Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 204: Người một nhà
Quá trình sau đó, là cả một đoạn thời gian thú tội của Lâm Hàn, kể chuyện từ khi mới bắt đầu quen biết Tuyết Thiên Lăng, cho đến khi chia cách, biết được thân phận của nàng,...
Hắn kể chuyện cực kỳ hăng say, miệng nở hoa sen, nói đến mức tôn Tuyết Thiên Lăng lên thành thánh nữ, tiên nữ, thần nữ, khiến Dương Đan Hòa liên tục che miệng cười trộm, còn Lâm Tuyệt thì lắc đầu ngán ngẩm.
Giữa giờ, ngoài mấy người ngồi đây, còn có thêm hai người nữa tới dự thính, một là Lâm Ôn, còn người nữa không ai khác chính là Hải Vô Yên.
Hai đứa này đúng là giật bắn cả mình khi nhìn thấy Lâm Hàn, sau đó đều rất ngoan ngoãn lựa chọn im lặng khi nhìn thấy tình huống trong phòng. Cả hai đi nhẹ nói khẽ đến bên Lâm Tuyệt, im lặng ngồi đó nhìn Lâm Hàn tấu hài.
- Được rồi, chuyện thì tôi cũng hiểu đại khái! Bây giờ đi ăn cơm đi đã! Cháu gái tôi cũng đói rồi!
Lâm Tuyệt mặt lạnh nói với Lâm Hàn, nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì. Theo tiếng hô của hắn, đám người làm đã chuẩn bị từ lâu nhanh chóng bưng bê đồ ăn lên, tiến hành một bữa tối gia đình.
Chỉ là... không khí trong bữa ăn cũng không được đúng lắm. Cả bàn lấy hai cha con không tim không phổi Lâm Hàn và Lâm Băng là càn quét nhanh nhất, giống như chưa nhận ra có gì không ổn, động tác và thần thái giống nhau như đúc từ một khuôn, thỉnh thoảng còn nổi lên tranh chấp với phần thua đương nhiên thuộc về Lâm Hàn. Dương Đan Hòa và Tuyết Thiên Lăng thì thủ thỉ nói gì đó với nhau, chủ yếu là mẹ hỏi con dâu trả lời, Hải Vô Yên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh dự thính. Lâm Tuyệt thì mặt lạnh như tiền ngồi quan sát, không nhìn ra là biểu tình gì, còn Lâm Ôn thì vỗ trán ngán ngẩm, thầm than vãn thằng anh trai ngu ngốc không có não của mình.
Tiệc tàn, Lâm Hàn cũng chỉ đành tiếc nuối vứt nốt mẩu xương gà xuống, trong miệng vẫn chưa hết thòm thèm. Mấy ngày nay mải miết tính toán làm việc, ăn uống cũng bị quên lãng rất nhiều, được ăn cơm nhà như bây giờ, cảm giác vẫn rất là hạnh phúc a.
Mấy người phụ nữ đã dẫn nhau đi đâu không biết, ngay cả bé con Lâm Băng cũng không ngoại lệ bị dẫn đi cùng. Lúc này, Lâm Hàn mới bắt đầu ý thức được sự tình có chút không ổn.
Bởi người hầu đã dọn đồ đi, nhưng Lâm Tuyệt và Lâm Ôn vẫn ngồi đó, một chút nhúc nhích cũng không có, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Lâm Hàn nhất thời bối rối không biết phải làm sao.
- Cha... có... có chuyện gì nữa không?
Lâm Hàn rụt rè hỏi, giống như con thỏ nhỏ nhút nhát sợ đầu sợ đuôi. Thái độ này chẳng khác gì tên thư sinh năm nào, từ bé đến lớn đều như vậy, khiến Lâm Tuyệt đã không biết bao nhiêu lần chửi hắn vô dụng.
Rầm!
Lâm Tuyệt cầm một chén rượu lên uống cạn, sau đó vỗ mạnh xuống bàn quát:
- Anh còn hỏi tôi chuyện gì? Anh không biết chuyện gì sao?
Lâm Hàn giật nảy cả mình, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ không vận chuyển kịp:
- Chuyện... chuyện gì ạ?
- Ngu xuẩn!
Lâm Tuyệt tức giận vỗ bàn một cái, định đứng lên chửi bới một trận. Nhưng nhanh chóng bị Lâm Ôn cản lại. Thằng em trai đã trưởng thành của Lâm Hàn cũng nhanh chóng đứng ra giải thích.
- Đại ca! Tuy rằng chuyện của chị dâu em đã hiểu thất bát, cũng thông cảm vô cùng, Băng nhi cũng rất đáng yêu. Nhưng anh có nghĩ đến chị Ân Tĩnh chưa? Năm năm nay chị Ân Tĩnh bỏ ngoài tai tất cả lời đàm tiếu, bỏ mặc thiên hạ, bỏ mặc Uy gia, một thân một mình chạy đến Lâm gia chăm sóc cho anh, còn chính miệng thừa nhận tất cả là tự nguyện chứ không vì gì khác. Thân phận của chị Ân Tĩnh là gì thì cả thiên hạ đều biết, đệ nhất mỹ nhân, đại tiểu thư Uy gia, đại lục đệ nhất thiên tài,... Hành động đó khác gì chứng thực mình là người của Lâm gia? Bây giờ anh lại mang một người khác về đây, để thiên hạ biết được, chị Ân Tĩnh còn có mặt mũi nào? Uy gia sẽ làm thế nào?
Lâm Hàn trầm mặc gãi gãi đầu, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.
Nghĩ lại... hình như mình lại sai rồi...
Trước đây còn nhìn thái độ của Lê Ân Tĩnh, cho rằng nàng không chấp nhặt chuyện này nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng hy sinh nhiều như vậy, lại chưa nhận về được gì, có thể không cảm thấy tiêu cực sao?
Chỉ trách mình lúc đó trong đầu chỉ toàn ý nghĩ về mẹ con Tuyết Thiên Lăng, lại sơ ý bỏ qua cảm xúc của nàng...
- Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Có cảm thấy dằn vặt không? Đây là cái giá của phong lưu! Bây giờ anh giỏi rồi, tự giải quyết cho tốt đi, tôi cũng không có bản lĩnh đối đầu với Uy gia để bảo vệ anh đâu! Còn nữa, đứa con dâu như Ân Tĩnh tôi nhận rồi, kiếm được đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành, lại có tài có đức, một lòng một dạ chăm lo như anh như vậy không dễ đâu. Anh không thấy thua thiệt người ta thì tôi cũng thấy xấu hổ vì anh! Hừ!
Lâm Ôn ngồi bên cạnh liên tục gật gù đồng ý, nào ngờ có nằm ngủ hắn cũng trúng đạn:
- Còn anh nữa! Một Vô Yên còn chưa đủ, ham hố công chúa Thần Tướng Chiến Quốc cái gì? Cả hai người các anh vừa câu mất hai thiên tài của Uy gia, vừa phong lưu theo cái kiểu đấy thì đại tộc như Uy gia chịu sao nổi? Hai bộ xương già bọn tôi chịu không thấu với con dâu đại tộc kiểu đó đâu! Tốt nhất các anh tự giải quyết cho tốt! Để mẹ các anh phải phiền lòng nữa thì có liều mạng già tôi cũng phải đánh cho hai thằng con bất hiếu này nát đít, nghe rõ chưa?
Lâm Ôn sợ hãi co đầu rút cổ, gật đầu lia lịa, chỉ sợ cha hiểu lầm mình không nghe lời thì chết.
Mắng một trận hả dạ, Lâm Tuyệt gật gù vuốt vuốt râu, rất là đắc ý nhìn hai con thỏ nhỏ trước mắt! Thấy chưa? Bản lĩnh ta không lớn, nhưng mà cường giả có số có má cũng phải cúi đầu sợ ta đánh nát mông! Há há... mình phục mình ghê! Ai ui, nhỡ tay bứt mất hai sợi râu, râu của ta a....
Bình phục lại cơn cuồng tiếu trong lòng, Lâm Tuyệt lại hắng giọng một cái nói tiếp:
- Được rồi! Còn chuyện nữa, thằng Hàn phải nhanh chóng đưa cháu nội về đây cho cha! Thằng bé sáu bảy tuổi đầu rồi mà đến mặt ông bà cũng chưa biết, còn ra thể thống gì? Còn thằng Ôn, học tập anh mày, nhanh chóng cho ra lò một hai đứa đây. Cha không có phúc được đón hai đứa cháu lớn chào đời, còn trông chờ mỗi mình mày thôi đấy! Hừ!
Nói xong câu cuối, Lâm Tuyệt rất phong tao phẩy tay áo bỏ đi, để lại anh em Lâm Hàn ở lại hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là sự đồng tình sâu đậm.
Thực ra, Lâm Hàn và Lâm Ôn vẫn còn một câu chưa nói ra, đó là... thực ra chuyện đón cháu chào đời, Lâm Hàn cũng có thể làm được a...
Nhưng khó lắm cha mới tha tội, giờ mà lắm mồm chẳng phải rước vạ vào thân sao?
Cha có thể bỏ qua không truy cứu Phong nhi đang ở đâu, Lâm Hàn đã phải bái trời bái phật lắm rồi. Hắn không muốn cha phải lo lắng thêm, bởi Phong nhi đang ở một nơi mà hắn hiện tại cũng không biết làm cách nào mới có thể cứu viện.
Chỉ là, Lâm Tuyệt làm sao mà không muốn hỏi cơ chứ? Nhưng hắn hiểu, với những gì Lâm Hàn đã thể hiện mấy năm trước, đủ chứng minh hiện tại hắn rất mạnh mẽ, thậm chí cả đệ nhất tài tuấn của học viện là Lâm Thế Tuyền cũng có thể sánh vai. Vậy mà hắn lại không thể cứu được Phong nhi, còn cần trở về tính kế, đủ thấy thế lực kia lớn thế nào. Thậm chí lớn đến mức Lâm Tuyệt không dám tưởng tượng.
Còn cả đứa con dâu kia nữa, từ đầu tới cuối Lâm Hàn vẫn luôn úp mở thân phận của nàng. Nhưng chắc cũng không phải là đơn giản gì, Lâm Tuyệt có thể đoán ra loáng thoáng từ câu chuyện mà hắn kể.
...
- Ha ha ha... Thằng oắt con ngày nào bây giờ lớn rồi ha! Cũng anh tuấn phong lưu tiêu sái như anh ngày nào! Há há há, đúng là không làm nhục mặt anh!
Cha đi rồi, Lâm Hàn bắt đầu phát điên cười hô hố vỗ vai Lâm Ôn tán thưởng. Cũng không phải nói chơi làm gì, Lâm Ôn hiện giờ đã trưởng thành, xứng đáng là nam thần đích thực. Không nói đến khí chất anh tư oai hùng, tràn ngập khí phách, mà chỉ riêng dung mạo anh tuấn đến trời đất ghen tỵ, nụ cười chói lọi như ánh dương kia cũng đã đủ khiến bao con tim mới lớn chết mê chết mệt rồi.
So với Lâm Ôn, Lâm Hàn đúng là xấu trai hơn nhiều, mặc dù so với mặt bằng chung, hắn cũng thuộc loại điển trai chứ không phải là xấu xí.
Ách... là anh em cùng cha cùng mẹ, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy a?
Lâm Hàn thầm phỉ nhổ ghen tỵ trong lòng.
- Xì!
Lâm Ôn trực tiếp xì mũi coi thường:
- Còn làm nhục mặt anh? Không phải nói khoác, Lâm Ôn này bây giờ cũng là nam thần số một học viện Cửu Long! Tu vi không phải đệ nhất nhưng mà đẹp trai thì đúng là vô địch. Há há... so với loại hạng hai như anh... Khà khà... cho phép tiểu đệ được khinh bỉ đại sư ca hai phát!
- Cái gì? Mày nói cái gì?
Lâm Hàn sừng sộ ập mặt tới.
- Nói cái gì còn cần hỏi lại sao? Em khuyên đại sư ca tốt nhất ra đường đừng nhận mình là anh trai của Lâm Ôn, tránh làm mất mặt tiểu đệ!
Lâm Ôn cũng nhe răng chống lại, hai khuôn mặt áp sát lại nhau, “chạm trán” theo đúng nghĩa đen.
- Á á á á...
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai phát ra từ phía sau. Nhìn lại, bốn người phụ nữ không biết từ bao giờ đã dắt nhau đi ra, trực tiếp chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Dương Đan Hòa vừa tức vừa vội chỉ vào hai người, lắp bắp không nói nên lời. Tuyết Thiên Lăng thở dài bịt lấy hai mắt đang ti hí của Lâm Băng. Hải Vô Yên thì lạnh lùng chọi gạch:
- Biến thái!
Lâm Băng dù bị bịt mắt cũng phải ráng mà gật đầu bồi thêm:
- Loạn luân!
Lâm Hàn và Lâm Ôn quay lại nhìn nhau đắm đuối một cái, hai đôi mắt biến thành hình hạt đậu, mồ hôi chảy dài trên trán, hai cái miệng nhếch lên cười ngu ngốc.
Một lúc sau...
Ọe ọe ọe...
Hai người đổ về hai hướng, trực tiếp nôn ọe hết đồ ăn vừa hưởng dụng không bao lâu ra. Lâm Hàn còn căm thù tung một cước vào mông Lâm Ôn, khiến hắn la oai oái bay bổng thêm ba mét, dùng một tư thế tiêu chuẩn gặm hết mấy lạng gạch nền vào miệng, trực tiếp choáng váng ngất xỉu.
Lâm Hàn nhìn Lâm Ôn, hận đến nghiến răng nghiến lợi thằng em bạc tình bạc nghĩa, cũng học theo tư thế kia, vờ vịt như bị dư lực thổi bay, chổng mông lên trời trực tiếp ngất xỉu không tỉnh dậy nổi.
Lần này đến lượt bốn người phụ nữ ngẩn ra, tám con mắt biến thành hình hạt đậu, toát mồ hôi trán...
Hắn kể chuyện cực kỳ hăng say, miệng nở hoa sen, nói đến mức tôn Tuyết Thiên Lăng lên thành thánh nữ, tiên nữ, thần nữ, khiến Dương Đan Hòa liên tục che miệng cười trộm, còn Lâm Tuyệt thì lắc đầu ngán ngẩm.
Giữa giờ, ngoài mấy người ngồi đây, còn có thêm hai người nữa tới dự thính, một là Lâm Ôn, còn người nữa không ai khác chính là Hải Vô Yên.
Hai đứa này đúng là giật bắn cả mình khi nhìn thấy Lâm Hàn, sau đó đều rất ngoan ngoãn lựa chọn im lặng khi nhìn thấy tình huống trong phòng. Cả hai đi nhẹ nói khẽ đến bên Lâm Tuyệt, im lặng ngồi đó nhìn Lâm Hàn tấu hài.
- Được rồi, chuyện thì tôi cũng hiểu đại khái! Bây giờ đi ăn cơm đi đã! Cháu gái tôi cũng đói rồi!
Lâm Tuyệt mặt lạnh nói với Lâm Hàn, nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì. Theo tiếng hô của hắn, đám người làm đã chuẩn bị từ lâu nhanh chóng bưng bê đồ ăn lên, tiến hành một bữa tối gia đình.
Chỉ là... không khí trong bữa ăn cũng không được đúng lắm. Cả bàn lấy hai cha con không tim không phổi Lâm Hàn và Lâm Băng là càn quét nhanh nhất, giống như chưa nhận ra có gì không ổn, động tác và thần thái giống nhau như đúc từ một khuôn, thỉnh thoảng còn nổi lên tranh chấp với phần thua đương nhiên thuộc về Lâm Hàn. Dương Đan Hòa và Tuyết Thiên Lăng thì thủ thỉ nói gì đó với nhau, chủ yếu là mẹ hỏi con dâu trả lời, Hải Vô Yên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh dự thính. Lâm Tuyệt thì mặt lạnh như tiền ngồi quan sát, không nhìn ra là biểu tình gì, còn Lâm Ôn thì vỗ trán ngán ngẩm, thầm than vãn thằng anh trai ngu ngốc không có não của mình.
Tiệc tàn, Lâm Hàn cũng chỉ đành tiếc nuối vứt nốt mẩu xương gà xuống, trong miệng vẫn chưa hết thòm thèm. Mấy ngày nay mải miết tính toán làm việc, ăn uống cũng bị quên lãng rất nhiều, được ăn cơm nhà như bây giờ, cảm giác vẫn rất là hạnh phúc a.
Mấy người phụ nữ đã dẫn nhau đi đâu không biết, ngay cả bé con Lâm Băng cũng không ngoại lệ bị dẫn đi cùng. Lúc này, Lâm Hàn mới bắt đầu ý thức được sự tình có chút không ổn.
Bởi người hầu đã dọn đồ đi, nhưng Lâm Tuyệt và Lâm Ôn vẫn ngồi đó, một chút nhúc nhích cũng không có, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Lâm Hàn nhất thời bối rối không biết phải làm sao.
- Cha... có... có chuyện gì nữa không?
Lâm Hàn rụt rè hỏi, giống như con thỏ nhỏ nhút nhát sợ đầu sợ đuôi. Thái độ này chẳng khác gì tên thư sinh năm nào, từ bé đến lớn đều như vậy, khiến Lâm Tuyệt đã không biết bao nhiêu lần chửi hắn vô dụng.
Rầm!
Lâm Tuyệt cầm một chén rượu lên uống cạn, sau đó vỗ mạnh xuống bàn quát:
- Anh còn hỏi tôi chuyện gì? Anh không biết chuyện gì sao?
Lâm Hàn giật nảy cả mình, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ không vận chuyển kịp:
- Chuyện... chuyện gì ạ?
- Ngu xuẩn!
Lâm Tuyệt tức giận vỗ bàn một cái, định đứng lên chửi bới một trận. Nhưng nhanh chóng bị Lâm Ôn cản lại. Thằng em trai đã trưởng thành của Lâm Hàn cũng nhanh chóng đứng ra giải thích.
- Đại ca! Tuy rằng chuyện của chị dâu em đã hiểu thất bát, cũng thông cảm vô cùng, Băng nhi cũng rất đáng yêu. Nhưng anh có nghĩ đến chị Ân Tĩnh chưa? Năm năm nay chị Ân Tĩnh bỏ ngoài tai tất cả lời đàm tiếu, bỏ mặc thiên hạ, bỏ mặc Uy gia, một thân một mình chạy đến Lâm gia chăm sóc cho anh, còn chính miệng thừa nhận tất cả là tự nguyện chứ không vì gì khác. Thân phận của chị Ân Tĩnh là gì thì cả thiên hạ đều biết, đệ nhất mỹ nhân, đại tiểu thư Uy gia, đại lục đệ nhất thiên tài,... Hành động đó khác gì chứng thực mình là người của Lâm gia? Bây giờ anh lại mang một người khác về đây, để thiên hạ biết được, chị Ân Tĩnh còn có mặt mũi nào? Uy gia sẽ làm thế nào?
Lâm Hàn trầm mặc gãi gãi đầu, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.
Nghĩ lại... hình như mình lại sai rồi...
Trước đây còn nhìn thái độ của Lê Ân Tĩnh, cho rằng nàng không chấp nhặt chuyện này nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng hy sinh nhiều như vậy, lại chưa nhận về được gì, có thể không cảm thấy tiêu cực sao?
Chỉ trách mình lúc đó trong đầu chỉ toàn ý nghĩ về mẹ con Tuyết Thiên Lăng, lại sơ ý bỏ qua cảm xúc của nàng...
- Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Có cảm thấy dằn vặt không? Đây là cái giá của phong lưu! Bây giờ anh giỏi rồi, tự giải quyết cho tốt đi, tôi cũng không có bản lĩnh đối đầu với Uy gia để bảo vệ anh đâu! Còn nữa, đứa con dâu như Ân Tĩnh tôi nhận rồi, kiếm được đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành, lại có tài có đức, một lòng một dạ chăm lo như anh như vậy không dễ đâu. Anh không thấy thua thiệt người ta thì tôi cũng thấy xấu hổ vì anh! Hừ!
Lâm Ôn ngồi bên cạnh liên tục gật gù đồng ý, nào ngờ có nằm ngủ hắn cũng trúng đạn:
- Còn anh nữa! Một Vô Yên còn chưa đủ, ham hố công chúa Thần Tướng Chiến Quốc cái gì? Cả hai người các anh vừa câu mất hai thiên tài của Uy gia, vừa phong lưu theo cái kiểu đấy thì đại tộc như Uy gia chịu sao nổi? Hai bộ xương già bọn tôi chịu không thấu với con dâu đại tộc kiểu đó đâu! Tốt nhất các anh tự giải quyết cho tốt! Để mẹ các anh phải phiền lòng nữa thì có liều mạng già tôi cũng phải đánh cho hai thằng con bất hiếu này nát đít, nghe rõ chưa?
Lâm Ôn sợ hãi co đầu rút cổ, gật đầu lia lịa, chỉ sợ cha hiểu lầm mình không nghe lời thì chết.
Mắng một trận hả dạ, Lâm Tuyệt gật gù vuốt vuốt râu, rất là đắc ý nhìn hai con thỏ nhỏ trước mắt! Thấy chưa? Bản lĩnh ta không lớn, nhưng mà cường giả có số có má cũng phải cúi đầu sợ ta đánh nát mông! Há há... mình phục mình ghê! Ai ui, nhỡ tay bứt mất hai sợi râu, râu của ta a....
Bình phục lại cơn cuồng tiếu trong lòng, Lâm Tuyệt lại hắng giọng một cái nói tiếp:
- Được rồi! Còn chuyện nữa, thằng Hàn phải nhanh chóng đưa cháu nội về đây cho cha! Thằng bé sáu bảy tuổi đầu rồi mà đến mặt ông bà cũng chưa biết, còn ra thể thống gì? Còn thằng Ôn, học tập anh mày, nhanh chóng cho ra lò một hai đứa đây. Cha không có phúc được đón hai đứa cháu lớn chào đời, còn trông chờ mỗi mình mày thôi đấy! Hừ!
Nói xong câu cuối, Lâm Tuyệt rất phong tao phẩy tay áo bỏ đi, để lại anh em Lâm Hàn ở lại hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là sự đồng tình sâu đậm.
Thực ra, Lâm Hàn và Lâm Ôn vẫn còn một câu chưa nói ra, đó là... thực ra chuyện đón cháu chào đời, Lâm Hàn cũng có thể làm được a...
Nhưng khó lắm cha mới tha tội, giờ mà lắm mồm chẳng phải rước vạ vào thân sao?
Cha có thể bỏ qua không truy cứu Phong nhi đang ở đâu, Lâm Hàn đã phải bái trời bái phật lắm rồi. Hắn không muốn cha phải lo lắng thêm, bởi Phong nhi đang ở một nơi mà hắn hiện tại cũng không biết làm cách nào mới có thể cứu viện.
Chỉ là, Lâm Tuyệt làm sao mà không muốn hỏi cơ chứ? Nhưng hắn hiểu, với những gì Lâm Hàn đã thể hiện mấy năm trước, đủ chứng minh hiện tại hắn rất mạnh mẽ, thậm chí cả đệ nhất tài tuấn của học viện là Lâm Thế Tuyền cũng có thể sánh vai. Vậy mà hắn lại không thể cứu được Phong nhi, còn cần trở về tính kế, đủ thấy thế lực kia lớn thế nào. Thậm chí lớn đến mức Lâm Tuyệt không dám tưởng tượng.
Còn cả đứa con dâu kia nữa, từ đầu tới cuối Lâm Hàn vẫn luôn úp mở thân phận của nàng. Nhưng chắc cũng không phải là đơn giản gì, Lâm Tuyệt có thể đoán ra loáng thoáng từ câu chuyện mà hắn kể.
...
- Ha ha ha... Thằng oắt con ngày nào bây giờ lớn rồi ha! Cũng anh tuấn phong lưu tiêu sái như anh ngày nào! Há há há, đúng là không làm nhục mặt anh!
Cha đi rồi, Lâm Hàn bắt đầu phát điên cười hô hố vỗ vai Lâm Ôn tán thưởng. Cũng không phải nói chơi làm gì, Lâm Ôn hiện giờ đã trưởng thành, xứng đáng là nam thần đích thực. Không nói đến khí chất anh tư oai hùng, tràn ngập khí phách, mà chỉ riêng dung mạo anh tuấn đến trời đất ghen tỵ, nụ cười chói lọi như ánh dương kia cũng đã đủ khiến bao con tim mới lớn chết mê chết mệt rồi.
So với Lâm Ôn, Lâm Hàn đúng là xấu trai hơn nhiều, mặc dù so với mặt bằng chung, hắn cũng thuộc loại điển trai chứ không phải là xấu xí.
Ách... là anh em cùng cha cùng mẹ, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy a?
Lâm Hàn thầm phỉ nhổ ghen tỵ trong lòng.
- Xì!
Lâm Ôn trực tiếp xì mũi coi thường:
- Còn làm nhục mặt anh? Không phải nói khoác, Lâm Ôn này bây giờ cũng là nam thần số một học viện Cửu Long! Tu vi không phải đệ nhất nhưng mà đẹp trai thì đúng là vô địch. Há há... so với loại hạng hai như anh... Khà khà... cho phép tiểu đệ được khinh bỉ đại sư ca hai phát!
- Cái gì? Mày nói cái gì?
Lâm Hàn sừng sộ ập mặt tới.
- Nói cái gì còn cần hỏi lại sao? Em khuyên đại sư ca tốt nhất ra đường đừng nhận mình là anh trai của Lâm Ôn, tránh làm mất mặt tiểu đệ!
Lâm Ôn cũng nhe răng chống lại, hai khuôn mặt áp sát lại nhau, “chạm trán” theo đúng nghĩa đen.
- Á á á á...
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai phát ra từ phía sau. Nhìn lại, bốn người phụ nữ không biết từ bao giờ đã dắt nhau đi ra, trực tiếp chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Dương Đan Hòa vừa tức vừa vội chỉ vào hai người, lắp bắp không nói nên lời. Tuyết Thiên Lăng thở dài bịt lấy hai mắt đang ti hí của Lâm Băng. Hải Vô Yên thì lạnh lùng chọi gạch:
- Biến thái!
Lâm Băng dù bị bịt mắt cũng phải ráng mà gật đầu bồi thêm:
- Loạn luân!
Lâm Hàn và Lâm Ôn quay lại nhìn nhau đắm đuối một cái, hai đôi mắt biến thành hình hạt đậu, mồ hôi chảy dài trên trán, hai cái miệng nhếch lên cười ngu ngốc.
Một lúc sau...
Ọe ọe ọe...
Hai người đổ về hai hướng, trực tiếp nôn ọe hết đồ ăn vừa hưởng dụng không bao lâu ra. Lâm Hàn còn căm thù tung một cước vào mông Lâm Ôn, khiến hắn la oai oái bay bổng thêm ba mét, dùng một tư thế tiêu chuẩn gặm hết mấy lạng gạch nền vào miệng, trực tiếp choáng váng ngất xỉu.
Lâm Hàn nhìn Lâm Ôn, hận đến nghiến răng nghiến lợi thằng em bạc tình bạc nghĩa, cũng học theo tư thế kia, vờ vịt như bị dư lực thổi bay, chổng mông lên trời trực tiếp ngất xỉu không tỉnh dậy nổi.
Lần này đến lượt bốn người phụ nữ ngẩn ra, tám con mắt biến thành hình hạt đậu, toát mồ hôi trán...
Tác giả :
Hóng Heart