Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 108
Hạ Trừng không thể không thừa nhận, muốn làm tốt công việc loại này cũng không phải chuyện đơn giản.
Ít nhất cô cũng không biết nên xen vào chủ đề đó thế nào, khéo léo đưa đẩy tình huống ra sao. Cô cũng không thể ngồi bên cạnh rót rượu, đưa khăn mặt, mát xa bả vai cho đám đàn ông đang đánh bài.
Đương nhiên cô càng sẽ không hờn dỗi miễn cưỡng muốn tiền thưởng, thuận tiện khuấy động không khí nặng nề trên bàn đánh bài.
Cùng lắm thì Hạ Trừng chỉ ngồi im tại chỗ uống rượu. Nhưng tửu lượng của cô không tốt, sau khi uống một ly Brandy thì cô đã cảm thấy trần nhà xoay xoay.
Cô không báo với Lục Trí Viễn, một mình rời khỏi phòng.
Hiện tại cô rất cần không khí trong lành.
Hạ Trừng vào nhà vệ sinh nữ rửa mặt, nếu không, có khả năng cô chưa đi đến cửa chính thì đã đứng không vững.
Cô gái đi đến từ sau lưng cô trùng hợp chính là một trong những cô gái cùng phòng.
Hạ Trừng nhận ra cô ta, gần đây hẳn là không ai không biết người này là ai. Bộ phim của cô ta vừa mới kết thúc, không chỉ đắt khách mà còn có danh tiếng rất tốt.
Ông chủ lớn Lý tiên sinh bên cạnh cô ta càng là khách quen của tin tức bát quái. Sau khi ly hôn với vợ trước, hắn ta đã đổi không biết bao nhiêu cô gái nổi tiếng, kiêu ngạo.Bọn họ đều là những đại mỹ nữ hiếm thấy, có vài người chế giễu sau lưng bọn họ là mấy cô gái hám giàu, nhưng đa số người vẫn rất hâm mộ bọn họ.
Những cô gái đeo theo ông chủ Lý chắc chắn không thiếu tiền, quan trọng nhất là giá trị bản thân cũng liên tục tăng lên.
Vài chục năm trước, người dân chất phác, mấy cô gái như bọn họ sẽ bị người ta chỉ trích. Nhưng hiện tại chính là thời đại cười kẻ nghèo chứ không cười gái điếm.
Dùng chữ gái điếm cũng có hơi sỉ nhục, giả sử bọn họ chỉ có gương mặt đẹp mà không có tiếng tăm thì những người đàn ông kia cũng không thèm bọn họ. Nghiêm túc mà nói, bọn họ chỉ làm vì nhu cầu.
Cô gái kia vững vàng đi đến nhà vệ sinh, nhưng một giây sau, cô ta gần như yếu ớt ngã xuống.
Hạ Trừng không thèm suy nghĩ, lập tức vươn tay giữ chặt cô ta.
"Tôi buồn nôn."
"Cô ráng nhịn một chút."
Hạ Trừng đỡ cô ta đến cạnh bồn cầu, cô ta khom người nôn rất lâu.
Làm bác sĩ cũng có chỗ tốt. Bọn họ sẽ không nghĩ con người chỉ có một mặt ngăn nắp xinh đẹp, tình huống tệ hại không chịu nổi Hạ Trừng cũng đã gặp qua, cho nên cô không cảm thấy buồn nôn, còn lấy một đống giấy vệ sinh đến cho người kia lau miệng.
Sau khi nôn xong, sắc mặt cô gái kia trắng như một tờ giấy, nhưng thân thể đã thoải mái hơn. Cô tựa vào Hạ Trừng, chậm rãi đi đến khu chỉnh trang bên cạnh nghỉ ngơi.
Hộp đêm này thật hiểu lòng người, nó sắp xếp căn phòng này để các cô gái say rượu thất lễ có thể trốn ở đây nghỉ ngơi một lúc.
Hạ Trừng và cô ta mỗi người ngồi một ghế, trong gương hiện lên hai gương mặt có hơi tiều tụy.
Cô gái kia nói: "Cũng may là có cô ở đó, nếu không tôi có chết trong nhà vệ sinh thì cũng không ai biết."
Hạ Trừng nói: "Không có gì, chỉ là tiện tay thôi."
Cô gái kia im lặng một lúc, nói: "Tên tôi là Thẩm Tử Tuyên."
"Hạ Trừng."
"Cô tới cùng Lục tổng." Thẩm Tử Tuyên nói. "Nhưng tôi biết cô không phải loại người giống chúng tôi.
Hạ Trừng nói: "Tôi giống cô, hai con mắt, một cái miệng, chúng ta không có gì khác biệt, cô không cần nói những lời đó."
"Xin lỗi, không phải tôi muốn mỉa mai cô, nhưng cô thật sự không giống, không có khả năng ngay cả chuyện đó tôi cũng không nhìn ra."
Hạ Trừng thở dài, vốn cô muốn được ra ngoài một chút, giờ lại phải cùng trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện với nữ minh tinh đang lên.
Trên đời này sao lại có chuyện hoang đường như thế?
Nếu như có thể gọi nhân viên phục vụ đưa tới một ít đồ ăn thức uống, vậy cô sẽ tỏ ra hài hước hơn.
Fan hâm mộ và đám paparazi chắc chắn rất hâm mộ cô có được cơ hội này.
Thẩm Tử Tuyên nói: "Tôi nhìn ra được Lục tổng đối đãi với cô rất chân thành. Loại đàn ông như bọn họ ít khi nghiêm túc với một cô gái nào, nhưng nếu đã nghiêm túc thì chỉ cần cẩn thận chú ý là sẽ nhìn ra được."
Hạ Trừng nhướng mày: "Có thể mời cô chỉ bảo cho tôi một chút không?" Cô rất tò mò.
"Anh ta luôn ngồi bên cạnh cô, rất sợ người khác vấy bẩn cô, ừm, có lẽ tôi miêu tả không được tốt nhưng cảm giác anh ta mang đến chính là như thế."
"Có lẽ là lòng chiếm hữu của anh ta quá lớn."
"Thực sự thích một người thì mới có lòng chiếm hữu. Cái người bên cạnh tôi, cho dù người khác có sờ ngực tôi thì hắn ta cũng muốn tôi phải biết nghĩ cho đại cục, phải nhẫn nhịn." Thẩm Tử Tuyên cười. "Không, có lẽ khi tôi bị ức hiếp, hắn ta sẽ đền bù bằng một món quà lớn, nhưng cô biết không, món quà đó chẳng có ý nghĩa gì."
Hạ Trừng mỉm cười đáp lại, cô cũng từng nhận rất nhiều quà, nhưng giống như Thẩm Tử Tuyên nói, chúng không có lòng thành gì cả, tất cả chỉ là đền bù.
Đây là cách để đám đàn ông chặn miệng của bọn họ khi hắn ta không thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn, để bọn họ đừng làm phiền hắn ta nữa.
Nhưng hữu dụng hay không, chỉ có trong lòng cô biết.
Tảng đá chứa đầy két sắt cũng không bằng một lời hỏi han ân cần dịu dàng.
Thẩm Tử Tuyên tự tiếp lời: "Nhưng cô cũng đừng cho là tôi thích hắn ta, chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ mua bán. Hắn ta mang cái tôi không có, đến đổi cái tôi có, rất công bằng phải không?"
Xem ra Thẩm Tử Tuyên uống say thật rồi.
Hạ Trừng không ngờ cô ta lại nói nhiều chuyện với một người xa lạ như vậy.
"Nên uống ít rượu một chút, bất kể cô muốn đổi cái gì thì cũng phải chú ý cơ thể của mình. Chỉ có thân xác của cô mới theo cô một đời, những thứ khác rồi cũng sẽ thay đổi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi."
Tuổi trẻ, vẻ đẹp thậm chí là mạng sống, dù không đổi thì cũng sẽ có một ngày phải mất đi.
Nếu như Thẩm Tử Tuyên muốn mang nó đi đổi những đồ vật khác có ý nghĩa hơn thì đó cũng là lựa chọn của cô ta, Hạ Trừng sẽ không vì thế mà xem thường cô ta.
Nhưng cơ thể chỉ có một, chơi đến hỏng thì có hối hận cũng không kịp.
Thật ra không có tiền hoặc cái chết đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị bệnh tật tra tấn, tàn phá con người từng chút từng chút đến không ra người.
Hạ Trừng đã thấy qua rất nhiều người nằm trên giường bệnh sống không bằng chết, bọn họ sẵn sàng đổi tất cả để lấy về thân thể khỏe mạnh. Nhưng đó là chuyện không thể nào, dù y học có phát triển thế nào thì nó cũng có giới hạn của nó.
Ít nhất cô cũng không biết nên xen vào chủ đề đó thế nào, khéo léo đưa đẩy tình huống ra sao. Cô cũng không thể ngồi bên cạnh rót rượu, đưa khăn mặt, mát xa bả vai cho đám đàn ông đang đánh bài.
Đương nhiên cô càng sẽ không hờn dỗi miễn cưỡng muốn tiền thưởng, thuận tiện khuấy động không khí nặng nề trên bàn đánh bài.
Cùng lắm thì Hạ Trừng chỉ ngồi im tại chỗ uống rượu. Nhưng tửu lượng của cô không tốt, sau khi uống một ly Brandy thì cô đã cảm thấy trần nhà xoay xoay.
Cô không báo với Lục Trí Viễn, một mình rời khỏi phòng.
Hiện tại cô rất cần không khí trong lành.
Hạ Trừng vào nhà vệ sinh nữ rửa mặt, nếu không, có khả năng cô chưa đi đến cửa chính thì đã đứng không vững.
Cô gái đi đến từ sau lưng cô trùng hợp chính là một trong những cô gái cùng phòng.
Hạ Trừng nhận ra cô ta, gần đây hẳn là không ai không biết người này là ai. Bộ phim của cô ta vừa mới kết thúc, không chỉ đắt khách mà còn có danh tiếng rất tốt.
Ông chủ lớn Lý tiên sinh bên cạnh cô ta càng là khách quen của tin tức bát quái. Sau khi ly hôn với vợ trước, hắn ta đã đổi không biết bao nhiêu cô gái nổi tiếng, kiêu ngạo.Bọn họ đều là những đại mỹ nữ hiếm thấy, có vài người chế giễu sau lưng bọn họ là mấy cô gái hám giàu, nhưng đa số người vẫn rất hâm mộ bọn họ.
Những cô gái đeo theo ông chủ Lý chắc chắn không thiếu tiền, quan trọng nhất là giá trị bản thân cũng liên tục tăng lên.
Vài chục năm trước, người dân chất phác, mấy cô gái như bọn họ sẽ bị người ta chỉ trích. Nhưng hiện tại chính là thời đại cười kẻ nghèo chứ không cười gái điếm.
Dùng chữ gái điếm cũng có hơi sỉ nhục, giả sử bọn họ chỉ có gương mặt đẹp mà không có tiếng tăm thì những người đàn ông kia cũng không thèm bọn họ. Nghiêm túc mà nói, bọn họ chỉ làm vì nhu cầu.
Cô gái kia vững vàng đi đến nhà vệ sinh, nhưng một giây sau, cô ta gần như yếu ớt ngã xuống.
Hạ Trừng không thèm suy nghĩ, lập tức vươn tay giữ chặt cô ta.
"Tôi buồn nôn."
"Cô ráng nhịn một chút."
Hạ Trừng đỡ cô ta đến cạnh bồn cầu, cô ta khom người nôn rất lâu.
Làm bác sĩ cũng có chỗ tốt. Bọn họ sẽ không nghĩ con người chỉ có một mặt ngăn nắp xinh đẹp, tình huống tệ hại không chịu nổi Hạ Trừng cũng đã gặp qua, cho nên cô không cảm thấy buồn nôn, còn lấy một đống giấy vệ sinh đến cho người kia lau miệng.
Sau khi nôn xong, sắc mặt cô gái kia trắng như một tờ giấy, nhưng thân thể đã thoải mái hơn. Cô tựa vào Hạ Trừng, chậm rãi đi đến khu chỉnh trang bên cạnh nghỉ ngơi.
Hộp đêm này thật hiểu lòng người, nó sắp xếp căn phòng này để các cô gái say rượu thất lễ có thể trốn ở đây nghỉ ngơi một lúc.
Hạ Trừng và cô ta mỗi người ngồi một ghế, trong gương hiện lên hai gương mặt có hơi tiều tụy.
Cô gái kia nói: "Cũng may là có cô ở đó, nếu không tôi có chết trong nhà vệ sinh thì cũng không ai biết."
Hạ Trừng nói: "Không có gì, chỉ là tiện tay thôi."
Cô gái kia im lặng một lúc, nói: "Tên tôi là Thẩm Tử Tuyên."
"Hạ Trừng."
"Cô tới cùng Lục tổng." Thẩm Tử Tuyên nói. "Nhưng tôi biết cô không phải loại người giống chúng tôi.
Hạ Trừng nói: "Tôi giống cô, hai con mắt, một cái miệng, chúng ta không có gì khác biệt, cô không cần nói những lời đó."
"Xin lỗi, không phải tôi muốn mỉa mai cô, nhưng cô thật sự không giống, không có khả năng ngay cả chuyện đó tôi cũng không nhìn ra."
Hạ Trừng thở dài, vốn cô muốn được ra ngoài một chút, giờ lại phải cùng trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện với nữ minh tinh đang lên.
Trên đời này sao lại có chuyện hoang đường như thế?
Nếu như có thể gọi nhân viên phục vụ đưa tới một ít đồ ăn thức uống, vậy cô sẽ tỏ ra hài hước hơn.
Fan hâm mộ và đám paparazi chắc chắn rất hâm mộ cô có được cơ hội này.
Thẩm Tử Tuyên nói: "Tôi nhìn ra được Lục tổng đối đãi với cô rất chân thành. Loại đàn ông như bọn họ ít khi nghiêm túc với một cô gái nào, nhưng nếu đã nghiêm túc thì chỉ cần cẩn thận chú ý là sẽ nhìn ra được."
Hạ Trừng nhướng mày: "Có thể mời cô chỉ bảo cho tôi một chút không?" Cô rất tò mò.
"Anh ta luôn ngồi bên cạnh cô, rất sợ người khác vấy bẩn cô, ừm, có lẽ tôi miêu tả không được tốt nhưng cảm giác anh ta mang đến chính là như thế."
"Có lẽ là lòng chiếm hữu của anh ta quá lớn."
"Thực sự thích một người thì mới có lòng chiếm hữu. Cái người bên cạnh tôi, cho dù người khác có sờ ngực tôi thì hắn ta cũng muốn tôi phải biết nghĩ cho đại cục, phải nhẫn nhịn." Thẩm Tử Tuyên cười. "Không, có lẽ khi tôi bị ức hiếp, hắn ta sẽ đền bù bằng một món quà lớn, nhưng cô biết không, món quà đó chẳng có ý nghĩa gì."
Hạ Trừng mỉm cười đáp lại, cô cũng từng nhận rất nhiều quà, nhưng giống như Thẩm Tử Tuyên nói, chúng không có lòng thành gì cả, tất cả chỉ là đền bù.
Đây là cách để đám đàn ông chặn miệng của bọn họ khi hắn ta không thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn, để bọn họ đừng làm phiền hắn ta nữa.
Nhưng hữu dụng hay không, chỉ có trong lòng cô biết.
Tảng đá chứa đầy két sắt cũng không bằng một lời hỏi han ân cần dịu dàng.
Thẩm Tử Tuyên tự tiếp lời: "Nhưng cô cũng đừng cho là tôi thích hắn ta, chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ mua bán. Hắn ta mang cái tôi không có, đến đổi cái tôi có, rất công bằng phải không?"
Xem ra Thẩm Tử Tuyên uống say thật rồi.
Hạ Trừng không ngờ cô ta lại nói nhiều chuyện với một người xa lạ như vậy.
"Nên uống ít rượu một chút, bất kể cô muốn đổi cái gì thì cũng phải chú ý cơ thể của mình. Chỉ có thân xác của cô mới theo cô một đời, những thứ khác rồi cũng sẽ thay đổi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi."
Tuổi trẻ, vẻ đẹp thậm chí là mạng sống, dù không đổi thì cũng sẽ có một ngày phải mất đi.
Nếu như Thẩm Tử Tuyên muốn mang nó đi đổi những đồ vật khác có ý nghĩa hơn thì đó cũng là lựa chọn của cô ta, Hạ Trừng sẽ không vì thế mà xem thường cô ta.
Nhưng cơ thể chỉ có một, chơi đến hỏng thì có hối hận cũng không kịp.
Thật ra không có tiền hoặc cái chết đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị bệnh tật tra tấn, tàn phá con người từng chút từng chút đến không ra người.
Hạ Trừng đã thấy qua rất nhiều người nằm trên giường bệnh sống không bằng chết, bọn họ sẵn sàng đổi tất cả để lấy về thân thể khỏe mạnh. Nhưng đó là chuyện không thể nào, dù y học có phát triển thế nào thì nó cũng có giới hạn của nó.
Tác giả :
Mộc Tử Linh