Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Chương 141: Thanh niên trong họ
“Mời các cụ ăn thử bánh chưng mới ra lò đây ạ.” Bưng chiếc mâm đựng đầy những chiếc bánh chưng đã bóc sẵn đi vào nhà khách, Dương Khoa lần lượt bày chúng lên từng bàn tiệc trang trọng dành cho các cụ lớn tuổi trong dòng họ.
“Thằng Khoa con nhà bố Trạch phải không? Khá lắm, năm nay lại biết bóc bánh chưng mời các cụ nữa cơ à!” Một cụ già lên tiếng khen ngợi.
“Dạ vâng ạ.” Dương Khoa lễ phép đáp lại, bày biện xong hắn đi tới bên bàn uống nước mời các cụ còn đang ngồi chuyện trò với nhau nhập tiệc: “Cháu mời các cụ lại bàn ăn tiệc, tiệc có đủ hết các món rồi đấy ạ.”
“Ừ được rồi.”
“Nào thôi ta ăn cơm luôn đi các cụ. Không phải đợi lớp trẻ đâu, mình đói mình cứ ăn trước.”
“Kìa bà, cháu nó mời bà ngồi vào bàn ăn tiệc kìa.”
“… Hả? Cháu bảo gì đấy?”
“CỤ ƠI CHÁU MỜI CỤ VÀO ĂN TIỆC Ạ!”
“… Ăn vịt á? Tao có còn răng đâu mà ăn vịt? (nở nụ cười móm mém)”
“… Không phải ăn vịt cụ ạ, là ăn tiệc. Cụ cầm lấy tay cháu để cháu đỡ cụ sang.”
Khó khăn lắm mới mời được các bậc lão thành trong dòng họ ngồi xuống thưởng thức bữa tiệc theo lệnh của bố, xong xuôi hết thảy Dương Khoa quay ra ngoài thềm cửa âm thầm đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Ngày hôm nay thật sự là vất vả quá mức, suốt cả buổi sáng tới giờ hắn phải làm lụng quần quật chả khác gì một con trâu cày cả.
“Sao lại đứng ngẩn ra thế? Vất vả quá rồi hả?” Trông thấy em mình có vẻ mệt nhọc, Dương Tâm đi ngược chiều tiến lại gần trêu đùa.
“Bình thường, chưa ăn thua.” Dương Khoa nói cứng.
“Chân mềm nhũn ra thế kia mà còn mạnh miệng chưa ăn thua cái gì?” Dương Tâm phì cười chỉ vào đôi chân đứng không vững của hắn rồi nói tiếp: “Thôi ngồi vào mâm dần đi Khoa, tiệc ngoài này cũng dọn xong hết cả rồi. Mà hôm nay không được trốn sang mâm trẻ con ngồi như hôm họp họ nữa đâu đấy.”
“Trốn đâu mà trốn? Hôm đấy… các cô nhờ em trông lũ trẻ con ăn uống anh hiểu không?”
“Thế hả, vậy thì hôm nay có cả đống cô dì chú bác ngồi trông trẻ con rồi, nếu không tìm được lý do nào hay hơn thì mời em giai chịu khó ngồi vào bàn bên kia hộ anh nhé. Cái bàn Hòa đang ngồi kia kìa.” Một ngón tay cái ngoắc về dãy bàn phía xa, Dương Khoa nhìn theo rồi ra vẻ khó khăn:
“... Thôi anh ơi, ngồi cùng với đám người lớn bọn anh em chả có chuyện gì để nói cả đâu. Chán lắm.”
“Chán cũng phải ngồi, không nói chuyện thì phụ hoạ góp vui vài câu cũng được. Cả năm có mỗi một dịp tụ tâp thoải mái như thế này thôi, anh em trong nhà phải quây quần bên nhau để tăng tình đoàn kết chứ? Em xem có ai hơi tý lại kiếm cớ trốn như em không?”
“Anh Tâm cứ quan trọng hoá vấn đề, em trốn ra chỗ khác ngồi các anh lại chả thích quá đi ấy chứ? Tha hồ bàn tán chuyện trên giời dưới bể với nhau, khỏi phải lo ậm ừ qua loa lấy lệ với thằng em nghịch ngợm.”
“Vớ vẩn. Mọi người quý em lắm đấy chứ qua loa cái gì? Thế nhé, ra ngồi luôn đi.”
Dương Tâm vỗ vai em mình một cái rồi chạy vào nhà khách hỏi thăm xem các cụ có ai cần thêm gì nữa không. Về phần Dương Khoa, nghe lời anh cả hắn miễn cưỡng đi cất chiếc mâm trong tay rồi quay về bàn tiệc của các phần tử thanh niên tri thức trong dòng họ. Kéo một chiếc ghế ở góc ngoài cùng ngồi xuống, hắn nở nụ cười chào hỏi mọi người:
“Chào các anh.”
“Hello Khoa.”
“A tỷ phú, đợi mãi mới thấy xuất hiện!”
“Ờ Khoa à, dạo này trông đẹp giai sáng sủa ra phết đấy nhỉ!”
“Có gì đâu, trông em vẫn thế mà anh Hòa.” Nằm ngoài dự liệu của Dương Khoa, những người anh em trong dòng họ tỏ ra khá nhiệt tình trước sự xuất hiện của hắn, trái ngược hẳn với vẻ dửng dưng lãnh đạm như mọi khi. Điều này khiến cho Dương Khoa cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh thì hắn rõ ràng lý do tại sao mọi thứ lại thay đổi 180 độ như vậy.
“Thế nào, dạo này Khoa vẫn ổn chứ? Có chuyện gì vui không?” Chàng trai tên Hoà lên tiếng bắt chuyện.
“Em bình thường. Mọi thứ… vẫn thế.”
“Vẫn thế là thế nào? Nghe đồn Khoa vừa mới mở công ty một cái đã kiếm được mấy tỷ cơ mà, vui quá chứ còn gì nữa?
“Ừ thì cũng hơi vui một tý.” Dương Khoa gãi đầu.
“Nhưng mà này, chuyện kiếm tiền tỷ ấy có thật không vậy Khoa?”
“Tất nhiên là thật rồi anh Hoà.”
“Tỷ đồng Việt Nam chứ?”
“Không Việt Nam thì là đô la Đông Lào hả anh? (cười)”
“Chà chà, mới mười tám mười chín tuổi đã kiếm tiền tỉ. Ghê gớm quá, làm anh đây thấy tự ti kinh khủng.”
“Hoà phỏng vấn tỷ phú kiểu gì mà chán đời thế?!” Một người khác ngồi bên cạnh chợt xen vào, sau đó người này quay về phía Dương Khoa dùng điệu bộ nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: “Này¸ thế công ty của Khoa ở chỗ nào đấy? Có gần đây không?”
“Ở phố Cầm anh Khang ạ, đi xe cũng phải tầm nửa tiếng đồng hồ.”
“Vậy thì cũng không xa lắm nhỉ. Thế công ty có đang thiếu nhân viên làm việc không? Nếu mà thiếu thì gọi anh về làm cùng nhé, anh đang có ý định nhảy việc qua nơi khác làm.”
“Phải đấy, chỗ Khoa nếu có thiếu người thì để cho anh thêm một slot (chỗ, vị trí) nữa. Tháng năm anh tốt nghiệp xong rồi chạy sang chỗ ông em làm cùng cho vui.” Một thanh niên khác huých nhẹ vai Dương Khoa nói lời tương tự.
“... À¸ thì ra là vậy. Thảo nào hôm nay bỗng dưng mấy ông này quan tâm hỏi thăm mình thế. Đại khái là thấy mình thành công cả về danh lẫn lợi nên muốn đi theo để kiếm chác chứ gì? Chỉ có điều không biết mấy lời vừa rồi là thật hay giả.” Nhìn thấy những ánh mắt chăm chú rồi lại nghe mấy câu hỏi thăm dò là Dương Khoa hiểu ra duyên cớ vì đâu mà hôm nay bản thân mình được hoan nghênh đến vậy.
“Xời ơi, tận tháng năm cơ mà. Chưa gì anh đã đặt chỗ sớm thế?... Còn anh Khang sao lại nhảy việc? Em nhớ anh đang làm cho công ty nước ngoài nào đó cơ mà?” Trong lòng tính toán xem nên trả lời ra sao, ngoài mặt Dương Khoa vẫn niềm nở hỏi thăm.
“À, công ty của anh đổi chủ mất rồi. Giờ ông sếp mới lên thay đổi chính sách tệ quá, mọi người bên anh đang nhao nhao tìm cách tháo chạy đây. Khoa thấy thế nào, có được không?”
“Em thì không có vấn đề. Chỗ em vừa mới thành lập nên tất nhiên là thiếu người làm nhiều lắm, hơn nữa toàn là vị trí thiết kế trò chơi chủ chốt thôi. Anh Khang có thích cùng em xây dựng nên những trò chơi để đời thì về với đội của em luôn này.” Đối phó với lời nói nửa thật nửa đùa vừa được nghe, sau một hồi cân nhắc Dương Khoa rất sảng khoái đưa ra lời đề nghị thoạt trông có vẻ phóng khoáng và vô tư. Thế nhưng hắn có thể chắc chắn trong lòng rằng lời đề nghị này sẽ trực tiếp khiến cho ông anh họ ôm ý đồ tìm đến hắn thấy khó mà lui bước.
“Xây dựng trò chơi à? Nghe cũng hay, nhưng mà có yêu cầu kỹ năng chuyên môn gì không hả Khoa?”
“Chuyên môn thì tất nhiên là có rồi anh. À mà anh Khang học ngành gì ra ấy nhỉ?”
“Anh học tài chính.” Quả nhiên, nghe thấy yêu cầu phải có kỹ năng chuyên môn thanh niên tên Khang có chút ngại ngần trả lời.
“Tài chính à?... Thế thì hơi khó, em đang thiếu nhân viên chuyên phụ trách thiết kế trò chơi, chứ nhân viên tài chính thì em lại vừa lo xong rồi…. Hay là anh Khang có kiến thức gì về lập trình hay thiết kế đồ hoạ cơ bản không? Chỉ cần có nền tảng cơ bản là được, em sắp xếp cho.”
“Cái đấy thì anh chịu thua thôi Khoa, trường lớp bọn anh không đào tạo mấy bộ môn đấy đâu.”
“Vậy à? Tiếc thế, bây giờ em cần gấp nhân viên lập trình lắm.” Dương Khoa tỏ vẻ tiếc nuối rồi quay sang người anh họ huých mình ban nãy: “Thế còn anh thì sao? Anh đang học ngành gì ấy nhỉ?”
“… Anh học chính trị.” Chỉ thấy người này nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ khó hiểu, giống như là Dương Khoa hắn vốn phải biết rõ điều này mới đúng.
“Chính trị à, thế thì chắc cũng giống như anh Khang đây nhỉ…. Thế mấy anh ở đây có ai học về công nghệ thông tin không? Hay là có bạn học về công nghệ thông tin cũng được. Cứ giới thiệu cho em rồi em thu xếp cho thử việc luôn.”
Thấy hai người vừa rồi đụng đầu vào tường, mấy anh em ngồi xung quanh ra sức lắc đầu trước câu hỏi của Dương Khoa. Đùa gì thế, họ nhà Dương từ xưa đến nay vốn chủ trương cho con cháu đi theo con đường chính trị của cha ông là chủ yếu, cùng lắm thì có một vài nhà cho con cháu nhảy sang lĩnh vực kinh tế chéo cánh để làm giàu chứ có ai ở đây đi học công nghệ thông tin?
“Mấy anh em bàn tán chuyện gì vui thế?” Giữa lúc bầu không khí trở nên lúng túng, Dương Tâm chợt xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh kéo ghế ngồi phía đối diện Dương Khoa rồi cất tiếng hỏi.
“À, đang trò chuyện mấy thứ công việc linh tinh ấy mà. Phải rồi, anh có thấy anh Chính đâu không?”
“Chính ngồi trên kia với bố rồi, chắc là ở đấy để chuẩn bị “so chiêu” với mấy ông cụ. Kệ Chính đi, anh em mình cứ ăn uống tự nhiên thôi. Mọi người nhập cuộc hết cả rồi.”
“Thế thì còn chờ gì nữa? Làm một chén cho khí thế nào!”
“Anh Hoà rót ít thôi, em không uống được nhiều đâu.”
“Phải uống chứ, tỷ phú hôm nay không được từ chối đâu đấy…. Nào, cạn nhé!”
…
Mặc dù bị yêu cầu về mặt chuyên môn của Dương Khoa doạ lui, nhưng sự nhiệt tình của mấy ông anh họ dành cho sự nghiệp non trẻ của hắn vẫn không hề thuyên giảm. Trong suốt bữa tiệc diễn ra sau đó, họ thay nhau liên tục đặt ra những vấn đề xoay quanh hắn và Ninja Studio, nhằm mục đích hiểu rõ thêm về cơ nghiệp đang lên như diều gặp gió của con trai út nhà Dương Trạch.
“Anh Tâm không biết chứ, cái lúc đấy mặt ông anh nào cũng đần ra. Trông buồn cười cực!” Kết thúc buổi tiệc, đứng bên cạnh anh cả Dương Khoa vừa dọn dẹp bàn ghế vừa kể cho anh nghe về chuyện đã xảy ra.
“Thì ra là thế, bảo sao lúc anh quay lại thấy mọi người có vẻ khác lạ.” Dương Tâm gật gù.
“May mà anh ra kịp chứ không thì em còn châm chọc thêm một trận nữa, cho mấy ông này chừa thói giả vờ giả vịt.” Dương Khoa bĩu môi: “Con cháu dòng họ nhà mình toàn người một là giỏi giang, hai là gia đình có chỗ dựa vững chắc thì việc gì phải lo đến chuyện xin việc ở chỗ em cơ chứ?”
“Cũng chưa hẳn là giả vờ đâu. Anh đoán mấy anh em trong nhà cũng có ít nhiều tâm tư muốn tới chỗ em làm việc đấy, chỉ cần có cơ hội là sẽ nhảy vào luôn.” Dương Tâm đột nhiên nghiêm túc.
“Thật á? Vì sao lại thế hả anh?”
“Mấu chốt vẫn là tiền thôi. Ba tháng kiếm được bạc tỷ, đối với dòng họ nhà mình thì đúng là không coi vào đâu thật nhưng cũng phải tuỳ từng người nữa. Một người trẻ tuổi như em, lại không thông qua đào tạo trường lớp chuyên môn gì mà lại kiếm được từng ấy là giỏi quá rồi. Họ nhìn thấy em thành công như thế nên chắc cũng có phần muốn sang bên em để học hỏi ít nhiều. Em cũng biết mà, người nhà mình được cái tư duy học hỏi nhạy bén lắm, từ bao đời nay đã thế rồi.”
“Thì ra là thế, thảo nào sau đó vẫn tiếp tục hỏi thăm tình hình làm việc.... Xem ra suy nghĩ ban nãy của em nông cạn quá rồi, mấy người các anh mưu mô thật!”
“Không trách được, thanh niên họ Dương làm gì có người đơn giản hả em? Nhưng thôi, dù sao thì nó cũng là điều tốt. Chứng tỏ rằng sự nghiệp của Khoa em đang rất thành công, cho nên mới bị mọi người để ý săm soi kỹ lưỡng như thế. Cố gắng lên.”
“Kinh nhờ, hóa ra trong mắt mọi người công ty của em là bánh trái thơm ngon cơ đấy!”
“Không phải trong mắt họ thôi đâu, trong mắt anh chị nhà mình đây cũng thế đây này. Đấy em không nhắc tới thì anh cũng quên mất, hôm qua vợ anh còn không biết lên cơn gì, tự nhiên nói với anh là ra Tết muốn tìm gặp em để hùn vốn vào phòng làm việc. Anh hỏi lý do thì mãi về sau mới chịu nói là đầu tư vào Khoa em còn lãi hơn cả đầu tư vào nhà đất bây giờ, đến chết mất thôi.” Nói xong Dương Tâm không quên cười lớn.
“Hê hê, tiếc quá hiện tại em còn chưa có ý định làm lớn nên không nhận đầu tư, anh cứ về bảo với chị Chi như thế. Bao giờ làm lớn thiếu vốn thì em sẽ tìm đến anh chị sau, lúc đấy mong anh chị không từ chối em là được.”
“Riêng em thì vô tư, anh coi trọng tiền đồ của em lắm. Còn chị dâu của em thì miễn bàn.”
“Được vậy thì tốt quá.… Mà anh này, có thể gọi thêm người đến dọn bàn ghế cùng với anh em mình được không? Hết bê ra rồi lại bê vào, em mệt lắm rồi!”
“Chịu khó đi Khoa, không còn ai để mà làm cùng anh em mình nữa đâu.”
“Sao lại thế? Vừa nãy người đông lắm cơ mà, hay là lại trốn về hết rồi?”
“Không, họ ở bên kia rửa bát đũa với các cô. Lúc nãy anh vừa đi qua thì thấy hàng chục chồng bát bẩn chất cao như núi luôn, sợ quá thế là anh phải chạy về đây đấy chứ. Em thấy mệt thì hay là sang bên đấy ngồi giúp mọi người cũng được¸ để anh làm nốt cho.”
“... Vừa nãy em đùa tý cho có không khí ấy mà. Dăm ba cái bàn, chuyện vặt!”
“Chỉ được cái mạnh miệng thôi. (phì cười)”
“Thằng Khoa con nhà bố Trạch phải không? Khá lắm, năm nay lại biết bóc bánh chưng mời các cụ nữa cơ à!” Một cụ già lên tiếng khen ngợi.
“Dạ vâng ạ.” Dương Khoa lễ phép đáp lại, bày biện xong hắn đi tới bên bàn uống nước mời các cụ còn đang ngồi chuyện trò với nhau nhập tiệc: “Cháu mời các cụ lại bàn ăn tiệc, tiệc có đủ hết các món rồi đấy ạ.”
“Ừ được rồi.”
“Nào thôi ta ăn cơm luôn đi các cụ. Không phải đợi lớp trẻ đâu, mình đói mình cứ ăn trước.”
“Kìa bà, cháu nó mời bà ngồi vào bàn ăn tiệc kìa.”
“… Hả? Cháu bảo gì đấy?”
“CỤ ƠI CHÁU MỜI CỤ VÀO ĂN TIỆC Ạ!”
“… Ăn vịt á? Tao có còn răng đâu mà ăn vịt? (nở nụ cười móm mém)”
“… Không phải ăn vịt cụ ạ, là ăn tiệc. Cụ cầm lấy tay cháu để cháu đỡ cụ sang.”
Khó khăn lắm mới mời được các bậc lão thành trong dòng họ ngồi xuống thưởng thức bữa tiệc theo lệnh của bố, xong xuôi hết thảy Dương Khoa quay ra ngoài thềm cửa âm thầm đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Ngày hôm nay thật sự là vất vả quá mức, suốt cả buổi sáng tới giờ hắn phải làm lụng quần quật chả khác gì một con trâu cày cả.
“Sao lại đứng ngẩn ra thế? Vất vả quá rồi hả?” Trông thấy em mình có vẻ mệt nhọc, Dương Tâm đi ngược chiều tiến lại gần trêu đùa.
“Bình thường, chưa ăn thua.” Dương Khoa nói cứng.
“Chân mềm nhũn ra thế kia mà còn mạnh miệng chưa ăn thua cái gì?” Dương Tâm phì cười chỉ vào đôi chân đứng không vững của hắn rồi nói tiếp: “Thôi ngồi vào mâm dần đi Khoa, tiệc ngoài này cũng dọn xong hết cả rồi. Mà hôm nay không được trốn sang mâm trẻ con ngồi như hôm họp họ nữa đâu đấy.”
“Trốn đâu mà trốn? Hôm đấy… các cô nhờ em trông lũ trẻ con ăn uống anh hiểu không?”
“Thế hả, vậy thì hôm nay có cả đống cô dì chú bác ngồi trông trẻ con rồi, nếu không tìm được lý do nào hay hơn thì mời em giai chịu khó ngồi vào bàn bên kia hộ anh nhé. Cái bàn Hòa đang ngồi kia kìa.” Một ngón tay cái ngoắc về dãy bàn phía xa, Dương Khoa nhìn theo rồi ra vẻ khó khăn:
“... Thôi anh ơi, ngồi cùng với đám người lớn bọn anh em chả có chuyện gì để nói cả đâu. Chán lắm.”
“Chán cũng phải ngồi, không nói chuyện thì phụ hoạ góp vui vài câu cũng được. Cả năm có mỗi một dịp tụ tâp thoải mái như thế này thôi, anh em trong nhà phải quây quần bên nhau để tăng tình đoàn kết chứ? Em xem có ai hơi tý lại kiếm cớ trốn như em không?”
“Anh Tâm cứ quan trọng hoá vấn đề, em trốn ra chỗ khác ngồi các anh lại chả thích quá đi ấy chứ? Tha hồ bàn tán chuyện trên giời dưới bể với nhau, khỏi phải lo ậm ừ qua loa lấy lệ với thằng em nghịch ngợm.”
“Vớ vẩn. Mọi người quý em lắm đấy chứ qua loa cái gì? Thế nhé, ra ngồi luôn đi.”
Dương Tâm vỗ vai em mình một cái rồi chạy vào nhà khách hỏi thăm xem các cụ có ai cần thêm gì nữa không. Về phần Dương Khoa, nghe lời anh cả hắn miễn cưỡng đi cất chiếc mâm trong tay rồi quay về bàn tiệc của các phần tử thanh niên tri thức trong dòng họ. Kéo một chiếc ghế ở góc ngoài cùng ngồi xuống, hắn nở nụ cười chào hỏi mọi người:
“Chào các anh.”
“Hello Khoa.”
“A tỷ phú, đợi mãi mới thấy xuất hiện!”
“Ờ Khoa à, dạo này trông đẹp giai sáng sủa ra phết đấy nhỉ!”
“Có gì đâu, trông em vẫn thế mà anh Hòa.” Nằm ngoài dự liệu của Dương Khoa, những người anh em trong dòng họ tỏ ra khá nhiệt tình trước sự xuất hiện của hắn, trái ngược hẳn với vẻ dửng dưng lãnh đạm như mọi khi. Điều này khiến cho Dương Khoa cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh thì hắn rõ ràng lý do tại sao mọi thứ lại thay đổi 180 độ như vậy.
“Thế nào, dạo này Khoa vẫn ổn chứ? Có chuyện gì vui không?” Chàng trai tên Hoà lên tiếng bắt chuyện.
“Em bình thường. Mọi thứ… vẫn thế.”
“Vẫn thế là thế nào? Nghe đồn Khoa vừa mới mở công ty một cái đã kiếm được mấy tỷ cơ mà, vui quá chứ còn gì nữa?
“Ừ thì cũng hơi vui một tý.” Dương Khoa gãi đầu.
“Nhưng mà này, chuyện kiếm tiền tỷ ấy có thật không vậy Khoa?”
“Tất nhiên là thật rồi anh Hoà.”
“Tỷ đồng Việt Nam chứ?”
“Không Việt Nam thì là đô la Đông Lào hả anh? (cười)”
“Chà chà, mới mười tám mười chín tuổi đã kiếm tiền tỉ. Ghê gớm quá, làm anh đây thấy tự ti kinh khủng.”
“Hoà phỏng vấn tỷ phú kiểu gì mà chán đời thế?!” Một người khác ngồi bên cạnh chợt xen vào, sau đó người này quay về phía Dương Khoa dùng điệu bộ nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: “Này¸ thế công ty của Khoa ở chỗ nào đấy? Có gần đây không?”
“Ở phố Cầm anh Khang ạ, đi xe cũng phải tầm nửa tiếng đồng hồ.”
“Vậy thì cũng không xa lắm nhỉ. Thế công ty có đang thiếu nhân viên làm việc không? Nếu mà thiếu thì gọi anh về làm cùng nhé, anh đang có ý định nhảy việc qua nơi khác làm.”
“Phải đấy, chỗ Khoa nếu có thiếu người thì để cho anh thêm một slot (chỗ, vị trí) nữa. Tháng năm anh tốt nghiệp xong rồi chạy sang chỗ ông em làm cùng cho vui.” Một thanh niên khác huých nhẹ vai Dương Khoa nói lời tương tự.
“... À¸ thì ra là vậy. Thảo nào hôm nay bỗng dưng mấy ông này quan tâm hỏi thăm mình thế. Đại khái là thấy mình thành công cả về danh lẫn lợi nên muốn đi theo để kiếm chác chứ gì? Chỉ có điều không biết mấy lời vừa rồi là thật hay giả.” Nhìn thấy những ánh mắt chăm chú rồi lại nghe mấy câu hỏi thăm dò là Dương Khoa hiểu ra duyên cớ vì đâu mà hôm nay bản thân mình được hoan nghênh đến vậy.
“Xời ơi, tận tháng năm cơ mà. Chưa gì anh đã đặt chỗ sớm thế?... Còn anh Khang sao lại nhảy việc? Em nhớ anh đang làm cho công ty nước ngoài nào đó cơ mà?” Trong lòng tính toán xem nên trả lời ra sao, ngoài mặt Dương Khoa vẫn niềm nở hỏi thăm.
“À, công ty của anh đổi chủ mất rồi. Giờ ông sếp mới lên thay đổi chính sách tệ quá, mọi người bên anh đang nhao nhao tìm cách tháo chạy đây. Khoa thấy thế nào, có được không?”
“Em thì không có vấn đề. Chỗ em vừa mới thành lập nên tất nhiên là thiếu người làm nhiều lắm, hơn nữa toàn là vị trí thiết kế trò chơi chủ chốt thôi. Anh Khang có thích cùng em xây dựng nên những trò chơi để đời thì về với đội của em luôn này.” Đối phó với lời nói nửa thật nửa đùa vừa được nghe, sau một hồi cân nhắc Dương Khoa rất sảng khoái đưa ra lời đề nghị thoạt trông có vẻ phóng khoáng và vô tư. Thế nhưng hắn có thể chắc chắn trong lòng rằng lời đề nghị này sẽ trực tiếp khiến cho ông anh họ ôm ý đồ tìm đến hắn thấy khó mà lui bước.
“Xây dựng trò chơi à? Nghe cũng hay, nhưng mà có yêu cầu kỹ năng chuyên môn gì không hả Khoa?”
“Chuyên môn thì tất nhiên là có rồi anh. À mà anh Khang học ngành gì ra ấy nhỉ?”
“Anh học tài chính.” Quả nhiên, nghe thấy yêu cầu phải có kỹ năng chuyên môn thanh niên tên Khang có chút ngại ngần trả lời.
“Tài chính à?... Thế thì hơi khó, em đang thiếu nhân viên chuyên phụ trách thiết kế trò chơi, chứ nhân viên tài chính thì em lại vừa lo xong rồi…. Hay là anh Khang có kiến thức gì về lập trình hay thiết kế đồ hoạ cơ bản không? Chỉ cần có nền tảng cơ bản là được, em sắp xếp cho.”
“Cái đấy thì anh chịu thua thôi Khoa, trường lớp bọn anh không đào tạo mấy bộ môn đấy đâu.”
“Vậy à? Tiếc thế, bây giờ em cần gấp nhân viên lập trình lắm.” Dương Khoa tỏ vẻ tiếc nuối rồi quay sang người anh họ huých mình ban nãy: “Thế còn anh thì sao? Anh đang học ngành gì ấy nhỉ?”
“… Anh học chính trị.” Chỉ thấy người này nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ khó hiểu, giống như là Dương Khoa hắn vốn phải biết rõ điều này mới đúng.
“Chính trị à, thế thì chắc cũng giống như anh Khang đây nhỉ…. Thế mấy anh ở đây có ai học về công nghệ thông tin không? Hay là có bạn học về công nghệ thông tin cũng được. Cứ giới thiệu cho em rồi em thu xếp cho thử việc luôn.”
Thấy hai người vừa rồi đụng đầu vào tường, mấy anh em ngồi xung quanh ra sức lắc đầu trước câu hỏi của Dương Khoa. Đùa gì thế, họ nhà Dương từ xưa đến nay vốn chủ trương cho con cháu đi theo con đường chính trị của cha ông là chủ yếu, cùng lắm thì có một vài nhà cho con cháu nhảy sang lĩnh vực kinh tế chéo cánh để làm giàu chứ có ai ở đây đi học công nghệ thông tin?
“Mấy anh em bàn tán chuyện gì vui thế?” Giữa lúc bầu không khí trở nên lúng túng, Dương Tâm chợt xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh kéo ghế ngồi phía đối diện Dương Khoa rồi cất tiếng hỏi.
“À, đang trò chuyện mấy thứ công việc linh tinh ấy mà. Phải rồi, anh có thấy anh Chính đâu không?”
“Chính ngồi trên kia với bố rồi, chắc là ở đấy để chuẩn bị “so chiêu” với mấy ông cụ. Kệ Chính đi, anh em mình cứ ăn uống tự nhiên thôi. Mọi người nhập cuộc hết cả rồi.”
“Thế thì còn chờ gì nữa? Làm một chén cho khí thế nào!”
“Anh Hoà rót ít thôi, em không uống được nhiều đâu.”
“Phải uống chứ, tỷ phú hôm nay không được từ chối đâu đấy…. Nào, cạn nhé!”
…
Mặc dù bị yêu cầu về mặt chuyên môn của Dương Khoa doạ lui, nhưng sự nhiệt tình của mấy ông anh họ dành cho sự nghiệp non trẻ của hắn vẫn không hề thuyên giảm. Trong suốt bữa tiệc diễn ra sau đó, họ thay nhau liên tục đặt ra những vấn đề xoay quanh hắn và Ninja Studio, nhằm mục đích hiểu rõ thêm về cơ nghiệp đang lên như diều gặp gió của con trai út nhà Dương Trạch.
“Anh Tâm không biết chứ, cái lúc đấy mặt ông anh nào cũng đần ra. Trông buồn cười cực!” Kết thúc buổi tiệc, đứng bên cạnh anh cả Dương Khoa vừa dọn dẹp bàn ghế vừa kể cho anh nghe về chuyện đã xảy ra.
“Thì ra là thế, bảo sao lúc anh quay lại thấy mọi người có vẻ khác lạ.” Dương Tâm gật gù.
“May mà anh ra kịp chứ không thì em còn châm chọc thêm một trận nữa, cho mấy ông này chừa thói giả vờ giả vịt.” Dương Khoa bĩu môi: “Con cháu dòng họ nhà mình toàn người một là giỏi giang, hai là gia đình có chỗ dựa vững chắc thì việc gì phải lo đến chuyện xin việc ở chỗ em cơ chứ?”
“Cũng chưa hẳn là giả vờ đâu. Anh đoán mấy anh em trong nhà cũng có ít nhiều tâm tư muốn tới chỗ em làm việc đấy, chỉ cần có cơ hội là sẽ nhảy vào luôn.” Dương Tâm đột nhiên nghiêm túc.
“Thật á? Vì sao lại thế hả anh?”
“Mấu chốt vẫn là tiền thôi. Ba tháng kiếm được bạc tỷ, đối với dòng họ nhà mình thì đúng là không coi vào đâu thật nhưng cũng phải tuỳ từng người nữa. Một người trẻ tuổi như em, lại không thông qua đào tạo trường lớp chuyên môn gì mà lại kiếm được từng ấy là giỏi quá rồi. Họ nhìn thấy em thành công như thế nên chắc cũng có phần muốn sang bên em để học hỏi ít nhiều. Em cũng biết mà, người nhà mình được cái tư duy học hỏi nhạy bén lắm, từ bao đời nay đã thế rồi.”
“Thì ra là thế, thảo nào sau đó vẫn tiếp tục hỏi thăm tình hình làm việc.... Xem ra suy nghĩ ban nãy của em nông cạn quá rồi, mấy người các anh mưu mô thật!”
“Không trách được, thanh niên họ Dương làm gì có người đơn giản hả em? Nhưng thôi, dù sao thì nó cũng là điều tốt. Chứng tỏ rằng sự nghiệp của Khoa em đang rất thành công, cho nên mới bị mọi người để ý săm soi kỹ lưỡng như thế. Cố gắng lên.”
“Kinh nhờ, hóa ra trong mắt mọi người công ty của em là bánh trái thơm ngon cơ đấy!”
“Không phải trong mắt họ thôi đâu, trong mắt anh chị nhà mình đây cũng thế đây này. Đấy em không nhắc tới thì anh cũng quên mất, hôm qua vợ anh còn không biết lên cơn gì, tự nhiên nói với anh là ra Tết muốn tìm gặp em để hùn vốn vào phòng làm việc. Anh hỏi lý do thì mãi về sau mới chịu nói là đầu tư vào Khoa em còn lãi hơn cả đầu tư vào nhà đất bây giờ, đến chết mất thôi.” Nói xong Dương Tâm không quên cười lớn.
“Hê hê, tiếc quá hiện tại em còn chưa có ý định làm lớn nên không nhận đầu tư, anh cứ về bảo với chị Chi như thế. Bao giờ làm lớn thiếu vốn thì em sẽ tìm đến anh chị sau, lúc đấy mong anh chị không từ chối em là được.”
“Riêng em thì vô tư, anh coi trọng tiền đồ của em lắm. Còn chị dâu của em thì miễn bàn.”
“Được vậy thì tốt quá.… Mà anh này, có thể gọi thêm người đến dọn bàn ghế cùng với anh em mình được không? Hết bê ra rồi lại bê vào, em mệt lắm rồi!”
“Chịu khó đi Khoa, không còn ai để mà làm cùng anh em mình nữa đâu.”
“Sao lại thế? Vừa nãy người đông lắm cơ mà, hay là lại trốn về hết rồi?”
“Không, họ ở bên kia rửa bát đũa với các cô. Lúc nãy anh vừa đi qua thì thấy hàng chục chồng bát bẩn chất cao như núi luôn, sợ quá thế là anh phải chạy về đây đấy chứ. Em thấy mệt thì hay là sang bên đấy ngồi giúp mọi người cũng được¸ để anh làm nốt cho.”
“... Vừa nãy em đùa tý cho có không khí ấy mà. Dăm ba cái bàn, chuyện vặt!”
“Chỉ được cái mạnh miệng thôi. (phì cười)”
Tác giả :
Lập Địa Thành Lợn