Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 155: Chi tử vu quy 26
Diệp Trần vốn đã là kẻ phóng túng, rượu vào lại càng phóng túng hơn.
Đông Lăng thấy mắt nhìn của mình thật tinh tường, Diệp Trần đúng là chỗ nào cũng tuyệt.
Lúc hai người bị nắng chiếu vào người tỉnh dậy, tẩm điện của Đông Lăng đã ở trong tình trạng bừa bộn, đâu đâu cũng có dấu vết hai người để lại. Diệp Trần chống người ngồi dậy liền ngã nhoài xuống giường, nàng lắc lắc cái đầu nặng nề sau cơn say, bấy giờ mới nhận ra, nàng và Đông Lăng hình như đã làm chuyện gì đó không ổn.
Nàng đẩy Đông Lăng một cái, gọi nhỏ: “Dậy đi, mau mau dọn dẹp một chút, chẳng còn ra thể thống gì nữa.”
Đông Lăng ngái ngủ hé mắt nhìn, bực dọc nói: “Ngủ thêm tí nữa đi.”
Nói xong liền kéo Diệp Trần nằm xuống.
Diệp Trần đẩy người chàng: “Dậy đi, dậy đi. Lát nữa có người tới đấy.”
Đông Lăng bị làm phiền, thở dài hỏi: “Tới thì tới, làm sao nào?”
“Không được!”
Diệp Trần hễ nghĩ tới chuyện những dấu vết kia bị người nhìn thấy là liền cảm thấy xấu hổ tột độ. Nàng vội giục: “Mau dọn dẹp đi.”
Các tiên cung của đế quân đều sẽ phong tỏa linh lực của người khác để tỏ rõ thân phận uy nghiêm. Diệp Trần ở trong này không thể sử dụng được thuật thanh tẩy, đành phải trông chờ vào Đông Lăng.
Đông Lăng thở dài nói: “Để tu tâm, chỗ này của ta, chính ta cũng không sử dụng được thuật pháp. Muốn dùng pháp thuật thì phải mở cấm chết đại trận bảo vệ núi. Hay là để cung nga tới quét dọn đi.”
“Không được!”
Diệp Trần lập tức sầm mặt: “Chàng đi lấy chổi, khăn, đồ vệ sinh ra đây cho ta, ta dọn.”
“Làm gì vậy…”
Đông Lăng khá là bất đắc dĩ nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Diệp Trần, chàng cũng hết cách, đành phải đi mặc y phục cùng nàng rồi đi rửa mặt, gọi cung nga mang dụng cụ vệ sinh và tạp dề tới cho hai người.
Đông Lăng tất nhiên sẽ không để Diệp Trần dọn dẹp một mình, chàng cũng dọn theo, mặc tạp dề, cột tóc, cột tay áo lại, trông rất thoải mái.
Đôi tay cầm kiếm kia cầm khăn, quỳ dưới đất, lau sàn nhà theo sự chỉ huy của Diệp Trần.
Diệp Trần dọn dẹp các thứ, Đông Lăng lau bàn, trông rất ra dáng nàng dâu ở nhà.
Đông Lăng quét dọn một hồi, thấy rất thú vị, bèn bảo với Diệp Trần: “Ta cảm thấy thú vui khuê phòng đâu chỉ có vẽ mày, cùng làm việc vặt với nàng cũng cực kì thú vị.”
“Đấy là vì không phải ngày nào chàng cũng làm.” Diệp Trần lườm chàng, “Chàng thử ngày nào cũng nấu cơm cho ta mà xem?”
Đông Lăng nghe Diệp Trần bảo vậy, nghĩ tới món bánh trứng bột mì làm thử nhiều lần mới thành công được một lần kia liền lâm vào trầm tư.
Chàng tưởng tượng thử cảnh mình trở thành thần bếp, Diệp Trần hoàn toàn thần phục dưới trù nghệ của chàng, cảm thấy thật là sảng khoái.
Chuyện này còn làm chàng thấy sung sướng hơn cả việc nắm được một bộ kiếm pháp tinh diệu.
Thế là chàng liền quyết định ngay… Chàng, Đông Lăng, phải trở thành một thần bếp.
Chàng nhất định phải trở thành kiếm tu trong số các đầu bếp nấu cơm ngon nhất và là đầu bếp trong số các kiếm tu có kiếm thuật giỏi nhất.
Chàng mang khuôn mặt vui vẻ, mong chờ đưa mắt nhìn Diệp Trần: “Trần Trần, nàng thích ăn gì?”
“Ta?” Diệp Trần cắm bút vào lọ, lắc lắc, nghiêng đầu nói, “Sườn xào chua ngọt? Ta rất thích món này.”
Đông Lăng gật gù, không hỏi gì nữa.
Diệp Trần cắm cúi dọn dẹp, không để ý vẻ mặt của chàng.
Mấy ngày sau đó, Đông Lăng thường xuyên vắng mặt, xuất quỷ nhập thần khiến Diệp Trần không khỏi lấy làm lạ.
Trong lòng nàng thầm giật mình, nghĩ chẳng lẽ Đông Lăng có người vụng trộm ở ngoài?
Không nhanh tới vậy chứ.
Thế là Diệp Trần quyết định theo dõi chàng. Một ngày nọ, lúc nửa đêm, sau khi Đông Lăng lặng lẽ rời giường, Diệp Trần liền lén lút bám theo.
Thấy Đông Lăng đi thẳng tới nhà bếp, Diệp Trần lấy làm lạ, chẳng lẽ Đông Lăng vụng trộm với một nữ đầu bếp?
Sau đấy, nàng thấy Đông Lăng vào trong, lục lọi thực phẩm.
Thấy chàng chặt sườn, lấy ra một tờ công thức, làm từng bước một theo trong đó.
Chàng làm một đĩa sườn xào chua ngọt rồi lại thêm một đĩa sườn xào chua ngọt nữa…
Người trước nay luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn đời, dưới ánh đèn, khóe miệng mang cười, làm đi làm lại một món ăn.
Diệp Trần cứ lặng lẽ nhìn mãi. Chàng thực ra không biết ăn mặc, khoác đại một chiếc áo choàng, lấy vải cột tóc ra sau lưng, trông quá bình thường, thậm chí là có phần tùy tiện.
Diệp Trần nhớ, những lần trước đây nàng ngẫu ngộ Đông Lăng đều là những lúc có sự kiện lớn, Đông Lăng luôn đội kim quan, mặc áo hoa, cao cao tại thượng, đi đến đâu cũng có người tung hoa.
Thế nhưng, không hiểu sao, Diệp Trần lại cảm thấy, Đông Lăng phục sức cầu kỳ như vậy lại chẳng đẹp bằng một phần vạn Đông Lăng lúc này.
Dáng vẻ quý công tử thanh cao vô song ấy buông kiếm, rửa tay, làm cơm cho bạn đúng là cảnh tượng đẹp đẽ vô ngần.
Diệp Trần lẳng lặng ngắm nhìn, nhất thời đột nhiên cảm thấy sao mà quen mắt thế.
Có cảm giác mọi yên bình và dịu dàng của cả cuộc đời đã dồn cả lại vào trong khoảnh khắc này.
Nàng thở loạn nhịp. Đông Lăng nhận ra sự có mặt của nàng, ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
Gió đêm thổi tới, tóc chạm nhẹ lên khuôn mặt chàng. Chàng nhìn nàng, thoáng chút ngượng ngùng, nở một nụ cười dịu dàng: “Vốn định học giỏi rồi mới nói cho nàng biết.”
Nói xong, chàng xấu hổ cúi đầu: “Để nàng cười chê rồi.”
Vừa dứt lời, Diệp Trần liền nhào vào lòng chàng. Đông Lăng giật mình quẳng con dao đi, chống hai tay ra sau bàn, dở khóc dở cười: “Nàng làm gì thế?”
“Ăn!” Diệp Trần nức nở nói, “Bất kể chàng làm món gì, ta đều ăn! Ta ăn hết!”
Câu này có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng Đông Lăng hiểu ý của Diệp Trần, chàng cúi đầu hôn nàng mấy cái, dịu dàng bảo: “Đừng ngốc thế, ngon thì hẵng ăn.”
Vì Diệp Trần phát hiện ra chuyện Đông Lăng lén lút học nấu ăn nên Đông Lăng chẳng kiêng dè gì nữa, hai người suốt ngày làm ổ trong nhà bếp. Đông Lăng làm, Diệp Trần nếm thử.
Cứ thế qua một thời gian, Minh phủ cuối cùng không chống nổi, phái phán quan tới tìm Đông Lăng, tỏ ý đại loại là “Phủ quân ơi, không có ngài chúng tôi không sống nổi” các kiểu, Đông Lăng ngẩng đầu hỏi Diệp Trần: “Qua Minh phủ ở cùng ta nhé?”
“Ừ, qua.” Diệp Trần bám lấy người Đông Lăng, “Ta lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Chàng ở đâu, ta ở đó.”
“Ừ,” Đông Lăng gật gù, “tán tiên không có thực quyền gì đúng là tốt thật.”
“Chàng nói thế,” Diệp Trần nói chẳng kiêng dè, “ta không vui đâu đấy.”
Đông Lăng cười nhẹ, véo véo mũi nàng, đưa theo nàng tới Minh phủ.
Tới Minh phủ, đi hết đường Hoàng Tuyền, lên đò băng qua dòng Vong Xuyên, người lái đò đội đấu lạp, đứng đầu thuyền, không nói một lời. Diệp Trần thấy quen quen, nghĩ rồi do dự hỏi: “Mạc Vô Tà?”
Mạc Vô Tà ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn do đã lâu không thấy nắng mặt trời nên hơi tai tái, chàng ta cười đáp: “Đã lâu không gặp.”
Thấy đúng là Mạc Vô Tà, Diệp Trần mới nhớ ra, lúc trước Đông Lăng bảo Mạc Vô Tà đi độ ba ngàn oan hồn của sông Vong Xuyên, trở thành người đưa đò của Vong Xuyên.
Diệp Trần gặp được người quen cũ, tán gẫu câu được câu chăng, hỏi han tình hình gần đây xong, Diệp Trần cúi nhìn sông Vong Xuyên, lấy làm lạ: “Ôi, sao ta cảm thấy nước của sông Vong Xuyên hơi cạn một chút nhỉ?”
Đông Lăng nghe vậy, tay đang châm trà cứng đờ lại. Mạc Vô Tà ngẩng đầu liếc chàng một cái rồi thoải mái đáp: “Ngươi đã lâu không tới, nhìn lầm rồi chăng?”
“Ồ? Là ảo giác của ta sao?” Diệp Trần vò đầu. Đông Lăng rót chén trà, bảo với Diệp Trần: “Đừng ngồi sát mạn thuyền, lại đây.”
Diệp Trần ngoan ngoãn quay về giữa thuyền. Đông Lăng đưa trà cho nàng. Nàng ngồi xuống xếp bằng, uống trà rồi mới nhớ ra: “Đông Lăng, chuyện Xú Nữ lần trước chàng bắt được nàng ta xong đã hỏi được gì rồi?”
“Ồ?” Đông Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, “Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”
“Về Minh phủ làm việc mà,” Diệp Trần uống trà, “phải hỏi thăm tình hình một chút.”
Đông Lăng cúi đầu cười thành tiếng: “Không có gì đâu, chẳng qua chỉ là một ác quỷ trộm chạy ra ngoài thôi.”
Diệp Trần gật gù, không truy vấn thêm. Hai người hàn huyên một hồi với Mạc Vô Tà về những tin đồn gần đây ở Minh phủ rồi về phủ.
Minh phủ không có mặt trời, Diệp Trần cũng không thấy sao cả. Đông Lăng vừa về tới liền vùi đầu vào công việc. Diệp Trần không cần nghiêm chỉnh đi làm điểm danh nên ngày ngày đi ngắm chim, đùa quỷ, tìm Mạc Vô Tà nói chuyện.
Vật vờ mấy ngày trời, Diệp Trần liền thấy không khỏe, không biết là có vấn đề ở đâu.
Đông Lăng bắt đầu làm việc là liền mấy ngày không thấy người đâu. Diệp Trần từng đứng xa xa xem chàng làm việc. Chàng mặc áo đen vân rồng chìm, đầu đội mũ miện có chuỗi ngọc, mặt lạnh như đá tảng, thẩm tra xét xử vận mệnh của các phàm nhân.
Nàng cảm thấy Đông Lăng như thế này rất đẹp. Nàng tựa vào gốc cây có thể ngắm nhìn suốt cả năm.
Thẩm tra liên tục một tháng, cuối cùng Đông Lăng cũng làm xong chuyện của chàng. Lúc chàng trở về, Diệp Trần nấp trong phòng, định hù dọa chàng một vố.
Nàng nấp trên xà nhà, nhìn chàng cởi y phục, ngâm mình xuống bể nước.
Sắc mặt Đông Lăng luôn rất lạnh lẽo, không hiền hòa như lúc ở với nàng, toàn thân lệ khí vờn quanh.
Diệp Trần phát giác ra điểm bất thường. Nàng ngưng thở, quan sát Đông Lăng.
Đông Lăng giơ tay lên, Tử Quy hiện ra trong tay chàng, quanh thân Tử Quy lúc này có thêm một tầng sáng màu máu nhạt. Đông Lăng áp tay lên thân Tử Quy, nhắm mắt lại, tụng niệm kinh văn. Tay chàng lướt qua từng tấc từng tấc thân kiếm, chỗ tay chàng lướt qua, thân kiếm liền hồi phục màu sắc bình thường.
Chờ Tử Quy hoàn toàn trở về màu sắc lúc bình thường, Đông Lăng mới mở mắt ra.
Chàng đứng dậy ra khỏi bể nước, lau khô người, đi về phòng ngủ.
Diệp Trần quay về phòng ngủ trước, nằm trên giường giả vờ ngủ.
Đông Lăng vào phòng, nằm vào chăn, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi: “Đang ngủ à?”
“Chưa.” Diệp Trần nhô đầu ra khỏi lòng chàng, ôm lấy chàng, “Chờ chàng mà.”
“Chờ ta làm gì?”
Đông Lăng dịu lòng, không còn mảy may thấy lệ khí như ban nãy. Diệp Trần vùi đầu vào lòng chàng: “Chờ chàng về nhà.”
“Đông Lăng,” Diệp Trần đặt tay lên ngực chàng, dịu dàng nói, “sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chàng cũng đừng sợ. Chàng nhất định phải nhớ, ta luôn chờ chàng.”
“Chờ chàng về nhà.”
Đông Lăng thấy mắt nhìn của mình thật tinh tường, Diệp Trần đúng là chỗ nào cũng tuyệt.
Lúc hai người bị nắng chiếu vào người tỉnh dậy, tẩm điện của Đông Lăng đã ở trong tình trạng bừa bộn, đâu đâu cũng có dấu vết hai người để lại. Diệp Trần chống người ngồi dậy liền ngã nhoài xuống giường, nàng lắc lắc cái đầu nặng nề sau cơn say, bấy giờ mới nhận ra, nàng và Đông Lăng hình như đã làm chuyện gì đó không ổn.
Nàng đẩy Đông Lăng một cái, gọi nhỏ: “Dậy đi, mau mau dọn dẹp một chút, chẳng còn ra thể thống gì nữa.”
Đông Lăng ngái ngủ hé mắt nhìn, bực dọc nói: “Ngủ thêm tí nữa đi.”
Nói xong liền kéo Diệp Trần nằm xuống.
Diệp Trần đẩy người chàng: “Dậy đi, dậy đi. Lát nữa có người tới đấy.”
Đông Lăng bị làm phiền, thở dài hỏi: “Tới thì tới, làm sao nào?”
“Không được!”
Diệp Trần hễ nghĩ tới chuyện những dấu vết kia bị người nhìn thấy là liền cảm thấy xấu hổ tột độ. Nàng vội giục: “Mau dọn dẹp đi.”
Các tiên cung của đế quân đều sẽ phong tỏa linh lực của người khác để tỏ rõ thân phận uy nghiêm. Diệp Trần ở trong này không thể sử dụng được thuật thanh tẩy, đành phải trông chờ vào Đông Lăng.
Đông Lăng thở dài nói: “Để tu tâm, chỗ này của ta, chính ta cũng không sử dụng được thuật pháp. Muốn dùng pháp thuật thì phải mở cấm chết đại trận bảo vệ núi. Hay là để cung nga tới quét dọn đi.”
“Không được!”
Diệp Trần lập tức sầm mặt: “Chàng đi lấy chổi, khăn, đồ vệ sinh ra đây cho ta, ta dọn.”
“Làm gì vậy…”
Đông Lăng khá là bất đắc dĩ nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Diệp Trần, chàng cũng hết cách, đành phải đi mặc y phục cùng nàng rồi đi rửa mặt, gọi cung nga mang dụng cụ vệ sinh và tạp dề tới cho hai người.
Đông Lăng tất nhiên sẽ không để Diệp Trần dọn dẹp một mình, chàng cũng dọn theo, mặc tạp dề, cột tóc, cột tay áo lại, trông rất thoải mái.
Đôi tay cầm kiếm kia cầm khăn, quỳ dưới đất, lau sàn nhà theo sự chỉ huy của Diệp Trần.
Diệp Trần dọn dẹp các thứ, Đông Lăng lau bàn, trông rất ra dáng nàng dâu ở nhà.
Đông Lăng quét dọn một hồi, thấy rất thú vị, bèn bảo với Diệp Trần: “Ta cảm thấy thú vui khuê phòng đâu chỉ có vẽ mày, cùng làm việc vặt với nàng cũng cực kì thú vị.”
“Đấy là vì không phải ngày nào chàng cũng làm.” Diệp Trần lườm chàng, “Chàng thử ngày nào cũng nấu cơm cho ta mà xem?”
Đông Lăng nghe Diệp Trần bảo vậy, nghĩ tới món bánh trứng bột mì làm thử nhiều lần mới thành công được một lần kia liền lâm vào trầm tư.
Chàng tưởng tượng thử cảnh mình trở thành thần bếp, Diệp Trần hoàn toàn thần phục dưới trù nghệ của chàng, cảm thấy thật là sảng khoái.
Chuyện này còn làm chàng thấy sung sướng hơn cả việc nắm được một bộ kiếm pháp tinh diệu.
Thế là chàng liền quyết định ngay… Chàng, Đông Lăng, phải trở thành một thần bếp.
Chàng nhất định phải trở thành kiếm tu trong số các đầu bếp nấu cơm ngon nhất và là đầu bếp trong số các kiếm tu có kiếm thuật giỏi nhất.
Chàng mang khuôn mặt vui vẻ, mong chờ đưa mắt nhìn Diệp Trần: “Trần Trần, nàng thích ăn gì?”
“Ta?” Diệp Trần cắm bút vào lọ, lắc lắc, nghiêng đầu nói, “Sườn xào chua ngọt? Ta rất thích món này.”
Đông Lăng gật gù, không hỏi gì nữa.
Diệp Trần cắm cúi dọn dẹp, không để ý vẻ mặt của chàng.
Mấy ngày sau đó, Đông Lăng thường xuyên vắng mặt, xuất quỷ nhập thần khiến Diệp Trần không khỏi lấy làm lạ.
Trong lòng nàng thầm giật mình, nghĩ chẳng lẽ Đông Lăng có người vụng trộm ở ngoài?
Không nhanh tới vậy chứ.
Thế là Diệp Trần quyết định theo dõi chàng. Một ngày nọ, lúc nửa đêm, sau khi Đông Lăng lặng lẽ rời giường, Diệp Trần liền lén lút bám theo.
Thấy Đông Lăng đi thẳng tới nhà bếp, Diệp Trần lấy làm lạ, chẳng lẽ Đông Lăng vụng trộm với một nữ đầu bếp?
Sau đấy, nàng thấy Đông Lăng vào trong, lục lọi thực phẩm.
Thấy chàng chặt sườn, lấy ra một tờ công thức, làm từng bước một theo trong đó.
Chàng làm một đĩa sườn xào chua ngọt rồi lại thêm một đĩa sườn xào chua ngọt nữa…
Người trước nay luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn đời, dưới ánh đèn, khóe miệng mang cười, làm đi làm lại một món ăn.
Diệp Trần cứ lặng lẽ nhìn mãi. Chàng thực ra không biết ăn mặc, khoác đại một chiếc áo choàng, lấy vải cột tóc ra sau lưng, trông quá bình thường, thậm chí là có phần tùy tiện.
Diệp Trần nhớ, những lần trước đây nàng ngẫu ngộ Đông Lăng đều là những lúc có sự kiện lớn, Đông Lăng luôn đội kim quan, mặc áo hoa, cao cao tại thượng, đi đến đâu cũng có người tung hoa.
Thế nhưng, không hiểu sao, Diệp Trần lại cảm thấy, Đông Lăng phục sức cầu kỳ như vậy lại chẳng đẹp bằng một phần vạn Đông Lăng lúc này.
Dáng vẻ quý công tử thanh cao vô song ấy buông kiếm, rửa tay, làm cơm cho bạn đúng là cảnh tượng đẹp đẽ vô ngần.
Diệp Trần lẳng lặng ngắm nhìn, nhất thời đột nhiên cảm thấy sao mà quen mắt thế.
Có cảm giác mọi yên bình và dịu dàng của cả cuộc đời đã dồn cả lại vào trong khoảnh khắc này.
Nàng thở loạn nhịp. Đông Lăng nhận ra sự có mặt của nàng, ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
Gió đêm thổi tới, tóc chạm nhẹ lên khuôn mặt chàng. Chàng nhìn nàng, thoáng chút ngượng ngùng, nở một nụ cười dịu dàng: “Vốn định học giỏi rồi mới nói cho nàng biết.”
Nói xong, chàng xấu hổ cúi đầu: “Để nàng cười chê rồi.”
Vừa dứt lời, Diệp Trần liền nhào vào lòng chàng. Đông Lăng giật mình quẳng con dao đi, chống hai tay ra sau bàn, dở khóc dở cười: “Nàng làm gì thế?”
“Ăn!” Diệp Trần nức nở nói, “Bất kể chàng làm món gì, ta đều ăn! Ta ăn hết!”
Câu này có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng Đông Lăng hiểu ý của Diệp Trần, chàng cúi đầu hôn nàng mấy cái, dịu dàng bảo: “Đừng ngốc thế, ngon thì hẵng ăn.”
Vì Diệp Trần phát hiện ra chuyện Đông Lăng lén lút học nấu ăn nên Đông Lăng chẳng kiêng dè gì nữa, hai người suốt ngày làm ổ trong nhà bếp. Đông Lăng làm, Diệp Trần nếm thử.
Cứ thế qua một thời gian, Minh phủ cuối cùng không chống nổi, phái phán quan tới tìm Đông Lăng, tỏ ý đại loại là “Phủ quân ơi, không có ngài chúng tôi không sống nổi” các kiểu, Đông Lăng ngẩng đầu hỏi Diệp Trần: “Qua Minh phủ ở cùng ta nhé?”
“Ừ, qua.” Diệp Trần bám lấy người Đông Lăng, “Ta lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Chàng ở đâu, ta ở đó.”
“Ừ,” Đông Lăng gật gù, “tán tiên không có thực quyền gì đúng là tốt thật.”
“Chàng nói thế,” Diệp Trần nói chẳng kiêng dè, “ta không vui đâu đấy.”
Đông Lăng cười nhẹ, véo véo mũi nàng, đưa theo nàng tới Minh phủ.
Tới Minh phủ, đi hết đường Hoàng Tuyền, lên đò băng qua dòng Vong Xuyên, người lái đò đội đấu lạp, đứng đầu thuyền, không nói một lời. Diệp Trần thấy quen quen, nghĩ rồi do dự hỏi: “Mạc Vô Tà?”
Mạc Vô Tà ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn do đã lâu không thấy nắng mặt trời nên hơi tai tái, chàng ta cười đáp: “Đã lâu không gặp.”
Thấy đúng là Mạc Vô Tà, Diệp Trần mới nhớ ra, lúc trước Đông Lăng bảo Mạc Vô Tà đi độ ba ngàn oan hồn của sông Vong Xuyên, trở thành người đưa đò của Vong Xuyên.
Diệp Trần gặp được người quen cũ, tán gẫu câu được câu chăng, hỏi han tình hình gần đây xong, Diệp Trần cúi nhìn sông Vong Xuyên, lấy làm lạ: “Ôi, sao ta cảm thấy nước của sông Vong Xuyên hơi cạn một chút nhỉ?”
Đông Lăng nghe vậy, tay đang châm trà cứng đờ lại. Mạc Vô Tà ngẩng đầu liếc chàng một cái rồi thoải mái đáp: “Ngươi đã lâu không tới, nhìn lầm rồi chăng?”
“Ồ? Là ảo giác của ta sao?” Diệp Trần vò đầu. Đông Lăng rót chén trà, bảo với Diệp Trần: “Đừng ngồi sát mạn thuyền, lại đây.”
Diệp Trần ngoan ngoãn quay về giữa thuyền. Đông Lăng đưa trà cho nàng. Nàng ngồi xuống xếp bằng, uống trà rồi mới nhớ ra: “Đông Lăng, chuyện Xú Nữ lần trước chàng bắt được nàng ta xong đã hỏi được gì rồi?”
“Ồ?” Đông Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, “Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”
“Về Minh phủ làm việc mà,” Diệp Trần uống trà, “phải hỏi thăm tình hình một chút.”
Đông Lăng cúi đầu cười thành tiếng: “Không có gì đâu, chẳng qua chỉ là một ác quỷ trộm chạy ra ngoài thôi.”
Diệp Trần gật gù, không truy vấn thêm. Hai người hàn huyên một hồi với Mạc Vô Tà về những tin đồn gần đây ở Minh phủ rồi về phủ.
Minh phủ không có mặt trời, Diệp Trần cũng không thấy sao cả. Đông Lăng vừa về tới liền vùi đầu vào công việc. Diệp Trần không cần nghiêm chỉnh đi làm điểm danh nên ngày ngày đi ngắm chim, đùa quỷ, tìm Mạc Vô Tà nói chuyện.
Vật vờ mấy ngày trời, Diệp Trần liền thấy không khỏe, không biết là có vấn đề ở đâu.
Đông Lăng bắt đầu làm việc là liền mấy ngày không thấy người đâu. Diệp Trần từng đứng xa xa xem chàng làm việc. Chàng mặc áo đen vân rồng chìm, đầu đội mũ miện có chuỗi ngọc, mặt lạnh như đá tảng, thẩm tra xét xử vận mệnh của các phàm nhân.
Nàng cảm thấy Đông Lăng như thế này rất đẹp. Nàng tựa vào gốc cây có thể ngắm nhìn suốt cả năm.
Thẩm tra liên tục một tháng, cuối cùng Đông Lăng cũng làm xong chuyện của chàng. Lúc chàng trở về, Diệp Trần nấp trong phòng, định hù dọa chàng một vố.
Nàng nấp trên xà nhà, nhìn chàng cởi y phục, ngâm mình xuống bể nước.
Sắc mặt Đông Lăng luôn rất lạnh lẽo, không hiền hòa như lúc ở với nàng, toàn thân lệ khí vờn quanh.
Diệp Trần phát giác ra điểm bất thường. Nàng ngưng thở, quan sát Đông Lăng.
Đông Lăng giơ tay lên, Tử Quy hiện ra trong tay chàng, quanh thân Tử Quy lúc này có thêm một tầng sáng màu máu nhạt. Đông Lăng áp tay lên thân Tử Quy, nhắm mắt lại, tụng niệm kinh văn. Tay chàng lướt qua từng tấc từng tấc thân kiếm, chỗ tay chàng lướt qua, thân kiếm liền hồi phục màu sắc bình thường.
Chờ Tử Quy hoàn toàn trở về màu sắc lúc bình thường, Đông Lăng mới mở mắt ra.
Chàng đứng dậy ra khỏi bể nước, lau khô người, đi về phòng ngủ.
Diệp Trần quay về phòng ngủ trước, nằm trên giường giả vờ ngủ.
Đông Lăng vào phòng, nằm vào chăn, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi: “Đang ngủ à?”
“Chưa.” Diệp Trần nhô đầu ra khỏi lòng chàng, ôm lấy chàng, “Chờ chàng mà.”
“Chờ ta làm gì?”
Đông Lăng dịu lòng, không còn mảy may thấy lệ khí như ban nãy. Diệp Trần vùi đầu vào lòng chàng: “Chờ chàng về nhà.”
“Đông Lăng,” Diệp Trần đặt tay lên ngực chàng, dịu dàng nói, “sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chàng cũng đừng sợ. Chàng nhất định phải nhớ, ta luôn chờ chàng.”
“Chờ chàng về nhà.”
Tác giả :
Mặc Thư Bạch