Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái
Chương 74
Từ lúc Hạ Văn Xuyên nói muốn đến biệt thự trên núi, Hạ Miên Miên đã có dự cảm đặc biệt nhất định quyết định đó có liên quan đến căn phòng tối ở cuối hàng lang, và sớm muộn gì anh cũng dùng tới phòng đó.
Nhưng cô không ngờ rằng, ngày này lại đến sớm như vậy. Hạ Văn Xuyên có thể độn9 tình với một thân thể đã ngủ hơn hai tháng, hơn nữa còn hăng hái đến mức này, quả thực là không biết nên nói thân thể anh có nhu cầu quá mạnh mẽ, hay tâm lý của anh quá cường đại.
Hạ Miên Miên không có dũng khí đứng một bên nhìn xuân cung đồ sống, mà thân thể mình là nhân vật chính, cho nên nhắm mắt làm ngơ, vội vàng rời khỏi phòng.
Chỉ là không nghĩ đến đứng ngoài một hồi lại bị một lực hút mạnh mẽ hút lấy. Cô rõ ràng đứng dựa vào tường nhưng lực hút vô hình kia có thể xuyên qua tường trực tiếp nuốt chửng cô.
Trong nháy mắt đó, tựa như có người kéo cổ áo Hạ Miên Miên kéo đi, lực đạo rất mạnh, thậm chí khiến cô cảm thấy đau đớn. Đây là lần đầu tiên từ khi biến thành thể hồn cô cảm thấy đau, vì vậy vô cùng mừng rỡ.
Nhưng mà bị kéo trở về, cảm giác không quá thoải mái. Khi tồn tại ở thể hồn cả người cô luôn bay bổng, nhẹ nhàng, nháy mắt bị ném lại thân thể, cảm thấy vô cùng nặng nề, tứ chi không thể động đậy, cứng ngắc như một khối bê tông, thậm chí cả mí mắt cũng không mở được ra.
Hạ Miên Miên: …
Tình huống gì thế này? Sao cô thể trở về thân thể, nhưng lại không tỉnh lại được?
Hạ Miên Miên cố gắng nhúc nhích nhưng không sao động đậy nổi, cảm giác như bị một tòa ngũ hành sơn đè lên, mất hết tri giác, chỉ có tình thần minh mẫn.
Nhưng mà đột nhiên cảm thấy trong thẩn thể có một nơi cảm nhận được xúc cảm, chính là nơi Hạ Văn Xuyên đang cọ tới cọ lui bên dưới.
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên vận động kịch liệt một lúc, thực sự có chút không khống chế nổi, Lần thứ nhất còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Phiền muộn và sợ hãi cứ vậy tích tụ thêm trong lòng anh, rất nhanh Hạ Văn Xuyên đã lấy lại tinh thần bắt đầu lượt hai.
Nhưng mà, ngay khi anh vùi đầu vào việc cày cuốc, đột nhiên cảm thấy vũ khí chiến đấu đang ở bên trong cơ thể Miên Miên bị kẹp một xíu.
Trong nháy mắt, đáy mắt anh tỏa sáng, trợn trừng lên, sau đó giống như một bức điêu khắc, lẳng lặng bảo trì tư thế kia. Anh sợ. Sợ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác mình tự nghĩ ra, cố gắng cảm nhận nhưng rung động dù là rất nhỏ của cô.
Đến tận khi xác định không phải ảo giác, anh mới cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt Hạ Miên Miên, cô vẫn như cũ tĩnh lặng ngủ say. “Miên Miên?”
Giọng anh rất nhẹ như là sợ hù đến cô, Hạ Văn Xuyên đè âm thanh xuống rất thấp, bởi vì cố gắng khống chế cảm xúc, trong giọng nói thoáng run rẩy:
“Có phải vừa rồi em động đậy đúng không?”
Hạ Miên Miên: …
Kỳ thực cô cũng không muốn dùng phương thức bỉ ổi này nói cho anh biết mình đã tỉnh, nhưng cô cố gắng hồi lâu cũng không thể mở miệng được. Dường như chỗ duy nhất hoạt động được lúc này là chỗ nhạy cảm bên dưới.
Hạ Văn XUyên cảm thấy Miên Miên lại kẹp chặt anh thêm chút nữa, động tác kia rất nhỏ, nếu như anh chỉ cần sơ ý một chút, sẽ không phát hiện ra.
Hạ Văn Xuyên ngừng thở, cúi đầu nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt cô, lập tức phát hiện, dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hàng mi dài khẽ rung động, giống như muốn mở ra nhưng lại không cách nào làm được.
Trong nháy mắt, đầu Hạ Văn Xuyên nổ tung, da đầu tê dại, ngực trướng phát đau, chỉ có thể gấp gáp thở phì phò, cố gắng đè nén niềm vui đang vỡ òa trong lòng. Cuối cùng anh dứt khoát vùi mặt vào hõm vai cô, trầm thấp, dịu dàng, triền miên gọi:
“Miên Miên. Miên Miên.”
Mặc dù cô không thể động đậy, nhưng xúc giác đã khôi phục một chút, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh, cùng kí tức quen thuộc khắc sâu trong trí nhớ. Cuối cùng là một giọt nước mắt ấm áp rớt trên vai cô.
Sau khi bình ổn cảm xúc, Hạ văn Xuyên một bên hôn, một bên sờ nắn cơ thể Hạ Miên Miên, tiếp tục vùi đâu cần mẫn vận động.
Hạ Miên Miên:????
Không phải sau khi phát hiện người mình yêu có dấu hiệu tỉnh lại sẽ mừng rỡ như điên, bật khóc nức nở sau đó tranh thủ thu thập lại quần áo chỉnh tề, gọn gàng, thông báo ngay cho bác sĩ đến khám sao???
Kích động xong vẫn có thể tiếp tục gieo giống, đây rốt cuộc là hành động khó gì thế? Tên đàn ông thối này… anh là đồ ma quỷ hả????
Hạ Văn Xuyên mang tâm tình chập chờn cực đại ra vào xong mấy lần mới hài lòng ôm Hạ Miên Miên về phòng tắm rửa. Hai người ngâm mình trong bồn nước nóng. Hạ Miên Miên nằm trên người anh, chung quanh nước ấm áp vừa phải khiến cơ thể cô cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.
Dòng nước dập dềnh, bàn tay người đàn ông rất có lực, vô cùng quen thuộc vừa tắm rửa, vừa xoa bóp xung quanh. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Hạ Văn XUyên có thời gian rảnh sẽ tự tay massage cho cô.
Mỗi lần làm anh đều cực kỳ chăm chú, cẩn thận, chỉ sợ đến lúc cô tỉnh lại cơ bắp sẽ bị teo đi, hoặc khó vận động lại.
Ngâm mình một lúc lâu, đến khi nước bắt đầu lạnh, anh mới ôm người khỏi phòng tắm, cẩn thận trải khăn tắm trên giường cẩn thận lau khô thân thể cô, đắp chăn cẩn thận mới rút cái khăn tắm khác xoa xoa lung tung trên người mình.
Thu thập xong xuôi cho hai người, Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, gọi cho Mạc Nhất Uy. Điện thoại vang lên mấy hồi, mới kết nối được, đầu kia chuyền đến một giọng nói cáu bẳn:
“Ai đó?”
Hạ Văn Xuyên cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi dựa vào đầu giường, thuận tay kéo một góc chăn kéo lên bụng nói:
“Tôi đây?”
Mạc Nhất Uy im lặng mấy giây mới nghi ngờ nói:
“Văn Xuyên? Mẹ nó nửa đêm cậu gọi tôi là gì? A! Miên Miên xảy ra chuyện gì phải không?”
“Ừ.” Anh đáp.
“Sao thế? Mau nói đi.”
“Hinh như Miên Miên tỉnh.”
Sự hoảng hốt qua đi, hiện tại anh vô cùng bình tĩnh. “Tỉnh?”
Trong nháy mắt thanh âm của Mạc Nhất Uy cao hẳn lên, nghe phấn chấn hơn rất nhiều:
“Tỉnh thế nào? Mở mắt? Tay chân động đậy? Trời sáng mang con bé qua bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Được.”
“Người anh em, nói đi, giờ đang là nửa đêm, sao cậu phát hiện được Miên Miên tỉnh lại? Có phải con bé đánh thức cậu?”
Hạ Văn Xuyên rũ mắt xuống nhìn Miên Miên, cô an tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, giống như vừa rồi cử động khẽ khàng kia chỉ là ảo ảnh.
“Thân thể cô ấy không nhúc nhích, mắt cũng không mở, cũng không mở miệng.”
Hạ Văn Xuyên thấp giọng, miêu tả tình huống của cô
“Nhưng tôi phát hiện lông mi cô ấy khẽ động.”
Mạc Nhất Uy: …
Anh thở sâu một hơi, nói:
“Hạ Văn Xuyên nửa đêm dựng tôi dậy trêu đùa tôi cậu vui lắm hả? Miên Miên không cử động chỗ nào mà anh cũng dám nói với tôi con bé tỉnh? Bệnh nhân không chỉ động lông mi, tròng mắt cũng có thể động. Hiểu chưa?”
“Chỗ khác của cô ấy cũng cử động”
Hạ Văn Xuyên tương đối uyển chuyển đưa ra một chứng cứ khác.
“Chỗ khác? Chỗ nào? Cụ thể? Đừng có úp úp mở mở thế.”
Mạc Nhất Uy dùng thái độ vô cùng chuyện nghiệp cẩn thận chứng thực biểu hiện, trạng thái của bệnh nhân nói.
Hạ Văn Xuyên: …
Dù da mặt Hạ Văn Xuyên có dày hơn cũng cảm thấy khó mở miệng, nghĩ nghĩ đổi một cách nói tinh tế hơn:
“Lúc tôi với cô ấy “làm chuyện đó” phát hiện cơ thể Miên Miên có phản ứng.”
Mạc Nhất Uy: …
Lần trầm mặc này thời gian tương đối lâu, lâu đến mức Hạ Văn Xuyên cho rằng tên bạn mình đã lăn ra ngủ rồi, Mạc Nhất Uy mới tức giận mắng một câu:
“Cậu là cầm thú hả thằng này? Con bé đã như vậy mà cũng hạ thủ được?”
Hạ Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiếp tục quăng mặt mũi xuống nói tiếp:
“Đã quá lâu rồi tôi không động vào cô ấy. Nhưng mà cảm giác này có lẽ mấy tên cẩu độc thân như ai đó không thể hiểu nổi. Vậy nên chịu thì chịu không chịu thì chịu.”
Mạc Nhất Uy:
“Một thằng đàn ông 28 tuổi mới được khai trai như cậu thì có tư cách gì chê ông đây độc thân, người ta độc thân nhưng 20 tuổi đã được thoát kiếp trai tân rồi nhé.”
Hạ Văn Xuyên: …
Dù cực kỳ ghét bỏ tay bạn này, nhưng chuyện trọng yếu thì vẫn phải nói:
“Vừa rồi cậu nói khi làm chuyện ấy thân thể Miên Miên có phải ứng?”
“Ừm. Nhưng không phải phản xạ có điều kiện, sau khi tôi gọi cô ấy, cô ấy mới đáp lại.”
Hạ Văn Xuyên thẳng thắn thắn, kiên định đáp. Mạc Nhất Uy thở phào một hơi:
“Cái này thể hiện ý thức của cô bé đang dần hồi phục, là biểu hiện tốt.”
Hạ Văn Xuyên hỏi:
“Cậu nói xem nếu chúng tôi thường xuyên sinh hoạt có phải sẽ khôi phục nhanh hơn không?”
Tên cầm thú này ăn một lần còn chưa thấy đủ đã nghĩ đến làn tiếp rồi, Mạc Nhất Uy trầm giọng nói:
“Tốt nhất đừng làm. Con bé nằm trên giường đã lâu, thân thể yếu nhược, cậu giày vò em ấy như thế, dễ dàng sinh ra các bệnh khác. Cho nên nhịn đi.”
Hạ Văn Xuyên hừ một tiếng: “Được thôi.”
Mạc Nhất Uy căn dặn: “Nhớ kỹ trời sáng nhớ đến bệnh viện kiểm tra.”
Cúp điện thoại, Hạ Văn Xuyên vén chăn nằm vào, đưa tay ôm Hạ Miên Miên, cằm đặt trên đình đầu cô, híp mắt suy nghĩ một hồi, trầm thấp cười nói:
“Em là yêu tinh hả? Chỉ có hút tinh huyết của người mới có thể tỉnh lại?”
Một lát sau anh lại nói thêm: “Em cần bao nhiêu, anh đều cho em, em nhanh tỉnh dậy đi.”
Hạ Văn Xuyên: …
Em mới không thèm cái thứ kỳ quái đó. Không biết có phải sau khi “vận động” xong cơ thể thoải mái, thư sướng hơn không, quan trọng là biết Hạ Miên Miên có chuyển biến tốt, có thể sẽ tỉnh lại sớm hơn cho nên tâm tình anh vô cùng tốt, vừa nằm xuống đã thϊếp đi, ngủ một giấc đến sáng.
Hạ Miên Miên tỉnh dậy sau giấc ngủ, thân thể trở nên nhẹ nhàng một chút, cảm giác cả người nặng nề như một khối xi măng đã biến mất, cô giật giật thân thể, phát hiện ngón tay có thể khẽ cử động.
Xem ra là do thời gian trước đó đã ngủ quá lâu, thân thể nhất thời không thể khôi phục trạng thái bình thường. Hiện tại cô đã hoàn hồn, thân thể cũng dần dần thức tỉnh, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, chỉ cần hai, ba giờ ngón tay đã có thể cử động.
Hạ Miên Miên giật giật mí mắt, phát hiện mắt cũng đã có thể mở ra, chỉ là vì khép kín quá lâu, vừa hơi hé đã cảm thấy mắt đau rát vì ánh nắng, vì thế sợ hãi khép mắt lại. Hạ Miên Miên vui vẻ nghĩ: Có thể tỉnh lại là tốt rồi, những thứ khác cứ từ từ.
Trước đó biến thành một bóng ma đi theo bên người anh, nhìn thấy bộ dáng chật vật, đau khổ của anh, trái tim cô thắt lại, khi ấy Hạ Miên Miên chỉ muốn mình có thể mau mau tỉnh lại.
Chỉ cần tỉnh lại sau này cô sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh, dù anh có biến thành một tay nhân vật phản diện hắc hóa, độc ác, tàn bạo cô cũng không hối tiếc vì quyết định này. Nhưng mà hiện thực so với những điều cô tưởng tượng còn tốt hơn.
Miên Miên tỉnh lại, mà Hạ Văn XUyên cũng có thể khống chế được tâm ma của bản thân, không bị hắc hóa đến mức trầm luân trong hận thù, hết thảy những điều tốt đẹp này có chút không chân thực. Sau một tiếng, Hạ Miên Miên cũng có thể tự do linh động mở mắt.
Hạ Văn Xuyên xoay người, cánh tay vô cùng quen thuộc khoác lên eo cô, còn không quên sờ s0ạng một lát, mới dần dần mở mắt.
Anh cũng không vội vàng mở to mắt, một tay vẫn ở trong chăn thoải mái ngao du trên thân thể mềm mại của Hạ Miên Miên, sau đó mới hài lòng lại gần hôn lên trán cô, quấn quýt một lúc, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lập tức mở choàng mắt, ngẩng đầu.
Đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của anh là đôi mắt trong vắt, sáng ngời.
Thời gian như ngừng trôi, Hạ Văn Xuyên hệt một bức tượng đá cứng ngắc, trân trân nhìn Miên Miên. Anh hoàn toàn bị dọa sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì, cứ vậy ngơ ngác cùng Hạ Miên Miên bốn mắt nhìn nhau.
Thẳng cho đến khi Hạ Miên Miên cong môi chớp chớp mắt, anh mới bừng tỉnh, bật dậy, từ trên cao nhìn xuống gọi:
“Miên Miên? Miên Miên em tỉnh rồi? Em tỉnh rồi!! Ha ha ha ha ha em rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Ánh mắt anh rất sáng, khóe môi cong lên thoải mái cười lớn, vui vẻ như một cậu bé con được cho kẹo. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp anh Hạ Miên Miên thấy anh cười lớn như thế, nụ cười như mang theo ánh nắng mùa hè rực rỡ.
Hạ Văn Xuyên thực sự quá hưng phấn, anh cúi đầu không ngừng hôn lên trán, gương mặt, bờ môi, sau đó cấp tốc xoay người xuống giường, cũng không đoái hoài đến việc mặc quần áo, chỉ vơ đại chiếc khăn tắm trên ghế quấn quanh hông, vội vàng chạy ra khỏi phòng, xuống lầu kêu dì Liên.
Có lẽ dì Liên đang ở bên ngoài, anh nhảy hai ba bậc xuống cầu thang, hét to một hồi.
Hạ Miên Miên nằm trên giường, đáy mắt mang theo ý cười, nghiêng tai lắng nghe âm thanh náo nhiệt nhưng đầm ấm, gắn bó. Người đàn ông này vậy mà cũng có lúc không nghiêm túc đến thế, chắc anh vô cùng cao hứng. Cô mơ hồ nghe được tiếng anh bên dưới:
“Dì Liên, Miên Miên tỉnh rồi.” Tiếng kinh ngạc của dì Liên từ trong sân truyền đến:
“Cái gì? Tỉnh? Tỉnh thật rồi!”
“Cạnh.”
Một tiếng giống như có vật gì bị tiện tay ném xuống, sau đó là tiếng chạy vội vã, cấp tốc về hướng cô đang nằm. Đầu Miên Miên còn chưa cử động được, chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, sau đó thấy Hạ Văn Xuyên và dì Liên mừng rỡ xộc vào phòng.
Bởi vì động tác quá lớn, chiếc khăn lưng lỏng lỏng quấn quanh eo thiếu chút rơi xuống mặt đất. Dì Liên đi sau lưng anh bị dọa đến độ vội vàng nhanh tay kéo lên, hô một tiếng:
“Ôi! UY!!!”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên: …
Mặc dù chưa thể tùy ý vận động, nhưng Hạ Miên Miên cuối cùng đã tỉnh lại, vẫn mang đến cho cả ngôi nhà một luồng sinh khí mới, vui vẻ tràn đầy hy vọng. Khuôn mặt đẹp trai của người nào đó đã không còn nửa phần lạnh lùng, nữa phần lãnh đạm như trước, thay vào đó là ý cười thường trực trên môi.
Dì Liên vui sướng đến phát rồ, cả ngày đều vui tươi hớn hở, gặp ai cũng phát hồng bao.
Thời điểm Hạ Văn Xuyên đưa cô đi kiểm tra thân thể, dì Liên cũng đi cùng, còn không quên phát cho Mạc Nhất Uy một chiếc hồng bao siêu to siêu khổng lồ. Mạc Nhất Uy cầm hồng bao trên tay ước chừng trọng lượng, cười đùa:
“Dì à, giờ không phát hồng bao offline thế này đâu, giới trẻ giờ đều thích hồng bao online phát trên điện thoại ấy.”
Dì Liên xem thường nói:
“Như thế này mới ý nghĩa chứ.”
Mạc Nhất Uy đích thân làm kiểm tra tổng thể cho Hạ Miên Miên, tất cả các số liệu đều bình thường, chỉ có điều hơi thiếu chất dinh dưỡng.
“Chờ đến khi cô bé mở miệng nói chuyện được, nhớ nấu cháo lỏng, hoặc canh cho cô bé ăn, sau đó chậm rãi nấu đồ đặc dần, mặc dù cơ thể bảo dưỡng rất tốt, nhưng cơ thể Miên Miên lâu không hoạt động cho nên vẫn cần công tác phục hồi chức năng. Không còn cách nào khác cả, cô bé đã ngủ một giấc ngủ dài, cho nên việc điều trị phục hồi chức năng là bắt buộc, hơn nữa có thể sẽ khá vất vả. Gia đình hãy chuẩn bị tâm lý.”
Mạc Nhất Uy cẩn thận dặn dò bọn họ. Nghe đến có thể sẽ khá vất vả dì Liên và Hạ Văn Xuyên đều nhíu mày.
“Không có thiết bị nào giúp giảm bớt sự khó khăn trong công đoạn phục hồi chức năng sao?”
Hạ Văn Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Cậu nghĩ hay lắm, người bình thường luyện chạy bộ còn thở hồng hộc như cún, cậu nghĩ việc phục hồi chức năng nhẹ nhàng hơn được hay sao?”
Hạ Văn Xuyên: …
Kiểm tra xong thân thể, Hạ Miên Miên lại bị Hạ Văn Xuyên tha lên núi, nơi này ngoại trừ cái phòng tối đáng ghét đầy mùi dâʍ ɖu͙© kia thì mọi thứ đều tốt, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, môi trường yên tĩnh.
Đoạn đường trở về, Hạ Miên Miên đều bị Hạ Văn Xuyên ôm trong lồng ngực. Tới biệt thự, Hạ Văn Xuyên nói:
“Cháu đưa cô ấy đi tắm nắng chút, hôm nay thời tiết dịu nhẹ, ánh nắng vô cùng vừa vặn không quá gắt.”
Hạ Văn Xuyên ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trong lúc nhất thời lại hôn xuống khóe miệng cô một cái, ôn nhũ nói:
“Cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Hạ Miên Miên cũng cảm thấy như anh, trước đó cô còn lo lắng sợ mình mãi mãi không thể trở lại thân thể nữa. Không chờ cô cảm khái xong, đã nghe thấy giọng thì thầm của ai đó bên tai:
“Đêm qua anh còn suy nghĩ, có phải chỉ có lúc làʍ t̠ìиɦ, hoặc dùng phương thức đó “yêu” em mới có thể cảm nhận được em đã tỉnh, cảm nhận được phản ứng của em. Nếu thật sự là vậy, thì sau này anh nhất định sẽ ở lại bên trong em không cần đi ra nữa.”
Hạ Miên Miên: …
Thôi anh đề em nghỉ ngơi an dưỡng một cách thường đi được không.
Nhưng cô không ngờ rằng, ngày này lại đến sớm như vậy. Hạ Văn Xuyên có thể độn9 tình với một thân thể đã ngủ hơn hai tháng, hơn nữa còn hăng hái đến mức này, quả thực là không biết nên nói thân thể anh có nhu cầu quá mạnh mẽ, hay tâm lý của anh quá cường đại.
Hạ Miên Miên không có dũng khí đứng một bên nhìn xuân cung đồ sống, mà thân thể mình là nhân vật chính, cho nên nhắm mắt làm ngơ, vội vàng rời khỏi phòng.
Chỉ là không nghĩ đến đứng ngoài một hồi lại bị một lực hút mạnh mẽ hút lấy. Cô rõ ràng đứng dựa vào tường nhưng lực hút vô hình kia có thể xuyên qua tường trực tiếp nuốt chửng cô.
Trong nháy mắt đó, tựa như có người kéo cổ áo Hạ Miên Miên kéo đi, lực đạo rất mạnh, thậm chí khiến cô cảm thấy đau đớn. Đây là lần đầu tiên từ khi biến thành thể hồn cô cảm thấy đau, vì vậy vô cùng mừng rỡ.
Nhưng mà bị kéo trở về, cảm giác không quá thoải mái. Khi tồn tại ở thể hồn cả người cô luôn bay bổng, nhẹ nhàng, nháy mắt bị ném lại thân thể, cảm thấy vô cùng nặng nề, tứ chi không thể động đậy, cứng ngắc như một khối bê tông, thậm chí cả mí mắt cũng không mở được ra.
Hạ Miên Miên: …
Tình huống gì thế này? Sao cô thể trở về thân thể, nhưng lại không tỉnh lại được?
Hạ Miên Miên cố gắng nhúc nhích nhưng không sao động đậy nổi, cảm giác như bị một tòa ngũ hành sơn đè lên, mất hết tri giác, chỉ có tình thần minh mẫn.
Nhưng mà đột nhiên cảm thấy trong thẩn thể có một nơi cảm nhận được xúc cảm, chính là nơi Hạ Văn Xuyên đang cọ tới cọ lui bên dưới.
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên vận động kịch liệt một lúc, thực sự có chút không khống chế nổi, Lần thứ nhất còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Phiền muộn và sợ hãi cứ vậy tích tụ thêm trong lòng anh, rất nhanh Hạ Văn Xuyên đã lấy lại tinh thần bắt đầu lượt hai.
Nhưng mà, ngay khi anh vùi đầu vào việc cày cuốc, đột nhiên cảm thấy vũ khí chiến đấu đang ở bên trong cơ thể Miên Miên bị kẹp một xíu.
Trong nháy mắt, đáy mắt anh tỏa sáng, trợn trừng lên, sau đó giống như một bức điêu khắc, lẳng lặng bảo trì tư thế kia. Anh sợ. Sợ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác mình tự nghĩ ra, cố gắng cảm nhận nhưng rung động dù là rất nhỏ của cô.
Đến tận khi xác định không phải ảo giác, anh mới cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt Hạ Miên Miên, cô vẫn như cũ tĩnh lặng ngủ say. “Miên Miên?”
Giọng anh rất nhẹ như là sợ hù đến cô, Hạ Văn Xuyên đè âm thanh xuống rất thấp, bởi vì cố gắng khống chế cảm xúc, trong giọng nói thoáng run rẩy:
“Có phải vừa rồi em động đậy đúng không?”
Hạ Miên Miên: …
Kỳ thực cô cũng không muốn dùng phương thức bỉ ổi này nói cho anh biết mình đã tỉnh, nhưng cô cố gắng hồi lâu cũng không thể mở miệng được. Dường như chỗ duy nhất hoạt động được lúc này là chỗ nhạy cảm bên dưới.
Hạ Văn XUyên cảm thấy Miên Miên lại kẹp chặt anh thêm chút nữa, động tác kia rất nhỏ, nếu như anh chỉ cần sơ ý một chút, sẽ không phát hiện ra.
Hạ Văn Xuyên ngừng thở, cúi đầu nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt cô, lập tức phát hiện, dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hàng mi dài khẽ rung động, giống như muốn mở ra nhưng lại không cách nào làm được.
Trong nháy mắt, đầu Hạ Văn Xuyên nổ tung, da đầu tê dại, ngực trướng phát đau, chỉ có thể gấp gáp thở phì phò, cố gắng đè nén niềm vui đang vỡ òa trong lòng. Cuối cùng anh dứt khoát vùi mặt vào hõm vai cô, trầm thấp, dịu dàng, triền miên gọi:
“Miên Miên. Miên Miên.”
Mặc dù cô không thể động đậy, nhưng xúc giác đã khôi phục một chút, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh, cùng kí tức quen thuộc khắc sâu trong trí nhớ. Cuối cùng là một giọt nước mắt ấm áp rớt trên vai cô.
Sau khi bình ổn cảm xúc, Hạ văn Xuyên một bên hôn, một bên sờ nắn cơ thể Hạ Miên Miên, tiếp tục vùi đâu cần mẫn vận động.
Hạ Miên Miên:????
Không phải sau khi phát hiện người mình yêu có dấu hiệu tỉnh lại sẽ mừng rỡ như điên, bật khóc nức nở sau đó tranh thủ thu thập lại quần áo chỉnh tề, gọn gàng, thông báo ngay cho bác sĩ đến khám sao???
Kích động xong vẫn có thể tiếp tục gieo giống, đây rốt cuộc là hành động khó gì thế? Tên đàn ông thối này… anh là đồ ma quỷ hả????
Hạ Văn Xuyên mang tâm tình chập chờn cực đại ra vào xong mấy lần mới hài lòng ôm Hạ Miên Miên về phòng tắm rửa. Hai người ngâm mình trong bồn nước nóng. Hạ Miên Miên nằm trên người anh, chung quanh nước ấm áp vừa phải khiến cơ thể cô cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.
Dòng nước dập dềnh, bàn tay người đàn ông rất có lực, vô cùng quen thuộc vừa tắm rửa, vừa xoa bóp xung quanh. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Hạ Văn XUyên có thời gian rảnh sẽ tự tay massage cho cô.
Mỗi lần làm anh đều cực kỳ chăm chú, cẩn thận, chỉ sợ đến lúc cô tỉnh lại cơ bắp sẽ bị teo đi, hoặc khó vận động lại.
Ngâm mình một lúc lâu, đến khi nước bắt đầu lạnh, anh mới ôm người khỏi phòng tắm, cẩn thận trải khăn tắm trên giường cẩn thận lau khô thân thể cô, đắp chăn cẩn thận mới rút cái khăn tắm khác xoa xoa lung tung trên người mình.
Thu thập xong xuôi cho hai người, Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, gọi cho Mạc Nhất Uy. Điện thoại vang lên mấy hồi, mới kết nối được, đầu kia chuyền đến một giọng nói cáu bẳn:
“Ai đó?”
Hạ Văn Xuyên cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi dựa vào đầu giường, thuận tay kéo một góc chăn kéo lên bụng nói:
“Tôi đây?”
Mạc Nhất Uy im lặng mấy giây mới nghi ngờ nói:
“Văn Xuyên? Mẹ nó nửa đêm cậu gọi tôi là gì? A! Miên Miên xảy ra chuyện gì phải không?”
“Ừ.” Anh đáp.
“Sao thế? Mau nói đi.”
“Hinh như Miên Miên tỉnh.”
Sự hoảng hốt qua đi, hiện tại anh vô cùng bình tĩnh. “Tỉnh?”
Trong nháy mắt thanh âm của Mạc Nhất Uy cao hẳn lên, nghe phấn chấn hơn rất nhiều:
“Tỉnh thế nào? Mở mắt? Tay chân động đậy? Trời sáng mang con bé qua bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Được.”
“Người anh em, nói đi, giờ đang là nửa đêm, sao cậu phát hiện được Miên Miên tỉnh lại? Có phải con bé đánh thức cậu?”
Hạ Văn Xuyên rũ mắt xuống nhìn Miên Miên, cô an tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, giống như vừa rồi cử động khẽ khàng kia chỉ là ảo ảnh.
“Thân thể cô ấy không nhúc nhích, mắt cũng không mở, cũng không mở miệng.”
Hạ Văn Xuyên thấp giọng, miêu tả tình huống của cô
“Nhưng tôi phát hiện lông mi cô ấy khẽ động.”
Mạc Nhất Uy: …
Anh thở sâu một hơi, nói:
“Hạ Văn Xuyên nửa đêm dựng tôi dậy trêu đùa tôi cậu vui lắm hả? Miên Miên không cử động chỗ nào mà anh cũng dám nói với tôi con bé tỉnh? Bệnh nhân không chỉ động lông mi, tròng mắt cũng có thể động. Hiểu chưa?”
“Chỗ khác của cô ấy cũng cử động”
Hạ Văn Xuyên tương đối uyển chuyển đưa ra một chứng cứ khác.
“Chỗ khác? Chỗ nào? Cụ thể? Đừng có úp úp mở mở thế.”
Mạc Nhất Uy dùng thái độ vô cùng chuyện nghiệp cẩn thận chứng thực biểu hiện, trạng thái của bệnh nhân nói.
Hạ Văn Xuyên: …
Dù da mặt Hạ Văn Xuyên có dày hơn cũng cảm thấy khó mở miệng, nghĩ nghĩ đổi một cách nói tinh tế hơn:
“Lúc tôi với cô ấy “làm chuyện đó” phát hiện cơ thể Miên Miên có phản ứng.”
Mạc Nhất Uy: …
Lần trầm mặc này thời gian tương đối lâu, lâu đến mức Hạ Văn Xuyên cho rằng tên bạn mình đã lăn ra ngủ rồi, Mạc Nhất Uy mới tức giận mắng một câu:
“Cậu là cầm thú hả thằng này? Con bé đã như vậy mà cũng hạ thủ được?”
Hạ Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiếp tục quăng mặt mũi xuống nói tiếp:
“Đã quá lâu rồi tôi không động vào cô ấy. Nhưng mà cảm giác này có lẽ mấy tên cẩu độc thân như ai đó không thể hiểu nổi. Vậy nên chịu thì chịu không chịu thì chịu.”
Mạc Nhất Uy:
“Một thằng đàn ông 28 tuổi mới được khai trai như cậu thì có tư cách gì chê ông đây độc thân, người ta độc thân nhưng 20 tuổi đã được thoát kiếp trai tân rồi nhé.”
Hạ Văn Xuyên: …
Dù cực kỳ ghét bỏ tay bạn này, nhưng chuyện trọng yếu thì vẫn phải nói:
“Vừa rồi cậu nói khi làm chuyện ấy thân thể Miên Miên có phải ứng?”
“Ừm. Nhưng không phải phản xạ có điều kiện, sau khi tôi gọi cô ấy, cô ấy mới đáp lại.”
Hạ Văn Xuyên thẳng thắn thắn, kiên định đáp. Mạc Nhất Uy thở phào một hơi:
“Cái này thể hiện ý thức của cô bé đang dần hồi phục, là biểu hiện tốt.”
Hạ Văn Xuyên hỏi:
“Cậu nói xem nếu chúng tôi thường xuyên sinh hoạt có phải sẽ khôi phục nhanh hơn không?”
Tên cầm thú này ăn một lần còn chưa thấy đủ đã nghĩ đến làn tiếp rồi, Mạc Nhất Uy trầm giọng nói:
“Tốt nhất đừng làm. Con bé nằm trên giường đã lâu, thân thể yếu nhược, cậu giày vò em ấy như thế, dễ dàng sinh ra các bệnh khác. Cho nên nhịn đi.”
Hạ Văn Xuyên hừ một tiếng: “Được thôi.”
Mạc Nhất Uy căn dặn: “Nhớ kỹ trời sáng nhớ đến bệnh viện kiểm tra.”
Cúp điện thoại, Hạ Văn Xuyên vén chăn nằm vào, đưa tay ôm Hạ Miên Miên, cằm đặt trên đình đầu cô, híp mắt suy nghĩ một hồi, trầm thấp cười nói:
“Em là yêu tinh hả? Chỉ có hút tinh huyết của người mới có thể tỉnh lại?”
Một lát sau anh lại nói thêm: “Em cần bao nhiêu, anh đều cho em, em nhanh tỉnh dậy đi.”
Hạ Văn Xuyên: …
Em mới không thèm cái thứ kỳ quái đó. Không biết có phải sau khi “vận động” xong cơ thể thoải mái, thư sướng hơn không, quan trọng là biết Hạ Miên Miên có chuyển biến tốt, có thể sẽ tỉnh lại sớm hơn cho nên tâm tình anh vô cùng tốt, vừa nằm xuống đã thϊếp đi, ngủ một giấc đến sáng.
Hạ Miên Miên tỉnh dậy sau giấc ngủ, thân thể trở nên nhẹ nhàng một chút, cảm giác cả người nặng nề như một khối xi măng đã biến mất, cô giật giật thân thể, phát hiện ngón tay có thể khẽ cử động.
Xem ra là do thời gian trước đó đã ngủ quá lâu, thân thể nhất thời không thể khôi phục trạng thái bình thường. Hiện tại cô đã hoàn hồn, thân thể cũng dần dần thức tỉnh, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, chỉ cần hai, ba giờ ngón tay đã có thể cử động.
Hạ Miên Miên giật giật mí mắt, phát hiện mắt cũng đã có thể mở ra, chỉ là vì khép kín quá lâu, vừa hơi hé đã cảm thấy mắt đau rát vì ánh nắng, vì thế sợ hãi khép mắt lại. Hạ Miên Miên vui vẻ nghĩ: Có thể tỉnh lại là tốt rồi, những thứ khác cứ từ từ.
Trước đó biến thành một bóng ma đi theo bên người anh, nhìn thấy bộ dáng chật vật, đau khổ của anh, trái tim cô thắt lại, khi ấy Hạ Miên Miên chỉ muốn mình có thể mau mau tỉnh lại.
Chỉ cần tỉnh lại sau này cô sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh, dù anh có biến thành một tay nhân vật phản diện hắc hóa, độc ác, tàn bạo cô cũng không hối tiếc vì quyết định này. Nhưng mà hiện thực so với những điều cô tưởng tượng còn tốt hơn.
Miên Miên tỉnh lại, mà Hạ Văn XUyên cũng có thể khống chế được tâm ma của bản thân, không bị hắc hóa đến mức trầm luân trong hận thù, hết thảy những điều tốt đẹp này có chút không chân thực. Sau một tiếng, Hạ Miên Miên cũng có thể tự do linh động mở mắt.
Hạ Văn Xuyên xoay người, cánh tay vô cùng quen thuộc khoác lên eo cô, còn không quên sờ s0ạng một lát, mới dần dần mở mắt.
Anh cũng không vội vàng mở to mắt, một tay vẫn ở trong chăn thoải mái ngao du trên thân thể mềm mại của Hạ Miên Miên, sau đó mới hài lòng lại gần hôn lên trán cô, quấn quýt một lúc, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lập tức mở choàng mắt, ngẩng đầu.
Đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của anh là đôi mắt trong vắt, sáng ngời.
Thời gian như ngừng trôi, Hạ Văn Xuyên hệt một bức tượng đá cứng ngắc, trân trân nhìn Miên Miên. Anh hoàn toàn bị dọa sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì, cứ vậy ngơ ngác cùng Hạ Miên Miên bốn mắt nhìn nhau.
Thẳng cho đến khi Hạ Miên Miên cong môi chớp chớp mắt, anh mới bừng tỉnh, bật dậy, từ trên cao nhìn xuống gọi:
“Miên Miên? Miên Miên em tỉnh rồi? Em tỉnh rồi!! Ha ha ha ha ha em rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Ánh mắt anh rất sáng, khóe môi cong lên thoải mái cười lớn, vui vẻ như một cậu bé con được cho kẹo. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp anh Hạ Miên Miên thấy anh cười lớn như thế, nụ cười như mang theo ánh nắng mùa hè rực rỡ.
Hạ Văn Xuyên thực sự quá hưng phấn, anh cúi đầu không ngừng hôn lên trán, gương mặt, bờ môi, sau đó cấp tốc xoay người xuống giường, cũng không đoái hoài đến việc mặc quần áo, chỉ vơ đại chiếc khăn tắm trên ghế quấn quanh hông, vội vàng chạy ra khỏi phòng, xuống lầu kêu dì Liên.
Có lẽ dì Liên đang ở bên ngoài, anh nhảy hai ba bậc xuống cầu thang, hét to một hồi.
Hạ Miên Miên nằm trên giường, đáy mắt mang theo ý cười, nghiêng tai lắng nghe âm thanh náo nhiệt nhưng đầm ấm, gắn bó. Người đàn ông này vậy mà cũng có lúc không nghiêm túc đến thế, chắc anh vô cùng cao hứng. Cô mơ hồ nghe được tiếng anh bên dưới:
“Dì Liên, Miên Miên tỉnh rồi.” Tiếng kinh ngạc của dì Liên từ trong sân truyền đến:
“Cái gì? Tỉnh? Tỉnh thật rồi!”
“Cạnh.”
Một tiếng giống như có vật gì bị tiện tay ném xuống, sau đó là tiếng chạy vội vã, cấp tốc về hướng cô đang nằm. Đầu Miên Miên còn chưa cử động được, chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, sau đó thấy Hạ Văn Xuyên và dì Liên mừng rỡ xộc vào phòng.
Bởi vì động tác quá lớn, chiếc khăn lưng lỏng lỏng quấn quanh eo thiếu chút rơi xuống mặt đất. Dì Liên đi sau lưng anh bị dọa đến độ vội vàng nhanh tay kéo lên, hô một tiếng:
“Ôi! UY!!!”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên: …
Mặc dù chưa thể tùy ý vận động, nhưng Hạ Miên Miên cuối cùng đã tỉnh lại, vẫn mang đến cho cả ngôi nhà một luồng sinh khí mới, vui vẻ tràn đầy hy vọng. Khuôn mặt đẹp trai của người nào đó đã không còn nửa phần lạnh lùng, nữa phần lãnh đạm như trước, thay vào đó là ý cười thường trực trên môi.
Dì Liên vui sướng đến phát rồ, cả ngày đều vui tươi hớn hở, gặp ai cũng phát hồng bao.
Thời điểm Hạ Văn Xuyên đưa cô đi kiểm tra thân thể, dì Liên cũng đi cùng, còn không quên phát cho Mạc Nhất Uy một chiếc hồng bao siêu to siêu khổng lồ. Mạc Nhất Uy cầm hồng bao trên tay ước chừng trọng lượng, cười đùa:
“Dì à, giờ không phát hồng bao offline thế này đâu, giới trẻ giờ đều thích hồng bao online phát trên điện thoại ấy.”
Dì Liên xem thường nói:
“Như thế này mới ý nghĩa chứ.”
Mạc Nhất Uy đích thân làm kiểm tra tổng thể cho Hạ Miên Miên, tất cả các số liệu đều bình thường, chỉ có điều hơi thiếu chất dinh dưỡng.
“Chờ đến khi cô bé mở miệng nói chuyện được, nhớ nấu cháo lỏng, hoặc canh cho cô bé ăn, sau đó chậm rãi nấu đồ đặc dần, mặc dù cơ thể bảo dưỡng rất tốt, nhưng cơ thể Miên Miên lâu không hoạt động cho nên vẫn cần công tác phục hồi chức năng. Không còn cách nào khác cả, cô bé đã ngủ một giấc ngủ dài, cho nên việc điều trị phục hồi chức năng là bắt buộc, hơn nữa có thể sẽ khá vất vả. Gia đình hãy chuẩn bị tâm lý.”
Mạc Nhất Uy cẩn thận dặn dò bọn họ. Nghe đến có thể sẽ khá vất vả dì Liên và Hạ Văn Xuyên đều nhíu mày.
“Không có thiết bị nào giúp giảm bớt sự khó khăn trong công đoạn phục hồi chức năng sao?”
Hạ Văn Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Cậu nghĩ hay lắm, người bình thường luyện chạy bộ còn thở hồng hộc như cún, cậu nghĩ việc phục hồi chức năng nhẹ nhàng hơn được hay sao?”
Hạ Văn Xuyên: …
Kiểm tra xong thân thể, Hạ Miên Miên lại bị Hạ Văn Xuyên tha lên núi, nơi này ngoại trừ cái phòng tối đáng ghét đầy mùi dâʍ ɖu͙© kia thì mọi thứ đều tốt, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, môi trường yên tĩnh.
Đoạn đường trở về, Hạ Miên Miên đều bị Hạ Văn Xuyên ôm trong lồng ngực. Tới biệt thự, Hạ Văn Xuyên nói:
“Cháu đưa cô ấy đi tắm nắng chút, hôm nay thời tiết dịu nhẹ, ánh nắng vô cùng vừa vặn không quá gắt.”
Hạ Văn Xuyên ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trong lúc nhất thời lại hôn xuống khóe miệng cô một cái, ôn nhũ nói:
“Cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Hạ Miên Miên cũng cảm thấy như anh, trước đó cô còn lo lắng sợ mình mãi mãi không thể trở lại thân thể nữa. Không chờ cô cảm khái xong, đã nghe thấy giọng thì thầm của ai đó bên tai:
“Đêm qua anh còn suy nghĩ, có phải chỉ có lúc làʍ t̠ìиɦ, hoặc dùng phương thức đó “yêu” em mới có thể cảm nhận được em đã tỉnh, cảm nhận được phản ứng của em. Nếu thật sự là vậy, thì sau này anh nhất định sẽ ở lại bên trong em không cần đi ra nữa.”
Hạ Miên Miên: …
Thôi anh đề em nghỉ ngơi an dưỡng một cách thường đi được không.
Tác giả :
Tuyết Mặc