Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 11: Con riêng của hào môn, kính mắt play
Chương 11: Con riêng của hào môn, mắt kính-play (11)
Editor: Tiêu
Quả thật Nhiếp Gia uống có chút nhiều, trước đó rõ ràng còn tận lực tránh né ánh mắt của Hoắc Thanh, sau khi mở rộng cõi lòng liền ôm chặt người không buông tay.
“Tôi xuống bếp lấy chút cháo lên cho em, ăn xong thì đi ngủ đi.”- Hoắc Thanh thấy hai má của Nhiếp Gia nóng lên liền đưa người vào trong phòng, sợ y cảm lạnh.
“Em hiện tại chỉ muốn làm chuyện ấy với anh.”- Nhiếp Gia kéo cà vạt của Hoắc Thanh -“Anh không biết em đã nghĩ về nó bao lâu đâu.”
“Em uống say rồi”
“Say rượu loạn tính không phải càng tốt sao?”- Nhiếp Gia ngã xuống giường, kéo cà vạt của Hoắc Thanh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Một tay Hoắc Thanh chống bên tai Nhiếp Gia, thuận thế cúi người hôn lên môi y một cái, cười thấp nói:
“Em yêu, đây cũng không phải lời khen ngợi đâu.”
Cuối cùng, Nhiếp Gia cũng không thể thừa dịp say rượu mà loạn tính với Hoắc Thanh, chỉ đành hôn mấy cái rồi bị Hoắc Thanh nhét vào trong chăn. Hắn vẫn rất lo cho cái dạ dày yếu ớt kia của y, chỉ sợ sáng mai y dậy sẽ khó chịu, vội vã xuống bếp đem lên một số món dễ tiêu hóa lên.
Sáng hôm sau Nhiếp Gia vì say rượu mà đau đầu, lông mày nhíu chặt vào nhau.
“Có đau lắm không? Có cần uống thuốc không?”
Tối hôm qua Hoắc Thanh không về phòng khách mà ngủ lại cùng Nhiếp Gia, chỉ là đơn thuần ngủ cùng nói chuyện, Hoắc Thanh lúc này đang nằm cạnh Nhiếp Gia, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương cho Nhiếp Gia.
“Không sao.”- Nhiếp Gia nằm cuộn mình trong ổ chăn, giọng khàn khàn nói, trong thanh âm không hề chứa nửa phần nhiệt tình cùng mê luyến giống ngày hôm qua.
Động tác trên tay Hoắc Thanh dừng lại, dường như có một thứ gì đó đánh thật mạnh vào lòng hắn làm vang lên hồi chuông cảnh báo đinh tai.
“Để em nghỉ ngơi một chút là được rồi.”- Sắc mặt của Nhiếp Gia có phần âm trầm, trong thanh âm mang theo một tia khó chịu. Tâm tình của y rất dễ bị trạng thái khó chịu của cơ thể ảnh hưởng, dù chỉ là không cẩn thận làm xước đầu ngón tay cũng đủ để y bực tức khó chịu, trong lòng tràn ngập dục vọng phá hoại.
Chỉ là vào những lúc y khó chịu sẽ tận lực cuộn người lại, lần này y tìm Hoắc Thanh đang nằm cùng mình, sau đó dùng hai tay ôm chặt eo của hắn, cả người đều quấn chặt trên người Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh vén chăn lên, nhìn thấy cảnh thanh niên dựa sát vào người mình tràn ngập ỷ lại, sóng ngầm cuộn trào trong mắt lập tức tiêu tán. Hắn còn tưởng rằng lời nói hôm qua của Nhiếp Gia là say nên nói bậy, Hoắc Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiện tay xoa xoa cần cổ trắng nõn của thanh niên.
“Ngày hôm qua em mệt nên tôi chưa nói với em. Công trình điền hải Lộc cảng đã rơi vào tay Cố Tuyết.” – Hoắc Thanh nhẹ giọng nói.
Nhiếp Gia ừ một tiếng, trước đó y đã nhờ Hoắc Thanh bán hết cổ phần của Giang thị đi, tiền bán được thì đưa cho Cố Tuyết. Trong khoảng thời gian đó, Nhiếp Gia không lo lắng sẽ có biến cố gì phát sinh cả, Cố Tuyết cùng Tần Diệc Nhiên đều là người thông minh, có đầy đủ tài chính thì họ biết sẽ phải làm như thế nào. Nhưng giữa chừng thì Yến Du bị giết, việc này khơi dậy dục vọng phá hoại của Nhiếp Gia, y không nghĩ sẽ tiếp tục theo kế hoạch ban đầu mà lặng lẽ xem biến đổi, giờ y muốn tham dự vào trong đó.
“Nếu như hiện tại tôi rút vốn khỏi dự án công trình cáp điện Thái Bình Dương của Giang thị, Giang thị liền sụp đổ, em cũng không cần phải đánh tới đánh lui cùng Giang Dương như thế.”
“Em đang chơi trò chơi, anh không cần làm mất sự hăng hái của em như vậy.”
Huống hồ nếu để cho Hoắc Thanh đối phó Giang Dương thì quá dễ dàng rồi, chẳng khác nào bóp chết một con kiến cả. Như thế thì nguyện vọng của nguyên chủ không có cách nào thực hiện được. Nếu Hoắc Thanh ra tay thì Giang Dương căn bản sẽ không hối hận mà chỉ có căm hận trong lòng.
Cơn đau đầu của Nhiếp Gia giảm bớt, y đứng dậy từ người Hoắc Thanh, y quỳ ngồi trên giường, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ thoạt nhìn thập phần ôn thuần, hình ảnh này làm cho Hoắc Thanh có cảm giác mình sắp bị dìm chết trong sự dễ thương.
“Đương nhiên, em vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”- Hoắc Thanh sủng nịch nhìn Nhiếp Gia, đưa tay gãi cằm y.
————————
Đầu tháng 8, bởi vì An Na giục nên Nhiếp Gia chuyển về Giang trạch, Hoắc Thanh cũng vì công việc nên phải sang Pháp một chuyến. Hoắc Vân cười trên nỗi đau của người khác, cảm thán anh của cô cùng bác sĩ Yến mới vừa đến với nhau đã phải yêu xa, thực sự là hả hê.
“Tô Tô, con có phải đang yêu không? Con gái nhà ai thế?”
An Na thấy đứa con chưa bao giờ thích động đến các sản phẩm điện tử của mình từ khi về nhà đến giờ mới chỉ có hai ngày nhưng điện thoại chưa từng rời tay, vào buổi tối bà cũng hay thấy con trai mình nói chuyện cùng ai qua laptop mà trên gương mặt kia có một nụ cười mà bà chưa từng thấy trước đây, rốt cục bà cũng không kìm nổi tò mò mà hỏi.
Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh nhắn tin, nghe vậy liền cười đáp: “Cùng Hoắc gia.”
“Hoắc gia? Hoắc Vân tiểu thư?”- An Na giật mình, hai mắt trừng lớn.
“Hoắc Vân đã sớm kết hôn rồi, mẹ đừng đoán, anh ấy hiện tại không ở trong nước, qua mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó con sẽ đưa hắn đến cho mẹ xem mặt.”- Nhiếp Gia bất đắc dĩ để điện thoại xuống, đi tới bóp vai cho An Na – “Không phải hôm nay Tần Diệc Nhiên cùng mẹ đi dạo phố sao? Mẹ đi cả ngày rồi có mệt không?”
“Mệt gì chứ, suýt chút nữa quên hỏi con, Diệc Nhiên nói với mẹ là con mua phần lớn cổ phần Tần thị bị phân tán cho nàng, hạng mục hiện tại trong tay Cố Tuyết cũng là con cấp tiền vốn. Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lúc An Na nghe Tần Diệc Nhiên nói như vậy còn tưởng đứa nhỏ này đang đùa, nhưng bây giờ Tần Diệc Nhiên trở thành đại cổ đông của Tần thị, Cố Tuyết giành được công trình điền hải Lộc cảng có thể sinh ra lợi nhuận hàng trăm triệu.
Việc này cần rất nhiều tiền, sợ là có thể ngang bằng với 50% cổ phần của Giang thị hiện tại. Con trai bà chỉ là một bác sĩ khoa não, làm sao có khả năng có nhiều tiền như vậy.
“Con thề với mẹ, con không làm bất cứ việc nào trái pháp luật.”- Nhiếp Gia bất đắc dĩ cười nói- “Chờ mọi việc kết thúc, con sẽ nói hết cho mẹ nghe.”
An Na nhìn y một hồi, biết không thể hỏi được gì thì cũng không hỏi nữa, chỉ nhắc nhở: “Con phải nhớ giới thiệu bạn gái của con cho mẹ biết, đừng có giấu mẹ.”
Nói xong thấy thời gian cũng không còn sớm, dặn dò Nhiếp Gia hai câu rồi bảo y đi nghỉ ngơi.
Nhiếp Gia nhìn lịch một chút, ngày 6 tháng 8, ngày mai là ngày Tần Diệc Nhiên sẽ chính thức trở thành tân nhậm chủ tịch của Tần thị. Trước kia, ban giám đốc Tần thị bị Giang Dương khống chế, dù sao trong tay gã cũng giữ 45% cổ phần Tần thị, là đại cổ đông, dù Giang Dương không trực tiếp quản lí Tần thị nhưng tiền nhiệm chủ tịch cũng là người của Giang Dương. Hiện tại Nhiếp Gia thay Tần Diệc Nhiên thu mua cổ phần bị phân tán cùng với số cổ phần Tần Diệc Nhiên được thừa kế, như vậy trong tay Tần Diệc Nhiên đã có hơn 51% cổ phần của Tần thị, tự nhiên sẽ trở thành tân nhậm chủ tịch của Tần thị.
Đáng nhắc tới là hiện tại Giang Hách cũng đang nhậm chức ở Tần thị, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc điều hành, gã cũng chẳng có năng lực gì, có thể ngồi yên ở vị trí đó cũng chẳng qua là do Giang Dương cho gã một bát kiếm cơm. Giang Dương cũng không hi vọng Giang Hách gây ra rắc rối gì về nghiệp vụ, Giang Hách ngồi ở vị trí này không biết có bao nhiêu thoải mái, không phải chịu trách nhiệm việc gì mà lại được nhận nhiều tiền hoa hồng.
————————–
Ngày hôm sau, cao ốc Tần thị.
Thời gian đã qua nửa năm, Tần Diệc Nhiên dùng thân phận chủ nhân của nơi này mà trở lại. Tâm tình của cô hiện tại vô cùng phức tạp, có căm hận với Giang Dương mà cũng có bi thương vì cha đã qua đời cùng với cảm kích với Yến Tô.
Tần Diệc Nhiên đứng dưới cao ốc hồi lâu, Trợ lý nhắc thì những cảm xúc phức tạp trong mắt cô mới biến mất:
“Chủ tịch, các vị cổ đông đã tới, nếu bây giờ ngài không đi lên thì sẽ muộn mất.”
” Không sao, có một số người tiện (ti tiện), để bọn họ chờ bọn họ còn vui vẻ cơ.”
Cho đến chết cô cũng sẽ không quên vào thời điểm cha cô vừa mất, mấy tên cổ đông kia có sắc mặt như thế nào, đặc biệt là vào thời điểm Cố thị sụp đổ, bọn họ đối với cô cùng cậu bỏ đá xuống giếng* ra sao.
(*): nhân lúc người gặp khó khăn mà gây sức ép, làm khó dễ, giống câu đã cháy nhà còn đi hôi của.
“Ái chà, đây không phải là Tần tiểu thư sao. Đã lâu không gặp nha, ngày hôm nay cô tới có phải là xem Giang Dương sống có tốt hay không để đâmi thêm một dao? Thực không khéo nha, Giang Dương không có tới đây.”
Giang Hách đang đứng đùa giỡn nữ thư ký trước cửa phòng họp, thấy Tần Diệc Nhiên đi tới thì không hảo ý mà cười cười dựa vào bàn làm việc của thư ký, nhìn Tần Diệc Nhiên đầy khiêu khích.
“Chậc, xem trí nhớ của tôi này, dựa vào cổ phần trong tay Tần tiểu thư thì cô vẫn được coi là 0,1 cổ đông của Giang thị đi. Nghe nói tân nhậm chủ tịch hôm nay sẽ tới, Tần tiểu thư cũng là tới tham dự đại hội cổ đông đi, để tôi mở cửa thay cô.”
Giang Hách trào phúng xong, lười biếng đi tới mở cửa phòng họp, gã là anh họ của Giang Dương, từ trước tới nay đều nghênh ngang mà đi trong công ty, trước mặt các cổ đông cũng chưa bao giờ khác, ai dám nói gì hắn.
Tần Diệc Nhiên vẫn đứng im không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Hách, yên lặng nhớ lại, vào lúc cuộc hôn nhân của cô và Giang Dương còn tồn tại thì Giang Hách đã cho Giang Dương nhiều ít chủ ý nham hiểm.
Các cổ đông lớn đúng là đã đến, đang chờ Tần Diệc Nhiên, lúc cửa vừa mở ra, mọi người thấy Tần Diệc Nhiên gương mặt lạnh lẽo đứng ở bên ngoài, nhớ cách họ đối xử với đứa bé này trước kia, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Chủ tịch, ngài đến rồi.”
Các cổ đông vang lên một loạt tiếng chào hỏi làm cho Giang Hách thu lại nụ cười toàn là sự trào phúng trên khuôn mặt của mình, sau đó hắn cứng đờ quay đầu nhìn ánh mắt lãnh đạm Tần Diệc Nhiên, kinh hãi giật mình mà không ngừng chớp mắt, “Cô chính là tân chủ tịch mới nhậm chức?”
“Anh bị đuổi rồi, cút đi.” Tần Diệc Nhiên lạnh lùng nhếch môi, ném bao tay cho trợ thủ, mắt nhìn thẳng, trong ánh mắt ân cần của các cổ đông đi vào phòng họp mà ngồi xuống chiếc ghế của chủ tịch.
“Không thể! Cô, cô tại sao có thể là tân chủ tịch mới nhậm chức chứ!” Giang Hách rốt cục lấy lại tinh thần.
Tần Diệc Nhiên cũng chẳng thèm để ý tới gã, chỉ lạnh giọng nói với trợ lý: “Lập tức chuẩn bị thư đuổi việc Giang Hách, ném hết tất cả đồ vật cá nhân của anh ta cùng chính bản thân anh ta cho tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch, tôi lập tức xử lý.” Trợ lý đặt tư liệu trên bàn trước mặt Tần Diệc Nhiên, sau đó xắn tay áo lên một chút, lộ ra một đôi tay mạnh mẽ, một tay xách Giang Hách lên.
“Cô không có tư cách đuổi tôi! Cô cho rằng cô là cái thứ gì, cô dựa vào cái mà có thể đuổi tôi!” Giang Hách điên rồi, phẫn nộ chửi ầm lên với Tần Diệc Nhiên, trợ lý nhíu mày, trực tiếp dùng một tay đánh ngất gã, kéo ra ngoài.
Trong cả quá trình, không có bất kì vị cổ đông nào vì Giang Hách nói qua một câu, chỉ có người nhỏ giọng phụ họa lúc Giang Hách ngồi ở vị trí tổng tài chưa từng có một chút đóng góp nào, đáng ra phải bị đuổi từ sớm.
Trợ lý của Tần Diệc Nhiên một đường kéo Giang Hách đi vào văn phòng của gã, để thư ký thu thập các đồ dùng cá nhân của gã, chỉ một lát sau, toàn bộ công ty đều biết chuyện đã xảy ra.
Hết chương 11.
Editor: Tiêu
Quả thật Nhiếp Gia uống có chút nhiều, trước đó rõ ràng còn tận lực tránh né ánh mắt của Hoắc Thanh, sau khi mở rộng cõi lòng liền ôm chặt người không buông tay.
“Tôi xuống bếp lấy chút cháo lên cho em, ăn xong thì đi ngủ đi.”- Hoắc Thanh thấy hai má của Nhiếp Gia nóng lên liền đưa người vào trong phòng, sợ y cảm lạnh.
“Em hiện tại chỉ muốn làm chuyện ấy với anh.”- Nhiếp Gia kéo cà vạt của Hoắc Thanh -“Anh không biết em đã nghĩ về nó bao lâu đâu.”
“Em uống say rồi”
“Say rượu loạn tính không phải càng tốt sao?”- Nhiếp Gia ngã xuống giường, kéo cà vạt của Hoắc Thanh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Một tay Hoắc Thanh chống bên tai Nhiếp Gia, thuận thế cúi người hôn lên môi y một cái, cười thấp nói:
“Em yêu, đây cũng không phải lời khen ngợi đâu.”
Cuối cùng, Nhiếp Gia cũng không thể thừa dịp say rượu mà loạn tính với Hoắc Thanh, chỉ đành hôn mấy cái rồi bị Hoắc Thanh nhét vào trong chăn. Hắn vẫn rất lo cho cái dạ dày yếu ớt kia của y, chỉ sợ sáng mai y dậy sẽ khó chịu, vội vã xuống bếp đem lên một số món dễ tiêu hóa lên.
Sáng hôm sau Nhiếp Gia vì say rượu mà đau đầu, lông mày nhíu chặt vào nhau.
“Có đau lắm không? Có cần uống thuốc không?”
Tối hôm qua Hoắc Thanh không về phòng khách mà ngủ lại cùng Nhiếp Gia, chỉ là đơn thuần ngủ cùng nói chuyện, Hoắc Thanh lúc này đang nằm cạnh Nhiếp Gia, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương cho Nhiếp Gia.
“Không sao.”- Nhiếp Gia nằm cuộn mình trong ổ chăn, giọng khàn khàn nói, trong thanh âm không hề chứa nửa phần nhiệt tình cùng mê luyến giống ngày hôm qua.
Động tác trên tay Hoắc Thanh dừng lại, dường như có một thứ gì đó đánh thật mạnh vào lòng hắn làm vang lên hồi chuông cảnh báo đinh tai.
“Để em nghỉ ngơi một chút là được rồi.”- Sắc mặt của Nhiếp Gia có phần âm trầm, trong thanh âm mang theo một tia khó chịu. Tâm tình của y rất dễ bị trạng thái khó chịu của cơ thể ảnh hưởng, dù chỉ là không cẩn thận làm xước đầu ngón tay cũng đủ để y bực tức khó chịu, trong lòng tràn ngập dục vọng phá hoại.
Chỉ là vào những lúc y khó chịu sẽ tận lực cuộn người lại, lần này y tìm Hoắc Thanh đang nằm cùng mình, sau đó dùng hai tay ôm chặt eo của hắn, cả người đều quấn chặt trên người Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh vén chăn lên, nhìn thấy cảnh thanh niên dựa sát vào người mình tràn ngập ỷ lại, sóng ngầm cuộn trào trong mắt lập tức tiêu tán. Hắn còn tưởng rằng lời nói hôm qua của Nhiếp Gia là say nên nói bậy, Hoắc Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiện tay xoa xoa cần cổ trắng nõn của thanh niên.
“Ngày hôm qua em mệt nên tôi chưa nói với em. Công trình điền hải Lộc cảng đã rơi vào tay Cố Tuyết.” – Hoắc Thanh nhẹ giọng nói.
Nhiếp Gia ừ một tiếng, trước đó y đã nhờ Hoắc Thanh bán hết cổ phần của Giang thị đi, tiền bán được thì đưa cho Cố Tuyết. Trong khoảng thời gian đó, Nhiếp Gia không lo lắng sẽ có biến cố gì phát sinh cả, Cố Tuyết cùng Tần Diệc Nhiên đều là người thông minh, có đầy đủ tài chính thì họ biết sẽ phải làm như thế nào. Nhưng giữa chừng thì Yến Du bị giết, việc này khơi dậy dục vọng phá hoại của Nhiếp Gia, y không nghĩ sẽ tiếp tục theo kế hoạch ban đầu mà lặng lẽ xem biến đổi, giờ y muốn tham dự vào trong đó.
“Nếu như hiện tại tôi rút vốn khỏi dự án công trình cáp điện Thái Bình Dương của Giang thị, Giang thị liền sụp đổ, em cũng không cần phải đánh tới đánh lui cùng Giang Dương như thế.”
“Em đang chơi trò chơi, anh không cần làm mất sự hăng hái của em như vậy.”
Huống hồ nếu để cho Hoắc Thanh đối phó Giang Dương thì quá dễ dàng rồi, chẳng khác nào bóp chết một con kiến cả. Như thế thì nguyện vọng của nguyên chủ không có cách nào thực hiện được. Nếu Hoắc Thanh ra tay thì Giang Dương căn bản sẽ không hối hận mà chỉ có căm hận trong lòng.
Cơn đau đầu của Nhiếp Gia giảm bớt, y đứng dậy từ người Hoắc Thanh, y quỳ ngồi trên giường, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ thoạt nhìn thập phần ôn thuần, hình ảnh này làm cho Hoắc Thanh có cảm giác mình sắp bị dìm chết trong sự dễ thương.
“Đương nhiên, em vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”- Hoắc Thanh sủng nịch nhìn Nhiếp Gia, đưa tay gãi cằm y.
————————
Đầu tháng 8, bởi vì An Na giục nên Nhiếp Gia chuyển về Giang trạch, Hoắc Thanh cũng vì công việc nên phải sang Pháp một chuyến. Hoắc Vân cười trên nỗi đau của người khác, cảm thán anh của cô cùng bác sĩ Yến mới vừa đến với nhau đã phải yêu xa, thực sự là hả hê.
“Tô Tô, con có phải đang yêu không? Con gái nhà ai thế?”
An Na thấy đứa con chưa bao giờ thích động đến các sản phẩm điện tử của mình từ khi về nhà đến giờ mới chỉ có hai ngày nhưng điện thoại chưa từng rời tay, vào buổi tối bà cũng hay thấy con trai mình nói chuyện cùng ai qua laptop mà trên gương mặt kia có một nụ cười mà bà chưa từng thấy trước đây, rốt cục bà cũng không kìm nổi tò mò mà hỏi.
Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh nhắn tin, nghe vậy liền cười đáp: “Cùng Hoắc gia.”
“Hoắc gia? Hoắc Vân tiểu thư?”- An Na giật mình, hai mắt trừng lớn.
“Hoắc Vân đã sớm kết hôn rồi, mẹ đừng đoán, anh ấy hiện tại không ở trong nước, qua mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó con sẽ đưa hắn đến cho mẹ xem mặt.”- Nhiếp Gia bất đắc dĩ để điện thoại xuống, đi tới bóp vai cho An Na – “Không phải hôm nay Tần Diệc Nhiên cùng mẹ đi dạo phố sao? Mẹ đi cả ngày rồi có mệt không?”
“Mệt gì chứ, suýt chút nữa quên hỏi con, Diệc Nhiên nói với mẹ là con mua phần lớn cổ phần Tần thị bị phân tán cho nàng, hạng mục hiện tại trong tay Cố Tuyết cũng là con cấp tiền vốn. Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lúc An Na nghe Tần Diệc Nhiên nói như vậy còn tưởng đứa nhỏ này đang đùa, nhưng bây giờ Tần Diệc Nhiên trở thành đại cổ đông của Tần thị, Cố Tuyết giành được công trình điền hải Lộc cảng có thể sinh ra lợi nhuận hàng trăm triệu.
Việc này cần rất nhiều tiền, sợ là có thể ngang bằng với 50% cổ phần của Giang thị hiện tại. Con trai bà chỉ là một bác sĩ khoa não, làm sao có khả năng có nhiều tiền như vậy.
“Con thề với mẹ, con không làm bất cứ việc nào trái pháp luật.”- Nhiếp Gia bất đắc dĩ cười nói- “Chờ mọi việc kết thúc, con sẽ nói hết cho mẹ nghe.”
An Na nhìn y một hồi, biết không thể hỏi được gì thì cũng không hỏi nữa, chỉ nhắc nhở: “Con phải nhớ giới thiệu bạn gái của con cho mẹ biết, đừng có giấu mẹ.”
Nói xong thấy thời gian cũng không còn sớm, dặn dò Nhiếp Gia hai câu rồi bảo y đi nghỉ ngơi.
Nhiếp Gia nhìn lịch một chút, ngày 6 tháng 8, ngày mai là ngày Tần Diệc Nhiên sẽ chính thức trở thành tân nhậm chủ tịch của Tần thị. Trước kia, ban giám đốc Tần thị bị Giang Dương khống chế, dù sao trong tay gã cũng giữ 45% cổ phần Tần thị, là đại cổ đông, dù Giang Dương không trực tiếp quản lí Tần thị nhưng tiền nhiệm chủ tịch cũng là người của Giang Dương. Hiện tại Nhiếp Gia thay Tần Diệc Nhiên thu mua cổ phần bị phân tán cùng với số cổ phần Tần Diệc Nhiên được thừa kế, như vậy trong tay Tần Diệc Nhiên đã có hơn 51% cổ phần của Tần thị, tự nhiên sẽ trở thành tân nhậm chủ tịch của Tần thị.
Đáng nhắc tới là hiện tại Giang Hách cũng đang nhậm chức ở Tần thị, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc điều hành, gã cũng chẳng có năng lực gì, có thể ngồi yên ở vị trí đó cũng chẳng qua là do Giang Dương cho gã một bát kiếm cơm. Giang Dương cũng không hi vọng Giang Hách gây ra rắc rối gì về nghiệp vụ, Giang Hách ngồi ở vị trí này không biết có bao nhiêu thoải mái, không phải chịu trách nhiệm việc gì mà lại được nhận nhiều tiền hoa hồng.
————————–
Ngày hôm sau, cao ốc Tần thị.
Thời gian đã qua nửa năm, Tần Diệc Nhiên dùng thân phận chủ nhân của nơi này mà trở lại. Tâm tình của cô hiện tại vô cùng phức tạp, có căm hận với Giang Dương mà cũng có bi thương vì cha đã qua đời cùng với cảm kích với Yến Tô.
Tần Diệc Nhiên đứng dưới cao ốc hồi lâu, Trợ lý nhắc thì những cảm xúc phức tạp trong mắt cô mới biến mất:
“Chủ tịch, các vị cổ đông đã tới, nếu bây giờ ngài không đi lên thì sẽ muộn mất.”
” Không sao, có một số người tiện (ti tiện), để bọn họ chờ bọn họ còn vui vẻ cơ.”
Cho đến chết cô cũng sẽ không quên vào thời điểm cha cô vừa mất, mấy tên cổ đông kia có sắc mặt như thế nào, đặc biệt là vào thời điểm Cố thị sụp đổ, bọn họ đối với cô cùng cậu bỏ đá xuống giếng* ra sao.
(*): nhân lúc người gặp khó khăn mà gây sức ép, làm khó dễ, giống câu đã cháy nhà còn đi hôi của.
“Ái chà, đây không phải là Tần tiểu thư sao. Đã lâu không gặp nha, ngày hôm nay cô tới có phải là xem Giang Dương sống có tốt hay không để đâmi thêm một dao? Thực không khéo nha, Giang Dương không có tới đây.”
Giang Hách đang đứng đùa giỡn nữ thư ký trước cửa phòng họp, thấy Tần Diệc Nhiên đi tới thì không hảo ý mà cười cười dựa vào bàn làm việc của thư ký, nhìn Tần Diệc Nhiên đầy khiêu khích.
“Chậc, xem trí nhớ của tôi này, dựa vào cổ phần trong tay Tần tiểu thư thì cô vẫn được coi là 0,1 cổ đông của Giang thị đi. Nghe nói tân nhậm chủ tịch hôm nay sẽ tới, Tần tiểu thư cũng là tới tham dự đại hội cổ đông đi, để tôi mở cửa thay cô.”
Giang Hách trào phúng xong, lười biếng đi tới mở cửa phòng họp, gã là anh họ của Giang Dương, từ trước tới nay đều nghênh ngang mà đi trong công ty, trước mặt các cổ đông cũng chưa bao giờ khác, ai dám nói gì hắn.
Tần Diệc Nhiên vẫn đứng im không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Hách, yên lặng nhớ lại, vào lúc cuộc hôn nhân của cô và Giang Dương còn tồn tại thì Giang Hách đã cho Giang Dương nhiều ít chủ ý nham hiểm.
Các cổ đông lớn đúng là đã đến, đang chờ Tần Diệc Nhiên, lúc cửa vừa mở ra, mọi người thấy Tần Diệc Nhiên gương mặt lạnh lẽo đứng ở bên ngoài, nhớ cách họ đối xử với đứa bé này trước kia, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Chủ tịch, ngài đến rồi.”
Các cổ đông vang lên một loạt tiếng chào hỏi làm cho Giang Hách thu lại nụ cười toàn là sự trào phúng trên khuôn mặt của mình, sau đó hắn cứng đờ quay đầu nhìn ánh mắt lãnh đạm Tần Diệc Nhiên, kinh hãi giật mình mà không ngừng chớp mắt, “Cô chính là tân chủ tịch mới nhậm chức?”
“Anh bị đuổi rồi, cút đi.” Tần Diệc Nhiên lạnh lùng nhếch môi, ném bao tay cho trợ thủ, mắt nhìn thẳng, trong ánh mắt ân cần của các cổ đông đi vào phòng họp mà ngồi xuống chiếc ghế của chủ tịch.
“Không thể! Cô, cô tại sao có thể là tân chủ tịch mới nhậm chức chứ!” Giang Hách rốt cục lấy lại tinh thần.
Tần Diệc Nhiên cũng chẳng thèm để ý tới gã, chỉ lạnh giọng nói với trợ lý: “Lập tức chuẩn bị thư đuổi việc Giang Hách, ném hết tất cả đồ vật cá nhân của anh ta cùng chính bản thân anh ta cho tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch, tôi lập tức xử lý.” Trợ lý đặt tư liệu trên bàn trước mặt Tần Diệc Nhiên, sau đó xắn tay áo lên một chút, lộ ra một đôi tay mạnh mẽ, một tay xách Giang Hách lên.
“Cô không có tư cách đuổi tôi! Cô cho rằng cô là cái thứ gì, cô dựa vào cái mà có thể đuổi tôi!” Giang Hách điên rồi, phẫn nộ chửi ầm lên với Tần Diệc Nhiên, trợ lý nhíu mày, trực tiếp dùng một tay đánh ngất gã, kéo ra ngoài.
Trong cả quá trình, không có bất kì vị cổ đông nào vì Giang Hách nói qua một câu, chỉ có người nhỏ giọng phụ họa lúc Giang Hách ngồi ở vị trí tổng tài chưa từng có một chút đóng góp nào, đáng ra phải bị đuổi từ sớm.
Trợ lý của Tần Diệc Nhiên một đường kéo Giang Hách đi vào văn phòng của gã, để thư ký thu thập các đồ dùng cá nhân của gã, chỉ một lát sau, toàn bộ công ty đều biết chuyện đã xảy ra.
Hết chương 11.
Tác giả :
Hắc Xuyên Tắc