Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 93: Nghỉ ngơi
Nhưng nhìn lại tên này, sự nóng nảy trong lòng Lâm Hàn nhanh chóng bị đè xuống, hắn cần giữ tỉnh táo trong mọi trường hợp, có như thế mới phát huy được toàn bộ sức mạnh của bản thân. Với một Ninja, nóng giận chính là tối kỵ!
Đương nhiên, điều này cũng có lúc không đúng, nhưng chỉ trong vài trường hợp mà thôi!
Thanh niên mặc hoàng bào kia nhìn qua rất khí phách, rất oai hùng, hai tay chắp sau lưng, thần thái tràn đầy ngạo nghễ. Sự ngạo nghễ của hắn không phải là cái vẻ kiêu căng không coi người khác ra gì, mà là vẻ tự tin, tự tin tuyệt đối vào thực lực của bản thân, bởi... ánh mắt hắn nhìn Lâm Hàn, kể cả nhìn Lâm Ôn hay Hải Vô Yên, cả tên hòa thượng kia nữa, ánh mắt ấy đều chỉ có sự bình thản nhàn nhạt, giống như coi tất cả mọi người đều giống như nhau, không có gì khác biệt!
- Ngươi là ai? Cũng muốn cướp đoạt ma tinh sao? Muốn thì đến đây, ta cũng không ngại đánh thêm một trận nữa đâu!
Lâm Hàn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với thanh niên kia.
- Không phải! Ta không đến để đánh nhau!
Thanh niên kia hơi nhếch môi, cười lắc đầu:
- Ngươi rất lợi hại, ta thậm chí còn chưa nhìn rõ được thực lực của ngươi. Ta đã quan sát ngươi từ đầu, chắc hẳn ngươi còn chưa dùng tới một phần thực lực, đúng chứ?
Lâm Hàn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- Giới thiệu một chút! Ta là Kim Huyền! Ngũ Thái Tử của bộ tộc hoàng kim thần long, rừng rậm Táng Hồn! Ta đi ra không phải để chiến đấu với ngươi, mà chỉ để hỏi một câu, có phải ngươi chính là kẻ đã lấy đi Tam Bảo Thụ Căn của Phượng Sương Nghi phải không?
Lâm Hàn hơi giật mình.
Hắn định hỏi “Sao ngươi biết”. Nhưng lời đến miệng lại rút về, bởi nói ra như vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Nhưng... phản ứng của Lâm Hàn dù nhanh, nhưng cũng có vẻ hơi trễ rồi.
- Không cần chối! Ta ngửi thấy mùi của Thần quả trên người ngươi, chắc hẳn ngươi đã phục dụng Thần Căn, nên mới có thứ hương vị đặc trưng của Thần Quả như vậy. Ngươi cũng không cần có bất cứ căng thẳng gì, ta không có địch ý, chẳng qua... ta rất tò mò, phải là người thế nào mới dám gan to tày trời chọc vào con mụ điên Phượng Sương Nghi kia. Ha ha... quả nhiên không làm ta thất vọng.
Kim Huyền nhìn xoáy sâu vào Lâm Hàn, như muốn nhìn thấu hắn, nhưng có vẻ cuối cùng cũng không được như nguyện. Chỉ là, hắn vẫn cười tủm tỉm như thưởng thức một tác phẩm, khiến Lâm Hàn rất khó chịu.
Lâm Hàn trầm mặc.
Hắn biết, bây giờ có chối nữa cũng chẳng có tác dụng gì, bởi Kim Huyền đã nhận định, chắc chắn là hắn, có giải thích cũng không ý nghĩa. Huống chi, sự thực đúng là Lâm Hàn đã phục dụng Thần quả.
- Ngươi nên cẩn thận, lần này Phượng Sương Nghi không tới đây. Nàng ta đã phục dụng trái cây của Tam Bảo Thụ, đứng trước ngưỡng cửa đột phá to lớn trong đời. Nhưng một khi nàng ta đột phá... chậc chậc, ta cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra cả. Năng lực của một cường giả cấp Thần không phải là thứ để ta suy đoán!
- Vậy thôi! Tạm biệt, hy vọng khi thi đấu không phải gặp ngươi quá sớm, còn nữa, cẩn thận cả Long Hạo Nguyệt kia! Nữ nhân càng đẹp thì càng độc! Tuyệt lệ đến mức như nàng ta hay Phượng Sương Nghi thì càng là độc trong độc, đừng có bị vẻ ngoài mê hoặc! Ha ha ha...
Vừa cười rộ lên, Kim Huyền vừa từ tốn bước đi trong ánh nắng chiều vàng óng, để lại sau lưng cái bóng kéo dài như hình một con thần long uy vũ đang gào thét phi thiên!
Lâm Hàn liếc qua phương hướng Kim Huyền biến mất, lại nhìn qua hòa thượng vẫn đang đứng đó thành kính tụng kinh. Lắc lắc đầu, hắn cũng xoay người, dẫn theo Lâm Ôn và Hải Vô Yên đi mất.
Cho đến khi ba người Lâm Hàn cũng đã khuất bóng, hòa thượng kia mới dần dần mở mắt, ánh mắt thâm thúy như một bầu trời đêm đầy tinh quang, con mắt như nhìn thấu mọi sinh tử luân hồi, nhân quả tuần hoàn. Hắn chỉ nhẹ nhàng niệm một câu: “A di đà phật!”, sau đó thân hình chậm chạp từng bước một rời đi.
...
Quay lại với đội ba người Lâm Hàn.
- Ngọa hổ tàng long! Không ngờ... không chỉ một mình ta mới lựa chọn như vậy! Mới chỉ ngày đầu tiên đã đụng độ phải hai tên nguy hiểm như thế, đúng là thú vị!
Lâm Hàn vừa bước đi, vừa tủm tỉm cười, miệng lại lẩm bà lẩm bẩm khiến hai đứa phía sau rất là khó chịu.
- Đại ca, có thể nghỉ một chút không? Tiểu đệ của anh đang bị thương đó!
Lâm Ôn rất là đáng thương lên tiếng, trình bày hoàn cảnh với đại ca vô lương của mình.
Ách!
Lâm Hàn ngượng ngùng gãi đầu! Hắn cũng quên béng mất là Lâm Ôn vừa rồi đã bị thương, nếu không ai nhắc, có khi hắn cứ vậy mà đi đến lúc tối mất.
Ngắm nhìn sắc trời, lại nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm Hàn gật gật đầu nói:
- Vậy được, tối nay nghỉ ở đây trước đã! Chúng ta có tổng cộng ba ngày, đến mai lại đi tiếp cũng không sao.
Hải Vô Yên và Lâm Ôn nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, cả hai nhanh chóng lấy đồ đạc đã chuẩn bị trước ra, dựng lều cắm trại, động tác cực kỳ thuần thục, chỉ qua năm phút, mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy, bắt đầu thắp lửa nấu cơm.
Thực ra, hai người Hải Vô Yên và Lâm Ôn cũng không cần ăn cho lắm, với tu vi đến cấp Hoàng của họ, nhịn đói cả tháng cũng không thành vấn đề. Nhưng Lâm Hàn thì khác, hiện tại, lượng cơm ăn của hắn thậm chí còn tăng gấp ba lần trước đây, mặc dù cũng có thể nhịn, nhưng như thế rất khó chịu, mà Lâm Hàn thì không thể nào để bản thân khó chịu được, trừ phi bất đắc dĩ.
Thấy Lâm Hàn hào hứng bắc nồi ninh xương, tẩm ướp thịt, nhóm lửa chu đáo, hai người Lâm Ôn cũng không tiện làm hắn mất hứng. Lâm Ôn cũng lấy ra một viên đan dược, nhanh chóng nuốt xuống rồi ngồi xếp bằng, tập trung chữa thương.
Trong lúc chờ gia vị ngấm, Lâm Hàn cũng ngồi xuống, hai tay liên tục kết ra những ấn ký khó hiểu, trước mặt cũng bày ra vài quyển trục, mỗi một lần kết ấn xong, hắn lại ấn xuống một quyển trục. Cứ như thế, cuối cùng các quyển trục cũng tràn ngập ấn ký kỳ dị, được Lâm Hàn bố trí xung quanh khu vực cắm trại.
- Đại ca cũng am hiểu về trận pháp sao?
Hải Vô Yên thấy Lâm Hàn cũng đã xong việc, lúc này mới tò mò hỏi.
- À... ừ... Cũng coi như hiểu sơ!
Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng lười giải thích, bởi thứ hắn vừa sử dụng là thuật phong ấn của Ninja! Còn nhớ, khi đạt được thuật Phi Lôi Thần, Lâm Hàn cũng đồng thời nhận được thuật thông linh và thuật phong ấn trung cấp! Trước nay hắn đều bỏ không hai thứ này, thuật phong ấn có chăng chỉ áp dụng để làm thuật thức Phi Lôi Thần và chế tạo bùa nổ mà thôi!
Nhưng trong mấy tháng này, nhiều lúc tu luyện cũng mệt, mà ngồi nhàn rỗi lại càng mệt hơn, Lâm Hàn lại lôi mấy thứ mình có ra xem lại, để xem có chỗ nào áp dụng được không. Cuối cùng, hắn lại phát hiện ra nhiều thứ rất hay của thuật phong ấn!
Tạm thời không nói đến những thứ này, Lâm Hàn muốn để dành chúng, tạo bất ngờ cho đối thủ, khiến bọn họ trở tay không kịp!
- Đại ca, anh... đã sử dụng ma pháp gì? Tại sao em chưa bao giờ thấy, thậm chí còn chưa từng đọc qua? Thậm chí còn không thấy tinh thần lực tác động lên nguyên tố!
Hải Vô Yên ngồi bó gối bên đống lửa, hơi rụt rè hỏi.
Nàng biết, ai cũng muốn giữ bí mật về năng lực của mình. Bị điều tra ra thì cũng thôi, nhưng hỏi trực tiếp thế này thì... hình như hơi quá đáng.
- Không phải ma pháp! Là cách của riêng anh! Có nói chưa chắc em đã hiểu!
Lâm Hàn hơi bất đắc dĩ lắc đầu, từ chối giải thích!
Không phải là hắn không muốn, mà là lười. Giải thích chuyện này thực sự rất phức tạp, rất dài dòng. Nó còn dẫn đến cả một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác chưa từng xuất hiện trên đại lục. Với những người chưa biết gì, như Vũ Linh Hà hay Lan nhi, Lâm Hàn có thể trực tiếp truyền thụ, không lo có gì đó mâu thuẫn. Nhưng với một “tiểu cao thủ” như Hải Vô Yên, Lâm Hàn nói ra có khi lại khiến nàng càng thắc mắc hơn, càng phiền hơn nữa, vậy thì hỏng bét.
“Nàng hỏi thêm là chuyện nhỏ! Khiến nhận thức của nàng lệch lạc mới là chuyện lớn!” Lâm Hàn rất là vô liêm sỉ ngụy biện cho bản thân!
Hít sâu một hơi, Hải Vô Yên hơi buồn bực thu mình lại. Nàng không hỏi nữa, vì nàng biết như vậy cũng không hay. Thực ra, nàng và Lâm Hàn cũng mới chỉ quen biết có một ngày. Nếu không có mối liên kết bởi Lâm Ôn, có lẽ đến bây giờ nàng còn chưa biết hắn là ai nữa.
- Thực ra, dù hệ thống tu luyện khác nhau, nhưng cách công kích lại không khác! Anh không am hiểu về phong thuật, nhưng thủy thuật thì cũng coi như có chút tâm đắc! Ví như... nước hội tụ đủ mạnh, vậy thì lực xuyên thấu chưa chắc thua gì thần tiễn, hoặc như, nước có thể tạo lực cản, vô hiệu hóa công kích của đối thủ, nước càng sánh đặc thì lực cản càng mạnh. Ngoài ra... nước lạnh đi thì tạo thành băng tuyết, nước nóng lên thì tạo thành sương khói, tất cả... đều là để khống chế môi trường chiến đấu! Đối với anh, nếu môi trường chiến đấu không ủng hộ mình, thì mình phải chế tạo ra môi trường thích hợp nhất để giao chiến. Có như vậy mới giữ được lợi thế,... Mà thôi mà thôi, có lẽ đó chỉ là dành cho riêng anh, anh cũng đâu phải ma pháp sư đâu!
Lâm Hàn đang hăng say miêu tả, đột nhiên thấy Hải Vô Yên cau mày càng chặt, như có điều gì khó nghĩ. Hắn dứt khoát ngậm miệng, để tránh ảnh hưởng đến lối tư duy của nàng, gây ra những sai lầm.
Aiz, ca rốt cuộc cũng không phải là một giáo viên xứng chức a! Ca đâu có biết truyền dạy cái gì mới là tốt đâu?
Sau một lúc, Lâm Ôn cũng mở mắt ra, hắn đã trị liệu xong. Phải nói, thánh dược trị liệu của Lâm gia cũng không phải dạng tầm thường, chỉ mới đó thôi mà thương thế do nghịch chuyển khí huyết của Lâm Ôn đã hoàn toàn bình phục rồi.
Còn Hải Vô Yên, nàng có vẻ cũng đã bình thường trở lại, nhưng thần thái vẫn có vẻ suy tư.
Còn Lâm Hàn, hắn lúc này đang hạnh phúc chiến đấu với đám thức ăn của mình. Nhìn cái tướng ăn như rồng cuộn hổ ngồi của hắn, Lâm Ôn nhất thời chẳng nhận ra cái tướng cao thủ khinh miệt thương sinh vừa rồi ở đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng chẳng biết phải nói cái gì cho phải, lời ra đến miệng chỉ là:
- Đại ca, rốt cuộc hiện tại tu vi của anh là gì?
- Nhoàm nhoàm nhoàm!
- Đại ca!
- Nhoàm nhoàm...
- Đại ca! Tiểu đệ đang hỏi nè! Đại ca! Ách!
Lâm Ôn suýt nữa thì nổi nóng, nhưng nhìn thấy hành động của Lâm Hàn, hắn lại suýt chút nữa ngã ngửa.
Trên tay Lâm Hàn đang cầm một cái đùi rất ư là thơm ngon, trên đó còn viết một chữ “Thánh”! Và đại ca đáng kính của hắn thì như hổ đói cào xé lấy cái đùi, như muốn nuốt trọn tất cả thức ăn vào miệng vậy.
Hành động trẻ con như vậy khiến Lâm Ôn suýt nữa nổi khùng, chỉ có Hải Vô Yên phía sau là tỏ ra kinh ngạc, trong mắt mở lớn, giống như hiểu ra hàm ý nào đó...
Ăn... thánh! Là vậy sao?
Đương nhiên, điều này cũng có lúc không đúng, nhưng chỉ trong vài trường hợp mà thôi!
Thanh niên mặc hoàng bào kia nhìn qua rất khí phách, rất oai hùng, hai tay chắp sau lưng, thần thái tràn đầy ngạo nghễ. Sự ngạo nghễ của hắn không phải là cái vẻ kiêu căng không coi người khác ra gì, mà là vẻ tự tin, tự tin tuyệt đối vào thực lực của bản thân, bởi... ánh mắt hắn nhìn Lâm Hàn, kể cả nhìn Lâm Ôn hay Hải Vô Yên, cả tên hòa thượng kia nữa, ánh mắt ấy đều chỉ có sự bình thản nhàn nhạt, giống như coi tất cả mọi người đều giống như nhau, không có gì khác biệt!
- Ngươi là ai? Cũng muốn cướp đoạt ma tinh sao? Muốn thì đến đây, ta cũng không ngại đánh thêm một trận nữa đâu!
Lâm Hàn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với thanh niên kia.
- Không phải! Ta không đến để đánh nhau!
Thanh niên kia hơi nhếch môi, cười lắc đầu:
- Ngươi rất lợi hại, ta thậm chí còn chưa nhìn rõ được thực lực của ngươi. Ta đã quan sát ngươi từ đầu, chắc hẳn ngươi còn chưa dùng tới một phần thực lực, đúng chứ?
Lâm Hàn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- Giới thiệu một chút! Ta là Kim Huyền! Ngũ Thái Tử của bộ tộc hoàng kim thần long, rừng rậm Táng Hồn! Ta đi ra không phải để chiến đấu với ngươi, mà chỉ để hỏi một câu, có phải ngươi chính là kẻ đã lấy đi Tam Bảo Thụ Căn của Phượng Sương Nghi phải không?
Lâm Hàn hơi giật mình.
Hắn định hỏi “Sao ngươi biết”. Nhưng lời đến miệng lại rút về, bởi nói ra như vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Nhưng... phản ứng của Lâm Hàn dù nhanh, nhưng cũng có vẻ hơi trễ rồi.
- Không cần chối! Ta ngửi thấy mùi của Thần quả trên người ngươi, chắc hẳn ngươi đã phục dụng Thần Căn, nên mới có thứ hương vị đặc trưng của Thần Quả như vậy. Ngươi cũng không cần có bất cứ căng thẳng gì, ta không có địch ý, chẳng qua... ta rất tò mò, phải là người thế nào mới dám gan to tày trời chọc vào con mụ điên Phượng Sương Nghi kia. Ha ha... quả nhiên không làm ta thất vọng.
Kim Huyền nhìn xoáy sâu vào Lâm Hàn, như muốn nhìn thấu hắn, nhưng có vẻ cuối cùng cũng không được như nguyện. Chỉ là, hắn vẫn cười tủm tỉm như thưởng thức một tác phẩm, khiến Lâm Hàn rất khó chịu.
Lâm Hàn trầm mặc.
Hắn biết, bây giờ có chối nữa cũng chẳng có tác dụng gì, bởi Kim Huyền đã nhận định, chắc chắn là hắn, có giải thích cũng không ý nghĩa. Huống chi, sự thực đúng là Lâm Hàn đã phục dụng Thần quả.
- Ngươi nên cẩn thận, lần này Phượng Sương Nghi không tới đây. Nàng ta đã phục dụng trái cây của Tam Bảo Thụ, đứng trước ngưỡng cửa đột phá to lớn trong đời. Nhưng một khi nàng ta đột phá... chậc chậc, ta cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra cả. Năng lực của một cường giả cấp Thần không phải là thứ để ta suy đoán!
- Vậy thôi! Tạm biệt, hy vọng khi thi đấu không phải gặp ngươi quá sớm, còn nữa, cẩn thận cả Long Hạo Nguyệt kia! Nữ nhân càng đẹp thì càng độc! Tuyệt lệ đến mức như nàng ta hay Phượng Sương Nghi thì càng là độc trong độc, đừng có bị vẻ ngoài mê hoặc! Ha ha ha...
Vừa cười rộ lên, Kim Huyền vừa từ tốn bước đi trong ánh nắng chiều vàng óng, để lại sau lưng cái bóng kéo dài như hình một con thần long uy vũ đang gào thét phi thiên!
Lâm Hàn liếc qua phương hướng Kim Huyền biến mất, lại nhìn qua hòa thượng vẫn đang đứng đó thành kính tụng kinh. Lắc lắc đầu, hắn cũng xoay người, dẫn theo Lâm Ôn và Hải Vô Yên đi mất.
Cho đến khi ba người Lâm Hàn cũng đã khuất bóng, hòa thượng kia mới dần dần mở mắt, ánh mắt thâm thúy như một bầu trời đêm đầy tinh quang, con mắt như nhìn thấu mọi sinh tử luân hồi, nhân quả tuần hoàn. Hắn chỉ nhẹ nhàng niệm một câu: “A di đà phật!”, sau đó thân hình chậm chạp từng bước một rời đi.
...
Quay lại với đội ba người Lâm Hàn.
- Ngọa hổ tàng long! Không ngờ... không chỉ một mình ta mới lựa chọn như vậy! Mới chỉ ngày đầu tiên đã đụng độ phải hai tên nguy hiểm như thế, đúng là thú vị!
Lâm Hàn vừa bước đi, vừa tủm tỉm cười, miệng lại lẩm bà lẩm bẩm khiến hai đứa phía sau rất là khó chịu.
- Đại ca, có thể nghỉ một chút không? Tiểu đệ của anh đang bị thương đó!
Lâm Ôn rất là đáng thương lên tiếng, trình bày hoàn cảnh với đại ca vô lương của mình.
Ách!
Lâm Hàn ngượng ngùng gãi đầu! Hắn cũng quên béng mất là Lâm Ôn vừa rồi đã bị thương, nếu không ai nhắc, có khi hắn cứ vậy mà đi đến lúc tối mất.
Ngắm nhìn sắc trời, lại nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm Hàn gật gật đầu nói:
- Vậy được, tối nay nghỉ ở đây trước đã! Chúng ta có tổng cộng ba ngày, đến mai lại đi tiếp cũng không sao.
Hải Vô Yên và Lâm Ôn nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, cả hai nhanh chóng lấy đồ đạc đã chuẩn bị trước ra, dựng lều cắm trại, động tác cực kỳ thuần thục, chỉ qua năm phút, mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy, bắt đầu thắp lửa nấu cơm.
Thực ra, hai người Hải Vô Yên và Lâm Ôn cũng không cần ăn cho lắm, với tu vi đến cấp Hoàng của họ, nhịn đói cả tháng cũng không thành vấn đề. Nhưng Lâm Hàn thì khác, hiện tại, lượng cơm ăn của hắn thậm chí còn tăng gấp ba lần trước đây, mặc dù cũng có thể nhịn, nhưng như thế rất khó chịu, mà Lâm Hàn thì không thể nào để bản thân khó chịu được, trừ phi bất đắc dĩ.
Thấy Lâm Hàn hào hứng bắc nồi ninh xương, tẩm ướp thịt, nhóm lửa chu đáo, hai người Lâm Ôn cũng không tiện làm hắn mất hứng. Lâm Ôn cũng lấy ra một viên đan dược, nhanh chóng nuốt xuống rồi ngồi xếp bằng, tập trung chữa thương.
Trong lúc chờ gia vị ngấm, Lâm Hàn cũng ngồi xuống, hai tay liên tục kết ra những ấn ký khó hiểu, trước mặt cũng bày ra vài quyển trục, mỗi một lần kết ấn xong, hắn lại ấn xuống một quyển trục. Cứ như thế, cuối cùng các quyển trục cũng tràn ngập ấn ký kỳ dị, được Lâm Hàn bố trí xung quanh khu vực cắm trại.
- Đại ca cũng am hiểu về trận pháp sao?
Hải Vô Yên thấy Lâm Hàn cũng đã xong việc, lúc này mới tò mò hỏi.
- À... ừ... Cũng coi như hiểu sơ!
Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng lười giải thích, bởi thứ hắn vừa sử dụng là thuật phong ấn của Ninja! Còn nhớ, khi đạt được thuật Phi Lôi Thần, Lâm Hàn cũng đồng thời nhận được thuật thông linh và thuật phong ấn trung cấp! Trước nay hắn đều bỏ không hai thứ này, thuật phong ấn có chăng chỉ áp dụng để làm thuật thức Phi Lôi Thần và chế tạo bùa nổ mà thôi!
Nhưng trong mấy tháng này, nhiều lúc tu luyện cũng mệt, mà ngồi nhàn rỗi lại càng mệt hơn, Lâm Hàn lại lôi mấy thứ mình có ra xem lại, để xem có chỗ nào áp dụng được không. Cuối cùng, hắn lại phát hiện ra nhiều thứ rất hay của thuật phong ấn!
Tạm thời không nói đến những thứ này, Lâm Hàn muốn để dành chúng, tạo bất ngờ cho đối thủ, khiến bọn họ trở tay không kịp!
- Đại ca, anh... đã sử dụng ma pháp gì? Tại sao em chưa bao giờ thấy, thậm chí còn chưa từng đọc qua? Thậm chí còn không thấy tinh thần lực tác động lên nguyên tố!
Hải Vô Yên ngồi bó gối bên đống lửa, hơi rụt rè hỏi.
Nàng biết, ai cũng muốn giữ bí mật về năng lực của mình. Bị điều tra ra thì cũng thôi, nhưng hỏi trực tiếp thế này thì... hình như hơi quá đáng.
- Không phải ma pháp! Là cách của riêng anh! Có nói chưa chắc em đã hiểu!
Lâm Hàn hơi bất đắc dĩ lắc đầu, từ chối giải thích!
Không phải là hắn không muốn, mà là lười. Giải thích chuyện này thực sự rất phức tạp, rất dài dòng. Nó còn dẫn đến cả một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác chưa từng xuất hiện trên đại lục. Với những người chưa biết gì, như Vũ Linh Hà hay Lan nhi, Lâm Hàn có thể trực tiếp truyền thụ, không lo có gì đó mâu thuẫn. Nhưng với một “tiểu cao thủ” như Hải Vô Yên, Lâm Hàn nói ra có khi lại khiến nàng càng thắc mắc hơn, càng phiền hơn nữa, vậy thì hỏng bét.
“Nàng hỏi thêm là chuyện nhỏ! Khiến nhận thức của nàng lệch lạc mới là chuyện lớn!” Lâm Hàn rất là vô liêm sỉ ngụy biện cho bản thân!
Hít sâu một hơi, Hải Vô Yên hơi buồn bực thu mình lại. Nàng không hỏi nữa, vì nàng biết như vậy cũng không hay. Thực ra, nàng và Lâm Hàn cũng mới chỉ quen biết có một ngày. Nếu không có mối liên kết bởi Lâm Ôn, có lẽ đến bây giờ nàng còn chưa biết hắn là ai nữa.
- Thực ra, dù hệ thống tu luyện khác nhau, nhưng cách công kích lại không khác! Anh không am hiểu về phong thuật, nhưng thủy thuật thì cũng coi như có chút tâm đắc! Ví như... nước hội tụ đủ mạnh, vậy thì lực xuyên thấu chưa chắc thua gì thần tiễn, hoặc như, nước có thể tạo lực cản, vô hiệu hóa công kích của đối thủ, nước càng sánh đặc thì lực cản càng mạnh. Ngoài ra... nước lạnh đi thì tạo thành băng tuyết, nước nóng lên thì tạo thành sương khói, tất cả... đều là để khống chế môi trường chiến đấu! Đối với anh, nếu môi trường chiến đấu không ủng hộ mình, thì mình phải chế tạo ra môi trường thích hợp nhất để giao chiến. Có như vậy mới giữ được lợi thế,... Mà thôi mà thôi, có lẽ đó chỉ là dành cho riêng anh, anh cũng đâu phải ma pháp sư đâu!
Lâm Hàn đang hăng say miêu tả, đột nhiên thấy Hải Vô Yên cau mày càng chặt, như có điều gì khó nghĩ. Hắn dứt khoát ngậm miệng, để tránh ảnh hưởng đến lối tư duy của nàng, gây ra những sai lầm.
Aiz, ca rốt cuộc cũng không phải là một giáo viên xứng chức a! Ca đâu có biết truyền dạy cái gì mới là tốt đâu?
Sau một lúc, Lâm Ôn cũng mở mắt ra, hắn đã trị liệu xong. Phải nói, thánh dược trị liệu của Lâm gia cũng không phải dạng tầm thường, chỉ mới đó thôi mà thương thế do nghịch chuyển khí huyết của Lâm Ôn đã hoàn toàn bình phục rồi.
Còn Hải Vô Yên, nàng có vẻ cũng đã bình thường trở lại, nhưng thần thái vẫn có vẻ suy tư.
Còn Lâm Hàn, hắn lúc này đang hạnh phúc chiến đấu với đám thức ăn của mình. Nhìn cái tướng ăn như rồng cuộn hổ ngồi của hắn, Lâm Ôn nhất thời chẳng nhận ra cái tướng cao thủ khinh miệt thương sinh vừa rồi ở đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng chẳng biết phải nói cái gì cho phải, lời ra đến miệng chỉ là:
- Đại ca, rốt cuộc hiện tại tu vi của anh là gì?
- Nhoàm nhoàm nhoàm!
- Đại ca!
- Nhoàm nhoàm...
- Đại ca! Tiểu đệ đang hỏi nè! Đại ca! Ách!
Lâm Ôn suýt nữa thì nổi nóng, nhưng nhìn thấy hành động của Lâm Hàn, hắn lại suýt chút nữa ngã ngửa.
Trên tay Lâm Hàn đang cầm một cái đùi rất ư là thơm ngon, trên đó còn viết một chữ “Thánh”! Và đại ca đáng kính của hắn thì như hổ đói cào xé lấy cái đùi, như muốn nuốt trọn tất cả thức ăn vào miệng vậy.
Hành động trẻ con như vậy khiến Lâm Ôn suýt nữa nổi khùng, chỉ có Hải Vô Yên phía sau là tỏ ra kinh ngạc, trong mắt mở lớn, giống như hiểu ra hàm ý nào đó...
Ăn... thánh! Là vậy sao?
Tác giả :
Hóng Heart