Nhân Ngư Tiểu Nam
Chương 7
“Hôm nay em được nghỉ sao?”
“Ưm! Em nói với mama là đi tìm bạn chơi, rồi mới lén chạy tới, anh không biết đâu, lần trước em trộm đến đây, cả đêm không về nhà, ngày hôm sau thật vất vả mới tìm được đường về, vừa về đến nhà đã bị mama mắng. Em nói với papa mama là em đã cứu một con người, thế là dáng vẻ bọn họ cứ như muốn ăn thịt em vậy, sau đó liền quản em rất nghiêm, dù được nghỉ học cũng không cho phép em ra ngoài chơi, phải ở nhà làm việc cùng mama.”
“Vậy hôm nay thì sao?”
“Papa đi họp, mama thì bận dọn dẹp nhà cửa, cho nên không ai trông em, em xin phép đi chơi với bạn, mama chỉ nói phải trở về trước khi trời tối, em trồi lên mặt biển bắt gặp một chiếc thuyền lớn của con người đi về hướng này, cho nên nhớ tới lời hẹn của anh, bám vào đáy thuyền tới đây, bất quá vừa rồi thật sự không dám tới gần, anh thay đổi thật nhiều a.”
Tiểu Nam vẩy vẩy lớp bọt nước trên cái đuôi, chống cằm lên một tảng đá hỏi Hải Thiên Lam.
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
Hải Thiên Lam thê lương cười cười, khung cảnh gặp lại kém thật xa so với những gì anh thiết tưởng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Tiểu Nam, những lời Hải Thiên Lam đã chuẩn bị bao lâu sao cũng không tài nào thốt ra được.
“Chỉ là muốn gặp em một chút…”
“Chậc! Nhìn thấy anh còn khỏe như vậy em cũng an tâm, vậy đợi chút nữa em sẽ trở về, nơi này cách nhà của em thật sự rất xa, có lẽ sau này em cũng không thể tới nữa, từ nhà của em bơi đến đây, cái đuôi của em đều mỏi nhừ rồi.
“Như vậy… đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta sao?”
“Ưm! Papa nói người cá cùng người đất liền không thể làm bạn, bọn em không thể rời đại dương quá xa, mà người đất liền xuống đáy biển cũng căn bản không có khả năng sống sót, cho nên hai chúng ta không thể chơi với nhau được. Hơn nữa em cũng không muốn chơi với người lớn.”
“Tại sao?”
“Người lớn chỉ biết dạy bảo em thôi, còn lâu mới chơi với em. Tiểu ca ca biến thành người lớn rồi, thực không còn gì vui nữa.”
“Ưm! Em nói với mama là đi tìm bạn chơi, rồi mới lén chạy tới, anh không biết đâu, lần trước em trộm đến đây, cả đêm không về nhà, ngày hôm sau thật vất vả mới tìm được đường về, vừa về đến nhà đã bị mama mắng. Em nói với papa mama là em đã cứu một con người, thế là dáng vẻ bọn họ cứ như muốn ăn thịt em vậy, sau đó liền quản em rất nghiêm, dù được nghỉ học cũng không cho phép em ra ngoài chơi, phải ở nhà làm việc cùng mama.”
“Vậy hôm nay thì sao?”
“Papa đi họp, mama thì bận dọn dẹp nhà cửa, cho nên không ai trông em, em xin phép đi chơi với bạn, mama chỉ nói phải trở về trước khi trời tối, em trồi lên mặt biển bắt gặp một chiếc thuyền lớn của con người đi về hướng này, cho nên nhớ tới lời hẹn của anh, bám vào đáy thuyền tới đây, bất quá vừa rồi thật sự không dám tới gần, anh thay đổi thật nhiều a.”
Tiểu Nam vẩy vẩy lớp bọt nước trên cái đuôi, chống cằm lên một tảng đá hỏi Hải Thiên Lam.
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
Hải Thiên Lam thê lương cười cười, khung cảnh gặp lại kém thật xa so với những gì anh thiết tưởng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Tiểu Nam, những lời Hải Thiên Lam đã chuẩn bị bao lâu sao cũng không tài nào thốt ra được.
“Chỉ là muốn gặp em một chút…”
“Chậc! Nhìn thấy anh còn khỏe như vậy em cũng an tâm, vậy đợi chút nữa em sẽ trở về, nơi này cách nhà của em thật sự rất xa, có lẽ sau này em cũng không thể tới nữa, từ nhà của em bơi đến đây, cái đuôi của em đều mỏi nhừ rồi.
“Như vậy… đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta sao?”
“Ưm! Papa nói người cá cùng người đất liền không thể làm bạn, bọn em không thể rời đại dương quá xa, mà người đất liền xuống đáy biển cũng căn bản không có khả năng sống sót, cho nên hai chúng ta không thể chơi với nhau được. Hơn nữa em cũng không muốn chơi với người lớn.”
“Tại sao?”
“Người lớn chỉ biết dạy bảo em thôi, còn lâu mới chơi với em. Tiểu ca ca biến thành người lớn rồi, thực không còn gì vui nữa.”
Tác giả :
Đông Trùng