Nhân Thú Loạn
Chương 8
Đặt Trovey xuống bờ cỏ ven hồ, Hắc Kim từ trên cao nhìn xuống ái nhân dưới thân, dùng bóng đen khổng lồ của mình che lấp mảnh không trung trên đỉnh đầu nó.
Trovey mê muội nhìn hắc báo đang đè lên người mình, vì cớ gì mà cậu lại mê luyến nó đến vậy? Trovey lúc này cũng dần hiểu rõ được vấn đề vốn luôn hoang mang trong tâm trí mình. Hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắc báo, trái tim cậu chỉ có thể khẳng định được một điều duy nhất: Nó chính là bầu trời của mình…
Cúi đầu, Hắc Kim vươn chiếc lưỡi thô ráp ra sức liếm hai hạt châu ngọc trên ngực Trovey, thấy chúng dần sưng lên dưới sự khiêu khích của mình, Hắc Kim cảm thấy khát vọng trong cơ thể cũng theo đó mà càng không ngừng gào thét.
Từ ngực dần dần đi xuống, Hắc Kim dùng đầu lưỡi phác họa thân thể của ái nhân, lướt theo một đường dài cuối cùng dừng lại trên thanh nha non nớt giữa hai chân Trovey. So với hậu huyệt vốn được tính khí thô to của Hắc Kim thường xuyên ‘chăm sóc’, chồi cây ngây thơ này hiển nhiên bị lạnh nhạt đã lâu rồi.
Từng chút từng chút dùng chiếc lưỡi đầy gai ráp của mình cẩn thận liếm từ gốc đến đầu, đầu nha thanh nộn bị Hắc Kim vân vê đến ửng đỏ, chồi cây vốn nhỏ bé yếu ớt cũng dần dần cương lên.
“Hức… Kim… … Dừng lại…” Trovey khó nhịn vươn tay nắm lấy đầu con báo đang chôn ở ngay giữa hai chân mình, muốn ngăn cản sự xâm chiếm của người yêu.
“Bảo bối, ngoan nào, em không hy vọng ta mất hứng chứ… đúng không?” Hắc Kim liếm liếm hai tay Trovey, dỗ dành: “Ngoan, nếu quá khó chịu, vậy cứ ôm chặt lấy lưng ta…”
Thoải mái gỡ bỏ sự chống cự của ái nhân, Hắc Kim tiếp tục chuyên tâm chơi đùa cành hoa đang lớn dần trước mắt.
“Ưm… A… Kim… Ta muốn… nữa… … Ư…” Sắc ửng hồng phủ đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Trovey chỉ còn biết túm chặt lấy lớp cỏ xanh dưới thân mình.
Thấy người yêu đã bị tình dục khống chế, Hắc Kim bắt đầu vì ‘tính phúc’ phía dưới của mình mà tiến hành bước kế tiếp.
Dùng mũi nhẹ nhàng cọ vào nơi giao hợp giữa hai chân Trovey, dụ hống người yêu mở lớn chân hơn nữa. Hoàn toàn đắm chìm trong sóng triều tình dục, Trovey một chút cũng không hề phát giác, thuận theo từng bước xâm chiếm của Hắc Kim mà càng thêm mở rộng hai chân của chính mình, nhắm chặt đôi mắt, thân thể khó nhịn cựa quậy trên phiến cỏ xanh.
Hắc Kim nhanh chóng dùng thân hình to lớn đè áp lên ái nhân, Trovey tứ chi khát cầu cũng nhanh chóng quấn lên bộ lông ấm áp, hai chân kẹp lấy vòng eo cường tráng của Hắc Kim, dựa vào trực giác ưỡn ngực dâng lên miệng nó.
Dùng sức liếm hạt châu xinh đẹp trước mặt, hai đóa hồng mai từ nụ hoa đạm sắc dần bung cánh nở rộ dưới sự đùa nghịch không ngừng của Hắc Kim.
Hung khí to lớn ướt sũng sớm đã chui ra khỏi túi, bừng bừng giương lên trong không khí, linh khẩu cương cứng nôn nóng tìm kiếm lối vào giữa hai đùi của người yêu, cảm nhận được động khẩu quen thuộc, Hắc Kim một cái động thân liền tiến thẳng vào.
“! … … …” Ý thức muốn kêu thét lại không thể cất lên thành tiếng, nghẹn lại nơi sâu trong lồng ngực Trovey, nỗi đau đớn kịch liệt khiến sương mù tình dục trước đó nháy mắt đã biến mất hầu như không còn.
Điên cuồng giãy giụa dưới thân con cự thú, cảm giác đau buốt tựa như bị thanh đoản kiếm đâm vào khiến Trovey cơ hồ muốn phát điên.
Sáp nhập thất bại, Hắc Kim dùng sức kiềm chế tính dục đang bừng bừng phấn chấn, lo lắng cúi đầu nhìn xuống nơi ‘ngọn nguồn tính phúc’ của mình.
Trovey lấy tay che kín nơi riêng tư, thấp giọng nức nở cự tuyệt sự dò xét của hắc báo.
“Bảo bối, để ta xem xem… Ngoan… Ta sẽ không thương tổn em đâu, tin tưởng ta… Mau mở chân ra, nâng mông lên nào…” Không có đôi tay linh hoạt của con người, Hắc Kim chỉ có thể dùng đầu khẽ cọ lên hai tay Trovey.
Trovey ủy khuất nức nở, đôi tay chần chờ thật lâu không muốn buông ra.
“Đều tại ngươi! Tên cầm thú này! Ai bảo ngươi làm nhiều như vậy chứ… A…” Nhìn đến hung khí dữ tợn của Hắc Kim lại hiên ngang đứng thẳng, Trovey sợ hãi co người giật lui lại. “Không thể làm nữa, còn làm nữa ta sẽ chết đó… Nhất định sẽ!”
Tình dục tràn đầy khiến tính nhẫn nại của Hắc Kim giảm sút, thanh âm cũng trở nên khàn hơn.
“Bảo bối, ta là của chồng của em… Em hẳn là nên tin lời ta… … Ta nói ta sẽ không thương tổn em…” Thấy Trovey vẫn sợ hãi nhìn dương cụ của mình, Hắc Kim thở dài: “Là em không cho ta đi tìm cách phát tiết khác, hiện giờ em hối hận sao?”
Trovey do dự nhìn Hắc Kim, cứ nghĩ đến chuyện nó giao phối với một sinh vật khác, trái tim Trovey lại quặn thắt như bị ai đó bóp nghẹn.
“Ta chỉ muốn xem vết thương của em thôi, ta sẽ không thương tổn em! Chẳng lẽ em không tin lời ta?” Hắc Kim lại nhắc lại, lý trí đã đến điểm giới hạn, gần tiếp xúc với bạo phát, cảm tưởng nếu Trovey còn ngần ngừ không để cho nó xem vết thương, nó sẽ thật sự lao vào cắn cậu!
Thấy sắc mặt Hắc Kim càng ngày càng xấu, Trovey đành run rẩy nằm ngửa trên bãi cỏ, mở lớn đôi chân, dùng tay nhẹ nhàng vén hai cánh mông ra, hiển lộ mật động ẩn ở giữa.
Hắc Kim cúi đầu cẩn thận nhìn bộ phận giao phối mà Trovey đang trưng ra trước mắt mình, tình trạng nơi đó quả thật có chút không ổn.
Cánh mông vốn trắng nõn do phải chịu sự ma xát trong thời gian dài mà vẫn chưa tan mất hồng ngân, lớp da non nớt nơi rãnh mông cũng bị mài rách, vừa nãy còn ngâm nước nên càng thêm trắng bệch, chỗ bị thương nghiêm trọng nhất đương nhiên chính là hậu huyệt mê người của Trovey. Lỗ nhỏ vốn xinh xắn như anh đào hiện tại đã sung huyết nghiêm trọng, sưng lớn như quả nhãn, li ti phiếm tơ máu.
Cảnh sắc dâm mỹ trước mắt khiến hạ phúc của Hắc Kim lại run rẩy từng hồi, cực đại đang giương thẳng phía ngoài cũng càng trướng to hơn, dâm dịch không ngừng rỉ xuống dưới.
Nhìn tính khí của Hắc Kim còn hung hãn hơn lúc nãy, Trovey sợ hãi vội lui thân về phía sau.
“Đừng nhúc nhích!” Hắc Kim vươn móng vuốt, đè lại đôi chân đang muốn khép vào của Trovey, vuốt thú to lớn lập tức để lại những vết hằn nhỏ trên bắp đùi trắng nõn của cậu.
Vội vàng thu chân lại, Hắc Kim vì những tổn thương mình gây ra cho người yêu mà ảo não, cúi đầu dịu dàng liếm liếm hậu huyệt sưng đỏ của cậu.
“Đau…” Trovey vẫn đang thấp giọng nức nở.
“Bên trong cũng đau sao?” Hắc Kim nhíu mày nhìn hậu huyệt sưng đến không còn hình dáng lúc đầu, bị thương nặng như vậy, xem ra quả thật không thể làm nữa.
“Ưm…” Trovey thẹn thùng gật gật đầu, buông hai tay ra khỏi cánh mông mình, ngược lại che đi sắc đỏ bừng đang hiện trên khuôn mặt, mà phân thân vốn do đau đớn mà uể oải kia không hiểu sao lại dần dần cương lên.
“Em vén huyệt khẩu ra, để ta nhìn tình trạng bên trong xem…”
“Không!” Trovey mở to hai mắt nhìn người yêu vừa phát ra mệnh lệnh.
A, trời ạ, sao nó có thể bắt mình làm chuyện tục tĩu như vậy chứ?!
“Ta muốn xem tình trạng bên trong, sau đó đi tìm thảo dược… Móng vuốt của ta sẽ làm bị thương đến em, cho nên em chỉ có thể tự mình vén ra cho ta xem thôi…”
“Sẽ đau…” Trovey biết Hắc Kim là vì muốn tốt cho mình, nhưng mà… chuyện này thật sự rất…
“Hiện tại đau một chút, dù sao vẫn còn hơn là sau này sinh mủ đúng không? Ta thật sự không hy vọng miệng vết thương của em bị nhiễm trùng…”
Cắn răng một cái, Trovey chậm rãi đưa ngón tay tới huyệt khẩu của mình. Nhẹ nhàng vuốt ve lớp thịt đang phồng lên, Trovey ủy khuất sụt sịt cái mũi.
Cẩn thận xoa xoa quanh huyệt khẩu, dùng bụng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào giữa quả nhãn, chậm rãi đút một đốt ngón tay vào.
Ngắm nhìn hậu huyệt đỏ tươi tựa như đóa hoa nở rộ dưới ngón tay của người yêu, đối với Hắc Kim mà nói thật đúng là một loại tra tấn, chịu không nổi quay đầu sang hướng khác, Hắc Kim cố gắng duy trì lý trí thanh tỉnh.
Trải qua quãng thời gian lâu tựa như một thế kỷ, Trovey ngập ngừng nói: “Được rồi… Ngươi… xem đi…”
Hít sâu một hơi, Hắc Kim xoay đầu lại nhìn về phía Trovey. Chỉ thấy cậu mở rộng đôi chân, cong mông lên, hai ngón tay cắm thật sâu vào huyệt nhỏ, banh lớn ra. Hậu môn sưng đỏ bị giãn rộng tựa như đôi môi gợi cảm đang hé mở của mỹ nhân, mang sự hấp dẫn không thể nói hết lời.
Cố gắng bắt mình bảo trì lý tính, Hắc Kim nhìn vào trong cái lỗ nhỏ chật hẹp âm u…
Thật may! Hắc Kim thở phào một hơi, mặc dù luôn ở trong tình trạng ma xát suốt thời gian dài, tràng bích nhuyễn nộn đương nhiên phải chịu nhiều tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, chỉ cần một ít thảo dược trị ngoại thương đơn giản là có thể chữa khỏi… Đã xem xét xong thương thế của người yêu, vấn đề bức thiết hiện tại đối với Hắc Kim lại trở về với cơn khát vọng đang dâng trào chỉ có tăng không có giảm của chính mình.
“Khá may… Miệng vết thương không nghiêm trọng như ta nghĩ… Ta… đi tìm cho em một ít thảo dược… Mấy ngày nữa thì ổn rồi.” Hắc Kim khẽ cắn môi, trong lòng vì mình mà cảm thấy bi ai: Tại sao ta lại thích loài người yếu ớt như vậy? Nếu ta có thể yêu mấy con báo cái kia thì khỏe rồi! Ít nhất ta sẽ không phải chịu đựng thống khổ vì không có chỗ phát tiết! Thế nhưng… cứ nhìn thấy Trovey, tính dục của mình lại nhân lên không biết bao nhiêu lần, thật sự không muốn thương tổn đến bảo bối của ta, chỉ là dục vọng lại cứ như vô đáy…
“Chờ đã… Ngươi đừng đi” Trovey nước mắt chưa ngưng, vội cất tiếng ngăn cản: “Ngươi… không được đi tìm con báo cái kia!”
“Trovey…” Đây là lần đầu tiên kể từ khi có được Trovey, Hắc Kim không gọi cậu là ‘bảo bối’: “Xin em nói lý một chút có được không?”
Xoay người, cố ý giả giọng bất mãn: “Không thể chạm vào em, lại không thể tìm những phương pháp khác để phát tiết… Em muốn ta phải làm sao đây?”
“Có thể… có thể dùng cách khác không?” Trovey ấp úng: “Ta… có thể dùng miệng…”
Không kịp đợi, Hắc Kim lập tức nhào lên, đè Trovey xuống. Trovey cẩn thận cúi người, đem cái miệng nhỏ nhắn để sát vào vật đang thẳng cứng kia.
Lần đầu tiên quan sát cực đại của Hắc Kim gần như vậy, thực khiến Trovey sợ hãi!
Đầu cực đại có hình tam giác sắc nhọn cứng rắn, móc câu bên trong đã dữ tợn giương ra phía ngoài, phần màng thịt đầy gai nhỏ đằng trước móc câu là màu trắng, rậm rạp che kín trên cọc trụ xù xì ở phía sau quy đầu.
Dùng sức nuốt nước miếng, Trovey sợ hãi cầm nhục cụ to lớn kia, khó khăn đưa cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng tiến đến gần.
Đã gần như phát điên, Hắc Kim mặc kệ Trovey thích ứng hay chưa, lập tức đem tính khí đói khát đâm vào cái miệng nhỏ ấm áp, cực đại thô lớn cơ hồ khiến quai hàm của Trovey suýt trật ra.
Trovey gian nan há miệng, tứ chi chấm đất quỳ gối dưới thân Hắc Kim, căn bản không thể nhúc nhích, bộ dáng giống như con thú nhỏ đang bú sữa thú mẹ vậy.
Dương cụ đâm vào rất sâu, Trovey thậm chí còn cảm nhận được linh khẩu bén nhọn của dương vật cơ hồ muốn luồn vào tận dạ dày. Móc câu cùng lớp màng ráp không lưu tình chút nào chà xát da thịt non mịn trong cổ họng, gây ra đau đớn, trong lòng Trovey thầm cầu nguyện tất cả chuyện này mau chóng chấm dứt.
Lao nhanh theo dục vọng khiến Hắc Kim không lâu sau đã bắt đầu giai đoạn phun trào, lượng ái dịch khổng lồ cứ thế dũng mãnh tràn vào nơi sâu nhất trong yết hầu của Trovey.
Quá trình bắn tinh kéo dài khiến Trovey nhanh chóng cảm thấy khó thở, cực đại nhét trong cổ họng phun ra ái dịch thẳng tiến xuống dạ dày, thậm chí không để cậu kịp nuốt, một phần thì lại trào ra khe hở ở khóe miệng cậu.
Rút ra hung vật vẫn đang kêu gào tìm kiếm giải phóng, Hắc Kim lo lắng nhìn Trovey quỳ rạp trên mặt đất cật lực ho khan, yêu thương liếm tấm lưng trần của cậu, không ngừng vỗ về.
“Em nên sớm thích ứng…” Hắc Kim bất đắc dĩ nói với Trovey.
Vô tình nhìn đến mị thịt đỏ mọng nơi hậu huyệt ở giữa mông Trovey, lý trí của Hắc Kim lại một lần nữa bị cường địch khiêu chiến.
Buông tha cho sự phản kháng đối với dục vọng, Hắc Kim vác Trovey đang cơ hồ muốn ho ra phổi đi tới bờ ôn tuyền.
Đặt nửa người trên của Trovey tựa vào tảng đá ven bờ, hạ thể ngâm trong suối nước, Hắc Kim hy vọng như vậy có thể giúp người yêu giảm thiểu sự thương tổn đến mức thấp nhất khi mình tiến vào.
Kịch liệt ho khan khiến Trovey nước mắt giàn giụa, đầu óc mơ hồ, toàn bộ gương mặt xinh đẹp đều mướt mồ hôi. Chợt thấy Hắc Kim chồm lên người mình, cậu còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên truyền đến một cơn đau buốt, cự vật của Hắc Kim đã chọc thủng cửa huyệt, chiếm đoạt lấy chính mình.
“A a a a… … A a a a a a a… … A…” Đau đớn khó có thể chịu đựng đã khiến Trovey không thể khóc nổi thành lời, chỉ đơn thuần là kinh thanh gào thét, cho đến khi khản cổ.
“Ngoan, lập tức sẽ không đau nữa!” Trải qua một lần phóng thích, Hắc Kim vẫn có thể miễn cưỡng khống chế được dục vọng luật động điên cuồng, đem gậy thịt gắt gao khảm trong thân thể Trovey, chờ đợi cơn sóng đau đớn đầu tiên qua đi.
Trong cơ thể cắm cự vật, cái mông không thể chạm đất, mất đi điểm tựa, Trovey chỉ có thể lựa chọn ôm chặt lấy thân Hắc Kim, đau đến không ngừng run rẩy.
“Đừng nhúc nhích… Xin ngươi… … đừng động nữa!” Trovey nức nở khẩn cầu, thanh âm khàn khàn khiến người nghe phải xót xa.
“Thả lỏng… Ngoan… Dựa theo lời ta dạy em trước kia vậy… hít vào… thở ra… … hít…”
Gian nan treo ở trên người Hắc Kim, cố gắng học theo tiết tấu nó bảo mà điều chỉnh hô hấp. Móc câu to lớn kiêu ngạo cắn chặt lấy da thịt trong cơ thể cậu, tuyên cáo quyền chiếm lĩnh, đầu óc Trovey đã hóa thành một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại nỗi đau đớn nơi mật huyệt nóng rát.
Mị thịt ấm áp chặt chẽ bao lấy cự vật của Hắc Kim, tràng bích khó chịu do có dị vật xâm lấn mà bất giác co rút lại, tất cả điều này đều mãnh liệt kích thích tính dục trong người con dã thú.
Một tiếng rống gầm, Hắc Kim mạnh đem cự vật của mình càng nhét sâu vào bên trong cơ thể người yêu.
“! … …”
Đau đớn không thể chống đỡ, nơi yếu ớt nhất phải hứng chịu sự công kích tàn nhẫn nhất, Trovey thật hy vọng mình có thể ngất đi, thế nhưng cơn đau buốt khắc cốt lại chỉ làm cho thần trí cậu càng thêm thanh tỉnh.
“Bảo bối… Em… … phải… quen…” Điên cuồng đỉnh lộng thân thể người yêu, Hắc Kim hiểu rõ nổi thống khổ của cậu, thế nhưng lại không biết làm sao được. “Ta… không thể chỉ… nhìn em mà không… … giữ lấy em…”
Trừu sáp đảo lộng khắp tràng ruột, Hắc Kim hy vọng có thể mau chóng tìm được điểm nhạy cảm có thể dẫn người yêu tiến tới cao trào. Kỳ quái chính là điểm nhạy cảm của Trovey được ẩn giấu cực kỳ bí mật, có mấy lần Hắc Kim đã hy vọng có thể trước khi lý trí biến mất tìm kiếm nó một chút, nhưng cuối cùng đều thất bại, sau khi cơn thanh tỉnh ngắn ngủi biến mất, chỉ còn lại có thú tính điên cuồng cùng thống khổ vô biên mà nó đem đến cho Trovey.
Ở đâu? … Ở đâu? … … Hắc Kim run rẩy khống chế dục vọng của mình, không cho tia lý trí cuối cùng biến mất trong thân thể trầm mê.
“Ư a… …” Một tiếng kêu rên không bình thường khiến Hắc Kim chú ý.
Giương hung khí dùng sức đâm tới điểm nhỏ kia, như nguyện nghe được tiếng rên rỉ khác lạ của Trovey… Không phải ảo giác, cái loại rên rỉ này tuyệt đối không phải xuất phát từ thống khổ.
“Là… nơi này sao… Bảo bối… nơi này của em… có cảm giác… …” Hắc Kim liên tục công kích tới kho báu vừa mới khám phá được, tiếng rên rỉ của Trovey cũng càng lúc càng lớn.
“Kim… Đây là chuyện gì vậy… … Thật kỳ quái…” Cảm giác kỳ dị đột nhiên ập đến khiến Trovey có chút không biết phải làm sao, sau cơn tê liệt vì đau đớn, một dòng nhiệt lưu mạnh chảy về hoa hành uể oải, làm cho chồi cây nhỏ đáng thương run rẩy ngẩng đầu lên.
Tay bất giác vươn tới chỗ hoa hành của mình, tham lam muốn càng nhiều khoái cảm.
Hắc Kim ác ý dùng sức va chạm ở chỗ mẫn cảm của người yêu, Trovey đành phải run rẩy ôm chặt lấy thân hình hắc báo, để tránh mình bị rớt xuống.
“Bảo bối… Em phải dùng… phía sau để lên tới cao trào!” Hắc Kim trêu tức ở bên tai Trovey: “Ta muốn khai phá em đến mức tận cùng, để sau này chỉ cần chạm nhẹ tới cửa huyệt của em, em liền phe phẩy mông la ‘muốn’!”
Nghe được lời nói dâm loạn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trovey căng đến đỏ bừng, rồi lại không biết phản bác như thế nào, cách làm tình khác lạ khiến bản thân cậu cứ chìm nổi trong khoái cảm hòa cùng đau đớn.
Hung khí sắc nhọn của Hắc Kim không ngừng húc tới điểm không biết tên, Trovey càng ngày càng sâu sắc cảm giác được linh khẩu tiêm nhọn kia đang hung hăng đâm tới điểm nọ của mình, kế tiếp là móc câu kiêu ngạo không lưu tình chút nào xé rách mị thịt ở nơi đó, cuối cùng tới phiên lớp gai thô ráp bắt đầu ma xát chỗ yếu ớt mẫn cảm, toàn bộ những kích thích ấy khiến Trovey tê dại khó nhịn, chỉ hy vọng có thể đưa tay vào dùng sức gãi một phen.
Nước suối ấm áp theo sự luật động của tính cụ mà không ngừng tràn vào trong cơ thể Trovey, tràn vào thông đạo chật hẹp mà cực đại đại của Hắc Kim đang ra sức cướp đoạt. Theo lượng nước càng ngày càng nhiều, Trovey cảm thấy bụng bắt đầu nặng trĩu. Thống khổ cùng tê dại hỗn hợp hòa vào nhau, Trovey bất giác cựa quậy mông, muốn tìm cách xóa bỏ loại cảm giác khó nhịn này.
“Đúng rồi… Bảo bối… Chính là như vậy… …” Hắc Kim vui sướng nhìn người yêu vô thức cầu hoan, hạ thân lại dùng sức công kích tới.
Đột nhiên, một tiếng động không bình thường lọt vào đôi tai linh mẫn của Hắc Kim, dừng lại tất cả động tác, Hắc Kim cảnh giác nhìn về phía nguồn phát ra thanh âm khác lạ.
Trovey mê muội nhìn hắc báo đang đè lên người mình, vì cớ gì mà cậu lại mê luyến nó đến vậy? Trovey lúc này cũng dần hiểu rõ được vấn đề vốn luôn hoang mang trong tâm trí mình. Hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắc báo, trái tim cậu chỉ có thể khẳng định được một điều duy nhất: Nó chính là bầu trời của mình…
Cúi đầu, Hắc Kim vươn chiếc lưỡi thô ráp ra sức liếm hai hạt châu ngọc trên ngực Trovey, thấy chúng dần sưng lên dưới sự khiêu khích của mình, Hắc Kim cảm thấy khát vọng trong cơ thể cũng theo đó mà càng không ngừng gào thét.
Từ ngực dần dần đi xuống, Hắc Kim dùng đầu lưỡi phác họa thân thể của ái nhân, lướt theo một đường dài cuối cùng dừng lại trên thanh nha non nớt giữa hai chân Trovey. So với hậu huyệt vốn được tính khí thô to của Hắc Kim thường xuyên ‘chăm sóc’, chồi cây ngây thơ này hiển nhiên bị lạnh nhạt đã lâu rồi.
Từng chút từng chút dùng chiếc lưỡi đầy gai ráp của mình cẩn thận liếm từ gốc đến đầu, đầu nha thanh nộn bị Hắc Kim vân vê đến ửng đỏ, chồi cây vốn nhỏ bé yếu ớt cũng dần dần cương lên.
“Hức… Kim… … Dừng lại…” Trovey khó nhịn vươn tay nắm lấy đầu con báo đang chôn ở ngay giữa hai chân mình, muốn ngăn cản sự xâm chiếm của người yêu.
“Bảo bối, ngoan nào, em không hy vọng ta mất hứng chứ… đúng không?” Hắc Kim liếm liếm hai tay Trovey, dỗ dành: “Ngoan, nếu quá khó chịu, vậy cứ ôm chặt lấy lưng ta…”
Thoải mái gỡ bỏ sự chống cự của ái nhân, Hắc Kim tiếp tục chuyên tâm chơi đùa cành hoa đang lớn dần trước mắt.
“Ưm… A… Kim… Ta muốn… nữa… … Ư…” Sắc ửng hồng phủ đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Trovey chỉ còn biết túm chặt lấy lớp cỏ xanh dưới thân mình.
Thấy người yêu đã bị tình dục khống chế, Hắc Kim bắt đầu vì ‘tính phúc’ phía dưới của mình mà tiến hành bước kế tiếp.
Dùng mũi nhẹ nhàng cọ vào nơi giao hợp giữa hai chân Trovey, dụ hống người yêu mở lớn chân hơn nữa. Hoàn toàn đắm chìm trong sóng triều tình dục, Trovey một chút cũng không hề phát giác, thuận theo từng bước xâm chiếm của Hắc Kim mà càng thêm mở rộng hai chân của chính mình, nhắm chặt đôi mắt, thân thể khó nhịn cựa quậy trên phiến cỏ xanh.
Hắc Kim nhanh chóng dùng thân hình to lớn đè áp lên ái nhân, Trovey tứ chi khát cầu cũng nhanh chóng quấn lên bộ lông ấm áp, hai chân kẹp lấy vòng eo cường tráng của Hắc Kim, dựa vào trực giác ưỡn ngực dâng lên miệng nó.
Dùng sức liếm hạt châu xinh đẹp trước mặt, hai đóa hồng mai từ nụ hoa đạm sắc dần bung cánh nở rộ dưới sự đùa nghịch không ngừng của Hắc Kim.
Hung khí to lớn ướt sũng sớm đã chui ra khỏi túi, bừng bừng giương lên trong không khí, linh khẩu cương cứng nôn nóng tìm kiếm lối vào giữa hai đùi của người yêu, cảm nhận được động khẩu quen thuộc, Hắc Kim một cái động thân liền tiến thẳng vào.
“! … … …” Ý thức muốn kêu thét lại không thể cất lên thành tiếng, nghẹn lại nơi sâu trong lồng ngực Trovey, nỗi đau đớn kịch liệt khiến sương mù tình dục trước đó nháy mắt đã biến mất hầu như không còn.
Điên cuồng giãy giụa dưới thân con cự thú, cảm giác đau buốt tựa như bị thanh đoản kiếm đâm vào khiến Trovey cơ hồ muốn phát điên.
Sáp nhập thất bại, Hắc Kim dùng sức kiềm chế tính dục đang bừng bừng phấn chấn, lo lắng cúi đầu nhìn xuống nơi ‘ngọn nguồn tính phúc’ của mình.
Trovey lấy tay che kín nơi riêng tư, thấp giọng nức nở cự tuyệt sự dò xét của hắc báo.
“Bảo bối, để ta xem xem… Ngoan… Ta sẽ không thương tổn em đâu, tin tưởng ta… Mau mở chân ra, nâng mông lên nào…” Không có đôi tay linh hoạt của con người, Hắc Kim chỉ có thể dùng đầu khẽ cọ lên hai tay Trovey.
Trovey ủy khuất nức nở, đôi tay chần chờ thật lâu không muốn buông ra.
“Đều tại ngươi! Tên cầm thú này! Ai bảo ngươi làm nhiều như vậy chứ… A…” Nhìn đến hung khí dữ tợn của Hắc Kim lại hiên ngang đứng thẳng, Trovey sợ hãi co người giật lui lại. “Không thể làm nữa, còn làm nữa ta sẽ chết đó… Nhất định sẽ!”
Tình dục tràn đầy khiến tính nhẫn nại của Hắc Kim giảm sút, thanh âm cũng trở nên khàn hơn.
“Bảo bối, ta là của chồng của em… Em hẳn là nên tin lời ta… … Ta nói ta sẽ không thương tổn em…” Thấy Trovey vẫn sợ hãi nhìn dương cụ của mình, Hắc Kim thở dài: “Là em không cho ta đi tìm cách phát tiết khác, hiện giờ em hối hận sao?”
Trovey do dự nhìn Hắc Kim, cứ nghĩ đến chuyện nó giao phối với một sinh vật khác, trái tim Trovey lại quặn thắt như bị ai đó bóp nghẹn.
“Ta chỉ muốn xem vết thương của em thôi, ta sẽ không thương tổn em! Chẳng lẽ em không tin lời ta?” Hắc Kim lại nhắc lại, lý trí đã đến điểm giới hạn, gần tiếp xúc với bạo phát, cảm tưởng nếu Trovey còn ngần ngừ không để cho nó xem vết thương, nó sẽ thật sự lao vào cắn cậu!
Thấy sắc mặt Hắc Kim càng ngày càng xấu, Trovey đành run rẩy nằm ngửa trên bãi cỏ, mở lớn đôi chân, dùng tay nhẹ nhàng vén hai cánh mông ra, hiển lộ mật động ẩn ở giữa.
Hắc Kim cúi đầu cẩn thận nhìn bộ phận giao phối mà Trovey đang trưng ra trước mắt mình, tình trạng nơi đó quả thật có chút không ổn.
Cánh mông vốn trắng nõn do phải chịu sự ma xát trong thời gian dài mà vẫn chưa tan mất hồng ngân, lớp da non nớt nơi rãnh mông cũng bị mài rách, vừa nãy còn ngâm nước nên càng thêm trắng bệch, chỗ bị thương nghiêm trọng nhất đương nhiên chính là hậu huyệt mê người của Trovey. Lỗ nhỏ vốn xinh xắn như anh đào hiện tại đã sung huyết nghiêm trọng, sưng lớn như quả nhãn, li ti phiếm tơ máu.
Cảnh sắc dâm mỹ trước mắt khiến hạ phúc của Hắc Kim lại run rẩy từng hồi, cực đại đang giương thẳng phía ngoài cũng càng trướng to hơn, dâm dịch không ngừng rỉ xuống dưới.
Nhìn tính khí của Hắc Kim còn hung hãn hơn lúc nãy, Trovey sợ hãi vội lui thân về phía sau.
“Đừng nhúc nhích!” Hắc Kim vươn móng vuốt, đè lại đôi chân đang muốn khép vào của Trovey, vuốt thú to lớn lập tức để lại những vết hằn nhỏ trên bắp đùi trắng nõn của cậu.
Vội vàng thu chân lại, Hắc Kim vì những tổn thương mình gây ra cho người yêu mà ảo não, cúi đầu dịu dàng liếm liếm hậu huyệt sưng đỏ của cậu.
“Đau…” Trovey vẫn đang thấp giọng nức nở.
“Bên trong cũng đau sao?” Hắc Kim nhíu mày nhìn hậu huyệt sưng đến không còn hình dáng lúc đầu, bị thương nặng như vậy, xem ra quả thật không thể làm nữa.
“Ưm…” Trovey thẹn thùng gật gật đầu, buông hai tay ra khỏi cánh mông mình, ngược lại che đi sắc đỏ bừng đang hiện trên khuôn mặt, mà phân thân vốn do đau đớn mà uể oải kia không hiểu sao lại dần dần cương lên.
“Em vén huyệt khẩu ra, để ta nhìn tình trạng bên trong xem…”
“Không!” Trovey mở to hai mắt nhìn người yêu vừa phát ra mệnh lệnh.
A, trời ạ, sao nó có thể bắt mình làm chuyện tục tĩu như vậy chứ?!
“Ta muốn xem tình trạng bên trong, sau đó đi tìm thảo dược… Móng vuốt của ta sẽ làm bị thương đến em, cho nên em chỉ có thể tự mình vén ra cho ta xem thôi…”
“Sẽ đau…” Trovey biết Hắc Kim là vì muốn tốt cho mình, nhưng mà… chuyện này thật sự rất…
“Hiện tại đau một chút, dù sao vẫn còn hơn là sau này sinh mủ đúng không? Ta thật sự không hy vọng miệng vết thương của em bị nhiễm trùng…”
Cắn răng một cái, Trovey chậm rãi đưa ngón tay tới huyệt khẩu của mình. Nhẹ nhàng vuốt ve lớp thịt đang phồng lên, Trovey ủy khuất sụt sịt cái mũi.
Cẩn thận xoa xoa quanh huyệt khẩu, dùng bụng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào giữa quả nhãn, chậm rãi đút một đốt ngón tay vào.
Ngắm nhìn hậu huyệt đỏ tươi tựa như đóa hoa nở rộ dưới ngón tay của người yêu, đối với Hắc Kim mà nói thật đúng là một loại tra tấn, chịu không nổi quay đầu sang hướng khác, Hắc Kim cố gắng duy trì lý trí thanh tỉnh.
Trải qua quãng thời gian lâu tựa như một thế kỷ, Trovey ngập ngừng nói: “Được rồi… Ngươi… xem đi…”
Hít sâu một hơi, Hắc Kim xoay đầu lại nhìn về phía Trovey. Chỉ thấy cậu mở rộng đôi chân, cong mông lên, hai ngón tay cắm thật sâu vào huyệt nhỏ, banh lớn ra. Hậu môn sưng đỏ bị giãn rộng tựa như đôi môi gợi cảm đang hé mở của mỹ nhân, mang sự hấp dẫn không thể nói hết lời.
Cố gắng bắt mình bảo trì lý tính, Hắc Kim nhìn vào trong cái lỗ nhỏ chật hẹp âm u…
Thật may! Hắc Kim thở phào một hơi, mặc dù luôn ở trong tình trạng ma xát suốt thời gian dài, tràng bích nhuyễn nộn đương nhiên phải chịu nhiều tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, chỉ cần một ít thảo dược trị ngoại thương đơn giản là có thể chữa khỏi… Đã xem xét xong thương thế của người yêu, vấn đề bức thiết hiện tại đối với Hắc Kim lại trở về với cơn khát vọng đang dâng trào chỉ có tăng không có giảm của chính mình.
“Khá may… Miệng vết thương không nghiêm trọng như ta nghĩ… Ta… đi tìm cho em một ít thảo dược… Mấy ngày nữa thì ổn rồi.” Hắc Kim khẽ cắn môi, trong lòng vì mình mà cảm thấy bi ai: Tại sao ta lại thích loài người yếu ớt như vậy? Nếu ta có thể yêu mấy con báo cái kia thì khỏe rồi! Ít nhất ta sẽ không phải chịu đựng thống khổ vì không có chỗ phát tiết! Thế nhưng… cứ nhìn thấy Trovey, tính dục của mình lại nhân lên không biết bao nhiêu lần, thật sự không muốn thương tổn đến bảo bối của ta, chỉ là dục vọng lại cứ như vô đáy…
“Chờ đã… Ngươi đừng đi” Trovey nước mắt chưa ngưng, vội cất tiếng ngăn cản: “Ngươi… không được đi tìm con báo cái kia!”
“Trovey…” Đây là lần đầu tiên kể từ khi có được Trovey, Hắc Kim không gọi cậu là ‘bảo bối’: “Xin em nói lý một chút có được không?”
Xoay người, cố ý giả giọng bất mãn: “Không thể chạm vào em, lại không thể tìm những phương pháp khác để phát tiết… Em muốn ta phải làm sao đây?”
“Có thể… có thể dùng cách khác không?” Trovey ấp úng: “Ta… có thể dùng miệng…”
Không kịp đợi, Hắc Kim lập tức nhào lên, đè Trovey xuống. Trovey cẩn thận cúi người, đem cái miệng nhỏ nhắn để sát vào vật đang thẳng cứng kia.
Lần đầu tiên quan sát cực đại của Hắc Kim gần như vậy, thực khiến Trovey sợ hãi!
Đầu cực đại có hình tam giác sắc nhọn cứng rắn, móc câu bên trong đã dữ tợn giương ra phía ngoài, phần màng thịt đầy gai nhỏ đằng trước móc câu là màu trắng, rậm rạp che kín trên cọc trụ xù xì ở phía sau quy đầu.
Dùng sức nuốt nước miếng, Trovey sợ hãi cầm nhục cụ to lớn kia, khó khăn đưa cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng tiến đến gần.
Đã gần như phát điên, Hắc Kim mặc kệ Trovey thích ứng hay chưa, lập tức đem tính khí đói khát đâm vào cái miệng nhỏ ấm áp, cực đại thô lớn cơ hồ khiến quai hàm của Trovey suýt trật ra.
Trovey gian nan há miệng, tứ chi chấm đất quỳ gối dưới thân Hắc Kim, căn bản không thể nhúc nhích, bộ dáng giống như con thú nhỏ đang bú sữa thú mẹ vậy.
Dương cụ đâm vào rất sâu, Trovey thậm chí còn cảm nhận được linh khẩu bén nhọn của dương vật cơ hồ muốn luồn vào tận dạ dày. Móc câu cùng lớp màng ráp không lưu tình chút nào chà xát da thịt non mịn trong cổ họng, gây ra đau đớn, trong lòng Trovey thầm cầu nguyện tất cả chuyện này mau chóng chấm dứt.
Lao nhanh theo dục vọng khiến Hắc Kim không lâu sau đã bắt đầu giai đoạn phun trào, lượng ái dịch khổng lồ cứ thế dũng mãnh tràn vào nơi sâu nhất trong yết hầu của Trovey.
Quá trình bắn tinh kéo dài khiến Trovey nhanh chóng cảm thấy khó thở, cực đại nhét trong cổ họng phun ra ái dịch thẳng tiến xuống dạ dày, thậm chí không để cậu kịp nuốt, một phần thì lại trào ra khe hở ở khóe miệng cậu.
Rút ra hung vật vẫn đang kêu gào tìm kiếm giải phóng, Hắc Kim lo lắng nhìn Trovey quỳ rạp trên mặt đất cật lực ho khan, yêu thương liếm tấm lưng trần của cậu, không ngừng vỗ về.
“Em nên sớm thích ứng…” Hắc Kim bất đắc dĩ nói với Trovey.
Vô tình nhìn đến mị thịt đỏ mọng nơi hậu huyệt ở giữa mông Trovey, lý trí của Hắc Kim lại một lần nữa bị cường địch khiêu chiến.
Buông tha cho sự phản kháng đối với dục vọng, Hắc Kim vác Trovey đang cơ hồ muốn ho ra phổi đi tới bờ ôn tuyền.
Đặt nửa người trên của Trovey tựa vào tảng đá ven bờ, hạ thể ngâm trong suối nước, Hắc Kim hy vọng như vậy có thể giúp người yêu giảm thiểu sự thương tổn đến mức thấp nhất khi mình tiến vào.
Kịch liệt ho khan khiến Trovey nước mắt giàn giụa, đầu óc mơ hồ, toàn bộ gương mặt xinh đẹp đều mướt mồ hôi. Chợt thấy Hắc Kim chồm lên người mình, cậu còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên truyền đến một cơn đau buốt, cự vật của Hắc Kim đã chọc thủng cửa huyệt, chiếm đoạt lấy chính mình.
“A a a a… … A a a a a a a… … A…” Đau đớn khó có thể chịu đựng đã khiến Trovey không thể khóc nổi thành lời, chỉ đơn thuần là kinh thanh gào thét, cho đến khi khản cổ.
“Ngoan, lập tức sẽ không đau nữa!” Trải qua một lần phóng thích, Hắc Kim vẫn có thể miễn cưỡng khống chế được dục vọng luật động điên cuồng, đem gậy thịt gắt gao khảm trong thân thể Trovey, chờ đợi cơn sóng đau đớn đầu tiên qua đi.
Trong cơ thể cắm cự vật, cái mông không thể chạm đất, mất đi điểm tựa, Trovey chỉ có thể lựa chọn ôm chặt lấy thân Hắc Kim, đau đến không ngừng run rẩy.
“Đừng nhúc nhích… Xin ngươi… … đừng động nữa!” Trovey nức nở khẩn cầu, thanh âm khàn khàn khiến người nghe phải xót xa.
“Thả lỏng… Ngoan… Dựa theo lời ta dạy em trước kia vậy… hít vào… thở ra… … hít…”
Gian nan treo ở trên người Hắc Kim, cố gắng học theo tiết tấu nó bảo mà điều chỉnh hô hấp. Móc câu to lớn kiêu ngạo cắn chặt lấy da thịt trong cơ thể cậu, tuyên cáo quyền chiếm lĩnh, đầu óc Trovey đã hóa thành một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại nỗi đau đớn nơi mật huyệt nóng rát.
Mị thịt ấm áp chặt chẽ bao lấy cự vật của Hắc Kim, tràng bích khó chịu do có dị vật xâm lấn mà bất giác co rút lại, tất cả điều này đều mãnh liệt kích thích tính dục trong người con dã thú.
Một tiếng rống gầm, Hắc Kim mạnh đem cự vật của mình càng nhét sâu vào bên trong cơ thể người yêu.
“! … …”
Đau đớn không thể chống đỡ, nơi yếu ớt nhất phải hứng chịu sự công kích tàn nhẫn nhất, Trovey thật hy vọng mình có thể ngất đi, thế nhưng cơn đau buốt khắc cốt lại chỉ làm cho thần trí cậu càng thêm thanh tỉnh.
“Bảo bối… Em… … phải… quen…” Điên cuồng đỉnh lộng thân thể người yêu, Hắc Kim hiểu rõ nổi thống khổ của cậu, thế nhưng lại không biết làm sao được. “Ta… không thể chỉ… nhìn em mà không… … giữ lấy em…”
Trừu sáp đảo lộng khắp tràng ruột, Hắc Kim hy vọng có thể mau chóng tìm được điểm nhạy cảm có thể dẫn người yêu tiến tới cao trào. Kỳ quái chính là điểm nhạy cảm của Trovey được ẩn giấu cực kỳ bí mật, có mấy lần Hắc Kim đã hy vọng có thể trước khi lý trí biến mất tìm kiếm nó một chút, nhưng cuối cùng đều thất bại, sau khi cơn thanh tỉnh ngắn ngủi biến mất, chỉ còn lại có thú tính điên cuồng cùng thống khổ vô biên mà nó đem đến cho Trovey.
Ở đâu? … Ở đâu? … … Hắc Kim run rẩy khống chế dục vọng của mình, không cho tia lý trí cuối cùng biến mất trong thân thể trầm mê.
“Ư a… …” Một tiếng kêu rên không bình thường khiến Hắc Kim chú ý.
Giương hung khí dùng sức đâm tới điểm nhỏ kia, như nguyện nghe được tiếng rên rỉ khác lạ của Trovey… Không phải ảo giác, cái loại rên rỉ này tuyệt đối không phải xuất phát từ thống khổ.
“Là… nơi này sao… Bảo bối… nơi này của em… có cảm giác… …” Hắc Kim liên tục công kích tới kho báu vừa mới khám phá được, tiếng rên rỉ của Trovey cũng càng lúc càng lớn.
“Kim… Đây là chuyện gì vậy… … Thật kỳ quái…” Cảm giác kỳ dị đột nhiên ập đến khiến Trovey có chút không biết phải làm sao, sau cơn tê liệt vì đau đớn, một dòng nhiệt lưu mạnh chảy về hoa hành uể oải, làm cho chồi cây nhỏ đáng thương run rẩy ngẩng đầu lên.
Tay bất giác vươn tới chỗ hoa hành của mình, tham lam muốn càng nhiều khoái cảm.
Hắc Kim ác ý dùng sức va chạm ở chỗ mẫn cảm của người yêu, Trovey đành phải run rẩy ôm chặt lấy thân hình hắc báo, để tránh mình bị rớt xuống.
“Bảo bối… Em phải dùng… phía sau để lên tới cao trào!” Hắc Kim trêu tức ở bên tai Trovey: “Ta muốn khai phá em đến mức tận cùng, để sau này chỉ cần chạm nhẹ tới cửa huyệt của em, em liền phe phẩy mông la ‘muốn’!”
Nghe được lời nói dâm loạn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trovey căng đến đỏ bừng, rồi lại không biết phản bác như thế nào, cách làm tình khác lạ khiến bản thân cậu cứ chìm nổi trong khoái cảm hòa cùng đau đớn.
Hung khí sắc nhọn của Hắc Kim không ngừng húc tới điểm không biết tên, Trovey càng ngày càng sâu sắc cảm giác được linh khẩu tiêm nhọn kia đang hung hăng đâm tới điểm nọ của mình, kế tiếp là móc câu kiêu ngạo không lưu tình chút nào xé rách mị thịt ở nơi đó, cuối cùng tới phiên lớp gai thô ráp bắt đầu ma xát chỗ yếu ớt mẫn cảm, toàn bộ những kích thích ấy khiến Trovey tê dại khó nhịn, chỉ hy vọng có thể đưa tay vào dùng sức gãi một phen.
Nước suối ấm áp theo sự luật động của tính cụ mà không ngừng tràn vào trong cơ thể Trovey, tràn vào thông đạo chật hẹp mà cực đại đại của Hắc Kim đang ra sức cướp đoạt. Theo lượng nước càng ngày càng nhiều, Trovey cảm thấy bụng bắt đầu nặng trĩu. Thống khổ cùng tê dại hỗn hợp hòa vào nhau, Trovey bất giác cựa quậy mông, muốn tìm cách xóa bỏ loại cảm giác khó nhịn này.
“Đúng rồi… Bảo bối… Chính là như vậy… …” Hắc Kim vui sướng nhìn người yêu vô thức cầu hoan, hạ thân lại dùng sức công kích tới.
Đột nhiên, một tiếng động không bình thường lọt vào đôi tai linh mẫn của Hắc Kim, dừng lại tất cả động tác, Hắc Kim cảnh giác nhìn về phía nguồn phát ra thanh âm khác lạ.
Tác giả :
Mộc Hi