Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 31: Bị bắt bài
Tổng cộng qua năm giờ rưỡi.
Lâm Hàn chỉ sử dụng năm giờ rưỡi để chạy một vòng quanh núi Cửu Long Sơn. Tốc độ này đã hơn người chạy nhanh nhất thời điểm hiện tại tới gần một giờ.
Chạy về đến mặt phía Bắc, Lâm Hàn chỉ liếc thoáng qua đám người đã tăng lên thành tám, rồi lại tiếp tục cắm đầu chạy. Thời gian cho hắn không còn nhiều để chần chừ nữa.
Một vòng cần năm giờ rưỡi…
Mà tổng cộng Lâm Hàn chỉ có hai mươi hai giờ mà thôi!
Không đúng!
Nói là chạy ba vòng, nhưng thực tế cũng chỉ có hai vòng rưỡi mà thôi. Sau khi chạy xong hai vòng, lần cuối cùng chỉ chạy đến bãi đá phía Nam là có thể bắt đầu leo núi, lên đến hang động mê cung được rồi!
Được! Cố gắng lên!
Tốc độ của Lâm Hàn phút chốc tăng thêm đôi chút, di chuyển làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng dù vậy, thứ hai, Lâm Hàn cũng mất đến sáu giờ mới hoàn thành! Thời gian cho hắn chỉ còn chưa được một nửa!
Lúc này, số người tập kết đã càng ngày càng đông, càng ngày càng nhiều người chú ý đến cách di chuyển kỳ lạ của Lâm Hàn, có kẻ không thèm để ý, có người khinh bỉ nó thô kệch, nhưng hầu hết là tràn ngập tò mò.
Lại mất thêm hai giờ rưỡi nữa.
Lúc này, Lâm Hàn đã đứng trước vách đá dựng đứng ở mặt Nam.
Ngước nhìn độ cao hơn hai nghìn mét, Lâm Hàn thầm hít sâu một hơi, chờ đợi một chút để hoàn toàn khôi phục thể lực cùng chakra.
Hắn dừng lại, mọi người cũng cảm thấy bình thường. Lâm Hàn cũng là người cả thôi, chạy liên tục như vậy mà hắn không mệt, vậy thì là quái vật chứ không phải người!
Chỉ là… hắn sẽ leo lên núi này bằng cách nào?
Kim nhạn công? Bích hổ du tường? Người đứng đây cũng đã từng sử dụng mấy loại khinh công này để leo lên vách đá, có thể nói là các lộ hiển thần thông, mỗi người một vẻ. Không biết tên “thi muộn” này có thủ đoạn gì đặc biệt?
Câu trả lời của Lâm Hàn nhanh chóng được đưa ra.
Vẫn là chạy!
Dùng một tư thế trái quy tắc vật lý, cứ như thế chạy băng băng trên vách đá dựng đứng 90 độ so với mặt đất!
- Không thể nào!
- Mẹ kiếp! Đây là chiêu trò quái quỷ gì?
- Từ bé ta cũng chưa nghe được có thứ thân pháp nào quái dị thế này!
…
Hàng loạt âm thanh thốt lên, ngay cả các vị sư phụ cũng đã bắt đầu nghiêm túc chăm chú nhìn hình ảnh Lâm Hàn. Họ cũng bắt đầu cảm thấy, đệ tử này không đơn giản!
Nhưng chỉ tiếc… Aiz, tên kiếm si trên kia chưa chắc đã nể nang gì. Nhất là với kẻ đến muộn như Lâm Hàn, có lẽ hắn sẽ càng gây khó khăn hơn!
Trong hang động.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt như đao gọt, đầy rắn rỏi và kiên nghị, đôi mắt sắc lẹm như bảo kiếm đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Có lẽ cũng hết người rồi!
Người cuối cùng trèo lên đây đã là năm giờ trước! Các đệ tử Kim Cương Đường, có kém cỏi nhất thì cũng chỉ mất khoảng hơn một ngày là đã hoàn thành việc leo trèo, đến thử sức với mê cung! Còn đến giờ phút này mà vẫn chưa hoàn thành, vậy thì có lẽ hắn cũng không cần ở lại Kim Cương Đường nữa.
Chuẩn bị thu dọn đồ đạc, người đàn ông đứng lên định rời đi.
Đúng lúc này.
Yaaaaaaa…
Một tiếng thét dài vang vọng cả thiên không, tiếp theo đó, một thiếu niên chừng mười tám tuổi lao bắn lên sơn động. Chỉ là hình như khống chế không tốt, vừa vào cửa động, hắn đã mất thăng bằng ngã chổng vó ra đất, có vẻ cực kỳ chật vật.
Lâm Hàn phủi phủi tro bụi trên người, cực kỳ rắm thối chửi rủa:
- Móa! Móa! Không ngờ thiếu gia anh minh một đời mà cũng có lúc mất mặt thế này! Mọe, làm éo gì mà cao thế? Tý nữa thì hụt hơi không chạy nổi…
Đúng là vách đá này hơi cao một tý, Lâm Hàn phải chạy một mạch không ngừng nghỉ lên trên hang động, ngay cả giảm tốc để thở cũng không được, vì vậy mà hắn cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu. Đến đoạn cuối, Lâm Hàn đã trút hơi thở cuối cùng… à nhầm, là dồn một hơi cuối cùng để “bứt tốc”, vọt lên đến hang động thì không phanh lại kịp, hình thành tư thế chật vật đầy tro bụi thế này.
Người đàn ông nhíu mày nhìn Lâm Hàn đang bất mãn chửi rủa, hắn cũng cảm thấy không chịu nổi nữa, trầm giọng nói:
- Ngươi là đệ tử tham gia kiểm tra?
Lâm Hàn rùng mình, lúc này mới nhớ còn có người đứng đây. Hắn gãi gãi đầu, mặt ra vẻ cười ngu, ngượng ngùng nói:
- Vâng! Sư phụ! Trò đến muộn, nên…
- Im ngay! – Người đàn ông quát lên:
- Không cần ngươi giải thích! Đã đến muộn thì phải vượt qua ta mới có thể đi tiếp! Đến đây đi, chỉ cần đánh trúng ta, ngươi sẽ được đi tiếp!
Người đàn ông lúc này đã thấy tức thật rồi! Các đệ tử khác, một là chỉ cần chịu một kiếm nhẹ nhàng của hắn, hoặc là làm cho hắn rời khỏi vị trí là đã có thể vượt qua. Nhưng Lâm Hàn đến quá muộn, lại thêm tác phong không hợp mắt nên hắn quyết định loại bỏ Lâm Hàn.
Một kẻ đến muộn thế này thì thực lực có thể đến đâu? Với sự cao ngạo của người đàn ông, Lâm Hàn cơ bản là không thể nào đánh trúng hắn!
Bởi hắn đã nhìn ra tu vi võ đạo và cả ma pháp của Lâm Hàn đúng là chưa đâu vào đâu cả!
Nhưng nếu hắn coi thường Lâm Hàn, vậy thì hắn nhầm to rồi, tu vi của Lâm Hàn đâu có dựa vào tinh thần lực hay chân khí để đánh giá, cái hắn dựa vào là một loại năng lượng khác biệt, là Chakra!
Hơn nữa Chakra cũng chưa phải là tất cả, “thuật” cũng là một nửa khác của Ninja!
Người đàn ông nói xong, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm, tay nắm chắc kiếm, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn nói:
- Xuất chiêu đi!
Lâm Hàn cũng biết, đây là thủ tục! Chỉ là hắn không biết người đàn ông vì không vừa mắt hắn nên đã nâng độ khó lên. Nếu không, Lâm Hàn đã chửi ầm lên rồi.
Yaaaa
Mặt tỏ ra ngơ ngác, Lâm Hàn chạy chầm chậm như một tên lưu manh đầu đường, lao về phía người đàn ông. Hắn tung ra một quyền cực kỳ tầm thường, nhằm vào ngực của đối thủ.
Người đàn ông ban đầu còn khinh thường, nhưng chỉ phút chốc, thần thái hắn đã hơi biến đổi, thân hình mau lẹ né sang một bên.
Rầm!
Đúng như dự đoán, vách đá sau lưng hắn va chạm với nắm đấm của Lâm Hàn, ngay lập tức sụp xuống, vỡ ra thành trăm mảnh. Lực phá hoại khủng bố như vậy khiến người đàn ông cũng phải vuốt mồ hôi lạnh.
Dù thế, người đàn ông lại nhanh chóng lấy lại thái độ khinh bỉ nói:
- Coi thường ngươi rồi! Lực rất lớn, chỉ tiếc không có kỹ xảo gì!
Người đàn ông này một lời đã nói đúng chỗ yếu của Lâm Hàn!
Quái Lực Quyền, uy lực nhất ở hai chữ “quái lực”, ngoài ra thì chẳng có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ là đấm, đá, trực lai trực khứ, đơn giản như vậy mà thôi!
Cao thủ chân chính hướng về sự đơn giản, vì họ có khả năng hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng Lâm Hàn còn chưa phải cao thủ, thậm chí hắn còn phải dựa vào sự quỷ dị để làm sức mạnh, vì thế thứ đơn giản như Quái Lực Quyền thực tế lại trái ngược với con đường của hắn!
Nhưng Lâm Hàn vẫn chưa có biểu cảm gì hoảng hốt. Vung tay lên, một cơn mưa ám khí tập kích về phía người đàn ông, khiến không gian trong hang động đã tối nay lại càng thêm đen đặc.
- Vừa rồi thì quá đơn giản, bây giờ thì lại quá yếu ớt!
Người đàn ông nhàn nhạt nhận xét, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ nhẹ nhàng vung lên, tất cả ám khí đã bị đánh dạt sang hai bên.
Chợt!
Tròng mắt người đàn ông hơi co rút lại, hắn nhìn thấy Lâm Hàn hóa thành một tia chớp, biến mất ngay trước mắt hắn.
Vù!
Một cơn gió nhẹ lướt tới sau lưng người đàn ông. Hắn như mọc mắt sau lưng, kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới quyền đầu của Lâm Hàn.
Chíu!
Tia chớp lại lóe lên, Lâm Hàn lại biến mất một lần nữa. Lần này là ngay trước mặt người đàn ông, một quyền nhằm thẳng vào đan điền của hắn.
Lúc này, người đàn ông đã xuất kiếm về phía sau, thu lại không kịp, tình thế có vẻ cực kỳ bất lợi cho hắn. Chỉ là, Lâm Hàn không thấy được bất cứ sự bối rối nào trên mặt người đàn ông này cả.
Bịch!
Lâm Hàn thấy cổ tay tê rần, không chịu điều khiển mà chệch xuống đất.
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm bên tay trái, đập trúng vào cổ tay Lâm Hàn. Lực đạo không nhẹ, khiến chiêu thức của Lâm Hàn bị chệch hướng.
Rầm!
Mặt đất dưới chân người đàn ông nứt toác, đất đá nổ tung, bay tứ tán. Người đàn ông cũng tranh thủ lùi lại ba bước, chăm chú nhìn Lâm Hàn.
Tên này… không đơn giản!
Đây là nhận xét tích cực đầu tiên của người đàn ông về Lâm Hàn.
Thấy người đàn ông lùi lại, Lâm Hàn biết mình đã mất đi tiên cơ. Hắn nhanh chóng lùi lại, hai tay liên tục kết ấn.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Phụp!
Quả nhiên!
Thổ Lưu Bích vừa dựng lên, một mũi kiếm sắc lạnh đã xuyên thấu qua nó. Mặc dù Thổ Lưu Bích không cản kiếm lại được, nhưng có thể cản chủ nhân thanh kiếm. Lâm Hàn cũng tranh thủ thay đổi thủ ấn, thi triển Mộc Độn - Thụ Phược Vinh Táng.
Dây leo quỷ dị mọc lên trên bức tường đất, nhanh chóng quấn quanh chuôi kiếm, trói chặt nó lại, thậm chí còn lan dần về phía tay của người đàn ông.
Kiếm si hừ lạnh một tiếng, kiếm chiêu xoay chuyển, từ thế đâm chuyển sang thế chém, nhẹ nhàng cắt đôi Thổ Lưu Bích như cắt đậu phụ, ngay cả dây leo cũng theo đó bị chặt đứt.
Cắt đôi tường đất, kiếm của hắn cũng bắt đầu lòe lòe ánh sáng lạnh lẽo. Trong mắt Lâm Hàn, kiếm kia như biến thành mười thanh, trăm thanh, ngàn thanh, phô thiên cái địa tấn công về phía hắn, giống như muốn chém hắn thành muôn mảnh.
Thời cơ!
Phi Lôi Thần Thuật!
Tia sáng trắng hiện lên, Lâm Hàn đã xuất hiện sau lưng kiếm si, một quyền toàn lực gào thét tấn công tới cột sống hắn.
Phập!
Lâm Hàn cảm thấy bàn tay mình đau nhói!
Máu tí tách chảy ra.
Một kiếm… thanh kiếm không biết từ bao giờ đã được thu lại, không biết từ bao giờ cắm xuyên qua bàn tay hắn, cắm xuống đất!
- Ngươi thua! – Kiếm si lạnh lùng nói.
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, âm thầm cảm nhận đau đớn trên tay.
- Biết ngươi thua ở đâu không? – Kiếm si tiếp tục hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu, có vẻ cực kỳ chán nản, đồng thời con mắt nhìn kiếm si, như muốn tìm ra lý do:
- Vì ngươi bị ta bắt bài! – Kiếm si nhẹ nhàng nói, kiếm vẫn chưa hề rút ra:
- Ta biết một số kẻ quỷ dị không kém ngươi, nhưng ta đều đã đánh bại bọn họ! Đơn giản là vì những kẻ như ngươi có một đặc điểm chung: rất nhát đòn! Nói đơn giản thì là các ngươi không dám va chạm trực tiếp, luôn dùng đủ các loại chiêu số kỳ quái làm kẻ địch bối rối, sau đó thừa cơ tung đòn chí mạng. Ta nói không sai chứ?
Lâm Hàn gật đầu chấp nhận.
Kiếm si lại nói tiếp:
- Trong đời không phải lúc nào cũng như ý muốn! Ngươi lên kế hoạch để không va chạm vẫn chiến thắng, nhưng đối thủ sẽ có cách bắt ngươi phải đối đầu trực diện. Giống như lần này, ta chỉ tung hư chiêu, ngươi đã tự lao đầu vào. Tất nhiên, khi đó, ngươi phải có thủ đoạn để cứng đối cứng với bọn họ, như vậy mới có thể an toàn lui lại, tính kế tấn công lần khác. Hiện tại ngươi bị ta bắt bài, nhưng lại không thể cứng đối cứng với ta, ta dùng kiếm, ngươi dùng quyền, quyền chạm với kiếm, ngươi thấy cái nào bị tổn thương trước?
- Tay ngươi đã bị tổn thương, liệu ngươi có còn thi triển ra thủ ấn để khống chế đất và dây leo không? Hiện tại, nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ là việc trong tích tắc mà thôi!
Lâm Hàn lặng im nhai nuốt lời của Kiếm si, trong đầu hắn cũng có một chút gì đó như thức tỉnh, cũng không phải không có lý do gì mà hầu hết võ giả đều sử dụng vũ khí, là bởi vì dùng vũ khí giao chiến luôn có lợi thế hơn rất nhiều.
Trong Naruto, hầu hết nhân vật đều không sử dụng vũ khí, điều này cũng làm Lâm Hàn không chú ý đến vũ khí cho lắm, cho tới hiện tại, hầu hết hắn vẫn luôn dùng tay không chiến đấu!
Nhưng nơi đây không phải là thế giới Naruto, đây là dị thế giới, nơi mà chiến đấu bằng vũ khí đã được đưa lên đỉnh cao, là nơi mà nếu ngươi không có vũ khí, người thiệt thòi chỉ là bản thân ngươi mà thôi!
Nếu Lâm Hàn chỉ chuyên về nhẫn thuật, vậy thì hắn có thể học tập ma pháp sư. Nhưng Lâm Hàn không thích như vậy, hắn là một người tôn thờ chiến sĩ toàn diện, nghĩa là đánh gần đánh xa đều được. Hắn không muốn quá phụ thuộc vào một thủ đoạn, nếu khi thủ đoạn đó mất linh, vậy thì hắn cũng chính thức xong đời.
Cận chiến… vũ khí!
Phải rồi!
Hai mắt Lâm Hàn sáng ngời, cảm kích nhìn kiếm si:
- Cảm ơn sư phụ đã chỉ điểm! Đệ tử nhớ rồi!
Kiếm si hài lòng gật gật đầu, thần thái như muốn nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”. Hắn đứng lên, thu kiếm vào vỏ, định né ra một con đường cho Lâm Hàn.
Chỉ là, chả biết từ lúc nào, cổ chân trái hắn đã bị dây leo vây quanh, hắn vừa đứng lên, dây leo đã thít chặt lại, không cho hắn di chuyển dù chỉ một bước…
Lâm Hàn chỉ sử dụng năm giờ rưỡi để chạy một vòng quanh núi Cửu Long Sơn. Tốc độ này đã hơn người chạy nhanh nhất thời điểm hiện tại tới gần một giờ.
Chạy về đến mặt phía Bắc, Lâm Hàn chỉ liếc thoáng qua đám người đã tăng lên thành tám, rồi lại tiếp tục cắm đầu chạy. Thời gian cho hắn không còn nhiều để chần chừ nữa.
Một vòng cần năm giờ rưỡi…
Mà tổng cộng Lâm Hàn chỉ có hai mươi hai giờ mà thôi!
Không đúng!
Nói là chạy ba vòng, nhưng thực tế cũng chỉ có hai vòng rưỡi mà thôi. Sau khi chạy xong hai vòng, lần cuối cùng chỉ chạy đến bãi đá phía Nam là có thể bắt đầu leo núi, lên đến hang động mê cung được rồi!
Được! Cố gắng lên!
Tốc độ của Lâm Hàn phút chốc tăng thêm đôi chút, di chuyển làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng dù vậy, thứ hai, Lâm Hàn cũng mất đến sáu giờ mới hoàn thành! Thời gian cho hắn chỉ còn chưa được một nửa!
Lúc này, số người tập kết đã càng ngày càng đông, càng ngày càng nhiều người chú ý đến cách di chuyển kỳ lạ của Lâm Hàn, có kẻ không thèm để ý, có người khinh bỉ nó thô kệch, nhưng hầu hết là tràn ngập tò mò.
Lại mất thêm hai giờ rưỡi nữa.
Lúc này, Lâm Hàn đã đứng trước vách đá dựng đứng ở mặt Nam.
Ngước nhìn độ cao hơn hai nghìn mét, Lâm Hàn thầm hít sâu một hơi, chờ đợi một chút để hoàn toàn khôi phục thể lực cùng chakra.
Hắn dừng lại, mọi người cũng cảm thấy bình thường. Lâm Hàn cũng là người cả thôi, chạy liên tục như vậy mà hắn không mệt, vậy thì là quái vật chứ không phải người!
Chỉ là… hắn sẽ leo lên núi này bằng cách nào?
Kim nhạn công? Bích hổ du tường? Người đứng đây cũng đã từng sử dụng mấy loại khinh công này để leo lên vách đá, có thể nói là các lộ hiển thần thông, mỗi người một vẻ. Không biết tên “thi muộn” này có thủ đoạn gì đặc biệt?
Câu trả lời của Lâm Hàn nhanh chóng được đưa ra.
Vẫn là chạy!
Dùng một tư thế trái quy tắc vật lý, cứ như thế chạy băng băng trên vách đá dựng đứng 90 độ so với mặt đất!
- Không thể nào!
- Mẹ kiếp! Đây là chiêu trò quái quỷ gì?
- Từ bé ta cũng chưa nghe được có thứ thân pháp nào quái dị thế này!
…
Hàng loạt âm thanh thốt lên, ngay cả các vị sư phụ cũng đã bắt đầu nghiêm túc chăm chú nhìn hình ảnh Lâm Hàn. Họ cũng bắt đầu cảm thấy, đệ tử này không đơn giản!
Nhưng chỉ tiếc… Aiz, tên kiếm si trên kia chưa chắc đã nể nang gì. Nhất là với kẻ đến muộn như Lâm Hàn, có lẽ hắn sẽ càng gây khó khăn hơn!
Trong hang động.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt như đao gọt, đầy rắn rỏi và kiên nghị, đôi mắt sắc lẹm như bảo kiếm đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Có lẽ cũng hết người rồi!
Người cuối cùng trèo lên đây đã là năm giờ trước! Các đệ tử Kim Cương Đường, có kém cỏi nhất thì cũng chỉ mất khoảng hơn một ngày là đã hoàn thành việc leo trèo, đến thử sức với mê cung! Còn đến giờ phút này mà vẫn chưa hoàn thành, vậy thì có lẽ hắn cũng không cần ở lại Kim Cương Đường nữa.
Chuẩn bị thu dọn đồ đạc, người đàn ông đứng lên định rời đi.
Đúng lúc này.
Yaaaaaaa…
Một tiếng thét dài vang vọng cả thiên không, tiếp theo đó, một thiếu niên chừng mười tám tuổi lao bắn lên sơn động. Chỉ là hình như khống chế không tốt, vừa vào cửa động, hắn đã mất thăng bằng ngã chổng vó ra đất, có vẻ cực kỳ chật vật.
Lâm Hàn phủi phủi tro bụi trên người, cực kỳ rắm thối chửi rủa:
- Móa! Móa! Không ngờ thiếu gia anh minh một đời mà cũng có lúc mất mặt thế này! Mọe, làm éo gì mà cao thế? Tý nữa thì hụt hơi không chạy nổi…
Đúng là vách đá này hơi cao một tý, Lâm Hàn phải chạy một mạch không ngừng nghỉ lên trên hang động, ngay cả giảm tốc để thở cũng không được, vì vậy mà hắn cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu. Đến đoạn cuối, Lâm Hàn đã trút hơi thở cuối cùng… à nhầm, là dồn một hơi cuối cùng để “bứt tốc”, vọt lên đến hang động thì không phanh lại kịp, hình thành tư thế chật vật đầy tro bụi thế này.
Người đàn ông nhíu mày nhìn Lâm Hàn đang bất mãn chửi rủa, hắn cũng cảm thấy không chịu nổi nữa, trầm giọng nói:
- Ngươi là đệ tử tham gia kiểm tra?
Lâm Hàn rùng mình, lúc này mới nhớ còn có người đứng đây. Hắn gãi gãi đầu, mặt ra vẻ cười ngu, ngượng ngùng nói:
- Vâng! Sư phụ! Trò đến muộn, nên…
- Im ngay! – Người đàn ông quát lên:
- Không cần ngươi giải thích! Đã đến muộn thì phải vượt qua ta mới có thể đi tiếp! Đến đây đi, chỉ cần đánh trúng ta, ngươi sẽ được đi tiếp!
Người đàn ông lúc này đã thấy tức thật rồi! Các đệ tử khác, một là chỉ cần chịu một kiếm nhẹ nhàng của hắn, hoặc là làm cho hắn rời khỏi vị trí là đã có thể vượt qua. Nhưng Lâm Hàn đến quá muộn, lại thêm tác phong không hợp mắt nên hắn quyết định loại bỏ Lâm Hàn.
Một kẻ đến muộn thế này thì thực lực có thể đến đâu? Với sự cao ngạo của người đàn ông, Lâm Hàn cơ bản là không thể nào đánh trúng hắn!
Bởi hắn đã nhìn ra tu vi võ đạo và cả ma pháp của Lâm Hàn đúng là chưa đâu vào đâu cả!
Nhưng nếu hắn coi thường Lâm Hàn, vậy thì hắn nhầm to rồi, tu vi của Lâm Hàn đâu có dựa vào tinh thần lực hay chân khí để đánh giá, cái hắn dựa vào là một loại năng lượng khác biệt, là Chakra!
Hơn nữa Chakra cũng chưa phải là tất cả, “thuật” cũng là một nửa khác của Ninja!
Người đàn ông nói xong, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm, tay nắm chắc kiếm, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn nói:
- Xuất chiêu đi!
Lâm Hàn cũng biết, đây là thủ tục! Chỉ là hắn không biết người đàn ông vì không vừa mắt hắn nên đã nâng độ khó lên. Nếu không, Lâm Hàn đã chửi ầm lên rồi.
Yaaaa
Mặt tỏ ra ngơ ngác, Lâm Hàn chạy chầm chậm như một tên lưu manh đầu đường, lao về phía người đàn ông. Hắn tung ra một quyền cực kỳ tầm thường, nhằm vào ngực của đối thủ.
Người đàn ông ban đầu còn khinh thường, nhưng chỉ phút chốc, thần thái hắn đã hơi biến đổi, thân hình mau lẹ né sang một bên.
Rầm!
Đúng như dự đoán, vách đá sau lưng hắn va chạm với nắm đấm của Lâm Hàn, ngay lập tức sụp xuống, vỡ ra thành trăm mảnh. Lực phá hoại khủng bố như vậy khiến người đàn ông cũng phải vuốt mồ hôi lạnh.
Dù thế, người đàn ông lại nhanh chóng lấy lại thái độ khinh bỉ nói:
- Coi thường ngươi rồi! Lực rất lớn, chỉ tiếc không có kỹ xảo gì!
Người đàn ông này một lời đã nói đúng chỗ yếu của Lâm Hàn!
Quái Lực Quyền, uy lực nhất ở hai chữ “quái lực”, ngoài ra thì chẳng có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ là đấm, đá, trực lai trực khứ, đơn giản như vậy mà thôi!
Cao thủ chân chính hướng về sự đơn giản, vì họ có khả năng hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng Lâm Hàn còn chưa phải cao thủ, thậm chí hắn còn phải dựa vào sự quỷ dị để làm sức mạnh, vì thế thứ đơn giản như Quái Lực Quyền thực tế lại trái ngược với con đường của hắn!
Nhưng Lâm Hàn vẫn chưa có biểu cảm gì hoảng hốt. Vung tay lên, một cơn mưa ám khí tập kích về phía người đàn ông, khiến không gian trong hang động đã tối nay lại càng thêm đen đặc.
- Vừa rồi thì quá đơn giản, bây giờ thì lại quá yếu ớt!
Người đàn ông nhàn nhạt nhận xét, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ nhẹ nhàng vung lên, tất cả ám khí đã bị đánh dạt sang hai bên.
Chợt!
Tròng mắt người đàn ông hơi co rút lại, hắn nhìn thấy Lâm Hàn hóa thành một tia chớp, biến mất ngay trước mắt hắn.
Vù!
Một cơn gió nhẹ lướt tới sau lưng người đàn ông. Hắn như mọc mắt sau lưng, kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới quyền đầu của Lâm Hàn.
Chíu!
Tia chớp lại lóe lên, Lâm Hàn lại biến mất một lần nữa. Lần này là ngay trước mặt người đàn ông, một quyền nhằm thẳng vào đan điền của hắn.
Lúc này, người đàn ông đã xuất kiếm về phía sau, thu lại không kịp, tình thế có vẻ cực kỳ bất lợi cho hắn. Chỉ là, Lâm Hàn không thấy được bất cứ sự bối rối nào trên mặt người đàn ông này cả.
Bịch!
Lâm Hàn thấy cổ tay tê rần, không chịu điều khiển mà chệch xuống đất.
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm bên tay trái, đập trúng vào cổ tay Lâm Hàn. Lực đạo không nhẹ, khiến chiêu thức của Lâm Hàn bị chệch hướng.
Rầm!
Mặt đất dưới chân người đàn ông nứt toác, đất đá nổ tung, bay tứ tán. Người đàn ông cũng tranh thủ lùi lại ba bước, chăm chú nhìn Lâm Hàn.
Tên này… không đơn giản!
Đây là nhận xét tích cực đầu tiên của người đàn ông về Lâm Hàn.
Thấy người đàn ông lùi lại, Lâm Hàn biết mình đã mất đi tiên cơ. Hắn nhanh chóng lùi lại, hai tay liên tục kết ấn.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Phụp!
Quả nhiên!
Thổ Lưu Bích vừa dựng lên, một mũi kiếm sắc lạnh đã xuyên thấu qua nó. Mặc dù Thổ Lưu Bích không cản kiếm lại được, nhưng có thể cản chủ nhân thanh kiếm. Lâm Hàn cũng tranh thủ thay đổi thủ ấn, thi triển Mộc Độn - Thụ Phược Vinh Táng.
Dây leo quỷ dị mọc lên trên bức tường đất, nhanh chóng quấn quanh chuôi kiếm, trói chặt nó lại, thậm chí còn lan dần về phía tay của người đàn ông.
Kiếm si hừ lạnh một tiếng, kiếm chiêu xoay chuyển, từ thế đâm chuyển sang thế chém, nhẹ nhàng cắt đôi Thổ Lưu Bích như cắt đậu phụ, ngay cả dây leo cũng theo đó bị chặt đứt.
Cắt đôi tường đất, kiếm của hắn cũng bắt đầu lòe lòe ánh sáng lạnh lẽo. Trong mắt Lâm Hàn, kiếm kia như biến thành mười thanh, trăm thanh, ngàn thanh, phô thiên cái địa tấn công về phía hắn, giống như muốn chém hắn thành muôn mảnh.
Thời cơ!
Phi Lôi Thần Thuật!
Tia sáng trắng hiện lên, Lâm Hàn đã xuất hiện sau lưng kiếm si, một quyền toàn lực gào thét tấn công tới cột sống hắn.
Phập!
Lâm Hàn cảm thấy bàn tay mình đau nhói!
Máu tí tách chảy ra.
Một kiếm… thanh kiếm không biết từ bao giờ đã được thu lại, không biết từ bao giờ cắm xuyên qua bàn tay hắn, cắm xuống đất!
- Ngươi thua! – Kiếm si lạnh lùng nói.
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, âm thầm cảm nhận đau đớn trên tay.
- Biết ngươi thua ở đâu không? – Kiếm si tiếp tục hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu, có vẻ cực kỳ chán nản, đồng thời con mắt nhìn kiếm si, như muốn tìm ra lý do:
- Vì ngươi bị ta bắt bài! – Kiếm si nhẹ nhàng nói, kiếm vẫn chưa hề rút ra:
- Ta biết một số kẻ quỷ dị không kém ngươi, nhưng ta đều đã đánh bại bọn họ! Đơn giản là vì những kẻ như ngươi có một đặc điểm chung: rất nhát đòn! Nói đơn giản thì là các ngươi không dám va chạm trực tiếp, luôn dùng đủ các loại chiêu số kỳ quái làm kẻ địch bối rối, sau đó thừa cơ tung đòn chí mạng. Ta nói không sai chứ?
Lâm Hàn gật đầu chấp nhận.
Kiếm si lại nói tiếp:
- Trong đời không phải lúc nào cũng như ý muốn! Ngươi lên kế hoạch để không va chạm vẫn chiến thắng, nhưng đối thủ sẽ có cách bắt ngươi phải đối đầu trực diện. Giống như lần này, ta chỉ tung hư chiêu, ngươi đã tự lao đầu vào. Tất nhiên, khi đó, ngươi phải có thủ đoạn để cứng đối cứng với bọn họ, như vậy mới có thể an toàn lui lại, tính kế tấn công lần khác. Hiện tại ngươi bị ta bắt bài, nhưng lại không thể cứng đối cứng với ta, ta dùng kiếm, ngươi dùng quyền, quyền chạm với kiếm, ngươi thấy cái nào bị tổn thương trước?
- Tay ngươi đã bị tổn thương, liệu ngươi có còn thi triển ra thủ ấn để khống chế đất và dây leo không? Hiện tại, nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ là việc trong tích tắc mà thôi!
Lâm Hàn lặng im nhai nuốt lời của Kiếm si, trong đầu hắn cũng có một chút gì đó như thức tỉnh, cũng không phải không có lý do gì mà hầu hết võ giả đều sử dụng vũ khí, là bởi vì dùng vũ khí giao chiến luôn có lợi thế hơn rất nhiều.
Trong Naruto, hầu hết nhân vật đều không sử dụng vũ khí, điều này cũng làm Lâm Hàn không chú ý đến vũ khí cho lắm, cho tới hiện tại, hầu hết hắn vẫn luôn dùng tay không chiến đấu!
Nhưng nơi đây không phải là thế giới Naruto, đây là dị thế giới, nơi mà chiến đấu bằng vũ khí đã được đưa lên đỉnh cao, là nơi mà nếu ngươi không có vũ khí, người thiệt thòi chỉ là bản thân ngươi mà thôi!
Nếu Lâm Hàn chỉ chuyên về nhẫn thuật, vậy thì hắn có thể học tập ma pháp sư. Nhưng Lâm Hàn không thích như vậy, hắn là một người tôn thờ chiến sĩ toàn diện, nghĩa là đánh gần đánh xa đều được. Hắn không muốn quá phụ thuộc vào một thủ đoạn, nếu khi thủ đoạn đó mất linh, vậy thì hắn cũng chính thức xong đời.
Cận chiến… vũ khí!
Phải rồi!
Hai mắt Lâm Hàn sáng ngời, cảm kích nhìn kiếm si:
- Cảm ơn sư phụ đã chỉ điểm! Đệ tử nhớ rồi!
Kiếm si hài lòng gật gật đầu, thần thái như muốn nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”. Hắn đứng lên, thu kiếm vào vỏ, định né ra một con đường cho Lâm Hàn.
Chỉ là, chả biết từ lúc nào, cổ chân trái hắn đã bị dây leo vây quanh, hắn vừa đứng lên, dây leo đã thít chặt lại, không cho hắn di chuyển dù chỉ một bước…
Tác giả :
Hóng Heart