Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 103
Tô Hằng trẻ không phải là người dễ thương cảm, ngược lại trên thương trường, anh luôn có danh là người tỉnh táo, nhưng đây là lần đầu anh đau khổ đến muốn rơi nước mắt.
Còn thiếu một bước.
Vì sao anh chỉ thiếu một bước thì đã bỏ lỡ cơ hội ở cùng một chỗ với Hạ Trừng?
Nghĩ tới đây, anh đã chán nản đến không muốn tiếp tục ngồi trong phòng tiệc.
Anh không nói cho ai biết, trực tiếp đi ra khỏi phòng tiệc, đến chỗ ngắm cảnh trên ban công khách sạn hút thuốc. Anh nghe theo Hạ Trừng không hút thuốc đã lâu.
Nhưng tối nay là ngoại lệ, anh phải làm chuyện gì đó để phân tán cảm giác nóng nảy trong lòng.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
"Em tìm anh rất lâu, thì ra là anh trốn ở đây." Hạ Trừng đi tới, cùng anh đứng cạnh một chỗ có tường rào vây xung quanh.
Tô Hằng trẻ nhìn cô, trong lúc nhất thời lại không nói ra lời. Cô còn tới tìm anh, có lẽ trong lòng cô, anh không phải không có chút giá trị nào.
Hạ Trừng im lặng một lúc, nói khẽ: "Xin lỗi, em biết chắc chắn anh vẫn còn nhớ những lời em nói với anh lúc mới lên đại học. Thật ra không phải em mắng anh, chẳng qua em cảm thấy lúc đó anh có thể làm tốt hơn."
Tô Hằng bất đắc dĩ cười: "Sao bỗng nhiên em lại nhắc với anh những chuyện đã xảy ra từ rất lâu vậy? Hơn nữa, em không cần xin lỗi anh, chuyện đó là lỗi của anh, không có liên quan đến em."
"Nhưng em không nên nói nặng như vậy, khi đó anh vẫn là chàng trai chưa lớn, nhưng cũng không còn nhỏ, anh không thể xử lý chuyện tình cảm nam nữ cũng là bình thường."
Hạ Trừng không cảm thấy mình thiên vị Tô Hằng trẻ, bởi lúc đó cô dùng tâm lý của người lớn để xem xét cho nên mới không thể chịu đựng hành vi của anh. Nhưng có ai lúc trẻ tuổi chưa từng làm chuyện điên rồ đâu?
Người bị giam trong tù còn có cơ hội sửa lỗi, quả thực cô có hơi hà khắc đối với anh rồi.
Tô Hằng trẻ nói: "Anh còn muốn cảm ơn em vì đã nói những lời kia. Nếu không có lẽ anh sẽ luôn không biết xấu hổ, tự cho mình là tình thánh, không từ chối bất kỳ cô gái nào đến bên mình."
Hạ Trừng thở dài: "Haiz, sao tính tình của anh lại trở nên tốt thế này?"
Khóe miệng Tô Hằng cong lên, tự giễu: "Có lẽ bởi vì anh là người tốt."
Hạ Trừng hiểu ý, không tiếp lời anh.
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi em tình hình gần đây. Nhìn qua có vẻ em và Lục Trí Viễn đã ở cùng một chỗ, hẳn là anh không có đoán sai nhỉ?" Anh rũ mắt xuống, hỏi: "Hai người định khi nào kết hôn? Lúc đó anh nhất định đưa cho hai người một bao lì xì to."
"Còn chưa đến mức đó, nhưng ở chung với anh ta quả thực rất vui vẻ, tên quỷ quái kia có rất nhiều ý tưởng." Cô mỉm cười.
Tô Hằng không đáp, anh là một người trầm lặng, mãi mãi không thể khiến Hạ Trừng vui vẻ.
Lục Trí Viễn có một sức quyến rũ khiến mỗi một người tiếp cận anh ta đều cảm thấy vui vẻ.
Trên mặt này, Tô Hằng trẻ biết rõ mình mãi mãi thua anh ta.
Đàn ông cũng sợ bị so sánh, mà đối với hai người đàn ông, sợ là xã hội còn đánh giá họ tàn khốc hơn phụ nữ nhiều.
Trước hết, bọn họ bị so sánh tiền tài sự nghiệp, sau lại bị so sánh gia thế. Mặc dù dáng vẻ bên ngoài không phải quan trọng nhất nhưng cũng phải tương đối dễ nhìn. Khi điều kiện phía trên đã đầy đủ hết thì người ta lại xét đến tính cách, trình độ, tính tình có dí dỏm hay không, có thể trả lời câu hỏi của người khác một cách hài hước hay không.
Tô Hằng trẻ không được hoàn mỹ như thế, anh chẳng qua chỉ là người bình thường, khi đã để tâm vào một việc thì sẽ khó phân tâm cho chuyện khác.
Thích một người cũng như thế.
Trong mắt anh chỉ có Hạ Trừng, đáng tiếc cuối cùng cũng bỏ lỡ cơ hội. Hoặc là anh đã nghĩ quá nhiều, cô vốn không thích loại người như anh.
Hạ Trừng nhìn dáng vẻ mất mát của Tô Hằng trẻ, bỗng nhiên có hơi không đành lòng.
Thật ra anh cũng có chỗ tốt của anh, hết lần này tới lần khác, đối tượng anh thích đều là cô.
Cô không thể chấp nhận anh, cô cũng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không cách nào nói rõ với anh.
Nói với Tô Hằng trẻ rằng ở một không gian khác, anh đã khiến cô tổn thương đến thương tích đầy mình. Chỉ cần cô không bị coi là tinh thần bất bình thường, có lẽ cách này cũng không tệ.
Nhưng đây không phải là lý do cô không thể thích Tô Hằng trẻ, chủ yếu là vì cô còn tình cảm với người kia.
Mặc dù cô vô cùng không muốn thừa nhận chuyện này.
Trong hồi ức người kia cho cô, chỉ có một số ít khoảnh khắc là ngọt ngào, lý trí cô rất muốn quên nhưng cô lại không thể quên được. Giống như bệnh ung thư vậy, dù tế bào ung thư đã bị cắt bỏ, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó nó sẽ ngóc đầu quay lại ở một chỗ nào đó trong cơ thể.
Tô Hằng già vẫn luôn ở đó, bất kể hắn có dùng linh hồn đi theo cô hay không, thì vấn đề cũng chỉ xuất hiện trên người cô. Cô vẫn chưa bình phục, cô chỉ có ý định chung sống hòa bình với với đoạn ký ức đau khổ, pha chút tươi đẹp kia.
Có thể cô sẽ bình an sống hết một đời, hoặc là một ngày nào đó cô không thể khống chế, để tế bào ung thư lại lặng lẽ sinh trưởng trở lại.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, cô cũng phải học cách chấp nhận sự thật.
Yêu một người không nên yêu, thật ra còn khó khăn hơn chết đi. Nó sẽ từ từ tước đoạt ý chí của cô, ăn mòn linh hồn của cô, cho đến một ngày cô không còn nhớ nữa thì mới có thể chấm dứt.
Chỉ là khi nào ngày đó mới tới? Cô cũng không rõ, nếu có thể, cô cũng không muốn bị coi thường như vậy.
Bởi vì nguyên nhân này, Hạ Trừng không muốn mình cũng trở thành bệnh của Tô Hằng trẻ. Cô không tốt như vậy, tuổi cũng không trẻ, cũng không xinh đẹp bao nhiêu, bên ngoài có rất nhiều cô gái đáng để anh thích hơn.
Còn thiếu một bước.
Vì sao anh chỉ thiếu một bước thì đã bỏ lỡ cơ hội ở cùng một chỗ với Hạ Trừng?
Nghĩ tới đây, anh đã chán nản đến không muốn tiếp tục ngồi trong phòng tiệc.
Anh không nói cho ai biết, trực tiếp đi ra khỏi phòng tiệc, đến chỗ ngắm cảnh trên ban công khách sạn hút thuốc. Anh nghe theo Hạ Trừng không hút thuốc đã lâu.
Nhưng tối nay là ngoại lệ, anh phải làm chuyện gì đó để phân tán cảm giác nóng nảy trong lòng.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
"Em tìm anh rất lâu, thì ra là anh trốn ở đây." Hạ Trừng đi tới, cùng anh đứng cạnh một chỗ có tường rào vây xung quanh.
Tô Hằng trẻ nhìn cô, trong lúc nhất thời lại không nói ra lời. Cô còn tới tìm anh, có lẽ trong lòng cô, anh không phải không có chút giá trị nào.
Hạ Trừng im lặng một lúc, nói khẽ: "Xin lỗi, em biết chắc chắn anh vẫn còn nhớ những lời em nói với anh lúc mới lên đại học. Thật ra không phải em mắng anh, chẳng qua em cảm thấy lúc đó anh có thể làm tốt hơn."
Tô Hằng bất đắc dĩ cười: "Sao bỗng nhiên em lại nhắc với anh những chuyện đã xảy ra từ rất lâu vậy? Hơn nữa, em không cần xin lỗi anh, chuyện đó là lỗi của anh, không có liên quan đến em."
"Nhưng em không nên nói nặng như vậy, khi đó anh vẫn là chàng trai chưa lớn, nhưng cũng không còn nhỏ, anh không thể xử lý chuyện tình cảm nam nữ cũng là bình thường."
Hạ Trừng không cảm thấy mình thiên vị Tô Hằng trẻ, bởi lúc đó cô dùng tâm lý của người lớn để xem xét cho nên mới không thể chịu đựng hành vi của anh. Nhưng có ai lúc trẻ tuổi chưa từng làm chuyện điên rồ đâu?
Người bị giam trong tù còn có cơ hội sửa lỗi, quả thực cô có hơi hà khắc đối với anh rồi.
Tô Hằng trẻ nói: "Anh còn muốn cảm ơn em vì đã nói những lời kia. Nếu không có lẽ anh sẽ luôn không biết xấu hổ, tự cho mình là tình thánh, không từ chối bất kỳ cô gái nào đến bên mình."
Hạ Trừng thở dài: "Haiz, sao tính tình của anh lại trở nên tốt thế này?"
Khóe miệng Tô Hằng cong lên, tự giễu: "Có lẽ bởi vì anh là người tốt."
Hạ Trừng hiểu ý, không tiếp lời anh.
"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi em tình hình gần đây. Nhìn qua có vẻ em và Lục Trí Viễn đã ở cùng một chỗ, hẳn là anh không có đoán sai nhỉ?" Anh rũ mắt xuống, hỏi: "Hai người định khi nào kết hôn? Lúc đó anh nhất định đưa cho hai người một bao lì xì to."
"Còn chưa đến mức đó, nhưng ở chung với anh ta quả thực rất vui vẻ, tên quỷ quái kia có rất nhiều ý tưởng." Cô mỉm cười.
Tô Hằng không đáp, anh là một người trầm lặng, mãi mãi không thể khiến Hạ Trừng vui vẻ.
Lục Trí Viễn có một sức quyến rũ khiến mỗi một người tiếp cận anh ta đều cảm thấy vui vẻ.
Trên mặt này, Tô Hằng trẻ biết rõ mình mãi mãi thua anh ta.
Đàn ông cũng sợ bị so sánh, mà đối với hai người đàn ông, sợ là xã hội còn đánh giá họ tàn khốc hơn phụ nữ nhiều.
Trước hết, bọn họ bị so sánh tiền tài sự nghiệp, sau lại bị so sánh gia thế. Mặc dù dáng vẻ bên ngoài không phải quan trọng nhất nhưng cũng phải tương đối dễ nhìn. Khi điều kiện phía trên đã đầy đủ hết thì người ta lại xét đến tính cách, trình độ, tính tình có dí dỏm hay không, có thể trả lời câu hỏi của người khác một cách hài hước hay không.
Tô Hằng trẻ không được hoàn mỹ như thế, anh chẳng qua chỉ là người bình thường, khi đã để tâm vào một việc thì sẽ khó phân tâm cho chuyện khác.
Thích một người cũng như thế.
Trong mắt anh chỉ có Hạ Trừng, đáng tiếc cuối cùng cũng bỏ lỡ cơ hội. Hoặc là anh đã nghĩ quá nhiều, cô vốn không thích loại người như anh.
Hạ Trừng nhìn dáng vẻ mất mát của Tô Hằng trẻ, bỗng nhiên có hơi không đành lòng.
Thật ra anh cũng có chỗ tốt của anh, hết lần này tới lần khác, đối tượng anh thích đều là cô.
Cô không thể chấp nhận anh, cô cũng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không cách nào nói rõ với anh.
Nói với Tô Hằng trẻ rằng ở một không gian khác, anh đã khiến cô tổn thương đến thương tích đầy mình. Chỉ cần cô không bị coi là tinh thần bất bình thường, có lẽ cách này cũng không tệ.
Nhưng đây không phải là lý do cô không thể thích Tô Hằng trẻ, chủ yếu là vì cô còn tình cảm với người kia.
Mặc dù cô vô cùng không muốn thừa nhận chuyện này.
Trong hồi ức người kia cho cô, chỉ có một số ít khoảnh khắc là ngọt ngào, lý trí cô rất muốn quên nhưng cô lại không thể quên được. Giống như bệnh ung thư vậy, dù tế bào ung thư đã bị cắt bỏ, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó nó sẽ ngóc đầu quay lại ở một chỗ nào đó trong cơ thể.
Tô Hằng già vẫn luôn ở đó, bất kể hắn có dùng linh hồn đi theo cô hay không, thì vấn đề cũng chỉ xuất hiện trên người cô. Cô vẫn chưa bình phục, cô chỉ có ý định chung sống hòa bình với với đoạn ký ức đau khổ, pha chút tươi đẹp kia.
Có thể cô sẽ bình an sống hết một đời, hoặc là một ngày nào đó cô không thể khống chế, để tế bào ung thư lại lặng lẽ sinh trưởng trở lại.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, cô cũng phải học cách chấp nhận sự thật.
Yêu một người không nên yêu, thật ra còn khó khăn hơn chết đi. Nó sẽ từ từ tước đoạt ý chí của cô, ăn mòn linh hồn của cô, cho đến một ngày cô không còn nhớ nữa thì mới có thể chấm dứt.
Chỉ là khi nào ngày đó mới tới? Cô cũng không rõ, nếu có thể, cô cũng không muốn bị coi thường như vậy.
Bởi vì nguyên nhân này, Hạ Trừng không muốn mình cũng trở thành bệnh của Tô Hằng trẻ. Cô không tốt như vậy, tuổi cũng không trẻ, cũng không xinh đẹp bao nhiêu, bên ngoài có rất nhiều cô gái đáng để anh thích hơn.
Tác giả :
Mộc Tử Linh