[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết
Chương 5
Thành Chu theo cảnh sát đến bệnh viện kiểm tra. Hắn không trông cậy cho lắm vào việc vợ chồng Vương Đại Cương sẽ thật sự bồi thường tiền thuốc men cho mình. Cặp vợ chồng kia vô lại như thế, đợi chờ bọn họ trích tiền túi cũng chỉ như há miệng chờ sung mà thôi. Thành Chu thật sự lo cho thân thể của mình, sợ mình bị chấn thương bên trong thì hỏng bét.
Trong lúc chờ làm thủ tục, Thành Chu tranh thủ hỏi thăm bà lão vẫn đi bên cạnh nãy giờ… Đến lúc này thì có nên gọi bà là “cô” A Như không nhỉ? (nguyên gốc là A Như cô nương:3)
A Như nói cho Thành Chu biết, do hai gia đình không qua lại với nhau nên Tiểu Mỹ lúc đầu cũng không biết Vương Tân Đông là con trai của vợ chồng Vương Đại Cương. Hai đứa vô tình quen nhau, sau đó mến nhau, nhưng thời gian trôi qua, Tiểu Mỹ phát hiện Vương Tân Đông không hẳn toàn tâm toàn ý với mình nên cãi nhau với hắn mấy lần. Sau đó, cô phát hiện hắn là con của Vương Đại Cương, bèn dứt khoát chia tay với hắn luôn.
Nhưng Vương Tân Đông lại không muốn chia tay Tiểu Mỹ mà đến đây dây dưa nhiều lần, thề non hẹn biển với Tiểu Mỹ rằng mình yêu cô đến nhường nào, rằng mình sẽ không sốt nổi nếu thiếu cô, còn bảo rằng tình cảm của hai đứa không nên chịu ảnh hưởng bởi ân oán tổ tiên. Vương Tân Đông cam đoan với Tiểu Mỹ rằng về sau hai đứa sẽ sống tách biệt với cha mẹ, vân vân và vân vân.
Còn Tiểu Mỹ thì vừa chán ghét vì hắn là con của Vương Đại Cương nhưng cũng vừa không thể dứt bỏ được cảm tình với Vương Tân Đông, khi thấy hắn thề thốt như vậy thì lại do dự và băn khoăn.
“Sau đó, Vương Tân Đông muốn Tiểu Mỹ tin rằng hắn thật sự yêu con bé, liền nảy ra ý tưởng dẫn con bé đến động Chân Ngôn (động nói thật), bảo rằng hang động đó có thể chứng minh được lời nói của hắn là thật hay giả. Tiểu Mỹ trở về nói với tôi việc này. Tôi nghe tên động Chân Ngôn bèn nói cho Tiểu Mỹ rằng Vương Tân Đông chỉ lừa gạt nó thôi, chỗ đó không hề có động Chân Ngôn nào cả. Nhưng Tiểu Mỹ lại bảo nó đã tìm hiểu trên kĩ mạng rằng chỗ đó xác thực có một hang động “nói thật”. Vì thế mà nó còn trách rằng tôi chỉ nói dối dể chia rẽ nó và Vương Tân Đông.” A Như rất đau lòng. Trưởng tàu ôm lấy bờ vai bà.
“Động Chân Ngôn ở nơi nào?” Thành Chu hỏi.
“Ngay ngọn núi phía sau thôn của chúng tôi!” A Như lời vừa nói ra, trưởng tàu giật mình nhìn sang bà, “Làm sao có thể? Chỗ mình làm gì có cái động Chân Ngôn nào.”
“Em cũng nói như vậy với Tiểu Mỹ, nhưng con bé không tin.”
Trưởng tàu nhíu mày, “Đừng nói động Chân Ngôn chính là động dung nham ở ngọn núi sau thôn mình nha? Nếu thật là chỗ đó thì đại sư Thành không cần phải đi hai nơi nữa, hài cốt của tôi cũng tại đó.”
Thành Chu hỏi trưởng tàu: “Vậy bác có phát hiện điều gì khác thường ở đó không?”
Trưởng tàu lắc đầu, “Lâu rồi tôi chưa trở về đấy. Nơi đó là một hang động u ám và sâu hun hút. Tôi mắc kẹt ở đó mười năm là đã đủ lắm rồi. Mười năm trong đó, ngày nào cũng vậy, tôi không thể rời khỏi thi thể mình quá xa … May là trên xe lửa còn có chút nhân khí.”
Thành Chu nghĩ đến cảnh trưởng tàu ngồi chờ đợi mòn mỏi trong một tấc vuông nhỏ hẹp suốt mười năm ròng rã như thế, bèn không khỏi rùng mình một cái, “Bình thường người trong thôn của hai bác không có ai đến nơi này sao?”
Trưởng tàu tiếp tục lắc đầu, “Thi thoảng cũng có vài cặp tình nhân vụng trộm đến đó hẹn hò, hoặc vài đứa nhóc chạy tới thử gan, nhưng bình thường thì không có người đến đó. Hang động kia vừa ẩm ướt vừa âm u, đường đi và hố nước bên trong nhiều vô số kể, nếu không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực ngay. Người lớn trong thôn đều cấm cho trẻ con đến đấy. Bên cạnh đó, trong thôn còn có truyền thuyết rằng chỗ đó bị ma ám, nhiều ma quỷ ẩn mình, nhưng chưa từng nghe đến vụ hang động có thể phân biệt lời nói thật giả.”
Thành Chu trầm ngâm, “Xem ra dù như thế nào cũng phải đến hang động dung nham kia một chuyến rồi. Nơi này có tàu tốc hành lên đó không ạ?”
“Không có.” Trưởng tàu đáp: “Thôn chúng tôi khá vắng vẻ, muốn đến thôn chúng tôi trước hết phải đi xe lửa đến thành phố Z rồi lại từ thành phố Z đi xe đò đến thị trấn, và từ thị trấn lại đi xe buýt đến thôn.”
Thành Chu nghĩ nghĩ, móc ra chứng minh thư và ví tiền, nhờ Tư Đồ đi trước đến nhà ga để mua vé xe lửa đến thành phố Z. Để khỏi lấn sang thứ Hai đi làm, hắn định đi xe lửa suốt đêm đến thành phố Z luôn.
Tư Đồ rời đi, Hồng Diệp cũng không ở bên cạnh —— thằng nhóc quỷ kia vừa vào bệnh viện là bỏ hắn mà đi, bảo là đi tìm chút thức ăn, đến giờ vẫn chưa thấy về. Thành Chu chỉ có thể cô đơn chiếc bóng ngồi chờ kết quả kiểm tra ngoài cửa phòng khám.
Có người ngồi xuống cạnh Thành Chu.
Bởi vì có cảnh sát đi cùng nên Thành Chu được ưu tiên, kết quả kiểm tra chấn thương trong chốc lát đã có.
Nhìn chung chỉ bị xây xát ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt và nội tạng bên trong. Thành Chu xác nhận được điểm ấy xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cơ mà lúc nhìn ảnh chụp của bác sĩ, hắn vẫn hoảng hốt như thường. Hồi bị đập hắn nào biết, đến khi xem ảnh chụp thì ôi thôi, mảng thì xanh, mảng thì tím, trên mặt và trên cổ còn có mấy vết cào rướm máu, nhìn kiểu nào cũng bê bết bầy hầy.
Bỗng nhiên, Thành Chu cảm thấy trong túi áo có gì đó, bèn đưa tay vào sờ, mò được hai tờ vé xe lửa và ví tiền của mình.
Tư Đồ trở về rồi.
Người ngồi bên cạnh Thành Chu đứng dậy, đẩy cửa tiến vào phòng khám đối diện.
Lúc được cảnh sát hỏi xem có muốn kiện vợ chồng Vương Đại Cương hay không, Thành Chu có chút do dự. Hắn sợ phiền phức, lên tòa án lại tốn tiền, đã vậy còn phải đi hai ba nơi. Chỉ vì chút tiền thuốc men đó mà phải như vậy thì hắn thiệt tình cảm thấy không đáng.
Nhưng Tư Đồ lại cầm lấy tay của hắn mà đưa báo cáo kết quả khám bệnh cho cảnh sát.
“Mặc kệ có kết quả hay không, quan trọng là cái thái độ cơ. Nếu như mỗi người đều cảm thấy lên tòa án thật phiền phức thì người chịu thiệt vẫn mãi là người chịu thiệt, còn kẻ tác quái thì lại càng lộng hành. Tôi đã thấy nhiều kẻ như vợ chồng Vương Đại Cương lắm rồi. Loại người này thoạt nhìn sồn sồn như thế nhưng một khi bị cảnh sát tìm tới là nhũn ra ngay.”
Nghe xong lời Tư Đồ, Thành Chu thấy quá chí lý. Thế nên lúc đưa kết quả kiểm tra cho cảnh sát, anh nhà hiên ngang chính nghĩa mà nói rằng: “Tôi không trông mong vợ chồng Vương Đại Cương sẽ bồi thường tôi tiền thuốc men này nọ. Bản thân tôi cũng không cần, nhưng tôi hi vọng bọn hắn sẽ bị trừng phạt đích đáng. Bọn hắn phải hiểu rõ đây là đất nước của luật pháp, không phải nơi bọn hắn muốn làm gì thì làm.”
Cảnh sát gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn lưu số điện thoại liên lạc thật kĩ và sẽ thông báo cho hắn ngay sau khi có kết quả.
Sự tình đến đây là kết thúc.
“Hồng Diệp đâu rồi? Nói là đi tìm đồ ăn mà sao đến giờ vẫn chưa trở lại?” Thành Chu mặc dù biết con của hắn không giống với trẻ con bình thường, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Tư Đồ cười cười, hiện ra thực thể, vừa muốn mở miệng bảo hắn không cần lo lắng, sau lại tạm dừng lại một chút rồi sửa thành: “Để tôi đi tìm thử xem. Cậu ngồi đợi ở đây, đừng chạy lung tung nhé, bọn tôi sẽ trở về ngay thôi.”
Thành Chu bất đắc dĩ, đành ngồi xuống ghế đợi trên hành lang bệnh viện.
Ngồi xuống không đầy một lát, anh nhà bắt đầu ngáp.
Một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi ra từ phòng khám đối diện, kiểm tra cửa phòng, dùng chìa khóa khóa lại rồi đi qua trước mặt Thành Chu.
Thành Chu cảm thấy có gì đó không đúng, bèn suy nghĩ một chút… Đúng rồi, hắn vừa mới nhìn thấy một bệnh nhân đi vào cơ mà, sao lại không thấy người đó đi ra vậy?
Chắc có lẽ người nọ đã đi ra lúc hắn nói chuyện với cảnh sát mà hắn không để ý thôi.
Thành Chu không hề để bụng việc này, ôm vai nhàm chán quay đầu nhìn chung quanh một lần.
Nơi này là tầng ba của bệnh viện, khoa chấn thương chỉnh hình nằm gọn ở tầng này. Bình thường khoa chấn thương chỉnh hình cũng không mở cửa vào thời điểm này, nếu có chấn thương này nọ thì cũng khám gấp ở tầng một, nhưng vì hắn muốn chụp X-quang nên mới được gọi lên tầng ba.
Thành Chu nhìn hành lang vắng lặng đến hiu quạnh, chợt thấy hối hận. Lẽ ra hắn nên nói với Tư Đồ là mình sẽ xuống đợi ở đại sảnh tầng một mới đúng, ở đây chả có ai cả, đêm khuya mà ngồi ở chỗ này thử thách lòng can đảm thì hơi bị hẻo à nha.
Hắn hơi buồn ngủ một tí, một phần vì mệt mỏi, và một phần cũng vì bầu không khí trống vắng và lạnh lẽo đặc thù của chốn bệnh viện.
“Kẽo kẹt.” Cửa phòng khám đối diện bỗng vang lên một tiếng, thật giống như có ai đang vặn nắm đấm phía sau cửa vậy.
Thành Chu nhìn về hướng đối diện.
“Kẽo kẹt.” Lại một tiếng nữa…
Sau đó, cửa phòng khám lẳng lặng hé ra một nửa.
Bên trong tối đen…
Không có ai đi ra khỏi cửa…
Nhưng Thành Chu cảm giác có người nào đó đang lẩn mình trong bóng tối kia. Người đó như đang đứng cạnh cánh cửa mở hờ, nhưng lại giấu một nửa thân thể phía sau cánh cửa.
“Kẽo kẹt.” Cánh cửa còn lại của phòng khám cũng phát ra tiếng vang.
Thành Chu nhìn sang cánh cửa kia.
Cánh cửa kia cũng vô thanh vô tức mở ra.
Thành Chu đứng phắt dậy, hắn cảm thấy mình nên đến tầng một chờ đợi thì tốt hơn.
Nhưng hắn vừa mới đứng lên thì cánh cửa phòng khám kế bên cũng vang lên tiếng “kẽo kẹt” rồi từ từ mở ra.
Thành Chu ghì chặt hai nắm đấm. Cầu thang nằm ở ngay phía trước, chạy không đến mười giây đồng hồ là tới.
“Kẽo kẹt.” Lại là một cánh cửa mở ra.
Thành Chu cũng không nhìn hai bên nữa mà chạy thẳng đến cầu thang.
“Kẽo kẹt.”
“Kẽo kẹt.”
Từng cánh cửa lần lượt mở ra khi hắn chạy ngang qua.
Đến rồi! Cầu thang ngay tại trước mắt!
Thành Chu tăng tốc.
“Ba!”
Thành Chu thắng gấp, suýt nữa va vào Hồng Diệp đang đi lên cầu thang.
Thành Chu thấy con, chợt cảm thấy an tâm, liền hét to một tiếng: “Hồng Diệp!”
Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, “Ba làm sao vậy?”
“Mấy cánh cửa kia…” Thành Chu quay đầu lại, lúc nhìn thấy hành lang cũng là lúc cổ họng hắn nghẹn lại. Trong tầm nhìn của hắn lúc bấy giờ, tất cả cánh cửa đều đóng chặt kín.
A Như và trưởng tàu đứng trong hành lang, nhìn hắn đầy kì lạ.
Thành Chu bật hơi, xoa xoa trán. Gì thế này? Ảo giác ư? Hay ai đang cố ý doạ hắn?
Hồng Diệp nắm tay hắn, “Đi theo con.”
“Đi đâu? Nhóc mày có thấy Tư Đồ không? Gã đi tìm mày đó.” Thành Chu đi theo Hồng Diệp xuống lầu.
“Con không thấy gã. Con vừa tìm thấy một chỗ hay ho lắm, nói không chừng ba sẽ thích chỗ đó đấy.” Hồng Diệp nghiêng đầu nhếch miệng cười cười với hắn.
Thành Chu nói thầm, “Trong bệnh viện có nơi nào hay ho đâu. Ba cảnh cáo mày đấy, mày đừng hòng doạ ba mày, không là… coi chừng cái mông đấy!”
Hồng Diệp không nói gì, chỉ kéo hắn đi xuống dưới.
Thành Chu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hồng Diệp, “Sao tay của nhóc mày lạnh vậy? Nhóc bị lạnh à?”
Hồng Diệp lắc đầu.
Lòng Thành Chu bỗng dấy lên một cảm giác kì quặc, nhưng hắn không để ý mấy. Hồng Diệp ở bên cạnh hắn, hắn còn gì phải sợ?
Cầu thang rất dài, Thành Chu cảm thấy như mình đã đi một quãng đường dài dằng dặc suốt ba tầng lầu, nhưng thật ra hắn chỉ mới đến tầng hai mà thôi.
“Hồng Diệp, rốt cuộc nhóc mày muốn dẫn ba đi ở đâu?”
“Ba đi thì biết… Ke ke.”
“… Mày cười thấy ớn quá, nghe như gà mắc dây thun ấy.” Thành Chu chọc ghẹo con.
Hồng Diệp liếc hắn.
Thành Chu lỡ nhìn thấy ánh mắt con trai, trái tim bỗng sợ đến phát run lên.
Hắn vội đưa tay, hô một tiếng với linh bài trong túi áo: “Tư Đồ, Hồng Diệp trở về rồi. Anh cũng về mau đi.”
Thành Chu vừa gọi xong liền cảm thấy bàn tay bị siết chặt. Hồng Diệp đang ghì lấy tay hắn.
Cảm giác kì quặc cuộn trào trong lòng Thành Chu ngày càng dữ dội. Hắn cảm thấy Hồng Diệp như đang bước nhanh hơn, thế nhưng bọn hắn đến bây giờ vẫn chưa đi đến tầng một!
“Đúng rồi, Hồng Diệp, tiền vàng ba đưa cho nhóc còn thừa lại mấy đồng?” Thành Chu giả bộ hỏi vu vơ.
Hồng Diệp sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày hỏi lại: “Ba hỏi cái này để làm gì?”
“Ba muốn mua xe, nhưng trong túi không đủ tiền, muốn đổi thêm hai đồng tiền vàng nữa.”
“À, chờ trở về con nói cho ba sau.” Hồng Diệp kéo Thành Chu, thúc giục hắn: “Ba đi nhanh chút, chúng ta sắp tới rồi.”
Thành Chu dừng bước, miễn cưỡng cười nói: “Ấy da, ba nhớ ra rồi, hồi nãy bác sĩ bảo ba xuống tầng một lấy báo cáo khám bệnh, chúng ta đi đến đó trước được không?”
“Không được!” Hồng Diệp quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Thành Chu, “Ba đưa báo cáo khám bệnh cho cảnh sát rồi mà, còn đi lấy cái gì nữa?”
Thành Chu rất muốn hỏi nó… Làm sao nhóc mày biết ba đã đưa cho cảnh sát, nhóc thấy được sao?
Nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Đường cầu thang đi xuống tầng một dài hun hút. Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, bọn hắn rốt cục cũng thấy tấm biển tầng một.
Hồng Diệp dẫn Thành Chu rẽ ngoặt sang bên phải.
Thành Chu chưa từ bỏ ý định, còn muốn cố gắng một chút, bèn nói: “Hồng Diệp, ba muốn đi toilet trước, nhóc mày chờ ba một chút được không?”
“Được, phía trước có toilet, ba đi theo con.”
“Không, ba thấy nó ở bên trái cơ…” Thành Chu nói còn chưa dứt lời thì đã bị Hồng Diệp kéo sang hành lang bên phải.
Thành Chu gượng cười, “Hồng Diệp, nhóc mày mạnh ghê gớm thật.”
“Ke ke… Đến toilet rồi, ba vào đi.” Hồng Diệp dẫn hắn đến trước toilet thật.
Thành Chu nhìn toilet u ám, hắn lại không muốn đi vào nữa, bèn đứng lề mề tại cửa ra vào mà cười cười, “Ấy, tự nhiên ba không muốn vô nữa.”
Hồng Diệp quay đầu nhìn hắn.
Thành Chu tránh đi ánh mắt của nó. Lần đầu tiên, hắn phát hiện đôi mắt của Hồng Diệp lại đáng sợ đến thế, mặc dù hình dáng đôi mắt của nó trước giờ vẫn vậy.
“Vậy thì đi thôi, sắp đến nơi con tính dẫn ba đến rồi.” Hồng Diệp không tức giận, kéo Thành Chu đi tiếp về phía trước.
Thành Chu muốn rút bàn tay phải đang bị Hồng Diệp nắm chặt lại, nhưng Hồng Diệp siết mạnh quá, hắn cố hết sức vẫn không thể nào rút ra được.
Rất nhanh, Hồng Diệp đã dẫn hắn đến trước cửa một phòng khám bệnh.
Thành Chu nhìn lên bảng tên trên cửa phòng khám, trên đó viết Khoa nội III.
Hồng Diệp cầm chặt nắm đấm cửa, đẩy cửa ra.
Đây là một gian phòng giống như phòng khám bệnh bình thường.
(Có điều…)
Trong lúc chờ làm thủ tục, Thành Chu tranh thủ hỏi thăm bà lão vẫn đi bên cạnh nãy giờ… Đến lúc này thì có nên gọi bà là “cô” A Như không nhỉ? (nguyên gốc là A Như cô nương:3)
A Như nói cho Thành Chu biết, do hai gia đình không qua lại với nhau nên Tiểu Mỹ lúc đầu cũng không biết Vương Tân Đông là con trai của vợ chồng Vương Đại Cương. Hai đứa vô tình quen nhau, sau đó mến nhau, nhưng thời gian trôi qua, Tiểu Mỹ phát hiện Vương Tân Đông không hẳn toàn tâm toàn ý với mình nên cãi nhau với hắn mấy lần. Sau đó, cô phát hiện hắn là con của Vương Đại Cương, bèn dứt khoát chia tay với hắn luôn.
Nhưng Vương Tân Đông lại không muốn chia tay Tiểu Mỹ mà đến đây dây dưa nhiều lần, thề non hẹn biển với Tiểu Mỹ rằng mình yêu cô đến nhường nào, rằng mình sẽ không sốt nổi nếu thiếu cô, còn bảo rằng tình cảm của hai đứa không nên chịu ảnh hưởng bởi ân oán tổ tiên. Vương Tân Đông cam đoan với Tiểu Mỹ rằng về sau hai đứa sẽ sống tách biệt với cha mẹ, vân vân và vân vân.
Còn Tiểu Mỹ thì vừa chán ghét vì hắn là con của Vương Đại Cương nhưng cũng vừa không thể dứt bỏ được cảm tình với Vương Tân Đông, khi thấy hắn thề thốt như vậy thì lại do dự và băn khoăn.
“Sau đó, Vương Tân Đông muốn Tiểu Mỹ tin rằng hắn thật sự yêu con bé, liền nảy ra ý tưởng dẫn con bé đến động Chân Ngôn (động nói thật), bảo rằng hang động đó có thể chứng minh được lời nói của hắn là thật hay giả. Tiểu Mỹ trở về nói với tôi việc này. Tôi nghe tên động Chân Ngôn bèn nói cho Tiểu Mỹ rằng Vương Tân Đông chỉ lừa gạt nó thôi, chỗ đó không hề có động Chân Ngôn nào cả. Nhưng Tiểu Mỹ lại bảo nó đã tìm hiểu trên kĩ mạng rằng chỗ đó xác thực có một hang động “nói thật”. Vì thế mà nó còn trách rằng tôi chỉ nói dối dể chia rẽ nó và Vương Tân Đông.” A Như rất đau lòng. Trưởng tàu ôm lấy bờ vai bà.
“Động Chân Ngôn ở nơi nào?” Thành Chu hỏi.
“Ngay ngọn núi phía sau thôn của chúng tôi!” A Như lời vừa nói ra, trưởng tàu giật mình nhìn sang bà, “Làm sao có thể? Chỗ mình làm gì có cái động Chân Ngôn nào.”
“Em cũng nói như vậy với Tiểu Mỹ, nhưng con bé không tin.”
Trưởng tàu nhíu mày, “Đừng nói động Chân Ngôn chính là động dung nham ở ngọn núi sau thôn mình nha? Nếu thật là chỗ đó thì đại sư Thành không cần phải đi hai nơi nữa, hài cốt của tôi cũng tại đó.”
Thành Chu hỏi trưởng tàu: “Vậy bác có phát hiện điều gì khác thường ở đó không?”
Trưởng tàu lắc đầu, “Lâu rồi tôi chưa trở về đấy. Nơi đó là một hang động u ám và sâu hun hút. Tôi mắc kẹt ở đó mười năm là đã đủ lắm rồi. Mười năm trong đó, ngày nào cũng vậy, tôi không thể rời khỏi thi thể mình quá xa … May là trên xe lửa còn có chút nhân khí.”
Thành Chu nghĩ đến cảnh trưởng tàu ngồi chờ đợi mòn mỏi trong một tấc vuông nhỏ hẹp suốt mười năm ròng rã như thế, bèn không khỏi rùng mình một cái, “Bình thường người trong thôn của hai bác không có ai đến nơi này sao?”
Trưởng tàu tiếp tục lắc đầu, “Thi thoảng cũng có vài cặp tình nhân vụng trộm đến đó hẹn hò, hoặc vài đứa nhóc chạy tới thử gan, nhưng bình thường thì không có người đến đó. Hang động kia vừa ẩm ướt vừa âm u, đường đi và hố nước bên trong nhiều vô số kể, nếu không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực ngay. Người lớn trong thôn đều cấm cho trẻ con đến đấy. Bên cạnh đó, trong thôn còn có truyền thuyết rằng chỗ đó bị ma ám, nhiều ma quỷ ẩn mình, nhưng chưa từng nghe đến vụ hang động có thể phân biệt lời nói thật giả.”
Thành Chu trầm ngâm, “Xem ra dù như thế nào cũng phải đến hang động dung nham kia một chuyến rồi. Nơi này có tàu tốc hành lên đó không ạ?”
“Không có.” Trưởng tàu đáp: “Thôn chúng tôi khá vắng vẻ, muốn đến thôn chúng tôi trước hết phải đi xe lửa đến thành phố Z rồi lại từ thành phố Z đi xe đò đến thị trấn, và từ thị trấn lại đi xe buýt đến thôn.”
Thành Chu nghĩ nghĩ, móc ra chứng minh thư và ví tiền, nhờ Tư Đồ đi trước đến nhà ga để mua vé xe lửa đến thành phố Z. Để khỏi lấn sang thứ Hai đi làm, hắn định đi xe lửa suốt đêm đến thành phố Z luôn.
Tư Đồ rời đi, Hồng Diệp cũng không ở bên cạnh —— thằng nhóc quỷ kia vừa vào bệnh viện là bỏ hắn mà đi, bảo là đi tìm chút thức ăn, đến giờ vẫn chưa thấy về. Thành Chu chỉ có thể cô đơn chiếc bóng ngồi chờ kết quả kiểm tra ngoài cửa phòng khám.
Có người ngồi xuống cạnh Thành Chu.
Bởi vì có cảnh sát đi cùng nên Thành Chu được ưu tiên, kết quả kiểm tra chấn thương trong chốc lát đã có.
Nhìn chung chỉ bị xây xát ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt và nội tạng bên trong. Thành Chu xác nhận được điểm ấy xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cơ mà lúc nhìn ảnh chụp của bác sĩ, hắn vẫn hoảng hốt như thường. Hồi bị đập hắn nào biết, đến khi xem ảnh chụp thì ôi thôi, mảng thì xanh, mảng thì tím, trên mặt và trên cổ còn có mấy vết cào rướm máu, nhìn kiểu nào cũng bê bết bầy hầy.
Bỗng nhiên, Thành Chu cảm thấy trong túi áo có gì đó, bèn đưa tay vào sờ, mò được hai tờ vé xe lửa và ví tiền của mình.
Tư Đồ trở về rồi.
Người ngồi bên cạnh Thành Chu đứng dậy, đẩy cửa tiến vào phòng khám đối diện.
Lúc được cảnh sát hỏi xem có muốn kiện vợ chồng Vương Đại Cương hay không, Thành Chu có chút do dự. Hắn sợ phiền phức, lên tòa án lại tốn tiền, đã vậy còn phải đi hai ba nơi. Chỉ vì chút tiền thuốc men đó mà phải như vậy thì hắn thiệt tình cảm thấy không đáng.
Nhưng Tư Đồ lại cầm lấy tay của hắn mà đưa báo cáo kết quả khám bệnh cho cảnh sát.
“Mặc kệ có kết quả hay không, quan trọng là cái thái độ cơ. Nếu như mỗi người đều cảm thấy lên tòa án thật phiền phức thì người chịu thiệt vẫn mãi là người chịu thiệt, còn kẻ tác quái thì lại càng lộng hành. Tôi đã thấy nhiều kẻ như vợ chồng Vương Đại Cương lắm rồi. Loại người này thoạt nhìn sồn sồn như thế nhưng một khi bị cảnh sát tìm tới là nhũn ra ngay.”
Nghe xong lời Tư Đồ, Thành Chu thấy quá chí lý. Thế nên lúc đưa kết quả kiểm tra cho cảnh sát, anh nhà hiên ngang chính nghĩa mà nói rằng: “Tôi không trông mong vợ chồng Vương Đại Cương sẽ bồi thường tôi tiền thuốc men này nọ. Bản thân tôi cũng không cần, nhưng tôi hi vọng bọn hắn sẽ bị trừng phạt đích đáng. Bọn hắn phải hiểu rõ đây là đất nước của luật pháp, không phải nơi bọn hắn muốn làm gì thì làm.”
Cảnh sát gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn lưu số điện thoại liên lạc thật kĩ và sẽ thông báo cho hắn ngay sau khi có kết quả.
Sự tình đến đây là kết thúc.
“Hồng Diệp đâu rồi? Nói là đi tìm đồ ăn mà sao đến giờ vẫn chưa trở lại?” Thành Chu mặc dù biết con của hắn không giống với trẻ con bình thường, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Tư Đồ cười cười, hiện ra thực thể, vừa muốn mở miệng bảo hắn không cần lo lắng, sau lại tạm dừng lại một chút rồi sửa thành: “Để tôi đi tìm thử xem. Cậu ngồi đợi ở đây, đừng chạy lung tung nhé, bọn tôi sẽ trở về ngay thôi.”
Thành Chu bất đắc dĩ, đành ngồi xuống ghế đợi trên hành lang bệnh viện.
Ngồi xuống không đầy một lát, anh nhà bắt đầu ngáp.
Một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi ra từ phòng khám đối diện, kiểm tra cửa phòng, dùng chìa khóa khóa lại rồi đi qua trước mặt Thành Chu.
Thành Chu cảm thấy có gì đó không đúng, bèn suy nghĩ một chút… Đúng rồi, hắn vừa mới nhìn thấy một bệnh nhân đi vào cơ mà, sao lại không thấy người đó đi ra vậy?
Chắc có lẽ người nọ đã đi ra lúc hắn nói chuyện với cảnh sát mà hắn không để ý thôi.
Thành Chu không hề để bụng việc này, ôm vai nhàm chán quay đầu nhìn chung quanh một lần.
Nơi này là tầng ba của bệnh viện, khoa chấn thương chỉnh hình nằm gọn ở tầng này. Bình thường khoa chấn thương chỉnh hình cũng không mở cửa vào thời điểm này, nếu có chấn thương này nọ thì cũng khám gấp ở tầng một, nhưng vì hắn muốn chụp X-quang nên mới được gọi lên tầng ba.
Thành Chu nhìn hành lang vắng lặng đến hiu quạnh, chợt thấy hối hận. Lẽ ra hắn nên nói với Tư Đồ là mình sẽ xuống đợi ở đại sảnh tầng một mới đúng, ở đây chả có ai cả, đêm khuya mà ngồi ở chỗ này thử thách lòng can đảm thì hơi bị hẻo à nha.
Hắn hơi buồn ngủ một tí, một phần vì mệt mỏi, và một phần cũng vì bầu không khí trống vắng và lạnh lẽo đặc thù của chốn bệnh viện.
“Kẽo kẹt.” Cửa phòng khám đối diện bỗng vang lên một tiếng, thật giống như có ai đang vặn nắm đấm phía sau cửa vậy.
Thành Chu nhìn về hướng đối diện.
“Kẽo kẹt.” Lại một tiếng nữa…
Sau đó, cửa phòng khám lẳng lặng hé ra một nửa.
Bên trong tối đen…
Không có ai đi ra khỏi cửa…
Nhưng Thành Chu cảm giác có người nào đó đang lẩn mình trong bóng tối kia. Người đó như đang đứng cạnh cánh cửa mở hờ, nhưng lại giấu một nửa thân thể phía sau cánh cửa.
“Kẽo kẹt.” Cánh cửa còn lại của phòng khám cũng phát ra tiếng vang.
Thành Chu nhìn sang cánh cửa kia.
Cánh cửa kia cũng vô thanh vô tức mở ra.
Thành Chu đứng phắt dậy, hắn cảm thấy mình nên đến tầng một chờ đợi thì tốt hơn.
Nhưng hắn vừa mới đứng lên thì cánh cửa phòng khám kế bên cũng vang lên tiếng “kẽo kẹt” rồi từ từ mở ra.
Thành Chu ghì chặt hai nắm đấm. Cầu thang nằm ở ngay phía trước, chạy không đến mười giây đồng hồ là tới.
“Kẽo kẹt.” Lại là một cánh cửa mở ra.
Thành Chu cũng không nhìn hai bên nữa mà chạy thẳng đến cầu thang.
“Kẽo kẹt.”
“Kẽo kẹt.”
Từng cánh cửa lần lượt mở ra khi hắn chạy ngang qua.
Đến rồi! Cầu thang ngay tại trước mắt!
Thành Chu tăng tốc.
“Ba!”
Thành Chu thắng gấp, suýt nữa va vào Hồng Diệp đang đi lên cầu thang.
Thành Chu thấy con, chợt cảm thấy an tâm, liền hét to một tiếng: “Hồng Diệp!”
Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, “Ba làm sao vậy?”
“Mấy cánh cửa kia…” Thành Chu quay đầu lại, lúc nhìn thấy hành lang cũng là lúc cổ họng hắn nghẹn lại. Trong tầm nhìn của hắn lúc bấy giờ, tất cả cánh cửa đều đóng chặt kín.
A Như và trưởng tàu đứng trong hành lang, nhìn hắn đầy kì lạ.
Thành Chu bật hơi, xoa xoa trán. Gì thế này? Ảo giác ư? Hay ai đang cố ý doạ hắn?
Hồng Diệp nắm tay hắn, “Đi theo con.”
“Đi đâu? Nhóc mày có thấy Tư Đồ không? Gã đi tìm mày đó.” Thành Chu đi theo Hồng Diệp xuống lầu.
“Con không thấy gã. Con vừa tìm thấy một chỗ hay ho lắm, nói không chừng ba sẽ thích chỗ đó đấy.” Hồng Diệp nghiêng đầu nhếch miệng cười cười với hắn.
Thành Chu nói thầm, “Trong bệnh viện có nơi nào hay ho đâu. Ba cảnh cáo mày đấy, mày đừng hòng doạ ba mày, không là… coi chừng cái mông đấy!”
Hồng Diệp không nói gì, chỉ kéo hắn đi xuống dưới.
Thành Chu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hồng Diệp, “Sao tay của nhóc mày lạnh vậy? Nhóc bị lạnh à?”
Hồng Diệp lắc đầu.
Lòng Thành Chu bỗng dấy lên một cảm giác kì quặc, nhưng hắn không để ý mấy. Hồng Diệp ở bên cạnh hắn, hắn còn gì phải sợ?
Cầu thang rất dài, Thành Chu cảm thấy như mình đã đi một quãng đường dài dằng dặc suốt ba tầng lầu, nhưng thật ra hắn chỉ mới đến tầng hai mà thôi.
“Hồng Diệp, rốt cuộc nhóc mày muốn dẫn ba đi ở đâu?”
“Ba đi thì biết… Ke ke.”
“… Mày cười thấy ớn quá, nghe như gà mắc dây thun ấy.” Thành Chu chọc ghẹo con.
Hồng Diệp liếc hắn.
Thành Chu lỡ nhìn thấy ánh mắt con trai, trái tim bỗng sợ đến phát run lên.
Hắn vội đưa tay, hô một tiếng với linh bài trong túi áo: “Tư Đồ, Hồng Diệp trở về rồi. Anh cũng về mau đi.”
Thành Chu vừa gọi xong liền cảm thấy bàn tay bị siết chặt. Hồng Diệp đang ghì lấy tay hắn.
Cảm giác kì quặc cuộn trào trong lòng Thành Chu ngày càng dữ dội. Hắn cảm thấy Hồng Diệp như đang bước nhanh hơn, thế nhưng bọn hắn đến bây giờ vẫn chưa đi đến tầng một!
“Đúng rồi, Hồng Diệp, tiền vàng ba đưa cho nhóc còn thừa lại mấy đồng?” Thành Chu giả bộ hỏi vu vơ.
Hồng Diệp sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày hỏi lại: “Ba hỏi cái này để làm gì?”
“Ba muốn mua xe, nhưng trong túi không đủ tiền, muốn đổi thêm hai đồng tiền vàng nữa.”
“À, chờ trở về con nói cho ba sau.” Hồng Diệp kéo Thành Chu, thúc giục hắn: “Ba đi nhanh chút, chúng ta sắp tới rồi.”
Thành Chu dừng bước, miễn cưỡng cười nói: “Ấy da, ba nhớ ra rồi, hồi nãy bác sĩ bảo ba xuống tầng một lấy báo cáo khám bệnh, chúng ta đi đến đó trước được không?”
“Không được!” Hồng Diệp quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Thành Chu, “Ba đưa báo cáo khám bệnh cho cảnh sát rồi mà, còn đi lấy cái gì nữa?”
Thành Chu rất muốn hỏi nó… Làm sao nhóc mày biết ba đã đưa cho cảnh sát, nhóc thấy được sao?
Nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Đường cầu thang đi xuống tầng một dài hun hút. Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, bọn hắn rốt cục cũng thấy tấm biển tầng một.
Hồng Diệp dẫn Thành Chu rẽ ngoặt sang bên phải.
Thành Chu chưa từ bỏ ý định, còn muốn cố gắng một chút, bèn nói: “Hồng Diệp, ba muốn đi toilet trước, nhóc mày chờ ba một chút được không?”
“Được, phía trước có toilet, ba đi theo con.”
“Không, ba thấy nó ở bên trái cơ…” Thành Chu nói còn chưa dứt lời thì đã bị Hồng Diệp kéo sang hành lang bên phải.
Thành Chu gượng cười, “Hồng Diệp, nhóc mày mạnh ghê gớm thật.”
“Ke ke… Đến toilet rồi, ba vào đi.” Hồng Diệp dẫn hắn đến trước toilet thật.
Thành Chu nhìn toilet u ám, hắn lại không muốn đi vào nữa, bèn đứng lề mề tại cửa ra vào mà cười cười, “Ấy, tự nhiên ba không muốn vô nữa.”
Hồng Diệp quay đầu nhìn hắn.
Thành Chu tránh đi ánh mắt của nó. Lần đầu tiên, hắn phát hiện đôi mắt của Hồng Diệp lại đáng sợ đến thế, mặc dù hình dáng đôi mắt của nó trước giờ vẫn vậy.
“Vậy thì đi thôi, sắp đến nơi con tính dẫn ba đến rồi.” Hồng Diệp không tức giận, kéo Thành Chu đi tiếp về phía trước.
Thành Chu muốn rút bàn tay phải đang bị Hồng Diệp nắm chặt lại, nhưng Hồng Diệp siết mạnh quá, hắn cố hết sức vẫn không thể nào rút ra được.
Rất nhanh, Hồng Diệp đã dẫn hắn đến trước cửa một phòng khám bệnh.
Thành Chu nhìn lên bảng tên trên cửa phòng khám, trên đó viết Khoa nội III.
Hồng Diệp cầm chặt nắm đấm cửa, đẩy cửa ra.
Đây là một gian phòng giống như phòng khám bệnh bình thường.
(Có điều…)
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc