọng.
Tư Không Hàn, lúc này là Đỗ Vũ Hiền ngồi trêи lưng ngựa, ánh mắt đỏ ngầu mà nhìn thi thể treo trêи cổng thành, ngón tay nắm dây cương dường như muốn nắm nát.
“Tề Phong…” Tư Không Hàn nhìn bộ thi thể bên cạnh thi thể của mình đã bị diều quạ mổ thành xác khô từ lâu, đáy mắt dâng lên một tầng nước mỏng.
Gã đã sớm biết bạo quân giết chết cố hữu của mình, lúc này tận mắt nhìn thấy, trong lòng không khỏi bi thống vạn phần, hận ý ngập trời! Tề Phong đã làm sai điều gì? Chẳng qua là cầu xin an táng giúp gã, liền đưa tới tai họa ngập đầu, chết rồi cũng không được yên, bị treo lơ lửng trêи tường thành chịu nhục! Không chút nào nhớ tới gã ta đã vì Đại Yến lập bao nhiêu công lao, có bạo quân như vậy, Đại Yến tất vong!
Quân Trường Duyệt cưỡi ngựa bên cạnh dường như có thể cảm nhận được cừu hận mãnh liệt trong lòng gã, nhịn không được nắm chặt tay gã, kiên định nhìn gã nói: “Lần này trở về thành, ngươi không nên kϊƈɦ động mà đánh rắn động cỏ.Bên cạnh y ám vệ rất nhiều, ngươi hay ta đều không phải đối thủ, chúng ta đã ăn một lần thiệt thòi, nhất định phải cẩn thận.”
“Ta hiểu.” Tư Không Hàn nhìn Quân Trường Duyệt dịu dàng, nói.
“Ta sẽ giúp ngươi, chẳng sợ không phải vì ngươi, chỉ vì tồn vong của bách tính Yến quốc cũng sẽ không nhân từ đối với y.” Quân Trường Duyệt thấp giọng nói, dùng sức nắm tay Tư Không Hàn, cảm thụ nhiệt độ cùng sức sống trêи người gã, mới không vì thi thể trêи tường thành mà bất an lo sợ.
Gã chưa chết, gã vẫn đang ở đây. Quân Trường Duyệt động lòng không thôi, đặc biệt là khi nhìn bộ xương khô trêи tường thành rồi nhìn tình lang bên cạnh, cỗ kϊƈɦ động mừng rỡ kia càng thêm không thể bình tĩnh.
Quân Tây Bắc đại thắng, bách tính vẫn đứng ở hai bên đường vui mừng hoan nghênh, không giống lần trước mà câm như hến, hoan hô không ngừng. Thậm chí có cô nương ngồi trêи lầu lớn mật mà ném túi thơm về phía đội ngũ, đập trúng người lính mặc khôi giáp nào đó, đổi lấy một nụ cười hàm hậu lại ngượng ngùng. Nào giống đội thiết kỵ trở về từ biên ải lần trước, một người so với một người càng lãnh ngạnh, khiến người nhìn khϊế͙p͙ sợ.
Nhϊế͙p͙ Gia biết Tư Không Hàn trở lại, cũng không để ý, chờ Vân Huy tướng quân cùng Quân Trường Duyệt dẫn người đến trước mặt mình tranh công xin thưởng.
Hết chương 62.
Editor có lời mún nói: Ừ thì cũng không có gì cả :v chỉ là muốn thong báo là từ giờ đến hết thế giới thì chúng ta có nguy cơ tăng cân rất cao vì bị vả cơm chó vào mặt *chấm nước mắt*
Editor: Tiêu
Beta: Min
Con ngươi của Thời Kham khẽ run, hơi thở nóng rực, vững vàng kéo người ôm vào trong ngực.
“Có ngươi, ta mới có hồn.” Nhϊế͙p͙ Gia thực sự rất yêu hắn, thời thời khắc khắc muốn nói rõ tình ý của mình cho hắn biết. Y nắm tay Thời Kham, vuốt nhẹ vết chai do luyện đao kiếm của hắn, thanh âm dịu dàng vang bên tai hắn, khắc sâu vào tâm hồn.
Thời Kham nắm chặt tay y, kề môi bên tai y hôn khẽ, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ của y, “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ rằng có thể có được ngươi.”
18 năm qua, tiểu quốc vương mỗi ngày một lớn dần, không phải không dám hy vọng xa vời mà là chưa từng có ý nghĩ kiều diễm vượt quá bổn phận. Tình yêu vô hạn lúc này, đều bắt đầu vào thời điểm hắn trở về thành Trác Lộc hai tháng trước, lúc nhìn về phía đài Huyền Vũ, phần tình cảm này bất ngờ mà kịch liệt, không hề báo trước khiến cho hắn không kịp ứng phó, không biết phải xử sự ra sao. May mà, quốc vương của hắn cũng giống như hắn vậy.
Người thực sự có được hồn là hắn.
Nhϊế͙p͙ Gia vùi mình trong lòng Thời Kham, cùng hắn vành tai chạm tóc mai một hồi lâu, thể hiện tình cảm cho nhau biết, tựa như hai con thú hoang cứu vớt lẫn nhau lúc hoạn nạn.
“Đây là cái gì?” Hai người nói chuyện xong, lực chú ý của Thời Kham đặt lên găng tay sắt lạnh lẽo bị hắn ủ nóng trêи cổ tay.
Hắn nâng cổ tay lên nhìn, Nhϊế͙p͙ Gia sợ hết hồn: “Cẩn thận!”
Máy móc bị nội lực của Thời Kham kϊƈɦ phát, một cái kim sắt bắn ra trong nháy mắt. Thời Kham phản ứng cấp tốc, nghiêng đầu tránh thoát, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, chậu cây cảnh phía sau bị bắn thủng. Có thể hiểu được nếu như có một người đứng ở đó, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức mà không hiểu tại sao mình mất mạng.
Nhϊế͙p͙ Gia sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt tay Thời Kham, hô hấp vẫn còn run rẩy.
“Ta không sao.” Thời Kham vội vã vỗ vỗ lưng y an ủi, sau đó mới tỉ mỉ nhìn vật nhỏ trêи tay.
“Đây là để ngươi phòng thân. Ám khí trong đó có thể bổ sung lại.” Nhϊế͙p͙ Gia giải thích cho hắn: “Tư Không Hàn trọng sinh, gã đối với ngươi hay ta đều vô cùng thống hận, bây giờ gã đã biết đượcsự tồn tại của Huyền Giáp, sẽ nghĩ cách đối phó ngươi. Còn có cái này.” Nói xong, y nhảy xuống đất, lấy ra một vậtbằng gỗ hình chữ thập (十) cực kỳ nhỏ gọn từ một ngách cạnh giá sách, đưa đến trước mặt Thời Kham, giương nỏ, đặt một mũi tên lên, hướng về phía chậucây cảnh vừa nãy, bóp cò.
Mũi tên được phóng ra, cây cảnh nhỏ bị bắn xuyên thủng nhưng vẫn nằm bất động trêи giá đựng, chỉ có lỗ thủng trêи thân cây. Có thể tượng tượng được cái nỏ nhỏ này có uy lực cường đại bao nhiêu, cho dù là cung thập lục cực nặng cũng sợ rằng không sánh nổi!
Thời Kham kinh ngạc trong nháy mắt, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu quốc vương, trong lòng chỉ còn lại vô hạn dịu dàng, tiểu quốc vương của hắn đang nghĩ tất cả các biện pháp bảo vệ hắn.
“Đừng lo Tư Không Hàn, coi như không có gã, vì ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Thời Kham nắm thật chặt tay y, thâm tình mà trịnh trọng nói.
Hắn đươngnhiên không để Tư Không Hàn vào mắt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn cùng Nhϊế͙p͙ Gia thương yêu cùng lo lắng cho nhau.
“Thật ngoan.” Nhϊế͙p͙ Gia nở nụ cười, ôm lấy hắn, thưởng cho Thời Kham một cái hôn.
Thời Kham xoa xoa đầu y, cười nói: “Lực sát thương của nó rất lớn, nếu như có thể chế tạo ra số lượng lớn để trang bị cho quân đội thì sẽ vô cùng dễ dàng công phá chiến tuyến của Đại Tề.”
Nhϊế͙p͙ Gia lại lắc đầu nói: “Tài nguyên quặng sắt ở nước Yến có hạn, bổ sung tiêu hao cho việc chế tạo cung tên đã hết sức rồi. Huống hồ bây giờ quân đội nghe theo lệnh ta cũng đâu có bao nhiêu? Vũ trang cho Huyền Giáp cùng thiết kỵ dưới trướng ngươi là được rồi.”
Thời Kham câu môi cười lạnh, cực kỳ giống một mãnh thú khát máu: “Nước Yến không có, ta đi giành lấy cho ngươi, ai có liền đoạt của kẻ đó.”
Không chỉ có nước Yến mà toàn bộ thiên hạ này đều cằn cỗi hoang vu. Vì sao các nước khói hỏa chiến loạn không ngừng? Còn không phải là vì các tài nguyên có hạn, muốn độc bá thiên hạ, chỉ có thể dựa vào đánh trận để tranh đoạt hoặc tiêu hao, ai có thể thắng, kẻ đó chính là bá chủ.
Trong một cục diện như vậy, Tư Không Hàn không tính là chuyện gì to tát.
Rất nhanh liền đến Tết, tuyết tan, hoàng cung mặc dù vẫn tiêu điều như trước nhưng khắp nơi ở Xích Vân cung đều dán giấy đỏ, cung nhân bận rộn lui tới, náo nhiệt vô cùng, không biết còn tưởng rằng quốcvương đại hôn.
Bầu không khí ở Xích Vân cung vào ngày Tết vô cùng náo nhiệt, toàn bộ thành Trác Lộc lại chẳng khác nào chim sợ cành cong*, dân chúng lo lắng, sợ hãi cho dù là ngày lễ Tết cũng không dám tổ chức lớn, vội vàng ăn xong bữa cơm phong phú một chút cũng đủ rồi, thành Trác Lộc không một chút sinh khí, tựa như một tòa thành chết.
(*) Chim sợ cành cong: dùng để mổ tả người đã từng gặp những tình hướng khiến bản thân sợ hãi từ đó hay hoảng sợ hoặc nghi ngời khi gặp tình huống, hoàn cảnh tương tự.
Đầu mùa xuân, khí trời ấm dần, Nhϊế͙p͙ Gia bỏ một thân áo bào nặng nề, trong gió còn mang theo một chút hơi lạnh, Nhϊế͙p͙ Gia vẫn mặc áo mỏng để chạy khắp nơi, không hề sợ lạnh, vì mấy tháng nay y đều theo Thời Kham luyện võ mà tóc lại dài nên cả người thường ướt mồ hôi, ngay cả áo mỏng cũng không muốn mặc.
Y cao lên không ít, chỉ mới qua một mùa đông, giờ đứng cạnh Thời Kham cũng không cần nhảy lên, chỉ cần kiễng mũi chân là có thể hôn đến môi của hắn. Dáng người y như trúc, lưng thẳng eo thon, nếu y cầm kiếm đứng dưới nắng, từ xa nhìn lại đã thấy một cỗ ngạo khí khiến người thuần phục. Ai có thể ngờ tới rằng ba tháng trước y vẫn là một người ốm yếu tùy thời có thể bị bệnh chết.
Nhóm Huyền Giáp được an ủi, nếu mà thống lĩnh không phải cứ hơi chút lại bò lên long sàng bắt nạt quốc vương thì bọn họ lại càng vui hơn, chỉ là bọn họ không dám cản.
Vào giữa mùa xuân, Thời Kham nghĩ nếu Nhϊế͙p͙ Gia vẫn luôn ở trong cung sẽ có chút buồn chán, vì thế liền đưa y đi săn thú cùng du ngoạn, Huyền Giáp đi theo hộ tống.
Nhϊế͙p͙ Gia vô cùng tận hứng, một mũi tên bắn trúng đầu hổ trắng, y nhổ răng nanh xuống, tối về loay hoay một phen. Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Kham phát hiện trêи cổ mình nhiều hơn một thứ, lấy ra xem, là một cái vòng cổ, mặt vòng cổ là một viên huyết châu cực kỳ quý giá, hai bên của huyết châu là hai cái răng nanh hôm qua tiểu quốc vương tự tay lấy.
Thời Kham sửng sốt lúc lâu, lấy huyết châu ra, dường như có thể cảm giác được sự tỉ mỉ, cùng chăm chú cũng như hơi ấm của y còn sót lại. Trong lòng hắn một mảnh mềm mại, trong mắt chứa nhu tình vô hạn, không nhịn được mà khẽ hôn mi tâm của Nhϊế͙p͙ Gia, Nhϊế͙p͙ Gia mở mắt ra, mờ mịt nhìn hắn một chút, liền vùi đầu vào lồng ngực của hắn, ngủ tiếp.
Những Huyền Giáp khác thấy cảnh này thật sự là chua muốn chết, một người so với một người càng tức giận bất bình. Tại sao thống lĩnh có hạt châu mà bọn họ không có? Tại sao thống lĩnh có răng nanh mà bọn họ không có? Muốn có, nếu không phải không đánh lại thống lĩnh thì bọn họ đã sớm kéo người ra ngoài đánh hội đồng rồi. May là phòng quân cơ đưa tới hoàng cung bao cổ tay cùng nỏ thập tự chế tạo tốt, Nhϊế͙p͙ Gia gọi Huyền Giáp đến lĩnh, nhận được lễ vật của quốc vương xong bọn họ mới dần dần nguôi lửa giận bất bình.
Dường như toàn bộ mùa xuân Nhϊế͙p͙ Gia đều ở bên Thời Kham, luyện đao, cưỡi ngựa bắn cung, nói chuyện yêu đương, nhàn rỗi không có việc gì làm thì liền ở thư phòng loay hoay làm vài món đồ nhỏ, nói chung chính là không thượng triều, không nhìn tấu chương, toàn bộ giao cho Thời Kham.
Y vô tâm với triều chính, huống hồ hướng đi của triều đình nước Yến cũng chẳng có gì đáng để y quan tâm. Một cái nước nhỏ quanh năm chiến loạn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, bên trong triều đình có chuyện gì đi nữa cũng chỉ là trò đùa trẻ con, không đáng nhắc tới.
Mùa xuân cứ như vậy trôi qua, cuối mùa xuân, Vân Huy tướng quân dẫn đại quân Tây Bắc chiến thắng khải hoàn trở về, nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cũng quay về, dân chúng thành Trác Lộc hoan hô không ngớt, dồn dập hướng tới cổng thành nghênh tiếp.
Thời gian nửa năm, Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt đối với quân Tây Bắc mà nói giống như tồn tại của thần, trêи chiến trường đao kiếm không có mắt, tử thương một mảng, khắp nơi đều là khói lửa chiến hỏa, người trong quân đội đều mang theo tâm lý không sống nổi một ngày, vừa đảo mắt đầu liền rơi mất. Là Tĩnh Vương điện hạ cho bọn họ hy vọng sống, cho dù thươngthế nặng đến đâu, chỉ cần không phải mất mạng ngay tại chỗ, đưa tới chỗ Tĩnh Vương điện hạ liền có đến tám phần mười có thể sống sót.
Tĩnh Vương điện hạ là người có tấm lòng Bồ tát, cứu người vô số, đã được quân Tây Bắc tôn lên làm thần để bảo vệ.
Chỉ đứng sau Tĩnh Vương điện hạ Quân Trường Duyệt chính là người dũng mãnh vô cùng đến cả Vân Huy tướng quân cũng bái phục chịu thua là Tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền. Dựa theo tình thế như vậy, quân Tây Bắc ủng hộ Tĩnh Vương hoặc Đỗ Vũ Hiền làm vua chẳng qua là vấn đề thời gian. Đặc biệt là lúc vào thành, quân Tây Bắc nhìn thấy Chiến thần ngày xưa trong lòng bọn họ bị treo trêи trường thành, thi thể đã vô cùng mục nát, hận ý trong lòng đối với bạo quân càng thêm nghiêm trọng.
Tư Không Hàn, lúc này là Đỗ Vũ Hiền ngồi trêи lưng ngựa, ánh mắt đỏ ngầu mà nhìn thi thể treo trêи cổng thành, ngón tay nắm dây cương dường như muốn nắm nát.
“Tề Phong…” Tư Không Hàn nhìn bộ thi thể bên cạnh thi thể của mình đã bị diều quạ mổ thành xác khô từ lâu, đáy mắt dâng lên một tầng nước mỏng.
Gã đã sớm biết bạo quân giết chết cố hữu của mình, lúc này tận mắt nhìn thấy, trong lòng không khỏi bi thống vạn phần, hận ý ngập trời! Tề Phong đã làm sai điều gì? Chẳng qua là cầu xin an táng giúp gã, liền đưa tới tai họa ngập đầu, chết rồi cũng không được yên, bị treo lơ lửng trêи tường thành chịu nhục! Không chút nào nhớ tới gã ta đã vì Đại Yến lập bao nhiêu công lao, có bạo quân như vậy, Đại Yến tất vong!
Quân Trường Duyệt cưỡi ngựa bên cạnh dường như có thể cảm nhận được cừu hận mãnh liệt trong lòng gã, nhịn không được nắm chặt tay gã, kiên định nhìn gã nói: “Lần này trở về thành, ngươi không nên kϊƈɦ động mà đánh rắn động cỏ.Bên cạnh y ám vệ rất nhiều, ngươi hay ta đều không phải đối thủ, chúng ta đã ăn một lần thiệt thòi, nhất định phải cẩn thận.”
“Ta hiểu.” Tư Không Hàn nhìn Quân Trường Duyệt dịu dàng, nói.
“Ta sẽ giúp ngươi, chẳng sợ không phải vì ngươi, chỉ vì tồn vong của bách tính Yến quốc cũng sẽ không nhân từ đối với y.” Quân Trường Duyệt thấp giọng nói, dùng sức nắm tay Tư Không Hàn, cảm thụ nhiệt độ cùng sức sống trêи người gã, mới không vì thi thể trêи tường thành mà bất an lo sợ.
Gã chưa chết, gã vẫn đang ở đây. Quân Trường Duyệt động lòng không thôi, đặc biệt là khi nhìn bộ xương khô trêи tường thành rồi nhìn tình lang bên cạnh, cỗ kϊƈɦ động mừng rỡ kia càng thêm không thể bình tĩnh.
Quân Tây Bắc đại thắng, bách tính vẫn đứng ở hai bên đường vui mừng hoan nghênh, không giống lần trước mà câm như hến, hoan hô không ngừng. Thậm chí có cô nương ngồi trêи lầu lớn mật mà ném túi thơm về phía đội ngũ, đập trúng người lính mặc khôi giáp nào đó, đổi lấy một nụ cười hàm hậu lại ngượng ngùng. Nào giống đội thiết kỵ trở về từ biên ải lần trước, một người so với một người càng lãnh ngạnh, khiến người nhìn khϊế͙p͙ sợ.
Nhϊế͙p͙ Gia biết Tư Không Hàn trở lại, cũng không để ý, chờ Vân Huy tướng quân cùng Quân Trường Duyệt dẫn người đến trước mặt mình tranh công xin thưởng.
Hết chương 62.
Editor có lời mún nói: Ừ thì cũng không có gì cả :v chỉ là muốn thong báo là từ giờ đến hết thế giới thì chúng ta có nguy cơ tăng cân rất cao vì bị vả cơm chó vào mặt *chấm nước mắt*
Tác giả :
Hắc Xuyên Tắc