Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 41
Hạ Trừng cúi đầu, lãnh đạm nói: "Tình cảm cũng không báo đáp được gì, mình lại không thích chuyện lấy thân báo đáp."
Dư Nguyệt Hoa nói: "Sao mình cảm thấy cậu rất sợ phải chịu trách nhiệm?"
"Mình rất thích lừa dối những người ngốc nghếch." Hạ Trừng cười cười: "Cô gái à, nói lời khó nghe trước, nếu cậu bị mình lừa thì chắc chắn mình sẽ không chịu trách nhiệm đâu, cậu phải chuẩn bị tâm lý."
Dư Nguyệt Hoa vừa nghe thì giận đến cầm quyển sách lên đánh cô.
Hạ Trừng giả vờ hừ mấy tiếng rồi tự giễu: "Nên cần gì phải hy sinh nhiều như vậy vì một người chứ? Bỏ ra nhiều như vậy cũng không ai gánh được tình sâu nghĩa nặng đó, đến lúc không trả được thì cũng không làm gì khác được ngoài chạy trốn."
Dư Nguyệt Hoa khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, nhìn cô: "Mình không nói được cậu, cậu luôn có mấy lý luận kỳ quái như vậy."
Hạ Trừng lắc đầu cười khổ. Cô nói như vậy đương nhiên là lý do rất tốt, ít nhất đủ để thuyết phục Dư Nguyệt Hoa, nhưng lại không thể để cô tự lừa dối chính mình.
Lý do là gì, ngay cả chính cô cũng không hiểu.
Có lẽ dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.
Một ngày nào đó, những người bên cạnh cô, bao gồm cả Nhạc Kiến Minh cũng sẽ không chờ được nữa, rời bỏ cô.
Vừa nghĩ tới đã cảm thấy không biết nên làm gì nữa.
Trong lòng cô vẫn luôn vô cùng trống rỗng, dù ai đến hay không cũng sẽ không thay đổi.
Thảo nào những người đầu thai chuyển thế đều muốn uống canh Mạnh Bà, nếu quả thật có thể quên hết tất cả thì tốt biết bao nhiêu?
Việc học của Hạ Trừng ngày càng nặng, thời gian cô vùi đầu ở thư viện ngày càng dài.
Tô Hằng vẫn luôn chờ ở đó, đi học cùng với cô.Ngành của anh cũng không thoải mái hơn cô, điều này Hạ Trừng biết rất rõ.
Có lúc cô đọc sách mệt mỏi, ngẩng đầu lên sẽ thấy gương mặt đẹp trai của anh, còn có cả ánh mắt sáng ngời kia, lúc đó, cô suýt chút nữa nhầm anh với một Tô Hằng khác.
Nhưng anh không phải.
Anh giống như một bức tượng tạc vậy, không có linh hồn của người đó.
Đương nhiên cũng sẽ không có ký ức yêu hận của hai người họ ở kiếp trước.
Có lẽ cô không thích ở cùng anh, có lẽ những chuyện đã trải qua vẫn khiến cô sợ hãi.
Cảm xúc chống lại đó dã chôn sâu vào trong xương tủy cô.
Hạ Trừng tiếp tục vùi đầu vào đống sách, nhưng rồi trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy.
Trên đó viết: "Em mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Cô nhìn Tô Hằng ngồi đối diện, suy nghĩ một lát rồi thu lại đồ đạc trên bàn rồi bước ra ngoài.
Anh theo cô đi ra ngoài. Hai người, một trước một sau, bước về phía WC.
Hạ Trừng bỗng nhiên dừng lại, tức giận nói: "Anh cũng không phải chị em gì của tôi, cũng không phải con gái, tình cảm của chúng ta cũng không tốt tới mức vào cùng một phòng vệ sinh đúng không?"
Tô Hằng lại mỉm cười vô hại: "Chỉ là vừa đủ thôi."
Lúc Hạ Trừng đi ra, anh còn ở ngoài đợi cô.
Thói hư tật xấu của đàn ông không bao giờ thay đổi, cũng chỉ có cô gái mà anh ta thích mới có thể khiến anh ta thay đổi, dù tới khi đã về với cát bụi, họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhưng khi theo đuổi được cô gái đó rồi thì lại trở thành chuyện khác.
Ai muốn khiến họ thay đổi, họ sẽ cho người đó sắc mặt mà nhìn.
Hai tình cảnh này quả thật quá khác biệt, giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ nữ thần trở thành nô lệ vậy.
Nhưng mà mọi người không nên nghĩ là người theo đuổi mình sẽ luôn đối xử tốt với mình.
Tình cảm yêu thương này còn lại 30% vào mười năm sau đã giỏi lắm rồi.
Tình huống thê thảm nhất thì giống như chiếc xe chiến vậy. Đến lúc đó không chỉ hoàn toàn mất đi giá trị mà còn phải trả tiền để bảo người kéo tới chợ phế thải.
Hạ Trừng cười như không cười: "Không phải anh đang đợi tôi chứ?"
Tô Hằng đề nghị: "Đã trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn đã rồi trở lại học."
Anh không chỉ một lần cảm thấy kinh ngạc vì hành động của bản thân, cô có sức quyến rũ tới đâu mà đủ khiến anh phải ném hết tôn nghiêm đi để trước sau như một lấy lòng cô như vậy.
Thậm chí có thể cô đã quen người khác mà đối phương lại là người mà anh không thể so sánh được.
Nhưng chỉ cần mọi chuyện chưa chính thức thì anh vẫn cả thấy còn có hy vọng.
Anh có thể chờ.
Có lẽ sẽ có ngày cô quay đầu nhìn lại và nhận ra, anh vẫn luôn chờ cô.
Trước giờ Tô Hằng không biết thì ra mình cũng sẽ cẩn thận và dè dặt như vậy, nhất là khi đối mặt với chuyện liên quan với cô. Anh giống như trở nên lo được lo mất, hơn nữa còn rất lo lắng.
Hạ Trừng nhìn anh ta rồi đi về phía phòng ăn.
Tô Hằng nhận ra cô không từ chối anh bằng lời nói khó nghe như trước nữa thì bỗng nhiên cảm động tới không nói nên lời, chỉ biết bước theo chân cô như người ngốc.
Phòng ăn vào buổi trưa rất đông người, nhưng mà họ vẫn tìm được vị trí có hai chỗ ngồi.
Hạ Trừng ăn rất nhiều đến khó tin, ít nhất hoàn toàn không thể so sánh với dáng người của cô. Có lẽ là do tiêu hao năng lượng từ việc động não nên tốc độ ăn cơm của cô cũng rất nhanh.
Tô Hằng còn chưa ăn xong, cô đã thu dọn xong rồi chuẩn bị rời đi.
Tô Hằng cũng không quan tâm chuyện ăn uống nữa, anh nhanh chóng đứng lên rồi bước theo cô.
Đúng là đáng buồn, giờ anh lại trở thành một vệ sinh vô danh tiểu tốt bên người nữ vương. Nhưng kỳ lạ là anh lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô sẽ không như trước, lạnh lùng cự tuyệt anh tới gần.
Hạ Trừng cũng không về thư viện ngay.
Đi được nửa đường, cô dừng lại ở một nơi vắng lặng, dừng lại nói chuyện với Tô Hằng.
Hạ Trừng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi và anh không thể ở cạnh nhau được."
"Anh chưa từng nghĩ xa đến vậy." Tô Hằng thở dài: "Anh chỉ muốn làm bạn với em."
Hạ Trừng từ chối cho ý kiến, cô không phải con cừu non đơn thuần ngu ngốc, càng không phải là em gái nhỏ ngây thơ ngốc nghếch. Loại người lòng lang dạ sói khoác da người chuyên đi ban phát lòng tốt này, thứ lỗi cho cô không thể chấp nhận nổi.
"Tôi đã nói rõ rồi, anh thích làm gì thì làm. Nhưng đến lúc chuyện không theo ý anh thì đừng chạy tới trách tôi." Hạ Trừng cười khẽ: "Một tên Đỗ Trường Khanh nói tôi ở bên ngoài đã quá sức chịu đựng của tôi rồi. Tôi không muốn lại đột nhiên bị người vu oan nữa."
Đàn ông thích nhất là có thể che giấu tốt tình trạng khó khăn thất bại của mình trước người khác.
Chỉ cần bọn họ muốn theo đuổi nhưng lại không theo đuổi được người phụ nữ đó, đều sẽ bị nói là người khó tính, cái mác chăm sóc không tốt, dường như bọn họ trong sáng, thiện lương và vô tội biết bao, mà mở miệng từ chối bọn họ đều là sự tàn nhẫn, xấu tính, người phụ nữ xấu tính thì sẽ chỉ đùa bỡn những người đàn ông mà thôi.
Dư Nguyệt Hoa nói: "Sao mình cảm thấy cậu rất sợ phải chịu trách nhiệm?"
"Mình rất thích lừa dối những người ngốc nghếch." Hạ Trừng cười cười: "Cô gái à, nói lời khó nghe trước, nếu cậu bị mình lừa thì chắc chắn mình sẽ không chịu trách nhiệm đâu, cậu phải chuẩn bị tâm lý."
Dư Nguyệt Hoa vừa nghe thì giận đến cầm quyển sách lên đánh cô.
Hạ Trừng giả vờ hừ mấy tiếng rồi tự giễu: "Nên cần gì phải hy sinh nhiều như vậy vì một người chứ? Bỏ ra nhiều như vậy cũng không ai gánh được tình sâu nghĩa nặng đó, đến lúc không trả được thì cũng không làm gì khác được ngoài chạy trốn."
Dư Nguyệt Hoa khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, nhìn cô: "Mình không nói được cậu, cậu luôn có mấy lý luận kỳ quái như vậy."
Hạ Trừng lắc đầu cười khổ. Cô nói như vậy đương nhiên là lý do rất tốt, ít nhất đủ để thuyết phục Dư Nguyệt Hoa, nhưng lại không thể để cô tự lừa dối chính mình.
Lý do là gì, ngay cả chính cô cũng không hiểu.
Có lẽ dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.
Một ngày nào đó, những người bên cạnh cô, bao gồm cả Nhạc Kiến Minh cũng sẽ không chờ được nữa, rời bỏ cô.
Vừa nghĩ tới đã cảm thấy không biết nên làm gì nữa.
Trong lòng cô vẫn luôn vô cùng trống rỗng, dù ai đến hay không cũng sẽ không thay đổi.
Thảo nào những người đầu thai chuyển thế đều muốn uống canh Mạnh Bà, nếu quả thật có thể quên hết tất cả thì tốt biết bao nhiêu?
Việc học của Hạ Trừng ngày càng nặng, thời gian cô vùi đầu ở thư viện ngày càng dài.
Tô Hằng vẫn luôn chờ ở đó, đi học cùng với cô.Ngành của anh cũng không thoải mái hơn cô, điều này Hạ Trừng biết rất rõ.
Có lúc cô đọc sách mệt mỏi, ngẩng đầu lên sẽ thấy gương mặt đẹp trai của anh, còn có cả ánh mắt sáng ngời kia, lúc đó, cô suýt chút nữa nhầm anh với một Tô Hằng khác.
Nhưng anh không phải.
Anh giống như một bức tượng tạc vậy, không có linh hồn của người đó.
Đương nhiên cũng sẽ không có ký ức yêu hận của hai người họ ở kiếp trước.
Có lẽ cô không thích ở cùng anh, có lẽ những chuyện đã trải qua vẫn khiến cô sợ hãi.
Cảm xúc chống lại đó dã chôn sâu vào trong xương tủy cô.
Hạ Trừng tiếp tục vùi đầu vào đống sách, nhưng rồi trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy.
Trên đó viết: "Em mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Cô nhìn Tô Hằng ngồi đối diện, suy nghĩ một lát rồi thu lại đồ đạc trên bàn rồi bước ra ngoài.
Anh theo cô đi ra ngoài. Hai người, một trước một sau, bước về phía WC.
Hạ Trừng bỗng nhiên dừng lại, tức giận nói: "Anh cũng không phải chị em gì của tôi, cũng không phải con gái, tình cảm của chúng ta cũng không tốt tới mức vào cùng một phòng vệ sinh đúng không?"
Tô Hằng lại mỉm cười vô hại: "Chỉ là vừa đủ thôi."
Lúc Hạ Trừng đi ra, anh còn ở ngoài đợi cô.
Thói hư tật xấu của đàn ông không bao giờ thay đổi, cũng chỉ có cô gái mà anh ta thích mới có thể khiến anh ta thay đổi, dù tới khi đã về với cát bụi, họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhưng khi theo đuổi được cô gái đó rồi thì lại trở thành chuyện khác.
Ai muốn khiến họ thay đổi, họ sẽ cho người đó sắc mặt mà nhìn.
Hai tình cảnh này quả thật quá khác biệt, giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ nữ thần trở thành nô lệ vậy.
Nhưng mà mọi người không nên nghĩ là người theo đuổi mình sẽ luôn đối xử tốt với mình.
Tình cảm yêu thương này còn lại 30% vào mười năm sau đã giỏi lắm rồi.
Tình huống thê thảm nhất thì giống như chiếc xe chiến vậy. Đến lúc đó không chỉ hoàn toàn mất đi giá trị mà còn phải trả tiền để bảo người kéo tới chợ phế thải.
Hạ Trừng cười như không cười: "Không phải anh đang đợi tôi chứ?"
Tô Hằng đề nghị: "Đã trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn đã rồi trở lại học."
Anh không chỉ một lần cảm thấy kinh ngạc vì hành động của bản thân, cô có sức quyến rũ tới đâu mà đủ khiến anh phải ném hết tôn nghiêm đi để trước sau như một lấy lòng cô như vậy.
Thậm chí có thể cô đã quen người khác mà đối phương lại là người mà anh không thể so sánh được.
Nhưng chỉ cần mọi chuyện chưa chính thức thì anh vẫn cả thấy còn có hy vọng.
Anh có thể chờ.
Có lẽ sẽ có ngày cô quay đầu nhìn lại và nhận ra, anh vẫn luôn chờ cô.
Trước giờ Tô Hằng không biết thì ra mình cũng sẽ cẩn thận và dè dặt như vậy, nhất là khi đối mặt với chuyện liên quan với cô. Anh giống như trở nên lo được lo mất, hơn nữa còn rất lo lắng.
Hạ Trừng nhìn anh ta rồi đi về phía phòng ăn.
Tô Hằng nhận ra cô không từ chối anh bằng lời nói khó nghe như trước nữa thì bỗng nhiên cảm động tới không nói nên lời, chỉ biết bước theo chân cô như người ngốc.
Phòng ăn vào buổi trưa rất đông người, nhưng mà họ vẫn tìm được vị trí có hai chỗ ngồi.
Hạ Trừng ăn rất nhiều đến khó tin, ít nhất hoàn toàn không thể so sánh với dáng người của cô. Có lẽ là do tiêu hao năng lượng từ việc động não nên tốc độ ăn cơm của cô cũng rất nhanh.
Tô Hằng còn chưa ăn xong, cô đã thu dọn xong rồi chuẩn bị rời đi.
Tô Hằng cũng không quan tâm chuyện ăn uống nữa, anh nhanh chóng đứng lên rồi bước theo cô.
Đúng là đáng buồn, giờ anh lại trở thành một vệ sinh vô danh tiểu tốt bên người nữ vương. Nhưng kỳ lạ là anh lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô sẽ không như trước, lạnh lùng cự tuyệt anh tới gần.
Hạ Trừng cũng không về thư viện ngay.
Đi được nửa đường, cô dừng lại ở một nơi vắng lặng, dừng lại nói chuyện với Tô Hằng.
Hạ Trừng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi và anh không thể ở cạnh nhau được."
"Anh chưa từng nghĩ xa đến vậy." Tô Hằng thở dài: "Anh chỉ muốn làm bạn với em."
Hạ Trừng từ chối cho ý kiến, cô không phải con cừu non đơn thuần ngu ngốc, càng không phải là em gái nhỏ ngây thơ ngốc nghếch. Loại người lòng lang dạ sói khoác da người chuyên đi ban phát lòng tốt này, thứ lỗi cho cô không thể chấp nhận nổi.
"Tôi đã nói rõ rồi, anh thích làm gì thì làm. Nhưng đến lúc chuyện không theo ý anh thì đừng chạy tới trách tôi." Hạ Trừng cười khẽ: "Một tên Đỗ Trường Khanh nói tôi ở bên ngoài đã quá sức chịu đựng của tôi rồi. Tôi không muốn lại đột nhiên bị người vu oan nữa."
Đàn ông thích nhất là có thể che giấu tốt tình trạng khó khăn thất bại của mình trước người khác.
Chỉ cần bọn họ muốn theo đuổi nhưng lại không theo đuổi được người phụ nữ đó, đều sẽ bị nói là người khó tính, cái mác chăm sóc không tốt, dường như bọn họ trong sáng, thiện lương và vô tội biết bao, mà mở miệng từ chối bọn họ đều là sự tàn nhẫn, xấu tính, người phụ nữ xấu tính thì sẽ chỉ đùa bỡn những người đàn ông mà thôi.
Tác giả :
Mộc Tử Linh