Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 111
Hạ Trừng chưa từng hoài nghi, vì sao chỉ là trợ lý của một công ty lại mua nổi quần áo của thương hiệu nổi tiếng quốc tế?
Giá đắt như thế, cho dù dùng một tháng tiền lương của cô ta, cũng không đủ để mua một chiếc váy, nhưng Viên Lị lại có đủ phong cách của các quý.
Viên Lị cũng mang cô đi spa, làm tóc, có khi hai người các cô không làm chuyện gì cả, chỉ ở trong quán coffee cùng nhau uống trà chiều.
Cảm giác này vô cùng thoải mái, cuối cùng Hạ Trừng có thể đi ra khỏi nhà, cô không còn chỉ là vợ người ta, mẹ hoặc vợ người khác, cô cũng là một người phụ nữ bình thường.
Viên Lị rất thích tâm sự với cô, nhất là việc bạn trai của cô ta phải đi công tác ở các tỉnh khác, không thể thường xuyên ở bên cạnh cô ta.
"Em rất nhớ anh ấy, em hi vọng anh ấy có thể ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng mà anh ấy có việc phải làm, em không thể miễn cưỡng anh ấy đến đây, nếu không thì anh ấy sẽ ghét em."
Cô ta nói vô cùng đau khổ.
"Cô hiểu chuyện như vậy mà, sao anh ta lại chán ghét cô được chứ?"
Viên Lị thở phì phì nói:
"Anh ấy ghét bỏ em, anh ấy nói em tiêu hoang, cả ngày chỉ biết ăn chơi, nhưng mà anh ấy không biết em làm việc vất vả đến mức nào, gần như không có thời gian nghỉ ngơi."Hạ Trừng mỉm cười:
"Cô đang oán trách với tôi, ngày nghỉ phép công ty cho cô quá ít sao? Có điều nếu cứ bắt cô đi theo trong ngày nghỉ mãi cũng không tốt, như vậy thì cô sẽ không có thời gian ở bên cạnh bạn trai cô rồi."
Viên Lị nói:
"Mặc kệ anh ấy đi, dù sao anh ấy cũng không cần em ở bên cạnh, gọi anh ấy tới, lúc nào anh ấy cũng nói đang bận cả."
Hạ Trừng khuyên bảo cô ta:
"Đàn ông phải cố gắng làm ra một sự nghiệp, nếu không đến lúc đó không có tiền cưới cô thì cô lại giận anh ta."
Vẻ mặt Viên Lị lập tức ảm đạm đi:
"Nếu như anh ấy chịu cưới em, cho dù không có tiền em cũng bằng lòng."
Hạ Trừng nói:
"Đừng nói mấy câu trẻ con thế nào, củi gạo dầu muối dấm tương trà, trong bảy thứ cơ bản này, có thứ nào không cần tiền đâu?"
Viên Lị cười khổ:
"Em không cần rất nhiều rất nhiều tiền, tiền đủ dùng là được, em chỉ mong lúc anh ấy rảnh rỗi thì có thể ở bên cạnh em nhiều hơn."
Hạ Trừng chọc cô ta:
"Ám chỉ của cô đã đủ rõ ràng, tôi sẽ nói một tiếng với ông chủ của cô, bảo anh ta cho phép cô nghỉ."
"Chị Hạ, cám ơn chị nha, chị đúng là người tốt mà."
"Cô cũng đã gọi tôi là chị rồi, lại còn khách khí với tôi như vậy làm gì."
Hạ Trừng nói, sau khoảng thời gian ở chung này, cô thật lòng xem Viên Lị hoạt bát đáng yêu như em gái mình.
Mẹ chồng gấp gáp chen vào vòng xã giao của các vị phu nhân thượng lưu, con trẻ vừa mới rời tay được một chút, trong mấy ngày nay, Hạ Trừng cảm thấy gánh nặng đè trên vai mình giảm bớt đi rất nhiều.
Lại thêm hình như Tô Hằng đã nghĩ thông suốt, hắn luôn nhớ rõ việc tặng quà cho cô vào các ngày lễ, thỉnh thoảng còn mang cô đi nhà hàng dùng cơm.
Có thể biến từ tình huống tệ nhất đến như bây giờ, cô đã cảm thấy vô cùng vừa lòng đẹp ý.
Tô Hằng nghe lời Hạ Trừng, cho Viên Lị bảy ngày nghỉ, trùng hợp nhất là, đồng thời hắn phải đi Nhật Bản công tác năm ngày.
Hạ Trừng chuẩn bị hành lý cho hắn, áo ngủ, tây trang và áo sơmi, còn có dụng cụ rửa mặt và giày da, có vài thứ dư thừa, nhưng cô luôn luôn chuẩn bị một phần, sợ hắn dùng không quen những thứ khách sạn cung cấp.
Tô Hằng đi qua ôm lấy cô, cô cứng đờ một phen, dù sao hai vợ chồng đã hiếm khi có những lúc thân mật như vậy.
"Xem ra gần đây tâm trạng em đã tốt hơn nhiều."
"Ít nhiều gì cũng nhờ Viên Lị, cô ấy cứ hy sinh thời gian cá nhân đi cùng em."
"Cô ấy là nhân viên, anh trả tiền cho cô ấy, đó là việc cô ấy phải làm."
"Nhân viên cũng là người mà, chúng ta không thể cứ bảo cô ấy làm mấy việc không phải chuyên ngành này được."
"Cho nên anh nghe lời em, cho cô ấy nghỉ dài hạn rồi."
"Như vậy cô ấy sẽ có thời gian đi thăm bạn trai của cô ấy rồi, cô ấy cứ nói công việc của người kia rất bận, không thể thường thường ở bên cạnh cô ấy."
"Trừng Trừng, em thật là lương thiện."
Tô Hằng tinh tế hôn vành tai của cô.
"Không phải thiện lương, tôi chỉ là suy bụng ta ra bụng người thôi."
"Em có trách anh không thể thường ở bên cạnh em chứ?"
Tô Hằng cười:
"Lần này đi công tác về, anh sẽ đưa em và con ra ngoài chơi nhé."
"Mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Hạ Trừng nói:
"Nhưng thấy anh có lòng như vậy thì tôi đã vui vẻ lắm rồi."
Cô cảm thấy mọi chuyện đang dần tốt đẹp hơn, hình như đã mưa tạnh trời trong, tình cảm giữa vợ chồng cũng đang dần tốt lên, giống như lúc họ còn học đại học.
Một ngày sau, những chuyện xảy ra trong khách sạn suối nước nóng ở Nhật Bản xa xa, cô không có Thiên Lý Nhãn, đương nhiên không thể nào biết được.
Trong phòng sương khói bốc hơi mù mịt, có một tòa cái bể bằng đá, xung quanh chỉ có ngọn đèn yên tĩnh, và hai bóng người trần trụi trong bể.
Nhìn từ chỗ của bọn họ ra ngoài, là một mảnh cảnh trí núi rừng nguy nga tráng lệ.
Người phụ nữ bĩu môi nói:
"Vì sao mặt anh lại nhăn nhó mãi vậy?" Cô ta chủ động đi qua, ôm lấy cổ của người đàn ông:
"Anh có trách em trì hoãn quá lâu trong cửa hàng miễn thuế không vậy?"
Người đàn ông đẩy cô ta ra:
"Anh đã nói chúng ta không thể ở lại chỗ đông người, nhưng em căn bản không để ý tới lời nói của anh."
Người phụ nữ kia bất khuất bò lên đi, giọng nói ngập tràn ấm ức:
"Qua mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, em nghĩ anh phải có điều bày tỏ, anh đừng vì vậy mà ghét bỏ em nha."
Người đàn ông kia im lặng một lát, ôm lấy cô ta, hạ giọng nói:
"Nếu em nghe lời thì anh sẽ không ghét em đâu."
Người phụ nữ gật gật đầu, cô ta bằng lòng làm tất cả, chỉ cần hắn đừng có không để ý tới cô ta.
Người đàn ông nói:
"Như vậy mới ngoan chứ."
Người phụ nữ ôm chặt lấy hắn, tựa mặt vào trong lòng hắn, chỉ có như vậy cô ta mới có thể nói với mình rằng, chỗ cách một lớp da kia, chỉ thuộc về một mình cô ta.
Tô Hằng họp xong trở về từ Nhật Bản, đặc biệt mang về cho Hạ Trừng mấy món quà, có túi xách, nước hoa, còn có một sợi dây chuyền kim cương, hắn tự mình mang nó lên cổ Hạ Trừng.
Vài ngày sau, Viên Lị tới nhà chơi, nhìn thấy dây chuyền kim cương, phát ra lời khen từ tận đáy lòng:
"Boss đúng là quá tinh mắt."
Hạ Trừng cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương xinh xắn trên ngón áp út của cô:
"Tiểu Lỵ, bạn trai của cô cầu hôn cô rồi hả?"
Viên Lị lắc đầu:
"Không có, anh ấy chỉ bảo em chọn một món quà em thích."
Độ nhạy cảm với thương hiệu của Hạ Trừng không cao, nếu như cô có thêm một phần cảnh giác, cô sẽ phát hiện chiếc nhẫn đó cùng nhãn hiệu với dây chuyền của cô, thậm chí còn cùng một kiểu.
Cái gì của Viên Lị cũng giống của cô cả.
Giá đắt như thế, cho dù dùng một tháng tiền lương của cô ta, cũng không đủ để mua một chiếc váy, nhưng Viên Lị lại có đủ phong cách của các quý.
Viên Lị cũng mang cô đi spa, làm tóc, có khi hai người các cô không làm chuyện gì cả, chỉ ở trong quán coffee cùng nhau uống trà chiều.
Cảm giác này vô cùng thoải mái, cuối cùng Hạ Trừng có thể đi ra khỏi nhà, cô không còn chỉ là vợ người ta, mẹ hoặc vợ người khác, cô cũng là một người phụ nữ bình thường.
Viên Lị rất thích tâm sự với cô, nhất là việc bạn trai của cô ta phải đi công tác ở các tỉnh khác, không thể thường xuyên ở bên cạnh cô ta.
"Em rất nhớ anh ấy, em hi vọng anh ấy có thể ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng mà anh ấy có việc phải làm, em không thể miễn cưỡng anh ấy đến đây, nếu không thì anh ấy sẽ ghét em."
Cô ta nói vô cùng đau khổ.
"Cô hiểu chuyện như vậy mà, sao anh ta lại chán ghét cô được chứ?"
Viên Lị thở phì phì nói:
"Anh ấy ghét bỏ em, anh ấy nói em tiêu hoang, cả ngày chỉ biết ăn chơi, nhưng mà anh ấy không biết em làm việc vất vả đến mức nào, gần như không có thời gian nghỉ ngơi."Hạ Trừng mỉm cười:
"Cô đang oán trách với tôi, ngày nghỉ phép công ty cho cô quá ít sao? Có điều nếu cứ bắt cô đi theo trong ngày nghỉ mãi cũng không tốt, như vậy thì cô sẽ không có thời gian ở bên cạnh bạn trai cô rồi."
Viên Lị nói:
"Mặc kệ anh ấy đi, dù sao anh ấy cũng không cần em ở bên cạnh, gọi anh ấy tới, lúc nào anh ấy cũng nói đang bận cả."
Hạ Trừng khuyên bảo cô ta:
"Đàn ông phải cố gắng làm ra một sự nghiệp, nếu không đến lúc đó không có tiền cưới cô thì cô lại giận anh ta."
Vẻ mặt Viên Lị lập tức ảm đạm đi:
"Nếu như anh ấy chịu cưới em, cho dù không có tiền em cũng bằng lòng."
Hạ Trừng nói:
"Đừng nói mấy câu trẻ con thế nào, củi gạo dầu muối dấm tương trà, trong bảy thứ cơ bản này, có thứ nào không cần tiền đâu?"
Viên Lị cười khổ:
"Em không cần rất nhiều rất nhiều tiền, tiền đủ dùng là được, em chỉ mong lúc anh ấy rảnh rỗi thì có thể ở bên cạnh em nhiều hơn."
Hạ Trừng chọc cô ta:
"Ám chỉ của cô đã đủ rõ ràng, tôi sẽ nói một tiếng với ông chủ của cô, bảo anh ta cho phép cô nghỉ."
"Chị Hạ, cám ơn chị nha, chị đúng là người tốt mà."
"Cô cũng đã gọi tôi là chị rồi, lại còn khách khí với tôi như vậy làm gì."
Hạ Trừng nói, sau khoảng thời gian ở chung này, cô thật lòng xem Viên Lị hoạt bát đáng yêu như em gái mình.
Mẹ chồng gấp gáp chen vào vòng xã giao của các vị phu nhân thượng lưu, con trẻ vừa mới rời tay được một chút, trong mấy ngày nay, Hạ Trừng cảm thấy gánh nặng đè trên vai mình giảm bớt đi rất nhiều.
Lại thêm hình như Tô Hằng đã nghĩ thông suốt, hắn luôn nhớ rõ việc tặng quà cho cô vào các ngày lễ, thỉnh thoảng còn mang cô đi nhà hàng dùng cơm.
Có thể biến từ tình huống tệ nhất đến như bây giờ, cô đã cảm thấy vô cùng vừa lòng đẹp ý.
Tô Hằng nghe lời Hạ Trừng, cho Viên Lị bảy ngày nghỉ, trùng hợp nhất là, đồng thời hắn phải đi Nhật Bản công tác năm ngày.
Hạ Trừng chuẩn bị hành lý cho hắn, áo ngủ, tây trang và áo sơmi, còn có dụng cụ rửa mặt và giày da, có vài thứ dư thừa, nhưng cô luôn luôn chuẩn bị một phần, sợ hắn dùng không quen những thứ khách sạn cung cấp.
Tô Hằng đi qua ôm lấy cô, cô cứng đờ một phen, dù sao hai vợ chồng đã hiếm khi có những lúc thân mật như vậy.
"Xem ra gần đây tâm trạng em đã tốt hơn nhiều."
"Ít nhiều gì cũng nhờ Viên Lị, cô ấy cứ hy sinh thời gian cá nhân đi cùng em."
"Cô ấy là nhân viên, anh trả tiền cho cô ấy, đó là việc cô ấy phải làm."
"Nhân viên cũng là người mà, chúng ta không thể cứ bảo cô ấy làm mấy việc không phải chuyên ngành này được."
"Cho nên anh nghe lời em, cho cô ấy nghỉ dài hạn rồi."
"Như vậy cô ấy sẽ có thời gian đi thăm bạn trai của cô ấy rồi, cô ấy cứ nói công việc của người kia rất bận, không thể thường thường ở bên cạnh cô ấy."
"Trừng Trừng, em thật là lương thiện."
Tô Hằng tinh tế hôn vành tai của cô.
"Không phải thiện lương, tôi chỉ là suy bụng ta ra bụng người thôi."
"Em có trách anh không thể thường ở bên cạnh em chứ?"
Tô Hằng cười:
"Lần này đi công tác về, anh sẽ đưa em và con ra ngoài chơi nhé."
"Mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Hạ Trừng nói:
"Nhưng thấy anh có lòng như vậy thì tôi đã vui vẻ lắm rồi."
Cô cảm thấy mọi chuyện đang dần tốt đẹp hơn, hình như đã mưa tạnh trời trong, tình cảm giữa vợ chồng cũng đang dần tốt lên, giống như lúc họ còn học đại học.
Một ngày sau, những chuyện xảy ra trong khách sạn suối nước nóng ở Nhật Bản xa xa, cô không có Thiên Lý Nhãn, đương nhiên không thể nào biết được.
Trong phòng sương khói bốc hơi mù mịt, có một tòa cái bể bằng đá, xung quanh chỉ có ngọn đèn yên tĩnh, và hai bóng người trần trụi trong bể.
Nhìn từ chỗ của bọn họ ra ngoài, là một mảnh cảnh trí núi rừng nguy nga tráng lệ.
Người phụ nữ bĩu môi nói:
"Vì sao mặt anh lại nhăn nhó mãi vậy?" Cô ta chủ động đi qua, ôm lấy cổ của người đàn ông:
"Anh có trách em trì hoãn quá lâu trong cửa hàng miễn thuế không vậy?"
Người đàn ông đẩy cô ta ra:
"Anh đã nói chúng ta không thể ở lại chỗ đông người, nhưng em căn bản không để ý tới lời nói của anh."
Người phụ nữ kia bất khuất bò lên đi, giọng nói ngập tràn ấm ức:
"Qua mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, em nghĩ anh phải có điều bày tỏ, anh đừng vì vậy mà ghét bỏ em nha."
Người đàn ông kia im lặng một lát, ôm lấy cô ta, hạ giọng nói:
"Nếu em nghe lời thì anh sẽ không ghét em đâu."
Người phụ nữ gật gật đầu, cô ta bằng lòng làm tất cả, chỉ cần hắn đừng có không để ý tới cô ta.
Người đàn ông nói:
"Như vậy mới ngoan chứ."
Người phụ nữ ôm chặt lấy hắn, tựa mặt vào trong lòng hắn, chỉ có như vậy cô ta mới có thể nói với mình rằng, chỗ cách một lớp da kia, chỉ thuộc về một mình cô ta.
Tô Hằng họp xong trở về từ Nhật Bản, đặc biệt mang về cho Hạ Trừng mấy món quà, có túi xách, nước hoa, còn có một sợi dây chuyền kim cương, hắn tự mình mang nó lên cổ Hạ Trừng.
Vài ngày sau, Viên Lị tới nhà chơi, nhìn thấy dây chuyền kim cương, phát ra lời khen từ tận đáy lòng:
"Boss đúng là quá tinh mắt."
Hạ Trừng cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương xinh xắn trên ngón áp út của cô:
"Tiểu Lỵ, bạn trai của cô cầu hôn cô rồi hả?"
Viên Lị lắc đầu:
"Không có, anh ấy chỉ bảo em chọn một món quà em thích."
Độ nhạy cảm với thương hiệu của Hạ Trừng không cao, nếu như cô có thêm một phần cảnh giác, cô sẽ phát hiện chiếc nhẫn đó cùng nhãn hiệu với dây chuyền của cô, thậm chí còn cùng một kiểu.
Cái gì của Viên Lị cũng giống của cô cả.
Tác giả :
Mộc Tử Linh