Nhân Sinh Trong Sách
Chương 28: Hợp tác cùng Tức Vũ
Nhị
Thấy Tu Diệp Vân thành khẩn cảm ơn, thiện cảm của Tức Vũ lập tức tăng lên, kỳ thật, hắn vẫn có chút ấn tượng về người này, tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng dù sao cũng từng quen biết, chẳng qua, việc này đối với Tức Vũ mà nói, đã là chuyện cả trăm năm trước, bởi vậy hắn cũng không nhớ rõ ràng, có điều, khi hắn nghe nói người này bị tiểu thần tiên kia đẩy tới thế giới này thì vẫn có chút kinh ngạc.
“Chúng ta bắt đầu đi, ta đã sẵn sàng để thức thâu đêm.” Tu Diệp Vân nói.
“Hảo.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một cái bình nhỏ nói, “Đây, là dược chuyên dùng để giết Độc quỷ.” Hắn mở nắp bình, để Tu Diệp Vân nhìn, bên trong là chất lỏng trong suốt, “Chúng ta phải bôi nó lên thân kiếm, như vậy, bị kiếm chém vào Độc quỷ, sẽ lập tức hòa tan.”
“Như vậy, kiếm phải sử dụng thế nào?” Tu Diệp Vân hỏi, hắn cho tới bây giờ chưa từng học qua kiếm pháp gì a!
“Này, chỗ chúng ta có một thứ gọi là nội công, ngươi biết đi? Ta dùng nội công khống chế thanh kiếm này.” Tức Vũ nói xong, gỡ thanh kiếm khác bên hông xuống đưa cho Tu Diệp Vân, “Có điều, ở đây không có thứ nội công này, hơn nữa, dù giờ ngươi có luyện, căn bản cũng không kịp.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tu Diệp Vân cầm kiếm, nhìn nhìn, kiếm này thực nặng.
“Ta trước khi đến đã tìm hiểu qua, ở đây có thứ gọi là ý niệm lực gì đó đúng không?” Tức Vũ nói, “Khi đối phó với Độc quỷ, chúng ta cần phải có năng lực để có thể khống chế thanh kiếm này, nếu ta dùng nội công, như vậy, ngươi hãy dùng ý niệm lực, rót ý niệm lực vào kiếm, sau đó khống chế hướng đi của nó.”
Tu Diệp Vân cau mày, rót ý niệm lực vào vào kiếm? Đây là tình huống gì? “Ách…”
“Ngươi hẳn không rõ đi.” Tức Vũ hỏi, trong lòng rối rắm, bởi vì… chính hắn cũng không hiểu.
“Không phải, ta chưa thử qua, nhưng, ách… Ta sẽ thử xem.”
“Hảo, nếu thành công, ngươi sẽ cảm thấy chuôi kiếm đang nắm nong nóng, hơn nữa, cảm thấy kiếm đang động, mà không phải… tay ngươi động, hiểu chưa?” Nói xong, Tức Vũ giơ kiếm lên không trung, sau đó âm thầm vận khí, “Nhìn đi.” Nói xong, hắn buông tay ra, mà kiếm, vẫn trôi nổi trên không trung, tiếp theo, Tức Vũ vung tay lên, kiếm liền bay thẳng về phía trước, đến khi đâm phập vào thân cây. “Trước tiên ngươi cần làm kiếm bay lên đã.” Nói xong, Tức Vũ ngáp một cái, thật quá mệt mỏi, khuya khoắt vậy còn không cho người ta ngủ.
“Hảo.” Tu Diệp Vân nói xong, cũng học theo Tức Vũ giơ thanh kiếm lên cao, sau đó… Ách… Rót ý niệm lực? Thế nhưng ý niệm lực làm thế nào để rót? Tu Diệp Vân nhắm mắt lại, nghĩ tới tình huống sử dụng ma pháp bình thường, nói cho cùng, cũng chỉ là tập trung cao… ‘Ba’… Vì thế, trong đầu hắn đều tập trung vào kiếm trong tay, cảm giác kia giống như là… hòa mình cùng kiếm làm một thể. Sau đó… Hắn buông tay ra, kiếm trôi nổi trên không trung.
Thế nhưng… Cái này cũng không xem như thành công, đang lúc Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ chuẩn bị hoan hô, kiếm lắc lư vài cái, rớt. Tu Diệp Vân nhặt kiếm lên, nhìn Tức Vũ.
“Ngươi không đủ nghiêm túc… Không đủ bình tĩnh.” Nói xong, Tức Vũ lại thở dài một tiếng, “Ai… Những người thông tuệ như ta ngày ấy, thực càng ngày càng ít.”
Trừ Tu Trạch Vũ, ngươi là kẻ tự kỉ nhất mà ta thấy, Tu Diệp Vân oán thầm.
“Tốt lắm.” Tức Vũ nghiêm mặt nói, “Ta biết ngươi lo lắng cho nhóm ái nhân của ngươi, thế nhưng, ngươi thế này thì không được.”
“Nhóm ái nhân?”
“Ách… Theo tin nhận được, không phải cái gì… Lãnh… Lãnh Quân Bạch, còn có… Minh Tuyết bị thương nặng sao?” Tức Vũ nói.
“A…” Tức Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, “Minh Tuyết… Là người ta thích, Quân Bạch… Là bằng hữu tốt nhất của ta.”
“Ta còn tưởng đều là…”
“Người có thể đồng thời yêu hai người sao?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Ta yêu bảy…”
“…”
“…” Tức Vũ thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, cũng trầm mặc, hắn biết không phải ai cũng như hắn, “Chúng ta tiếp tục, ngươi khuya nay nhất định phải thành công, bằng không, chờ người chết rồi, vậy hết thuốc chữa! Hơn nữa, cũng không biết mấy thứ kia khi nào sẽ lại xuất hiện, ngươi cũng biết, mỗi lần chúng xuất hiện, số lượng đều vô cùng lớn.” Nói xong, hắn lại vỗ vỗ bả vai Tu Diệp Vân, “Tâm vô tạp niệm, ngươi phải xem kiếm là ngươi, ngươi… là kiếm, mấy từ này thật buồn nôn, tóm lại là hợp nhất người và kiếm.”
“Hảo.” Tu Diệp Vân đáp, nhắm mắt lại. Hắn hiện tại, cái gì cũng không được nghĩ, có thể nghĩ, chỉ có kiếm trong tay, bài trừ toàn bộ tạp niệm, sau đó, chậm rãi giơ kiếm lên, chậm rãi, cảm giác lòng bàn tay hơi nóng, Tu Diệp Vân không buông tay, tiếp tục tập trung, lại thêm một lát, Tu Diệp Vân cảm giác chuôi kiếm đều nóng lên, lúc này, hắn chậm rãi buông tay kiếm trôi nổi trên không trung, không rơi xuống. Tu Diệp Vân nhìn về phía Tức Vũ.
“Phất tay, muốn kiếm đi theo hướng nào, liền vung tay tới hướng đó.” Tức Vũ nói, “Nhớ kỹ, dùng tay.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay, quả nhiên, kiếm bay đi, sau đó hắn vừa phản thủ, kiếm lại bay trở về.
“Ngươi có thể lấy kiếm xuống.”
Tu Diệp Vân nghe theo, sau đó hỏi Tức Vũ, “Thế nào?”
“Huynh đệ a…” Tức Vũ có chút bất đắc dĩ, “Tốc độ quá chậm, thứ nhất, ngươi chỉ rót ý niệm lực đã mất 45 phút, ngươi nghĩ, khi Độc quỷ xuất hiện, ngươi làm kịp sao? Thứ hai, tốc độ kiếm bay cũng quá chậm.” Nói xong, hắn lại bổ sung, “Có điều, ngươi bây giờ có thể làm được như vậy, cũng đã thành công một nửa, kế tiếp phải không ngừng luyện tập.”
“45 phút? Không xong! Lãnh Quân Bạch!” Tu Diệp Vân đột nhiên kêu lên, “Ngươi… Ngươi có thể…”
“Ta đi cùng ngươi.” Tức Vũ nói, hiển nhiên đã biết trước tình huống của Tu Diệp Vân ở đây.
“Ân.”
Đúng như Tu Diệp Vân sở liệu, lúc hắn trở về, Đản Đản đang sốt ruột nhìn Lãnh Quân Bạch, mà Trần bá cũng rất luống cuống, bởi vì lão căn bản không biết Tu Diệp Vân đi đâu. Lúc này nhìn thấy Tu Diệp Vân, lão thực muốn cám ơn trời đất.
“Trần bá.”
“Diệp Vân thiếu gia… Vị này là…”
“Hắn là người tới giúp chúng ta.”
“Đúng rồi!” Tức Vũ xen vào nói, “Tu Diệp Vân, ta có giải dược, mau mang ta đi.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một bình sứ lam sắc có hoa văn, “Chính là cái này, chúng ta phải nhanh lên, ngươi còn phải luyện tập!”
“Hảo.”Nói xong, Tu Diệp Vân lập tức dẫn Tức Vũ vào phòng Lãnh Quân Bạch, sau đó hắn tới ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén y phục của Lãnh Quân Bạch lên.
“Đem dược bôi lên vết thương, nó sẽ lập tức ngấm vào da bắt đầu giải độc, lúc sau, miệng vết thương sẽ chậm rãi khép lại. Sau khi người tỉnh, dùng dược bồi bổ là được.” Nói xong, hắn đưa bình dược cho Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhận bình dược, nhanh chóng mở nắp, sau đó dùng ngón tay quệt cao dược bên trong, nhẹ nhàng bôi lên vết vết thương của Lãnh Quân Bạch, sắc dược là hạt sắc (nâu), bôi lên da liền chậm rãi nhạt dần, cuối cùng không nhìn thấy, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, sau đó đem kéo lại y phục cho y, cuối cùng đắp chăn.
Quay đầu, phát hiện Tức Vũ đang nhìn mình vô cùng quái dị, “Làm sao vậy?”
“Hắn là Lãnh Quân Bạch?.” Tức Vũ nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Không…” Tức Vũ nói, hắn chỉ là cảm thấy ánh mắt Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch… rất… không giống bằng hữu… “Đúng rồi, ngươi cũng bị thương đi.” Tức Vũ chỉ vào mắt ca chân của Tu Diệp Vân.
“Thiếu chút nữa thì quên.” Nghe Tức Vũ nói như vậy, hắn lập tức bôi dược cho mình, bằng không, chờ chân mình bị phế bỏ, làm sao diệt trừ Độc quỷ? “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi luyện tập đi.”
“Ân…” Tức Vũ đánh cái ngáp thật to, “Hảo.”
Vì thế, cả một đêm, Tu Diệp Vân đều lặp đi lặp lại một động tác, theo như lời Tức Vũ, phải vung kiếm thuần thục như đang nắm trong tay mới xem như thành công, bởi vậy, hắn không ngừng luyện tập, để có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Kỳ thật, ban đầu hắn cảm thấy một đêm căn bản không có khả năng hoàn thành, thế nhưng… Tức Vũ nội trong mấy giờ đã hoàn thành.
Ngươi xem xem, đều là xuyên qua, hắn lại hơn mình nhiều, hơn nữa, trong lúc mình luyện tập, hắn còn không biết lôi đâu ra con hồ li tinh gọi là Ảnh Nhi nghịch tới nghịch lui.
“Tu Diệp Vân, đừng ngẩn người.”
Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, tiếp tục luyện tập. Kỳ thật hắn cũng muốn sớm luyện thành, bằng không, không chỉ có Tức Vũ mệt, mình cũng ngã quỵ, mấy ngày nay… đều không nghỉ ngơi tốt. Lắc lắc đầu, Tu Diệp Vân dùng sức vỗ vỗ mặt, bắt bản thân lấy lại tinh thần.
“Tu Diệp Vân, theo ta được biết các ngươi khi tiến hành luyện tập ý niệm lực, có phải luôn nhìn chằm chằm vào một vật thể?” Tức Vũ đột nhiên hỏi.
“Đúng thế, thời gian dài tập trung chú ý vào một vật thể, hình thành ý niệm lực.”
“Như vậy đi, ngươi coi kiếm trong tay như vật thể, sau đó tập trung chú ý, hẳn là hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.” Tức Vũ nói, “Bởi vì ngươi đã có thể nhanh chóng sử dụng ma pháp, nói cách khác, dùng phương pháp này khá khả thi.”
“Hảo, ta thử xem.” Tu Diệp Vân đáp ứng. Tức Vũ nói cũng đúng, lúc trước, bản thân một mực lo lắng làm thế nào rót ý niệm lực vào kiếm, kỳ thật, cái đó và luyện tập ý niệm lực không phải cùng một khái niệm sao? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân giơ kiếm lên cao, sau đó nhìn chằm chằm kiếm, quả nhiên, qua khoảng hai phút, Tu Diệp Vân liền cảm thấy chuôi kiếm nóng lên, mà thân kiếm đã hơi hơi rung động, như đang vận sức chờ phát động.
Buông tay ra, kiếm vẫn như cũ lơ lửng trên không trung, hơn nữa thời gian dài không rơi, Tu Diệp Vân phất tay, kiếm cũng theo hướng tay mà bay.
“Hô…” Tức Vũ thở dài một hơi, “Lần này tiến bộ lớn, ta xem, khoảng chừng nửa phút, như vậy không tệ, ít nhất khi ta đối phó với Độc quỷ, ngươi cũng có thể hỗ trợ, trước đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vẫn nên luyện tập thêm, ta vẫn không yên tâm, vạn nhất Độc quỷ xâm nhập phạm vi rộng, làm sao hai người chúng ta có thể đối phó?” Tu Diệp Vân nói ra lo lắng của mình.
“Ngươi chờ một chút.” Tức Vũ nói xong, lấy từ trong y phục ra một tấm bản đồ, “Đây là bản đồ Vũ Phong đại lục. Theo như ta điều tra, chỗ các ngươi chỉ mở một cánh cửa âm phủ, bởi vậy, Độc quỷ chắc sẽ không từ bốn phương tám hướng tràn vào, mà nơi ngươi vừa tới, chính là cửa, cho nên, Độc quỷ sẽ chỉ xuất hiện từ nơi ấy, còn chúng sẽ tiến tới đâu, đó là chuyện khác.”
“Kia, nếu nói như vậy, chúng ta chẳng phải là sẽ mất cả đêm canh giữ ở đó?”
“Đúng vậy, có điều ngươi cũng đừng oán hận, ta một ngoại nhân còn chưa nói cái gì.”
“Ta không oán hận, ta chỉ lo lắng cho Lãnh Quân Bạch, ta không ở bên cạnh chiếu cố hắn, liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không.”
“Yên tâm.” Tức Vũ vỗ vỗ ngực, “Dược ấy tuyệt đối hữu hiệu.”
“Ân… Vậy là tốt rồi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Tức Vũ, “Dược cho Minh Tuyết, ta làm thế nào cho hắn đây? Còn có binh lính bị thương cùng bọn hắn.”
“Này…” Tức Vũ nhíu nhíu mày, “Như vậy đi, ta tới canh giữ trước, ngươi mang dược đi tìm bọn họ, ta chỉ là một người lạ, bọn hắn tất nhiên sẽ không tin tưởng, ngươi đi vẫn tốt hơn, có điều ngươi phải nhanh một chút.” Nói xong, Tức Vũ đưa dược cho Tu Diệp Vân “Tổng cộng có năm bình, nhất định là đủ dùng, ta giữ một bình đề phòng khi cần đến, còn lại bốn bình ngươi cầm đi cho bọn hắn.”
“Hảo.” Tu Diệp Vân nhận dược, “Ta dùng Thuấn di.”
Ngay lập tức Tu Diệp Vân lại đứng trước Cần Tuyết điện, mà kết quả, vẫn bị người chắn ở bên ngoài, “Này… Binh lính đại ca, này có quan hệ đến sinh tử của Minh Tuyết điện hạ các ngươi, ngươi cũng không để cho ta vào? Chẳng lẽ, muốn ta phải động thủ?”
“Này…” Tên lính có chút do dự, người này danh tiếng ở Linh Vực vốn không tốt lắm, hắn thích Trạch Vũ điện hạ, Trạch Vũ điện hạ thích Minh Tuyết điện hạ, ai biết hắn có phải muốn báo phục Minh Tuyết điện hạ hay không?
“Ngươi không cần nhìn ta như vậy được không? Ta cho ngươi biết, Lãnh Quân Bạch đã sắp tỉnh lại, tin hay không tùy ngươi! Đến lúc đó toàn bộ các ngươi chết sạch, ta một chút cũng không cảm thông.” Tu Diệp Vân buông lời hăm dọa.
“Ngươi… Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi.” Nói xong, tên lính mở cửa, để lại một tên lính khác trông coi. Một lát sau, tên lính kia đi ra, “Ti Kha y sư cho ngươi vào.”
Vừa vào cung điện, Tu Diệp Vân liền thấy Ti Kha thập phần tiền tuỵ đứng bên cạnh Bạch Kim Ngọc, hắn lập tức đưa dược cho Ti Kha, “Bôi cái này lên vết thương, độc tố sẽ chậm rãi tiêu trừ, sau đó sắc dược điều dưỡng.” Nói xong, Tu Diệp Vân nhịn không được trộm liếc nhìn Minh Tuyết trên giường, bởi vì đứng quá xa, nhìn không rõ lắm, chỉ biết là, người trên giường, thoạt nhìn thập phần yếu ớt.
“Tu Diệp Vân, ngươi xác định dược này hữu dụng?” Ti Kha hỏi, Bạch Kim Ngọc cũng nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân.
“Trăm phần trăm, tóm lại các ngươi chạy cho những người bị thương… cùng… Minh Tuyết điện hạ dùng, ta có việc gấp.” Tu Diệp Vân nói, hắn nhất định phải mau trở về.
“Tu Diệp Vân, làm sao vậy?”
“Thứ sinh vật kia là do có kẻ cố ý dụ đến, tựa như lúc ấy, cánh cửa mở ra thế giới bên kia…” Tu Diệp Vân mỏi mệt nhìn, “Trước không nói nhiều.” Nói xong, cũng không chào hỏi, liền Thuấn di rời đi.
Khi hắn vừa tới nơi, Tức Vũ đang ngồi dưới đất dựa vào gốc cây, diễn cảm nghiêm túc.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Ngay vừa rồi, lại có một cánh cửa bị mở ra. Địa điểm chính là nơi ngươi vừa tới…” Nói xong, Tức Vũ đứng lên, “Cứ như vậy, chúng ta phải tách ra gác đêm, như vậy… Nhân lực liền giảm phân nửa.”
“Này… Có thứ gì … truyền tin không? Đến khi xuất hiện dị thường, thì liên hệ cho nhau một chút?” Tu Diệp Vân đề nghị nói.
“Đúng rồi!” Tức Vũ đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hắn lấy ra hai cái thủy tinh cầu nho nhỏ, bên trên nối với một sợi dây, hắn đưa một cái cho Tu Diệp Vân, “Đeo nó lên cổ.” Sau đó, cũng tự đeo lên cổ, “Này… Là Hắc Bạch vô thường cho ta, nếu ở hiện đại, hẳn được gọi là máy dò khí, tóm lại, nếu Độc quỷ xuất hiện trong phạm vi mười thước thì nó sẽ lóe sáng.”
“Cái này hay, như vậy chúng ta có thể lập tức đi trợ giúp đối phương, hơn nữa, nếu nơi mình canh giữ xảy ra vấn đề thì cũng có thể lập tức phản hồi, có điều… Ngươi không biết Thuấn di…” Tu Diệp Vân đột nhiên nghĩ đến.
“Độc quỷ không phải luôn không ngừng xuất hiện, thông thường xuất hiện một đám, tiếp qua một lát mới có một đám, cánh cửa vừa mở, phỏng chừng sẽ lập tức xuất hiện, bởi vậy, chúng ta trước cùng tới chỗ ấy, đợi khi có dị thường, ngươi dùng Thuấn di về đây, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng chạy cả hai bên.” Tức Vũ nói.
“Ngươi nói, chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?” Tu Diệp Vân hỏi, sẽ không phải… mãi mãi như vậy đi.
“Yên tâm, sẽ không lâu đâu, phỏng chừng trong vòng mười tiếng là có thể giải quyết.” Tức Vũ cười nói, “Ta là một thần tiên, chẳng qua là đến hỗ trợ, mà mời ta hỗ trợ, chính là Hắc Bạch vô thường, bọn hắn vốn cai quản chuyện này, thế nhưng, bởi vì bị mất một cô hồn trăm năm, đang sốt ruột lắm, hiện tại bọn hắn đang tìm hồn phách kia, tóm lại bọn hắn hứa, mặc kệ tìm được hay không, sau mười hai giờ sẽ tới đóng cửa.”
“…” Tu Diệp Vân hít sâu một hơi, “Như vậy là tốt rồi, nói cách khác, chúng ta chỉ phải chịu trách nhiệm trong thời gian này, đừng cho Độc quỷ đả thương người khác là được, ngoài ra, không cần lo lắng.”
“Ân…” Tức Vũ nhẹ nhàng ứng thanh âm, “Ta khuyên ngươi… Tốt nhất hãy tìm ra, là ai là kẻ mở cửa, để tránh hắn tiếp tục gây ra sự cố.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Tức Vũ, trong lòng, cũng có ‘người được chọn’. Kỳ thật ngẫm lại, cũng chỉ có vài người, Huyết Tinh Linh, Tu Diệp Vân lúc này đã có thể xác định loại sinh vật này do Huyết Tinh Linh thả vào Vũ Phong đại lục, dù sao đã xảy ra hai chuyện đều có quan hệ đến Huyết Tinh Linh. Mà… Hắn không cho rằng Huyết Tinh Linh còn tồn tại nhiều ở đây, bởi vì, hắn vẫn tương đối tin tưởng vào kết giới ở Vũ Phong, như vậy… Ở Vũ Phong nhất định có kẻ hợp tác với Huyết Tinh Linh, mà kẻ này… Tu Diệp Vân nghĩ đến huynh đệ của Minh Tuyết, bởi vì, ám sát Minh Tuyết cùng nhân vật trọng yếu Lãnh Quân Bạch, đoạt vị, thống trị Vũ Phong, thả Huyết Tinh Linh vào lãnh địa, liên kết những đầu mối này có thể cho ra một lý do hợp lý để ‘mở cửa’.
“Ngươi có phải là cái gì cũng biết?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
“Chuyện trước kia hẳn là biết, ngươi muốn hỏi cái gì? Ta chỉ có thể nói điều ta có thể nói.” Tức Vũ đáp.
“Ân… Ta muốn hỏi cái vấn đề râu ria, chính là…” Tu Diệp Vân dừng một chút, “Chủ nhân thân thể này, trước kia có từng bị Tu Trạch Vũ… thượng?”
“Này a…” Tức Vũ cau mày nghĩ nghĩ, “Không có.” Nói xong, hắn lại bổ sung, “Các ngươi thật ra có hôn qua, Tu Trạch Vũ chủ động, ngoài ra không có gì, ta chắc chắn.”
Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân nháy mắt liền thở phào, nhưng mà, mới hưng phấn không lâu, hắn lại lâm vào nghi hoặc, kia… Tu Trạch Vũ vì sao lại hôn Tiểu Môi? Không phải là… có quan hệ đến Minh Tuyết chứ?
Vì thế, Tu Diệp Vân phát hiện, người… quả nhiên không thể nghĩ ngợi nhiều khi kiệt sức. Bằng không… càng nghĩ càng hồ đồ.
“Quên đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Cần Tuyết điện đi.”
“Ách… Hảo.”
Phải giải thích một chút về nhân vật Tức Vũ này, trong truyện này Tức Vũ không phải nhân vật chính, nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng. Tiêu biểu như ở chương này, Tức Vũ xuất hiện giúp Tu Diệp Vân, tiện thể ‘khai sáng’ cho cái đầu của ảnh (bằng không cũng khó thành đa thụ lắm), sau này còn giúp nữa nhưng cái đó để sau sẽ rõ.
Tức Vũ là nhân vật chính trong bộ ‘Long minh phượng lăng’ của 恋_KOEI, là một trong hai bộ thể loại đa thụ của tác giả, hắn xuyên không sau khi bị chết cháy, trở về thời cổ đại. Ban đầu là người, sau đó làm thế nào lên thành thần thì ta chưa tìm hiểu. Không thấy bản tóm tắt nào về chuyện này cả >.<
Có vẻ như tác giả rất chi là cưng đứa con đầu lòng này, ta thực cảm thấy mỗi lần hắn xuất hiện là Diệp Vân lại bị lú mờ =_________= mặc dù hắn chỉ là nhân vật phụ. chẹp chẹp có phải cảm giác của riêng ta không nhẩy…
Thấy Tu Diệp Vân thành khẩn cảm ơn, thiện cảm của Tức Vũ lập tức tăng lên, kỳ thật, hắn vẫn có chút ấn tượng về người này, tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng dù sao cũng từng quen biết, chẳng qua, việc này đối với Tức Vũ mà nói, đã là chuyện cả trăm năm trước, bởi vậy hắn cũng không nhớ rõ ràng, có điều, khi hắn nghe nói người này bị tiểu thần tiên kia đẩy tới thế giới này thì vẫn có chút kinh ngạc.
“Chúng ta bắt đầu đi, ta đã sẵn sàng để thức thâu đêm.” Tu Diệp Vân nói.
“Hảo.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một cái bình nhỏ nói, “Đây, là dược chuyên dùng để giết Độc quỷ.” Hắn mở nắp bình, để Tu Diệp Vân nhìn, bên trong là chất lỏng trong suốt, “Chúng ta phải bôi nó lên thân kiếm, như vậy, bị kiếm chém vào Độc quỷ, sẽ lập tức hòa tan.”
“Như vậy, kiếm phải sử dụng thế nào?” Tu Diệp Vân hỏi, hắn cho tới bây giờ chưa từng học qua kiếm pháp gì a!
“Này, chỗ chúng ta có một thứ gọi là nội công, ngươi biết đi? Ta dùng nội công khống chế thanh kiếm này.” Tức Vũ nói xong, gỡ thanh kiếm khác bên hông xuống đưa cho Tu Diệp Vân, “Có điều, ở đây không có thứ nội công này, hơn nữa, dù giờ ngươi có luyện, căn bản cũng không kịp.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tu Diệp Vân cầm kiếm, nhìn nhìn, kiếm này thực nặng.
“Ta trước khi đến đã tìm hiểu qua, ở đây có thứ gọi là ý niệm lực gì đó đúng không?” Tức Vũ nói, “Khi đối phó với Độc quỷ, chúng ta cần phải có năng lực để có thể khống chế thanh kiếm này, nếu ta dùng nội công, như vậy, ngươi hãy dùng ý niệm lực, rót ý niệm lực vào kiếm, sau đó khống chế hướng đi của nó.”
Tu Diệp Vân cau mày, rót ý niệm lực vào vào kiếm? Đây là tình huống gì? “Ách…”
“Ngươi hẳn không rõ đi.” Tức Vũ hỏi, trong lòng rối rắm, bởi vì… chính hắn cũng không hiểu.
“Không phải, ta chưa thử qua, nhưng, ách… Ta sẽ thử xem.”
“Hảo, nếu thành công, ngươi sẽ cảm thấy chuôi kiếm đang nắm nong nóng, hơn nữa, cảm thấy kiếm đang động, mà không phải… tay ngươi động, hiểu chưa?” Nói xong, Tức Vũ giơ kiếm lên không trung, sau đó âm thầm vận khí, “Nhìn đi.” Nói xong, hắn buông tay ra, mà kiếm, vẫn trôi nổi trên không trung, tiếp theo, Tức Vũ vung tay lên, kiếm liền bay thẳng về phía trước, đến khi đâm phập vào thân cây. “Trước tiên ngươi cần làm kiếm bay lên đã.” Nói xong, Tức Vũ ngáp một cái, thật quá mệt mỏi, khuya khoắt vậy còn không cho người ta ngủ.
“Hảo.” Tu Diệp Vân nói xong, cũng học theo Tức Vũ giơ thanh kiếm lên cao, sau đó… Ách… Rót ý niệm lực? Thế nhưng ý niệm lực làm thế nào để rót? Tu Diệp Vân nhắm mắt lại, nghĩ tới tình huống sử dụng ma pháp bình thường, nói cho cùng, cũng chỉ là tập trung cao… ‘Ba’… Vì thế, trong đầu hắn đều tập trung vào kiếm trong tay, cảm giác kia giống như là… hòa mình cùng kiếm làm một thể. Sau đó… Hắn buông tay ra, kiếm trôi nổi trên không trung.
Thế nhưng… Cái này cũng không xem như thành công, đang lúc Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ chuẩn bị hoan hô, kiếm lắc lư vài cái, rớt. Tu Diệp Vân nhặt kiếm lên, nhìn Tức Vũ.
“Ngươi không đủ nghiêm túc… Không đủ bình tĩnh.” Nói xong, Tức Vũ lại thở dài một tiếng, “Ai… Những người thông tuệ như ta ngày ấy, thực càng ngày càng ít.”
Trừ Tu Trạch Vũ, ngươi là kẻ tự kỉ nhất mà ta thấy, Tu Diệp Vân oán thầm.
“Tốt lắm.” Tức Vũ nghiêm mặt nói, “Ta biết ngươi lo lắng cho nhóm ái nhân của ngươi, thế nhưng, ngươi thế này thì không được.”
“Nhóm ái nhân?”
“Ách… Theo tin nhận được, không phải cái gì… Lãnh… Lãnh Quân Bạch, còn có… Minh Tuyết bị thương nặng sao?” Tức Vũ nói.
“A…” Tức Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, “Minh Tuyết… Là người ta thích, Quân Bạch… Là bằng hữu tốt nhất của ta.”
“Ta còn tưởng đều là…”
“Người có thể đồng thời yêu hai người sao?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Ta yêu bảy…”
“…”
“…” Tức Vũ thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, cũng trầm mặc, hắn biết không phải ai cũng như hắn, “Chúng ta tiếp tục, ngươi khuya nay nhất định phải thành công, bằng không, chờ người chết rồi, vậy hết thuốc chữa! Hơn nữa, cũng không biết mấy thứ kia khi nào sẽ lại xuất hiện, ngươi cũng biết, mỗi lần chúng xuất hiện, số lượng đều vô cùng lớn.” Nói xong, hắn lại vỗ vỗ bả vai Tu Diệp Vân, “Tâm vô tạp niệm, ngươi phải xem kiếm là ngươi, ngươi… là kiếm, mấy từ này thật buồn nôn, tóm lại là hợp nhất người và kiếm.”
“Hảo.” Tu Diệp Vân đáp, nhắm mắt lại. Hắn hiện tại, cái gì cũng không được nghĩ, có thể nghĩ, chỉ có kiếm trong tay, bài trừ toàn bộ tạp niệm, sau đó, chậm rãi giơ kiếm lên, chậm rãi, cảm giác lòng bàn tay hơi nóng, Tu Diệp Vân không buông tay, tiếp tục tập trung, lại thêm một lát, Tu Diệp Vân cảm giác chuôi kiếm đều nóng lên, lúc này, hắn chậm rãi buông tay kiếm trôi nổi trên không trung, không rơi xuống. Tu Diệp Vân nhìn về phía Tức Vũ.
“Phất tay, muốn kiếm đi theo hướng nào, liền vung tay tới hướng đó.” Tức Vũ nói, “Nhớ kỹ, dùng tay.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay, quả nhiên, kiếm bay đi, sau đó hắn vừa phản thủ, kiếm lại bay trở về.
“Ngươi có thể lấy kiếm xuống.”
Tu Diệp Vân nghe theo, sau đó hỏi Tức Vũ, “Thế nào?”
“Huynh đệ a…” Tức Vũ có chút bất đắc dĩ, “Tốc độ quá chậm, thứ nhất, ngươi chỉ rót ý niệm lực đã mất 45 phút, ngươi nghĩ, khi Độc quỷ xuất hiện, ngươi làm kịp sao? Thứ hai, tốc độ kiếm bay cũng quá chậm.” Nói xong, hắn lại bổ sung, “Có điều, ngươi bây giờ có thể làm được như vậy, cũng đã thành công một nửa, kế tiếp phải không ngừng luyện tập.”
“45 phút? Không xong! Lãnh Quân Bạch!” Tu Diệp Vân đột nhiên kêu lên, “Ngươi… Ngươi có thể…”
“Ta đi cùng ngươi.” Tức Vũ nói, hiển nhiên đã biết trước tình huống của Tu Diệp Vân ở đây.
“Ân.”
Đúng như Tu Diệp Vân sở liệu, lúc hắn trở về, Đản Đản đang sốt ruột nhìn Lãnh Quân Bạch, mà Trần bá cũng rất luống cuống, bởi vì lão căn bản không biết Tu Diệp Vân đi đâu. Lúc này nhìn thấy Tu Diệp Vân, lão thực muốn cám ơn trời đất.
“Trần bá.”
“Diệp Vân thiếu gia… Vị này là…”
“Hắn là người tới giúp chúng ta.”
“Đúng rồi!” Tức Vũ xen vào nói, “Tu Diệp Vân, ta có giải dược, mau mang ta đi.” Nói xong, Tức Vũ lấy ra một bình sứ lam sắc có hoa văn, “Chính là cái này, chúng ta phải nhanh lên, ngươi còn phải luyện tập!”
“Hảo.”Nói xong, Tu Diệp Vân lập tức dẫn Tức Vũ vào phòng Lãnh Quân Bạch, sau đó hắn tới ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén y phục của Lãnh Quân Bạch lên.
“Đem dược bôi lên vết thương, nó sẽ lập tức ngấm vào da bắt đầu giải độc, lúc sau, miệng vết thương sẽ chậm rãi khép lại. Sau khi người tỉnh, dùng dược bồi bổ là được.” Nói xong, hắn đưa bình dược cho Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhận bình dược, nhanh chóng mở nắp, sau đó dùng ngón tay quệt cao dược bên trong, nhẹ nhàng bôi lên vết vết thương của Lãnh Quân Bạch, sắc dược là hạt sắc (nâu), bôi lên da liền chậm rãi nhạt dần, cuối cùng không nhìn thấy, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, sau đó đem kéo lại y phục cho y, cuối cùng đắp chăn.
Quay đầu, phát hiện Tức Vũ đang nhìn mình vô cùng quái dị, “Làm sao vậy?”
“Hắn là Lãnh Quân Bạch?.” Tức Vũ nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Không…” Tức Vũ nói, hắn chỉ là cảm thấy ánh mắt Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch… rất… không giống bằng hữu… “Đúng rồi, ngươi cũng bị thương đi.” Tức Vũ chỉ vào mắt ca chân của Tu Diệp Vân.
“Thiếu chút nữa thì quên.” Nghe Tức Vũ nói như vậy, hắn lập tức bôi dược cho mình, bằng không, chờ chân mình bị phế bỏ, làm sao diệt trừ Độc quỷ? “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi luyện tập đi.”
“Ân…” Tức Vũ đánh cái ngáp thật to, “Hảo.”
Vì thế, cả một đêm, Tu Diệp Vân đều lặp đi lặp lại một động tác, theo như lời Tức Vũ, phải vung kiếm thuần thục như đang nắm trong tay mới xem như thành công, bởi vậy, hắn không ngừng luyện tập, để có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Kỳ thật, ban đầu hắn cảm thấy một đêm căn bản không có khả năng hoàn thành, thế nhưng… Tức Vũ nội trong mấy giờ đã hoàn thành.
Ngươi xem xem, đều là xuyên qua, hắn lại hơn mình nhiều, hơn nữa, trong lúc mình luyện tập, hắn còn không biết lôi đâu ra con hồ li tinh gọi là Ảnh Nhi nghịch tới nghịch lui.
“Tu Diệp Vân, đừng ngẩn người.”
Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, tiếp tục luyện tập. Kỳ thật hắn cũng muốn sớm luyện thành, bằng không, không chỉ có Tức Vũ mệt, mình cũng ngã quỵ, mấy ngày nay… đều không nghỉ ngơi tốt. Lắc lắc đầu, Tu Diệp Vân dùng sức vỗ vỗ mặt, bắt bản thân lấy lại tinh thần.
“Tu Diệp Vân, theo ta được biết các ngươi khi tiến hành luyện tập ý niệm lực, có phải luôn nhìn chằm chằm vào một vật thể?” Tức Vũ đột nhiên hỏi.
“Đúng thế, thời gian dài tập trung chú ý vào một vật thể, hình thành ý niệm lực.”
“Như vậy đi, ngươi coi kiếm trong tay như vật thể, sau đó tập trung chú ý, hẳn là hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.” Tức Vũ nói, “Bởi vì ngươi đã có thể nhanh chóng sử dụng ma pháp, nói cách khác, dùng phương pháp này khá khả thi.”
“Hảo, ta thử xem.” Tu Diệp Vân đáp ứng. Tức Vũ nói cũng đúng, lúc trước, bản thân một mực lo lắng làm thế nào rót ý niệm lực vào kiếm, kỳ thật, cái đó và luyện tập ý niệm lực không phải cùng một khái niệm sao? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân giơ kiếm lên cao, sau đó nhìn chằm chằm kiếm, quả nhiên, qua khoảng hai phút, Tu Diệp Vân liền cảm thấy chuôi kiếm nóng lên, mà thân kiếm đã hơi hơi rung động, như đang vận sức chờ phát động.
Buông tay ra, kiếm vẫn như cũ lơ lửng trên không trung, hơn nữa thời gian dài không rơi, Tu Diệp Vân phất tay, kiếm cũng theo hướng tay mà bay.
“Hô…” Tức Vũ thở dài một hơi, “Lần này tiến bộ lớn, ta xem, khoảng chừng nửa phút, như vậy không tệ, ít nhất khi ta đối phó với Độc quỷ, ngươi cũng có thể hỗ trợ, trước đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vẫn nên luyện tập thêm, ta vẫn không yên tâm, vạn nhất Độc quỷ xâm nhập phạm vi rộng, làm sao hai người chúng ta có thể đối phó?” Tu Diệp Vân nói ra lo lắng của mình.
“Ngươi chờ một chút.” Tức Vũ nói xong, lấy từ trong y phục ra một tấm bản đồ, “Đây là bản đồ Vũ Phong đại lục. Theo như ta điều tra, chỗ các ngươi chỉ mở một cánh cửa âm phủ, bởi vậy, Độc quỷ chắc sẽ không từ bốn phương tám hướng tràn vào, mà nơi ngươi vừa tới, chính là cửa, cho nên, Độc quỷ sẽ chỉ xuất hiện từ nơi ấy, còn chúng sẽ tiến tới đâu, đó là chuyện khác.”
“Kia, nếu nói như vậy, chúng ta chẳng phải là sẽ mất cả đêm canh giữ ở đó?”
“Đúng vậy, có điều ngươi cũng đừng oán hận, ta một ngoại nhân còn chưa nói cái gì.”
“Ta không oán hận, ta chỉ lo lắng cho Lãnh Quân Bạch, ta không ở bên cạnh chiếu cố hắn, liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không.”
“Yên tâm.” Tức Vũ vỗ vỗ ngực, “Dược ấy tuyệt đối hữu hiệu.”
“Ân… Vậy là tốt rồi.” Nói xong, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Tức Vũ, “Dược cho Minh Tuyết, ta làm thế nào cho hắn đây? Còn có binh lính bị thương cùng bọn hắn.”
“Này…” Tức Vũ nhíu nhíu mày, “Như vậy đi, ta tới canh giữ trước, ngươi mang dược đi tìm bọn họ, ta chỉ là một người lạ, bọn hắn tất nhiên sẽ không tin tưởng, ngươi đi vẫn tốt hơn, có điều ngươi phải nhanh một chút.” Nói xong, Tức Vũ đưa dược cho Tu Diệp Vân “Tổng cộng có năm bình, nhất định là đủ dùng, ta giữ một bình đề phòng khi cần đến, còn lại bốn bình ngươi cầm đi cho bọn hắn.”
“Hảo.” Tu Diệp Vân nhận dược, “Ta dùng Thuấn di.”
Ngay lập tức Tu Diệp Vân lại đứng trước Cần Tuyết điện, mà kết quả, vẫn bị người chắn ở bên ngoài, “Này… Binh lính đại ca, này có quan hệ đến sinh tử của Minh Tuyết điện hạ các ngươi, ngươi cũng không để cho ta vào? Chẳng lẽ, muốn ta phải động thủ?”
“Này…” Tên lính có chút do dự, người này danh tiếng ở Linh Vực vốn không tốt lắm, hắn thích Trạch Vũ điện hạ, Trạch Vũ điện hạ thích Minh Tuyết điện hạ, ai biết hắn có phải muốn báo phục Minh Tuyết điện hạ hay không?
“Ngươi không cần nhìn ta như vậy được không? Ta cho ngươi biết, Lãnh Quân Bạch đã sắp tỉnh lại, tin hay không tùy ngươi! Đến lúc đó toàn bộ các ngươi chết sạch, ta một chút cũng không cảm thông.” Tu Diệp Vân buông lời hăm dọa.
“Ngươi… Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi.” Nói xong, tên lính mở cửa, để lại một tên lính khác trông coi. Một lát sau, tên lính kia đi ra, “Ti Kha y sư cho ngươi vào.”
Vừa vào cung điện, Tu Diệp Vân liền thấy Ti Kha thập phần tiền tuỵ đứng bên cạnh Bạch Kim Ngọc, hắn lập tức đưa dược cho Ti Kha, “Bôi cái này lên vết thương, độc tố sẽ chậm rãi tiêu trừ, sau đó sắc dược điều dưỡng.” Nói xong, Tu Diệp Vân nhịn không được trộm liếc nhìn Minh Tuyết trên giường, bởi vì đứng quá xa, nhìn không rõ lắm, chỉ biết là, người trên giường, thoạt nhìn thập phần yếu ớt.
“Tu Diệp Vân, ngươi xác định dược này hữu dụng?” Ti Kha hỏi, Bạch Kim Ngọc cũng nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân.
“Trăm phần trăm, tóm lại các ngươi chạy cho những người bị thương… cùng… Minh Tuyết điện hạ dùng, ta có việc gấp.” Tu Diệp Vân nói, hắn nhất định phải mau trở về.
“Tu Diệp Vân, làm sao vậy?”
“Thứ sinh vật kia là do có kẻ cố ý dụ đến, tựa như lúc ấy, cánh cửa mở ra thế giới bên kia…” Tu Diệp Vân mỏi mệt nhìn, “Trước không nói nhiều.” Nói xong, cũng không chào hỏi, liền Thuấn di rời đi.
Khi hắn vừa tới nơi, Tức Vũ đang ngồi dưới đất dựa vào gốc cây, diễn cảm nghiêm túc.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Ngay vừa rồi, lại có một cánh cửa bị mở ra. Địa điểm chính là nơi ngươi vừa tới…” Nói xong, Tức Vũ đứng lên, “Cứ như vậy, chúng ta phải tách ra gác đêm, như vậy… Nhân lực liền giảm phân nửa.”
“Này… Có thứ gì … truyền tin không? Đến khi xuất hiện dị thường, thì liên hệ cho nhau một chút?” Tu Diệp Vân đề nghị nói.
“Đúng rồi!” Tức Vũ đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hắn lấy ra hai cái thủy tinh cầu nho nhỏ, bên trên nối với một sợi dây, hắn đưa một cái cho Tu Diệp Vân, “Đeo nó lên cổ.” Sau đó, cũng tự đeo lên cổ, “Này… Là Hắc Bạch vô thường cho ta, nếu ở hiện đại, hẳn được gọi là máy dò khí, tóm lại, nếu Độc quỷ xuất hiện trong phạm vi mười thước thì nó sẽ lóe sáng.”
“Cái này hay, như vậy chúng ta có thể lập tức đi trợ giúp đối phương, hơn nữa, nếu nơi mình canh giữ xảy ra vấn đề thì cũng có thể lập tức phản hồi, có điều… Ngươi không biết Thuấn di…” Tu Diệp Vân đột nhiên nghĩ đến.
“Độc quỷ không phải luôn không ngừng xuất hiện, thông thường xuất hiện một đám, tiếp qua một lát mới có một đám, cánh cửa vừa mở, phỏng chừng sẽ lập tức xuất hiện, bởi vậy, chúng ta trước cùng tới chỗ ấy, đợi khi có dị thường, ngươi dùng Thuấn di về đây, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng chạy cả hai bên.” Tức Vũ nói.
“Ngươi nói, chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?” Tu Diệp Vân hỏi, sẽ không phải… mãi mãi như vậy đi.
“Yên tâm, sẽ không lâu đâu, phỏng chừng trong vòng mười tiếng là có thể giải quyết.” Tức Vũ cười nói, “Ta là một thần tiên, chẳng qua là đến hỗ trợ, mà mời ta hỗ trợ, chính là Hắc Bạch vô thường, bọn hắn vốn cai quản chuyện này, thế nhưng, bởi vì bị mất một cô hồn trăm năm, đang sốt ruột lắm, hiện tại bọn hắn đang tìm hồn phách kia, tóm lại bọn hắn hứa, mặc kệ tìm được hay không, sau mười hai giờ sẽ tới đóng cửa.”
“…” Tu Diệp Vân hít sâu một hơi, “Như vậy là tốt rồi, nói cách khác, chúng ta chỉ phải chịu trách nhiệm trong thời gian này, đừng cho Độc quỷ đả thương người khác là được, ngoài ra, không cần lo lắng.”
“Ân…” Tức Vũ nhẹ nhàng ứng thanh âm, “Ta khuyên ngươi… Tốt nhất hãy tìm ra, là ai là kẻ mở cửa, để tránh hắn tiếp tục gây ra sự cố.”
Tu Diệp Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Tức Vũ, trong lòng, cũng có ‘người được chọn’. Kỳ thật ngẫm lại, cũng chỉ có vài người, Huyết Tinh Linh, Tu Diệp Vân lúc này đã có thể xác định loại sinh vật này do Huyết Tinh Linh thả vào Vũ Phong đại lục, dù sao đã xảy ra hai chuyện đều có quan hệ đến Huyết Tinh Linh. Mà… Hắn không cho rằng Huyết Tinh Linh còn tồn tại nhiều ở đây, bởi vì, hắn vẫn tương đối tin tưởng vào kết giới ở Vũ Phong, như vậy… Ở Vũ Phong nhất định có kẻ hợp tác với Huyết Tinh Linh, mà kẻ này… Tu Diệp Vân nghĩ đến huynh đệ của Minh Tuyết, bởi vì, ám sát Minh Tuyết cùng nhân vật trọng yếu Lãnh Quân Bạch, đoạt vị, thống trị Vũ Phong, thả Huyết Tinh Linh vào lãnh địa, liên kết những đầu mối này có thể cho ra một lý do hợp lý để ‘mở cửa’.
“Ngươi có phải là cái gì cũng biết?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
“Chuyện trước kia hẳn là biết, ngươi muốn hỏi cái gì? Ta chỉ có thể nói điều ta có thể nói.” Tức Vũ đáp.
“Ân… Ta muốn hỏi cái vấn đề râu ria, chính là…” Tu Diệp Vân dừng một chút, “Chủ nhân thân thể này, trước kia có từng bị Tu Trạch Vũ… thượng?”
“Này a…” Tức Vũ cau mày nghĩ nghĩ, “Không có.” Nói xong, hắn lại bổ sung, “Các ngươi thật ra có hôn qua, Tu Trạch Vũ chủ động, ngoài ra không có gì, ta chắc chắn.”
Nghe Tức Vũ nói, Tu Diệp Vân nháy mắt liền thở phào, nhưng mà, mới hưng phấn không lâu, hắn lại lâm vào nghi hoặc, kia… Tu Trạch Vũ vì sao lại hôn Tiểu Môi? Không phải là… có quan hệ đến Minh Tuyết chứ?
Vì thế, Tu Diệp Vân phát hiện, người… quả nhiên không thể nghĩ ngợi nhiều khi kiệt sức. Bằng không… càng nghĩ càng hồ đồ.
“Quên đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Cần Tuyết điện đi.”
“Ách… Hảo.”
Phải giải thích một chút về nhân vật Tức Vũ này, trong truyện này Tức Vũ không phải nhân vật chính, nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng. Tiêu biểu như ở chương này, Tức Vũ xuất hiện giúp Tu Diệp Vân, tiện thể ‘khai sáng’ cho cái đầu của ảnh (bằng không cũng khó thành đa thụ lắm), sau này còn giúp nữa nhưng cái đó để sau sẽ rõ.
Tức Vũ là nhân vật chính trong bộ ‘Long minh phượng lăng’ của 恋_KOEI, là một trong hai bộ thể loại đa thụ của tác giả, hắn xuyên không sau khi bị chết cháy, trở về thời cổ đại. Ban đầu là người, sau đó làm thế nào lên thành thần thì ta chưa tìm hiểu. Không thấy bản tóm tắt nào về chuyện này cả >.<
Có vẻ như tác giả rất chi là cưng đứa con đầu lòng này, ta thực cảm thấy mỗi lần hắn xuất hiện là Diệp Vân lại bị lú mờ =_________= mặc dù hắn chỉ là nhân vật phụ. chẹp chẹp có phải cảm giác của riêng ta không nhẩy…
Tác giả :
Luyến_KOEI