Nhàn Thê Tà Phu
Quyển 1 - Chương 18: Không hề sợ hãi
Mộ Dung Vân Thư tuyệt không thắc mắc Hoàng Thượng tại sao đưa ra yêu cầu như vậy, hôn nhân vốn là thủ đoạn chính trị mà hoàng gia quen dùng, hơn nữa biểu ca đã sớm đề cập qua một lần, nhưng nàng cũng không muốn làm vật hi sinh."Thứ dân nữ khó có thể tòng mệnh." Nàng không cần nghĩ ngợi, quyết đoán cự tuyệt.
Hoàng Thượng không dự đoán được nàng sẽ cự tuyệt, điều kiện này theo ý nghĩa nào đó mà nói giống như ban ân, mà nàng thế nhưng lại cự tuyệt, điều này làm cho ông ta có chút căm tức, khẽ nhíu mi, giận giữ nói: "Như vậy trẫm cũng không thể đáp ứng điều kiện của ngươi."
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài một hơi, trên mặt đều là bất đắc dĩ, trầm ngâm hơn nửa ngày mới mở miệng: "Hoàng Thượng, dân nữ hôm nay cũng không phải tới đàm phán điều kiện cùng ngài. Ngài đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng thế, Hối Phong Tiền trang là sản nghiệp của Mộ Dung phủ, không cho phép người bên ngoài xâm phạm, cho dù là ngài cũng không được."
Hoàng Thượng giận tím mặt, "Nói năng lỗ mãng như thế, ngươi không sợ trẫm sẽ diệt cửu tộc ngươi sao!"
Mộ Dung Vân Thư vẫn là vẻ mặt đạm bạc, dường như đã sớm không để ý đến sinh tử, dùng lời lẽ cực kì bình tĩnh nói: "Thái tử cũng là người thuộc tộc của dân nữ." Nếu có chết phải cùng chết.
Mặc cho áp lực từ phía Thái Hậu hay hoàng tộc vẫn chưa thừa nhận, ngoại thích (họ ngoại) Mộ Dung phủ này vẫn tồn tại, mà Mộ Dung phủ trước nay cũng không cần thiết thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên bốn năm nay chưa từng liên quan đến triều chính. Nhưng dù vậy Mộ Dung phủ vẫn là ngoại thích duy nhất của thái tử, trừ bỏ Mộ Dung phủ chẳng khác nào bẻ gẫy đôi cánh của thái tử, mà kết quả này không phải cái Hoàng Thượng muốn, ít nhất hiện tại không phải. Nhà mẹ đẻ của Thái Hậu ở trong triều thế lực khổng lồ, rắc rối khó gỡ, nếu Hoàng Thượng không muốn mình thọ chung chính tẩm (Chết già, tiêu tan mất hết; hai tay buông xuôi), sau đó thái tử bị "buông rèm chấp chính", nhất định trước khi lông cánh thái tử chưa cứng cáp phải bảo toàn Mộ Dung phủ.
Mộ Dung Vân Thư vô cùng rõ ràng sự thật này, cho nên nàng mới càng thêm không hề sợ hãi. "Dân nữ cũng không hề muốn ngỗ nghịch trái thánh ý, nhưng bởi vì đã sớm có hôn ước trong người, thực khó tòng mệnh." Cho dù có vương bài trong tay, thời điểm nên lui vẫn cứ lui, lấy lùi để tiến mới là thượng sách. "Hoàng Thượng, nếu không tin được dân nữ, có thể phái một vị quan viên đáng tin nhất của triều đình cùng dân nữ cùng phụ trách việc này." Hoàng Thượng bảo nàng gả cho thái tử đơn giản là lo lắng "người ngoài" như nàng sinh dị tâm (có mưu đồ khác).
Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe nói có thể phái người "giám thị" nàng, sắc mặt dịu đi rất nhiều, rốt cục cũng lui một bước, dùng thanh âm cực kì hùng hậu nói: "Tốt, vậy ngươi và Nhiếp ái khanh cùng phụ trách chuyện cải cách tiền tệ đi."
Vừa ra khỏi Ngự thư phòng, Nhiếp Thanh liền quay trở lại vẻ mặt mẹ ruột đã chết, lạnh lùng nói: "Triều đình tuyệt đối sẽ không giao việc đồng bạc thay thế kim ngân lưu hành toàn quốc cho Tiền trang tư nhân, chuyện Hối Phong Tiền trang sung công là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Mộ Dung Vân Thư đưa tay ngăn trở ánh nắng gay gắt như lửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta biết."
"Vậy ngươi cần gì phải cố giãy dụa vô ích? Hoàng Thượng hiện tại tất nhiên đã xem Mộ Dung phủ là cái đinh trong mắt, sớm muộn gì cũng sẽ đem dẹp bỏ cho nhẹ nhõm."
"Nhiếp đại nhân." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, kỳ quái hỏi, "Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến ta vậy?”
Mặt Nhiếp Thanh lộ vẻ quẫn bách, quay đầu nói, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, sau đó quay lại đầu tiếp tục thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ dọc theo đường đi, nhưng miệng lại nói: "Tại thời điểm có thể phản kháng không phản kháng, sau khi ta trăm tuổi mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Mộ Dung phủ?"
Nhiếp Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ta thấy là do ngươi không chịu dễ dàng nhận thua mới đúng!"
"Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nhanh chân đi về hướng cửa cung.
Hoàng cung, nơi như thế này, vẫn nên ít lưu lại thì tốt hơn, nói không chừng Hoàng Thượng giây tiếp theo đột nhiên nổi giận, phái người bắt nàng lại, nhẹ nhàng xử lý. Tuy rằng nàng cảm thấy chết sớm hay chết trễ không có gì khác nhau, khỏe không chết, bệnh chết còn thảm hơn nhiều, nàng tình nguyện chết một cách nhẹ nhàng dưới Đoạt Hồn đan của Tiểu Lương vương, cũng không muốn bị vết đao không sắc bén, động tác cũng không nhanh nhẹn đưa lên tây thiên.
Nghĩ đến Đoạt Hồn đan kia, Mộ Dung Vân Thư không khỏi cảm thấy buồn cười, bên người vị Tiểu Lương vương kia chắc chắn không ít thầy bà, mới ra một chiêu cố làm ra vẻ huyền bí thế này. Nói thật, hắn cho nàng thuốc giải độc, nói không chừng nàng sẽ từ chối.
*
Không bao lâu sau, triều đình phát ra hoàng bảng, Hối Phong Tiền trang được sự ủng hộ của triều đình, tổng quản lí "đồng bạc" mới, cũng phong Mộ Dung phủ là "Thiên hạ đệ nhất phủ", phong Mộ Dung Vân Thư là "Ngân Giám quan", hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nhất. Hoàng bảng vừa ra, không khí trầm lặng của Đại Nghiệp Vương Triều nhất thời khôi phục sức sống, ngay cả người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đi ở trên đường đều có vẻ tinh thần hưng phấn, càng đừng nói tiểu thương xé vỡ cổ họng rao hàng.
Có ngọn núi lớn như triều đình làm chỗ dựa vào, Hối Phong Tiền trang phục hồi lại danh dự, ngân phiếu đóng con dấu có "Hối Phong" mọc lên như nấm, xuất hiện khắp trong các công việc kinh doanh. Hối Phong Tiền trang cũng một lần nữa mở cửa ra để kinh doanh, đồng bạc vẫn chưa kịp ấn chế (in ấn), cho nên Tiền trang vẫn là hình thức kinh doanh duy nhất. Chỉ trong một đêm, tất cả đều khôi phục nguyên dạng. Mộ Dung phủ lại trở lại là nhà giàu có nhất cả nước, khó có kẻ với tới được.
Nhưng Mộ Dung Vân Thư biết, đây là do Hoàng Thượng bày thế cờ, nếu nàng không muốn Mộ Dung phủ trở thành quân cờ giúp hoàng tộc tranh quyền đoạt lợi, không muốn dẫm vào vết xe đổ, chim mỏi cánh, người hiền chịu thiệt, thỏ khôn chết, chó săn phải vào nồi, thì nhất định phải thận trọng, sớm tìm ra kế sách để toàn thân thoát ra.
Mộ Dung Vân Thư lấy tư thế thoải mái nhất nằm ở trên ghế bằng mây, bắt đầu đọc quyển sách cổ đã cũ kĩ úa vàng, trong lòng thầm than nhẹ, hoàng quyền thật sự là đáng sợ, thay đổi như chong chóng, khó trách có người không tiếc đầu rơi máu chảy, dù thân bại danh liệt cũng muốn đạp qua đống xương cốt ngồi lên chiếc long ỷ cao chót vót đó.
"Tiểu thư, Hoàng Thượng cho người làm quan, sao người vẫn còn ngồi đây nhà rỗi vậy?" Lục nhi thực không hiểu. Ngân giám quan là hưởng thụ đãi ngộ nhất phẩm, ngang hàng cùng Thừa tướng, tiểu thư còn có cái gì không hài lòng?
"Bởi vì ông ta không tốt đến thế." Rõ ràng mang theo căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng từ trong miệng Mộ Dung Vân Thư nói ra, hương vị liền phai nhạt, tựa như nói "Hôm nay thời tiết không tồi".
Lục nhi đột nhiên trợn trắng mắt, "Cho người chức quan nhất phẩm như vậy mà vẫn còn không có lòng tốt?"
Mộ Dung Vân Thư biết, dù nàng giải thích quan hệ lợi hại trong đó như thế nào, cây rỗng ruột như Lục nhi sẽ không thể nào hiểu được, vì thế đơn giản làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại, qua vài giây lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện xây kho bạc, mở cặp mắt mang theo vẻ buồn ngủ, hỏi: "Nhiếp Thanh đã trở lại chưa?"
"Nghe nói mới từ Hộ bộ đã trở lại. Muốn em đi tìm hắn sao?"
"Ừ, đi nói cho hắn biết, đừng tới làm phiền ta."
"... Người làm sao mà biết hắn nhất định sẽ đến?"
"Đoán." Ngày hôm qua khi nàng nói xây dựng kho bạc tại Thượng Dương hắn rất không ủng hộ, sáng nay vào cung tất nhiên phải đến báo tin với Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tất nhiên cũng sẽ kiên quyết phản đối, cho nên hắn lúc này trở về, chắc chắn đến đảm đương thuyết khách. Tuy rằng nàng ở trên thương trường quán triệt tác phong "chuyên chính độc tài", tuyệt sẽ không bị hắn thuyết phục, nhưng thời gian ngủ trưa có người ở bên tai nói liên miên cằn nhằn không ngừng, sẽ khó chịu.
Quả nhiên, Mộ Dung Vân Thư mới vừa ngủ không bao lâu thì Nhiếp Thanh đã tới rồi, bị Lục nhi chắn ở ngoài cửa.
Lục nhi lắp bắp nói: "Nhiếp đại nhân, tiểu thư có thói quen không tốt khi rời giường, ngài quấy nhiễu giấc mộng đẹp, của tiểu thư, tiểu thư sẽ tức giận. Ngài có biết, người không thường tức giận, một khi nổi giận sẽ thực khủng bố." Nàng đã từng trải qua một lần, khi đó thật sự muốn đào cái hố để chôn mình, đỡ phải bị ánh mắt âm trầm của tiểu thư bầm thây vạn đoạn mà không thể toàn thây.
Nhiếp Thanh cũng cảm thấy được khiến Mộ Dung Vân Thư tức giận không phải là một chuyện sáng suốt, nữ nhân mà ngay cả Hoàng Thượng cũng dám uy hiếp, việc mưu sát mệnh quan triều đình tám phần ngay cả ánh mắt cũng không chớp chút nào là chuyện đương nhiên, cho nên, hắn còn quý trọng cái mạng nho nhỏ của hắn, nhân tiện nói: "Ta chờ nàng tỉnh ngủ."
Hoàng Thượng không dự đoán được nàng sẽ cự tuyệt, điều kiện này theo ý nghĩa nào đó mà nói giống như ban ân, mà nàng thế nhưng lại cự tuyệt, điều này làm cho ông ta có chút căm tức, khẽ nhíu mi, giận giữ nói: "Như vậy trẫm cũng không thể đáp ứng điều kiện của ngươi."
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài một hơi, trên mặt đều là bất đắc dĩ, trầm ngâm hơn nửa ngày mới mở miệng: "Hoàng Thượng, dân nữ hôm nay cũng không phải tới đàm phán điều kiện cùng ngài. Ngài đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng thế, Hối Phong Tiền trang là sản nghiệp của Mộ Dung phủ, không cho phép người bên ngoài xâm phạm, cho dù là ngài cũng không được."
Hoàng Thượng giận tím mặt, "Nói năng lỗ mãng như thế, ngươi không sợ trẫm sẽ diệt cửu tộc ngươi sao!"
Mộ Dung Vân Thư vẫn là vẻ mặt đạm bạc, dường như đã sớm không để ý đến sinh tử, dùng lời lẽ cực kì bình tĩnh nói: "Thái tử cũng là người thuộc tộc của dân nữ." Nếu có chết phải cùng chết.
Mặc cho áp lực từ phía Thái Hậu hay hoàng tộc vẫn chưa thừa nhận, ngoại thích (họ ngoại) Mộ Dung phủ này vẫn tồn tại, mà Mộ Dung phủ trước nay cũng không cần thiết thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên bốn năm nay chưa từng liên quan đến triều chính. Nhưng dù vậy Mộ Dung phủ vẫn là ngoại thích duy nhất của thái tử, trừ bỏ Mộ Dung phủ chẳng khác nào bẻ gẫy đôi cánh của thái tử, mà kết quả này không phải cái Hoàng Thượng muốn, ít nhất hiện tại không phải. Nhà mẹ đẻ của Thái Hậu ở trong triều thế lực khổng lồ, rắc rối khó gỡ, nếu Hoàng Thượng không muốn mình thọ chung chính tẩm (Chết già, tiêu tan mất hết; hai tay buông xuôi), sau đó thái tử bị "buông rèm chấp chính", nhất định trước khi lông cánh thái tử chưa cứng cáp phải bảo toàn Mộ Dung phủ.
Mộ Dung Vân Thư vô cùng rõ ràng sự thật này, cho nên nàng mới càng thêm không hề sợ hãi. "Dân nữ cũng không hề muốn ngỗ nghịch trái thánh ý, nhưng bởi vì đã sớm có hôn ước trong người, thực khó tòng mệnh." Cho dù có vương bài trong tay, thời điểm nên lui vẫn cứ lui, lấy lùi để tiến mới là thượng sách. "Hoàng Thượng, nếu không tin được dân nữ, có thể phái một vị quan viên đáng tin nhất của triều đình cùng dân nữ cùng phụ trách việc này." Hoàng Thượng bảo nàng gả cho thái tử đơn giản là lo lắng "người ngoài" như nàng sinh dị tâm (có mưu đồ khác).
Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe nói có thể phái người "giám thị" nàng, sắc mặt dịu đi rất nhiều, rốt cục cũng lui một bước, dùng thanh âm cực kì hùng hậu nói: "Tốt, vậy ngươi và Nhiếp ái khanh cùng phụ trách chuyện cải cách tiền tệ đi."
Vừa ra khỏi Ngự thư phòng, Nhiếp Thanh liền quay trở lại vẻ mặt mẹ ruột đã chết, lạnh lùng nói: "Triều đình tuyệt đối sẽ không giao việc đồng bạc thay thế kim ngân lưu hành toàn quốc cho Tiền trang tư nhân, chuyện Hối Phong Tiền trang sung công là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Mộ Dung Vân Thư đưa tay ngăn trở ánh nắng gay gắt như lửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta biết."
"Vậy ngươi cần gì phải cố giãy dụa vô ích? Hoàng Thượng hiện tại tất nhiên đã xem Mộ Dung phủ là cái đinh trong mắt, sớm muộn gì cũng sẽ đem dẹp bỏ cho nhẹ nhõm."
"Nhiếp đại nhân." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, kỳ quái hỏi, "Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến ta vậy?”
Mặt Nhiếp Thanh lộ vẻ quẫn bách, quay đầu nói, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, sau đó quay lại đầu tiếp tục thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ dọc theo đường đi, nhưng miệng lại nói: "Tại thời điểm có thể phản kháng không phản kháng, sau khi ta trăm tuổi mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Mộ Dung phủ?"
Nhiếp Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ta thấy là do ngươi không chịu dễ dàng nhận thua mới đúng!"
"Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nhanh chân đi về hướng cửa cung.
Hoàng cung, nơi như thế này, vẫn nên ít lưu lại thì tốt hơn, nói không chừng Hoàng Thượng giây tiếp theo đột nhiên nổi giận, phái người bắt nàng lại, nhẹ nhàng xử lý. Tuy rằng nàng cảm thấy chết sớm hay chết trễ không có gì khác nhau, khỏe không chết, bệnh chết còn thảm hơn nhiều, nàng tình nguyện chết một cách nhẹ nhàng dưới Đoạt Hồn đan của Tiểu Lương vương, cũng không muốn bị vết đao không sắc bén, động tác cũng không nhanh nhẹn đưa lên tây thiên.
Nghĩ đến Đoạt Hồn đan kia, Mộ Dung Vân Thư không khỏi cảm thấy buồn cười, bên người vị Tiểu Lương vương kia chắc chắn không ít thầy bà, mới ra một chiêu cố làm ra vẻ huyền bí thế này. Nói thật, hắn cho nàng thuốc giải độc, nói không chừng nàng sẽ từ chối.
*
Không bao lâu sau, triều đình phát ra hoàng bảng, Hối Phong Tiền trang được sự ủng hộ của triều đình, tổng quản lí "đồng bạc" mới, cũng phong Mộ Dung phủ là "Thiên hạ đệ nhất phủ", phong Mộ Dung Vân Thư là "Ngân Giám quan", hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nhất. Hoàng bảng vừa ra, không khí trầm lặng của Đại Nghiệp Vương Triều nhất thời khôi phục sức sống, ngay cả người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đi ở trên đường đều có vẻ tinh thần hưng phấn, càng đừng nói tiểu thương xé vỡ cổ họng rao hàng.
Có ngọn núi lớn như triều đình làm chỗ dựa vào, Hối Phong Tiền trang phục hồi lại danh dự, ngân phiếu đóng con dấu có "Hối Phong" mọc lên như nấm, xuất hiện khắp trong các công việc kinh doanh. Hối Phong Tiền trang cũng một lần nữa mở cửa ra để kinh doanh, đồng bạc vẫn chưa kịp ấn chế (in ấn), cho nên Tiền trang vẫn là hình thức kinh doanh duy nhất. Chỉ trong một đêm, tất cả đều khôi phục nguyên dạng. Mộ Dung phủ lại trở lại là nhà giàu có nhất cả nước, khó có kẻ với tới được.
Nhưng Mộ Dung Vân Thư biết, đây là do Hoàng Thượng bày thế cờ, nếu nàng không muốn Mộ Dung phủ trở thành quân cờ giúp hoàng tộc tranh quyền đoạt lợi, không muốn dẫm vào vết xe đổ, chim mỏi cánh, người hiền chịu thiệt, thỏ khôn chết, chó săn phải vào nồi, thì nhất định phải thận trọng, sớm tìm ra kế sách để toàn thân thoát ra.
Mộ Dung Vân Thư lấy tư thế thoải mái nhất nằm ở trên ghế bằng mây, bắt đầu đọc quyển sách cổ đã cũ kĩ úa vàng, trong lòng thầm than nhẹ, hoàng quyền thật sự là đáng sợ, thay đổi như chong chóng, khó trách có người không tiếc đầu rơi máu chảy, dù thân bại danh liệt cũng muốn đạp qua đống xương cốt ngồi lên chiếc long ỷ cao chót vót đó.
"Tiểu thư, Hoàng Thượng cho người làm quan, sao người vẫn còn ngồi đây nhà rỗi vậy?" Lục nhi thực không hiểu. Ngân giám quan là hưởng thụ đãi ngộ nhất phẩm, ngang hàng cùng Thừa tướng, tiểu thư còn có cái gì không hài lòng?
"Bởi vì ông ta không tốt đến thế." Rõ ràng mang theo căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng từ trong miệng Mộ Dung Vân Thư nói ra, hương vị liền phai nhạt, tựa như nói "Hôm nay thời tiết không tồi".
Lục nhi đột nhiên trợn trắng mắt, "Cho người chức quan nhất phẩm như vậy mà vẫn còn không có lòng tốt?"
Mộ Dung Vân Thư biết, dù nàng giải thích quan hệ lợi hại trong đó như thế nào, cây rỗng ruột như Lục nhi sẽ không thể nào hiểu được, vì thế đơn giản làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại, qua vài giây lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện xây kho bạc, mở cặp mắt mang theo vẻ buồn ngủ, hỏi: "Nhiếp Thanh đã trở lại chưa?"
"Nghe nói mới từ Hộ bộ đã trở lại. Muốn em đi tìm hắn sao?"
"Ừ, đi nói cho hắn biết, đừng tới làm phiền ta."
"... Người làm sao mà biết hắn nhất định sẽ đến?"
"Đoán." Ngày hôm qua khi nàng nói xây dựng kho bạc tại Thượng Dương hắn rất không ủng hộ, sáng nay vào cung tất nhiên phải đến báo tin với Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tất nhiên cũng sẽ kiên quyết phản đối, cho nên hắn lúc này trở về, chắc chắn đến đảm đương thuyết khách. Tuy rằng nàng ở trên thương trường quán triệt tác phong "chuyên chính độc tài", tuyệt sẽ không bị hắn thuyết phục, nhưng thời gian ngủ trưa có người ở bên tai nói liên miên cằn nhằn không ngừng, sẽ khó chịu.
Quả nhiên, Mộ Dung Vân Thư mới vừa ngủ không bao lâu thì Nhiếp Thanh đã tới rồi, bị Lục nhi chắn ở ngoài cửa.
Lục nhi lắp bắp nói: "Nhiếp đại nhân, tiểu thư có thói quen không tốt khi rời giường, ngài quấy nhiễu giấc mộng đẹp, của tiểu thư, tiểu thư sẽ tức giận. Ngài có biết, người không thường tức giận, một khi nổi giận sẽ thực khủng bố." Nàng đã từng trải qua một lần, khi đó thật sự muốn đào cái hố để chôn mình, đỡ phải bị ánh mắt âm trầm của tiểu thư bầm thây vạn đoạn mà không thể toàn thây.
Nhiếp Thanh cũng cảm thấy được khiến Mộ Dung Vân Thư tức giận không phải là một chuyện sáng suốt, nữ nhân mà ngay cả Hoàng Thượng cũng dám uy hiếp, việc mưu sát mệnh quan triều đình tám phần ngay cả ánh mắt cũng không chớp chút nào là chuyện đương nhiên, cho nên, hắn còn quý trọng cái mạng nho nhỏ của hắn, nhân tiện nói: "Ta chờ nàng tỉnh ngủ."
Tác giả :
Mặc Phong