Nhàn Thê Bất Hạ Đường
Chương 1
Tiết tử
Một năm kia, cô bé ấy sáu tuổi, đã đến tuổi đến trường đi học , ca hát cùng bạn bè nhưng do thân thể không được khỏe cho nên chưa từng bước chân ra khỏi nhà; dưới sự yêu thương chăm sóc của papa cô bé không còn biết cái gì là bi thương, càng không biết tử vong nghĩa là gì.
Một năm kia, cậu bé ấy 15 tuổi, trong lòng sớm đã có những kế hoạch dự định cho tương lai, nhưng bởi vì cha mẹ đột nhiên qua đời, cho nên tất cả đành gác lại ; dưới sự “quan tâm” của họ hàng , cậu bé mới biết được tình người ấm lạnh là như thế nào .
Hai con người ấy chắc chắn sẽ gặp nhau, tất nhiên là ông trời đã sắp xếp cho họ sự tình cờ, còn vì sao lại thế thì không thể tiết lộ , số mệnh đã định sẵn từ lúc họ chào đời rồi.
***********************8
“Ninh Ninh, gió thổi mạnh rồi! Con mau vào phòng đi kẻo bị cảm lạnh, con mà hắt xì hơi sẽ phải uống thuốc đó.”
Người vừa lên tiếng chính là dì Lý, nhiều năm qua bà vẫn là quản gia nhà họ Bạch, bà vừa cẩn thận nhìn canh trong nồi, vừa lớn tiếng nhắc nhở cô bé gái – cục cưng duy nhất của ông chủ Bạch.
“Nhưng mà, đêm qua bố con gọi điện thoại nói rằng hôm nay sẽ về nhà……” Trả lời Lý quản gia là giọng trẻ con non nớt, ngữ khí chần chừ do dự mang theo vài tia mong chờ .
Biệt thự Bạch gia cách thành phố hơi xa, ông chủ vì muốn con gái có thể hít thở không khí trong lành và có điều kiện tốt cho việc điều trị thân thể, nên đã không tiếc đem nguyên khoảng đất rộng lớn này xây một lâu đài nho nhỏ cho cô bé, khuôn viên khu nhà trồng không ít các loại hoa cỏ xanh tươi , thơm mát.
Cô bé con vẫn ôm chặt búp bê dễ thương trong tay đứng ở chỗ cũ, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt như thể sợ bỏ qua bóng dáng papa khi ông trở về nhà.
Dì Lý thấy nhắc nhở của mình không có tác dụng, lại thâm sâu biết tính tình cô chủ quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể khuyên nhủ được, vì thế đành xoay người đi lên tầng lấy áo khoác xuống , phủ lên đôi vai gầy gò của cô chủ nhỏ.
Cô bé ôm sát hai má , ánh mắt chưa từng rời khỏi cánh cửa một phút nào cả.
Không biết qua bao lâu, trên mặt cô bé đã hiện rõ sự thất vọng cùng lo lắng.
Ngay khi cô chuẩn bị phát ra tiếng thở dài thì cánh cửa sắt bỗng được mở ra.
“Bố về !”
Cô bé chạy vọt tới như cái đầu tàu nhỏ, cầm con búp bê nhỏ trong tay nhào vào vòng tay đang dang rộng của người đàn ông trước mặt.
“Bố à ! Cuối cùng bố cũng về nhà với con rồi!”
Người đàn ông ấy yêu thương ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái, lại kiềm lòng không nổi hôn lên hai má cô, xong lại xoa đầu con và chỉ vào cậu bé bên cạnh: “Ninh Ninh, mau đến đây chào hỏi anh trai đi.”
Cô gái nhẹ nhàng nhón chân bước lên trên, lúc này mới phát hiện sau lưng cha là một người không phân biệt được nam hay nữ khoảng chừng hơn mười tuổi, trông người này cực kỳ ưa nhìn, ưa nhìn đến nỗi mắt cô bé cứ dán chặt vào người anh trai mới rơi từ trên trời xuống ấy.
Thấy người đó bước về chỗ mình, cô bé đỏ mặt cúi đầu, anh ấy thật là đẹp trai a….
Cô bé nắm lấy ống tay áo của cha che giấu sự sợ hãi của mình, chỉ để lộ đôi mắt vừa hoang mang vừa có chút thẹn thùng nhìn người con trai bố mình dẫn về.
Đứng một lúc vẫn không thấy con gái lên tiếng trả lời, ông nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của cậu thiếu niên rồi cười: “Ninh Ninh hơi sợ người lạ……”
“Không sao đâu chú ạ ”. Hắn hơi cúi đầu, thu vào trong đáy mắt khuôn mặt tinh xảo kinh diễm của cô bé con,sau đó hắn quay sang nói với người đàn ông bên cạnh : “Chú Bạch có cô con gái đáng yêu quá .” Giọng nói vô cùng dễ nghe nha.
Người đàn ông nghe thấy vậy vừa ngượng ngùng vừa tự hào , cười vui vẻ xoa đầu con gái.
Kỳ thật lần này ông vội vàng về nước một phần vì muốn gặp cô con gái nhỏ của mình, lần sang Anh vừa rồi đã kéo dài hơn nửa tháng, đồng nghĩa với việc hai tuần trôi qua mà ông không được gặp con gái bảo bối, một phần khác là vì chuyện tang lễ của Bạc gia, sau cùng là giải quyết một số công việc cần thiết ở công ty.
Ông Bạch hồi còn trẻ từng du học tại Anh, một mình lẻ loi nơi xứ lạ, gia cảnh thì bình thường nên không tránh khỏi sự khinh rẻ của bạn bè, hay bị người ta gây khó dễ. Đúng lúc đó ,thầy Bạc – giảng viên trong trường đã đối xử cực kỳ tốt với ông, thầy rất hay mời ông về nhà ăn cơm.
Chính nhờ thầy Bạc đã ở bên cạnh giúp đỡ trong lúc ông khó khăn nhất, không ngừng động viên, khuyên ông phải biết nhẫn nhịn, giúp ông trải qua khoảng thời gian vất vả nơi đất khách quê người thì bản thân ông mới có ngày hôm nay.
Tuy nhiên, ông không thể ngờ rằng người đàn ông như thầy Bạc lại là người có thể vì một người đàn bà lẳng lơ bên ngoài, đành lòng nhìn vợ mình tự tử, để lại đứa con thơ dại chưa trưởng thành, mặc cho người ngoài nhìn gia đình họ bằng ánh mắt chỉ trỏ cùng sự thương hại.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ và chính ông cũng không thể tưởng tượng nổi, người hiền lành chất phác như thầy Bạc lại cất giấu tư tưởng cực đoan đến thế, cho dù chết cũng muốn sống cùng kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình nhà mình.
Thân là người ngoài ,ông không thể xen vào chuyện nhà người ta, hơn nữa bản thân ông cũng biết tình yêu tuyệt đối có khả năng làm con người điên cuồng đến mất lý trí. Sau khi tang lễ xảy ra, dòng họ thân thích của thầy Bạc chỉ chú tâm vào số tài sản mà thầy để lại, về phần đứa nhỏ thì không ai quan tâm tới, thậm chí bọn họ còn muốn đưa nó vào cô nhi viện.
Bạc Cạnh năm nay cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi, nếu nuôi dưỡng thêm vài năm nữa thôi nó sẽ tự lo được cho chính mình, còn nếu bị đưa đến cô nhi viện thì rất tội nghiệp, càng khiến cho người ngoài chê cười hơn. Dù sao, trên đời này , nhân duyên giữa người với người đều đã được định sẵn, huống chi thằng bé này vừa trải qua sự mất mát to lớn đường đột, thật sự không nên để nó tiếp tục chịu thêm bất hạnh nào nữa.
Tuy nhiên, lý do chính vẫn là ông không đành lòng nhìn con trai duy nhất của ân nhân rơi vào hoàn cảnh éo le ấy, vì thế ông đã đưa ra đề nghị muốn nhận nuôi Bạc Cạnh. Không ngờ, ý kiến này lập tức khơi dậy sự phản đối của mọi người.
Ông cảm thấy buồn cười, bọn họ phản đối ông nuôi nấng Bạc Cạnh chỉ là cái cớ, chứ thực chất là do họ sợ người ngoài như ông ngấm ngầm chiếm tài sản thầy Bạc để lại.
Mà tài sản thầy Bạc để lại đâu nhiều, cuộc sống của thầy vốn đơn giản, hơn nữa thầy là người tốt hay giúp đỡ người khác, bất cứ học sinh nào gặp khó khăn, không kể người đó đến từ đất nước nào, là nam hay nữ, chỉ cần thầy phát hiện sẽ hết lòng giúp đỡ. Ngoại trừ ngôi nhà nằm gần trường đại học, thật sự ông không phát hiện ra tài sản nào khác.
Vì thế, ông đã lập tức tìm Bạc Cạnh, bày tỏ lòng mình với thằng bé để nó hiểu và chấp nhận , dù sao chuyện nhận nuôi này cũng cần phải có sự đồng ý từ nó, tuy nhiên nếu nó vẫn nhất quyết giữ lại ngôi nhà bố mình để lại, ông cũng vui lòng giúp nó thôi.
Nói thật, từ giây phút đầu tiên tham gia tang lễ, ông đã vô cùng để ý đến cậu nhóc này, qua vài ngày quan sát, ông phát hiện tính tình Bạc Cạnh không giống những đứa trẻ khác, trong suốt thời gian tang lễ nó chỉ mang duy nhất vẻ mặt trầm ổn ôn hoà. Mỗi lần những người họ hàng thân thích của nó biểu diễn mấy trò khôi hài vô bổ, nó lại đứng ở ngoài cửa thờ ơ lạnh nhạt, giống như tất cả những gì bọn họ thảo luận đều không liên quan đến mình, vừa không thoả hiệp, lại càng không mù quáng nghe theo, xem ra đây là một cậu bé rất có chính kiến.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông thấy thật sự không nên để Bạc Cạnh tiếp tục ở lại nước Anh. Thứ nhất, việc thầy giáo Bạc bức vợ mình tự tử gần đây đã trở thành đề tài chính ở địa phương này đã gây ra ảnh hưởng không tốt đối với Bạc Cạnh. Thứ hai, thân thích nhà thầy Bạc sẽ tìm đủ mọi cách quấy nhiễu Bạc Cạnh để cuỗm tài sản.
Nhưng ông không xác định được Bạc Cạnh có muốn rời khỏi nước Anh để bắt đầu lại cuộc sống mới hay không, thế là ông hỏi ý Bạc Cạnh,những tưởng thằng bé sẽ do dự không muốn đi ,ai ngờ Bạc Cạnh lập tức đồng ý.
Nó nói: “Cháu không còn lưu luyến điều gì với nơi này nữa rồi, có lẽ quay về nước sống sẽ tốt hơn. Về phần ngôi nhà, cháu nghĩ sau này cũng không có tâm trạng tiếp tục ở đây nữa, chú cứ bán đi cũng được.”
Kết quả, ông hao tâm tổn sức dùng tất cả mối quan hệ bên ngoài sau nhiều năm quen biết, cuối cùng cũng thành công giành được Bạc Cạnh từ đám người máu lạnh đang không ngừng gào lên là thân thích của thằng bé.
Việc bản thân giành quyền nuôi dưỡng Bạc Cạnh đã tốn không ít thời gian trong lần sang Anh này cho nên lòng ông cực kỳ nhớ con gái nhỏ ở nhà, dù còn rất nhiều công việc chưa kịp hoàn thành, ông đã vội vã mang theo Bạc Cạnh lên máy bay về nước.
Về phần ngôi nhà của Bạc gia, ông không làm theo ý kiến của Bạc Cạnh là bán nó đi,mà ông thuê người đúng giờ đến dọn dẹp nhà cửa . Bởi ông nghĩ rằng , Bạc Cạnh có thù ghét căn nhà này đến mức nào thì đây cũng là nơi nó sinh ra và lớn lên , sau này chắc chắn sẽ có ngày nó nhớ lại tuổi thơ của mình trong căn nhà đó.
Kết thúc chuyến đi Anh lần này,hiện tại đứng trước cửa nhà mình ông vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ nửa tháng ngắn ngủn nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là tạo hoá trêu người a.
Ông im lặng thở dài, lôi tiểu nha đầu đang trốn tránh kia ra, cố gắng giải thích cho con bé hiểu: “Ba mẹ của anh trai đã đi xa, rất là xa, khả năng lâu thật lâu cũng không trở về, cho nên từ nay về sau anh trai sẽ sống cùng chúng ta, Ninh Ninh thật không biết lễ phép! Trước kia bố đã dạy Ninh Ninh những gì, Ninh Ninh quên hết rồi ư?”
Cô bé cái hiểu cái không, bắt lấy nửa câu đầu của bố rồi thắc mắc : “Đi xa là giống mẹ bay lên trời chờ chúng ta sao?”
Nghe con hỏi, sắc mặt ông ảm đạm hẳn, không giấu được nỗi buồn trong đáy mắt: “Đúng rồi, giống như mẹ con….”
Bạc Cạnh ngạc nhiên. Tuy lớn lên ở Anh nhưng hắn vẫn biết tiếng mẹ đẻ, lúc trước khi ở nhà, bố mẹ đều yêu cầu hắn dùng tiếng quê hương để nói chuyện, cho nên những gì hai cha con chú Bạch nói, hắn vẫn hiểu được.
Điều khiến hắn kinh ngạc và tò mò đó là, dọc đường đi chú Bạch kể khá nhiều chuyện về con gái, qua những gì anh nghe được, hẳn là cô Bạch đã qua đời rất lâu. Bạc Cạnh không nghe thấy chú Bạch nhắc tới nữ chủ nhân khác , mà người ở xa xa kia gật đầu chào hắn đã lớn tuổi, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất cũng không thể nào là vợ sau của chú Bạch được.
Chẳng lẽ từ khi vợ mất ,chú Bạch luôn sống một mình chăm sóc con gái?
Bạc Cạnh khó tin,hắn nhớ tới bố mình, sau khi mẹ mất được một năm , vì sợ cô đơn trống vắng mà bố hắn đã lấy vợ khác.
Đang lúc Bạc Cạnh cau mày suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn ông Bạch đã tận dụng đầu óc vốn có của nhà kinh doanh, nhanh chóng bắt lấy cơ hội thuyết phục thành công con gái nhỏ.
Thật ra Bạch Nhạc Ninh rất có thiện cảm với Bạc Cạnh, có điều từ trước đến giờ cô ít tiếp xúc với người ngoài, càng chưa từng gặp cậu bé nào tuấn tú như Bạc Cạnh, trong lòng không tránh khỏi thẹn thùng liền không dám tới gần Bạc Cạnh.
Sau khi nghe bố giải thích, cuối cùng cô cũng hiểu được, anh trai xinh đẹp về sau sẽ là thành viên mới trong gia đình mình, chung sống dưới một mái nhà như hai bố con cô trước đó,mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều nói chuyện chứ không phải thật lâu mới có thể gặp một lần để nói chuyện,lại càng không phải giả vờ làm thục nữ với hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, thế giới nho nhỏ của Bạch Nhạc Ninh tỏa sáng, hớn hở kéo tay bố bước đến gần Bạc Cạnh rồi tự giới thiệu: “Em tên là Bạch Nhạc Ninh, Bạch là màu trắng, Nhạc có nghĩa là vui vẻ, Ninh có nghĩa là yên tĩnh, bố em nói, đặt tên này vì bố muốn sau này em sẽ luôn luôn vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên!” Nói xong, cô dần dần bỏ đi sự rụt rè ban đầu, nở nụ cười khả ái với Bạc Cạnh, ngọt ngào đến nỗi muốn đâm ánh mắt hắn bị thương: “Anh cứ gọi em Ninh Ninh là được, còn anh?”
Bạc Cạnh bối rối chôn chân tại chỗ , lúng túng phun được hai chữ: “Bạc Cạnh.”
Bạch Nhạc Ninh nghe câu trả lời lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu hắn nói gì.
Bạc Cạnh đột nhiên nhớ tới lời chú Bạch từng nói, con gái chú mới sáu tuổi, sức khoẻ không tốt, từ nhỏ đã ở trong nhà dưỡng bệnh, sợ cô ra ngoài bị cảm lạnh, hoặc là bị lây bệnh linh tinh từ người khác.
Rồi hắn cảm thấy mình vừa rồi không nên trả lời ngắn gọn như vậy. Nhưng mà, tại sao chú Bạch không nói cho hắn biết, hình dáng và tính cách Ninh Ninh thế này rất dễ khiến người ta không chịu nổi muốn yêu thương, chăm sóc cho cô.
Bạch Nhạc Ninh bé nhỏ không quan tâm tên hắn viết như thế nào,ngây thơ cho rằng đó là ‘kẹo bạc hà’ ,chính kẹo bạc hà đã dấy lên sự hứng thú trong cô: “Thật sự là kẹo bạc hà? Em rất thích, rất thích.” Nói xong, cô buông tay bố ra, hưng phấn vừa nhảy cẫng lên vừa vỗ tay nói: “Bạc ca ca, Bạc ca ca,có thật từ nay về sau anh sẽ luôn ở đây với em như lời bố nói không?”
Bạc Cạnh nhất thời nghẹn họng. “Luôn luôn” được không nhỉ? Hắn rất muốn bố mẹ có thể ở bên mình cả đời , giờ nghĩ lại cuộc sống trước kia lại thấy chán nản.
Nhìn cảm xúc của hắn, Bạch Ninh Ninh nhỏ tuổi chưa hiểu được thế nào là sinh ly tử biệt nên hiểu lầm. Cô ủ rũ cúi đầu , mếu máo như sắp khóc đến nơi: “Không được à? Ninh Ninh chưa từng có anh trai, Ninh Ninh xem ti vi rất thích anh trai yêu thương em gái, Ninh Ninh cũng muốn được như trong ti vi, anh thật sự không thể làm anh của Ninh Ninh sao? Ninh Ninh chỉ có một nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện được à?”
Bạc Cạnh liên tiếp bị tập kích, không thể không tạm thời ngừng nghĩ đến cha mẹ, nhìn gương mặt be bé của Bạch Nhạc Ninh đầy nước mắt liền lúng túng, Bạc Cạnh im lặng nhìn trời, trong lòng thở dài không thôi. Nói thật ra, trong nhà thân là con trai độc nhất, hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành em gái, ngay cả cô gái bình thường cũng chưa chắc đã ứng phó được, chứ đừng nói Ninh Ninh được chú Bạch cưng chiều thành quen, sinh ra tính làm nũng.
Lại nói Bạch Nhạc Ninh kém hắn chính tuổi , chuyện gì cũng không hiểu là hắn bắt đầu thấy nhức nhức huyệt thái dương rồi, chẳng biết nên nói như thế nào để cô hiểu hắn không biết có thể làm một người anh trai cưng chiều em gái được không. Dù sao hắn với cô không chung huyết thống, nếu cứ ỷ lại sẽ thành thói quen, sau này hai người quá mức gần gũi chỉ sợ bị người khác chê cười thôi.
Chỉ là nhìn dáng vẻ sụt sùi của Bạch Nhạc Ninh, sợ rằng nếu hắn tiếp tục im lặng, căn nhà này chắc chắn bị lụt nặng.
“Anh đâu nói là không thể….”
Lần đầu tiên , Bạc Cạnh biết luống cuống chân tay là gì, theo bản năng nhìn về phía ông Bạch, hy vọng ông có cách dỗ Bạch Nhạc Ninh nín khóc.
Ai ngờ, ông Bạch hứng thú quan sát hai đứa nhỏ, làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Bạc Cạnh, quay sang hướng khác ngắm nhìn cảnh đẹp đất trời.
Lạ nha, trong suốt quãng đường đi về đây nó hoàn toàn giữ được bình tĩnh, vậy mà bây giờ lại rối tung rối mù không biết làm gì. Con gái, cố lên nào! Hãy làm cho nó quên đi mất mát vừa trải qua nhé.
Nghĩ đến đây, lão Bạch vô tình cố ý quay đầu, nhìn Bạc Cạnh ý như cổ vũ, giúp hắn có thêm dũng khí, con trai, đã đến nhà ta rồi thì chỉ có một con đường duy nhất, đó là bằng mọi cách phải chinh phục được tiểu nha đầu của ta.
Bạc Cạnh lâm vào tình huống không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay từ đầu, chú Bạch đã từng nói ông là nhà kinh doanh, bởi vì muốn báo đáp ân nhân nên ông sẽ hết lòng nuôi dưỡng hắn, giúp hắn hoàn thành việc học tập. Nhưng nếu xét về phương diện khác cũng không phải là hoàn toàn không ràng buộc.
Hắn nhớ rõ chú Bạch lúc ấy đã từng nói hãy tha thứ cho ông ấy bởi vì ông cũng là một con người ích kỷ, ông chỉ có đứa con gái này là bảo bối nên không thể không tính trước, nếu như sau này con gái ông không muốn thừa kế gia nghiệp, lại lấy phải người đểu giả, còn ông thân làm cha cũng không thể chăm sóc cô bé cả đời, nếu như hắn thật sự có lòng, ông nguyện đem Bạch thị do một tay ông sáng lập giao cho hắn, sau này Ninh Ninh ít nhiều cũng sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống, ông mới an tâm nhắm mắt được.
Bạc Cạnh đồng ý, hắn không phải là người ngu ngốc, chuyện có lợi như vậy ai lại cự tuyệt chứ?
Mà bây giờ, nhìn chú Bạch mỉm cười nhìn mình, lại nhìn cô bé con giả khóc bên cạnh không chấp nhận bất kỳ giải thích gì, Bạc Cạnh không khỏi sinh ra ảo giác, có phải có ai đó vừa rơi vào bẫy hay không, aizzz, trốn không thoát rồi.
Thật vất vả dỗ cô nhóc nín khóc, hắn vừa u oán liếc ông Bạch, vừa nắm tay tiểu yêu tinh dắt vào phòng.
Hắn thật sự không nỡ dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt hay kháng cự yêu cầu của cô nhóc này, nhất là khi cô bé cứ nhìn hắn bằng tròng mắt rưng rưng kia, cứ như chỉ cần hắn làm điều gì không nên làm là giọt nước kia lập tức rơi xuống, sau này làm gì với cô nhóc cũng phải suy xét cẩn thận thôi.
Về phần ông Bạch, bị con gái bỏ quên thật là không cam lòng,liền thêm mắm dặm muối: “Ninh Ninh thật là bất công, vừa mới có anh trai đã muốn bỏ quên bố nha.”
Chỉ nghe giọng nói vạn phần nũng nịu của cô con gái bất hiếu vang lên: “Người ta không có mà, là do bố yêu của con suy nghĩ nhiều quá! Anh trai từ nay về sau sẽ chơi với Ninh Ninh, chăm sóc Ninh Ninh, như vậy bố có thể yên tâm đi công tác rồi!”
Bố Bạch nghe xong càng ấm ức hơn, nhịn không được mở miệng: “Còn nói không bất công, chưa gì đã muốn cha đi công tác, không sợ cha bị mệt ư?” Bạch Nhạc Ninh lại lên tiếng dập tắt ghen tuông của ông. Hai cha con cứ thế nói qua rồi nói lại.
Bởi vì tầng hai chưa kịp sửa sang lại, cho nên Bạc Cạnh được sắp xếp ở phòng thứ hai tầng 1, bên cạnh là phòng của Bạch Nhạc Ninh, đối diện là phòng ngủ của ông Bạch. Do bố Bạch trước đó đã nói qua với dì Lý về Bạc Cạnh nên bà đã dọn dẹp sẵn phòng chỉ còn chờ chủ nhân đến ở, dù sao hắn cũng chỉ mang thêm một số đồ dùng riêng cần thiết.
Buổi chiều, xe vận chuyển hành lý đến cổng nhà, dưới sự giúp đỡ của dì Lý và tài xế, Bạc Cạnh khiêng hết số hành lý ít ỏi vào nhà, sau đó ngồi trên sofa ủ rũ buồn bã, có lẽ hắn sẽ ở đây trong một thời gian dài.
Chỉ chốc lát sau, hắn chợt nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, sau đó là khuôn mặt quen thuộc hiện ra dáo dác như đang tìm kiếm gì đó, toàn thân không ngừng phát ra tín hiệu: “Nhìn ta, nhìn ta đi, ta đang ở đây này, mau mau nhìn ta.”
Bạc Cạnh không tránh khỏi buồn cười nhưng vẫn biết nên làm gì: “Ninh Ninh phải không? Mau vào đây!”
Hắn rất thích cô em gái đáng yêu này, sau này hắn sẽ yêu thương, đối xử tốt với cô, nghe nói cô nhóc rất sợ người lạ, nhưng thực tế nhìn qua có lẽ không phải như vậy. Trong nhà bỗng nhiên có người xa lạ, cô lại càng làm nũng hơn, ban đầu có chút sợ hãi, nhưng không bao lâu sau liền thả lỏng, tự nhiên như bình thường á.
Bạch Nhạc Ninh nghe Bạc Cạnh gọi mình, lập tức cong khoé môi cười thật tươi nhào vào lòng hắn, miệng liến thoắng hỏi: “Bạc ca ca, anh thu dọn đồ đạc, Ninh Ninh sẽ giúp anh, có được không nào?”
Cô nhóc bé tí tẹo này thì có thể giúp được gì cho hắn? Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn phải nói cho cô vui: “Ninh Ninh có thể giúp anh gì đây? Sách vở hay là quần áo? Nói xong, hắn mở ra ba cái thùng giấy khá lớn, bên trong toàn bộ là sách vở dày cộp.
Bạch Nhạc Ninh chỉ mới liếc mắt một cái, thấy một đống sách vở liền bắt đầu ảo não: “A! Nhiều thế này cơ à….” Tuy nhiên cô rất nhanh chuyển ánh mắt từ ão não sang sùng bái: “Anh đọc được hết đống sách này ư? Thật là lợi hại nha! Bố nói đọc sách nhiều sẽ rất thông minh.”
Bạc Cạnh nghe vậy bật cười, rốt cuộc chú Bạch giáo dục cô nhóc này bằng phương pháp gì nhỉ???
Rồi lại nghe Bạch Nhạc Ninh tiếp tục hưng phấn líu ríu: “Về sau khi em đi học cũng sẽ đọc thật nhiều sách, nhất định sẽ biến thành thông minh giống Bạc ca ca!”
Nhận được sự ngưỡng mộ của cô quả thật làm hắn có cảm giác lâng lâng, hắn vui vẻ vỗ nhẹ nhẹ đầu Bạch Nhạc Ninh: “Ninh Ninh muốn đi học?”
“Bố nói, chờ thêm một năm nữa khi sức khoẻ của Ninh Ninh tốt hơn sẽ cho Ninh Ninh đến trường. Đến lúc đó Bạc ca ca cũng đến trường sao?” Ánh mắt cô mở to vụt sáng, tràn ngập sự chờ mong.
Bạc Cạnh cười khẽ: “Đương nhiên rồi! Nhưng mà lúc đó anh đã học trung học, còn Ninh Ninh phải học tiểu học.”
Bạch Nhạc Ninh mất hứng: “Trung học với tiểu học rất xa nhau à? Không thể đi học chung được ư?”
Bạc Cạnh nhíu mày, cùng đi học chung? Được rồi, không khó để có thể hiểu được, bởi vì tiểu nha đầu chưa từng đi nhà trẻ, cũng chưa từng có bạn bè, nếu so với những đứa trẻ khác đúng là có chút cô đơn rồi. Chỉ có điều, chú Bạch chăm sóc con gái kỹ càng thế này cũng hơi quá, gián tiếp làm cho con gái mất đi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, aizzz….nên làm sao mới tốt đây?
Bạc Cạnh cẩn thận suy nghĩ: “Nếu Ninh Ninh đã muốn như vậy, trước tiên nói chú Bạch tìm cho Ninh Ninh một trường tiểu học, sau đó anh sẽ tìm một trường trung học ở gần đó, như vậy chắc chắn là có thể đi học chung rồi.”
Hai mắt Bạch Nhạc Ninh sáng lên vui mừng: “Bạc ca ca thật tốt! Em thích Bạc ca ca nhất!” Hưng phấn đến cực điểm, cô đã quên người con trai trước mắt này chỉ mới gặp mình chưa đến một ngày, liền lập tức ôm hôn một cái thật kêu trên má hắn, rồi bất thình lình chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa la to, chạy đi tìm cha thể hiện niềm vui của mình.
Bạc Cạnh sờ lên má chỗ Ninh Ninh vừa hôn vào, trong mắt mỉm cười, tiểu nha đầu này đến như gió mà đi cũng như gió, quả nhiên tính cách rất giống chú Bạch. Nhưng mà, không phải ai đó nói sẽ giúp hắn dọn dẹp phòng sao? Tại sao trong nháy mắt liền không thấy người đâu?
Lắc lắc đầu cười, Bạc Cạnh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định tiếp tục dọn phòng, thu xếp được một ít liền xuống tầng ăn bữa cơm chiều.
Không thể phủ nhận, hình ảnh ban đầu của chú Bạch đối với Bạc Cạnh không sâu sắc lắm, chỉ nhớ trong tang lễ mặt ông hiện rõ vẻ đau thương, nhìn không giống người đang giả vờ, sau đó trong lúc vô ý ông đã phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn của hắn, không ngờ ông lại tỏ ý giúp đỡ, khi đó trong lòng hắn có không ít băn khoăn nghi ngờ, bởi vì từng nhìn thấy người thân tranh cãi, tranh giành tài sản, cho dù bản thân ngu ngốc cũng hiểu được thế nào là nhân tình thế thái, lòng người dễ thay đổi.
Hắn không phải trời sinh tính lạnh nhạt, chỉ là gia đình nhiều biến cố làm hắn thay đổi thôi, sau khi cùng chú Bạch nói chuyện, ông tỏ ra rất thân thiết, cách nói chuyện thẳng thắn khiến Bạc Cạnh vạn phần khâm phục, không những thế bây giờ hắn còn được sống cùng với rất nhiều người tốt bụng, có thể trêu chọc Ninh Ninh, chú tài xế nhiệt tình, Lý quản gia hiền lành dễ mến….
Điều đó làm Bạc Cạnh cảm thấy ở Bạch gia thật thoải mái, không giống khi còn ở bên Anh.
Chuyện người thân qua đời vẫn luôn là bóng ma khó rời đi trong lòng hắn, nhưng có vài thứ hắn suýt chút nữa quên đi, đó chính là vấn đề tranh giành tài sản của những người gọi là thân thích.
Lúc trước hắn quyết định buông tay là chính xác, ít nhất…hắn làm đúng…có phải ko?
Bạc Cạnh nhếch miệng, cất cái tư tưởng lan man của mình đi, tiếp tục sắp xếp hành lý của mình vào vị trí thích hợp, đồng thời, hắn cũng thầm cảm ơn chú Bạch rất nhiều.
Từ lúc đến đây hắn chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu cái gì, nhưng nhìn căn phòng rõ ràng vừa được sửa lại, tủ quần áo thoang thoảng mùi nước sơn mới, bên trong còn treo hai túi thơm. Căn phòng từ màu sắc cho đến nội thất bên trong không quá sang trọng nhưng lại ưa nhìn. Sát vách tường là giá sách, không chỉ có thể cất đủ sách hắn đem từ nước Anh về mà còn rất nhiều chỗ trống khác, vô cùng hợp với sở thích của hắn.
Bạc Cạnh lại lần nữa cảm thấy mình may mắn khi không lựa chọn sai lầm.
Một năm kia, cô bé ấy sáu tuổi, đã đến tuổi đến trường đi học , ca hát cùng bạn bè nhưng do thân thể không được khỏe cho nên chưa từng bước chân ra khỏi nhà; dưới sự yêu thương chăm sóc của papa cô bé không còn biết cái gì là bi thương, càng không biết tử vong nghĩa là gì.
Một năm kia, cậu bé ấy 15 tuổi, trong lòng sớm đã có những kế hoạch dự định cho tương lai, nhưng bởi vì cha mẹ đột nhiên qua đời, cho nên tất cả đành gác lại ; dưới sự “quan tâm” của họ hàng , cậu bé mới biết được tình người ấm lạnh là như thế nào .
Hai con người ấy chắc chắn sẽ gặp nhau, tất nhiên là ông trời đã sắp xếp cho họ sự tình cờ, còn vì sao lại thế thì không thể tiết lộ , số mệnh đã định sẵn từ lúc họ chào đời rồi.
***********************8
“Ninh Ninh, gió thổi mạnh rồi! Con mau vào phòng đi kẻo bị cảm lạnh, con mà hắt xì hơi sẽ phải uống thuốc đó.”
Người vừa lên tiếng chính là dì Lý, nhiều năm qua bà vẫn là quản gia nhà họ Bạch, bà vừa cẩn thận nhìn canh trong nồi, vừa lớn tiếng nhắc nhở cô bé gái – cục cưng duy nhất của ông chủ Bạch.
“Nhưng mà, đêm qua bố con gọi điện thoại nói rằng hôm nay sẽ về nhà……” Trả lời Lý quản gia là giọng trẻ con non nớt, ngữ khí chần chừ do dự mang theo vài tia mong chờ .
Biệt thự Bạch gia cách thành phố hơi xa, ông chủ vì muốn con gái có thể hít thở không khí trong lành và có điều kiện tốt cho việc điều trị thân thể, nên đã không tiếc đem nguyên khoảng đất rộng lớn này xây một lâu đài nho nhỏ cho cô bé, khuôn viên khu nhà trồng không ít các loại hoa cỏ xanh tươi , thơm mát.
Cô bé con vẫn ôm chặt búp bê dễ thương trong tay đứng ở chỗ cũ, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt như thể sợ bỏ qua bóng dáng papa khi ông trở về nhà.
Dì Lý thấy nhắc nhở của mình không có tác dụng, lại thâm sâu biết tính tình cô chủ quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể khuyên nhủ được, vì thế đành xoay người đi lên tầng lấy áo khoác xuống , phủ lên đôi vai gầy gò của cô chủ nhỏ.
Cô bé ôm sát hai má , ánh mắt chưa từng rời khỏi cánh cửa một phút nào cả.
Không biết qua bao lâu, trên mặt cô bé đã hiện rõ sự thất vọng cùng lo lắng.
Ngay khi cô chuẩn bị phát ra tiếng thở dài thì cánh cửa sắt bỗng được mở ra.
“Bố về !”
Cô bé chạy vọt tới như cái đầu tàu nhỏ, cầm con búp bê nhỏ trong tay nhào vào vòng tay đang dang rộng của người đàn ông trước mặt.
“Bố à ! Cuối cùng bố cũng về nhà với con rồi!”
Người đàn ông ấy yêu thương ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái, lại kiềm lòng không nổi hôn lên hai má cô, xong lại xoa đầu con và chỉ vào cậu bé bên cạnh: “Ninh Ninh, mau đến đây chào hỏi anh trai đi.”
Cô gái nhẹ nhàng nhón chân bước lên trên, lúc này mới phát hiện sau lưng cha là một người không phân biệt được nam hay nữ khoảng chừng hơn mười tuổi, trông người này cực kỳ ưa nhìn, ưa nhìn đến nỗi mắt cô bé cứ dán chặt vào người anh trai mới rơi từ trên trời xuống ấy.
Thấy người đó bước về chỗ mình, cô bé đỏ mặt cúi đầu, anh ấy thật là đẹp trai a….
Cô bé nắm lấy ống tay áo của cha che giấu sự sợ hãi của mình, chỉ để lộ đôi mắt vừa hoang mang vừa có chút thẹn thùng nhìn người con trai bố mình dẫn về.
Đứng một lúc vẫn không thấy con gái lên tiếng trả lời, ông nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của cậu thiếu niên rồi cười: “Ninh Ninh hơi sợ người lạ……”
“Không sao đâu chú ạ ”. Hắn hơi cúi đầu, thu vào trong đáy mắt khuôn mặt tinh xảo kinh diễm của cô bé con,sau đó hắn quay sang nói với người đàn ông bên cạnh : “Chú Bạch có cô con gái đáng yêu quá .” Giọng nói vô cùng dễ nghe nha.
Người đàn ông nghe thấy vậy vừa ngượng ngùng vừa tự hào , cười vui vẻ xoa đầu con gái.
Kỳ thật lần này ông vội vàng về nước một phần vì muốn gặp cô con gái nhỏ của mình, lần sang Anh vừa rồi đã kéo dài hơn nửa tháng, đồng nghĩa với việc hai tuần trôi qua mà ông không được gặp con gái bảo bối, một phần khác là vì chuyện tang lễ của Bạc gia, sau cùng là giải quyết một số công việc cần thiết ở công ty.
Ông Bạch hồi còn trẻ từng du học tại Anh, một mình lẻ loi nơi xứ lạ, gia cảnh thì bình thường nên không tránh khỏi sự khinh rẻ của bạn bè, hay bị người ta gây khó dễ. Đúng lúc đó ,thầy Bạc – giảng viên trong trường đã đối xử cực kỳ tốt với ông, thầy rất hay mời ông về nhà ăn cơm.
Chính nhờ thầy Bạc đã ở bên cạnh giúp đỡ trong lúc ông khó khăn nhất, không ngừng động viên, khuyên ông phải biết nhẫn nhịn, giúp ông trải qua khoảng thời gian vất vả nơi đất khách quê người thì bản thân ông mới có ngày hôm nay.
Tuy nhiên, ông không thể ngờ rằng người đàn ông như thầy Bạc lại là người có thể vì một người đàn bà lẳng lơ bên ngoài, đành lòng nhìn vợ mình tự tử, để lại đứa con thơ dại chưa trưởng thành, mặc cho người ngoài nhìn gia đình họ bằng ánh mắt chỉ trỏ cùng sự thương hại.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ và chính ông cũng không thể tưởng tượng nổi, người hiền lành chất phác như thầy Bạc lại cất giấu tư tưởng cực đoan đến thế, cho dù chết cũng muốn sống cùng kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình nhà mình.
Thân là người ngoài ,ông không thể xen vào chuyện nhà người ta, hơn nữa bản thân ông cũng biết tình yêu tuyệt đối có khả năng làm con người điên cuồng đến mất lý trí. Sau khi tang lễ xảy ra, dòng họ thân thích của thầy Bạc chỉ chú tâm vào số tài sản mà thầy để lại, về phần đứa nhỏ thì không ai quan tâm tới, thậm chí bọn họ còn muốn đưa nó vào cô nhi viện.
Bạc Cạnh năm nay cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi, nếu nuôi dưỡng thêm vài năm nữa thôi nó sẽ tự lo được cho chính mình, còn nếu bị đưa đến cô nhi viện thì rất tội nghiệp, càng khiến cho người ngoài chê cười hơn. Dù sao, trên đời này , nhân duyên giữa người với người đều đã được định sẵn, huống chi thằng bé này vừa trải qua sự mất mát to lớn đường đột, thật sự không nên để nó tiếp tục chịu thêm bất hạnh nào nữa.
Tuy nhiên, lý do chính vẫn là ông không đành lòng nhìn con trai duy nhất của ân nhân rơi vào hoàn cảnh éo le ấy, vì thế ông đã đưa ra đề nghị muốn nhận nuôi Bạc Cạnh. Không ngờ, ý kiến này lập tức khơi dậy sự phản đối của mọi người.
Ông cảm thấy buồn cười, bọn họ phản đối ông nuôi nấng Bạc Cạnh chỉ là cái cớ, chứ thực chất là do họ sợ người ngoài như ông ngấm ngầm chiếm tài sản thầy Bạc để lại.
Mà tài sản thầy Bạc để lại đâu nhiều, cuộc sống của thầy vốn đơn giản, hơn nữa thầy là người tốt hay giúp đỡ người khác, bất cứ học sinh nào gặp khó khăn, không kể người đó đến từ đất nước nào, là nam hay nữ, chỉ cần thầy phát hiện sẽ hết lòng giúp đỡ. Ngoại trừ ngôi nhà nằm gần trường đại học, thật sự ông không phát hiện ra tài sản nào khác.
Vì thế, ông đã lập tức tìm Bạc Cạnh, bày tỏ lòng mình với thằng bé để nó hiểu và chấp nhận , dù sao chuyện nhận nuôi này cũng cần phải có sự đồng ý từ nó, tuy nhiên nếu nó vẫn nhất quyết giữ lại ngôi nhà bố mình để lại, ông cũng vui lòng giúp nó thôi.
Nói thật, từ giây phút đầu tiên tham gia tang lễ, ông đã vô cùng để ý đến cậu nhóc này, qua vài ngày quan sát, ông phát hiện tính tình Bạc Cạnh không giống những đứa trẻ khác, trong suốt thời gian tang lễ nó chỉ mang duy nhất vẻ mặt trầm ổn ôn hoà. Mỗi lần những người họ hàng thân thích của nó biểu diễn mấy trò khôi hài vô bổ, nó lại đứng ở ngoài cửa thờ ơ lạnh nhạt, giống như tất cả những gì bọn họ thảo luận đều không liên quan đến mình, vừa không thoả hiệp, lại càng không mù quáng nghe theo, xem ra đây là một cậu bé rất có chính kiến.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông thấy thật sự không nên để Bạc Cạnh tiếp tục ở lại nước Anh. Thứ nhất, việc thầy giáo Bạc bức vợ mình tự tử gần đây đã trở thành đề tài chính ở địa phương này đã gây ra ảnh hưởng không tốt đối với Bạc Cạnh. Thứ hai, thân thích nhà thầy Bạc sẽ tìm đủ mọi cách quấy nhiễu Bạc Cạnh để cuỗm tài sản.
Nhưng ông không xác định được Bạc Cạnh có muốn rời khỏi nước Anh để bắt đầu lại cuộc sống mới hay không, thế là ông hỏi ý Bạc Cạnh,những tưởng thằng bé sẽ do dự không muốn đi ,ai ngờ Bạc Cạnh lập tức đồng ý.
Nó nói: “Cháu không còn lưu luyến điều gì với nơi này nữa rồi, có lẽ quay về nước sống sẽ tốt hơn. Về phần ngôi nhà, cháu nghĩ sau này cũng không có tâm trạng tiếp tục ở đây nữa, chú cứ bán đi cũng được.”
Kết quả, ông hao tâm tổn sức dùng tất cả mối quan hệ bên ngoài sau nhiều năm quen biết, cuối cùng cũng thành công giành được Bạc Cạnh từ đám người máu lạnh đang không ngừng gào lên là thân thích của thằng bé.
Việc bản thân giành quyền nuôi dưỡng Bạc Cạnh đã tốn không ít thời gian trong lần sang Anh này cho nên lòng ông cực kỳ nhớ con gái nhỏ ở nhà, dù còn rất nhiều công việc chưa kịp hoàn thành, ông đã vội vã mang theo Bạc Cạnh lên máy bay về nước.
Về phần ngôi nhà của Bạc gia, ông không làm theo ý kiến của Bạc Cạnh là bán nó đi,mà ông thuê người đúng giờ đến dọn dẹp nhà cửa . Bởi ông nghĩ rằng , Bạc Cạnh có thù ghét căn nhà này đến mức nào thì đây cũng là nơi nó sinh ra và lớn lên , sau này chắc chắn sẽ có ngày nó nhớ lại tuổi thơ của mình trong căn nhà đó.
Kết thúc chuyến đi Anh lần này,hiện tại đứng trước cửa nhà mình ông vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ nửa tháng ngắn ngủn nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là tạo hoá trêu người a.
Ông im lặng thở dài, lôi tiểu nha đầu đang trốn tránh kia ra, cố gắng giải thích cho con bé hiểu: “Ba mẹ của anh trai đã đi xa, rất là xa, khả năng lâu thật lâu cũng không trở về, cho nên từ nay về sau anh trai sẽ sống cùng chúng ta, Ninh Ninh thật không biết lễ phép! Trước kia bố đã dạy Ninh Ninh những gì, Ninh Ninh quên hết rồi ư?”
Cô bé cái hiểu cái không, bắt lấy nửa câu đầu của bố rồi thắc mắc : “Đi xa là giống mẹ bay lên trời chờ chúng ta sao?”
Nghe con hỏi, sắc mặt ông ảm đạm hẳn, không giấu được nỗi buồn trong đáy mắt: “Đúng rồi, giống như mẹ con….”
Bạc Cạnh ngạc nhiên. Tuy lớn lên ở Anh nhưng hắn vẫn biết tiếng mẹ đẻ, lúc trước khi ở nhà, bố mẹ đều yêu cầu hắn dùng tiếng quê hương để nói chuyện, cho nên những gì hai cha con chú Bạch nói, hắn vẫn hiểu được.
Điều khiến hắn kinh ngạc và tò mò đó là, dọc đường đi chú Bạch kể khá nhiều chuyện về con gái, qua những gì anh nghe được, hẳn là cô Bạch đã qua đời rất lâu. Bạc Cạnh không nghe thấy chú Bạch nhắc tới nữ chủ nhân khác , mà người ở xa xa kia gật đầu chào hắn đã lớn tuổi, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất cũng không thể nào là vợ sau của chú Bạch được.
Chẳng lẽ từ khi vợ mất ,chú Bạch luôn sống một mình chăm sóc con gái?
Bạc Cạnh khó tin,hắn nhớ tới bố mình, sau khi mẹ mất được một năm , vì sợ cô đơn trống vắng mà bố hắn đã lấy vợ khác.
Đang lúc Bạc Cạnh cau mày suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn ông Bạch đã tận dụng đầu óc vốn có của nhà kinh doanh, nhanh chóng bắt lấy cơ hội thuyết phục thành công con gái nhỏ.
Thật ra Bạch Nhạc Ninh rất có thiện cảm với Bạc Cạnh, có điều từ trước đến giờ cô ít tiếp xúc với người ngoài, càng chưa từng gặp cậu bé nào tuấn tú như Bạc Cạnh, trong lòng không tránh khỏi thẹn thùng liền không dám tới gần Bạc Cạnh.
Sau khi nghe bố giải thích, cuối cùng cô cũng hiểu được, anh trai xinh đẹp về sau sẽ là thành viên mới trong gia đình mình, chung sống dưới một mái nhà như hai bố con cô trước đó,mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều nói chuyện chứ không phải thật lâu mới có thể gặp một lần để nói chuyện,lại càng không phải giả vờ làm thục nữ với hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, thế giới nho nhỏ của Bạch Nhạc Ninh tỏa sáng, hớn hở kéo tay bố bước đến gần Bạc Cạnh rồi tự giới thiệu: “Em tên là Bạch Nhạc Ninh, Bạch là màu trắng, Nhạc có nghĩa là vui vẻ, Ninh có nghĩa là yên tĩnh, bố em nói, đặt tên này vì bố muốn sau này em sẽ luôn luôn vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên!” Nói xong, cô dần dần bỏ đi sự rụt rè ban đầu, nở nụ cười khả ái với Bạc Cạnh, ngọt ngào đến nỗi muốn đâm ánh mắt hắn bị thương: “Anh cứ gọi em Ninh Ninh là được, còn anh?”
Bạc Cạnh bối rối chôn chân tại chỗ , lúng túng phun được hai chữ: “Bạc Cạnh.”
Bạch Nhạc Ninh nghe câu trả lời lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu hắn nói gì.
Bạc Cạnh đột nhiên nhớ tới lời chú Bạch từng nói, con gái chú mới sáu tuổi, sức khoẻ không tốt, từ nhỏ đã ở trong nhà dưỡng bệnh, sợ cô ra ngoài bị cảm lạnh, hoặc là bị lây bệnh linh tinh từ người khác.
Rồi hắn cảm thấy mình vừa rồi không nên trả lời ngắn gọn như vậy. Nhưng mà, tại sao chú Bạch không nói cho hắn biết, hình dáng và tính cách Ninh Ninh thế này rất dễ khiến người ta không chịu nổi muốn yêu thương, chăm sóc cho cô.
Bạch Nhạc Ninh bé nhỏ không quan tâm tên hắn viết như thế nào,ngây thơ cho rằng đó là ‘kẹo bạc hà’ ,chính kẹo bạc hà đã dấy lên sự hứng thú trong cô: “Thật sự là kẹo bạc hà? Em rất thích, rất thích.” Nói xong, cô buông tay bố ra, hưng phấn vừa nhảy cẫng lên vừa vỗ tay nói: “Bạc ca ca, Bạc ca ca,có thật từ nay về sau anh sẽ luôn ở đây với em như lời bố nói không?”
Bạc Cạnh nhất thời nghẹn họng. “Luôn luôn” được không nhỉ? Hắn rất muốn bố mẹ có thể ở bên mình cả đời , giờ nghĩ lại cuộc sống trước kia lại thấy chán nản.
Nhìn cảm xúc của hắn, Bạch Ninh Ninh nhỏ tuổi chưa hiểu được thế nào là sinh ly tử biệt nên hiểu lầm. Cô ủ rũ cúi đầu , mếu máo như sắp khóc đến nơi: “Không được à? Ninh Ninh chưa từng có anh trai, Ninh Ninh xem ti vi rất thích anh trai yêu thương em gái, Ninh Ninh cũng muốn được như trong ti vi, anh thật sự không thể làm anh của Ninh Ninh sao? Ninh Ninh chỉ có một nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện được à?”
Bạc Cạnh liên tiếp bị tập kích, không thể không tạm thời ngừng nghĩ đến cha mẹ, nhìn gương mặt be bé của Bạch Nhạc Ninh đầy nước mắt liền lúng túng, Bạc Cạnh im lặng nhìn trời, trong lòng thở dài không thôi. Nói thật ra, trong nhà thân là con trai độc nhất, hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành em gái, ngay cả cô gái bình thường cũng chưa chắc đã ứng phó được, chứ đừng nói Ninh Ninh được chú Bạch cưng chiều thành quen, sinh ra tính làm nũng.
Lại nói Bạch Nhạc Ninh kém hắn chính tuổi , chuyện gì cũng không hiểu là hắn bắt đầu thấy nhức nhức huyệt thái dương rồi, chẳng biết nên nói như thế nào để cô hiểu hắn không biết có thể làm một người anh trai cưng chiều em gái được không. Dù sao hắn với cô không chung huyết thống, nếu cứ ỷ lại sẽ thành thói quen, sau này hai người quá mức gần gũi chỉ sợ bị người khác chê cười thôi.
Chỉ là nhìn dáng vẻ sụt sùi của Bạch Nhạc Ninh, sợ rằng nếu hắn tiếp tục im lặng, căn nhà này chắc chắn bị lụt nặng.
“Anh đâu nói là không thể….”
Lần đầu tiên , Bạc Cạnh biết luống cuống chân tay là gì, theo bản năng nhìn về phía ông Bạch, hy vọng ông có cách dỗ Bạch Nhạc Ninh nín khóc.
Ai ngờ, ông Bạch hứng thú quan sát hai đứa nhỏ, làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Bạc Cạnh, quay sang hướng khác ngắm nhìn cảnh đẹp đất trời.
Lạ nha, trong suốt quãng đường đi về đây nó hoàn toàn giữ được bình tĩnh, vậy mà bây giờ lại rối tung rối mù không biết làm gì. Con gái, cố lên nào! Hãy làm cho nó quên đi mất mát vừa trải qua nhé.
Nghĩ đến đây, lão Bạch vô tình cố ý quay đầu, nhìn Bạc Cạnh ý như cổ vũ, giúp hắn có thêm dũng khí, con trai, đã đến nhà ta rồi thì chỉ có một con đường duy nhất, đó là bằng mọi cách phải chinh phục được tiểu nha đầu của ta.
Bạc Cạnh lâm vào tình huống không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay từ đầu, chú Bạch đã từng nói ông là nhà kinh doanh, bởi vì muốn báo đáp ân nhân nên ông sẽ hết lòng nuôi dưỡng hắn, giúp hắn hoàn thành việc học tập. Nhưng nếu xét về phương diện khác cũng không phải là hoàn toàn không ràng buộc.
Hắn nhớ rõ chú Bạch lúc ấy đã từng nói hãy tha thứ cho ông ấy bởi vì ông cũng là một con người ích kỷ, ông chỉ có đứa con gái này là bảo bối nên không thể không tính trước, nếu như sau này con gái ông không muốn thừa kế gia nghiệp, lại lấy phải người đểu giả, còn ông thân làm cha cũng không thể chăm sóc cô bé cả đời, nếu như hắn thật sự có lòng, ông nguyện đem Bạch thị do một tay ông sáng lập giao cho hắn, sau này Ninh Ninh ít nhiều cũng sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống, ông mới an tâm nhắm mắt được.
Bạc Cạnh đồng ý, hắn không phải là người ngu ngốc, chuyện có lợi như vậy ai lại cự tuyệt chứ?
Mà bây giờ, nhìn chú Bạch mỉm cười nhìn mình, lại nhìn cô bé con giả khóc bên cạnh không chấp nhận bất kỳ giải thích gì, Bạc Cạnh không khỏi sinh ra ảo giác, có phải có ai đó vừa rơi vào bẫy hay không, aizzz, trốn không thoát rồi.
Thật vất vả dỗ cô nhóc nín khóc, hắn vừa u oán liếc ông Bạch, vừa nắm tay tiểu yêu tinh dắt vào phòng.
Hắn thật sự không nỡ dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt hay kháng cự yêu cầu của cô nhóc này, nhất là khi cô bé cứ nhìn hắn bằng tròng mắt rưng rưng kia, cứ như chỉ cần hắn làm điều gì không nên làm là giọt nước kia lập tức rơi xuống, sau này làm gì với cô nhóc cũng phải suy xét cẩn thận thôi.
Về phần ông Bạch, bị con gái bỏ quên thật là không cam lòng,liền thêm mắm dặm muối: “Ninh Ninh thật là bất công, vừa mới có anh trai đã muốn bỏ quên bố nha.”
Chỉ nghe giọng nói vạn phần nũng nịu của cô con gái bất hiếu vang lên: “Người ta không có mà, là do bố yêu của con suy nghĩ nhiều quá! Anh trai từ nay về sau sẽ chơi với Ninh Ninh, chăm sóc Ninh Ninh, như vậy bố có thể yên tâm đi công tác rồi!”
Bố Bạch nghe xong càng ấm ức hơn, nhịn không được mở miệng: “Còn nói không bất công, chưa gì đã muốn cha đi công tác, không sợ cha bị mệt ư?” Bạch Nhạc Ninh lại lên tiếng dập tắt ghen tuông của ông. Hai cha con cứ thế nói qua rồi nói lại.
Bởi vì tầng hai chưa kịp sửa sang lại, cho nên Bạc Cạnh được sắp xếp ở phòng thứ hai tầng 1, bên cạnh là phòng của Bạch Nhạc Ninh, đối diện là phòng ngủ của ông Bạch. Do bố Bạch trước đó đã nói qua với dì Lý về Bạc Cạnh nên bà đã dọn dẹp sẵn phòng chỉ còn chờ chủ nhân đến ở, dù sao hắn cũng chỉ mang thêm một số đồ dùng riêng cần thiết.
Buổi chiều, xe vận chuyển hành lý đến cổng nhà, dưới sự giúp đỡ của dì Lý và tài xế, Bạc Cạnh khiêng hết số hành lý ít ỏi vào nhà, sau đó ngồi trên sofa ủ rũ buồn bã, có lẽ hắn sẽ ở đây trong một thời gian dài.
Chỉ chốc lát sau, hắn chợt nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, sau đó là khuôn mặt quen thuộc hiện ra dáo dác như đang tìm kiếm gì đó, toàn thân không ngừng phát ra tín hiệu: “Nhìn ta, nhìn ta đi, ta đang ở đây này, mau mau nhìn ta.”
Bạc Cạnh không tránh khỏi buồn cười nhưng vẫn biết nên làm gì: “Ninh Ninh phải không? Mau vào đây!”
Hắn rất thích cô em gái đáng yêu này, sau này hắn sẽ yêu thương, đối xử tốt với cô, nghe nói cô nhóc rất sợ người lạ, nhưng thực tế nhìn qua có lẽ không phải như vậy. Trong nhà bỗng nhiên có người xa lạ, cô lại càng làm nũng hơn, ban đầu có chút sợ hãi, nhưng không bao lâu sau liền thả lỏng, tự nhiên như bình thường á.
Bạch Nhạc Ninh nghe Bạc Cạnh gọi mình, lập tức cong khoé môi cười thật tươi nhào vào lòng hắn, miệng liến thoắng hỏi: “Bạc ca ca, anh thu dọn đồ đạc, Ninh Ninh sẽ giúp anh, có được không nào?”
Cô nhóc bé tí tẹo này thì có thể giúp được gì cho hắn? Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn phải nói cho cô vui: “Ninh Ninh có thể giúp anh gì đây? Sách vở hay là quần áo? Nói xong, hắn mở ra ba cái thùng giấy khá lớn, bên trong toàn bộ là sách vở dày cộp.
Bạch Nhạc Ninh chỉ mới liếc mắt một cái, thấy một đống sách vở liền bắt đầu ảo não: “A! Nhiều thế này cơ à….” Tuy nhiên cô rất nhanh chuyển ánh mắt từ ão não sang sùng bái: “Anh đọc được hết đống sách này ư? Thật là lợi hại nha! Bố nói đọc sách nhiều sẽ rất thông minh.”
Bạc Cạnh nghe vậy bật cười, rốt cuộc chú Bạch giáo dục cô nhóc này bằng phương pháp gì nhỉ???
Rồi lại nghe Bạch Nhạc Ninh tiếp tục hưng phấn líu ríu: “Về sau khi em đi học cũng sẽ đọc thật nhiều sách, nhất định sẽ biến thành thông minh giống Bạc ca ca!”
Nhận được sự ngưỡng mộ của cô quả thật làm hắn có cảm giác lâng lâng, hắn vui vẻ vỗ nhẹ nhẹ đầu Bạch Nhạc Ninh: “Ninh Ninh muốn đi học?”
“Bố nói, chờ thêm một năm nữa khi sức khoẻ của Ninh Ninh tốt hơn sẽ cho Ninh Ninh đến trường. Đến lúc đó Bạc ca ca cũng đến trường sao?” Ánh mắt cô mở to vụt sáng, tràn ngập sự chờ mong.
Bạc Cạnh cười khẽ: “Đương nhiên rồi! Nhưng mà lúc đó anh đã học trung học, còn Ninh Ninh phải học tiểu học.”
Bạch Nhạc Ninh mất hứng: “Trung học với tiểu học rất xa nhau à? Không thể đi học chung được ư?”
Bạc Cạnh nhíu mày, cùng đi học chung? Được rồi, không khó để có thể hiểu được, bởi vì tiểu nha đầu chưa từng đi nhà trẻ, cũng chưa từng có bạn bè, nếu so với những đứa trẻ khác đúng là có chút cô đơn rồi. Chỉ có điều, chú Bạch chăm sóc con gái kỹ càng thế này cũng hơi quá, gián tiếp làm cho con gái mất đi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, aizzz….nên làm sao mới tốt đây?
Bạc Cạnh cẩn thận suy nghĩ: “Nếu Ninh Ninh đã muốn như vậy, trước tiên nói chú Bạch tìm cho Ninh Ninh một trường tiểu học, sau đó anh sẽ tìm một trường trung học ở gần đó, như vậy chắc chắn là có thể đi học chung rồi.”
Hai mắt Bạch Nhạc Ninh sáng lên vui mừng: “Bạc ca ca thật tốt! Em thích Bạc ca ca nhất!” Hưng phấn đến cực điểm, cô đã quên người con trai trước mắt này chỉ mới gặp mình chưa đến một ngày, liền lập tức ôm hôn một cái thật kêu trên má hắn, rồi bất thình lình chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa la to, chạy đi tìm cha thể hiện niềm vui của mình.
Bạc Cạnh sờ lên má chỗ Ninh Ninh vừa hôn vào, trong mắt mỉm cười, tiểu nha đầu này đến như gió mà đi cũng như gió, quả nhiên tính cách rất giống chú Bạch. Nhưng mà, không phải ai đó nói sẽ giúp hắn dọn dẹp phòng sao? Tại sao trong nháy mắt liền không thấy người đâu?
Lắc lắc đầu cười, Bạc Cạnh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định tiếp tục dọn phòng, thu xếp được một ít liền xuống tầng ăn bữa cơm chiều.
Không thể phủ nhận, hình ảnh ban đầu của chú Bạch đối với Bạc Cạnh không sâu sắc lắm, chỉ nhớ trong tang lễ mặt ông hiện rõ vẻ đau thương, nhìn không giống người đang giả vờ, sau đó trong lúc vô ý ông đã phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn của hắn, không ngờ ông lại tỏ ý giúp đỡ, khi đó trong lòng hắn có không ít băn khoăn nghi ngờ, bởi vì từng nhìn thấy người thân tranh cãi, tranh giành tài sản, cho dù bản thân ngu ngốc cũng hiểu được thế nào là nhân tình thế thái, lòng người dễ thay đổi.
Hắn không phải trời sinh tính lạnh nhạt, chỉ là gia đình nhiều biến cố làm hắn thay đổi thôi, sau khi cùng chú Bạch nói chuyện, ông tỏ ra rất thân thiết, cách nói chuyện thẳng thắn khiến Bạc Cạnh vạn phần khâm phục, không những thế bây giờ hắn còn được sống cùng với rất nhiều người tốt bụng, có thể trêu chọc Ninh Ninh, chú tài xế nhiệt tình, Lý quản gia hiền lành dễ mến….
Điều đó làm Bạc Cạnh cảm thấy ở Bạch gia thật thoải mái, không giống khi còn ở bên Anh.
Chuyện người thân qua đời vẫn luôn là bóng ma khó rời đi trong lòng hắn, nhưng có vài thứ hắn suýt chút nữa quên đi, đó chính là vấn đề tranh giành tài sản của những người gọi là thân thích.
Lúc trước hắn quyết định buông tay là chính xác, ít nhất…hắn làm đúng…có phải ko?
Bạc Cạnh nhếch miệng, cất cái tư tưởng lan man của mình đi, tiếp tục sắp xếp hành lý của mình vào vị trí thích hợp, đồng thời, hắn cũng thầm cảm ơn chú Bạch rất nhiều.
Từ lúc đến đây hắn chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu cái gì, nhưng nhìn căn phòng rõ ràng vừa được sửa lại, tủ quần áo thoang thoảng mùi nước sơn mới, bên trong còn treo hai túi thơm. Căn phòng từ màu sắc cho đến nội thất bên trong không quá sang trọng nhưng lại ưa nhìn. Sát vách tường là giá sách, không chỉ có thể cất đủ sách hắn đem từ nước Anh về mà còn rất nhiều chỗ trống khác, vô cùng hợp với sở thích của hắn.
Bạc Cạnh lại lần nữa cảm thấy mình may mắn khi không lựa chọn sai lầm.
Tác giả :
Nguyên Tiểu