Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Chương 114: Độc giả quan tâm
Sau khi nghe Dương Khoa hé lộ một vài thông tin liên quan tới dự án mới của mình, Thanh Hương còn hỏi hắn thêm một vài câu nữa trước khi kết thúc cuộc phỏng vấn. Chúng phần lớn đều xoay quanh những chi tiết bên lề, tỷ như tính cách, sở thích của hắn là gì, hắn thích chơi những trò chơi nào khi rảnh rỗi vân vân.... Xong xuôi hết thảy, Thanh Hương mới thu lại toàn bộ đồ đạc của mình rồi mỉm cười bắt tay Dương Khoa chào tạm biệt trước khi ai về nhà nấy.
“… Em có hỏi lại lúc cuối cùng thì chị ấy bảo mấy chi tiết này chỉ là râu ria thôi, thêm vào để cho các độc giả đọc bài báo cảm thấy thú vị hơn. Với lại chị ấy còn nói để về xem xem có cần thiết phải đưa vào không đã, nếu không thì thôi cắt đi cũng được không làm sao cả.” Trở về phòng làm việc, Dương Khoa chạy ngay lên tầng hai tường thuật lại nội dung cuộc phỏng vấn vừa rồi cho Thu Lan nghe.
“Ừ, chị hiểu rồi. Nếu thế thì cơ bản là ổn rồi đấy Khoa, giờ thì chờ xem nội dung bài báo cuối cùng người ta biên soạn ra sao thôi.” Thu Lan gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Còn nữa, cuối cùng có làm như chị dặn không?”
“Có. Chị yên tâm, cái đấy em còn sốt sắng hơn chị ấy.” Dương Khoa khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Bà chị ấy cũng lạ lắm, lúc em mới cầm phong bì ra đưa cho còn giãy lên xua tay từ chối, thế mà em vừa dứt lời khuyên thêm câu nữa thì cầm lấy bỏ vào túi nhanh như điện.”
“Nghệ thuật đưa đẩy nó thế em ơi, rồi sau này em sẽ thấy còn nhiều thứ lạ nữa. May mà em vừa mới đưa ra người ta đã cầm luôn đấy, chứ cứ dùng dằng đẩy qua đẩy lại không lấy mới chết.”
“Thôi tóm lại như thế là xong rồi nhé chị.” Trò chuyện chán chê Dương Khoa đứng lên: “Mấy trò phỏng vấn thế này mệt hết cả người, cứ phải suy nghĩ tìm lời hay ý đẹp để nói nhức đầu không chịu được! Còn ghê hơn cả ngồi làm việc.”
“Không chịu khó bây giờ đi thì sau này em định ứng phó với truyền thông ra sao? Đây còn mới là một người thôi đấy¸ sau này có cả đội ngũ tìm tới mới gọi là phiền.”
“Lúc đấy em sẽ để các chị ra trả lời phỏng vấn thay em nhé. Được mà chị Tú, chị Ly nhỉ?”
“Không.”
“Mơ đi sếp.”
“... Chậc, nhân viên gì mà lúc sếp cần chẳng chịu ủng hộ, cứ đua nhau vào hùa cùng với bà chị lớn. Khổ thật cơ.” Dương Khoa lẩm bẩm không thành tiếng, mang theo bộ mặt nhăn nhó hắn tiến về góc làm việc của mình ngồi xuống. Đưa mắt nhìn cuốn lịch đã sắp hết hạn sử dụng trên bàn, hắn vân vê vuốt cằm suy tính kế hoạch một hồi.
Ngày mai là cuối tuần rồi, hôm nay còn một hai tiếng nữa triển khai công việc gì cũng dở dang. Với lại có mấy thứ cần hoàn thành nốt như xây dựng hệ thống phân phối trò chơi và thuê server thì lại phải để giữa tuần sau mới có thể làm được, bởi vì tới lúc đó Ninja Studio mới trở thành thành viên trả phí của Hiệp hội trò chơi.
“... Bên anh Hải mất bao lâu nữa thì xong hết phần âm thanh?”
“Ước chừng một hai ngày nữa đi. Anh cần đem tất cả lồng ghép vào nhau xem có ổn không đã.” Duy Hải cẩn thận đánh giá công việc trước mắt một lượt rồi mới trả lời.
“Anh Hoàng anh Lâm từ sáng tới giờ đã hoàn thành nốt những gì còn thiếu trên trang web chưa?”
“Xong rồi, cả hình tượng ông cụ của em cũng ở trên đấy hết rồi đấy. Mà này, sẵn có hình tượng nhân vật thế rồi sao chú không tiến hành thiết kế một đoạn trailer?”
“Thôi, thiết kế trailer phiền phức lắm anh Hoàng. Thời gian đầu tư vào đó chẳng bằng chúng ta đem trò chơi trau chuốt lại một lần còn hơn. Với cả em vừa nảy ra ý tưởng như thế này.” Dứt lời Dương Khoa ôm laptop đi sang bàn làm việc của hai người.
“Trước mắt thư viện phông nền và lưỡi đao tương đối nhiều rồi, bây giờ ý kiến của cá nhân em là xây dựng một hệ thống cày cuốc xoay quanh chúng.” Mở dữ liệu trò chơi trên laptop ra Dương Khoa đưa tay chỉ trỏ trên màn hình cho hai anh em Hoàng Lâm hình dung: “Với một trò chơi nhỏ như thế này thì ta nên thành lập một cửa hàng trong trò chơi, ở đó người chơi sẽ mua sắm những món đồ trang trí mà mình ưng ý. Về phần dùng gì để mua thì cứ sau mỗi ván chơi bất kỳ người chơi sẽ nhận được một ít đơn vị tiền tệ gọi là “quả khế”. Các anh suy nghĩ xem ý tưởng này có được không?”
“Biện pháp để giữ chân người chơi gắn bó lâu dài với trò chơi phải không Khoa?” Ngay từ câu đầu tiên Dương Khoa nói ra Trọng Lâm đã nhận thấy hàm ý bên trong đó.
“Đúng thế. Trò chơi này hiện tại đang bị thiếu chiều sâu, cần phải có thêm những nội dung khuyến khích cày cuốc để người chơi không nhanh chán.”
“… Quả khế? Quả này có trong danh sách các mẫu quả anh phải thiết kế đâu nhỉ?” Thiếu Hoàng thắc mắc.
“Cái đấy em làm xong rồi anh không cần phải lo nữa. Tóm lại là nếu hai người đồng ý thì trong mấy ngày cuối cùng của năm chúng ta sẽ ngồi thảo luận với nhau về hệ thống cửa hàng này. Đợi sang năm Ninja Studio đăng ký tại Hiệp hội xong chúng ta sẽ triển khai những công tác liên quan đến phât hành trò chơi.”
“À quên, tất nhiên là mục này chỉ có ba anh em mình làm thôi. Anh Hải thì để anh ấy tập trung dứt điểm nốt mảng âm thanh. Thế nào, hai anh đồng ý không?”
“Đồng ý.”
“(gật đầu)”
“Ok, giờ thì đi sâu vào nội dung cụ thể…. Trước mắt em muốn từ chỗ này để ra tầm chục lưỡi đao và bốn năm phông nền, chúng chỉ có thể được mở khoá khi người chơi đạt được những thành tựu nhất định, tỷ như chém trúng 100 quả bom hay là không chém bất cứ quả gì ngoài dâu chẳng hạn. Còn đâu cứ đem tống hết vào cửa hàng, mấy anh em mình sẽ ngồi thảo luận với nhau xem giá cả như thế nào thì hợp lý.”
“Cứ đặt thế nào để chơi 1000 ván mở được 1 phông nền là được.”
“Làm vậy dân tình chửi chết anh Hoàng ơi, tầm vài chục một trăm ván đổ lại thôi.”
…
- ---------
Sáng hôm sau, một bài báo mang tựa đề: “Phỏng vấn cha đẻ của trò chơi “Bejeweled”: Khi giấc mơ trở thành hiện thực.” đã được đăng tải trên trang tin tức trực tuyến eRam.
“Ù uôi trẻ thế! Học lập trình game từ trong nhau thai à?”
“Đù, hình như chưa bao giờ thấy ông này trả lời phỏng vấn thì phải. Phải xem phải xem!”
“”Bejeweled”? Cái trò chơi mà đám con gái chơi trên lớp đúng không nhỉ? 18 tuổi, tức là còn ít tuổi hơn cả mình mà đã là triệu phú. Ghê thặc!”
“Bỏ học đại học đi làm game? Ok đại ca xóm "Liều" nhận lấy của đệ một quỳ!”
Không ngoài dự đoán, hầu hết các độc giả đều có phản ứng ban đầu vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tiêu đề bài báo và tấm ảnh chân dung Dương Khoa được Thanh Hương chụp lại tại quán cà phê. Sau đó khi đọc tới nội dung bài báo thì sự kinh ngạc đó của quần chúng lập tức biến thành sự nể phục, bởi vì cứ chiếu theo những lời bộc bạch mười phần khoa trương của Dương Khoa thì để có được thành tích đó hắn đã phải đánh cược tương lai của chính mình để theo đuổi ước mơ.
Mấu chốt là Dương Khoa hắn đánh cược thắng, điều này thì đã được chứng minh bởi thành tích của hai trò chơi được nhắc tới trong bài viết ở thời điểm hiện tại. Cùng với việc trước đó hắn chưa bao giờ phát biểu trên các phương tiện truyền thông chủ lưu, hai điều này kết hợp lại với nhau khiến cho bài phỏng vấn của Thanh Hương ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm của độc giả trong nước.
Nước lên thì thuyền lên, Ninja Studio theo đó tiến vào tầm mắt đại chúng một cách tự nhiên. Lưu lượng truy cập của trang web phòng làm việc gia tăng đột biến, trong đó được tìm đến nhiều nhất vẫn là nơi tải xuống phiên bản demo của “Fruit Ninja”.
“Game này hay nha! Chờ phiên bản full.”
“Thú vị đấy, có cùng lối chơi đơn giản mà sáng tạo như “Slither”. Không theo học đại học mà làm ra được như này là quá giỏi.”
“… Không thể tin nổi ta thức tới tận nửa đêm chỉ để chơi demo một trò chơi trên điện thoại. Đài VR trong phòng đang nhìn ta với ánh mắt tủi thân.”
“Cần lắm một ngày phát hành trò chơi chính thức để lên kế hoạch đập lợn đất.”
“Bài phỏng vấn thành công lắm, các người chơi bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi. Em nghĩ chúng ta nên điều chỉnh kế hoạch một chút, ngày mai tăng ca các anh thấy sao?” Trong phòng ngủ của mình Dương Khoa lúc này đang tổ chức một cuộc họp mặt trực tuyến khác, sau khi vỗ đùi khoái trá đọc bài báo phỏng vấn bản thân cả chục lần.
“Sao lại phải tăng ca? Tiến độ làm việc vẫn đảm bảo theo đúng kế hoạch cơ mà?” Thiếu Hoàng dẫn đầu đội ngũ phản đối lên tiếng.
“Chị thì thế nào cũng được, công việc cần thì chị đến.” Thu Lan bảo trì trung lập.
“Mai chị với chị Ly hẹn nhau đi chơi mất rồi Khoa ơi, chủ nhật mọi người đều nghỉ ngơi mà. Có thể không tăng ca được không?” Cẩm Tú tỏ ra lưỡng lự.
“… Khó nhỉ, tự nhiên em thấy nóng ruột muốn hoàn thành trò chơi quá. Nhân dịp người ta chú ý tới mình thì tranh thủ ngay kẻo lỡ.”
“Ui xời, chú cứ bình tĩnh không phải lo, dân tình người ta đợi được hết ấy mà. Chú chưa có kinh nghiệm nên cứ nghe anh, cuối năm rồi để mọi người nghỉ ngơi một tý như em Tú vừa nói đấy.”
“Thì có phải em không muốn nghỉ ngơi đâu, cơ mà em lo có chuyện bất trắc xảy ra nếu trì hoãn phát hành trò chơi lâu quá. Em kể cho mọi người nghe chuyện về “Slither” rồi còn gì?”
“Khoa yên tâm đi. Anh không nghĩ là trò chơi lần này sẽ bị bắt chước nhanh đến thế đâu.” Đến lượt Trọng Lâm lên tiếng: “”Fruit Ninja” trông thế thôi nhưng phức tạp hơn “Slither” nhiều, với cả một bản demo này chưa nói lên được điều gì cả. Chúng ta còn nhiều át chủ bài chưa lộ ra lắm, không đáng ngại.”
“Xời ơi hôm nay em giai anh văn vẻ kinh quá, động đến trò chơi yêu thích có khác.”
“Cùng quan điểm, anh nghĩ trường hợp “Slither” của chú chỉ là không may thôi. Game đơn giản mà lại bị mổ xẻ quá kỹ lưỡng tại GamExpo nên mới bị người ta học làm theo. Trường hợp đấy thì mới phải gấp, chứ “Fruit Ninja” thì không cần thiết phải tiêu tốn ngày nghỉ của anh em làm gì.” Đợi mọi người nói hết ý kiến của mình xong Duy Hải mới tổng kết lại.
“Ừ thôi được rồi, vậy thì mọi người cứ nghỉ ngơi như bình thường.”
“Phải thế chứ. Thôi nhé anh đi cày game tiếp đây, làm anh vội vội vàng vàng tưởng có chuyện gì gấp lắm.”
“Chị cũng phải đi đây.”
“Bye Khoa nhé.”
“Chào mọi người.” Kết thúc cuộc họp mặt trực tuyến chóng vánh, Dương Khoa thở dài đứng dậy sửa soạn quần áo. Hôm qua hắn vừa mới nhận được khoản phân chia lợi nhuận thu được từ phiên bản cập nhật “Twist”, có thêm một cục tiền hắn muốn tranh thủ đi sắm thêm một dàn máy tính mới cho Hương Ly như đã hứa.
“Chỉ hy vọng lần này trò chơi sẽ không đi vào vết xe đổ của “Slither”, không thì mình cũng bó tay hết cách. Căn cơ của Ninja Studio quá mức nông cạn, nếu có chuyện xấu xảy ra sẽ không thể chống đỡ được như SmileIndie.” Kéo áo khoác kín cổ, Dương Khoa đóng laptop lại rồi bước chân ra đến bên ngoài.
Cùng lúc đó, tại công ty GETA.
Bộ dạng mệt mỏi Thu Thảo khẽ duỗi hai tay lên cao. Hôm nay cô vừa mới lên xong kế hoạch cho phiên bản cập nhật cuối cùng của “Grand Chef”, phần việc chế tác còn lại cô sẽ dần dần tiến hành nốt trong những ngày sắp tới.
Quyết định dành ra một vài phút để nghỉ ngơi, Thu Thảo mở web dạo qua các trang tin tức về trò chơi điện tử trong nước¸ để xem tình hình mấy ngày gần đây thị trường trò chơi điện tử có biến động gì không.
“”Giang hồ truyền kỳ” dự đoán sẽ khuấy đảo làng trò chơi trong nước những tháng đầu năm 2025?... Ừm, trò chơi này không thể coi thường được, Navigame vẫn là một công ty thuộc top đầu.”
“Công ty giải trí SLI chuẩn bị nhập khẩu một trò chơi từ nước ngoài về. Danh tính không rõ, chỉ biết là thuộc thể loại bắn súng trực tuyến? Này thì có gì mà không rõ, chắc chắn lại là “Praphos” rồi.”
“SmileIndie cũng ấp ủ dự định tự mình chế tác một trò chơi di động, kế thừa tinh hoa của “Bejeweled”? Cái này có chút ý tứ, nếu là công ty khác thì bình thường, thế nhưng nếu là công ty của cậu ta....”
Đọc đến đây Thu Thảo băn khoăn trong giây lát, cô nhíu mày suy nghĩ sau đó đem bài viết này đánh dấu lại. Buổi tối hôm nay cô sẽ về nghiên cứu nó kỹ lưỡng hơn, để tìm xem có thông tin hữu ích nào liên quan tới người thanh niên thiên tài đó không?”
“Lâu lắm rồi sao chẳng thấy bóng dáng của cậu ta đâu nhỉ? Từ sau khi GamExpo kết thúc không thấy xuất hiện thêm một lần nào nữa, kể cả khi “Slither”đối mặt với gian khó cũng không đứng ra. Người như thế thì hoặc là không tiếp tục phát triển trò chơi nữa, hoặc là... đang bí mật phát triển trò chơi trong âm thầm.”
Người khác thế nào thì không biết, nhưng Thu Thảo thực sự coi trọng tiềm năng của Dương Khoa. Vì thế khi thấy Dương Khoa bặt vô âm tín trong vài tháng trời cô không những không an tâm mà còn cảm thấy đặc biệt e ngại. Bởi vì người thanh niên này hoàn toàn không giống với bất kỳ ai khác cô từng gặp, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tài hoa đã không phân cao thấp so với cô, và trên hết là biểu hiện kín đáo cẩn thận không hề phù hợp với số tuổi của người này làm cô cực kỳ ấn tượng.
Nếu là một đồng minh thì người thanh niên này sẽ là một đồng minh cực kỳ thần bí khó lường. Còn nếu là địch thủ, sẽ là một địch thủ vô cùng mạnh mẽ không dễ dàng vượt qua. Đó là nhận xét tổng quát nhất mà Thu Thảo dành cho Dương Khoa, nếu có bất cứ ai hỏi cô.
“… Em có hỏi lại lúc cuối cùng thì chị ấy bảo mấy chi tiết này chỉ là râu ria thôi, thêm vào để cho các độc giả đọc bài báo cảm thấy thú vị hơn. Với lại chị ấy còn nói để về xem xem có cần thiết phải đưa vào không đã, nếu không thì thôi cắt đi cũng được không làm sao cả.” Trở về phòng làm việc, Dương Khoa chạy ngay lên tầng hai tường thuật lại nội dung cuộc phỏng vấn vừa rồi cho Thu Lan nghe.
“Ừ, chị hiểu rồi. Nếu thế thì cơ bản là ổn rồi đấy Khoa, giờ thì chờ xem nội dung bài báo cuối cùng người ta biên soạn ra sao thôi.” Thu Lan gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Còn nữa, cuối cùng có làm như chị dặn không?”
“Có. Chị yên tâm, cái đấy em còn sốt sắng hơn chị ấy.” Dương Khoa khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Bà chị ấy cũng lạ lắm, lúc em mới cầm phong bì ra đưa cho còn giãy lên xua tay từ chối, thế mà em vừa dứt lời khuyên thêm câu nữa thì cầm lấy bỏ vào túi nhanh như điện.”
“Nghệ thuật đưa đẩy nó thế em ơi, rồi sau này em sẽ thấy còn nhiều thứ lạ nữa. May mà em vừa mới đưa ra người ta đã cầm luôn đấy, chứ cứ dùng dằng đẩy qua đẩy lại không lấy mới chết.”
“Thôi tóm lại như thế là xong rồi nhé chị.” Trò chuyện chán chê Dương Khoa đứng lên: “Mấy trò phỏng vấn thế này mệt hết cả người, cứ phải suy nghĩ tìm lời hay ý đẹp để nói nhức đầu không chịu được! Còn ghê hơn cả ngồi làm việc.”
“Không chịu khó bây giờ đi thì sau này em định ứng phó với truyền thông ra sao? Đây còn mới là một người thôi đấy¸ sau này có cả đội ngũ tìm tới mới gọi là phiền.”
“Lúc đấy em sẽ để các chị ra trả lời phỏng vấn thay em nhé. Được mà chị Tú, chị Ly nhỉ?”
“Không.”
“Mơ đi sếp.”
“... Chậc, nhân viên gì mà lúc sếp cần chẳng chịu ủng hộ, cứ đua nhau vào hùa cùng với bà chị lớn. Khổ thật cơ.” Dương Khoa lẩm bẩm không thành tiếng, mang theo bộ mặt nhăn nhó hắn tiến về góc làm việc của mình ngồi xuống. Đưa mắt nhìn cuốn lịch đã sắp hết hạn sử dụng trên bàn, hắn vân vê vuốt cằm suy tính kế hoạch một hồi.
Ngày mai là cuối tuần rồi, hôm nay còn một hai tiếng nữa triển khai công việc gì cũng dở dang. Với lại có mấy thứ cần hoàn thành nốt như xây dựng hệ thống phân phối trò chơi và thuê server thì lại phải để giữa tuần sau mới có thể làm được, bởi vì tới lúc đó Ninja Studio mới trở thành thành viên trả phí của Hiệp hội trò chơi.
“... Bên anh Hải mất bao lâu nữa thì xong hết phần âm thanh?”
“Ước chừng một hai ngày nữa đi. Anh cần đem tất cả lồng ghép vào nhau xem có ổn không đã.” Duy Hải cẩn thận đánh giá công việc trước mắt một lượt rồi mới trả lời.
“Anh Hoàng anh Lâm từ sáng tới giờ đã hoàn thành nốt những gì còn thiếu trên trang web chưa?”
“Xong rồi, cả hình tượng ông cụ của em cũng ở trên đấy hết rồi đấy. Mà này, sẵn có hình tượng nhân vật thế rồi sao chú không tiến hành thiết kế một đoạn trailer?”
“Thôi, thiết kế trailer phiền phức lắm anh Hoàng. Thời gian đầu tư vào đó chẳng bằng chúng ta đem trò chơi trau chuốt lại một lần còn hơn. Với cả em vừa nảy ra ý tưởng như thế này.” Dứt lời Dương Khoa ôm laptop đi sang bàn làm việc của hai người.
“Trước mắt thư viện phông nền và lưỡi đao tương đối nhiều rồi, bây giờ ý kiến của cá nhân em là xây dựng một hệ thống cày cuốc xoay quanh chúng.” Mở dữ liệu trò chơi trên laptop ra Dương Khoa đưa tay chỉ trỏ trên màn hình cho hai anh em Hoàng Lâm hình dung: “Với một trò chơi nhỏ như thế này thì ta nên thành lập một cửa hàng trong trò chơi, ở đó người chơi sẽ mua sắm những món đồ trang trí mà mình ưng ý. Về phần dùng gì để mua thì cứ sau mỗi ván chơi bất kỳ người chơi sẽ nhận được một ít đơn vị tiền tệ gọi là “quả khế”. Các anh suy nghĩ xem ý tưởng này có được không?”
“Biện pháp để giữ chân người chơi gắn bó lâu dài với trò chơi phải không Khoa?” Ngay từ câu đầu tiên Dương Khoa nói ra Trọng Lâm đã nhận thấy hàm ý bên trong đó.
“Đúng thế. Trò chơi này hiện tại đang bị thiếu chiều sâu, cần phải có thêm những nội dung khuyến khích cày cuốc để người chơi không nhanh chán.”
“… Quả khế? Quả này có trong danh sách các mẫu quả anh phải thiết kế đâu nhỉ?” Thiếu Hoàng thắc mắc.
“Cái đấy em làm xong rồi anh không cần phải lo nữa. Tóm lại là nếu hai người đồng ý thì trong mấy ngày cuối cùng của năm chúng ta sẽ ngồi thảo luận với nhau về hệ thống cửa hàng này. Đợi sang năm Ninja Studio đăng ký tại Hiệp hội xong chúng ta sẽ triển khai những công tác liên quan đến phât hành trò chơi.”
“À quên, tất nhiên là mục này chỉ có ba anh em mình làm thôi. Anh Hải thì để anh ấy tập trung dứt điểm nốt mảng âm thanh. Thế nào, hai anh đồng ý không?”
“Đồng ý.”
“(gật đầu)”
“Ok, giờ thì đi sâu vào nội dung cụ thể…. Trước mắt em muốn từ chỗ này để ra tầm chục lưỡi đao và bốn năm phông nền, chúng chỉ có thể được mở khoá khi người chơi đạt được những thành tựu nhất định, tỷ như chém trúng 100 quả bom hay là không chém bất cứ quả gì ngoài dâu chẳng hạn. Còn đâu cứ đem tống hết vào cửa hàng, mấy anh em mình sẽ ngồi thảo luận với nhau xem giá cả như thế nào thì hợp lý.”
“Cứ đặt thế nào để chơi 1000 ván mở được 1 phông nền là được.”
“Làm vậy dân tình chửi chết anh Hoàng ơi, tầm vài chục một trăm ván đổ lại thôi.”
…
- ---------
Sáng hôm sau, một bài báo mang tựa đề: “Phỏng vấn cha đẻ của trò chơi “Bejeweled”: Khi giấc mơ trở thành hiện thực.” đã được đăng tải trên trang tin tức trực tuyến eRam.
“Ù uôi trẻ thế! Học lập trình game từ trong nhau thai à?”
“Đù, hình như chưa bao giờ thấy ông này trả lời phỏng vấn thì phải. Phải xem phải xem!”
“”Bejeweled”? Cái trò chơi mà đám con gái chơi trên lớp đúng không nhỉ? 18 tuổi, tức là còn ít tuổi hơn cả mình mà đã là triệu phú. Ghê thặc!”
“Bỏ học đại học đi làm game? Ok đại ca xóm "Liều" nhận lấy của đệ một quỳ!”
Không ngoài dự đoán, hầu hết các độc giả đều có phản ứng ban đầu vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tiêu đề bài báo và tấm ảnh chân dung Dương Khoa được Thanh Hương chụp lại tại quán cà phê. Sau đó khi đọc tới nội dung bài báo thì sự kinh ngạc đó của quần chúng lập tức biến thành sự nể phục, bởi vì cứ chiếu theo những lời bộc bạch mười phần khoa trương của Dương Khoa thì để có được thành tích đó hắn đã phải đánh cược tương lai của chính mình để theo đuổi ước mơ.
Mấu chốt là Dương Khoa hắn đánh cược thắng, điều này thì đã được chứng minh bởi thành tích của hai trò chơi được nhắc tới trong bài viết ở thời điểm hiện tại. Cùng với việc trước đó hắn chưa bao giờ phát biểu trên các phương tiện truyền thông chủ lưu, hai điều này kết hợp lại với nhau khiến cho bài phỏng vấn của Thanh Hương ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm của độc giả trong nước.
Nước lên thì thuyền lên, Ninja Studio theo đó tiến vào tầm mắt đại chúng một cách tự nhiên. Lưu lượng truy cập của trang web phòng làm việc gia tăng đột biến, trong đó được tìm đến nhiều nhất vẫn là nơi tải xuống phiên bản demo của “Fruit Ninja”.
“Game này hay nha! Chờ phiên bản full.”
“Thú vị đấy, có cùng lối chơi đơn giản mà sáng tạo như “Slither”. Không theo học đại học mà làm ra được như này là quá giỏi.”
“… Không thể tin nổi ta thức tới tận nửa đêm chỉ để chơi demo một trò chơi trên điện thoại. Đài VR trong phòng đang nhìn ta với ánh mắt tủi thân.”
“Cần lắm một ngày phát hành trò chơi chính thức để lên kế hoạch đập lợn đất.”
“Bài phỏng vấn thành công lắm, các người chơi bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi. Em nghĩ chúng ta nên điều chỉnh kế hoạch một chút, ngày mai tăng ca các anh thấy sao?” Trong phòng ngủ của mình Dương Khoa lúc này đang tổ chức một cuộc họp mặt trực tuyến khác, sau khi vỗ đùi khoái trá đọc bài báo phỏng vấn bản thân cả chục lần.
“Sao lại phải tăng ca? Tiến độ làm việc vẫn đảm bảo theo đúng kế hoạch cơ mà?” Thiếu Hoàng dẫn đầu đội ngũ phản đối lên tiếng.
“Chị thì thế nào cũng được, công việc cần thì chị đến.” Thu Lan bảo trì trung lập.
“Mai chị với chị Ly hẹn nhau đi chơi mất rồi Khoa ơi, chủ nhật mọi người đều nghỉ ngơi mà. Có thể không tăng ca được không?” Cẩm Tú tỏ ra lưỡng lự.
“… Khó nhỉ, tự nhiên em thấy nóng ruột muốn hoàn thành trò chơi quá. Nhân dịp người ta chú ý tới mình thì tranh thủ ngay kẻo lỡ.”
“Ui xời, chú cứ bình tĩnh không phải lo, dân tình người ta đợi được hết ấy mà. Chú chưa có kinh nghiệm nên cứ nghe anh, cuối năm rồi để mọi người nghỉ ngơi một tý như em Tú vừa nói đấy.”
“Thì có phải em không muốn nghỉ ngơi đâu, cơ mà em lo có chuyện bất trắc xảy ra nếu trì hoãn phát hành trò chơi lâu quá. Em kể cho mọi người nghe chuyện về “Slither” rồi còn gì?”
“Khoa yên tâm đi. Anh không nghĩ là trò chơi lần này sẽ bị bắt chước nhanh đến thế đâu.” Đến lượt Trọng Lâm lên tiếng: “”Fruit Ninja” trông thế thôi nhưng phức tạp hơn “Slither” nhiều, với cả một bản demo này chưa nói lên được điều gì cả. Chúng ta còn nhiều át chủ bài chưa lộ ra lắm, không đáng ngại.”
“Xời ơi hôm nay em giai anh văn vẻ kinh quá, động đến trò chơi yêu thích có khác.”
“Cùng quan điểm, anh nghĩ trường hợp “Slither” của chú chỉ là không may thôi. Game đơn giản mà lại bị mổ xẻ quá kỹ lưỡng tại GamExpo nên mới bị người ta học làm theo. Trường hợp đấy thì mới phải gấp, chứ “Fruit Ninja” thì không cần thiết phải tiêu tốn ngày nghỉ của anh em làm gì.” Đợi mọi người nói hết ý kiến của mình xong Duy Hải mới tổng kết lại.
“Ừ thôi được rồi, vậy thì mọi người cứ nghỉ ngơi như bình thường.”
“Phải thế chứ. Thôi nhé anh đi cày game tiếp đây, làm anh vội vội vàng vàng tưởng có chuyện gì gấp lắm.”
“Chị cũng phải đi đây.”
“Bye Khoa nhé.”
“Chào mọi người.” Kết thúc cuộc họp mặt trực tuyến chóng vánh, Dương Khoa thở dài đứng dậy sửa soạn quần áo. Hôm qua hắn vừa mới nhận được khoản phân chia lợi nhuận thu được từ phiên bản cập nhật “Twist”, có thêm một cục tiền hắn muốn tranh thủ đi sắm thêm một dàn máy tính mới cho Hương Ly như đã hứa.
“Chỉ hy vọng lần này trò chơi sẽ không đi vào vết xe đổ của “Slither”, không thì mình cũng bó tay hết cách. Căn cơ của Ninja Studio quá mức nông cạn, nếu có chuyện xấu xảy ra sẽ không thể chống đỡ được như SmileIndie.” Kéo áo khoác kín cổ, Dương Khoa đóng laptop lại rồi bước chân ra đến bên ngoài.
Cùng lúc đó, tại công ty GETA.
Bộ dạng mệt mỏi Thu Thảo khẽ duỗi hai tay lên cao. Hôm nay cô vừa mới lên xong kế hoạch cho phiên bản cập nhật cuối cùng của “Grand Chef”, phần việc chế tác còn lại cô sẽ dần dần tiến hành nốt trong những ngày sắp tới.
Quyết định dành ra một vài phút để nghỉ ngơi, Thu Thảo mở web dạo qua các trang tin tức về trò chơi điện tử trong nước¸ để xem tình hình mấy ngày gần đây thị trường trò chơi điện tử có biến động gì không.
“”Giang hồ truyền kỳ” dự đoán sẽ khuấy đảo làng trò chơi trong nước những tháng đầu năm 2025?... Ừm, trò chơi này không thể coi thường được, Navigame vẫn là một công ty thuộc top đầu.”
“Công ty giải trí SLI chuẩn bị nhập khẩu một trò chơi từ nước ngoài về. Danh tính không rõ, chỉ biết là thuộc thể loại bắn súng trực tuyến? Này thì có gì mà không rõ, chắc chắn lại là “Praphos” rồi.”
“SmileIndie cũng ấp ủ dự định tự mình chế tác một trò chơi di động, kế thừa tinh hoa của “Bejeweled”? Cái này có chút ý tứ, nếu là công ty khác thì bình thường, thế nhưng nếu là công ty của cậu ta....”
Đọc đến đây Thu Thảo băn khoăn trong giây lát, cô nhíu mày suy nghĩ sau đó đem bài viết này đánh dấu lại. Buổi tối hôm nay cô sẽ về nghiên cứu nó kỹ lưỡng hơn, để tìm xem có thông tin hữu ích nào liên quan tới người thanh niên thiên tài đó không?”
“Lâu lắm rồi sao chẳng thấy bóng dáng của cậu ta đâu nhỉ? Từ sau khi GamExpo kết thúc không thấy xuất hiện thêm một lần nào nữa, kể cả khi “Slither”đối mặt với gian khó cũng không đứng ra. Người như thế thì hoặc là không tiếp tục phát triển trò chơi nữa, hoặc là... đang bí mật phát triển trò chơi trong âm thầm.”
Người khác thế nào thì không biết, nhưng Thu Thảo thực sự coi trọng tiềm năng của Dương Khoa. Vì thế khi thấy Dương Khoa bặt vô âm tín trong vài tháng trời cô không những không an tâm mà còn cảm thấy đặc biệt e ngại. Bởi vì người thanh niên này hoàn toàn không giống với bất kỳ ai khác cô từng gặp, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tài hoa đã không phân cao thấp so với cô, và trên hết là biểu hiện kín đáo cẩn thận không hề phù hợp với số tuổi của người này làm cô cực kỳ ấn tượng.
Nếu là một đồng minh thì người thanh niên này sẽ là một đồng minh cực kỳ thần bí khó lường. Còn nếu là địch thủ, sẽ là một địch thủ vô cùng mạnh mẽ không dễ dàng vượt qua. Đó là nhận xét tổng quát nhất mà Thu Thảo dành cho Dương Khoa, nếu có bất cứ ai hỏi cô.
Tác giả :
Lập Địa Thành Lợn