Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 112: Luôn là mèo của cậu 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy thấy lời Diệp Trần nói rất không xuôi tai, rất trẻ trâu nhưng trong lòng Bạch Sùng vẫn ngập tràn cảm kích.
Giữa cảnh mạt thế, có một người đối xử với mình như vậy thực sự chẳng dễ gì.
Giờ đã tối, người của căn cứ đã về hết, cửa lớn đã đóng. Bạch Sùng thở dài, nói bằng vẻ đáng tiếc: “Giờ cô muốn vào cũng không vào được rồi.”
Diệp Trần cười mỉa, xoay người đi, vào trang mua sắm mua lều trại, vật dụng hàng ngày, chăn nệm, thuốc men và một ít rào chắn lưới điện rồi ném hết cho Bạch Sùng: “Dựng lều, trải chăn.”
Bạch Sùng “ờm” một tiếng, nhanh chóng bắt tay vào làm, nhóm trước một đống lửa để Diệp Trần sưởi ấm rồi dùng lưới điện quây một mảnh đất lại, dựng lều trại, trải chăn đệm ở bên trong…
Loay hoay mất khoảng hơn một tiếng, cuối cùng cũng xong. Diệp Trần lại lấy phòng tắm ra, vứt vào mặt anh ta một bộ quần áo: “Ra mồ hôi, hôi quá.”
Bạch Sùng: “…”
Ở mạt thế mà còn sống thoải mái như thế, chỉ có cô.
Nhưng Bạch Sùng rất tình nguyện hưởng thụ phúc lợi Diệp Trần mang lại, nhanh nhẹn đi tắm rửa, thay đồ.
Lúc này lục tục có một ít người nữa tới. Những người này đều là từ chỗ khác chạy tới căn cứ nhưng tới muộn, đứng chờ ngay tại cửa căn cứ. Bọn họ trông thấy Diệp Trần, một cô gái ăn mặc sạch sẽ ngồi một mình bên đống lửa, thì không khỏi thấy hơi tò mò.
Tài nguyên nước ở mạt thế cực kỳ quý giá, người còn sạch sẽ được như thế chẳng có nhiều. Hơn nữa, bên chỗ Diệp Trần, vật tư lại đầy đủ mọi thứ, mọi người lại càng cảm thấy lạ.
Nhưng nhìn lưới điện xung quanh, mọi người không dám động tới Diệp Trần, phỏng đoán Diệp Trần là một người có dị năng hoặc là dựa vào một kẻ có dị năng nào đó.
Mọi người ngầm quan sát Diệp Trần một lúc thì Bạch Sùng tắm xong đi ra, trong lòng mọi người liền có đáp án rõ ràng, chà, xem ra Bạch Sùng là một cao thủ.
“Ra rồi à?”
Diệp Trần thấy Bạch Sùng ra, chỉ vào thực phẩm mình đã chuẩn bị sẵn, lấy một ít cá đã ướp sẵn, thờ ơ hỏi: “Biết nướng cá chứ?”
Bạch Sùng: “…”
Chất lượng cuộc sống thế này có hơi bị cao.
Thực sự xa xỉ.
Nhưng anh ta tình nguyện làm một người hủ bại.
Vậy là Bạch Sùng gật đầu chắc nịch: “Biết!”
Nói xong, anh ta liền đi tới chỗ đống lửa, lấy các thứ Diệp Trần chuẩn bị lại đi nướng cá.
Mùi cá nướng từ từ thổi tới, đám người xung quanh ai nấy đều thèm thuồng. Đuôi Diệp Trần rất muốn hiện ra để vẫy vẫy nhưng cô vẫn tỏ ra khinh khỉnh, làm bộ như “ta không muốn ăn thứ này, ta thực sự chẳng muốn ăn chúng làm gì”.
Bạch Sùng cẩn thật quan sát cô, không đoán được cô muốn gì, đám người xung quanh nhìn thèm đỏ mắt, cứ dán mắt vào cá nướng không rời, Diệp Trần thì lại ngồi thờ ơ ở chỗ của mình, có vẻ như chẳng hề có chút hứng thú nào với lũ cá này.
Đợi cá nướng xong, phân vân một chút, Bạch Sùng bèn hỏi: “Cô không thích ăn cá phải không? Hay là…”
“Ai bảo tôi không thích ăn?!”
Diệp Trần giật lấy cá nướng, hung dữ bảo: “Có phải anh không muốn cho tôi cá, muốn ăn một mình phải không?!”
Bạch Sùng cảm thấy khó mà giải thích, Diệp Trần không đợi câu trả lời của anh ta đã bắt đầu ăn cá. Kỹ thuật ăn cá của cô nàng vô cùng thành thạo, rõ ràng nóng miệng nhưng vẫn không nhịn được, ăn vội ăn vàng, vừa ăn vừa xuýt xoa. Bạch Sùng lo lắng bảo: “Cô đừng ăn nhanh như vậy…”
Diệp Trần phớt lờ anh ta. Bạch Sùng nướng xong phần cá cho mình, cũng bắt đầu ngồi ăn. Ăn được một hồi thì nghe thấy có người gọi: “Này, vị đại ca kia ơi.”
Bạch Sùng và Diệp Trần ngẩng đầu lên. Có một cậu thiếu niên gầy gò rụt rè, sợ sệt nói với họ: “Hai người… có thể cho một chút để ăn không?”
“Không cho.”
Diệp Trần từ chối dứt khoát, cúi xuống liếm xươn. Bạch Sùng nhún vai: “Chúng tôi không có dư.”
Cậu thiếu niên không hề bất ngờ, tiếp đó mới nói với chuyện chính: “Vậy hai người có thể đổi chỗ khác không…”
Nói ra cậu ta cũng cảm thấy thất lễ nhưng vẫn cười gượng gạo: “Bọn chúng tôi giờ mỗi ngày chỉ ăn một chút để cầm hơi, hai người ăn quá ngon lành, chúng tôi cảm thấy không chịu nổi.”
Bạch Sùng gật đầu, cảm thấy người ta nói cũng có lý, anh ta đang định đồng ý thì Diệp Trần lại bảo: “Liên quan gì tới chúng tôi? Muốn đổi chỗ thì các người tự đi mà đổi. Cút!”
Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt cậu trai trẻ. Bạch Sùng cười xin lỗi: “Ở chỗ chúng tôi, cô ấy là người quyết.”
Cậu thiếu niên gật đầu bỏ đi, sắc mặt không dễ nhìn. Diệp Trần ăn xong cá, ngẩng đầu lên bảo: “Trời hơi lạnh.”
“Hả? Để tôi thêm củi vào nhé?”
“Nấu canh thịt cừu xong, chúng ta ăn đủ rồi thì thêm vào chút nước, đem đi chia.”
*canh thịt cừu 羊肉汤: ninh xương và thịt cừu cho đến khi nước thành màu trắng đục rồi thêm gia vị vào
Diệp Trần nói với vẻ thờ ơ, Bạch Sùng ngẩn ra rồi hiểu ngay, Diệp Trần đúng là mạnh miệng, yếu lòng.
Nói xong, Bạch Sùng liền thấy Diệp Trần lấy nửa con cừu có đủ cả phần chân và các thức nấu kèm ra. Bạch Sùng cúi đầu nhìn chỗ thực phẩm, lật hết bảng giá trong trang mua sắm lên tra.
Ừm, Diệp Trần đúng là lắm tiền.
Anh ta ninh một nồi canh theo lời Diệp Trần bảo. Canh hầm lâu quá, Diệp Trần ngồi chờ rồi thiu thiu ngủ, đám người xung quanh nhìn hau háu vào nồi canh của họ, cố dằn lòng không xông vào đánh người, luôn tự nhủ với bản thân, mình không đói, không đói chút nào hết…
Bạch Sùng múc trước cho họ hai bát canh, đánh thức Diệp Trần dậy. Diệp Trần đang mơ mơ màn màng, “ờm” một tiếng rồi lại ngủ tiếp. Bạch Sùng thêm nước vào canh rồi lấy chén bát Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn, đếm người rồi đi ra ngoài, bắt đầu phát từ gần đến xa.
Có khoảng ba mươi lăm người, bát canh nào Bạch Sùng cũng chia cho có thịt. Lúc họ cầm bát canh, sự oán hận với hai người ban nãy lập tức không còn nữa, cảm động suýt thì bật khóc. Nhìn thấy Bạch Sùng có cảm tưởng như cả người anh ta tỏa ra ánh hào quang của một thánh phụ!
Bạch Sùng mỉm cười phát canh, quan sát chỉ số “danh vọng” từ từ tăng lên, lòng vui vẻ vô cùng.
Phát canh xong quay về, Diệp Trần vẫn còn đang ngủ. Anh ta vỗ vai gọi Diệp Trần: “Cô có ăn canh không?”
Diệp Trần nằm co người trong chăn, cọ cọ về phía anh ta, ậm ờ nói: “Có.”
“Còn không dậy ăn đi?”
“Lười…”
Dáng vẻ cô nằm trong chăn, tựa vào người anh ta, trông cực kỳ giống một con mèo. Bạch Sùng không kìm nổi, xoa xoa đầu cô, buột miệng hỏi: “Tôi đút cho nhé?”
Vừa nói ra liền thấy hối hận, cảm thấy mình hơi quá đà, hai người vẫn chưa thân đến thế. Vậy mà Diệp Trần nhập nhèm mở mắt ra, chống người ngồi dậy, dựa vào người anh ta rồi bất động.
Bạch Sùng không còn cách nào khác, đành thổi canh đút cho cô nàng ăn. Diệp Trần dựa vào người người khác, được người ta đút canh cho ăn, vị canh lan tỏa trong miệng, cực kỳ dễ chịu.
Lúc Bạch Sùng thổi canh, Diệp Trần không nhịn được bảo: “Bạch Sùng.”
“Gì?”
“Sau này, cho phép anh được hầu hạ tôi.”
Bạch Sùng: “…”
Cám ơn cô cho tôi cơ hội này ghê.
“Anh không muốn à?”
Diệp Trần cứ như là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta vậy. Bạch Sùng vội vàng đáp: “Không, muốn, cực kỳ muốn. Cô muốn tôi hầu hạ thế nào?”
“Nấu chút đồ ngon. Canh thịt cừu này không tôi, mai ăn nữa nhé.”
“Thực ra cừu ăn cả con thì ngon hơn.” Bạch Sùng nhớ tới vị thịt cừu, nuốt nuốt nước miếng, “Một phần nướng, một phần nấu lẩu, một phần làm nướng bản sắt… Tiếc thật.” Bạch Sùng thở dài, “Giờ thời thế thế này, tìm được một con cừu quả là khó.”
*nướng bản sắt 铁板烧: đặt thức ăn lên một miếng bản sắt ở trên bếp rồi nấu trực tiếp trên đó.
Diệp Trần không nói gì, cô được ăn đồ ngon, tinh thần tốt lên nhiều, thầm ghi nhớ lời Bạch Sùng nói.
Đêm đó, vì chỉ có một chiếc lều nên hai người ngủ chung một nệm, mỗi người đắp riêng một chăn.
Ban nãy, Diệp Trần đã ngủ được một giấc, giờ lại tỉnh táo, lăn qua lộn lại không ngủ được, đẩy đẩy người Bạch Sùng: “Dậy dậy, anh dậy đi!”
Bạch Sùng mơ mơ màng màng hé mắt nhìn, thấy Diệp Trần đang ở ngay phía trên mình, anh ta lập tức tỉnh hẳn: “Cô muốn làm gì?!”
“Anh bảo cừu là giống cừu nào? Dê núi được không?”
“Cừu thì được hơn…”
*dê núi và cừu đều được gọi tắt là “dương”, dê núi là sơn dương, cừu là miên dương.
Bạch Sùng miễn cưỡng trả lời, Diệp Trần nằm xuống, được một lát lại đẩy đẩy gọi anh ta: “Bạch Sùng, nói chuyện gẫu đi.”
“Không nói chuyện đâu, buồn ngủ lắm…”
Diệp Trần im lặng, được một lát, lại đẩy người gọi anh ta tiếp: “Bạch Sùng…”
Bạch Sùng kéo Diệp Trần lại ôm, mệt mỏi bảo: “Đừng nói nữa, yên nào, ngủ thôi!”
Diệp Trần liền nằm ngoan.
Bị Bạch Sùng ôm, Diệp Trần cảm thấy ấm áp, cơn buồn ngủ kéo tới, cô chọn một tư thế nằm thoải mái rồi thiếp đi.
Chờ cho Diệp Trần ngủ, Bạch Sùng mới đau khổ mở mắt ra.
Ôm một người con gái làm sao mà ngủ được?
Anh ta đâu có phải là thái giám.
May là anh ta thực sự quá mệt mỏi, nửa đêm về sáng, cuối cùng anh ta cũng ngủ được.
Ngủ một giấc thật dài, đến lúc anh ta thức giấc, mặt trời đã lên cao, anh ta bị Diệp Trần lay dậy.
“Dậy dậy! Dậy đi! Có chuyện lớn rồi!”
Diệp Trần lay anh ta thật mạnh, Bạch Sùng giật mình bừng tỉnh, vuốt mặt hỏi: “Sao thế?!”
“Tôi bắt được một con cừu!”
Diệp Trần trịnh trọng đáp.
Bạch Sùng: “…”
Bạch Sùng ra khỏi lều, trông thấy một con cừu bị cột trước cửa đang ăn cỏ, kêu “be be” với anh ta, anh ta còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ.
Anh ta không cần hỏi Diệp Trần tìm được ở đâu vì chắc chắn nó là mua trên trang mua sắm mà ra…
Người này đúng là vì cái ăn, không màng dùng bất kỳ thủ đoạn gì.
Nhưng nếu không hỏi thì có vẻ không được bình thường lắm nên anh ta đành cố tỏ vẻ ngạc nhiên, khoa trương hỏi: “Cô tìm được ở đâu thế?!”
“À,vừa rồi tôi ra ngoài tìm hiểu tình hình xung quanh một chút rồi bất ngờ nhìn thấy một con cừu ở sau núi nhảy ngang qua trước mặt! Tôi liền nghĩ, không phải hôm qua anh mới bảo với tôi muốn làm một bữa tiệc toàn thịt cừu hay sao? Tôi liền nhanh chân đuổi theo! Nó khó bắt lắm đấy, tôi phải đuổi mãi, may là cuối cùng vẫn bắt được.”
Nói xong, cô nàng rút ra một con dao, kề lên cổ con cừu, sốt sắng hỏi: “Cứa vào đâu đây? Anh nói đi tôi làm cho.”
Bạch Sùng: “…”
Bạch Sùng nghe thấy xung quanh có tiếng ồn, anh ta quay đầu lại, đập ngay vào mắt là cảnh ba mươi lăm con người ngồi ngay ngắn dưới đất bên ngoài lưới điện, trước mặt mỗi người đặt một cái bát.
“Mọi người đang làm gì vậy?!”
Bạch Sùng sững người.
Cậu thiếu niên hôm qua nói chuyện với họ hôm nay ngượng ngùng cười cười trả lời: “Con cừu kia hai người ăn không hết… Chúng tôi tới ăn chực, xem xem có thể xin được một chút…”
Bạch Sùng: “…”
Diệp Trần chưa ăn sáng, đã hơi đói rồi, cô giục: “Nhanh lên, tôi muốn giết nó, cứa thế nào đây?”
Dường như đã sớm biết vận mệnh của mình, co cừu quỳ bốn chân xuống đất, thái độ hững hờ như danh sĩ thời Ngụy-Tấn ung dung trước cái chết, thản nhiên nhìn Bạch Sùng, kêu lên một tiếng thật dài…
Be e e e.
*danh sĩ thời Ngụy-Tấn: là một thời đại đã sản sinh ra rất nhiều danh sĩ nổi tiếng về sự thanh cao và phong thái ung dung, họ đã hình thành nên nhiều chuẩn mực có ảnh hưởng về sau. Bài bằng tiếng Trung link được dịch một phần nhỏ sang tiếng Việt
Tuy thấy lời Diệp Trần nói rất không xuôi tai, rất trẻ trâu nhưng trong lòng Bạch Sùng vẫn ngập tràn cảm kích.
Giữa cảnh mạt thế, có một người đối xử với mình như vậy thực sự chẳng dễ gì.
Giờ đã tối, người của căn cứ đã về hết, cửa lớn đã đóng. Bạch Sùng thở dài, nói bằng vẻ đáng tiếc: “Giờ cô muốn vào cũng không vào được rồi.”
Diệp Trần cười mỉa, xoay người đi, vào trang mua sắm mua lều trại, vật dụng hàng ngày, chăn nệm, thuốc men và một ít rào chắn lưới điện rồi ném hết cho Bạch Sùng: “Dựng lều, trải chăn.”
Bạch Sùng “ờm” một tiếng, nhanh chóng bắt tay vào làm, nhóm trước một đống lửa để Diệp Trần sưởi ấm rồi dùng lưới điện quây một mảnh đất lại, dựng lều trại, trải chăn đệm ở bên trong…
Loay hoay mất khoảng hơn một tiếng, cuối cùng cũng xong. Diệp Trần lại lấy phòng tắm ra, vứt vào mặt anh ta một bộ quần áo: “Ra mồ hôi, hôi quá.”
Bạch Sùng: “…”
Ở mạt thế mà còn sống thoải mái như thế, chỉ có cô.
Nhưng Bạch Sùng rất tình nguyện hưởng thụ phúc lợi Diệp Trần mang lại, nhanh nhẹn đi tắm rửa, thay đồ.
Lúc này lục tục có một ít người nữa tới. Những người này đều là từ chỗ khác chạy tới căn cứ nhưng tới muộn, đứng chờ ngay tại cửa căn cứ. Bọn họ trông thấy Diệp Trần, một cô gái ăn mặc sạch sẽ ngồi một mình bên đống lửa, thì không khỏi thấy hơi tò mò.
Tài nguyên nước ở mạt thế cực kỳ quý giá, người còn sạch sẽ được như thế chẳng có nhiều. Hơn nữa, bên chỗ Diệp Trần, vật tư lại đầy đủ mọi thứ, mọi người lại càng cảm thấy lạ.
Nhưng nhìn lưới điện xung quanh, mọi người không dám động tới Diệp Trần, phỏng đoán Diệp Trần là một người có dị năng hoặc là dựa vào một kẻ có dị năng nào đó.
Mọi người ngầm quan sát Diệp Trần một lúc thì Bạch Sùng tắm xong đi ra, trong lòng mọi người liền có đáp án rõ ràng, chà, xem ra Bạch Sùng là một cao thủ.
“Ra rồi à?”
Diệp Trần thấy Bạch Sùng ra, chỉ vào thực phẩm mình đã chuẩn bị sẵn, lấy một ít cá đã ướp sẵn, thờ ơ hỏi: “Biết nướng cá chứ?”
Bạch Sùng: “…”
Chất lượng cuộc sống thế này có hơi bị cao.
Thực sự xa xỉ.
Nhưng anh ta tình nguyện làm một người hủ bại.
Vậy là Bạch Sùng gật đầu chắc nịch: “Biết!”
Nói xong, anh ta liền đi tới chỗ đống lửa, lấy các thứ Diệp Trần chuẩn bị lại đi nướng cá.
Mùi cá nướng từ từ thổi tới, đám người xung quanh ai nấy đều thèm thuồng. Đuôi Diệp Trần rất muốn hiện ra để vẫy vẫy nhưng cô vẫn tỏ ra khinh khỉnh, làm bộ như “ta không muốn ăn thứ này, ta thực sự chẳng muốn ăn chúng làm gì”.
Bạch Sùng cẩn thật quan sát cô, không đoán được cô muốn gì, đám người xung quanh nhìn thèm đỏ mắt, cứ dán mắt vào cá nướng không rời, Diệp Trần thì lại ngồi thờ ơ ở chỗ của mình, có vẻ như chẳng hề có chút hứng thú nào với lũ cá này.
Đợi cá nướng xong, phân vân một chút, Bạch Sùng bèn hỏi: “Cô không thích ăn cá phải không? Hay là…”
“Ai bảo tôi không thích ăn?!”
Diệp Trần giật lấy cá nướng, hung dữ bảo: “Có phải anh không muốn cho tôi cá, muốn ăn một mình phải không?!”
Bạch Sùng cảm thấy khó mà giải thích, Diệp Trần không đợi câu trả lời của anh ta đã bắt đầu ăn cá. Kỹ thuật ăn cá của cô nàng vô cùng thành thạo, rõ ràng nóng miệng nhưng vẫn không nhịn được, ăn vội ăn vàng, vừa ăn vừa xuýt xoa. Bạch Sùng lo lắng bảo: “Cô đừng ăn nhanh như vậy…”
Diệp Trần phớt lờ anh ta. Bạch Sùng nướng xong phần cá cho mình, cũng bắt đầu ngồi ăn. Ăn được một hồi thì nghe thấy có người gọi: “Này, vị đại ca kia ơi.”
Bạch Sùng và Diệp Trần ngẩng đầu lên. Có một cậu thiếu niên gầy gò rụt rè, sợ sệt nói với họ: “Hai người… có thể cho một chút để ăn không?”
“Không cho.”
Diệp Trần từ chối dứt khoát, cúi xuống liếm xươn. Bạch Sùng nhún vai: “Chúng tôi không có dư.”
Cậu thiếu niên không hề bất ngờ, tiếp đó mới nói với chuyện chính: “Vậy hai người có thể đổi chỗ khác không…”
Nói ra cậu ta cũng cảm thấy thất lễ nhưng vẫn cười gượng gạo: “Bọn chúng tôi giờ mỗi ngày chỉ ăn một chút để cầm hơi, hai người ăn quá ngon lành, chúng tôi cảm thấy không chịu nổi.”
Bạch Sùng gật đầu, cảm thấy người ta nói cũng có lý, anh ta đang định đồng ý thì Diệp Trần lại bảo: “Liên quan gì tới chúng tôi? Muốn đổi chỗ thì các người tự đi mà đổi. Cút!”
Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt cậu trai trẻ. Bạch Sùng cười xin lỗi: “Ở chỗ chúng tôi, cô ấy là người quyết.”
Cậu thiếu niên gật đầu bỏ đi, sắc mặt không dễ nhìn. Diệp Trần ăn xong cá, ngẩng đầu lên bảo: “Trời hơi lạnh.”
“Hả? Để tôi thêm củi vào nhé?”
“Nấu canh thịt cừu xong, chúng ta ăn đủ rồi thì thêm vào chút nước, đem đi chia.”
*canh thịt cừu 羊肉汤: ninh xương và thịt cừu cho đến khi nước thành màu trắng đục rồi thêm gia vị vào
Diệp Trần nói với vẻ thờ ơ, Bạch Sùng ngẩn ra rồi hiểu ngay, Diệp Trần đúng là mạnh miệng, yếu lòng.
Nói xong, Bạch Sùng liền thấy Diệp Trần lấy nửa con cừu có đủ cả phần chân và các thức nấu kèm ra. Bạch Sùng cúi đầu nhìn chỗ thực phẩm, lật hết bảng giá trong trang mua sắm lên tra.
Ừm, Diệp Trần đúng là lắm tiền.
Anh ta ninh một nồi canh theo lời Diệp Trần bảo. Canh hầm lâu quá, Diệp Trần ngồi chờ rồi thiu thiu ngủ, đám người xung quanh nhìn hau háu vào nồi canh của họ, cố dằn lòng không xông vào đánh người, luôn tự nhủ với bản thân, mình không đói, không đói chút nào hết…
Bạch Sùng múc trước cho họ hai bát canh, đánh thức Diệp Trần dậy. Diệp Trần đang mơ mơ màn màng, “ờm” một tiếng rồi lại ngủ tiếp. Bạch Sùng thêm nước vào canh rồi lấy chén bát Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn, đếm người rồi đi ra ngoài, bắt đầu phát từ gần đến xa.
Có khoảng ba mươi lăm người, bát canh nào Bạch Sùng cũng chia cho có thịt. Lúc họ cầm bát canh, sự oán hận với hai người ban nãy lập tức không còn nữa, cảm động suýt thì bật khóc. Nhìn thấy Bạch Sùng có cảm tưởng như cả người anh ta tỏa ra ánh hào quang của một thánh phụ!
Bạch Sùng mỉm cười phát canh, quan sát chỉ số “danh vọng” từ từ tăng lên, lòng vui vẻ vô cùng.
Phát canh xong quay về, Diệp Trần vẫn còn đang ngủ. Anh ta vỗ vai gọi Diệp Trần: “Cô có ăn canh không?”
Diệp Trần nằm co người trong chăn, cọ cọ về phía anh ta, ậm ờ nói: “Có.”
“Còn không dậy ăn đi?”
“Lười…”
Dáng vẻ cô nằm trong chăn, tựa vào người anh ta, trông cực kỳ giống một con mèo. Bạch Sùng không kìm nổi, xoa xoa đầu cô, buột miệng hỏi: “Tôi đút cho nhé?”
Vừa nói ra liền thấy hối hận, cảm thấy mình hơi quá đà, hai người vẫn chưa thân đến thế. Vậy mà Diệp Trần nhập nhèm mở mắt ra, chống người ngồi dậy, dựa vào người anh ta rồi bất động.
Bạch Sùng không còn cách nào khác, đành thổi canh đút cho cô nàng ăn. Diệp Trần dựa vào người người khác, được người ta đút canh cho ăn, vị canh lan tỏa trong miệng, cực kỳ dễ chịu.
Lúc Bạch Sùng thổi canh, Diệp Trần không nhịn được bảo: “Bạch Sùng.”
“Gì?”
“Sau này, cho phép anh được hầu hạ tôi.”
Bạch Sùng: “…”
Cám ơn cô cho tôi cơ hội này ghê.
“Anh không muốn à?”
Diệp Trần cứ như là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta vậy. Bạch Sùng vội vàng đáp: “Không, muốn, cực kỳ muốn. Cô muốn tôi hầu hạ thế nào?”
“Nấu chút đồ ngon. Canh thịt cừu này không tôi, mai ăn nữa nhé.”
“Thực ra cừu ăn cả con thì ngon hơn.” Bạch Sùng nhớ tới vị thịt cừu, nuốt nuốt nước miếng, “Một phần nướng, một phần nấu lẩu, một phần làm nướng bản sắt… Tiếc thật.” Bạch Sùng thở dài, “Giờ thời thế thế này, tìm được một con cừu quả là khó.”
*nướng bản sắt 铁板烧: đặt thức ăn lên một miếng bản sắt ở trên bếp rồi nấu trực tiếp trên đó.
Diệp Trần không nói gì, cô được ăn đồ ngon, tinh thần tốt lên nhiều, thầm ghi nhớ lời Bạch Sùng nói.
Đêm đó, vì chỉ có một chiếc lều nên hai người ngủ chung một nệm, mỗi người đắp riêng một chăn.
Ban nãy, Diệp Trần đã ngủ được một giấc, giờ lại tỉnh táo, lăn qua lộn lại không ngủ được, đẩy đẩy người Bạch Sùng: “Dậy dậy, anh dậy đi!”
Bạch Sùng mơ mơ màng màng hé mắt nhìn, thấy Diệp Trần đang ở ngay phía trên mình, anh ta lập tức tỉnh hẳn: “Cô muốn làm gì?!”
“Anh bảo cừu là giống cừu nào? Dê núi được không?”
“Cừu thì được hơn…”
*dê núi và cừu đều được gọi tắt là “dương”, dê núi là sơn dương, cừu là miên dương.
Bạch Sùng miễn cưỡng trả lời, Diệp Trần nằm xuống, được một lát lại đẩy đẩy gọi anh ta: “Bạch Sùng, nói chuyện gẫu đi.”
“Không nói chuyện đâu, buồn ngủ lắm…”
Diệp Trần im lặng, được một lát, lại đẩy người gọi anh ta tiếp: “Bạch Sùng…”
Bạch Sùng kéo Diệp Trần lại ôm, mệt mỏi bảo: “Đừng nói nữa, yên nào, ngủ thôi!”
Diệp Trần liền nằm ngoan.
Bị Bạch Sùng ôm, Diệp Trần cảm thấy ấm áp, cơn buồn ngủ kéo tới, cô chọn một tư thế nằm thoải mái rồi thiếp đi.
Chờ cho Diệp Trần ngủ, Bạch Sùng mới đau khổ mở mắt ra.
Ôm một người con gái làm sao mà ngủ được?
Anh ta đâu có phải là thái giám.
May là anh ta thực sự quá mệt mỏi, nửa đêm về sáng, cuối cùng anh ta cũng ngủ được.
Ngủ một giấc thật dài, đến lúc anh ta thức giấc, mặt trời đã lên cao, anh ta bị Diệp Trần lay dậy.
“Dậy dậy! Dậy đi! Có chuyện lớn rồi!”
Diệp Trần lay anh ta thật mạnh, Bạch Sùng giật mình bừng tỉnh, vuốt mặt hỏi: “Sao thế?!”
“Tôi bắt được một con cừu!”
Diệp Trần trịnh trọng đáp.
Bạch Sùng: “…”
Bạch Sùng ra khỏi lều, trông thấy một con cừu bị cột trước cửa đang ăn cỏ, kêu “be be” với anh ta, anh ta còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ.
Anh ta không cần hỏi Diệp Trần tìm được ở đâu vì chắc chắn nó là mua trên trang mua sắm mà ra…
Người này đúng là vì cái ăn, không màng dùng bất kỳ thủ đoạn gì.
Nhưng nếu không hỏi thì có vẻ không được bình thường lắm nên anh ta đành cố tỏ vẻ ngạc nhiên, khoa trương hỏi: “Cô tìm được ở đâu thế?!”
“À,vừa rồi tôi ra ngoài tìm hiểu tình hình xung quanh một chút rồi bất ngờ nhìn thấy một con cừu ở sau núi nhảy ngang qua trước mặt! Tôi liền nghĩ, không phải hôm qua anh mới bảo với tôi muốn làm một bữa tiệc toàn thịt cừu hay sao? Tôi liền nhanh chân đuổi theo! Nó khó bắt lắm đấy, tôi phải đuổi mãi, may là cuối cùng vẫn bắt được.”
Nói xong, cô nàng rút ra một con dao, kề lên cổ con cừu, sốt sắng hỏi: “Cứa vào đâu đây? Anh nói đi tôi làm cho.”
Bạch Sùng: “…”
Bạch Sùng nghe thấy xung quanh có tiếng ồn, anh ta quay đầu lại, đập ngay vào mắt là cảnh ba mươi lăm con người ngồi ngay ngắn dưới đất bên ngoài lưới điện, trước mặt mỗi người đặt một cái bát.
“Mọi người đang làm gì vậy?!”
Bạch Sùng sững người.
Cậu thiếu niên hôm qua nói chuyện với họ hôm nay ngượng ngùng cười cười trả lời: “Con cừu kia hai người ăn không hết… Chúng tôi tới ăn chực, xem xem có thể xin được một chút…”
Bạch Sùng: “…”
Diệp Trần chưa ăn sáng, đã hơi đói rồi, cô giục: “Nhanh lên, tôi muốn giết nó, cứa thế nào đây?”
Dường như đã sớm biết vận mệnh của mình, co cừu quỳ bốn chân xuống đất, thái độ hững hờ như danh sĩ thời Ngụy-Tấn ung dung trước cái chết, thản nhiên nhìn Bạch Sùng, kêu lên một tiếng thật dài…
Be e e e.
*danh sĩ thời Ngụy-Tấn: là một thời đại đã sản sinh ra rất nhiều danh sĩ nổi tiếng về sự thanh cao và phong thái ung dung, họ đã hình thành nên nhiều chuẩn mực có ảnh hưởng về sau. Bài bằng tiếng Trung link được dịch một phần nhỏ sang tiếng Việt
Tác giả :
Mặc Thư Bạch