Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 40
Nhưng thảm liệt bi tráng như vậy, giống như bệnh bất trị, không có thuốc chữa, chỉ cần hồi tưởng lại, đều là sợ hãi đến phát run.
Cho nên cả một đời không gặp được người kia, chưa chắc là chuyện xấu, trái lại, kiểu sống yên tĩnh này, cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Bọn họ rất chuyên tâm ăn cơm, việc Nhạc Kiến Minh thường làm nhất, chính là mỉm cười nghe Hạ Trừng nói chuyện, chỉ là cô vốn không nói nhiều, toàn bộ bầu không khí dùng cơm vô cùng yên tĩnh.
Nhạc Kiến Minh một mực chờ đén lúc món điểm tâm được đưa lên, mới lấy tư liệu từ trong cặp làm việc ra.
Nhưng lúc trước anh ấy đã nói tới, cô căn bản không hiểu trên đó viết những gì.
Thứ Hạ Trừng biết trước mắt, chỉ là một cái lông nhỏ bên trong lĩnh vực y học rộng rãi.
Nhạc Kiến Minh rất có kiên nhẫn, anh ấy để tự cô đọc qua trước một lần, sau đó mới nói kỹ cô cho cô một lần nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh ấy không thể không kết thúc lần hẹn hò này, đưa cô về ký túc xá.
Lúc tính tiền, Hạ Trừng kiên trì giành trả tiền, Nhạc Kiến Minh không có cự tuyệt, quan hệ như vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu, có qua có lại, không ai nợ ai.
Anh ấy không phải nam nhân có tư tưởng cũ ký, cho ăn cái gì đó, nhiều nhất lại cho gian phòng ốc, liền muốn nhốt chặt nữ nhân một đời một thế, về sau cô chỉ có thể đợi ở nhà, vì một mình anh ấy làm trâu làm ngựa.
Số tiền dùng cơm hôm nay tốt ngoài dự kiến, Hạ Trừng thanh toán cũng không đau lòng.
Thật lâu về sau, khi cô đi vào nhà hàng này một lần nữa, mới biết được giá cả thật sự của nó, là xuất phát từ lòng quan tâm của Nhạc Kiến Minh, trước đó anh ấy đã thanh toán xong một phần.
Sau khi trở lại trường học, Nhạc Kiến Minh đậu xe rồi đưa Hạ Trừng trở về ký túc xá. Anh ấyđưa cô tới gần khu vực phòng trọ rồi chào cô ở dưới ngọn đèn đường.
Anh ấy khách khí nói: "Cảm ơn bữa tối của em."
Hạ Trừng vội vàng lắc đầu: "Em mới là người phải cảm ơn."
Nhạc Kiến Minh cười: "Em muốn chúng ta đứng đây cảm ơn tới cảm ơn lui sao?" Anh ấy nhìn đồng hồ: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, lát nữa em phải chuẩn bị tâm lý."
Hạ Trừng khó hiểu nhìn anh ấy.
Nhạc Kiến Minh nói: "Chuẩn bị tâm lý chạy một trăm vòng chứ sao?"
Hạ Trừng cười khổ: "Anh nói không sai, em không chạy không được, nếu dì thật sự đóng cửa thì em phải ở ngoài một đêm rồi."
Trong thời đại tự do cởi mở thế này, các cô gái vẫn giả vờ đoan trang thục nữ, chỉ khi sau mười hai giờ mới trở về nguyên hình.
Trường học làm như vậy cũng chỉ vì lo lắng mấy ma nữ này còn ở ngoài vào lúc này sẽ dọa phải người bình thường.
Mấy người nam sinh luôn nghĩ nữ sinh thuần khiết như tiên nữ đó cũng chỉ cần đi tới ký túc xá một lần là đủ khiến mọi ảo tưởng của bọn họ tan biến, bắt đầu nghi ngờ về mọi chuyện trong tương lai.
Trở lại ký túc xá, sau khi leo lên sáu tầng cầu thang bộ, Hạ Trừng tới cạnh ban công tầng sáu, cô nhìn thấy Nhạc Kiến Minh còn đứng phía dưới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Cô vẫy tay với anh ấy để anh ấy yên tâm.
Biết Hạ Trừng đã bình an, Nhạc Kiến Minh cũng xoay người rời đi.
Sau này, bọn họ bận rộn nhiều việc, cũng không thể thường xuyên gặp mặt. Dù có gặp được, anh ấy cũng sẽ tìm lý do thích hợp để hai người không lúng túng khi ở cạnh nhau.
Nhạc Kiến Minh luôn suy nghĩ cho Hạ Trừng, mà cô, cũng biết ơn anh ấy vì điều đó.
Cách bọn họ ở cạnh nhau không giống người yêu, cũng không giống bạn, lại càng không giống tiền bối và tiểu bối.
Nhạc Kiến Minh làm việc luôn không nhanh không chậm, luôn mang một khí chất ung dung, vô cùng đặc biệt trong những người đàn ông.
Anh ấy luôn biết mình muốn gì, hơn nữa cũng luôn rất kiên nhẫn.
Nhất là trong chuyện của Hạ Trừng, anh chưa từng muốn ép cô, sợ dọa cô chạy mất.
Ban đầu mọi người còn nói về chuyện này, nghĩ là Hạ Trừng rốt cuộc đã tìm được đối tượng lý tưởng, chấp nhận kết giao với người khác.
Nhưng sau đó họ lại nhận ra không đúng, vì dáng vẻ của Hạ Trừng hoàn toàn không giống một cô gái đang yêu.
Dư Nguyệt Hoa rất lo cho Hạ Trừng. Có lẽ một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô ấy luôn cảm thấy rất bi quan, nhưng chuyện này không phải là cô ấy không hy vọng Hạ Trừng nói chuyện yêu đương.
"Tuy bác sĩ Nhạc hơi lớn tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất tốt."
Hạ Trừng không biết nên nói gì, "ừ" một tiếng qua loa lấy lệ.
Dư Nguyệt Hoa nhìn thái độ của cô, bỗng nhiên nghĩ tới: "Biết người biết mặt không biết lòng, không phải bác sĩ Nhạc là loại người mặc áo blue lòng dạ cầm thú đó chứ?"
Hạ Trừng cười cười: "Cậu muốn đi đâu?"
Dư Nguyệt Hoa xúc động: "Cậu đừng để ý tới ý kiến của mình. Không phải cậu không biết ánh mắt của mình không tốt, mình không nên đưa ra đề nghị gì cho câu."
Hạ Trừng lắc đầu, cầm chặt tay cô: "Tiểu Hoa, cậu không nói sai, bác sĩ Nhạc quả thật là một người tốt."
"Vậy sao cậu không thử kết giao với anh ấy?"
"He he, mình và anh ấy không giống như cậu nghĩ đâu."
"Cậu đừng lừa mình nữa, mình cũng đâu có mù, mình thấy anh ấy rất thích cậu."
Hạ Trừng buông tay: "Có lẽ mình nghĩ nhiều đi. Cậu nói xem, nếu mình và anh ấy đến với nhau, mọi người sẽ nghĩ gì?"
Dư Nguyệt Hoa không hiểu: "Cảm thấy thế nào là sao? Trai tài gái sắc tới với nhau, tuy anh ấy hơi lớn tuổi, nhưng thật sự rất tốt, ngoại hình cũng không tệ, lại có năng lực, những điều này có thể bù đắp tuổi tác chênh lệch của hai người mà."
Hạ Trừng bình thản nói: "Hiện tại bác sĩ Nhạc vẫn còn đang học nghiên cứu sinh, có lẽ anh ấy muốn trở thành giáo sư. Mình không muốn mọi người nghĩ là mình dựa vào anh ấy mới có việc làm."
Dư Nguyệt Hoa cười: "Cậu nghĩ nhiều quá, chữ bát cũng không phải phẩy một cái là thành. Hơn nữa, có người dựa vào thì có gì không tốt, anh ấy sẽ giúp cậu rất nhiều."
"Mình muốn dựa vào chính mình."
"Thế thì rất khổ, đến lúc có thể leo tới vị trí của người ta thì cậu cũng đã già rồi, dáng vẻ cũng sẽ không còn đẹp nữa."
Đây là sự thật, phụ nữ muốn đạt tới vị trí cao thì phải cố gắng và khổ sở hơn đàn ông nhiều.
Vì vậy, nếu có thể tự leo lên cao bằng chính khả năng của mình thì không ai bỏ qua cơ hội thế cả.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như chỉ đi lên bằng chính thực lực của bản thân thì không phải cũng gián tiếp thừa nhận mình không có tiền vốn của phái nữ trời sinh sao?
Vừa nghĩ đã thấy mâu thuẫn, dù dáng vẻ có xinh đẹp hay không đều có tội, nhưng những sai lầm này chính là do con người tự mình tạo
ra.
Cho nên cả một đời không gặp được người kia, chưa chắc là chuyện xấu, trái lại, kiểu sống yên tĩnh này, cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Bọn họ rất chuyên tâm ăn cơm, việc Nhạc Kiến Minh thường làm nhất, chính là mỉm cười nghe Hạ Trừng nói chuyện, chỉ là cô vốn không nói nhiều, toàn bộ bầu không khí dùng cơm vô cùng yên tĩnh.
Nhạc Kiến Minh một mực chờ đén lúc món điểm tâm được đưa lên, mới lấy tư liệu từ trong cặp làm việc ra.
Nhưng lúc trước anh ấy đã nói tới, cô căn bản không hiểu trên đó viết những gì.
Thứ Hạ Trừng biết trước mắt, chỉ là một cái lông nhỏ bên trong lĩnh vực y học rộng rãi.
Nhạc Kiến Minh rất có kiên nhẫn, anh ấy để tự cô đọc qua trước một lần, sau đó mới nói kỹ cô cho cô một lần nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh ấy không thể không kết thúc lần hẹn hò này, đưa cô về ký túc xá.
Lúc tính tiền, Hạ Trừng kiên trì giành trả tiền, Nhạc Kiến Minh không có cự tuyệt, quan hệ như vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu, có qua có lại, không ai nợ ai.
Anh ấy không phải nam nhân có tư tưởng cũ ký, cho ăn cái gì đó, nhiều nhất lại cho gian phòng ốc, liền muốn nhốt chặt nữ nhân một đời một thế, về sau cô chỉ có thể đợi ở nhà, vì một mình anh ấy làm trâu làm ngựa.
Số tiền dùng cơm hôm nay tốt ngoài dự kiến, Hạ Trừng thanh toán cũng không đau lòng.
Thật lâu về sau, khi cô đi vào nhà hàng này một lần nữa, mới biết được giá cả thật sự của nó, là xuất phát từ lòng quan tâm của Nhạc Kiến Minh, trước đó anh ấy đã thanh toán xong một phần.
Sau khi trở lại trường học, Nhạc Kiến Minh đậu xe rồi đưa Hạ Trừng trở về ký túc xá. Anh ấyđưa cô tới gần khu vực phòng trọ rồi chào cô ở dưới ngọn đèn đường.
Anh ấy khách khí nói: "Cảm ơn bữa tối của em."
Hạ Trừng vội vàng lắc đầu: "Em mới là người phải cảm ơn."
Nhạc Kiến Minh cười: "Em muốn chúng ta đứng đây cảm ơn tới cảm ơn lui sao?" Anh ấy nhìn đồng hồ: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, lát nữa em phải chuẩn bị tâm lý."
Hạ Trừng khó hiểu nhìn anh ấy.
Nhạc Kiến Minh nói: "Chuẩn bị tâm lý chạy một trăm vòng chứ sao?"
Hạ Trừng cười khổ: "Anh nói không sai, em không chạy không được, nếu dì thật sự đóng cửa thì em phải ở ngoài một đêm rồi."
Trong thời đại tự do cởi mở thế này, các cô gái vẫn giả vờ đoan trang thục nữ, chỉ khi sau mười hai giờ mới trở về nguyên hình.
Trường học làm như vậy cũng chỉ vì lo lắng mấy ma nữ này còn ở ngoài vào lúc này sẽ dọa phải người bình thường.
Mấy người nam sinh luôn nghĩ nữ sinh thuần khiết như tiên nữ đó cũng chỉ cần đi tới ký túc xá một lần là đủ khiến mọi ảo tưởng của bọn họ tan biến, bắt đầu nghi ngờ về mọi chuyện trong tương lai.
Trở lại ký túc xá, sau khi leo lên sáu tầng cầu thang bộ, Hạ Trừng tới cạnh ban công tầng sáu, cô nhìn thấy Nhạc Kiến Minh còn đứng phía dưới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Cô vẫy tay với anh ấy để anh ấy yên tâm.
Biết Hạ Trừng đã bình an, Nhạc Kiến Minh cũng xoay người rời đi.
Sau này, bọn họ bận rộn nhiều việc, cũng không thể thường xuyên gặp mặt. Dù có gặp được, anh ấy cũng sẽ tìm lý do thích hợp để hai người không lúng túng khi ở cạnh nhau.
Nhạc Kiến Minh luôn suy nghĩ cho Hạ Trừng, mà cô, cũng biết ơn anh ấy vì điều đó.
Cách bọn họ ở cạnh nhau không giống người yêu, cũng không giống bạn, lại càng không giống tiền bối và tiểu bối.
Nhạc Kiến Minh làm việc luôn không nhanh không chậm, luôn mang một khí chất ung dung, vô cùng đặc biệt trong những người đàn ông.
Anh ấy luôn biết mình muốn gì, hơn nữa cũng luôn rất kiên nhẫn.
Nhất là trong chuyện của Hạ Trừng, anh chưa từng muốn ép cô, sợ dọa cô chạy mất.
Ban đầu mọi người còn nói về chuyện này, nghĩ là Hạ Trừng rốt cuộc đã tìm được đối tượng lý tưởng, chấp nhận kết giao với người khác.
Nhưng sau đó họ lại nhận ra không đúng, vì dáng vẻ của Hạ Trừng hoàn toàn không giống một cô gái đang yêu.
Dư Nguyệt Hoa rất lo cho Hạ Trừng. Có lẽ một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô ấy luôn cảm thấy rất bi quan, nhưng chuyện này không phải là cô ấy không hy vọng Hạ Trừng nói chuyện yêu đương.
"Tuy bác sĩ Nhạc hơi lớn tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất tốt."
Hạ Trừng không biết nên nói gì, "ừ" một tiếng qua loa lấy lệ.
Dư Nguyệt Hoa nhìn thái độ của cô, bỗng nhiên nghĩ tới: "Biết người biết mặt không biết lòng, không phải bác sĩ Nhạc là loại người mặc áo blue lòng dạ cầm thú đó chứ?"
Hạ Trừng cười cười: "Cậu muốn đi đâu?"
Dư Nguyệt Hoa xúc động: "Cậu đừng để ý tới ý kiến của mình. Không phải cậu không biết ánh mắt của mình không tốt, mình không nên đưa ra đề nghị gì cho câu."
Hạ Trừng lắc đầu, cầm chặt tay cô: "Tiểu Hoa, cậu không nói sai, bác sĩ Nhạc quả thật là một người tốt."
"Vậy sao cậu không thử kết giao với anh ấy?"
"He he, mình và anh ấy không giống như cậu nghĩ đâu."
"Cậu đừng lừa mình nữa, mình cũng đâu có mù, mình thấy anh ấy rất thích cậu."
Hạ Trừng buông tay: "Có lẽ mình nghĩ nhiều đi. Cậu nói xem, nếu mình và anh ấy đến với nhau, mọi người sẽ nghĩ gì?"
Dư Nguyệt Hoa không hiểu: "Cảm thấy thế nào là sao? Trai tài gái sắc tới với nhau, tuy anh ấy hơi lớn tuổi, nhưng thật sự rất tốt, ngoại hình cũng không tệ, lại có năng lực, những điều này có thể bù đắp tuổi tác chênh lệch của hai người mà."
Hạ Trừng bình thản nói: "Hiện tại bác sĩ Nhạc vẫn còn đang học nghiên cứu sinh, có lẽ anh ấy muốn trở thành giáo sư. Mình không muốn mọi người nghĩ là mình dựa vào anh ấy mới có việc làm."
Dư Nguyệt Hoa cười: "Cậu nghĩ nhiều quá, chữ bát cũng không phải phẩy một cái là thành. Hơn nữa, có người dựa vào thì có gì không tốt, anh ấy sẽ giúp cậu rất nhiều."
"Mình muốn dựa vào chính mình."
"Thế thì rất khổ, đến lúc có thể leo tới vị trí của người ta thì cậu cũng đã già rồi, dáng vẻ cũng sẽ không còn đẹp nữa."
Đây là sự thật, phụ nữ muốn đạt tới vị trí cao thì phải cố gắng và khổ sở hơn đàn ông nhiều.
Vì vậy, nếu có thể tự leo lên cao bằng chính khả năng của mình thì không ai bỏ qua cơ hội thế cả.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như chỉ đi lên bằng chính thực lực của bản thân thì không phải cũng gián tiếp thừa nhận mình không có tiền vốn của phái nữ trời sinh sao?
Vừa nghĩ đã thấy mâu thuẫn, dù dáng vẻ có xinh đẹp hay không đều có tội, nhưng những sai lầm này chính là do con người tự mình tạo
ra.
Tác giả :
Mộc Tử Linh