Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 152 Thế giới hiện thực (4)
Nhiếp Gia túm cổ áo Segalo nhấc ông ta lên trong nháy mắt, sát khí tỏa ra từ những người quanh Aegon gần như có thể dọa mãnh thú chạy trối chết.
Nhiếp Gia lại không hề dao động, lực ở năm ngón tay không nới lỏng chút nào.
Segalo một tay đè xuống, bọn họ mới thu lại ý muốn công kích, án binh bất động đứng sau Segalo.
“Ta hiểu rồi.” Segalo khàn giọng nói.
Lúc này Nhiếp Gia mới hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ném Segalo về.
Segalo nhìn lông mi lạnh nhạt của Nhiếp Gia, hỏi: “Ta xin lỗi vì vừa rồi đã lỡ lời, hy vọng con có thể tha thứ cho ta, chỉ là ta không biết nên ở chung với con như thế nào, nguyện vọng lớn nhất của ta cũng chỉ là muốn bảo vệ con… Dù con quay lại muốn làm gì, ta cũng có thể giúp con. Con cũng không phải quay về tìm Thời Kham đâu, đúng không?”
Nhiếp Gia nhìn bốn phía, biển Thần Vô là nơi không nằm trong sự quản lý của chính phủ các quốc gia, muốn rời khỏi nơi này trở về Đế Quốc, nhất thời Nhiếp Gia đúng là không biết làm như thế nào.
——————————————
Thời Kham dùng dơi phát sáng phá hủy hơn nửa Toà án xét xử, vô số tội phạm có trong hồ sơ nhân lúc hỗn loạn đào tẩu mất, quân khu đã điều quân đến vây bắt, hắn là đầu sỏ gây tội lại không chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, mà biến mất cùng với chỉ huy biên giới.
Đêm nay quân khu vẫn rối ren căng thẳng, người phụ trách quân khu, Thiếu tá Lâm Viễn đang trao đổi công việc với người của Tòa án xét xử, một thợ máy bên cạnh bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ hét toáng lên: “Thiếu, thiếu tá! Là địch tập kích!”
Lâm Viễn lập tức quay đầu, chỉ thấy bầu trời đêm xuất hiện một vết rách thật lớn, giống như một người khổng lồ vô hình, đột ngột xé toạc bầu trời thành một vết rách hẹp dài.
Có người trong vết rách, Lâm Viễn đột nhiên chớp mắt, tầm mắt không ngừng kéo hình ảnh lại gần, ông ta thấy Nhiếp Gia sắc mặt vô cùng lạnh lùng và đám người Segalo phía sau.
“Báo cho lực lượng biên phòng.” Không phải địch tập kích, nhưng chuyện xảy ra ở Toà án xét xử vẫn khiến Lâm Viễn sợ hãi, ông ta đi tới cửa sổ có tầm nhìn bao quát, ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia ở xa xa, trong lòng lo sợ bất an.
Quân khu vang lên tiếng cảnh báo, vô số binh chủng chiến đấu tràn ra bên ngoài.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Nhiếp Gia và Lâm Viễn giao nhau, y vô cảm nói: “Tiếp theo không có chuyện của ông, đây là thù riêng của tôi, tốt nhất là ông đừng xen vào việc của người khác.”
Segalo gật đầu: “Đương nhiên, ta chỉ dọn vài con cá linh tinh bên ngoài cho con thôi, không quấy rầy đến con đâu.”
Nhiếp Gia dậm chân, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt Lâm Viễn. Động tác của y quá nhanh, tốc độ nở con ngươi lúc kinh ngạc của Lâm Viễn cũng không bì kịp một nửa tốc độ của y, khi hoàn hồn, Lâm Viễn đã bị Nhiếp Gia bóp cổ ấn xuống đất.
Quân nhân xung quanh rút súng cảnh cáo, Nhiếp Gia lại không nhúc nhích, y nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Viễn, giống con mãnh thú lạnh lùng trước khi vồ mồi.
“Ông chính là chỉ huy cao nhất của quân khu à?” Nhiếp Gia hỏi, đầu ngón tay thủ sẵn trên cổ họng Lâm Viễn.
“Buông Thiếu tá ra!!”
Nhiếp Gia ngẩng đầu, lông mày không kiên nhẫn khẽ run, y giơ đầu ngón tay bắn ra, làn sóng xung kích như sóng thần khiến mọi người choáng váng trong giây lát, thiết bị tóe lửa, đèn năng lượng chớp chớp rồi tắt lịm, tất cả đều diễn ra lặng lẽ trong bóng đêm, Lâm Viễn vẫn có thể thấy rõ đôi con ngươi gần trong gang tấc, rực rỡ mà lạnh băng.
“Là tôi.” Lâm Viễn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, khó khăn lên tiếng.
“Quân khu này là người bảo vệ cho Tòa án xét xử, khi quân đoàn Tự Do tấn công Tòa án xét xử, là do ông chỉ huy đánh úp họ sao?” Nhiếp Gia hỏi.
“Phải…”
“Ai giết Phi Đoạn?” Nhiếp Gia lại hỏi.
Lâm Viễn nhất thời chưa phản ứng lại, “Cái gì?”
Tuy thái độ Nhiếp Gia lạnh lùng nhưng cảm xúc vẫn luôn ổn định, bỗng nhiên trở nên giống như dã thú bạo nộ trong chớp mắt, tiếng hét tức giận truyền vào tai Lâm Viễn, “Tôi đang hỏi ông, là ai giết Phi Đoạn!”
Nhiếp Gia một tay nhấc Lâm Viễn lên khỏi mặt đất, ấn cổ ông ta kéo ra ngoài, tìm được phòng chỉ huy thì ném thẳng Lâm Viễn lên bàn điều khiển, lạnh lùng nói: “Mỗi một lần quân đội hành động đều sẽ lưu lại ghi chép, bây giờ ông tìm ghi chép hình ảnh cho tôi ngay!”
Đây cũng không phải tài liệu bí mật gì, Lâm Viễn bò dậy nhập mật mã của mình vào, thấp thỏm nói với Nhiếp Gia: “Quân đoàn Tự Do nhập cảnh phi pháp, tập kích Tòa án xét xử, quân đội động thủ là hợp pháp.”
“Câm miệng.” Ánh mắt Nhiếp Gia âm lệ liếc nhìn ông ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Viễn tìm ra ghi chép hình ảnh của hôm đó, không có âm thanh, nhưng tình huống thảm thiết trong hình ảnh đã đủ cho Nhiếp Gia cảm thấy cả người rét run. Y đứng tại chỗ, nhìn Minnie bị chém đầu, Phi Đoạn bị xé thành mảnh nhỏ… Tất cả giống hệt như lời người đàn ông tóc vàng nói khi y mới tỉnh lại.
Nhiếp Gia đã đánh giá cao chính mình, y không thể xem hết toàn bộ ghi chép, được một nửa đã vung tay đập nát thiết bị.
Lâm Viễn không dám nói lời nào, ông nhìn Nhiếp Gia cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, khi ngẩng đầu lên, trong mắt y, tất cả đều là lệ nóng và thù hận, con ngươi tròn xoe của mắt trái tan ra bốn phía như kẹo rồi dung hoà thành một vòng, sau đó lại ngưng tụ thành dựng đồng mảnh như mắt phải.
“Tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu.” Nhiếp Gia nhìn Lâm Viễn, hai mắt như tảng băng lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.
Lâm Viễn thở hổn hển, bản năng điên cuồng gào thét thúc giục ông ta chạy trốn. Ông ta hợp hai tay thành hình chữ thập, khi tách ra giữa hai tay xuất hiện một vòng sáng, ông ta nhảy vọt vào vòng sáng nhưng lại không ngờ Nhiếp Gia theo sát ngay phía sau, mạnh mẽ cưỡng ép xé rách không gian, đuổi theo ông ta vào quân doanh Đội Gió Lốc.
Lúc này mọi người ở Đội Gió Lốc đang chuẩn bị đến quảng trường chi viện, Lâm Viễn ra lệnh: “Giết Nhiếp Gia trước! Giết y!”
Nhiếp Gia nhìn binh lính lao về phía mình, huy hiệu trên cánh tay bọn họ giống hệt như trong ghi chép, không khỏi nhếch môi cười lạnh: “Vừa lúc, đông đủ cả.”
Phía trên quảng trường, Aegon rút lui khỏi trận chiến, tốc biến đến bên cạnh Segalo, kìm nén sự kích động mà nói: “Chủ nhân! Y khai nhãn rồi, bây giờ tôi lập tức đi thu hồi đôi mắt cho ngài!”
“Gấp làm gì, cứ để nó chơi đùa một lúc.” Lúc này Segalo không còn vẻ khoan dung hiền từ trước mặt Nhiếp Gia nữa, trong mắt gã tràn ra một loại cảm xúc gần như điên cuồng, vui sướng lẩm bẩm: “Để ta mở mang về năng lực của đôi mắt này một chút.”
Quân khu đại loạn, tình hình còn nguy cấp hơn ở Toà án xét xử ngày hôm qua, đến khi tiếng gầm rú của quân hạm truyền đến, Aegon ngẩng đầu, quân hạm được trang bị vũ trang liên tục xẹt qua trên bầu trời, bao vây toàn bộ quân khu từng chút một.
“Là lực lượng Thâm Sào biên giới, Thời Thù tới rồi.” Aegon nhíu mày, “Chủ nhân, cấp bậc chiến đấu này bất lợi đối với chúng ta, có cần tốc chiến tốc thắng hay không?”
Segalo chậm rãi giơ tay ngăn gã lại, “Tới thì tốt, đôi mắt này mà không giải quyết nổi kẻ hèn lực lượng Thâm Sào mới là uổng phí tâm huyết nhiều năm của ta.”
“Vâng.” Aegon gật đầu.
Quân hạm khổng lồ lơ lửng trên không, Thời Kham lộ diện rồi lại lập tức biến mất, dẫn theo ngàn vạn con dơi phát sáng lao đến quân doanh Đội Gió Lốc.
Thời Thù lạnh mặt, một thượng úy vội vàng tiến lên chào hỏi, “Tướng quân!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nơi này tạm thời do lực lượng Thâm Sào chúng tôi tiếp nhận, bảo người của mấy người ngoan ngoãn về ký túc xá đợi không được ra ngoài, nếu không lỡ mà bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Thời Thù nói.
Thâm Sào là lực lượng biên phòng, là lực lượng chân chính giết địch, lực lượng Thâm Sào khiến địch kinh sợ vốn phải trấn thủ ở biên giới bỗng xuất hiện quy mô lớn, mà còn vây quanh quân khu, nhìn còn tưởng Thời Thù muốn tạo phản.
Thời Thù ra hiệu, bảo người của mình xuống quét sạch chiến trường.
Cô hơi nheo nheo mắt nhìn người khổng lồ đang múa may dao cơ giáp thật lớn và bé gái trên vai gã cách đó không xa, bỗng phát ra một tiếng cười lạnh.
“Là mấy người à, chuyện đưa anh Gia đi ngay trước mặt tôi, tôi còn chưa tính với mấy người đâu!”
Lúc này cả quân doanh Đội Gió Lốc đã chìm trong biển máu.
Nhiếp Gia cả người dính đầy máu đứng tại chỗ, nhìn xung quanh chỉ có thi thể gãy tay chân.
Sau khi y tỉnh lại, khoảng thời gian chính tay đâm tổ công tố và tàn sát quân đội thợ săn ngắn ngủi, tất cả đều đã kết thúc.
Nhiếp Gia chết lặng quỳ một gối xuống lấy trong vũng máu ra một con dao cơ giáp, y nắm lưỡi dao để mũi dao lên gáy mình, dao cơ giáp sắc đến nỗi chỉ cần chạm vào da là tự động ghim vào, mà Nhiếp Gia còn mạnh mẽ đâm vào nửa tấc, máu theo tay Nhiếp Gia chảy vào tay áo, chỉ cần y dùng sức, tất cả thật sự sẽ kết thúc!
Không biết Nhiếp Gia nhớ đến điều gì, hơi thở càng lúc càng dồn dập, thậm chí có chút nghẹn ngào, vành mắt y đỏ bừng mà cắn răng, vài lần dùng sức cũng không thể nhẫn tâm xuống tay, lại cắt lòng bàn tay mình máu thịt lẫn lộn.
Đinh một tiếng, một thứ gì đó vô hình trung đập chính xác lên lưỡi đao, tay Nhiếp Gia run lên, dao cơ giáp một lần nữa rơi vào vũng máu.
Nhiếp Gia máy móc ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt tái nhợt của Thời Kham.
“Em muốn làm gì?” Thời Kham đi lên một tay nhấc Nhiếp Gia trên mặt đất lên, cả giận nói: “Có phải em muốn anh tức chết không!”
Mắt Nhiếp Gia cay xè, lại không né tránh ánh mắt Thời Kham như trước, y nghẹn ngào nói: “Anh không thể cứ mặc kệ em được sao?”
“Đm em là người yêu của anh! Anh mặc kệ em thì ai quan tâm em, lão khốn nạn Segalo xem em như vật chứa cho đôi mắt này sẽ quan tâm em sao?!” Thời Kham giận không thể át, lại đau lòng tột độ, “Anh có thể chịu đựng được sự nhạy cảm và tự ti của em, bởi vì anh biết anh sẽ yêu em bên em trọn đời. Anh luôn biết rằng em sợ anh sẽ rời bỏ em, nên dù anh có bày tỏ tình cảm của mình với em biết bao lần đi chăng nữa em vẫn không chịu tin anh, không sao, anh có mấy trăm năm sau này để chứng minh cho em, khiến em yên tâm. Nhưng lúc nãy em đã làm gì? Anh là người không phải là máy móc! Chẳng lẽ em không nghĩ tới nếu em cứ như vậy tự sát rồi chết đi, anh phải làm thế nào? Tại sao em lại muốn vứt bỏ anh tra tấn anh!”
Thời Kham lên án Nhiếp Gia vô tình, nắm chặt cổ tay của y không chịu buông.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh không hiểu, không phải như vậy, không phải như thế!” Nhiếp Gia không biện giải cho bản thân, mà đau khổ phủ nhận.
“Vậy em nói cho anh, rốt cuộc em muốn xem anh làm gì, nghe anh nói gì, mới bằng lòng ở lại bên cạnh anh?” Thời Kham nắm chặt cổ tay y, giận dữ gào to với Nhiếp Gia, lại có nước mắt bất đắc dĩ chảy ra khỏi hốc mắt, “Em có thể sống vì anh không?”
Hết chương 152.
Nhiếp Gia lại không hề dao động, lực ở năm ngón tay không nới lỏng chút nào.
Segalo một tay đè xuống, bọn họ mới thu lại ý muốn công kích, án binh bất động đứng sau Segalo.
“Ta hiểu rồi.” Segalo khàn giọng nói.
Lúc này Nhiếp Gia mới hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ném Segalo về.
Segalo nhìn lông mi lạnh nhạt của Nhiếp Gia, hỏi: “Ta xin lỗi vì vừa rồi đã lỡ lời, hy vọng con có thể tha thứ cho ta, chỉ là ta không biết nên ở chung với con như thế nào, nguyện vọng lớn nhất của ta cũng chỉ là muốn bảo vệ con… Dù con quay lại muốn làm gì, ta cũng có thể giúp con. Con cũng không phải quay về tìm Thời Kham đâu, đúng không?”
Nhiếp Gia nhìn bốn phía, biển Thần Vô là nơi không nằm trong sự quản lý của chính phủ các quốc gia, muốn rời khỏi nơi này trở về Đế Quốc, nhất thời Nhiếp Gia đúng là không biết làm như thế nào.
——————————————
Thời Kham dùng dơi phát sáng phá hủy hơn nửa Toà án xét xử, vô số tội phạm có trong hồ sơ nhân lúc hỗn loạn đào tẩu mất, quân khu đã điều quân đến vây bắt, hắn là đầu sỏ gây tội lại không chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, mà biến mất cùng với chỉ huy biên giới.
Đêm nay quân khu vẫn rối ren căng thẳng, người phụ trách quân khu, Thiếu tá Lâm Viễn đang trao đổi công việc với người của Tòa án xét xử, một thợ máy bên cạnh bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ hét toáng lên: “Thiếu, thiếu tá! Là địch tập kích!”
Lâm Viễn lập tức quay đầu, chỉ thấy bầu trời đêm xuất hiện một vết rách thật lớn, giống như một người khổng lồ vô hình, đột ngột xé toạc bầu trời thành một vết rách hẹp dài.
Có người trong vết rách, Lâm Viễn đột nhiên chớp mắt, tầm mắt không ngừng kéo hình ảnh lại gần, ông ta thấy Nhiếp Gia sắc mặt vô cùng lạnh lùng và đám người Segalo phía sau.
“Báo cho lực lượng biên phòng.” Không phải địch tập kích, nhưng chuyện xảy ra ở Toà án xét xử vẫn khiến Lâm Viễn sợ hãi, ông ta đi tới cửa sổ có tầm nhìn bao quát, ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia ở xa xa, trong lòng lo sợ bất an.
Quân khu vang lên tiếng cảnh báo, vô số binh chủng chiến đấu tràn ra bên ngoài.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Nhiếp Gia và Lâm Viễn giao nhau, y vô cảm nói: “Tiếp theo không có chuyện của ông, đây là thù riêng của tôi, tốt nhất là ông đừng xen vào việc của người khác.”
Segalo gật đầu: “Đương nhiên, ta chỉ dọn vài con cá linh tinh bên ngoài cho con thôi, không quấy rầy đến con đâu.”
Nhiếp Gia dậm chân, khi xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt Lâm Viễn. Động tác của y quá nhanh, tốc độ nở con ngươi lúc kinh ngạc của Lâm Viễn cũng không bì kịp một nửa tốc độ của y, khi hoàn hồn, Lâm Viễn đã bị Nhiếp Gia bóp cổ ấn xuống đất.
Quân nhân xung quanh rút súng cảnh cáo, Nhiếp Gia lại không nhúc nhích, y nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Viễn, giống con mãnh thú lạnh lùng trước khi vồ mồi.
“Ông chính là chỉ huy cao nhất của quân khu à?” Nhiếp Gia hỏi, đầu ngón tay thủ sẵn trên cổ họng Lâm Viễn.
“Buông Thiếu tá ra!!”
Nhiếp Gia ngẩng đầu, lông mày không kiên nhẫn khẽ run, y giơ đầu ngón tay bắn ra, làn sóng xung kích như sóng thần khiến mọi người choáng váng trong giây lát, thiết bị tóe lửa, đèn năng lượng chớp chớp rồi tắt lịm, tất cả đều diễn ra lặng lẽ trong bóng đêm, Lâm Viễn vẫn có thể thấy rõ đôi con ngươi gần trong gang tấc, rực rỡ mà lạnh băng.
“Là tôi.” Lâm Viễn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, khó khăn lên tiếng.
“Quân khu này là người bảo vệ cho Tòa án xét xử, khi quân đoàn Tự Do tấn công Tòa án xét xử, là do ông chỉ huy đánh úp họ sao?” Nhiếp Gia hỏi.
“Phải…”
“Ai giết Phi Đoạn?” Nhiếp Gia lại hỏi.
Lâm Viễn nhất thời chưa phản ứng lại, “Cái gì?”
Tuy thái độ Nhiếp Gia lạnh lùng nhưng cảm xúc vẫn luôn ổn định, bỗng nhiên trở nên giống như dã thú bạo nộ trong chớp mắt, tiếng hét tức giận truyền vào tai Lâm Viễn, “Tôi đang hỏi ông, là ai giết Phi Đoạn!”
Nhiếp Gia một tay nhấc Lâm Viễn lên khỏi mặt đất, ấn cổ ông ta kéo ra ngoài, tìm được phòng chỉ huy thì ném thẳng Lâm Viễn lên bàn điều khiển, lạnh lùng nói: “Mỗi một lần quân đội hành động đều sẽ lưu lại ghi chép, bây giờ ông tìm ghi chép hình ảnh cho tôi ngay!”
Đây cũng không phải tài liệu bí mật gì, Lâm Viễn bò dậy nhập mật mã của mình vào, thấp thỏm nói với Nhiếp Gia: “Quân đoàn Tự Do nhập cảnh phi pháp, tập kích Tòa án xét xử, quân đội động thủ là hợp pháp.”
“Câm miệng.” Ánh mắt Nhiếp Gia âm lệ liếc nhìn ông ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Viễn tìm ra ghi chép hình ảnh của hôm đó, không có âm thanh, nhưng tình huống thảm thiết trong hình ảnh đã đủ cho Nhiếp Gia cảm thấy cả người rét run. Y đứng tại chỗ, nhìn Minnie bị chém đầu, Phi Đoạn bị xé thành mảnh nhỏ… Tất cả giống hệt như lời người đàn ông tóc vàng nói khi y mới tỉnh lại.
Nhiếp Gia đã đánh giá cao chính mình, y không thể xem hết toàn bộ ghi chép, được một nửa đã vung tay đập nát thiết bị.
Lâm Viễn không dám nói lời nào, ông nhìn Nhiếp Gia cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, khi ngẩng đầu lên, trong mắt y, tất cả đều là lệ nóng và thù hận, con ngươi tròn xoe của mắt trái tan ra bốn phía như kẹo rồi dung hoà thành một vòng, sau đó lại ngưng tụ thành dựng đồng mảnh như mắt phải.
“Tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu.” Nhiếp Gia nhìn Lâm Viễn, hai mắt như tảng băng lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.
Lâm Viễn thở hổn hển, bản năng điên cuồng gào thét thúc giục ông ta chạy trốn. Ông ta hợp hai tay thành hình chữ thập, khi tách ra giữa hai tay xuất hiện một vòng sáng, ông ta nhảy vọt vào vòng sáng nhưng lại không ngờ Nhiếp Gia theo sát ngay phía sau, mạnh mẽ cưỡng ép xé rách không gian, đuổi theo ông ta vào quân doanh Đội Gió Lốc.
Lúc này mọi người ở Đội Gió Lốc đang chuẩn bị đến quảng trường chi viện, Lâm Viễn ra lệnh: “Giết Nhiếp Gia trước! Giết y!”
Nhiếp Gia nhìn binh lính lao về phía mình, huy hiệu trên cánh tay bọn họ giống hệt như trong ghi chép, không khỏi nhếch môi cười lạnh: “Vừa lúc, đông đủ cả.”
Phía trên quảng trường, Aegon rút lui khỏi trận chiến, tốc biến đến bên cạnh Segalo, kìm nén sự kích động mà nói: “Chủ nhân! Y khai nhãn rồi, bây giờ tôi lập tức đi thu hồi đôi mắt cho ngài!”
“Gấp làm gì, cứ để nó chơi đùa một lúc.” Lúc này Segalo không còn vẻ khoan dung hiền từ trước mặt Nhiếp Gia nữa, trong mắt gã tràn ra một loại cảm xúc gần như điên cuồng, vui sướng lẩm bẩm: “Để ta mở mang về năng lực của đôi mắt này một chút.”
Quân khu đại loạn, tình hình còn nguy cấp hơn ở Toà án xét xử ngày hôm qua, đến khi tiếng gầm rú của quân hạm truyền đến, Aegon ngẩng đầu, quân hạm được trang bị vũ trang liên tục xẹt qua trên bầu trời, bao vây toàn bộ quân khu từng chút một.
“Là lực lượng Thâm Sào biên giới, Thời Thù tới rồi.” Aegon nhíu mày, “Chủ nhân, cấp bậc chiến đấu này bất lợi đối với chúng ta, có cần tốc chiến tốc thắng hay không?”
Segalo chậm rãi giơ tay ngăn gã lại, “Tới thì tốt, đôi mắt này mà không giải quyết nổi kẻ hèn lực lượng Thâm Sào mới là uổng phí tâm huyết nhiều năm của ta.”
“Vâng.” Aegon gật đầu.
Quân hạm khổng lồ lơ lửng trên không, Thời Kham lộ diện rồi lại lập tức biến mất, dẫn theo ngàn vạn con dơi phát sáng lao đến quân doanh Đội Gió Lốc.
Thời Thù lạnh mặt, một thượng úy vội vàng tiến lên chào hỏi, “Tướng quân!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nơi này tạm thời do lực lượng Thâm Sào chúng tôi tiếp nhận, bảo người của mấy người ngoan ngoãn về ký túc xá đợi không được ra ngoài, nếu không lỡ mà bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Thời Thù nói.
Thâm Sào là lực lượng biên phòng, là lực lượng chân chính giết địch, lực lượng Thâm Sào khiến địch kinh sợ vốn phải trấn thủ ở biên giới bỗng xuất hiện quy mô lớn, mà còn vây quanh quân khu, nhìn còn tưởng Thời Thù muốn tạo phản.
Thời Thù ra hiệu, bảo người của mình xuống quét sạch chiến trường.
Cô hơi nheo nheo mắt nhìn người khổng lồ đang múa may dao cơ giáp thật lớn và bé gái trên vai gã cách đó không xa, bỗng phát ra một tiếng cười lạnh.
“Là mấy người à, chuyện đưa anh Gia đi ngay trước mặt tôi, tôi còn chưa tính với mấy người đâu!”
Lúc này cả quân doanh Đội Gió Lốc đã chìm trong biển máu.
Nhiếp Gia cả người dính đầy máu đứng tại chỗ, nhìn xung quanh chỉ có thi thể gãy tay chân.
Sau khi y tỉnh lại, khoảng thời gian chính tay đâm tổ công tố và tàn sát quân đội thợ săn ngắn ngủi, tất cả đều đã kết thúc.
Nhiếp Gia chết lặng quỳ một gối xuống lấy trong vũng máu ra một con dao cơ giáp, y nắm lưỡi dao để mũi dao lên gáy mình, dao cơ giáp sắc đến nỗi chỉ cần chạm vào da là tự động ghim vào, mà Nhiếp Gia còn mạnh mẽ đâm vào nửa tấc, máu theo tay Nhiếp Gia chảy vào tay áo, chỉ cần y dùng sức, tất cả thật sự sẽ kết thúc!
Không biết Nhiếp Gia nhớ đến điều gì, hơi thở càng lúc càng dồn dập, thậm chí có chút nghẹn ngào, vành mắt y đỏ bừng mà cắn răng, vài lần dùng sức cũng không thể nhẫn tâm xuống tay, lại cắt lòng bàn tay mình máu thịt lẫn lộn.
Đinh một tiếng, một thứ gì đó vô hình trung đập chính xác lên lưỡi đao, tay Nhiếp Gia run lên, dao cơ giáp một lần nữa rơi vào vũng máu.
Nhiếp Gia máy móc ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt tái nhợt của Thời Kham.
“Em muốn làm gì?” Thời Kham đi lên một tay nhấc Nhiếp Gia trên mặt đất lên, cả giận nói: “Có phải em muốn anh tức chết không!”
Mắt Nhiếp Gia cay xè, lại không né tránh ánh mắt Thời Kham như trước, y nghẹn ngào nói: “Anh không thể cứ mặc kệ em được sao?”
“Đm em là người yêu của anh! Anh mặc kệ em thì ai quan tâm em, lão khốn nạn Segalo xem em như vật chứa cho đôi mắt này sẽ quan tâm em sao?!” Thời Kham giận không thể át, lại đau lòng tột độ, “Anh có thể chịu đựng được sự nhạy cảm và tự ti của em, bởi vì anh biết anh sẽ yêu em bên em trọn đời. Anh luôn biết rằng em sợ anh sẽ rời bỏ em, nên dù anh có bày tỏ tình cảm của mình với em biết bao lần đi chăng nữa em vẫn không chịu tin anh, không sao, anh có mấy trăm năm sau này để chứng minh cho em, khiến em yên tâm. Nhưng lúc nãy em đã làm gì? Anh là người không phải là máy móc! Chẳng lẽ em không nghĩ tới nếu em cứ như vậy tự sát rồi chết đi, anh phải làm thế nào? Tại sao em lại muốn vứt bỏ anh tra tấn anh!”
Thời Kham lên án Nhiếp Gia vô tình, nắm chặt cổ tay của y không chịu buông.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh không hiểu, không phải như vậy, không phải như thế!” Nhiếp Gia không biện giải cho bản thân, mà đau khổ phủ nhận.
“Vậy em nói cho anh, rốt cuộc em muốn xem anh làm gì, nghe anh nói gì, mới bằng lòng ở lại bên cạnh anh?” Thời Kham nắm chặt cổ tay y, giận dữ gào to với Nhiếp Gia, lại có nước mắt bất đắc dĩ chảy ra khỏi hốc mắt, “Em có thể sống vì anh không?”
Hết chương 152.
Tác giả :
Hắc Xuyên Tắc