Nhân Thú Loạn
Chương 24
“Cái gì?! Tại sao có thể như vậy?!” Thu kinh ngạc trừng to mắt, nhìn nhìn trưởng lão lại nhìn nhìn trượng phu của mình.
Remy Aires nghiêm mặt cau mày, hắn đương nhiên biết lý do tại sao… Sinh mệnh đang được thủy châu nhận làm ‘cơ thể mẹ’, đã sắp tắt rồi!
***
Sơn cốc của Báo tộc
Trovey gian nan ngẩng đầu, nhìn đám hắc báo muốn đẩy cậu vào chỗ chết ở trước mắt. Máu tươi từ miệng vết thương vẫn đang không ngừng trào ra, chậm rãi bào mòn sinh mạng cậu.
“Thằng nhóc loài người đê tiện! Ngươi cho là, trốn ở sau lưng Cassius thì chúng ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao?” Adweina ác độc trừng nhìn Trovey đã xụi lơ trên mặt đất, dùng móng vuốt hung tợn cào ra vài vết máu trên bắp đùi cậu: “Khóc đi! Kêu rên đi… Cassius hiện tại đang ở chỗ khác rồi, không kịp chạy về cứu ngươi đâu!”
Trovey nhìn Adweina mang vẻ mặt hung tợn ở trước mắt, cùng mấy con báo cái đang đứng sau trợ uy ủng hộ, đó đều là đám vợ của Cassius. Lãnh đạm cười cười, có lẽ… đây là kết cục tốt nhất dành cho mình, cũng là kết cục duy nhất đi.
Hai ngày trước, lúc trời sẩm tối, Adweina tránh đi Cassius, trộm đến tìm Trovey, nói rằng nó biết tin tức của Hắc Kim, vì thế Trovey không chút nghi ngờ liền giả bệnh, không theo Cassius tuần tra lãnh địa nữa, mà lén tới địa điểm Adweina đã hẹn, không ngờ chờ đợi cậu còn có mấy con dã thú bị sự ghen tị đè nén đến mức đã biến thành ác quỷ.
Theo dòng máu tươi đang trào ra, ý thức của Trovey cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ là trong lòng vẫn vang lên một giọng nói: Kết thúc đi… Để cho tất cả những chuyện này kết thúc hết đi… (Tác giả: Kỳ thật tác giả ta cũng vậy nghĩ như vậy đó… Mau kết thúc đi!!!)
Trong thoáng chốc, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm thét thê lương… Là Hắc Kim đã quay về sao? Trovey cố gắng muốn mở to mắt, nhưng đã không còn nhận thức được gì nữa, cứ như vậy mà chìm vào bóng tối mê mang.
Khi cậu tỉnh lại… thì đã về tới hang động của Cassius. Chớp chớp đôi mắt mờ mịt, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là vẻ lo âu nhiễm đầy trên khuôn mặt trượng phu.
“Trovey… em tỉnh lại rồi? Tỉnh lại rồi? …” Biểu tình của Cassius khó có thể dùng hai từ ‘vui sướng’ đơn giản mà mô tả được, vẻ mặt ấy quả thực cứ như vừa nhận ra mình được sống lại lần nữa! “Thật tốt quá! Trời ạ, em đã tỉnh! May mà lúc ấy ta kịp thời chạy tới… May mà…”
Vùi đầu vào lồng ngực đang yếu ớt phập phồng của Trovey, cảm thụ nhịp tim đập mỏng manh ở nơi ấy, Cassius bất an đến run rẩy: “Đừng bao giờ… rời bỏ ta… Đừng bao giờ… để chuyện như vậy xảy ra nữa…”
Muốn an ủi Cassius, chỉ là Trovey đã suy yếu đến mức ngay cả ngón tay đều không cử động nổi, đầu óc cứ ong ong, chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc cho Cassius dùng đầu cọ đến cọ đi trong lồng ngực mình, dần dần lại chìm vào mộng đẹp.
***
Thời gian trôi đi như nước, đảo mắt đã tới cuối xuân đầu hạ, lại bắt đầu một mùa sinh sôi nẩy nở. Trong sơn cốc của Báo tộc, nơi nơi đều tràn ngập hương vị tình ái.
“Ưm… A a a a a a a a a!” Hạ thể lại lần nữa bị xỏ xuyên qua, Trovey khó nhịn bấu chặt lấy thảm cỏ mềm. Nơi căng đầy phía dưới đã sưng đỏ như quả nhãn, cho dù không có dị vật gì sáp nhập, cũng đã đau đớn không chịu nổi, chỉ là con dã thú đằng sau không hề có ý tứ muốn dừng lại chút nào, ngang tàn mạnh mẽ đòi hỏi quyền giao phối.
“Cas… Cas… Cassius… Chậm lại… Ưm, ngừng một lát đi, a!” Trovey thống khổ giãy dụa, tuy thân thể đã quen bị dày vò sẽ không tự chủ được mà sản sinh ra khoái cảm, nhưng thể lực của con người làm sao có thể đáp ứng nổi nhu cầu của một con dã thú?
Ngậm lấy mái tóc dài phía sau gáy Trovey, Cassius thở hồng hộc, tiếp tục đè lên người cậu, điên cuồng mà chuyển động hung khí của mình. Gai thịt sắc nhọn cào lên tiểu huyệt nhẵn mịn, truyền ra tiếng ma sát dâm mỹ. Thành ruột của con người vô luận trải qua bao nhiêu lần bị xỏ xuyên, vẫn là chật hẹp ấm áp như thế, nhất là sau khi bị sưng, giang khẩu căng phù sẽ càng thêm cắn chặt lấy hung khí đang ra vào, khiến cho khoái cảm ma sát đạt tới một loại cao trào không thể mô tả nổi.
Lần thứ sáu bắn mầm móng vào trong cơ thể Trovey, Cassius qua loa rút ra tính khí của mình, xoay người cậu lại, để Trovey nằm ngửa trên bãi cỏ, lập tức lại đè lên.
“Không, không được!” Trovey cố gắng khép hai chân vào, không cho Cassius thực hiện ý đồ nữa, cổ họng do phải kêu la suốt một thời gian dài nên đã khàn đặc đến mức không thể phát ra thanh âm gì, lời cự tuyệt mơ hồ lọt vào trong lỗ tai Cassius, căn bản không đủ để sinh ra một chút tác dụng.
Cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc bén, dùng lớp thịt đệm mềm mại phía dưới vội vàng tách đôi chân hư nhuyễn của Trovey ra, Cassius không có nửa giây đình trệ, một cái động thân lại đâm vào nhục đạo mất hồn.
“… Ta đã đuổi hết toàn bộ đám vợ của mình đi rồi… Trovey, em phải bồi thường cho ta!” Bất mãn trước sự cự tuyệt của Trovey… Cassius sử dụng đòn sát thủ.
Nhắm mắt, hồi tưởng lại tràng cảnh huyết vũ tinh phong Cassius đã gây ra ngày ấy, không ít con báo bởi vì tham dự cuộc ‘mưu sát’ lần đó mà bị hắn cắn chết hoặc đuổi đi, bên trong có cả di huyết mang dòng máu cao quý của Báo tộc. Bộ dáng Cassius phẫn nộ điên cuồng tàn sát, đến nay vẫn khiến Trovey nhói lên cơn đau khó hiểu… Bất đắc dĩ mặc cho Cassius tham lam đòi hỏi trên người mình, mỗi khi nhớ tới tình cảnh lúc đó, rồi lại đối mặt với dục niệm ngập trời của Cassius, cậu cũng chỉ có thể cắn chặt răng chấp thuận hết mà thôi. Cao trào vẫn liên tục ập đến không ngừng, Trovey cứng nhắc co rút lại tràng đạo, chồi non phía trước do thường xuyên lên đỉnh mà đau đớn, lại lần nữa run rẩy, nhưng phân thân đáng thương giờ chỉ còn phun ra được chút dịch loãng, không hơn. Cao trào như vậy, nếu bảo là hưng phấn, không bằng gọi là thống khổ thì đúng hơn, Trovey thật sự không hiểu nổi, tại sao con dã thú đang đè trên người mình này cư nhiên có tính dục dồi dào như vậy, tựa như vĩnh viễn cũng không thấy no!
***
Ánh sáng Mặt Trời dần rọi vào trong sơn động, Trovey mệt mỏi vươn vai, chỉ là cánh tay còn chưa kịp nâng dậy, hạ thể đã thấy đau đớn như kim châm muối xát, ngay sau đó là sự tê ngứa không thể chịu nổi.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ vô thức đã gọi tỉnh dã thú bên người, Cassius rúc tới gần… dịu dàng liếm liếm xương quai xanh của Trovey, hỏi: “Vẫn còn khó chịu?”
Ai oán phẫn nộ liếc nhìn tên ‘đầu sỏ’, nguyên do sự tình chính hắn cũng biết rõ, còn phải hỏi sao?
Gian nan xoay người qua, không muốn để ý đến tên dã thú cứ phát tình là không còn lý tính kia nữa (Tác giả: Vốn người ta chính là dã thú a, còn phải bảo trì lý tính?), nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù. Theo cử động của thân thể, dâm dịch tràn đầy trong người đêm qua lại từ từ chảy xuống từ nhục thần vẫn chưa thể khép kín, dinh dính bết vào chỗ rãnh đùi của Trovey.
“A!” Theo sự lưu động của tàn dịch, thân thể càng thêm mẫn cảm. Trovey ảo não nhăn mặt nhíu mày, thân thể này thật sự càng ngày càng thích ứng giao phối với dã thú. Vốn lúc trước còn có thể tiêu chảy do chứa đựng tinh dịch của giống đực lưu lại trong thời gian dài, hiện giờ đã hoàn toàn hòa hợp với sự tồn tại của chất lỏng sềnh sệch kia, cứ như nó nguyên vốn là một phần trong cơ thể mình vậy, sẽ không sinh ra bất cứ phản ứng bài xích nào.
Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày qua đi, không ngừng phải thỏa mãn dục vọng dào dạt của Cassius mà thống khổ chống đỡ, Trovey cũng đã dần quen. Thân là người vợ duy nhất của thủ lĩnh Báo tộc, mỗi ngày được Cassius sủng ái, không còn nghĩ đến chốn thôn nhỏ nơi gia hương, không còn nghĩ đến tại sao mình lại trở thành vợ của Cassius, càng không còn nghĩ đến có phải hay chăng có một phần vướng bận vẫn còn đọng lại ở nơi nào đó không biết tên trong lòng…
Đã để lại đủ di huyết cho Nhã Di tộc, Cassius giờ có thể chuyên tâm quấn quít cưng chiều nhân nhi mảnh khảnh trong lòng, thời gian còn lại sẽ đi thăm đứa nhỏ mà Hắc Kim bỏ lại trong sơn động trước kia của Adweina —— Hắc Lê. Ngày ấy khi Cassius chạy tới khe núi mà Adweina đã dụ Trovey đến gặp, chứng kiến Trovey cả người đẫm máu đang hấp hối, mắt hắn tức khắc đỏ ngầu, rất nhiều thành viên Báo tộc tham dự âm mưu lần đó đều bị Cassius cắn chết tại chỗ trong cơn cuồng loạn, kể cả Adweina. Chờ khi Cassius tỉnh táo lại, nhìn thi thể đầy đất cùng Hắc Lê còn chưa cai sữa, trong lòng hối hận vô cùng, nhưng là… hết thảy đều đã xong, có lẽ từ rất lâu trước kia, bi kịch này đã phải chấm dứt rồi.
Đem Hắc Lê phó thác cho một báo mẹ đang nuôi con khác, Cassius có vẻ rất mong mỏi chờ đợi nó lớn lên, hắn muốn bồi dưỡng Hắc Lê thành một con hắc báo hoàn mỹ, làm cho nó trở thành thủ lĩnh cường đại nhất từ trước đến nay của Báo tộc!
Hiểu được nỗi thống khổ trong lòng Cassius, Trovey chưa bao giờ nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến Báo tộc, Hắc tộc hay Hắc Kim, chỉ im lặng đứng bên hắn làm bạn.
Đây là nhân sinh sao? Có lẽ nhiều năm về sau, Hắc Lê sẽ trở thành thủ lĩnh vĩ đại của Báo tộc, có lẽ sẽ tới tìm Cassius báo thù cho cha mẹ mình, hơn nữa còn có thể oán hận chính cậu… Trovey đứng tại nơi xa nhìn Cassius dạy Hắc Lê săn mồi như thế nào, tâm tư cũng đã bay về miền viễn xứ… … Kim, ngươi rốt cuộc đang ở đâu vậy? Ta rất nhớ ngươi…
Remy Aires nghiêm mặt cau mày, hắn đương nhiên biết lý do tại sao… Sinh mệnh đang được thủy châu nhận làm ‘cơ thể mẹ’, đã sắp tắt rồi!
***
Sơn cốc của Báo tộc
Trovey gian nan ngẩng đầu, nhìn đám hắc báo muốn đẩy cậu vào chỗ chết ở trước mắt. Máu tươi từ miệng vết thương vẫn đang không ngừng trào ra, chậm rãi bào mòn sinh mạng cậu.
“Thằng nhóc loài người đê tiện! Ngươi cho là, trốn ở sau lưng Cassius thì chúng ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao?” Adweina ác độc trừng nhìn Trovey đã xụi lơ trên mặt đất, dùng móng vuốt hung tợn cào ra vài vết máu trên bắp đùi cậu: “Khóc đi! Kêu rên đi… Cassius hiện tại đang ở chỗ khác rồi, không kịp chạy về cứu ngươi đâu!”
Trovey nhìn Adweina mang vẻ mặt hung tợn ở trước mắt, cùng mấy con báo cái đang đứng sau trợ uy ủng hộ, đó đều là đám vợ của Cassius. Lãnh đạm cười cười, có lẽ… đây là kết cục tốt nhất dành cho mình, cũng là kết cục duy nhất đi.
Hai ngày trước, lúc trời sẩm tối, Adweina tránh đi Cassius, trộm đến tìm Trovey, nói rằng nó biết tin tức của Hắc Kim, vì thế Trovey không chút nghi ngờ liền giả bệnh, không theo Cassius tuần tra lãnh địa nữa, mà lén tới địa điểm Adweina đã hẹn, không ngờ chờ đợi cậu còn có mấy con dã thú bị sự ghen tị đè nén đến mức đã biến thành ác quỷ.
Theo dòng máu tươi đang trào ra, ý thức của Trovey cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ là trong lòng vẫn vang lên một giọng nói: Kết thúc đi… Để cho tất cả những chuyện này kết thúc hết đi… (Tác giả: Kỳ thật tác giả ta cũng vậy nghĩ như vậy đó… Mau kết thúc đi!!!)
Trong thoáng chốc, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm thét thê lương… Là Hắc Kim đã quay về sao? Trovey cố gắng muốn mở to mắt, nhưng đã không còn nhận thức được gì nữa, cứ như vậy mà chìm vào bóng tối mê mang.
Khi cậu tỉnh lại… thì đã về tới hang động của Cassius. Chớp chớp đôi mắt mờ mịt, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là vẻ lo âu nhiễm đầy trên khuôn mặt trượng phu.
“Trovey… em tỉnh lại rồi? Tỉnh lại rồi? …” Biểu tình của Cassius khó có thể dùng hai từ ‘vui sướng’ đơn giản mà mô tả được, vẻ mặt ấy quả thực cứ như vừa nhận ra mình được sống lại lần nữa! “Thật tốt quá! Trời ạ, em đã tỉnh! May mà lúc ấy ta kịp thời chạy tới… May mà…”
Vùi đầu vào lồng ngực đang yếu ớt phập phồng của Trovey, cảm thụ nhịp tim đập mỏng manh ở nơi ấy, Cassius bất an đến run rẩy: “Đừng bao giờ… rời bỏ ta… Đừng bao giờ… để chuyện như vậy xảy ra nữa…”
Muốn an ủi Cassius, chỉ là Trovey đã suy yếu đến mức ngay cả ngón tay đều không cử động nổi, đầu óc cứ ong ong, chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc cho Cassius dùng đầu cọ đến cọ đi trong lồng ngực mình, dần dần lại chìm vào mộng đẹp.
***
Thời gian trôi đi như nước, đảo mắt đã tới cuối xuân đầu hạ, lại bắt đầu một mùa sinh sôi nẩy nở. Trong sơn cốc của Báo tộc, nơi nơi đều tràn ngập hương vị tình ái.
“Ưm… A a a a a a a a a!” Hạ thể lại lần nữa bị xỏ xuyên qua, Trovey khó nhịn bấu chặt lấy thảm cỏ mềm. Nơi căng đầy phía dưới đã sưng đỏ như quả nhãn, cho dù không có dị vật gì sáp nhập, cũng đã đau đớn không chịu nổi, chỉ là con dã thú đằng sau không hề có ý tứ muốn dừng lại chút nào, ngang tàn mạnh mẽ đòi hỏi quyền giao phối.
“Cas… Cas… Cassius… Chậm lại… Ưm, ngừng một lát đi, a!” Trovey thống khổ giãy dụa, tuy thân thể đã quen bị dày vò sẽ không tự chủ được mà sản sinh ra khoái cảm, nhưng thể lực của con người làm sao có thể đáp ứng nổi nhu cầu của một con dã thú?
Ngậm lấy mái tóc dài phía sau gáy Trovey, Cassius thở hồng hộc, tiếp tục đè lên người cậu, điên cuồng mà chuyển động hung khí của mình. Gai thịt sắc nhọn cào lên tiểu huyệt nhẵn mịn, truyền ra tiếng ma sát dâm mỹ. Thành ruột của con người vô luận trải qua bao nhiêu lần bị xỏ xuyên, vẫn là chật hẹp ấm áp như thế, nhất là sau khi bị sưng, giang khẩu căng phù sẽ càng thêm cắn chặt lấy hung khí đang ra vào, khiến cho khoái cảm ma sát đạt tới một loại cao trào không thể mô tả nổi.
Lần thứ sáu bắn mầm móng vào trong cơ thể Trovey, Cassius qua loa rút ra tính khí của mình, xoay người cậu lại, để Trovey nằm ngửa trên bãi cỏ, lập tức lại đè lên.
“Không, không được!” Trovey cố gắng khép hai chân vào, không cho Cassius thực hiện ý đồ nữa, cổ họng do phải kêu la suốt một thời gian dài nên đã khàn đặc đến mức không thể phát ra thanh âm gì, lời cự tuyệt mơ hồ lọt vào trong lỗ tai Cassius, căn bản không đủ để sinh ra một chút tác dụng.
Cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc bén, dùng lớp thịt đệm mềm mại phía dưới vội vàng tách đôi chân hư nhuyễn của Trovey ra, Cassius không có nửa giây đình trệ, một cái động thân lại đâm vào nhục đạo mất hồn.
“… Ta đã đuổi hết toàn bộ đám vợ của mình đi rồi… Trovey, em phải bồi thường cho ta!” Bất mãn trước sự cự tuyệt của Trovey… Cassius sử dụng đòn sát thủ.
Nhắm mắt, hồi tưởng lại tràng cảnh huyết vũ tinh phong Cassius đã gây ra ngày ấy, không ít con báo bởi vì tham dự cuộc ‘mưu sát’ lần đó mà bị hắn cắn chết hoặc đuổi đi, bên trong có cả di huyết mang dòng máu cao quý của Báo tộc. Bộ dáng Cassius phẫn nộ điên cuồng tàn sát, đến nay vẫn khiến Trovey nhói lên cơn đau khó hiểu… Bất đắc dĩ mặc cho Cassius tham lam đòi hỏi trên người mình, mỗi khi nhớ tới tình cảnh lúc đó, rồi lại đối mặt với dục niệm ngập trời của Cassius, cậu cũng chỉ có thể cắn chặt răng chấp thuận hết mà thôi. Cao trào vẫn liên tục ập đến không ngừng, Trovey cứng nhắc co rút lại tràng đạo, chồi non phía trước do thường xuyên lên đỉnh mà đau đớn, lại lần nữa run rẩy, nhưng phân thân đáng thương giờ chỉ còn phun ra được chút dịch loãng, không hơn. Cao trào như vậy, nếu bảo là hưng phấn, không bằng gọi là thống khổ thì đúng hơn, Trovey thật sự không hiểu nổi, tại sao con dã thú đang đè trên người mình này cư nhiên có tính dục dồi dào như vậy, tựa như vĩnh viễn cũng không thấy no!
***
Ánh sáng Mặt Trời dần rọi vào trong sơn động, Trovey mệt mỏi vươn vai, chỉ là cánh tay còn chưa kịp nâng dậy, hạ thể đã thấy đau đớn như kim châm muối xát, ngay sau đó là sự tê ngứa không thể chịu nổi.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ vô thức đã gọi tỉnh dã thú bên người, Cassius rúc tới gần… dịu dàng liếm liếm xương quai xanh của Trovey, hỏi: “Vẫn còn khó chịu?”
Ai oán phẫn nộ liếc nhìn tên ‘đầu sỏ’, nguyên do sự tình chính hắn cũng biết rõ, còn phải hỏi sao?
Gian nan xoay người qua, không muốn để ý đến tên dã thú cứ phát tình là không còn lý tính kia nữa (Tác giả: Vốn người ta chính là dã thú a, còn phải bảo trì lý tính?), nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù. Theo cử động của thân thể, dâm dịch tràn đầy trong người đêm qua lại từ từ chảy xuống từ nhục thần vẫn chưa thể khép kín, dinh dính bết vào chỗ rãnh đùi của Trovey.
“A!” Theo sự lưu động của tàn dịch, thân thể càng thêm mẫn cảm. Trovey ảo não nhăn mặt nhíu mày, thân thể này thật sự càng ngày càng thích ứng giao phối với dã thú. Vốn lúc trước còn có thể tiêu chảy do chứa đựng tinh dịch của giống đực lưu lại trong thời gian dài, hiện giờ đã hoàn toàn hòa hợp với sự tồn tại của chất lỏng sềnh sệch kia, cứ như nó nguyên vốn là một phần trong cơ thể mình vậy, sẽ không sinh ra bất cứ phản ứng bài xích nào.
Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày qua đi, không ngừng phải thỏa mãn dục vọng dào dạt của Cassius mà thống khổ chống đỡ, Trovey cũng đã dần quen. Thân là người vợ duy nhất của thủ lĩnh Báo tộc, mỗi ngày được Cassius sủng ái, không còn nghĩ đến chốn thôn nhỏ nơi gia hương, không còn nghĩ đến tại sao mình lại trở thành vợ của Cassius, càng không còn nghĩ đến có phải hay chăng có một phần vướng bận vẫn còn đọng lại ở nơi nào đó không biết tên trong lòng…
Đã để lại đủ di huyết cho Nhã Di tộc, Cassius giờ có thể chuyên tâm quấn quít cưng chiều nhân nhi mảnh khảnh trong lòng, thời gian còn lại sẽ đi thăm đứa nhỏ mà Hắc Kim bỏ lại trong sơn động trước kia của Adweina —— Hắc Lê. Ngày ấy khi Cassius chạy tới khe núi mà Adweina đã dụ Trovey đến gặp, chứng kiến Trovey cả người đẫm máu đang hấp hối, mắt hắn tức khắc đỏ ngầu, rất nhiều thành viên Báo tộc tham dự âm mưu lần đó đều bị Cassius cắn chết tại chỗ trong cơn cuồng loạn, kể cả Adweina. Chờ khi Cassius tỉnh táo lại, nhìn thi thể đầy đất cùng Hắc Lê còn chưa cai sữa, trong lòng hối hận vô cùng, nhưng là… hết thảy đều đã xong, có lẽ từ rất lâu trước kia, bi kịch này đã phải chấm dứt rồi.
Đem Hắc Lê phó thác cho một báo mẹ đang nuôi con khác, Cassius có vẻ rất mong mỏi chờ đợi nó lớn lên, hắn muốn bồi dưỡng Hắc Lê thành một con hắc báo hoàn mỹ, làm cho nó trở thành thủ lĩnh cường đại nhất từ trước đến nay của Báo tộc!
Hiểu được nỗi thống khổ trong lòng Cassius, Trovey chưa bao giờ nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến Báo tộc, Hắc tộc hay Hắc Kim, chỉ im lặng đứng bên hắn làm bạn.
Đây là nhân sinh sao? Có lẽ nhiều năm về sau, Hắc Lê sẽ trở thành thủ lĩnh vĩ đại của Báo tộc, có lẽ sẽ tới tìm Cassius báo thù cho cha mẹ mình, hơn nữa còn có thể oán hận chính cậu… Trovey đứng tại nơi xa nhìn Cassius dạy Hắc Lê săn mồi như thế nào, tâm tư cũng đã bay về miền viễn xứ… … Kim, ngươi rốt cuộc đang ở đâu vậy? Ta rất nhớ ngươi…
Tác giả :
Mộc Hi