Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 135: Chi tử vu quy 6
Diệp Trần cực kỳ vui vẻ, tận tình tiếp đón Đông Lăng tới Ông Sơn, suốt dọc đường không ngừng giới thiệu về yêu ma quỷ quái trên Ông Sơn. Vừa về tới cổng Ông Sơn, Diệp Trần liền trông thấy Bạch Nhiễm dẫn theo già trẻ trên dưới ở Ông Sơn đứng trước cổng đón. Một đám dưa vẹo táo nứt sắp ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng, run rẩy nhìn Đông Lăng bằng vẻ mặt thấy chết không sờn.
Bạch Nhiễm đứng trước hàng người, Diệp Trần và Đông Lăng vừa đáp xuống, Bạch Nhiễm liền bước tới, run rẩy hành lễ trước Đông Lăng, nói lập cà lập cập: “Cung nghênh… Thái… Thái… Thái Sơn phủ… phủ quân…”
Đông Lăng hiện giờ là Thái Sơn phủ quân đương nhiệm, xưng hô chào hỏi thường được kèm thêm chức vị. Đông Lăng gật đầu, đáp lời: “Ừ.”
“Phủ quân… quân… đại… đại… giá quang lâm, Ông… Ông… Ông… Sơn lấy làm vinh… vinh…”
“Được rồi. Ngươi đừng nói nữa.” Diệp Trần sốt ruột ngắt lời Bạch Nhiễm, “Ngươi không thể nói năng cho nên hồn được à?”
Đông Lăng nghe vậy liền cực kỳ hòa nhã bảo: “Diệp Trần, đừng trách móc nặng nề người ta như vậy, nói lắp là chuyện bẩm sinh, bổn quân không để tâm đâu.”
Chúng tiên ở đây: “…”
Bạch Nhiễm thuộc vào hạng giỏi nói nhất Ông Sơn, nếu bạn có thời gian, hắn ta có thể níu bạn lại nói liền một tháng không ngừng nghỉ. Thế mà Đông Lăng vừa tới liền làm hắn bị xoắn lưỡi.
Mọi người im thin thít, đứng run rẩy trên mặt đất. Đông Lăng quan tâm hỏi han: “Hơi lạnh nhỉ?”
Nói xong, chàng vung tay áo, Ông Sơn lập tức ấm hẳn lên, xuân về hoa nở.
Được chứng kiến màn xoay chuyển thời tiết này của y, đám người trên Ông Sơn lại càng sợ.
Siêu quá, lợi hại quá, không thắng nổi, không hề có phần thắng!
Chúng dân đưa ánh mắt tha thiết nhìn Diệp Trần, gửi trao hy vọng cho nàng. Diệp Trần bất đắc dĩ, kéo Đông Lăng đi: “Đi thôi, mặc kệ bọn chúng.”
“Khoan đã!” Bạch Nhiễm cuối cùng cũng góp đủ dũng khí, giữ rịt tay áo Diệp Trần lại, nói vội, “Tiên chủ chờ chút đã, ta có chuyện muốn nói!”
“Hóa ra không phải bị nói lắp.” Đông Lăng gật gù. Bạch Nhiễm cứng người, cắn răng nói tiếp: “Tiên chủ qua đây đi.”
Diệp Trần nhíu nhíu mày, bị Bạch Nhiễm kéo đi. Ra một chỗ thật xa, Bạch Nhiễm bày một kết giới, len lén nhìn Đông Lăng một cái, thấy chàng ta đang hào hứng nói chuyện với đám tiểu yêu bèn nhỏ giọng thậm thụt nói với Diệp Trần: “Tiên chủ, Nguyệt Hà tiên tử đang dưỡng thương ở trong núi. Làm sao bây giờ?!”
Diệp Trần cứng đờ.
Tuy Đông Lăng nói là tha cho Nguyệt Hà nhưng ai biết có phải là tha thật hay không đây? Lỡ như vừa thấy mặt liền động thủ thì sao?
Diệp Trần đắn đo trong chốc lát rồi bảo Bạch Nhiễm: “Đuổi nàng ấy đi đi!”
Bạch Nhiễm giật mình kinh ngạc: “Thế có phải là tàn nhẫn quá không?”
“Đạo hữu chết, bần đạo không chết. Lỡ Đông Lăng thấy nàng ấy liền khó chịu, đánh nhau ở Ông Sơn, ngươi thấy ta nên tìm ai đòi đền tiền đây? Nguyệt Hà hay là Đông Lăng?”
Nguyệt Hà nghèo kiết xác tất nhiên là không đền nổi rồi. Đông Lăng hả?
Dù có trăm lá gan Diệp Trần cũng không dám đi tìm y đòi tiền.
Bạch Nhiễm ngẫm nghĩ một hồi thấy Diệp Trần nói chí phải, móc bàn tính nhỏ cất trong tay áo ra gảy gảy. Nếu Nguyệt Hà và Đông Lăng đánh nhau ở Ông Sơn, Ông Sơn nhà bọn họ sẽ bị hao tổn ít nhất mười vạn tiên thạch.
Bạch Nhiễm tính xong bèn đáp ngay: “Tiên chủ nói rất đúng, ta sẽ đuổi nàng ta đi!”
Bàn bạc xong, Bạch Nhiễm và Diệp Trần quay lại. Lúc này, Đông Lăng đã thuyết phục thành công một tên tiểu yêu thay đổi chí nguyện từ học y sang lập chí xưng hùng xưng bá ở Ông Sơn.
Da đầu Diệp Trần giần giật, vội vàng lôi Đông Lăng đi, dẫn vào trong núi đi dạo, giới thiệu thắng cảnh núi non cho chàng ta biết.
Đông Lăng gật gù, nghiêm chỉnh lắng nghe. Diệp Trần thấy không thể cứ một mình nói ra rả mãi bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân có nơi nào muốn đi hay có cảnh sắc nào muốn ngắm không?”
“Tùy.”
Đối mặt với câu trả lời thế này, Diệp Trần chẳng thấy bất ngờ chút nào. Câu nói kinh điển của người này chính là tùy duyên, tùy, tùy ý mà.
Nàng gật đầu, ngẫm nghĩ: “Hay là ta dẫn ngươi đi ăn gì đó ngon ngon nhé?”
“Ừ.”
Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần liền dẫn Đông Lăng tới chợ Ông Sơn, mua hai bát bánh trôi.
Diệp Trần tự hào giới thiệu với Đông Lăng: “Con thỏ tinh này làm những thứ khác thì thường, chỉ riêng làm món bánh trôi này là cực kỳ ngon. Ngươi xem, cái nhân vừng đen này, vỏ mịn mà mỏng, giống như một số người, vẻ ngoài trắng trẻo, non mềm, hồn nhiên, lương thiện, mở ra xem thử, chậc, một bụng nước đen!”
Nghe vậy, Đông Lăng dừng động tác ăn bánh trôi lại. Diệp Trần thấy chàng ta ngừng ăn thì quay sang bảo: “Ngươi làm sao thế? Ăn đi chứ! Ta đâu có nói ngươi. Nói cho ngươi biết nhé, đế quân là thần tiên lương thiện nhất đời này ta từng gặp đấy! Mọi người hay bảo ngươi tàn bạo, ta lại thấy, ngươi chẳng qua chỉ là không biết thể hiện bản thân. Thực ra ngươi rất tốt, nếu không đánh nhau thì tốt.”
“Không đánh nhau,” Đông Lăng lắc đầu, “chẳng thú vị gì cả.”
Diệp Trần bóc quýt cho chàng ta, vô tư nói: “Vậy thì đừng có gặp ai cũng đánh. Tìm ai mạnh ngang ngửa ngươi ấy.”
“Tỷ như ai?”
“Thiếu Hoa kìa!”
Diệp Trần đưa quýt cho Đông Lăng. Đông Lăng nhíu mày: “Thiếu Hoa?”
Diệp Trần gật đầu: “Đúng thế. Ta nghe nói Thiếu Hoa đế quân cũng giống ngươi, dung mạo tuấn tú, dũng mãnh thiện chiến nhưng biết làm người hơn ngươi nhiều, các nữ tiên trên thiên đình ai cũng khen hết.”
“Kể cả ngươi?”
“Ta?” Diệp Trần chỉ đầu ngón tay vào chính mình, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Ôi, thực ra ta chưa từng tiếp xúc với Thiếu Hoa đế quân, trước đây đi nhìn chàng ta, toàn là nấp trong bụi cỏ, trên mái nhà để xem trộm. Vì chưa từng bị phát hiện nên cũng không biết bị phát hiện thì sẽ thế nào. Theo kinh nghiệm âm thầm quan sát của ta, ta thấy vị Thiếu Hoa đế quân này thực sự rất được.”
“Ngươi còn từng đi rình trộm hắn?”
Đông Lăng nhíu mày nhìn quả quýt Diệp Trần bóc cho chàng ta: “Sao ngươi không đi rình trộm ta?”
“À, ngươi hả,” Diệp Trần bật cười, “nghe nói ai đi rình trộm ngươi cũng bị đánh thành tán phế nên ta không dám đi…”
Đông Lăng im lặng. Diệp Trần tiếp tục luyên thuyên kể các tin đồn của Thiếu Hoa cho Đông Lăng nghe. Đông Lăng im lặng nghe một hồi lâu, cuối cùng bảo: “Sai lầm.”
Diệp Trần ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”
“À.” Đông Lăng quay đầu đi, thái độ thản nhiên, “Ý ta là, Thiếu Hoa không tốt như các ngươi nói.”
“Ngươi với Thiếu Hoa đế quân…”
“Hắn toàn muốn lôi kéo quan hệ với ta.” Đông Lăng đứng dậy, đi về phía nơi ở của Diệp Trần. Trời đã chạng vạng, thêm một lát nữa là sẽ tối hẳn. Diệp Trần đi theo, trong lòng khá là kích động.
Tiên giới cũng có phân chia cấp bậc. Sơn chủ như nàng đây cũng ngang với hộ nhà giàu mới nổi, còn cỡ như đế quân, thì đúng là cần vai vế có vai vế, cần năng lực có năng lực, cần địa vị có địa vị.
Cỡ như đế quân giống như người chỉ thấy ở trong sách vậy, rất hiếm khi thấy ngoài đời, vừa thần bí lại vừa có năng lực phi phàm, một nửa các tin tức vỉa hè buôn dưa của tiên giới đều xoay quanh các đế quân.
Tỷ như dăm ba chuyện không thể không kể của Thiếu Hoa đế quân và Long nữ.
Dăm ba chuyện không thể không kể của Văn Xương đế quân lịch kiếp dưới trần và bé gái nhân gian mồ côi.
Dăm ba chuyện không thể không kể giữa Tử Vi đế quân và Nguyệt thần Vọng Thư…
Trước đây, Diệp Trần rất thích những chuyện này. Trong bốn vị đế quân, người nàng hài lòng nhất chính là Thiếu Hoa.
Kể ra thì, luận về diện mạo, Đông Lăng mới là kiểu nàng yêu nhất nhưng tính tình Đông Lăng rất tàn bạo, tính cách của Thiếu Hoa lại lạc quan, tao nhã, cực kỳ ân cần với các nữ tiên, là người tình trong mộng mà biết bao nữ tiên tha thiết mơ tưởng, mong được một lần tình cờ gặp gỡ, biết đâu chừng có thể kết thành nhân duyên.
Chẳng qua, Diệp Trần đợi liền mấy vạn năm cũng không đợi được một lần ngẫu nhiên bất ngờ tình cờ gặp gỡ Thiếu Hoa nên bèn chặt đứt suy nghĩ này. Tuy vậy, sở thích hóng chuyện vỉa hè thì không hề đứt đoạn. Hôm nay có thể thu thập được nguồn tin trực tiếp từ một nhân vật trung tâm của các tin đồn, trong lòng Diệp Trần vô cùng phấn khích, hỏi thăm ngay: “Thế ngươi không mấy để ý tới Thiếu Hoa đế quân hả?”
“Ừ,” Đông Lăng gật đầu, “ta không muốn làm bạn với bọn họ.”
“Bọn họ là…”
“Thiếu Hoa, Tử Vi, Văn Xương.” Đông Lăng nói xong liền quay đầu lại, nghiêm túc bảo: “Bọn họ đều không phải người tốt, sau này ngươi thấy họ thì cách xa ra một chút.”
Diệp Trần: “…”
Cái này có vẻ hơi không giống trong tưởng tượng của Diệp Trần. Diệp Trần rụt rè hỏi: “Sao đế quân lại nói về các tiên hữu như vậy?”
Đông Lăng im lặng một lúc lâu rồi quay đầu lại: “Ta nói với ngươi, ngươi đừng nói với ai nhé.”
Vừa nghe thấy câu mở đầu này, Diệp Trần lập tức phấn chấn.
Đông Lăng bắt đầu kể từ thủa hồng hoang kể đi, bôi xấu không chừa một góc nào.
Tỷ như Văn Xương bắt cá hai tay, tỷ như Tử Vi tự luyến cho rằng không nữ tiên nào đẹp bằng mình, tỷ như Thiếu Hoa chuyên gia vứt tất và quần lót trên giường…
Diệp Trần nghe Đông Lăng dùng giọng điệu bình thản lột trần hết một mặt không muốn để ai biết của ba vị đế quân xong, có cảm tưởng hình tượng của ba vị đế quân sụp đổ rầm rầm trước mặt.
Chuyện kể vừa hết thì cũng là lúc hai người về tới cửa phòng Diệp Trần.
Đông Lăng nhìn nàng: “Ta vào uống chén trà nhé?”
Diệp Trần rầu rầu gật đầu. Đông Lăng đẩy cửa vào trong, liền thấy ngay một loạt tranh vẽ Thiếu Hoa dán đầy phòng.
Những bức vẽ vụng về này cực kỳ thịnh hành ở thiên giới, năm tiên thạch là đã mua được một tấm rồi. Các tiên nữ ái mộ Thiếu Hoa thường hay mua nó về dán lên tường, nhìn vật nhớ người.
Đông Lăng nhìn thấy bức tường dán đầy tranh Thiếu Hoa liền dừng bước. Diệp Trần thấy lạ, sao Đông Lăng không vào nhỉ?
Nàng ngẩng đầu lên, một bức tường toàn là Thiếu Hoa đập ngay vào mắt.
Nàng nghẹn lời, thật muốn đánh chết Bạch Nhiễm!
Mất mặt, quá mất mặt!
Diệp Trần muốn chôn mặt mình xuống đất, đứng đực ra ở cửa, không nói một lời. Đông Lăng chầm chậm quay người lại, nói với vẻ ý tứ sâu xa: “Hóa ra… ngươi thích Thiếu Hoa à?”
Diệp Trần hét lên, chạy vào phòng, xé hết tranh của Thiếu Hoa xuống, ném vào trong thùng rác.
Đông Lăng đứng ở cửa, hai tay lồng trong tay áo, nghiêng người tựa khung cửa nhìn Diệp Trần hủy thi diệt tích đống lịch sử đen của mình.
Chờ Diệp Trần làm xong, Đông Lăng mới đủng đỉnh nói: “Đừng quá băn khoăn, ai tuổi trẻ không một lần làm chuyện ngốc nghếch chứ? Sau này khả năng nhìn người sẽ tốt lên.”
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, thấy khó hiểu tại sao Đông Lăng lại chắc chắn rằng mắt nhìn người của nàng sẽ tốt lên chứ.
Đông Lăng mỉm cười, sao trời lấp lánh sau lưng: “Có ta gác cửa giúp ngươi rồi.”
Nghe vậy, Diệp Trần cực kỳ cảm động. Nàng cảm thấy, kết giao bằng hữu nhiều năm, Đông Lăng là vị bằng hữu thực lòng thực dạ giúp đỡ nàng, suy nghĩ cho nàng nhất. Diệp Trần đi ra phía cửa, cầm tay Đông Lăng, kích động bảo: “Đông Lăng, ngươi quả nhiên là bằng hữu tốt nhất của ta!”
Đông Lăng chăm chú nhìn bàn tay nàng nắm tay y, y đáp: “Ừ.”
Trong lúc Đông Lăng và Diệp Trần đi dạo núi, Bạch Nhiễm đã gói ghém tay nải gọn gàng tề chỉnh cho Nguyệt Hà, bảo Nguyệt Hà lặng lẽ chuồn đi. Đông Lăng và Diệp Trần ngồi hàn huyên trong phòng một lát, Diệp Trần thấy đã khuya bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân đã muốn đi ngủ chưa?”
“Tùy.” Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần đứng dậy định đi tiễn Đông Lăng. Đông Lăng bỗng nhớ ra hỏi: “Nguyệt Hà ở chỗ này của ngươi nhỉ? Bảo nàng ta qua đây đi. Mặc dù ta đã tha cho nàng ta nhưng vẫn có vài việc cần phải dặn dò.”
“Tỷ như?”
Diệp Trần thấp thỏm. Đông Lăng nhấp chén trà: “Đừng đi gặp Mạc Vô Tà.”
“Mạc Vô Tà còn sống?”
Diệp Trần ngơ ngác. Đông Lăng liếc nàng: “Ngươi cho là Nguyệt Hà thả ai chạy mất?”
Nhắc thế, Diệp Trần mới ngớ ra. Mạc Vô Tà bị Đông Lăng nhốt vào Vô Gian địa ngục, đây vẫn chưa phải là cái kết của câu chuyện. Bởi vì nếu đây là cái kết thì đã chẳng có chuyện nàng đi cứu Nguyệt Hà rồi.
Diệp Trần ngồi xuống hỏi dò: “Năm đó, sau khi đế quân tống Mạc Vô Tà vào địa ngục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi Mạc Vô Tà vào địa ngục, làm theo cách của ta, tu hành sám hồi. Thế nhưng, có một ngày, hắn bỗng gặp được Nguyệt Hà.”
“Ngươi cũng biết đấy. Thần tiên sau khi lịch kiếp trở về đều phải uống nước Vong Xuyên. Hắn nhận ra Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì không nhận ra hắn. Trong lòng hắn phẫn uất, cho rằng thiên đạo cố ý bỡn cợt hắn, vậy nên nghiệp chướng khó tiêu, ngày ngày phải chịu nỗi khổ bị sắt nung đỏ đốt da người.”
“Ngày qua ngày nguyền rủa Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì vẫn không nhớ ra. Cho tới tận mười mấy năm sau, mẫu thân của Nguyệt Hà tới Minh phủ, được Nguyệt Hà tới dẫn đường. Mẫu thân Nguyệt Hà vừa nhìn liền nhận ngay ra nàng, đi trên đường Hoàng Tuyền, kể lại chuyện đã qua năm đó. Nguyệt Hà ra bờ Vong Xuyên, tự ngâm mình vào dòng nước.”
Uống một ngụm nước Vong Xuyên, quên hết chuyện cũ.
Uống thêm một ngụm nước Vong Xuyên nữa, lại nhớ ra.
“Thế là Nguyệt Hà vào Vô Gian địa ngục, bản ý là muốn khuyên Mạc Vô Tà hướng thiện. Thế nhưng Mạc Vô Tà đã bị tà khí xâm nhập hoàn toàn, trở thành một “ma” chân chính. Hắn hỏi Nguyệt Hà, nếu có yêu, tại sao không thể hy sinh, tại sao có thể nhìn hắn ngày ngày chịu khổ ở địa ngục mà vẫn thờ ơ?”
“Vì chứng minh tình cảm của bản thân,” Diệp Trần bật cười cay đắng, “Nguyệt Hà liền thả hắn ta ra sao?”
Đông Lăng gật đầu, Diệp Trần thở dài: “Nghiệt duyên.”
“Mạc Vô Tà đã không còn là Mạc Vô Tà.” Đông Lăng cũng tỏ vẻ tiếc nuối, “Kẻ thành ma sao có thể dễ dàng quay đầu như vậy? Thế nhưng, Nguyệt Hà chung quy vẫn không thể tham ngộ ra được.”
Nghe Đông Lăng nói vậy, Diệp Trần tò mò nhìn: “Nghe y của đế quân, phải chăng là muốn khuyên Nguyệt Hà từ bỏ mối tình này?”
“Chẳng lẽ không nên?”
Đông Lăng nhíu mày, Diệp Trần cười: “Thế nhưng mà, đế quân, tình cảm nói bỏ là có thể bỏ được, đã chẳng gọi là tình cảm. Nếu ta là Nguyệt Hà,” sắc mặt Diệp Trần dịu dàng, “ta cũng sẽ đi tìm Mạc Vô Tà.”
“Hắn đã nhập ma, tìm được hắn thì có để làm gì?” Đông Lăng không hiểu. Diệp Trần nâng chén trà lên nhấp miệng, thái độ nhẹ nhàng: “Hắn thành tiên, ta đi cùng hắn. Hắn nhập ma, ta độ hắn. Trên trời dưới đất, Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta thích hắn, tất nhiên sẽ không thể mặc kệ hắn được.”
*Bích lạc hoàng tuyền: “Bích lạc” là cách gọi tầng trời màu xanh đầu tiên của Đạo giáo, “hoàng tuyền” là suối vàng. Cụm “bích lạc hoàng tuyền” có xuất xứ từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:
“Bài không ngự khí bôn như điện
Thăng thiên nhập địa cầu chi biến
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”
Dịch nghĩa:
“Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp
Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi
Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng
Cả hai nơi đều mênh mang không thấy”
Sau này, cụm từ này dùng để chỉ khắp cả trên trời dưới đất. Nguồn: thivien.
Đông Lăng kinh ngạc. Diệp Trần đưa mắt nhìn những vì sao bên ngoài: “Đế quân, đêm khuya rồi, mời về thôi.”
Đông Lăng im lặng, mấp máy môi, cuối cùng bảo: “Diệp Trần.”
“Gì?”
“Có ngươi ở bên, thực sự là một chuyện rất may mắn.”
Nói xong, Đông Lăng liền đứng dậy, xoay người ra về.
Diệp Trần ngơ ngác nhìn bóng lưng của y. Chiếc áo màu trắng bạc nhuộm màu trăng sáng.
Không biết tại sao, nhìn bóng lưng ấy, Diệp Trần bỗng nhớ về những năm thủa hồng hoang.
Người ấy được gọi là Sát thần Đông Lăng.
Đông Lăng ngày ấy vẫn còn niên thiếu, nàng cũng vẫn còn trẻ. Thiên địa chi sơ, hồng hoang hỗn độn, mọi người còn chưa khai mở thần thức, chưa biết học tích cốc, phải ăn linh chi linh thảo.
Linh khí mỏng manh, linh chi rất hiếm, đồ ăn phải tranh cướp nhau. Diệp Trần chẳng qua chỉ là một cây đàn cổ. Ký ức những ngày còn là đàn rất mông lung, chỉ nhớ mang máng có người cõng nàng đi mỗi ngày.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt ve dây cầm của nàng, nào gảy nào lướt, tấu lên khúc nhạc ban sơ của thiên địa.
Nhạc luật giúp nàng khai mở thần trí, rồi một ngày, bỗng tham ngộ, hóa thành hình người.
Khi nàng biến được thành hình là hồng hoang trung kỳ.
Thuở ấy, Đông Lăng còn chưa hiển lộ thần uy nhưng cũng đã có danh vọng, người bình thường không ai dám động tới. Thấy Đông Lăng, hoặc là xông vào chém giết, hoặc là cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng nàng không biết.
Đông Lăng là vị thần tiên đầu tiên nàng gặp sau khi biến ảo thành hình. Lúc ấy, hắn đang tranh cướp một hạt linh chi với người ta, đối phương là một con rắn thành tiên, phun độc vào mắt Đông Lăng. Vậy nên, người Diệp Trần gặp là một Đông Lăng bị thương đầy mình, hai mắt bị mù.
Lúc ấy nàng không hiểu gì cả, thấy có người ngã vào bụi cỏ thì liền chạy lại cứu người.
Nàng không biết phải cứu người thế nào, bèn nghĩ, hay là đánh đàn đi.
Nàng dùng tiếng đàn của mình trị quá nửa thương tích cho Đông Lăng. Cuối cùng Đông Lăng cũng tỉnh lại. Chuyện đầu tiên chàng ta làm sau khi tỉnh lại chính là kề kiếm lên cổ nàng.
Nàng sợ muốn chết. Đông Lăng cảm nhận hơi thở của nàng, nhíu nhíu mày: “Là ngươi đã cứu ta?”
“Đúng thế…” Diệp Trần run run đáp, “Ngươi chớ có lấy oán trả ơn!”
Đông Lăng thu kiếm về, hờ hững đáp: “Ờ.”
Từ đó trở đi, Đông Lăng liền dẫn nàng theo, lưu lạc thiên nhai giữa hồng hoang. Chàng ta đi đằng trước, nàng lặng lẽ theo sau. Trước nay chàng ta chưa từng hỏi nàng có ở đằng sau không bởi vì nàng vẫn luôn ở đó.
Tuy lúc ấy Đông Lăng bị mù nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh. Nàng nấp sau chàng ta, xem chàng ta đánh nhau rồi sau đó lặng lẽ mò ra, Đông Lăng liền ném cho nàng một chút đồ ăn.
Nàng lập tức nịnh bợ: “Cám ơn tiên quân! Tiên quân thật oai phong! Tiên quân thật tuyệt vời!”
Sau này, Diệp Trần nghĩ, sở dĩ mình trở thành một thần tiên hèn yếu, một phần rất lớn liên quan tới chuyện nàng gặp được khi vừa mới biến hình.
Vì được tiên chi linh thảo của Đông Lăng nuôi nấng, Diệp Trần trưởng thành rất nhanh, nhanh chóng có được một chút bản lĩnh, thành công vượt qua giai đoạn hồng hoang mà các tiểu tiên bé nhỏ có thể trở thành kẻ lót đường bất cứ lúc nào.
Kể từ lúc đó, nàng bắt đầu kết bằng hữu với rất nhiều người. Tỷ như một con sói con phương Bắc.
Nàng không thân với con sói con đó lắm, chẳng qua nó thấy Đông Lăng cho nàng ăn, bèn cũng đi theo Đông Lăng giống nàng.
Lúc ấy mắt Đông Lăng chưa khỏi, không nhìn thấy gì nên có những lúc cần có bọn họ giúp. Sói con luôn rất vồn vã, Đông Lăng thì chẳng mấy để ý nó, lần nào cướp được linh chi cũng chỉ cho Diệp Trần.
Sói con thích ăn linh chi trong tay Diệp Trần, Diệp Trần được cho nhiều, thỉnh thoảng cũng chia cho sói con một ít, sau đó được sói kể chuyện cho nghe, ví dụ như nó kể có một gã tên là Thiếu Hoa cực kỳ hung tàn, có một gã tên Tử Vi cực kỳ hung tàn và có một gã tên Văn Xương vừa hèn hạ vừa hung tàn.
Sói con được nàng cho ăn một thời gian, bỗng nhiên hỏi nàng: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nàng không hiểu: “Đi đâu?”
“Ta muốn lên phương Bắc, tạo lập lãnh thổ của mình. Rốt cuộc ta cũng không thể cứ đi cùng ngươi xin linh chi ăn mãi được. Sức mạnh chỉ có ở trong tay mình mới thực sự là của mình.”
“Không sao.” Lúc ấy nàng ngô nghê đáp, “Đông Lăng cho ta linh chi, ta đem chia cho ngươi là ổn mà.”
Sói con hừ một tiếng: “Đừng có ngớ ngẩn thế, chờ khi mắt hắn khỏi rồi, chúng ta sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Đêm đến, sói con bỏ đi.
Diệp Trần mới đầu không hiểu ý của sói con nhưng ăn nhiều linh chi nên nhanh trưởng thành, mắt Đông Lăng vẫn chưa khỏi, nàng đã đến tuổi suy ngẫm những lời sói con nói.
Nàng bắt đầu biết hồng hoang là nơi đáng sợ thế nào, biết được lúc nguy ngập, bằng hữu có thể tàn sát lẫn nhau để tranh giành linh thảo.
Nàng bỗng cảm thấy, lời sói con nói, không hẳn không có lý.
Mắt Đông Lăng bắt đầu khá dần lên nhưng vẫn còn thiếu một vị thuốc. Chàng ta cần một viên yêu đan của Lang Vương.
Đông Lăng đi lên phương Bắc, Diệp Trần cũng đi theo.
Vẫn giống như mọi lần, nàng nấp phía sau, Đông Lăng xông lên chém giết.
Sau đấy, Diệp Trần nhìn thấy sói con, hắn tu luyện rất nhanh, giờ đã là Lang Vương. Sói con ác chiến với Đông Lăng rất lâu.
Nàng nấp ở đằng sau, nhìn thấy Đông Lăng không chút do dự xé đôi người sói con. Lúc sói con bị Đông Lăng cướp yêu đan, nó lẳng lặng nhìn nàng, mấp máy miệng rồi nhắm mắt lại.
Diệp Trần nhận ra, hắn nói, đi mau.
Thế là Diệp Trần đi.
Vào khoảnh khắc sói con chết, nàng bỗng ý thức được, bản thân không thể dựa vào Đông Lăng cả đời. Chẳng có ai có thể che chở cho ai cả đời ở hồng hoang. Kẻ mới hôm qua còn nói cười vui vẻ, hôm nay liền có thể hạ sát nhau trong chớp mắt.
Nàng hoảng sợ bỏ đi. Còn Đông Lăng, sau khi lấy được yêu đan của sói con, chàng độ lại linh lực cho nó, hờ hững nói: “Tu hành lại một lần nữa đi.”
Nói đoạn, chàng bỏ sói con vào trong tay áo.
Sau đó, chàng quay đầu lại. Chàng đã đi rất lâu, mắt dần dần tốt lên.
Nhưng phía sau chàng, không có một bóng người.
Không có ai nấp đằng sau chàng, không có ai hỏi xin linh chi linh thảo của chàng rồi hào hứng reo lên “Tiên quân thật oai phong”.
Chàng không biết đó là ai, thậm chí chẳng biết tên người đó.
Nhiều năm sau, hồng hoang có thêm một vị thần tiên. Nàng ta chẳng có cốt khí, cũng chẳng thấy đánh nhau, chạy trốn là giỏi nhất.
Đông Lăng nhiều lần ngẫu ngộ vị thần tiên này nhưng gần như chưa gặp mặt bao giờ, cùng lắm là thấy một bóng lưng hùng hục bỏ chạy. Thực ra, chàng chẳng có ác ý gì, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Diệp Trần và Đông Lăng, ngoài một quãng thời gian lúc ban đầu như vậy thì lần duy nhất gặp nhau là khi thiên đạo đại kiếp nạn tới.
Lần ấy, Diệp Trần cùng đường, đành phải hóa thành một cây đàn nhỏ, vụng trộm núp trong tay áo Đông Lăng.
Thời gian trôi qua đã lâu, quá lâu, có lúc, Diệp Trần còn chẳng nhớ, thuở ban đầu, nàng đã từng có lúc ở gần Đông Lăng tới như vậy.
Có lúc, nàng thậm chí không nhớ ra, Đông Lăng khi ấy trông như thế nào.
Thế nhưng, đêm nay, bóng lưng nhuộm ánh trăng lúc ra về của Đông Lăng lại khiến Diệp Trần nhớ tới thiếu niên năm đó, áo trắng từ trong ra ngoài, tay cầm trường kiếm, dây trắng cột một nửa tóc dài, chàng đưa lưng về phía Diệp Trần, một mình đi trước, không quay đầu lại.
Nàng thích nhất là đi theo chàng ta lúc trời đêm. Trăng của hồng hoang cách mặt đất rất gần, bình nguyên cát vàng mênh mông vô bờ. Người thiếu niên cao lớn, dáng đứng như một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, trừ khi thân tử hồn tiêu, bằng không chẳng ai có thể khiến chàng khom lưng.
Nhớ tới Đông Lăng năm ấy, không hiểu tại sao, trong lòng Diệp Trần bỗng thấy ấm áp.
Nàng nâng tay lên, trên bàn liền xuất hiện một vò rượu. Nàng xách bầu rượu ra ngồi ngoài hành lang dài, gọi Bạch Nhiễm tới.
“Đi tìm Nguyệt Hà đi, bảo nàng ấy đừng chạy nữa, quay về đi.”
“Không sợ đế quân đánh nàng ta ạ?”
Bạch Nhiễm thắc mắc. Diệp Trần nghĩ rồi bảo: “Chắc là không đâu nhỉ? Đế quân trông có vẻ là một người văn minh.”
Bạch Nhiễm nửa tin nửa ngờ đi tìm Nguyệt Hà. Diệp Trần ngồi yên trên hành lang, ngắm trăng, uống rượu.
Uống được một lúc thì Bạch Nhiễm vội vội vàng vàng chạy tới: “Tiên chủ, tiên chủ!”
“Sao?”
Diệp Trần vừa thấy Bạch Nhiễm như vậy liền biết ngay là không hay rồi.
Bạch Nhiễm chạy tới, nói nhỏ: “Tiên chủ, Nguyệt Hà tiên tử đi Vô Vọng nhai rồi.”
“Vô Vọng nhai?”
Diệp Trần ngơ ngác. Bạch Nhiễm lập tức phổ cập kiến thức cho Diệp Trần: “Chính là cái chỗ đạo tràng sau này của Mạc Vô Tà ấy ạ!”
Diệp Trần: “…”
Còn lập được cả đạo tràng, xem ra Mạc Vô Tà cũng đã thành một nhân vật có số má.
Tất nhiên, đây không phải điểm chính yếu, điểm chính yếu là…
“Nàng ấy đi làm gì?!”
“Tìm Mạc Vô Tà!”
“Muốn chết rồi!”
Diệp Trần đập trán, sau đó nghĩ ngợi rồi bảo: “Không thể mặc kệ được. Ta phải đi tìm nàng ấy về. Nàng ấy còn cứ như vậy, chắc chắn sẽ bị Mạc Vô Tà hại chết mất. Kẻ thành ma, chọc vào làm cái gì chứ?”
Nói xong, Diệp Trần đi về phía bên trái, nhưng không biết nghĩ gì, lại lập tức lộn ngược đi về bên phải, nói tiếp: “Ta không thể đi gọi Đông Lăng được. Hắn mới bảo không cho Nguyệt Hà đi gặp Mạc Vô Tà, giờ mà biết Nguyệt Hà đi gặp, chắc chắn sẽ cho là Nguyệt Hà hết đường cứu, sẽ không tha cho Nguyệt Hà nữa.”
Nói rồi lại đi về phía tay trái: “Ta có đánh thắng được Mạc Vô Tà không?”
Lại đi sang phải: “Chắc là được. Một phàm nhân mới thành ma, sợ gì chứ?”
Rồi lại sang trái: “Nhưng lần trước tới Minh phủ, ta cũng bảo y vậy…”
Sang phải: “Đi cứu nàng ấy thôi.”
Sang trái: “Ta đâu phải người nghĩa khí như vậy phải không?”
Sang phải: “Nhưng Nguyệt Hà còn nợ ta rất nhiều tiền, không đi cứu thì biết đòi nợ ai?”
Sang trái: “Không thể bán mạng vì tiền được…”
Sang phải…
“Tiên chủ!” Bạch Nhiễm chóng mặt muốn ngất tới nơi, “Tiên chủ suy nghĩ thì cứ suy nghĩ, đi tới đi lui như vậy làm gì?!”
“Ta căng thẳng!” Diệp Trần rầu rĩ đáp, “Ta sắp phải đơn thương độc mã vượt ngàn dặm đường lao tới sào huyệt của ma đầu cứu bằng hữu, sao có thể không căng thẳng chứ?!”
Bạch Nhiễm bị Diệp Trần làm nghẹn lời, thở dài, lấy ra một cái túi càn khôn đưa cho Diệp Trần, thở dài như một bà mẹ già: “Tiên chủ, pháp khí đều ở đây cả. Tiên chủ cứ yên tâm mà đi. Mang nhiều pháp khí như vậy mà ngay cả một ma đầu tu hành chưa tới năm trăm năm cũng đánh không lại thì đừng sống nữa, đi đầu thai làm phàm nhân luôn đi, biết chưa?”
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hắn mới tu hành năm trăm năm thôi à!
“Tiên chủ nghĩ sao?”
“Ta đi đây.”
Diệp Trần cầm túi càn khôn, hóa thành một vệt sáng bay tới Vô Vọng nhai.
Vô Vọng nhai là đạo tràng của Mạc Vô Tà, tất nhiên là nằm ở địa bàn của ma tộc. Diệp Trần biến thành một tiểu yêu tinh, lẻn vào địa bàn của ma tộc.
Ma tộc không giống thiên giới mà giống hồi hồng hoang hơn, không có hoa cỏ cây cối, ban ngày trời nắng gắt, ban đêm lạnh buốt giá, không phải quá nóng thì là quá lạnh, cát vàng bay đầy trời, khung cảnh tiêu điều.
Diệp Trần đi rất lâu mới tới được đáy vực Vô Vọng nhai.
Vừa đặt chân xuống đáy vực, Diệp Trần liền thấy cảnh tượng bất ngờ biến đổi, xung quanh bỗng hiện ra hơn chục con đường. Diệp Trần biết đây là một trận đồ âm dương.
Trận đồ âm dương thực ra là gồm hai trận đồ, một thật, một giả, cái thật để đi, cái giả thì phải phá. Diệp Trần không biết rốt cuộc trước mắt cái nào là thật, đành phải đi thử tiếp.
Nàng chọn đại một đường bất kỳ, càng đi đường càng tối lại. Đầu ngón tay Diệp Trần sáng lên đốm lửa soi sáng mặt đường. Xung quanh bắt đầu có tiếng nước chảy tí tách. Diệp Trần nuốt nước bọt, thấy hơi sờ sợ.
Tuy nàng là thần tiên nhưng là một thần tiên cực kỳ nhát gan, giờ lại chỉ đi một mình, trong lòng không khỏi thấy hơi sợ.
Có tiếng nước tí tách xung quanh, hình như có tiếng thứ gì đó trườn bò. Diệp Trần bấm sẵn pháp quyết, sẵn sàng chiến đấu.
Đi được một đoạn đường, Diệp Trần bỗng nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục, giật mình nhìn lại, bỗng thấy xuất hiện thêm hơn chục cặp mắt xanh lục nữa.
Diệp Trần thắp ngọn lửa ở đầu ngón tay sáng lên, bấy giờ mới nhìn ra, là rắn!
Mấy trăm con rắn tụ cùng một chỗ, riêng có một con rắn to có tận hơn chục cái đầu, mỗi đầu có một cặp mắt phát sáng xanh lục trong đêm tối.
Mấy trăm con rắn vặn vẹo uốn éo, kêu phù phù. Diệp Trần sợ mềm nhũn chân. Hơn chục cái đầu bất thình lình lao về phía Diệp Trần!
*Tiếng rắn hổ mang kêu:
Diệp Trần hét ầm lên, chạy ngược trở ra.
Nàng hoảng tới mức chạy không để ý đường, miệng gọi lung tung, cuối cùng cũng gọi được một cái tên khiến nàng thấy an tâm: “Đông Lăng! Đông Lăng!”
Cái tên này dường như cho Diệp Trần có thêm sức mạnh, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. Diệp Trần cắm đầu cắm cổ chạy, cái thứ kia không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là thú dữ!!
Mười con mãnh thú hợp làm một, đánh thì đánh thắng thôi nhưng mà thấy gớm quá!
Nhiều rắn như vậy, thật hết hồn!
Diệp Trần bị đuổi theo suýt thì bật khóc. Quay đầu thấy vẫn còn bị bám theo, Diệp Trần bỗng va phải một lồng ngực ấm áp, liền đó là một giọng nói quen thuộc: “Diệt!”
Vừa dứt lời, đằng sau liền có tiếng nổ mạnh.
Cái người có mùi hương quen thuộc bọc nàng trong lòng, Diệp Trần hơi run, không nói tiếng nào.
Trong giọng nói của đối phương có ý cười, biết rõ rồi còn cố hỏi: “Ta vừa mới nghe thấy ngươi kêu Đông Lăng, là gọi ta à?”
Diệp Trần thấy mất mặt quá, giấu mặt trong ngực đối phương, không chịu ló ra.
Thần tiên còn sót lại từ thời hồng hoang lại bị một con rắn đuổi chạy suýt khóc, chuyện này mà đồn ra ngoài, còn mặt mũi nào mà sống ở đời nữa?
Đông Lăng ôm nàng, hiểu nỗi xấu hổ của Diệp Trần, cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đầy ấm áp: “Vẫn chưa ôm đủ à?”
Diệp Trần lập tức thả tay, nhảy bật ra, cúi đầu, náu thinh.
Đông Lăng bước tới gần, nắm tay Diệp Trần, thở dài bảo: “Đi thôi.”
“Mà này,” Diệp Trần được chàng ta kéo đi, trong lòng thả lỏng ít nhiều mới nhớ ra hỏi, “sao ngươi lại tới đây?”
“Ta đi theo mà.”
Đông Lăng đáp thản nhiên. Diệp Trần lấy làm khó hiểu: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đông Lăng quay đầu nhìn Diệp Trần, đáp rất đương nhiên: “Ngươi nửa đêm lén lút bỏ chạy là định quẳng ta lại Ông Sơn phải không? Đã bảo là sẽ dẫn ta đi trải nghiệm phong thổ nhân tình của Ông Sơn cơ mà?”
Nói rồi, Đông Lăng tỏ ra trách cứ: “Diệp Trần, ngươi thật thiếu trượng nghĩa.”
Hai người ra tới ngoài, chỗ ban đầu chọn lối đi. Nó là một quảng trường nhỏ với hơn chục con đường vây quanh, hiện giờ, từ các con đường đang có nhung nhúc rắn bò ra. Tử Quy hiện ra nằm trong lòng bàn tay Đông Lăng. Đông Lăng đưa tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất, kéo người Diệp Trần, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Một nơi thú vị như thế này, sao ngươi có thể đi mà không mang ta theo?”
Diệp Trần bỗng chốc hiểu ra.
Phải rồi, nơi thế này, sao có thể không mang theo tên Đông Lăng cuồng đánh nhau đi cùng chứ?!
Thật lãng phí quá!
Bạch Nhiễm đứng trước hàng người, Diệp Trần và Đông Lăng vừa đáp xuống, Bạch Nhiễm liền bước tới, run rẩy hành lễ trước Đông Lăng, nói lập cà lập cập: “Cung nghênh… Thái… Thái… Thái Sơn phủ… phủ quân…”
Đông Lăng hiện giờ là Thái Sơn phủ quân đương nhiệm, xưng hô chào hỏi thường được kèm thêm chức vị. Đông Lăng gật đầu, đáp lời: “Ừ.”
“Phủ quân… quân… đại… đại… giá quang lâm, Ông… Ông… Ông… Sơn lấy làm vinh… vinh…”
“Được rồi. Ngươi đừng nói nữa.” Diệp Trần sốt ruột ngắt lời Bạch Nhiễm, “Ngươi không thể nói năng cho nên hồn được à?”
Đông Lăng nghe vậy liền cực kỳ hòa nhã bảo: “Diệp Trần, đừng trách móc nặng nề người ta như vậy, nói lắp là chuyện bẩm sinh, bổn quân không để tâm đâu.”
Chúng tiên ở đây: “…”
Bạch Nhiễm thuộc vào hạng giỏi nói nhất Ông Sơn, nếu bạn có thời gian, hắn ta có thể níu bạn lại nói liền một tháng không ngừng nghỉ. Thế mà Đông Lăng vừa tới liền làm hắn bị xoắn lưỡi.
Mọi người im thin thít, đứng run rẩy trên mặt đất. Đông Lăng quan tâm hỏi han: “Hơi lạnh nhỉ?”
Nói xong, chàng vung tay áo, Ông Sơn lập tức ấm hẳn lên, xuân về hoa nở.
Được chứng kiến màn xoay chuyển thời tiết này của y, đám người trên Ông Sơn lại càng sợ.
Siêu quá, lợi hại quá, không thắng nổi, không hề có phần thắng!
Chúng dân đưa ánh mắt tha thiết nhìn Diệp Trần, gửi trao hy vọng cho nàng. Diệp Trần bất đắc dĩ, kéo Đông Lăng đi: “Đi thôi, mặc kệ bọn chúng.”
“Khoan đã!” Bạch Nhiễm cuối cùng cũng góp đủ dũng khí, giữ rịt tay áo Diệp Trần lại, nói vội, “Tiên chủ chờ chút đã, ta có chuyện muốn nói!”
“Hóa ra không phải bị nói lắp.” Đông Lăng gật gù. Bạch Nhiễm cứng người, cắn răng nói tiếp: “Tiên chủ qua đây đi.”
Diệp Trần nhíu nhíu mày, bị Bạch Nhiễm kéo đi. Ra một chỗ thật xa, Bạch Nhiễm bày một kết giới, len lén nhìn Đông Lăng một cái, thấy chàng ta đang hào hứng nói chuyện với đám tiểu yêu bèn nhỏ giọng thậm thụt nói với Diệp Trần: “Tiên chủ, Nguyệt Hà tiên tử đang dưỡng thương ở trong núi. Làm sao bây giờ?!”
Diệp Trần cứng đờ.
Tuy Đông Lăng nói là tha cho Nguyệt Hà nhưng ai biết có phải là tha thật hay không đây? Lỡ như vừa thấy mặt liền động thủ thì sao?
Diệp Trần đắn đo trong chốc lát rồi bảo Bạch Nhiễm: “Đuổi nàng ấy đi đi!”
Bạch Nhiễm giật mình kinh ngạc: “Thế có phải là tàn nhẫn quá không?”
“Đạo hữu chết, bần đạo không chết. Lỡ Đông Lăng thấy nàng ấy liền khó chịu, đánh nhau ở Ông Sơn, ngươi thấy ta nên tìm ai đòi đền tiền đây? Nguyệt Hà hay là Đông Lăng?”
Nguyệt Hà nghèo kiết xác tất nhiên là không đền nổi rồi. Đông Lăng hả?
Dù có trăm lá gan Diệp Trần cũng không dám đi tìm y đòi tiền.
Bạch Nhiễm ngẫm nghĩ một hồi thấy Diệp Trần nói chí phải, móc bàn tính nhỏ cất trong tay áo ra gảy gảy. Nếu Nguyệt Hà và Đông Lăng đánh nhau ở Ông Sơn, Ông Sơn nhà bọn họ sẽ bị hao tổn ít nhất mười vạn tiên thạch.
Bạch Nhiễm tính xong bèn đáp ngay: “Tiên chủ nói rất đúng, ta sẽ đuổi nàng ta đi!”
Bàn bạc xong, Bạch Nhiễm và Diệp Trần quay lại. Lúc này, Đông Lăng đã thuyết phục thành công một tên tiểu yêu thay đổi chí nguyện từ học y sang lập chí xưng hùng xưng bá ở Ông Sơn.
Da đầu Diệp Trần giần giật, vội vàng lôi Đông Lăng đi, dẫn vào trong núi đi dạo, giới thiệu thắng cảnh núi non cho chàng ta biết.
Đông Lăng gật gù, nghiêm chỉnh lắng nghe. Diệp Trần thấy không thể cứ một mình nói ra rả mãi bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân có nơi nào muốn đi hay có cảnh sắc nào muốn ngắm không?”
“Tùy.”
Đối mặt với câu trả lời thế này, Diệp Trần chẳng thấy bất ngờ chút nào. Câu nói kinh điển của người này chính là tùy duyên, tùy, tùy ý mà.
Nàng gật đầu, ngẫm nghĩ: “Hay là ta dẫn ngươi đi ăn gì đó ngon ngon nhé?”
“Ừ.”
Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần liền dẫn Đông Lăng tới chợ Ông Sơn, mua hai bát bánh trôi.
Diệp Trần tự hào giới thiệu với Đông Lăng: “Con thỏ tinh này làm những thứ khác thì thường, chỉ riêng làm món bánh trôi này là cực kỳ ngon. Ngươi xem, cái nhân vừng đen này, vỏ mịn mà mỏng, giống như một số người, vẻ ngoài trắng trẻo, non mềm, hồn nhiên, lương thiện, mở ra xem thử, chậc, một bụng nước đen!”
Nghe vậy, Đông Lăng dừng động tác ăn bánh trôi lại. Diệp Trần thấy chàng ta ngừng ăn thì quay sang bảo: “Ngươi làm sao thế? Ăn đi chứ! Ta đâu có nói ngươi. Nói cho ngươi biết nhé, đế quân là thần tiên lương thiện nhất đời này ta từng gặp đấy! Mọi người hay bảo ngươi tàn bạo, ta lại thấy, ngươi chẳng qua chỉ là không biết thể hiện bản thân. Thực ra ngươi rất tốt, nếu không đánh nhau thì tốt.”
“Không đánh nhau,” Đông Lăng lắc đầu, “chẳng thú vị gì cả.”
Diệp Trần bóc quýt cho chàng ta, vô tư nói: “Vậy thì đừng có gặp ai cũng đánh. Tìm ai mạnh ngang ngửa ngươi ấy.”
“Tỷ như ai?”
“Thiếu Hoa kìa!”
Diệp Trần đưa quýt cho Đông Lăng. Đông Lăng nhíu mày: “Thiếu Hoa?”
Diệp Trần gật đầu: “Đúng thế. Ta nghe nói Thiếu Hoa đế quân cũng giống ngươi, dung mạo tuấn tú, dũng mãnh thiện chiến nhưng biết làm người hơn ngươi nhiều, các nữ tiên trên thiên đình ai cũng khen hết.”
“Kể cả ngươi?”
“Ta?” Diệp Trần chỉ đầu ngón tay vào chính mình, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Ôi, thực ra ta chưa từng tiếp xúc với Thiếu Hoa đế quân, trước đây đi nhìn chàng ta, toàn là nấp trong bụi cỏ, trên mái nhà để xem trộm. Vì chưa từng bị phát hiện nên cũng không biết bị phát hiện thì sẽ thế nào. Theo kinh nghiệm âm thầm quan sát của ta, ta thấy vị Thiếu Hoa đế quân này thực sự rất được.”
“Ngươi còn từng đi rình trộm hắn?”
Đông Lăng nhíu mày nhìn quả quýt Diệp Trần bóc cho chàng ta: “Sao ngươi không đi rình trộm ta?”
“À, ngươi hả,” Diệp Trần bật cười, “nghe nói ai đi rình trộm ngươi cũng bị đánh thành tán phế nên ta không dám đi…”
Đông Lăng im lặng. Diệp Trần tiếp tục luyên thuyên kể các tin đồn của Thiếu Hoa cho Đông Lăng nghe. Đông Lăng im lặng nghe một hồi lâu, cuối cùng bảo: “Sai lầm.”
Diệp Trần ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”
“À.” Đông Lăng quay đầu đi, thái độ thản nhiên, “Ý ta là, Thiếu Hoa không tốt như các ngươi nói.”
“Ngươi với Thiếu Hoa đế quân…”
“Hắn toàn muốn lôi kéo quan hệ với ta.” Đông Lăng đứng dậy, đi về phía nơi ở của Diệp Trần. Trời đã chạng vạng, thêm một lát nữa là sẽ tối hẳn. Diệp Trần đi theo, trong lòng khá là kích động.
Tiên giới cũng có phân chia cấp bậc. Sơn chủ như nàng đây cũng ngang với hộ nhà giàu mới nổi, còn cỡ như đế quân, thì đúng là cần vai vế có vai vế, cần năng lực có năng lực, cần địa vị có địa vị.
Cỡ như đế quân giống như người chỉ thấy ở trong sách vậy, rất hiếm khi thấy ngoài đời, vừa thần bí lại vừa có năng lực phi phàm, một nửa các tin tức vỉa hè buôn dưa của tiên giới đều xoay quanh các đế quân.
Tỷ như dăm ba chuyện không thể không kể của Thiếu Hoa đế quân và Long nữ.
Dăm ba chuyện không thể không kể của Văn Xương đế quân lịch kiếp dưới trần và bé gái nhân gian mồ côi.
Dăm ba chuyện không thể không kể giữa Tử Vi đế quân và Nguyệt thần Vọng Thư…
Trước đây, Diệp Trần rất thích những chuyện này. Trong bốn vị đế quân, người nàng hài lòng nhất chính là Thiếu Hoa.
Kể ra thì, luận về diện mạo, Đông Lăng mới là kiểu nàng yêu nhất nhưng tính tình Đông Lăng rất tàn bạo, tính cách của Thiếu Hoa lại lạc quan, tao nhã, cực kỳ ân cần với các nữ tiên, là người tình trong mộng mà biết bao nữ tiên tha thiết mơ tưởng, mong được một lần tình cờ gặp gỡ, biết đâu chừng có thể kết thành nhân duyên.
Chẳng qua, Diệp Trần đợi liền mấy vạn năm cũng không đợi được một lần ngẫu nhiên bất ngờ tình cờ gặp gỡ Thiếu Hoa nên bèn chặt đứt suy nghĩ này. Tuy vậy, sở thích hóng chuyện vỉa hè thì không hề đứt đoạn. Hôm nay có thể thu thập được nguồn tin trực tiếp từ một nhân vật trung tâm của các tin đồn, trong lòng Diệp Trần vô cùng phấn khích, hỏi thăm ngay: “Thế ngươi không mấy để ý tới Thiếu Hoa đế quân hả?”
“Ừ,” Đông Lăng gật đầu, “ta không muốn làm bạn với bọn họ.”
“Bọn họ là…”
“Thiếu Hoa, Tử Vi, Văn Xương.” Đông Lăng nói xong liền quay đầu lại, nghiêm túc bảo: “Bọn họ đều không phải người tốt, sau này ngươi thấy họ thì cách xa ra một chút.”
Diệp Trần: “…”
Cái này có vẻ hơi không giống trong tưởng tượng của Diệp Trần. Diệp Trần rụt rè hỏi: “Sao đế quân lại nói về các tiên hữu như vậy?”
Đông Lăng im lặng một lúc lâu rồi quay đầu lại: “Ta nói với ngươi, ngươi đừng nói với ai nhé.”
Vừa nghe thấy câu mở đầu này, Diệp Trần lập tức phấn chấn.
Đông Lăng bắt đầu kể từ thủa hồng hoang kể đi, bôi xấu không chừa một góc nào.
Tỷ như Văn Xương bắt cá hai tay, tỷ như Tử Vi tự luyến cho rằng không nữ tiên nào đẹp bằng mình, tỷ như Thiếu Hoa chuyên gia vứt tất và quần lót trên giường…
Diệp Trần nghe Đông Lăng dùng giọng điệu bình thản lột trần hết một mặt không muốn để ai biết của ba vị đế quân xong, có cảm tưởng hình tượng của ba vị đế quân sụp đổ rầm rầm trước mặt.
Chuyện kể vừa hết thì cũng là lúc hai người về tới cửa phòng Diệp Trần.
Đông Lăng nhìn nàng: “Ta vào uống chén trà nhé?”
Diệp Trần rầu rầu gật đầu. Đông Lăng đẩy cửa vào trong, liền thấy ngay một loạt tranh vẽ Thiếu Hoa dán đầy phòng.
Những bức vẽ vụng về này cực kỳ thịnh hành ở thiên giới, năm tiên thạch là đã mua được một tấm rồi. Các tiên nữ ái mộ Thiếu Hoa thường hay mua nó về dán lên tường, nhìn vật nhớ người.
Đông Lăng nhìn thấy bức tường dán đầy tranh Thiếu Hoa liền dừng bước. Diệp Trần thấy lạ, sao Đông Lăng không vào nhỉ?
Nàng ngẩng đầu lên, một bức tường toàn là Thiếu Hoa đập ngay vào mắt.
Nàng nghẹn lời, thật muốn đánh chết Bạch Nhiễm!
Mất mặt, quá mất mặt!
Diệp Trần muốn chôn mặt mình xuống đất, đứng đực ra ở cửa, không nói một lời. Đông Lăng chầm chậm quay người lại, nói với vẻ ý tứ sâu xa: “Hóa ra… ngươi thích Thiếu Hoa à?”
Diệp Trần hét lên, chạy vào phòng, xé hết tranh của Thiếu Hoa xuống, ném vào trong thùng rác.
Đông Lăng đứng ở cửa, hai tay lồng trong tay áo, nghiêng người tựa khung cửa nhìn Diệp Trần hủy thi diệt tích đống lịch sử đen của mình.
Chờ Diệp Trần làm xong, Đông Lăng mới đủng đỉnh nói: “Đừng quá băn khoăn, ai tuổi trẻ không một lần làm chuyện ngốc nghếch chứ? Sau này khả năng nhìn người sẽ tốt lên.”
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, thấy khó hiểu tại sao Đông Lăng lại chắc chắn rằng mắt nhìn người của nàng sẽ tốt lên chứ.
Đông Lăng mỉm cười, sao trời lấp lánh sau lưng: “Có ta gác cửa giúp ngươi rồi.”
Nghe vậy, Diệp Trần cực kỳ cảm động. Nàng cảm thấy, kết giao bằng hữu nhiều năm, Đông Lăng là vị bằng hữu thực lòng thực dạ giúp đỡ nàng, suy nghĩ cho nàng nhất. Diệp Trần đi ra phía cửa, cầm tay Đông Lăng, kích động bảo: “Đông Lăng, ngươi quả nhiên là bằng hữu tốt nhất của ta!”
Đông Lăng chăm chú nhìn bàn tay nàng nắm tay y, y đáp: “Ừ.”
Trong lúc Đông Lăng và Diệp Trần đi dạo núi, Bạch Nhiễm đã gói ghém tay nải gọn gàng tề chỉnh cho Nguyệt Hà, bảo Nguyệt Hà lặng lẽ chuồn đi. Đông Lăng và Diệp Trần ngồi hàn huyên trong phòng một lát, Diệp Trần thấy đã khuya bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân đã muốn đi ngủ chưa?”
“Tùy.” Đông Lăng gật đầu. Diệp Trần đứng dậy định đi tiễn Đông Lăng. Đông Lăng bỗng nhớ ra hỏi: “Nguyệt Hà ở chỗ này của ngươi nhỉ? Bảo nàng ta qua đây đi. Mặc dù ta đã tha cho nàng ta nhưng vẫn có vài việc cần phải dặn dò.”
“Tỷ như?”
Diệp Trần thấp thỏm. Đông Lăng nhấp chén trà: “Đừng đi gặp Mạc Vô Tà.”
“Mạc Vô Tà còn sống?”
Diệp Trần ngơ ngác. Đông Lăng liếc nàng: “Ngươi cho là Nguyệt Hà thả ai chạy mất?”
Nhắc thế, Diệp Trần mới ngớ ra. Mạc Vô Tà bị Đông Lăng nhốt vào Vô Gian địa ngục, đây vẫn chưa phải là cái kết của câu chuyện. Bởi vì nếu đây là cái kết thì đã chẳng có chuyện nàng đi cứu Nguyệt Hà rồi.
Diệp Trần ngồi xuống hỏi dò: “Năm đó, sau khi đế quân tống Mạc Vô Tà vào địa ngục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi Mạc Vô Tà vào địa ngục, làm theo cách của ta, tu hành sám hồi. Thế nhưng, có một ngày, hắn bỗng gặp được Nguyệt Hà.”
“Ngươi cũng biết đấy. Thần tiên sau khi lịch kiếp trở về đều phải uống nước Vong Xuyên. Hắn nhận ra Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì không nhận ra hắn. Trong lòng hắn phẫn uất, cho rằng thiên đạo cố ý bỡn cợt hắn, vậy nên nghiệp chướng khó tiêu, ngày ngày phải chịu nỗi khổ bị sắt nung đỏ đốt da người.”
“Ngày qua ngày nguyền rủa Nguyệt Hà nhưng Nguyệt Hà thì vẫn không nhớ ra. Cho tới tận mười mấy năm sau, mẫu thân của Nguyệt Hà tới Minh phủ, được Nguyệt Hà tới dẫn đường. Mẫu thân Nguyệt Hà vừa nhìn liền nhận ngay ra nàng, đi trên đường Hoàng Tuyền, kể lại chuyện đã qua năm đó. Nguyệt Hà ra bờ Vong Xuyên, tự ngâm mình vào dòng nước.”
Uống một ngụm nước Vong Xuyên, quên hết chuyện cũ.
Uống thêm một ngụm nước Vong Xuyên nữa, lại nhớ ra.
“Thế là Nguyệt Hà vào Vô Gian địa ngục, bản ý là muốn khuyên Mạc Vô Tà hướng thiện. Thế nhưng Mạc Vô Tà đã bị tà khí xâm nhập hoàn toàn, trở thành một “ma” chân chính. Hắn hỏi Nguyệt Hà, nếu có yêu, tại sao không thể hy sinh, tại sao có thể nhìn hắn ngày ngày chịu khổ ở địa ngục mà vẫn thờ ơ?”
“Vì chứng minh tình cảm của bản thân,” Diệp Trần bật cười cay đắng, “Nguyệt Hà liền thả hắn ta ra sao?”
Đông Lăng gật đầu, Diệp Trần thở dài: “Nghiệt duyên.”
“Mạc Vô Tà đã không còn là Mạc Vô Tà.” Đông Lăng cũng tỏ vẻ tiếc nuối, “Kẻ thành ma sao có thể dễ dàng quay đầu như vậy? Thế nhưng, Nguyệt Hà chung quy vẫn không thể tham ngộ ra được.”
Nghe Đông Lăng nói vậy, Diệp Trần tò mò nhìn: “Nghe y của đế quân, phải chăng là muốn khuyên Nguyệt Hà từ bỏ mối tình này?”
“Chẳng lẽ không nên?”
Đông Lăng nhíu mày, Diệp Trần cười: “Thế nhưng mà, đế quân, tình cảm nói bỏ là có thể bỏ được, đã chẳng gọi là tình cảm. Nếu ta là Nguyệt Hà,” sắc mặt Diệp Trần dịu dàng, “ta cũng sẽ đi tìm Mạc Vô Tà.”
“Hắn đã nhập ma, tìm được hắn thì có để làm gì?” Đông Lăng không hiểu. Diệp Trần nâng chén trà lên nhấp miệng, thái độ nhẹ nhàng: “Hắn thành tiên, ta đi cùng hắn. Hắn nhập ma, ta độ hắn. Trên trời dưới đất, Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta thích hắn, tất nhiên sẽ không thể mặc kệ hắn được.”
*Bích lạc hoàng tuyền: “Bích lạc” là cách gọi tầng trời màu xanh đầu tiên của Đạo giáo, “hoàng tuyền” là suối vàng. Cụm “bích lạc hoàng tuyền” có xuất xứ từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:
“Bài không ngự khí bôn như điện
Thăng thiên nhập địa cầu chi biến
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”
Dịch nghĩa:
“Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp
Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi
Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng
Cả hai nơi đều mênh mang không thấy”
Sau này, cụm từ này dùng để chỉ khắp cả trên trời dưới đất. Nguồn: thivien.
Đông Lăng kinh ngạc. Diệp Trần đưa mắt nhìn những vì sao bên ngoài: “Đế quân, đêm khuya rồi, mời về thôi.”
Đông Lăng im lặng, mấp máy môi, cuối cùng bảo: “Diệp Trần.”
“Gì?”
“Có ngươi ở bên, thực sự là một chuyện rất may mắn.”
Nói xong, Đông Lăng liền đứng dậy, xoay người ra về.
Diệp Trần ngơ ngác nhìn bóng lưng của y. Chiếc áo màu trắng bạc nhuộm màu trăng sáng.
Không biết tại sao, nhìn bóng lưng ấy, Diệp Trần bỗng nhớ về những năm thủa hồng hoang.
Người ấy được gọi là Sát thần Đông Lăng.
Đông Lăng ngày ấy vẫn còn niên thiếu, nàng cũng vẫn còn trẻ. Thiên địa chi sơ, hồng hoang hỗn độn, mọi người còn chưa khai mở thần thức, chưa biết học tích cốc, phải ăn linh chi linh thảo.
Linh khí mỏng manh, linh chi rất hiếm, đồ ăn phải tranh cướp nhau. Diệp Trần chẳng qua chỉ là một cây đàn cổ. Ký ức những ngày còn là đàn rất mông lung, chỉ nhớ mang máng có người cõng nàng đi mỗi ngày.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt ve dây cầm của nàng, nào gảy nào lướt, tấu lên khúc nhạc ban sơ của thiên địa.
Nhạc luật giúp nàng khai mở thần trí, rồi một ngày, bỗng tham ngộ, hóa thành hình người.
Khi nàng biến được thành hình là hồng hoang trung kỳ.
Thuở ấy, Đông Lăng còn chưa hiển lộ thần uy nhưng cũng đã có danh vọng, người bình thường không ai dám động tới. Thấy Đông Lăng, hoặc là xông vào chém giết, hoặc là cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng nàng không biết.
Đông Lăng là vị thần tiên đầu tiên nàng gặp sau khi biến ảo thành hình. Lúc ấy, hắn đang tranh cướp một hạt linh chi với người ta, đối phương là một con rắn thành tiên, phun độc vào mắt Đông Lăng. Vậy nên, người Diệp Trần gặp là một Đông Lăng bị thương đầy mình, hai mắt bị mù.
Lúc ấy nàng không hiểu gì cả, thấy có người ngã vào bụi cỏ thì liền chạy lại cứu người.
Nàng không biết phải cứu người thế nào, bèn nghĩ, hay là đánh đàn đi.
Nàng dùng tiếng đàn của mình trị quá nửa thương tích cho Đông Lăng. Cuối cùng Đông Lăng cũng tỉnh lại. Chuyện đầu tiên chàng ta làm sau khi tỉnh lại chính là kề kiếm lên cổ nàng.
Nàng sợ muốn chết. Đông Lăng cảm nhận hơi thở của nàng, nhíu nhíu mày: “Là ngươi đã cứu ta?”
“Đúng thế…” Diệp Trần run run đáp, “Ngươi chớ có lấy oán trả ơn!”
Đông Lăng thu kiếm về, hờ hững đáp: “Ờ.”
Từ đó trở đi, Đông Lăng liền dẫn nàng theo, lưu lạc thiên nhai giữa hồng hoang. Chàng ta đi đằng trước, nàng lặng lẽ theo sau. Trước nay chàng ta chưa từng hỏi nàng có ở đằng sau không bởi vì nàng vẫn luôn ở đó.
Tuy lúc ấy Đông Lăng bị mù nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh. Nàng nấp sau chàng ta, xem chàng ta đánh nhau rồi sau đó lặng lẽ mò ra, Đông Lăng liền ném cho nàng một chút đồ ăn.
Nàng lập tức nịnh bợ: “Cám ơn tiên quân! Tiên quân thật oai phong! Tiên quân thật tuyệt vời!”
Sau này, Diệp Trần nghĩ, sở dĩ mình trở thành một thần tiên hèn yếu, một phần rất lớn liên quan tới chuyện nàng gặp được khi vừa mới biến hình.
Vì được tiên chi linh thảo của Đông Lăng nuôi nấng, Diệp Trần trưởng thành rất nhanh, nhanh chóng có được một chút bản lĩnh, thành công vượt qua giai đoạn hồng hoang mà các tiểu tiên bé nhỏ có thể trở thành kẻ lót đường bất cứ lúc nào.
Kể từ lúc đó, nàng bắt đầu kết bằng hữu với rất nhiều người. Tỷ như một con sói con phương Bắc.
Nàng không thân với con sói con đó lắm, chẳng qua nó thấy Đông Lăng cho nàng ăn, bèn cũng đi theo Đông Lăng giống nàng.
Lúc ấy mắt Đông Lăng chưa khỏi, không nhìn thấy gì nên có những lúc cần có bọn họ giúp. Sói con luôn rất vồn vã, Đông Lăng thì chẳng mấy để ý nó, lần nào cướp được linh chi cũng chỉ cho Diệp Trần.
Sói con thích ăn linh chi trong tay Diệp Trần, Diệp Trần được cho nhiều, thỉnh thoảng cũng chia cho sói con một ít, sau đó được sói kể chuyện cho nghe, ví dụ như nó kể có một gã tên là Thiếu Hoa cực kỳ hung tàn, có một gã tên Tử Vi cực kỳ hung tàn và có một gã tên Văn Xương vừa hèn hạ vừa hung tàn.
Sói con được nàng cho ăn một thời gian, bỗng nhiên hỏi nàng: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nàng không hiểu: “Đi đâu?”
“Ta muốn lên phương Bắc, tạo lập lãnh thổ của mình. Rốt cuộc ta cũng không thể cứ đi cùng ngươi xin linh chi ăn mãi được. Sức mạnh chỉ có ở trong tay mình mới thực sự là của mình.”
“Không sao.” Lúc ấy nàng ngô nghê đáp, “Đông Lăng cho ta linh chi, ta đem chia cho ngươi là ổn mà.”
Sói con hừ một tiếng: “Đừng có ngớ ngẩn thế, chờ khi mắt hắn khỏi rồi, chúng ta sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Đêm đến, sói con bỏ đi.
Diệp Trần mới đầu không hiểu ý của sói con nhưng ăn nhiều linh chi nên nhanh trưởng thành, mắt Đông Lăng vẫn chưa khỏi, nàng đã đến tuổi suy ngẫm những lời sói con nói.
Nàng bắt đầu biết hồng hoang là nơi đáng sợ thế nào, biết được lúc nguy ngập, bằng hữu có thể tàn sát lẫn nhau để tranh giành linh thảo.
Nàng bỗng cảm thấy, lời sói con nói, không hẳn không có lý.
Mắt Đông Lăng bắt đầu khá dần lên nhưng vẫn còn thiếu một vị thuốc. Chàng ta cần một viên yêu đan của Lang Vương.
Đông Lăng đi lên phương Bắc, Diệp Trần cũng đi theo.
Vẫn giống như mọi lần, nàng nấp phía sau, Đông Lăng xông lên chém giết.
Sau đấy, Diệp Trần nhìn thấy sói con, hắn tu luyện rất nhanh, giờ đã là Lang Vương. Sói con ác chiến với Đông Lăng rất lâu.
Nàng nấp ở đằng sau, nhìn thấy Đông Lăng không chút do dự xé đôi người sói con. Lúc sói con bị Đông Lăng cướp yêu đan, nó lẳng lặng nhìn nàng, mấp máy miệng rồi nhắm mắt lại.
Diệp Trần nhận ra, hắn nói, đi mau.
Thế là Diệp Trần đi.
Vào khoảnh khắc sói con chết, nàng bỗng ý thức được, bản thân không thể dựa vào Đông Lăng cả đời. Chẳng có ai có thể che chở cho ai cả đời ở hồng hoang. Kẻ mới hôm qua còn nói cười vui vẻ, hôm nay liền có thể hạ sát nhau trong chớp mắt.
Nàng hoảng sợ bỏ đi. Còn Đông Lăng, sau khi lấy được yêu đan của sói con, chàng độ lại linh lực cho nó, hờ hững nói: “Tu hành lại một lần nữa đi.”
Nói đoạn, chàng bỏ sói con vào trong tay áo.
Sau đó, chàng quay đầu lại. Chàng đã đi rất lâu, mắt dần dần tốt lên.
Nhưng phía sau chàng, không có một bóng người.
Không có ai nấp đằng sau chàng, không có ai hỏi xin linh chi linh thảo của chàng rồi hào hứng reo lên “Tiên quân thật oai phong”.
Chàng không biết đó là ai, thậm chí chẳng biết tên người đó.
Nhiều năm sau, hồng hoang có thêm một vị thần tiên. Nàng ta chẳng có cốt khí, cũng chẳng thấy đánh nhau, chạy trốn là giỏi nhất.
Đông Lăng nhiều lần ngẫu ngộ vị thần tiên này nhưng gần như chưa gặp mặt bao giờ, cùng lắm là thấy một bóng lưng hùng hục bỏ chạy. Thực ra, chàng chẳng có ác ý gì, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Diệp Trần và Đông Lăng, ngoài một quãng thời gian lúc ban đầu như vậy thì lần duy nhất gặp nhau là khi thiên đạo đại kiếp nạn tới.
Lần ấy, Diệp Trần cùng đường, đành phải hóa thành một cây đàn nhỏ, vụng trộm núp trong tay áo Đông Lăng.
Thời gian trôi qua đã lâu, quá lâu, có lúc, Diệp Trần còn chẳng nhớ, thuở ban đầu, nàng đã từng có lúc ở gần Đông Lăng tới như vậy.
Có lúc, nàng thậm chí không nhớ ra, Đông Lăng khi ấy trông như thế nào.
Thế nhưng, đêm nay, bóng lưng nhuộm ánh trăng lúc ra về của Đông Lăng lại khiến Diệp Trần nhớ tới thiếu niên năm đó, áo trắng từ trong ra ngoài, tay cầm trường kiếm, dây trắng cột một nửa tóc dài, chàng đưa lưng về phía Diệp Trần, một mình đi trước, không quay đầu lại.
Nàng thích nhất là đi theo chàng ta lúc trời đêm. Trăng của hồng hoang cách mặt đất rất gần, bình nguyên cát vàng mênh mông vô bờ. Người thiếu niên cao lớn, dáng đứng như một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, trừ khi thân tử hồn tiêu, bằng không chẳng ai có thể khiến chàng khom lưng.
Nhớ tới Đông Lăng năm ấy, không hiểu tại sao, trong lòng Diệp Trần bỗng thấy ấm áp.
Nàng nâng tay lên, trên bàn liền xuất hiện một vò rượu. Nàng xách bầu rượu ra ngồi ngoài hành lang dài, gọi Bạch Nhiễm tới.
“Đi tìm Nguyệt Hà đi, bảo nàng ấy đừng chạy nữa, quay về đi.”
“Không sợ đế quân đánh nàng ta ạ?”
Bạch Nhiễm thắc mắc. Diệp Trần nghĩ rồi bảo: “Chắc là không đâu nhỉ? Đế quân trông có vẻ là một người văn minh.”
Bạch Nhiễm nửa tin nửa ngờ đi tìm Nguyệt Hà. Diệp Trần ngồi yên trên hành lang, ngắm trăng, uống rượu.
Uống được một lúc thì Bạch Nhiễm vội vội vàng vàng chạy tới: “Tiên chủ, tiên chủ!”
“Sao?”
Diệp Trần vừa thấy Bạch Nhiễm như vậy liền biết ngay là không hay rồi.
Bạch Nhiễm chạy tới, nói nhỏ: “Tiên chủ, Nguyệt Hà tiên tử đi Vô Vọng nhai rồi.”
“Vô Vọng nhai?”
Diệp Trần ngơ ngác. Bạch Nhiễm lập tức phổ cập kiến thức cho Diệp Trần: “Chính là cái chỗ đạo tràng sau này của Mạc Vô Tà ấy ạ!”
Diệp Trần: “…”
Còn lập được cả đạo tràng, xem ra Mạc Vô Tà cũng đã thành một nhân vật có số má.
Tất nhiên, đây không phải điểm chính yếu, điểm chính yếu là…
“Nàng ấy đi làm gì?!”
“Tìm Mạc Vô Tà!”
“Muốn chết rồi!”
Diệp Trần đập trán, sau đó nghĩ ngợi rồi bảo: “Không thể mặc kệ được. Ta phải đi tìm nàng ấy về. Nàng ấy còn cứ như vậy, chắc chắn sẽ bị Mạc Vô Tà hại chết mất. Kẻ thành ma, chọc vào làm cái gì chứ?”
Nói xong, Diệp Trần đi về phía bên trái, nhưng không biết nghĩ gì, lại lập tức lộn ngược đi về bên phải, nói tiếp: “Ta không thể đi gọi Đông Lăng được. Hắn mới bảo không cho Nguyệt Hà đi gặp Mạc Vô Tà, giờ mà biết Nguyệt Hà đi gặp, chắc chắn sẽ cho là Nguyệt Hà hết đường cứu, sẽ không tha cho Nguyệt Hà nữa.”
Nói rồi lại đi về phía tay trái: “Ta có đánh thắng được Mạc Vô Tà không?”
Lại đi sang phải: “Chắc là được. Một phàm nhân mới thành ma, sợ gì chứ?”
Rồi lại sang trái: “Nhưng lần trước tới Minh phủ, ta cũng bảo y vậy…”
Sang phải: “Đi cứu nàng ấy thôi.”
Sang trái: “Ta đâu phải người nghĩa khí như vậy phải không?”
Sang phải: “Nhưng Nguyệt Hà còn nợ ta rất nhiều tiền, không đi cứu thì biết đòi nợ ai?”
Sang trái: “Không thể bán mạng vì tiền được…”
Sang phải…
“Tiên chủ!” Bạch Nhiễm chóng mặt muốn ngất tới nơi, “Tiên chủ suy nghĩ thì cứ suy nghĩ, đi tới đi lui như vậy làm gì?!”
“Ta căng thẳng!” Diệp Trần rầu rĩ đáp, “Ta sắp phải đơn thương độc mã vượt ngàn dặm đường lao tới sào huyệt của ma đầu cứu bằng hữu, sao có thể không căng thẳng chứ?!”
Bạch Nhiễm bị Diệp Trần làm nghẹn lời, thở dài, lấy ra một cái túi càn khôn đưa cho Diệp Trần, thở dài như một bà mẹ già: “Tiên chủ, pháp khí đều ở đây cả. Tiên chủ cứ yên tâm mà đi. Mang nhiều pháp khí như vậy mà ngay cả một ma đầu tu hành chưa tới năm trăm năm cũng đánh không lại thì đừng sống nữa, đi đầu thai làm phàm nhân luôn đi, biết chưa?”
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hắn mới tu hành năm trăm năm thôi à!
“Tiên chủ nghĩ sao?”
“Ta đi đây.”
Diệp Trần cầm túi càn khôn, hóa thành một vệt sáng bay tới Vô Vọng nhai.
Vô Vọng nhai là đạo tràng của Mạc Vô Tà, tất nhiên là nằm ở địa bàn của ma tộc. Diệp Trần biến thành một tiểu yêu tinh, lẻn vào địa bàn của ma tộc.
Ma tộc không giống thiên giới mà giống hồi hồng hoang hơn, không có hoa cỏ cây cối, ban ngày trời nắng gắt, ban đêm lạnh buốt giá, không phải quá nóng thì là quá lạnh, cát vàng bay đầy trời, khung cảnh tiêu điều.
Diệp Trần đi rất lâu mới tới được đáy vực Vô Vọng nhai.
Vừa đặt chân xuống đáy vực, Diệp Trần liền thấy cảnh tượng bất ngờ biến đổi, xung quanh bỗng hiện ra hơn chục con đường. Diệp Trần biết đây là một trận đồ âm dương.
Trận đồ âm dương thực ra là gồm hai trận đồ, một thật, một giả, cái thật để đi, cái giả thì phải phá. Diệp Trần không biết rốt cuộc trước mắt cái nào là thật, đành phải đi thử tiếp.
Nàng chọn đại một đường bất kỳ, càng đi đường càng tối lại. Đầu ngón tay Diệp Trần sáng lên đốm lửa soi sáng mặt đường. Xung quanh bắt đầu có tiếng nước chảy tí tách. Diệp Trần nuốt nước bọt, thấy hơi sờ sợ.
Tuy nàng là thần tiên nhưng là một thần tiên cực kỳ nhát gan, giờ lại chỉ đi một mình, trong lòng không khỏi thấy hơi sợ.
Có tiếng nước tí tách xung quanh, hình như có tiếng thứ gì đó trườn bò. Diệp Trần bấm sẵn pháp quyết, sẵn sàng chiến đấu.
Đi được một đoạn đường, Diệp Trần bỗng nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục, giật mình nhìn lại, bỗng thấy xuất hiện thêm hơn chục cặp mắt xanh lục nữa.
Diệp Trần thắp ngọn lửa ở đầu ngón tay sáng lên, bấy giờ mới nhìn ra, là rắn!
Mấy trăm con rắn tụ cùng một chỗ, riêng có một con rắn to có tận hơn chục cái đầu, mỗi đầu có một cặp mắt phát sáng xanh lục trong đêm tối.
Mấy trăm con rắn vặn vẹo uốn éo, kêu phù phù. Diệp Trần sợ mềm nhũn chân. Hơn chục cái đầu bất thình lình lao về phía Diệp Trần!
*Tiếng rắn hổ mang kêu:
Diệp Trần hét ầm lên, chạy ngược trở ra.
Nàng hoảng tới mức chạy không để ý đường, miệng gọi lung tung, cuối cùng cũng gọi được một cái tên khiến nàng thấy an tâm: “Đông Lăng! Đông Lăng!”
Cái tên này dường như cho Diệp Trần có thêm sức mạnh, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. Diệp Trần cắm đầu cắm cổ chạy, cái thứ kia không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là thú dữ!!
Mười con mãnh thú hợp làm một, đánh thì đánh thắng thôi nhưng mà thấy gớm quá!
Nhiều rắn như vậy, thật hết hồn!
Diệp Trần bị đuổi theo suýt thì bật khóc. Quay đầu thấy vẫn còn bị bám theo, Diệp Trần bỗng va phải một lồng ngực ấm áp, liền đó là một giọng nói quen thuộc: “Diệt!”
Vừa dứt lời, đằng sau liền có tiếng nổ mạnh.
Cái người có mùi hương quen thuộc bọc nàng trong lòng, Diệp Trần hơi run, không nói tiếng nào.
Trong giọng nói của đối phương có ý cười, biết rõ rồi còn cố hỏi: “Ta vừa mới nghe thấy ngươi kêu Đông Lăng, là gọi ta à?”
Diệp Trần thấy mất mặt quá, giấu mặt trong ngực đối phương, không chịu ló ra.
Thần tiên còn sót lại từ thời hồng hoang lại bị một con rắn đuổi chạy suýt khóc, chuyện này mà đồn ra ngoài, còn mặt mũi nào mà sống ở đời nữa?
Đông Lăng ôm nàng, hiểu nỗi xấu hổ của Diệp Trần, cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đầy ấm áp: “Vẫn chưa ôm đủ à?”
Diệp Trần lập tức thả tay, nhảy bật ra, cúi đầu, náu thinh.
Đông Lăng bước tới gần, nắm tay Diệp Trần, thở dài bảo: “Đi thôi.”
“Mà này,” Diệp Trần được chàng ta kéo đi, trong lòng thả lỏng ít nhiều mới nhớ ra hỏi, “sao ngươi lại tới đây?”
“Ta đi theo mà.”
Đông Lăng đáp thản nhiên. Diệp Trần lấy làm khó hiểu: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đông Lăng quay đầu nhìn Diệp Trần, đáp rất đương nhiên: “Ngươi nửa đêm lén lút bỏ chạy là định quẳng ta lại Ông Sơn phải không? Đã bảo là sẽ dẫn ta đi trải nghiệm phong thổ nhân tình của Ông Sơn cơ mà?”
Nói rồi, Đông Lăng tỏ ra trách cứ: “Diệp Trần, ngươi thật thiếu trượng nghĩa.”
Hai người ra tới ngoài, chỗ ban đầu chọn lối đi. Nó là một quảng trường nhỏ với hơn chục con đường vây quanh, hiện giờ, từ các con đường đang có nhung nhúc rắn bò ra. Tử Quy hiện ra nằm trong lòng bàn tay Đông Lăng. Đông Lăng đưa tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất, kéo người Diệp Trần, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Một nơi thú vị như thế này, sao ngươi có thể đi mà không mang ta theo?”
Diệp Trần bỗng chốc hiểu ra.
Phải rồi, nơi thế này, sao có thể không mang theo tên Đông Lăng cuồng đánh nhau đi cùng chứ?!
Thật lãng phí quá!
Tác giả :
Mặc Thư Bạch