Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 140: Chi tử vu quy 11
Sau khi hai người xác lập hình thức ở chung bình thường hài hòa xong, Diệp Trần bất giác lại nhớ tới năm đó, nàng và Nguyệt Hà hứa hẹn với nhau.
Nếu quả có ngày biến thành nam tử, nhất định phải để tỷ muội được thể nghiệm một chút.
Hiện giờ Nguyệt Hà không biến thành nam tử nhưng nàng lại có được một bằng hữu tốt là nam tử, vị bằng hữu là nam tử này vô cùng nghĩa khí, đã cho nàng được thể nghiệm một chút rồi. Diễn biến thế này thật là đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, dù có kinh ngạc bao nhiêu, một chút lý trí còn sót lại của Diệp Trần vẫn mách bảo nàng chuyện này không tầm thường như hai người họ nói. Chẳng hạn như, tâm tình của nàng, tại sao ở trong sắc cảnh, nàng không nhìn thấy ai khác mà lại chính là Đông Lăng?
Nếu nói là vì mỹ mạo của Đông Lăng thì cũng đúng nhưng đâu phải nàng chưa từng thèm thuồng Thiếu Hoa đế quân, tại sao lại là Đông Lăng nhỉ?
Dù sao nàng cũng đã sống tận mấy vạn năm, không giống vị thần tiên toàn tâm toàn ý vấn đạo Đông Lăng, lòng dạ nàng phần nhiều nghiêng về thế tục hồng trần.
Vậy nên Diệp Trần nhanh chóng hiểu ra, có lẽ, mình đã yêu.
Hay nói cách khác, là đơn phương thầm mến.
Còn Đông Lăng thì sao?
Đứng trước vị tiên quân ở vị trí cao không tiếp cận nổi này, Diệp Trần cảm thấy mình nghĩ nhiều thêm chút thôi cũng là có tội. Đông Lăng có lẽ hoàn toàn không biết ý nghĩa của chuyện này, cũng có lẽ là đã biết nhưng với cảnh giới trong lòng không chút tạp niệm của chàng, tình yêu có lẽ là chuyện cách chàng rất đỗi xa xôi.
Nói cách khác, đóa hoa xuân đầu tiên của thân cây già Diệp Trần lại dành cho một cái cây vốn sẽ chẳng nở hoa.
May mà Diệp Trần là một người biết nghĩ thoáng, với một người nam tử ưu tú như Đông Lăng, được ngủ một lần nàng đã thấy thỏa mãn rồi, nàng nghĩ, bản thân nhớ phải kiềm chế cảm xúc, chớ có suy nghĩ lung tung để đôi bên mãi dừng lại như lúc này là tốt nhất.
Trước mắt, hai người là bạn tốt, lúc cần thì “giúp đỡ” nhau một chút, chờ Đông Lăng cưới được đế hậu, nàng sẽ chặt đứt mối quan hệ này, lúc đó Đông Lăng cũng không cần nàng “giúp đỡ” nữa.
Nghĩ thế này, Diệp Trần bỗng thấy mình thật đáng buồn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, bản thân nàng thực sự nợ Đông Lăng rất nhiều, không kể những năm chàng nuôi nàng thuở hồng hoang, thiên đạo đại kiếp nạn chàng đỡ thiên kiếp hộ nàng, chỉ nói những ngày gần đây, Đông Lăng cùng nàng đi tìm Nguyệt Hà thôi, Diệp Trần đã cảm thấy mình nợ Đông Lăng.
Nàng nợ chàng, vậy vì chàng mà chịu khó một thời gian, Diệp Trần thấy bản thân có thể chịu được.
Trước nay Diệp Trần luôn là người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, trấn an tâm trạng của bản thân xong, hai người tắm rửa, thay y phục, rời khỏi Tu Di cảnh.
Vừa ra khỏi Tu Di cảnh, Diệp Trần lập tức nhận ra nơi này có vẻ là địa bàn của ma tộc. Họ đang ở dưới đáy vực của một vách núi đen, âm khí rất dày. Đông Lăng mặc bộ y phục màu trắng, khoác ngoài màu xanh lam đi ở đằng sau, thong dong hỏi: “Ngươi muốn đi hướng nào?”
“Hả?” Diệp Trần lo lắng quan sát bốn bề, sau đó thắc mắc hỏi, “Không phải chỉ có mỗi một đường thôi sao?”
“À, ta có thể bay.”
Hay lắm, có thể bay thì ở trong vách núi đen có ba con đường, đi thẳng về trước, đi ngược về sau và bay thẳng lên trời.
Diệp Trần suy nghĩ, có lẽ vì có Đông Lăng nên lá gan của nàng bỗng lớn hẳn ra, nàng chần chừ hỏi: “Thế, thương thế của đế quân đã khỏi chưa?”
“Ừ, không sao.”
Ăn no uống đủ xong, Đông Lăng cảm thấy thương thế của mình đã khỏe hẳn.
Diệp Trần chỉ về phía trước: “Ta vẫn muốn đi tìm Nguyệt Hà, đế quân thấy có được không?”
“Được.” Đông Lăng gật đầu, cúi đầu cười với nàng, “Có ta ở đây, ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Diệp Trần bị nụ cười này làm lóa mắt, có cảm giác từ sau khi hai người lên giường, đế quân dường như khác hẳn.
Nhưng rồi nghĩ lại, nàng lại cho rằng, có lẽ đế quân vẫn là đế quân, chẳng qua là tâm tình của nàng đã khác.
Nàng lập tức nhặt trái tim đi lạc của mình về, gật đầu đáp: “Vậy phiền đế quân.”
Nói xong, Diệp Trần cẩn thận đi trước dò đường.
Nàng cực kỳ thuần thục ẩn nấp, né tránh, cẩn thận lần tìm dấu vết. Đông Lăng thì y như thể đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình, thong thả bước ung dung. Diệp Trần cực kỳ muốn nhắc nhở vị đế quân này một chút. Ở trong địa bàn của ma tộc, có thể đừng ngông nghênh thế được không?
Thế nhưng nghĩ rồi lại thôi. Dù sao sức chiến đấu của đế quân, toàn tiên giới, ai có mắt cũng đều thấy cả. Chàng kiêu ngạo vì chàng có quyền làm thế.
Vậy là Diệp Trần tiếp tục lén la lén lút tiến lên trước, Đông Lăng đi sau, dùng linh thức quét trước, dọn sạch mấy thứ vớ vẩn ngáng đường.
Tuy dọc đường Diệp Trần luôn lo lắng đề phòng nhưng rốt cuộc đi tới lối ra cũng không gặp phải chuyện gì cả. Diệp Trần quay đầu lại nghiêm túc nói với Đông Lăng: “Đế quân, chúng ta sắp ra khỏi vực, tiến vào hang ổ của Mạc Vô Tà rồi.”
“Ừ.” Đông Lăng gật gù, “Vậy thì sao?”
“Giờ chúng ta tuyệt đối không được sơ suất, phiền đế quân chú ý một chút.”
“Chú ý?” Đông Lăng nhíu mày, “Chú ý thế nào?”
“Thỉnh đế quân đi sát theo ta, ta ẩn thân mang đế quân vào.”
Thuật ẩn thân của Diệp Trần được coi là số một thiên giới, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng luôn luôn đào thoát thành công. Đông Lăng gật đầu, khom lưng, tựa vào người Diệp Trần, dán môi lên vành tai của nàng, nói nhỏ: “Thế này được chứ?”
Diệp Trần: “…”
Sát quá.
Nàng bất giác đỏ mặt, dịch người cách ra một chút, lí nhí đáp: “Đế quân đi theo ta là được.”
Nói xong, Diệp Trần niệm pháp quyết, quanh hai người có một vòng tàng hình. Diệp Trần mang Đông Lăng rời khỏi vách núi.
Vừa ra ngoài, tầm mắt liền rộng mở, sáng sủa. Trước mặt là một quảng trường rộng, đối diện quảng trường là một đài cao, sau đài cao là một bậc thềm rất cao, cuối bậc thềm là một tòa cung điện lớn.
Bầy kền kền bay thành vòng tròn trên trời, những đám mây đen xen lẫn màu xanh lá trôi lững lờ trên cao cộng thêm gió lạnh khiến nơi này trở nên đáng sợ.
Diệp Trần run lên, Đông Lăng liếc nàng: “Lạnh à?”
“Không, làm ra vẻ sợ chút thôi.”
“Đừng sợ.” Đông Lăng vỗ vai nàng, “Hắn không đánh thắng được ta đâu.”
Năm đó, Đông Lăng có thể một mình bắt Mạc Vô Tà về nhốt vào Vô Gian địa ngục chính là minh chứng.
Trong lòng Diệp Trần thấy bớt lo đi nhiều nhưng vẫn khom lưng, lén lút di chuyển.
Đông Lăng thắc mắc: “Diệp Trần, ẩn thân quyết của ngươi vô dụng à?”
“Làm gì có chuyện đó?!” Diệp Trần lập tức cãi, người khác có thể chất vấn nhân phẩm của nàng nhưng không được phép chất vấn năng lực của nàng, “Ẩn thân quyết của ta là đệ nhất thiên giới.”
“Thế ngươi còn khom lưng làm gì?”
Đông Lăng càng thêm khó hiểu: “Có ai nhìn thấy ngươi đâu.”
Diệp Trần ngượng ngùng: “Ngại quá, là do thói quen.”
“Diệp Trần à,” Đông Lăng thở dài, “nữ tiên tới mức của ngươi đúng thật là hiếm có.”
“Phải đấy,” Diệp Trần bùi ngùi, “ta cũng muốn làm một nữ tiên tinh tế lắm chứ, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, đời này e là không thể làm được.”
“Không làm được cũng không sao.” Đông Lăng vỗ về, “Ta cảm thấy ngươi như bây giờ cũng rất tốt.”
Diệp Trần cảm thấy Đông Lăng đúng thực là một đế quân lương thiện, khéo hiểu lòng người, biết an ủi người khác.
Nàng bỗng thấy, bản thân thích một người như vậy cũng đáng lắm.
Nàng thẳng người lên, dẫn Đông Lăng vào cung điện. Đi tới cửa đại điện, Diệp Trần dùng linh thức thám thính, tìm kiếm Nguyệt Hà.
Tất cả các nơi trong cung nàng đều đã tìm thử nhưng không hề thấy tung tích của Nguyệt Hà, chỉ có tẩm cung của Mạc Vô Tà là bị hạ cấm chế nên Diệp Trần không thám thính được. Nàng quyết định vào tẩm cung tìm người.
Đông Lăng vừa nghe thấy là tẩm cung liền nhíu mày: “Nguyệt Hà tiên tử ở trong tẩm cung của Mạc Vô Tà, chúng ta vào đó nhìn không được hay thì phải?”
“Có gì mà không được hay!”
Diệp Trần quả quyết đáp: “Chắc chắn là Mạc Vô Tà biết chúng ta tới cứu Nguyệt Hà nên quyết định đích thân canh giữ nàng ấy. Nếu chúng ta tới trễ, e rằng Nguyệt Hà sẽ lâm nguy!”
Đông Lăng vẫn do dự: “Ta thấy Mạc Vô Tà chắc không phải người háo sắc…”
“Ta không lo chuyện háo sắc.” Dựa vào hiểu biết của mình về vị tỷ muội này, Diệp Trần đáp đầy tự tin: “Với tâm tính độc thân lâu ngày của Nguyệt Hà, ta cho rằng chuyện đó đối với nàng ấy chắc chỉ là chuyện nhỏ. Ta sợ là sợ Mạc Vô Tà động sát tâm!”
Đông Lăng mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Được, mọi chuyện đều nghe ngươi.”
Chỉ một câu ấy thôi, vậy mà Diệp Trần lại có thể cảm nhận được ý vị yêu chiều. Nàng sợ run cả người, cho rằng bản thân ở trong ảo cảnh đã bị nhiễu loạn tâm trí, trúng tà mất rồi.
Không thì sao có thể cảm thấy hôm nay đế quân dịu dàng một cách bất ngờ chứ?
Nàng lắc lắc đầu, đi vội vào trong. Đông Lăng cũng thong thả đi theo nàng. Hai người đi thẳng tới tẩm điện của Mạc Vô Tà.
Ẩn thân quyết của Diệp Trần đối phó với mấy tay lính canh rất hữu dụng, không thấy có ai phát hiện ra sự hiện diện của Diệp Trần và Đông Lăng. Thế nhưng, tới cửa tẩm cung thì Diệp Trần bị chơi khó.
Có cấm chế, Diệp Trần khó mà lọt vào tẩm điện mà không kinh động tới Mạc Vô Tà. Nếu làm kinh động Mạc Vô Tà vào lúc này, lỡ như Nguyệt Hà không ở trong tẩm điện thì đúng là lợi bất cập hại.
Diệp Trần bí cách. Đông Lăng dường như đã nhìn ra sự khó xử của nàng, bước tới sau lưng nói nhỏ: “Nín thở.”
Diệp Trần nghe lời nín thở, sau đó liền bị đối phương ôm trọn lấy, có cảm giác toàn thân như rơi vào trong nước, xuyên qua cấm chế, vào được trong tẩm cung.
Sau khi vào trong, Đông Lăng liền kéo Diệp Trần nhảy lên xà nhà, đè người nàng, che miệng lại, không nói tiếng nào.
Diệp Trần đang định giãy ra thì nghe thấy Đông Lăng nhắc nhỏ một câu: “Đừng động, đừng lên tiếng.”
Có tiếng cửa mở.
Một người bước vào phòng đem theo mùi rượu nồng. Diệp Trần nhìn xuống xem thử, là một nam tử mặc y phục màu đen, dáng đi nghiêng ngả, xiêu vẹo bước tới gần giường, vén mành lên. Diệp Trần liền nhìn thấy Nguyệt Hà đang ngồi trên giường.
Tay chân Nguyệt Hà bị cột xích sắt, sắc mặt bình tĩnh, không hề kích động.
Mạc Vô Tà thấy nàng ấy như vậy bèn cười gằn thành tiếng: “Vị tỷ muội tốt của nàng tới cứu nàng bị ta giam trong ngũ hành thất dục cảnh rồi.”
Nguyệt Hà không nói gì. Mạc Vô Tà tới gần hơn, gằn giọng: “Thế nào, sinh tử của tỷ muội cũng không màng hả? Nguyệt Hà, tiên nhân các nàng trời sinh đã bạc tình như vậy rồi hay sao? Hay là do nàng đặc biệt bạc tình?”
“Nàng ấy không sao đâu.”
Cuối cùng Nguyệt Hà cũng chịu mở miệng, giọng rất bình thản.
Nghe thấy vậy, Diệp Trần thật muốn nhảy xuống túm vai tỷ muội tốt của mình mà lắc lắc.
Ai cho muội niềm tin?!
Ai cho muội dũng khí?!
Nếu không có Đông Lăng, hôm nay nàng đã chôn thân trong đó rồi!!
“Nàng ấy không đánh thắng được chàng,” Nguyệt Hà thản nhiên nói, “nhưng chạy trốn thì là hạng nhất, dựa vào sức sống của nàng ấy, đừng nói chàng, trên đời này, chẳng có ai có thể giết được nàng ấy.”
Ba người có mặt ở đây đều câm nín.
Diệp Trần quay đầu nhìn Đông Lăng. Nàng rất lo Đông Lăng nghe câu này xong sẽ muốn thử một chút xem mình có thể giết được nàng không.
Nàng quay đầu quan sát Đông Lăng. Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, không hiểu được vẻ mặt ấy là thế nào.
Sau đó, Đông Lăng bỗng cúi đầu.
Chụt một cái.
Hôn một miếng.
Ừm, nhìn chàng như thế thật là đáng yêu.
Nếu quả có ngày biến thành nam tử, nhất định phải để tỷ muội được thể nghiệm một chút.
Hiện giờ Nguyệt Hà không biến thành nam tử nhưng nàng lại có được một bằng hữu tốt là nam tử, vị bằng hữu là nam tử này vô cùng nghĩa khí, đã cho nàng được thể nghiệm một chút rồi. Diễn biến thế này thật là đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, dù có kinh ngạc bao nhiêu, một chút lý trí còn sót lại của Diệp Trần vẫn mách bảo nàng chuyện này không tầm thường như hai người họ nói. Chẳng hạn như, tâm tình của nàng, tại sao ở trong sắc cảnh, nàng không nhìn thấy ai khác mà lại chính là Đông Lăng?
Nếu nói là vì mỹ mạo của Đông Lăng thì cũng đúng nhưng đâu phải nàng chưa từng thèm thuồng Thiếu Hoa đế quân, tại sao lại là Đông Lăng nhỉ?
Dù sao nàng cũng đã sống tận mấy vạn năm, không giống vị thần tiên toàn tâm toàn ý vấn đạo Đông Lăng, lòng dạ nàng phần nhiều nghiêng về thế tục hồng trần.
Vậy nên Diệp Trần nhanh chóng hiểu ra, có lẽ, mình đã yêu.
Hay nói cách khác, là đơn phương thầm mến.
Còn Đông Lăng thì sao?
Đứng trước vị tiên quân ở vị trí cao không tiếp cận nổi này, Diệp Trần cảm thấy mình nghĩ nhiều thêm chút thôi cũng là có tội. Đông Lăng có lẽ hoàn toàn không biết ý nghĩa của chuyện này, cũng có lẽ là đã biết nhưng với cảnh giới trong lòng không chút tạp niệm của chàng, tình yêu có lẽ là chuyện cách chàng rất đỗi xa xôi.
Nói cách khác, đóa hoa xuân đầu tiên của thân cây già Diệp Trần lại dành cho một cái cây vốn sẽ chẳng nở hoa.
May mà Diệp Trần là một người biết nghĩ thoáng, với một người nam tử ưu tú như Đông Lăng, được ngủ một lần nàng đã thấy thỏa mãn rồi, nàng nghĩ, bản thân nhớ phải kiềm chế cảm xúc, chớ có suy nghĩ lung tung để đôi bên mãi dừng lại như lúc này là tốt nhất.
Trước mắt, hai người là bạn tốt, lúc cần thì “giúp đỡ” nhau một chút, chờ Đông Lăng cưới được đế hậu, nàng sẽ chặt đứt mối quan hệ này, lúc đó Đông Lăng cũng không cần nàng “giúp đỡ” nữa.
Nghĩ thế này, Diệp Trần bỗng thấy mình thật đáng buồn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, bản thân nàng thực sự nợ Đông Lăng rất nhiều, không kể những năm chàng nuôi nàng thuở hồng hoang, thiên đạo đại kiếp nạn chàng đỡ thiên kiếp hộ nàng, chỉ nói những ngày gần đây, Đông Lăng cùng nàng đi tìm Nguyệt Hà thôi, Diệp Trần đã cảm thấy mình nợ Đông Lăng.
Nàng nợ chàng, vậy vì chàng mà chịu khó một thời gian, Diệp Trần thấy bản thân có thể chịu được.
Trước nay Diệp Trần luôn là người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, trấn an tâm trạng của bản thân xong, hai người tắm rửa, thay y phục, rời khỏi Tu Di cảnh.
Vừa ra khỏi Tu Di cảnh, Diệp Trần lập tức nhận ra nơi này có vẻ là địa bàn của ma tộc. Họ đang ở dưới đáy vực của một vách núi đen, âm khí rất dày. Đông Lăng mặc bộ y phục màu trắng, khoác ngoài màu xanh lam đi ở đằng sau, thong dong hỏi: “Ngươi muốn đi hướng nào?”
“Hả?” Diệp Trần lo lắng quan sát bốn bề, sau đó thắc mắc hỏi, “Không phải chỉ có mỗi một đường thôi sao?”
“À, ta có thể bay.”
Hay lắm, có thể bay thì ở trong vách núi đen có ba con đường, đi thẳng về trước, đi ngược về sau và bay thẳng lên trời.
Diệp Trần suy nghĩ, có lẽ vì có Đông Lăng nên lá gan của nàng bỗng lớn hẳn ra, nàng chần chừ hỏi: “Thế, thương thế của đế quân đã khỏi chưa?”
“Ừ, không sao.”
Ăn no uống đủ xong, Đông Lăng cảm thấy thương thế của mình đã khỏe hẳn.
Diệp Trần chỉ về phía trước: “Ta vẫn muốn đi tìm Nguyệt Hà, đế quân thấy có được không?”
“Được.” Đông Lăng gật đầu, cúi đầu cười với nàng, “Có ta ở đây, ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Diệp Trần bị nụ cười này làm lóa mắt, có cảm giác từ sau khi hai người lên giường, đế quân dường như khác hẳn.
Nhưng rồi nghĩ lại, nàng lại cho rằng, có lẽ đế quân vẫn là đế quân, chẳng qua là tâm tình của nàng đã khác.
Nàng lập tức nhặt trái tim đi lạc của mình về, gật đầu đáp: “Vậy phiền đế quân.”
Nói xong, Diệp Trần cẩn thận đi trước dò đường.
Nàng cực kỳ thuần thục ẩn nấp, né tránh, cẩn thận lần tìm dấu vết. Đông Lăng thì y như thể đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình, thong thả bước ung dung. Diệp Trần cực kỳ muốn nhắc nhở vị đế quân này một chút. Ở trong địa bàn của ma tộc, có thể đừng ngông nghênh thế được không?
Thế nhưng nghĩ rồi lại thôi. Dù sao sức chiến đấu của đế quân, toàn tiên giới, ai có mắt cũng đều thấy cả. Chàng kiêu ngạo vì chàng có quyền làm thế.
Vậy là Diệp Trần tiếp tục lén la lén lút tiến lên trước, Đông Lăng đi sau, dùng linh thức quét trước, dọn sạch mấy thứ vớ vẩn ngáng đường.
Tuy dọc đường Diệp Trần luôn lo lắng đề phòng nhưng rốt cuộc đi tới lối ra cũng không gặp phải chuyện gì cả. Diệp Trần quay đầu lại nghiêm túc nói với Đông Lăng: “Đế quân, chúng ta sắp ra khỏi vực, tiến vào hang ổ của Mạc Vô Tà rồi.”
“Ừ.” Đông Lăng gật gù, “Vậy thì sao?”
“Giờ chúng ta tuyệt đối không được sơ suất, phiền đế quân chú ý một chút.”
“Chú ý?” Đông Lăng nhíu mày, “Chú ý thế nào?”
“Thỉnh đế quân đi sát theo ta, ta ẩn thân mang đế quân vào.”
Thuật ẩn thân của Diệp Trần được coi là số một thiên giới, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng luôn luôn đào thoát thành công. Đông Lăng gật đầu, khom lưng, tựa vào người Diệp Trần, dán môi lên vành tai của nàng, nói nhỏ: “Thế này được chứ?”
Diệp Trần: “…”
Sát quá.
Nàng bất giác đỏ mặt, dịch người cách ra một chút, lí nhí đáp: “Đế quân đi theo ta là được.”
Nói xong, Diệp Trần niệm pháp quyết, quanh hai người có một vòng tàng hình. Diệp Trần mang Đông Lăng rời khỏi vách núi.
Vừa ra ngoài, tầm mắt liền rộng mở, sáng sủa. Trước mặt là một quảng trường rộng, đối diện quảng trường là một đài cao, sau đài cao là một bậc thềm rất cao, cuối bậc thềm là một tòa cung điện lớn.
Bầy kền kền bay thành vòng tròn trên trời, những đám mây đen xen lẫn màu xanh lá trôi lững lờ trên cao cộng thêm gió lạnh khiến nơi này trở nên đáng sợ.
Diệp Trần run lên, Đông Lăng liếc nàng: “Lạnh à?”
“Không, làm ra vẻ sợ chút thôi.”
“Đừng sợ.” Đông Lăng vỗ vai nàng, “Hắn không đánh thắng được ta đâu.”
Năm đó, Đông Lăng có thể một mình bắt Mạc Vô Tà về nhốt vào Vô Gian địa ngục chính là minh chứng.
Trong lòng Diệp Trần thấy bớt lo đi nhiều nhưng vẫn khom lưng, lén lút di chuyển.
Đông Lăng thắc mắc: “Diệp Trần, ẩn thân quyết của ngươi vô dụng à?”
“Làm gì có chuyện đó?!” Diệp Trần lập tức cãi, người khác có thể chất vấn nhân phẩm của nàng nhưng không được phép chất vấn năng lực của nàng, “Ẩn thân quyết của ta là đệ nhất thiên giới.”
“Thế ngươi còn khom lưng làm gì?”
Đông Lăng càng thêm khó hiểu: “Có ai nhìn thấy ngươi đâu.”
Diệp Trần ngượng ngùng: “Ngại quá, là do thói quen.”
“Diệp Trần à,” Đông Lăng thở dài, “nữ tiên tới mức của ngươi đúng thật là hiếm có.”
“Phải đấy,” Diệp Trần bùi ngùi, “ta cũng muốn làm một nữ tiên tinh tế lắm chứ, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, đời này e là không thể làm được.”
“Không làm được cũng không sao.” Đông Lăng vỗ về, “Ta cảm thấy ngươi như bây giờ cũng rất tốt.”
Diệp Trần cảm thấy Đông Lăng đúng thực là một đế quân lương thiện, khéo hiểu lòng người, biết an ủi người khác.
Nàng bỗng thấy, bản thân thích một người như vậy cũng đáng lắm.
Nàng thẳng người lên, dẫn Đông Lăng vào cung điện. Đi tới cửa đại điện, Diệp Trần dùng linh thức thám thính, tìm kiếm Nguyệt Hà.
Tất cả các nơi trong cung nàng đều đã tìm thử nhưng không hề thấy tung tích của Nguyệt Hà, chỉ có tẩm cung của Mạc Vô Tà là bị hạ cấm chế nên Diệp Trần không thám thính được. Nàng quyết định vào tẩm cung tìm người.
Đông Lăng vừa nghe thấy là tẩm cung liền nhíu mày: “Nguyệt Hà tiên tử ở trong tẩm cung của Mạc Vô Tà, chúng ta vào đó nhìn không được hay thì phải?”
“Có gì mà không được hay!”
Diệp Trần quả quyết đáp: “Chắc chắn là Mạc Vô Tà biết chúng ta tới cứu Nguyệt Hà nên quyết định đích thân canh giữ nàng ấy. Nếu chúng ta tới trễ, e rằng Nguyệt Hà sẽ lâm nguy!”
Đông Lăng vẫn do dự: “Ta thấy Mạc Vô Tà chắc không phải người háo sắc…”
“Ta không lo chuyện háo sắc.” Dựa vào hiểu biết của mình về vị tỷ muội này, Diệp Trần đáp đầy tự tin: “Với tâm tính độc thân lâu ngày của Nguyệt Hà, ta cho rằng chuyện đó đối với nàng ấy chắc chỉ là chuyện nhỏ. Ta sợ là sợ Mạc Vô Tà động sát tâm!”
Đông Lăng mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Được, mọi chuyện đều nghe ngươi.”
Chỉ một câu ấy thôi, vậy mà Diệp Trần lại có thể cảm nhận được ý vị yêu chiều. Nàng sợ run cả người, cho rằng bản thân ở trong ảo cảnh đã bị nhiễu loạn tâm trí, trúng tà mất rồi.
Không thì sao có thể cảm thấy hôm nay đế quân dịu dàng một cách bất ngờ chứ?
Nàng lắc lắc đầu, đi vội vào trong. Đông Lăng cũng thong thả đi theo nàng. Hai người đi thẳng tới tẩm điện của Mạc Vô Tà.
Ẩn thân quyết của Diệp Trần đối phó với mấy tay lính canh rất hữu dụng, không thấy có ai phát hiện ra sự hiện diện của Diệp Trần và Đông Lăng. Thế nhưng, tới cửa tẩm cung thì Diệp Trần bị chơi khó.
Có cấm chế, Diệp Trần khó mà lọt vào tẩm điện mà không kinh động tới Mạc Vô Tà. Nếu làm kinh động Mạc Vô Tà vào lúc này, lỡ như Nguyệt Hà không ở trong tẩm điện thì đúng là lợi bất cập hại.
Diệp Trần bí cách. Đông Lăng dường như đã nhìn ra sự khó xử của nàng, bước tới sau lưng nói nhỏ: “Nín thở.”
Diệp Trần nghe lời nín thở, sau đó liền bị đối phương ôm trọn lấy, có cảm giác toàn thân như rơi vào trong nước, xuyên qua cấm chế, vào được trong tẩm cung.
Sau khi vào trong, Đông Lăng liền kéo Diệp Trần nhảy lên xà nhà, đè người nàng, che miệng lại, không nói tiếng nào.
Diệp Trần đang định giãy ra thì nghe thấy Đông Lăng nhắc nhỏ một câu: “Đừng động, đừng lên tiếng.”
Có tiếng cửa mở.
Một người bước vào phòng đem theo mùi rượu nồng. Diệp Trần nhìn xuống xem thử, là một nam tử mặc y phục màu đen, dáng đi nghiêng ngả, xiêu vẹo bước tới gần giường, vén mành lên. Diệp Trần liền nhìn thấy Nguyệt Hà đang ngồi trên giường.
Tay chân Nguyệt Hà bị cột xích sắt, sắc mặt bình tĩnh, không hề kích động.
Mạc Vô Tà thấy nàng ấy như vậy bèn cười gằn thành tiếng: “Vị tỷ muội tốt của nàng tới cứu nàng bị ta giam trong ngũ hành thất dục cảnh rồi.”
Nguyệt Hà không nói gì. Mạc Vô Tà tới gần hơn, gằn giọng: “Thế nào, sinh tử của tỷ muội cũng không màng hả? Nguyệt Hà, tiên nhân các nàng trời sinh đã bạc tình như vậy rồi hay sao? Hay là do nàng đặc biệt bạc tình?”
“Nàng ấy không sao đâu.”
Cuối cùng Nguyệt Hà cũng chịu mở miệng, giọng rất bình thản.
Nghe thấy vậy, Diệp Trần thật muốn nhảy xuống túm vai tỷ muội tốt của mình mà lắc lắc.
Ai cho muội niềm tin?!
Ai cho muội dũng khí?!
Nếu không có Đông Lăng, hôm nay nàng đã chôn thân trong đó rồi!!
“Nàng ấy không đánh thắng được chàng,” Nguyệt Hà thản nhiên nói, “nhưng chạy trốn thì là hạng nhất, dựa vào sức sống của nàng ấy, đừng nói chàng, trên đời này, chẳng có ai có thể giết được nàng ấy.”
Ba người có mặt ở đây đều câm nín.
Diệp Trần quay đầu nhìn Đông Lăng. Nàng rất lo Đông Lăng nghe câu này xong sẽ muốn thử một chút xem mình có thể giết được nàng không.
Nàng quay đầu quan sát Đông Lăng. Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, không hiểu được vẻ mặt ấy là thế nào.
Sau đó, Đông Lăng bỗng cúi đầu.
Chụt một cái.
Hôn một miếng.
Ừm, nhìn chàng như thế thật là đáng yêu.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch