Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái
Chương 71
Trên đường về thành phố, tâm tình Hạ Văn Xuyên rõ ràng tốt hơn nhiều, cầm điện thoại di động ấn mở album chăm chú xem mấy tấm ảnh và video, đều là những bức hình thường ngày của Hạ Miên Miên.
Trước kia anh luôn muốn giám sát mọi động thái của cô, sợ cô một ngày chạy xa khỏi mình, không cách nào kiểm soát được, mới cho người chụp lại ảnh và video. Bởi vì mỗi ngày đám vệ sĩ đều đặn gửi ảnh và video đến, cho nên có đôi khi quá bận rộn, anh căn bản không có thời gian nhìn.
Tích lũy, lại tích lũy có rất nhiều bức ảnh anh còn chưa xem đến. Mấy ngày gần nhất thời điểm rảnh, anh lại mở lại mấy tấm ảnh đó xem lại từng cái, từng cái một. Tấm hình nào cũng tràn đầy nụ cười rạng rỡ của cô, dường như ngày nào cô cũng hoạt bát, yêu đời.
Hạ Văn Xuyên không nhịn được khóe môi cong lên. Nhìn một lát, anh đột nhiên chú ý đến một vấn đề. Trước đó Hạ Miên Miên kỳ thực không thích cười, có chút lạnh lùng, ngạo mạn, chính là phiên bản thiếu nữ cao trung của Hạ Văn Xuyên.
Nhưng không biết từ khi nào, trong video là một cô gái luôn thường trực ý cười bình thản, dịu dàng trên môi, ánh mắt rất đỗi ôn nhu, tĩnh lặng, mỗi giờ mỗi khắc đều mang ánh nắng ấm áp. Cô không thích ra khỏi cửa, lúc ở nhà cũng chỉ quanh quẩn trên lầu ba.
Từ một đứa trẻ bất trị, ngang ngược, hóa một cô nhóc hiểu chuyện, ôn tồn. Những biến hóa này không quá rõ ràng, rất dễ bị bỏ qua, nhưng liên tiếp xem mấy cái video có thể nhìn ra sự khác biệt trước và sau.
Anh lại lấy hai bức ảnh ra so sánh, không nghi ngờ còn tốt, một khi đã sinh nghi một loạt vấn đề sẽ theo nhau đến, bắt đầu từ khi nào, Hạ Miên Miên bắt đầu không gây chuyện nữa.
Lần cuối cùng cô gây chuyện, hẳn là lần đập xe, từ đó về sau, cô đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết nghe lời, còn càng ngày càng thân thiết với anh. Kỳ thực có rất nhiều chuyện đều có thể lần theo dấu vết mà truy ra, chỉ có điều anh luôn không để ý đến.
Hạ Văn Xuyên tìm video của đoạn thời gian kia, lại đem mấy video gần đây nhất đem ra so sánh. Từ ngữ điệu, ánh mắt, nụ cười, tất cả đều biến hóa vô cùng rõ ràng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có quan hệ gì với lần va chạm lần đó sao?
Sau này cô nhóc luôn kêu đau đầu, nhưng Mạc Nhất Uy kiểm tra xong lại nói không có vấn đề gì, về sau Miên Miên uống trộm thuốc giảm đau, nhưng vẫn cứng miệng nói láo mình không có vấn đề gì. Tại sao cô ấy lại giấu diếm. Lần đau đầu trước đó, với cơn hôn mê kéo dài hiện tại có quan hệ gì không?
Hạ Văn Xuyên nhăn mày, trong nhất thời hàng vạn câu hỏi ập đến, nhưng anh lại không tài nào lý giải nổi. Xe lái được nửa đường, điện thoại di động của Phương Cần vang lên, anh ta nhìn qua màn hình hiển thị tên người gọi đến, nhíu mày cất giọng:
“Tiểu Kha? Có việc gì không?”
Tiểu Kha chính là người phụ trách canh giữ Bạch Mộng Lam và Tần Đông. Hạ Văn Xuyên nghe được xưng hô này, lực chú ý bị kéo về, chuyên tâm nghe đầu dây bên kia báo cáo.
“Anh Phương, cô ả vừa rồi nổi điên náo loạn một hồi, giờ đột nhiên khóc lóc nói có bí mật muốn nói cho Hạ tổng, nhưng với điều kiện, anh ấy phải đồng ý buông tha cô ta.”
Hạ Văn Xuyên nhếch môi, bắt chéo chân, đầu tựa trên ghế dựa, híp mắt, hờ hững nói:
“Cô ta có thể có biết được bí mật hữu dụng gì chứ.”
Tiểu Kha nói: “Cô ta nói là chuyện có liên quan đến tai nạn xe của lão Hạ tổng năm đó.”
Hạ Văn Xuyên bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: “Phương Cần, quay xe.”
Phương Cần: …
Sau lưng anh một tầng mồ hôi lạnh: “Hạ tổng, bây giờ đang trên cao tốc, phải đợi đến lối xuống kế tiếp mới quay đầu được.”
“Nhanh lên.”
Hạ Văn Xuyên nói. Nửa giờ sau, hai người trở lại toàn nhà giam giữ Bạch Mộng Lam. Lần này Bạch Mộng Lam đã bị nhốt vào một phòng khác.
“Tai nạn xe năm đó, cô biết cái gì?”
Hạ Văn Xuyên vội vàng muốn biết chân tướng. “Trước tiên anh phải đồng ý thả tôi, tôi mới nói.”
Bạch Mộng Lam bàn điều kiện với anh. Hạ Văn XUyên không kiên nhẫn nheo mắt, nói:
“Được, chỉ cần cô có thể nói cho tôi chân tướng năm đó. Tôi có thể bảo đảm không bán cô qua Đông Nam Á.”
“Anh có thể giữ lời sao?”
Bạch Mộng Lam hỏi, cô muốn nhận được từ Hạ Văn Xuyên một lời đảm bảo.
“Mau nói.”
Hạ Văn Xuyên trầm giọng quát khẽ. Tim anh như có lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, lạnh lùng. Bạch Mộng Lam thở sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại chuyện trước đây, bình tĩnh nói:
“Vụ tai nạn xe cộ đó là do một tay ba Sở Tuấn An thiết kế, lúc ấy tôi và Tuấn An đã bắt đầu quen nhau.”
“Yến hội khi ấy tôi cũng tham gia, chỉ có điều, tôi được ba anh ấy sắp xếp đi làm một việc, ông ấy nói chỉ cần tôi hỗ trợ thả một linh kiện nhỏ lên xe, ông ấy sẽ đồng ý cho tôi và Tuấn An bên nhau. Lúc đó tôi còn trẻ, một lòng muốn ở bên anh ấy, cho nên…’
Hạ Văn Xuyên nheo mắt: “Sau đó cô thực sự làm?”
Bạch Mộng Lam nói:
“Tôi cũng không biết chiếc xe đó là của nhà anh. Cái gì tôi cũng không biết, thời điểm ông ta sai tôi làm việc này, tôi cũng chẳng hỏi nhiều chỉ cầm vật đó, làm theo những gì được phân phó.”
“Vị trí xe nhà anh đỗ kỳ thực có CCTV giám sát, nhưng sau khi tôi lắp xong linh kiện kia vào, ba Sở đã mua chuộc người xóa đoạn video đó. Đến tận khi hay tin ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ, về sau khi cảnh sát bắt đầu mở cuộc điều tra, cũng không tìm thấy đoạn video kia.”
“Hạ Văn Xuyên ba Tuấn An chính là kẻ đã hại chết ba mẹ anh.”
Chuyện ân oán bao năm, cứ như vậy bị cô ta dăm ba câu kể xong. Hạ Văn Xuyên hung tợn nhìn cô ta, hai mắt đỏ lên vì lửa giận, anh tiến lên hai bước gắt gao bóp chặt cổ Bạch Mộng Lam, nói;
“Nếu cô không gắn thiết bị kia, họ đã không xảy ra chuyện gì. Cô cũng là hung thủ gây ra vụ tai nạn đó.”
Bạch Mộng Lam liên tục lắc đầu, ngụy biện nói:
“Không phải, tôi không… lúc ấy tôi không biết sẽ ảnh hưởng đến mạng người. Tôi tưởng chỉ là máy theo dõi hoặc nghe trộm thôi, Tôi cũng chỉ bị ba anh ấy lợi dụng thôi.”
Hạ Văn Xuyên bỗng nhiên xiết chặt cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô cho rằng nói như vậy sẽ giảm bớt được tội lỗi của mình sao? Lão họ Sở kia đã chết, chỉ có cô còn sống.”
“Hạ Văn Xuyên… anh… anh đã đồng ý…. tha cho tôi!”
Cảm giác hít thở không thông khiến Bạch Mộng Lam sợ hãi giãy dụa, nỗi sợ hãi bao trùm cô ta, cô ta nghĩ đây có lẽ là con đường tự cứu mình duy nhất, nào biết lại là con đường đến cõi chết. Hạ Văn Xuyên đỏ mắt, khí lực trong tay càng lớn hơn:
“Tôi quả thực đồng ý không bán cô sang Đông Nam Á, bù lại hiện tại sẽ đưa cô xuống thẳng địa ngục.”
“Ô… ô… ngô…”
Bản năng cầu sinh khiến Bạch Mộng Lam không ngừng ưỡn ẹo thân thể, giãy dụa không ngừng, nhưng sức lực của cô ta sao có thể so với Hạ Văn Xuyên. Lúc này Hạ Văn Xuyên quả thật đã động sát tâm, muốn một nhát chí mạng bẻ cổ cô ta.
Cái chết oan khuất nhiều năm của cha mẹ luôn là tâm bệnh của anh. Không ngờ Bạch Mộng Lam lại là một trong số hung thủ đã hại chết họ khi xưa, vậy mà bao lâu nay cô ta vẫn có thể sống tiêu dao thoải mái.
Trong lòng như thể có một âm thanh vang vọng kêu gào:
“Gϊếŧ cô ta. Gϊếŧ.”
Khuôn mặt Hạ Văn Xuyên bắt đầu trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt, một tay sợ không đủ lực, anh tặng tiếp thêm một bàn tay nữa, gắt gao siết chặt cổ cô ta.
Hạ Miên Miên đứng một bên gấp đến độ dậm chân, cô biết thời khắc này anh đã hoàn toàn bị thù hận khống chế, trừ khi chính anh tỉnh táo lại, bằng không chẳng ai ngăn nổi. Nếu thật sự gϊếŧ chết Bạch Mộng Lam, vậy thì xong đời rồi.
“Anh hai, anh hai anh đừng thế. Mau tỉnh lại đi.”
Hạ Miên Miên muốn kéo tay anh, nhưng lại chỉ có thể nắm được không khí. Biên độ giãy dụa của Bạch Mộng Lam ngày càng nhỏ, tròng mắt dần dần trắng dã.
“Anh hai, anh hai đừng vậy. Anh tỉnh lại đi. Không được gϊếŧ người.”
“Anh!!!!!!!!!!”
Hạ Miên Miên điên cuồng hô lên.
Cả người Hạ Văn Xuyên chấn động. Trong nháy mắt lý trí quay trở lại, bàn tay bóp chặt cổ Bạch Mộng Lam cũng buông ra, anh vừa buông lỏng, Bạch Mộng Lam liền mềm oặt ngã xuống mặt đất, ngất đi.
Nhưng Hạ Văn Xuyên căn bản không để ý đến cô ta, lo lắng đưa mắt nhìn bốn phía. Trong một khoảnh khắc anh rõ ràng nghe thấy giọng nói của Hạ Miên Miên. Cô kêu một tiếng “Anh!!” cực kỳ gấp gấp.
Thanh ấm đó rất rõ ràng, như ghé sát bên tai anh, anh tuyệt đối không nghe nhầm.
“Miên Miên, là em đúng không?”
Giọng nói của anh có chút run rẩy, cố ý ép xuống rất thấp, giống như sợ cô bé sợ hãi, bỏ chạy.
Nhưng mà, quanh mình chỉ có mùi không khí ẩm mốc, cùng sự an tĩnh quỷ dị. Hạ Miên Miên đứng ngay bên cạnh anh, nhưng anh hoàn toàn không phát giác. Hạ Miên Miên cũng không hiểu vì sao vừa rồi anh đột nhiên nghe được giọng cô, khả năng một tiếng “Anh”
kia mang theo ý niệm quá mãnh liệt, quá cấp thiết. Hạ Văn Xuyên đứng trong phòng hồi lâu, liên tục xác định chung quanh, nhưng không thu hoạch được bất kỳ động tĩnh nào mới thất vọng cúi đầu quay sang nhìn Bạch Mộng Lam.
Anh ngồi xuống, dò thử hơi thở, dù yếu ớt nhưng cô ta vẫn còn sống. Cảm xúc trong lòng anh lúc này không biết là nuối tiếc hay cảm thấy may mắn. Nếu như Hạ Miên Miên đang ở đây, cô chắc chắn không muốn nhìn thấy anh tận tay kết liễu sinh mạng một con người sống sờ sờ.
Nghĩ thế, anh liền lấy lại bình tĩnh, không để ý đến Bạch Mông Lam đang bất tỉnh trên mặt đất, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài. Phương Cần chờ ở cửa đi đi đi lại, nét mặt lo lắng, thấy anh đi ra, lập tức chạy vào xem xét tình hình kịp thời xử lý, chỉ thấy Bạch Mộng Lam ngã lăn trên đất.
Sắc mặt anh ta lập tức xanh mét nhìn Hạ Văn Xuyên:
“Hạ,.. Hạ tổng..?”
Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, không kiên nhẫn đáp: “Chưa chết.”
Rõ ràng Phương Cần thở nhẹ ra một hơi, chạy chậm đến kiểm tra hơi thở, xác thực vẫn còn sống.
“Đi thôi.”
Hạ Văn Xuyên ra lệnh, sau đó bước nhanh xuống lầu. Phương Cần bận bịu chạy theo, hỏi anh:
“Hạ Tổng, xử trí cô ta thế nào?”
“Cứ giao cho ông chủ Giang, ông ấy tự biết tôi muốn kết quả gì.”
Phương Cần: …
Sau tình huống này, xe lại phăm phăm lao về phía nội thành.
“Phương Cần, việc thâu tóm Sở thị cần đẩy nhanh tiến độ, tôi không chờ được nữa.”
Hạ Văn Xuyên dựa vào thành ghế, có chút mệt mỏi nhắm mắt. Nhiều năm như thế, anh luôn không che giấu ý đồ nhằm vào Sở thị, thì ra quả thực sự nghi ngờ của anh là đúng, bọn họ không hề vô tội.
“Được, Hạ tổng.”
Mãi cho đến hơn 9 giờ tối Hạ Văn Xuyên mới đến bệnh viện. Dì Liên cả ngày túc trực chăm sóc Hạ Miên Miên, chờ Hạ Văn Xuyên đến, bà mới yên tâm rời đi. Hai người cứ luân phiên như vậy ở bên cạnh cô.
Hạ Văn Xuyên tiến vào phòng bệnh, trước tiên đi rửa tay bằng nước sát khuẩn, thay quần áo, mới đi đến bên giường ngồi xuống. Dì Liên thấy anh thu thập xong, mới cầm theo đồ dùng thả nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Hạ Văn Xuyên xoa xoa gương mặt thanh tú của Miên Miên nhẹ cúi đầu hôn lên trán cô. Bảo bối của anh mặc dù đang ngủ, nhưng chỉ cần được thấy cô, những cảm xúc âm u, tiêu cực tích tụ trong lòng như thể tan biến hết, chỉ còn lại bình yên, ấm áp.
“Buổi tối có phải em gọi anh không? Anh nghe được giọng em? Em vội vàng kêu một tiếng “Anh!”. Miên Miên có phải em vẫn luôn bên cạnh anh?”
Em không biết đêm nay anh bị kích động nhường nào đâu, kém chút nữa anh đã tự tay gϊếŧ chết ả đàn bà kia rồi. Cô ta rõ ràng là hung thủ gϊếŧ người, còn nói bản thân vô tội.”
“ Anh thật sự muốn tự tay bóp chết cô ta, nhưng khi nghe thấy giọng nói của em, anh… Miên Miên anh đã đồng ý với em, sẽ không làm việc phạm pháp…”
Hạ Văn Xuyên dừng lại một lúc, cúi đầu xuống, tựa mặt vào bả vai cô, trầm giọng thì thầm:
“Miên Miên, anh nhớ em. Em mau tỉnh lại có được không?”
Chẳng cần biết em là ai, chỉ cần em có thể trở về bên anh, có thể tỉnh lại, cười với anh, hờn giận với anh, náo loạn với anh...vậy là được.
Van xin xin em đó…
Trước kia anh luôn muốn giám sát mọi động thái của cô, sợ cô một ngày chạy xa khỏi mình, không cách nào kiểm soát được, mới cho người chụp lại ảnh và video. Bởi vì mỗi ngày đám vệ sĩ đều đặn gửi ảnh và video đến, cho nên có đôi khi quá bận rộn, anh căn bản không có thời gian nhìn.
Tích lũy, lại tích lũy có rất nhiều bức ảnh anh còn chưa xem đến. Mấy ngày gần nhất thời điểm rảnh, anh lại mở lại mấy tấm ảnh đó xem lại từng cái, từng cái một. Tấm hình nào cũng tràn đầy nụ cười rạng rỡ của cô, dường như ngày nào cô cũng hoạt bát, yêu đời.
Hạ Văn Xuyên không nhịn được khóe môi cong lên. Nhìn một lát, anh đột nhiên chú ý đến một vấn đề. Trước đó Hạ Miên Miên kỳ thực không thích cười, có chút lạnh lùng, ngạo mạn, chính là phiên bản thiếu nữ cao trung của Hạ Văn Xuyên.
Nhưng không biết từ khi nào, trong video là một cô gái luôn thường trực ý cười bình thản, dịu dàng trên môi, ánh mắt rất đỗi ôn nhu, tĩnh lặng, mỗi giờ mỗi khắc đều mang ánh nắng ấm áp. Cô không thích ra khỏi cửa, lúc ở nhà cũng chỉ quanh quẩn trên lầu ba.
Từ một đứa trẻ bất trị, ngang ngược, hóa một cô nhóc hiểu chuyện, ôn tồn. Những biến hóa này không quá rõ ràng, rất dễ bị bỏ qua, nhưng liên tiếp xem mấy cái video có thể nhìn ra sự khác biệt trước và sau.
Anh lại lấy hai bức ảnh ra so sánh, không nghi ngờ còn tốt, một khi đã sinh nghi một loạt vấn đề sẽ theo nhau đến, bắt đầu từ khi nào, Hạ Miên Miên bắt đầu không gây chuyện nữa.
Lần cuối cùng cô gây chuyện, hẳn là lần đập xe, từ đó về sau, cô đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết nghe lời, còn càng ngày càng thân thiết với anh. Kỳ thực có rất nhiều chuyện đều có thể lần theo dấu vết mà truy ra, chỉ có điều anh luôn không để ý đến.
Hạ Văn Xuyên tìm video của đoạn thời gian kia, lại đem mấy video gần đây nhất đem ra so sánh. Từ ngữ điệu, ánh mắt, nụ cười, tất cả đều biến hóa vô cùng rõ ràng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có quan hệ gì với lần va chạm lần đó sao?
Sau này cô nhóc luôn kêu đau đầu, nhưng Mạc Nhất Uy kiểm tra xong lại nói không có vấn đề gì, về sau Miên Miên uống trộm thuốc giảm đau, nhưng vẫn cứng miệng nói láo mình không có vấn đề gì. Tại sao cô ấy lại giấu diếm. Lần đau đầu trước đó, với cơn hôn mê kéo dài hiện tại có quan hệ gì không?
Hạ Văn Xuyên nhăn mày, trong nhất thời hàng vạn câu hỏi ập đến, nhưng anh lại không tài nào lý giải nổi. Xe lái được nửa đường, điện thoại di động của Phương Cần vang lên, anh ta nhìn qua màn hình hiển thị tên người gọi đến, nhíu mày cất giọng:
“Tiểu Kha? Có việc gì không?”
Tiểu Kha chính là người phụ trách canh giữ Bạch Mộng Lam và Tần Đông. Hạ Văn Xuyên nghe được xưng hô này, lực chú ý bị kéo về, chuyên tâm nghe đầu dây bên kia báo cáo.
“Anh Phương, cô ả vừa rồi nổi điên náo loạn một hồi, giờ đột nhiên khóc lóc nói có bí mật muốn nói cho Hạ tổng, nhưng với điều kiện, anh ấy phải đồng ý buông tha cô ta.”
Hạ Văn Xuyên nhếch môi, bắt chéo chân, đầu tựa trên ghế dựa, híp mắt, hờ hững nói:
“Cô ta có thể có biết được bí mật hữu dụng gì chứ.”
Tiểu Kha nói: “Cô ta nói là chuyện có liên quan đến tai nạn xe của lão Hạ tổng năm đó.”
Hạ Văn Xuyên bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: “Phương Cần, quay xe.”
Phương Cần: …
Sau lưng anh một tầng mồ hôi lạnh: “Hạ tổng, bây giờ đang trên cao tốc, phải đợi đến lối xuống kế tiếp mới quay đầu được.”
“Nhanh lên.”
Hạ Văn Xuyên nói. Nửa giờ sau, hai người trở lại toàn nhà giam giữ Bạch Mộng Lam. Lần này Bạch Mộng Lam đã bị nhốt vào một phòng khác.
“Tai nạn xe năm đó, cô biết cái gì?”
Hạ Văn Xuyên vội vàng muốn biết chân tướng. “Trước tiên anh phải đồng ý thả tôi, tôi mới nói.”
Bạch Mộng Lam bàn điều kiện với anh. Hạ Văn XUyên không kiên nhẫn nheo mắt, nói:
“Được, chỉ cần cô có thể nói cho tôi chân tướng năm đó. Tôi có thể bảo đảm không bán cô qua Đông Nam Á.”
“Anh có thể giữ lời sao?”
Bạch Mộng Lam hỏi, cô muốn nhận được từ Hạ Văn Xuyên một lời đảm bảo.
“Mau nói.”
Hạ Văn Xuyên trầm giọng quát khẽ. Tim anh như có lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, lạnh lùng. Bạch Mộng Lam thở sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại chuyện trước đây, bình tĩnh nói:
“Vụ tai nạn xe cộ đó là do một tay ba Sở Tuấn An thiết kế, lúc ấy tôi và Tuấn An đã bắt đầu quen nhau.”
“Yến hội khi ấy tôi cũng tham gia, chỉ có điều, tôi được ba anh ấy sắp xếp đi làm một việc, ông ấy nói chỉ cần tôi hỗ trợ thả một linh kiện nhỏ lên xe, ông ấy sẽ đồng ý cho tôi và Tuấn An bên nhau. Lúc đó tôi còn trẻ, một lòng muốn ở bên anh ấy, cho nên…’
Hạ Văn Xuyên nheo mắt: “Sau đó cô thực sự làm?”
Bạch Mộng Lam nói:
“Tôi cũng không biết chiếc xe đó là của nhà anh. Cái gì tôi cũng không biết, thời điểm ông ta sai tôi làm việc này, tôi cũng chẳng hỏi nhiều chỉ cầm vật đó, làm theo những gì được phân phó.”
“Vị trí xe nhà anh đỗ kỳ thực có CCTV giám sát, nhưng sau khi tôi lắp xong linh kiện kia vào, ba Sở đã mua chuộc người xóa đoạn video đó. Đến tận khi hay tin ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ, về sau khi cảnh sát bắt đầu mở cuộc điều tra, cũng không tìm thấy đoạn video kia.”
“Hạ Văn Xuyên ba Tuấn An chính là kẻ đã hại chết ba mẹ anh.”
Chuyện ân oán bao năm, cứ như vậy bị cô ta dăm ba câu kể xong. Hạ Văn Xuyên hung tợn nhìn cô ta, hai mắt đỏ lên vì lửa giận, anh tiến lên hai bước gắt gao bóp chặt cổ Bạch Mộng Lam, nói;
“Nếu cô không gắn thiết bị kia, họ đã không xảy ra chuyện gì. Cô cũng là hung thủ gây ra vụ tai nạn đó.”
Bạch Mộng Lam liên tục lắc đầu, ngụy biện nói:
“Không phải, tôi không… lúc ấy tôi không biết sẽ ảnh hưởng đến mạng người. Tôi tưởng chỉ là máy theo dõi hoặc nghe trộm thôi, Tôi cũng chỉ bị ba anh ấy lợi dụng thôi.”
Hạ Văn Xuyên bỗng nhiên xiết chặt cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô cho rằng nói như vậy sẽ giảm bớt được tội lỗi của mình sao? Lão họ Sở kia đã chết, chỉ có cô còn sống.”
“Hạ Văn Xuyên… anh… anh đã đồng ý…. tha cho tôi!”
Cảm giác hít thở không thông khiến Bạch Mộng Lam sợ hãi giãy dụa, nỗi sợ hãi bao trùm cô ta, cô ta nghĩ đây có lẽ là con đường tự cứu mình duy nhất, nào biết lại là con đường đến cõi chết. Hạ Văn Xuyên đỏ mắt, khí lực trong tay càng lớn hơn:
“Tôi quả thực đồng ý không bán cô sang Đông Nam Á, bù lại hiện tại sẽ đưa cô xuống thẳng địa ngục.”
“Ô… ô… ngô…”
Bản năng cầu sinh khiến Bạch Mộng Lam không ngừng ưỡn ẹo thân thể, giãy dụa không ngừng, nhưng sức lực của cô ta sao có thể so với Hạ Văn Xuyên. Lúc này Hạ Văn Xuyên quả thật đã động sát tâm, muốn một nhát chí mạng bẻ cổ cô ta.
Cái chết oan khuất nhiều năm của cha mẹ luôn là tâm bệnh của anh. Không ngờ Bạch Mộng Lam lại là một trong số hung thủ đã hại chết họ khi xưa, vậy mà bao lâu nay cô ta vẫn có thể sống tiêu dao thoải mái.
Trong lòng như thể có một âm thanh vang vọng kêu gào:
“Gϊếŧ cô ta. Gϊếŧ.”
Khuôn mặt Hạ Văn Xuyên bắt đầu trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt, một tay sợ không đủ lực, anh tặng tiếp thêm một bàn tay nữa, gắt gao siết chặt cổ cô ta.
Hạ Miên Miên đứng một bên gấp đến độ dậm chân, cô biết thời khắc này anh đã hoàn toàn bị thù hận khống chế, trừ khi chính anh tỉnh táo lại, bằng không chẳng ai ngăn nổi. Nếu thật sự gϊếŧ chết Bạch Mộng Lam, vậy thì xong đời rồi.
“Anh hai, anh hai anh đừng thế. Mau tỉnh lại đi.”
Hạ Miên Miên muốn kéo tay anh, nhưng lại chỉ có thể nắm được không khí. Biên độ giãy dụa của Bạch Mộng Lam ngày càng nhỏ, tròng mắt dần dần trắng dã.
“Anh hai, anh hai đừng vậy. Anh tỉnh lại đi. Không được gϊếŧ người.”
“Anh!!!!!!!!!!”
Hạ Miên Miên điên cuồng hô lên.
Cả người Hạ Văn Xuyên chấn động. Trong nháy mắt lý trí quay trở lại, bàn tay bóp chặt cổ Bạch Mộng Lam cũng buông ra, anh vừa buông lỏng, Bạch Mộng Lam liền mềm oặt ngã xuống mặt đất, ngất đi.
Nhưng Hạ Văn Xuyên căn bản không để ý đến cô ta, lo lắng đưa mắt nhìn bốn phía. Trong một khoảnh khắc anh rõ ràng nghe thấy giọng nói của Hạ Miên Miên. Cô kêu một tiếng “Anh!!” cực kỳ gấp gấp.
Thanh ấm đó rất rõ ràng, như ghé sát bên tai anh, anh tuyệt đối không nghe nhầm.
“Miên Miên, là em đúng không?”
Giọng nói của anh có chút run rẩy, cố ý ép xuống rất thấp, giống như sợ cô bé sợ hãi, bỏ chạy.
Nhưng mà, quanh mình chỉ có mùi không khí ẩm mốc, cùng sự an tĩnh quỷ dị. Hạ Miên Miên đứng ngay bên cạnh anh, nhưng anh hoàn toàn không phát giác. Hạ Miên Miên cũng không hiểu vì sao vừa rồi anh đột nhiên nghe được giọng cô, khả năng một tiếng “Anh”
kia mang theo ý niệm quá mãnh liệt, quá cấp thiết. Hạ Văn Xuyên đứng trong phòng hồi lâu, liên tục xác định chung quanh, nhưng không thu hoạch được bất kỳ động tĩnh nào mới thất vọng cúi đầu quay sang nhìn Bạch Mộng Lam.
Anh ngồi xuống, dò thử hơi thở, dù yếu ớt nhưng cô ta vẫn còn sống. Cảm xúc trong lòng anh lúc này không biết là nuối tiếc hay cảm thấy may mắn. Nếu như Hạ Miên Miên đang ở đây, cô chắc chắn không muốn nhìn thấy anh tận tay kết liễu sinh mạng một con người sống sờ sờ.
Nghĩ thế, anh liền lấy lại bình tĩnh, không để ý đến Bạch Mông Lam đang bất tỉnh trên mặt đất, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài. Phương Cần chờ ở cửa đi đi đi lại, nét mặt lo lắng, thấy anh đi ra, lập tức chạy vào xem xét tình hình kịp thời xử lý, chỉ thấy Bạch Mộng Lam ngã lăn trên đất.
Sắc mặt anh ta lập tức xanh mét nhìn Hạ Văn Xuyên:
“Hạ,.. Hạ tổng..?”
Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, không kiên nhẫn đáp: “Chưa chết.”
Rõ ràng Phương Cần thở nhẹ ra một hơi, chạy chậm đến kiểm tra hơi thở, xác thực vẫn còn sống.
“Đi thôi.”
Hạ Văn Xuyên ra lệnh, sau đó bước nhanh xuống lầu. Phương Cần bận bịu chạy theo, hỏi anh:
“Hạ Tổng, xử trí cô ta thế nào?”
“Cứ giao cho ông chủ Giang, ông ấy tự biết tôi muốn kết quả gì.”
Phương Cần: …
Sau tình huống này, xe lại phăm phăm lao về phía nội thành.
“Phương Cần, việc thâu tóm Sở thị cần đẩy nhanh tiến độ, tôi không chờ được nữa.”
Hạ Văn Xuyên dựa vào thành ghế, có chút mệt mỏi nhắm mắt. Nhiều năm như thế, anh luôn không che giấu ý đồ nhằm vào Sở thị, thì ra quả thực sự nghi ngờ của anh là đúng, bọn họ không hề vô tội.
“Được, Hạ tổng.”
Mãi cho đến hơn 9 giờ tối Hạ Văn Xuyên mới đến bệnh viện. Dì Liên cả ngày túc trực chăm sóc Hạ Miên Miên, chờ Hạ Văn Xuyên đến, bà mới yên tâm rời đi. Hai người cứ luân phiên như vậy ở bên cạnh cô.
Hạ Văn Xuyên tiến vào phòng bệnh, trước tiên đi rửa tay bằng nước sát khuẩn, thay quần áo, mới đi đến bên giường ngồi xuống. Dì Liên thấy anh thu thập xong, mới cầm theo đồ dùng thả nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Hạ Văn Xuyên xoa xoa gương mặt thanh tú của Miên Miên nhẹ cúi đầu hôn lên trán cô. Bảo bối của anh mặc dù đang ngủ, nhưng chỉ cần được thấy cô, những cảm xúc âm u, tiêu cực tích tụ trong lòng như thể tan biến hết, chỉ còn lại bình yên, ấm áp.
“Buổi tối có phải em gọi anh không? Anh nghe được giọng em? Em vội vàng kêu một tiếng “Anh!”. Miên Miên có phải em vẫn luôn bên cạnh anh?”
Em không biết đêm nay anh bị kích động nhường nào đâu, kém chút nữa anh đã tự tay gϊếŧ chết ả đàn bà kia rồi. Cô ta rõ ràng là hung thủ gϊếŧ người, còn nói bản thân vô tội.”
“ Anh thật sự muốn tự tay bóp chết cô ta, nhưng khi nghe thấy giọng nói của em, anh… Miên Miên anh đã đồng ý với em, sẽ không làm việc phạm pháp…”
Hạ Văn Xuyên dừng lại một lúc, cúi đầu xuống, tựa mặt vào bả vai cô, trầm giọng thì thầm:
“Miên Miên, anh nhớ em. Em mau tỉnh lại có được không?”
Chẳng cần biết em là ai, chỉ cần em có thể trở về bên anh, có thể tỉnh lại, cười với anh, hờn giận với anh, náo loạn với anh...vậy là được.
Van xin xin em đó…
Tác giả :
Tuyết Mặc