Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
Chương 30
Lý Nam Dịch vốn dĩ là tới quấy rối, bất quá cùng Diệp Bạch ăn nhịp với nhau, lập tức liền ăn ý đến không chịu được. Lý Sùng Duyên muốn tìm Diệp Bạch hảo hảo đàm luận một chút về vấn đề tự tôn của nam nhân, bất quá Lý Nam Dịch ăn vạ ở đây không chịu đi, còn nói muốn ở lại ăn cơm chiều.
Lý Sùng Duyên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em không quay về ăn cơm chiều, mẫu thân khẳng định sẽ lo lắng."
Lý Nam Dịch cười nói: "Em đã nói chuyện với mẹ rồi, nói hôm nay sẽ không quay về."
Lý Sùng Duyên: "...... Vậy anh cho cấp dưới an bài khách sạn cho em."
Lý Nam Dịch nói: "Đại ca anh đừng nhỏ mọn như vậy, sẽ để chị dâu chê cười đó. Bất quá yên tâm đi, em sẽ không quấy rầy thời gian buổi tối của hai người đâu."
Cậu ta nói xong nói với Diệp Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta đi nấu cơm thế nào? Em nói với anh nè, trù nghệ của em thực không tồi đâu."
Diệp Bạch đang cầm một hộp mỗ bổ thận nghiên cứu, nghe nói là thuốc thuần túy từ thiên nhiên, sẽ không có tác dụng phụ. Diệp Bạch không hiểu y thuật, tâm nói nếu hiện tại có mấy sư huynh sư tỷ Vạn Hoa Cốc ở đây, không kéo dài gì đó tuyệt đối không phải là vấn đề nha.
Diệp Bạch nghe được Lý Nam Dịch kêu cậu, liền gật gật đầu, nói: "Bất quá tôi không biết nấu cơm."
Lý Sùng Duyên lập tức nhíu mày, nấu cơm thì hai người phải làm cùng nhau rồi. Bất quá anh còn chưa kịp mở miệng, Lý Nam Dịch liền nói: "Không sao cả đâu, có thể hỗ trợ. Đại ca có thể ăn được cơm anh làm, khẳng định sẽ cao hứng."
Lý Sùng Duyên: "......" Nháy mắt cạn lời.
Diệp Bạch lại gật gật đầu, nói: "Vậy được."
Vì thế hai người liền vào phòng bếp, Lý Sùng Duyên đang định muốn "Tiện đường" đi ngang qua phòng bếp nhìn một cái hay không, liền nhìn thấy Lý Nam Dịch lại đẩy Diệp Bạch đi ra. Trên người Diệp Bạch nhiều thêm một cái tạp dề hồng nhạt lề ren, quả thực......
Nháy mắt hạ gục Lý lão bản.
Lý Sùng Duyên ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định, hiện tại thật muốn đem Lý Nam Dịch vướng bận ném ra ngoài cửa.
Lý Nam Dịch lôi kéo Diệp Bạch tới tú một vòng liền chạy lại, sau đó lúc này mới bắt đầu nấu cơm.
Diệp Bạch trợ thủ, đều là gọt vỏ đồ ăn linh tinh. Tuy rằng cậu không biết nấu cơm, bất quá làm trợ thủ sống vẫn là làm được rất lưu loát, dụng cụ cắt gọt bị cậu dùng vèo vèo vèo vang lên, ngân quang toán loạn hoa cả mắt.
Lý Nam Dịch lấy đồ ăn, cũng không quay đầu lại, nói: "Giúp em đem khoai tây thái sợi đi, bên cạnh có đồ thái sợi, làm cẩn thận một chút."
Diệp Bạch nhìn đồ thái khoai tây bên cạnh, mặt trên thật nhiều lỗ, cầm lấy nghiên cứu một chút lại không biết dùng...... Thật sự là phiền toái.
Lý Nam Dịch lại quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Bạch đã bưng một mâm khoai tây sợi lại đây, cậu ta vừa mới nói xong, tựa hồ còn chưa đến năm giây đâu nhỉ? Lý Nam Dịch sửng sốt, nói: "Đây là khoai tây sợi hay là bún sợi chứ, mỏng như vậy." Xào một cái, phỏng chừng đều sẽ biến thành khoai tây bùn mất......
*Editor: chỗ tuyệt vời của người học kiếm làm gọt thức ăn rất nghệ thuật
Lý Sùng Duyên ở bên ngoài đợi đã lâu, cơm chiều rốt cuộc cũng lên bàn, thật nhiều đồ ăn, hơn phân nửa đều là hải sản, còn có canh, mang theo một cổ hương vị trung dược. Lại cẩn thận nhìn lên, bất luận đồ ăn gì cũng đều kèm một chút màu xanh biếc, tất cả đều bỏ rau hẹ......
Lý lão bản chịu đả kích sâu sắc......
Ăn cơm chiều xong, Lý Nam Dịch còn coi như là có nhãn lực, liền chuẩn bị rời đi, nói: "Tiểu Bạch, em nhận một bộ phim, cảm giác có một vai phụ rất thích hợp với anh, em giới thiệu anh với đạo diễn một chút thì sao?"
Lý Sùng Duyên nói: "Diệp Bạch thông cáo đã đầy rồi."
Diệp Bạch ngây ngốc, tâm nói như thế nào mình lại không biết thông cáo đầy chứ.
Lý Nam Dịch cười, nói: "Cũng đúng, đại ca khẳng định đã an bài cho chị dâu một vai diễn nam rồi, vậy quên đi."
Diệp Bạch đưa Lý Nam Dịch ra biệt thự, Tiểu Cáp ở địa phương rất xa nhìn bọn họ, tựa hồ đặc biệt luyến tiếc Lý Nam Dịch, hôm nay Lý Nam Dịch tới nó liền miễn gặp phải độc thủ một ngày.
Bảo tiêu mở cửa xe cho Lý Nam Dịch, mời cậu ta đi lên, Lý Nam Dịch bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Bạch anh đơn thuần như vậy, em còn tưởng rằng anh sẽ bị đại ca của em ăn gắt gao cơ. Bất quá xem ra, là đại ca của em bị anh ăn gắt gao nhỉ."
Diệp Bạch có chút mơ hồ, không biết có ý tứ gì.
Lý Nam Dịch cười đặc biệt có thâm ý, nói: "Anh ấy còn không đủ tinh lực đi ra ngoài vụng trộm mà."
Lý Sùng Duyên đen mặt đem người oanh đi.
Diệp Bạch nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mắt phượng mị mị.
Lý Sùng Duyên nhìn lên, liền nói: "Em đừng nghe nó nói hươu nói vượn, nó từ nhỏ đã không biết lựa lời như vậy rồi, chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi."
Diệp Bạch có lệ gật gật đầu, liền trở về phòng ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhất định phải đem lại ép khô Lý Sùng Duyên chút, miễn cho anh đi ra ngoài vụng trộm.
Kết quả là, ngày hôm sau, Lý lão bản cảm giác sâu sắc đêm qua ăn những cái gì mà hải sản rau hẹ cùng canh dược thiện hoàn toàn là không đủ dùng a.
Diệp Bạch tinh thần cực tốt, nhìn quầng thâm mắt dưới đáy mắt Lý Sùng Duyên, có chút lương tâm bất an, tâm nói sẽ không thật sự tinh tẫn mà chết đâu nhỉ? Ngày hôm qua lúc cậu xoát Weibo, liền thấy được một đống lung tung rối loạn, đưa tin về phương diện này đâu.
Diệp Bạch lo lắng nhìn Lý Sùng Duyên, lòng tự trọng của Lý Sùng Duyên lại vỡ thành cặn bã. Còn tiếp tục như vậy nữa, Lý lão bản phỏng chừng liền thật muốn bắt đầu hoài nghi vấn đề năng lực của mình rồi.
Diệp Bạch ăn xong bữa sáng, nhìn nhìn thời gian, phỏng chừng hiện tại trở về đoàn phim thì thật sự còn quá sớm. Cậu thu dọn đồ đạc, chờ trợ lý Vu Đồng lái xe tới đón cậu.
Diệp Bạch nói: "Hôm nay Vu Đồng tới đón em đi đoàn phim, anh hảo hảo nghỉ ngơi đi, không phải buổi sáng không có việc gì sao."
Lý Sùng Duyên không lay chuyển được cậu liền đồng ý, nói: "Đến căn cứ thì gọi điện thoại cho anh."
Diệp Bạch nói: "Được."
Lý Sùng Duyên có chút buồn ngủ, đi quầy bar nhỏ pha một ly cà phê. Diệp Bạch liền một mình chỉnh lý ba lô game giả thuyết.
Ngày hôm qua Lý Nam Dịch hỏi cậu, hai người bọn họ đều đã xác định quan hệ, có nhẫn gì đó không. Diệp Bạch lúc này mới nhớ tới, tựa hồ hẳn là phải đưa thứ gì đó, xem như "tín vật đính ước" nhỉ?
Diệp Bạch lục tung, đem ba lô trò chơi của cậu lật tung đến tận trời, đồ vật thượng vàng hạ cám nhưng thật ra cũng không ít, thật nhiều đồ chơi áp đáy hòm. Cư nhiên còn có hồ lô đường của Đản Xoa thúc thúc* cùng một ít thuốc viên thêm thuộc tính nhỏ nữa. Bất quá Diệp Bạch trước nay đều không ăn qua cái này, cho nên đối với thêm thuộc tính cái gì không quá hiểu biết.
*Đản Xoa thúc thúc: NPC của trò chơi, bán kẹo hồ lô
Cuối cùng Diệp Bạch cũng không tìm được cái gì tốt cả, nhìn đến chiếc nhẫn trên trang bị của mình, cảm thấy còn xem như thích hợp, liền lấy xuống.
Làm boss thay thế bổ sung của trò chơi, trang bị trên người Diệp Bạch đó là tốt đến không thể tốt hơn, đối với người chơi mà nói đó chính là nghịch thiên, bằng không cũng không cần N người cùng nhau đẩy BOSS cả. Chiếc nhẫn này của Diệp Bạch vẻ ngoài phi thường đại khí, mặt trên được khảm một viên đá quý màu vàng, đơn giản lại có khí phách.
Lý Sùng Duyên pha cà phê trở về, liền nhìn thấy Diệp Bạch một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình. Diệp Bạch đi tới, liền đem nhẫn nhét ở trong lòng bàn tay Lý Sùng Duyên, nói: "Tặng cho anh."
Lý Sùng Duyên sửng sốt, anh không có kinh nghiệm kết giao với người khác, tuy rằng muốn làm tình nhân săn sóc, bất quá có rất nhiều việc đều không thể nhớ được. Lý lão bản đương nhiên sẽ không keo kiệt tiền mua đồ cho Diệp Bạch, càng đã nghĩ kỹ tính toán lâu dài, đầu tư cho Diệp Bạch, muốn phủng hồng cậu.
Lý Sùng Duyên nhìn nhẫn trong lòng bàn tay, ảo não nghĩ, bản thân cư nhiên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
"Không cho mang lên cho anh sao?" Lý Sùng Duyên nói.
Diệp Bạch mang lên trên tay cho anh, nói: "Còn rất thích hợp. Anh mang rất đẹp." Ngày thường mình mang trang bị, tất cả đều không biểu hiện ra ngoài, cũng nhìn không ra bộ dáng. Bất quá đồ vật từ Đại Tàng Kiếm Sơn Trang mà ra, tự nhiên đều là bảo vật.
Diệp Bạch đem Lý lão bản cảm động mơ màng hồ đồ, sau đó liền vô cùng cao hứng rời đi.
Đoàn phim đang ở giai đoạn kết thúc, giai đoạn trước thuận lợi, hiện tại cũng không quá bận rộn. Giữa trưa ăn cơm, tiểu trợ lý Vu Đồng liền lấy di động mới mua ra xem, nói: "Gần đây thật là nhiều tin tức của Diệp ca. Di, đây là tin tức về Lý tiên sinh nè."
Cô vừa nói, Diệp Bạch cùng Phương Cảnh Thường đều tò mò ngẩng đầu. Lý Sùng Duyên hầu như mỗi ngày đều được lên báo, dù sao mỗi nhất cử nhất động của Thái Tử gia Lý gia đều rất thu hút chú ý, bất quá nghe khẩu khí của Vu Đồng, không giống như những tin tức hợp tác ngày thường khác. Tạp chí bát quái không có chánh chủ cho phép, cũng không dám đăng tin tức của Lý Sùng Duyên.
"Lý tiên sinh đeo nhẫn." Vu Đồng tiến đến bên người Diệp Bạch, nói: "Diệp ca, nhẫn Lý tiên sinh tặng cho anh đâu? Mau cho bọn em nhìn một cái đi. Có phải là một đôi không, cùng cái này giống nhau?"
Diệp Bạch kỳ quái nói: "Rõ ràng là anh đưa cho anh ấy mà."
Vu Đồng mở to hai mắt, nói: "Thì ra là Diệp ca đưa cho Lý tiên sinh. Ông trời ơi, nhẫn này có bao nhiêu quý giá vậy."
Trên Weibo đều là xoát tin tức này, Lý Sùng Duyên đeo nhẫn, này cũng không phải là chuyện nhỏ. Thật nhiều người đều muốn biết đối tượng kết giao của Lý lão bản là ai. Đủ loại suy đoán, có người còn nói khẳng định là Trịnh Huyên Linh. Bọn họ cũng không biết hiện tại tình cảnh của Trịnh Huyên Linh có bao nhiêu thảm.
Suy đoán một vòng, cũng không ai tìm ra chánh chủ. Kế tiếp liền có người đem ảnh chụp riêng nhẫn ra, phóng đại làm giám định. Lần này mới thật sự là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chiếc nhẫn này là hàng thật giá thật giá trị liên thành, cũng không phải chỉ đơn giản là 400 600 triệu năm mới ra được một khối đâu, căn bản là từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua đá quý hoàn mỹ như vậy.
Phương Cảnh Thường trêu ghẹo nói: "Khẳng định là bảo vật gia truyền."
Lý Sùng Duyên cũng không nghĩ tới nhẫn Diệp Bạch đưa cho anh lại quý như vậy, anh là người đã gặp qua nhiều thứ tốt, nhưng cũng xác thật bị chấn kinh rồi.
Tất cả mọi người chỉ biết là giá trị liên thành, ngay cả Diệp Bạch cũng không dự đoán được, chiếc nhẫn này đeo ở trên người một người bình thường còn có công năng gia tăng thuộc tính.
Lý Sùng Duyên bận cả một ngày, cảm giác bản thân hôm nay cư nhiên một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần đặc biệt tốt. Chẳng lẽ thật sự là do công lao của những thứ "Đồ bổ"ngày hôm qua? Lý lão bản đương nhiên là sẽ không thừa nhận.
Thứ sáu Diệp Bạch từ đoàn phim trở về, phát hiện Lý Sùng Duyên có chút bất đồng, cụ thể cũng nói không nên lời là vì sao. Bất quá buổi tối Diệp Bạch cuối cùng cũng minh bạch, Lý Sùng Duyên có phải là bổ thận bổ quá rồi không? Như thế nào lại giống như tiêm máu gà vậy......
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển.
Diệp Bạch hữu khí vô lực ghé vào trên giường, không còn nhúc nhích.
Lý Sùng Duyên nói: "Tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp."
Diệp Bạch cơ hồ là môi cũng bất động, nói: "Mệt, đừng có động."
Lý Sùng Duyên khó được thấy dáng vẻ này của Diệp Bạch, đành phải ôm cậu đi phòng tắm tắm rửa. Kết quả không khống chế tốt, Diệp Bạch đáng thương ở trong phòng tắm lại bị lăn lộn một lần nữa.
Diệp Bạch mơ mơ màng màng muốn ngủ, nằm mỡ cũng đang suy nghĩ, thì ra bổ thận dùng tốt như vậy.
*Editor: Hơ, có nên nói câu đáng đời không nhỉ?
Lý Sùng Duyên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em không quay về ăn cơm chiều, mẫu thân khẳng định sẽ lo lắng."
Lý Nam Dịch cười nói: "Em đã nói chuyện với mẹ rồi, nói hôm nay sẽ không quay về."
Lý Sùng Duyên: "...... Vậy anh cho cấp dưới an bài khách sạn cho em."
Lý Nam Dịch nói: "Đại ca anh đừng nhỏ mọn như vậy, sẽ để chị dâu chê cười đó. Bất quá yên tâm đi, em sẽ không quấy rầy thời gian buổi tối của hai người đâu."
Cậu ta nói xong nói với Diệp Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta đi nấu cơm thế nào? Em nói với anh nè, trù nghệ của em thực không tồi đâu."
Diệp Bạch đang cầm một hộp mỗ bổ thận nghiên cứu, nghe nói là thuốc thuần túy từ thiên nhiên, sẽ không có tác dụng phụ. Diệp Bạch không hiểu y thuật, tâm nói nếu hiện tại có mấy sư huynh sư tỷ Vạn Hoa Cốc ở đây, không kéo dài gì đó tuyệt đối không phải là vấn đề nha.
Diệp Bạch nghe được Lý Nam Dịch kêu cậu, liền gật gật đầu, nói: "Bất quá tôi không biết nấu cơm."
Lý Sùng Duyên lập tức nhíu mày, nấu cơm thì hai người phải làm cùng nhau rồi. Bất quá anh còn chưa kịp mở miệng, Lý Nam Dịch liền nói: "Không sao cả đâu, có thể hỗ trợ. Đại ca có thể ăn được cơm anh làm, khẳng định sẽ cao hứng."
Lý Sùng Duyên: "......" Nháy mắt cạn lời.
Diệp Bạch lại gật gật đầu, nói: "Vậy được."
Vì thế hai người liền vào phòng bếp, Lý Sùng Duyên đang định muốn "Tiện đường" đi ngang qua phòng bếp nhìn một cái hay không, liền nhìn thấy Lý Nam Dịch lại đẩy Diệp Bạch đi ra. Trên người Diệp Bạch nhiều thêm một cái tạp dề hồng nhạt lề ren, quả thực......
Nháy mắt hạ gục Lý lão bản.
Lý Sùng Duyên ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định, hiện tại thật muốn đem Lý Nam Dịch vướng bận ném ra ngoài cửa.
Lý Nam Dịch lôi kéo Diệp Bạch tới tú một vòng liền chạy lại, sau đó lúc này mới bắt đầu nấu cơm.
Diệp Bạch trợ thủ, đều là gọt vỏ đồ ăn linh tinh. Tuy rằng cậu không biết nấu cơm, bất quá làm trợ thủ sống vẫn là làm được rất lưu loát, dụng cụ cắt gọt bị cậu dùng vèo vèo vèo vang lên, ngân quang toán loạn hoa cả mắt.
Lý Nam Dịch lấy đồ ăn, cũng không quay đầu lại, nói: "Giúp em đem khoai tây thái sợi đi, bên cạnh có đồ thái sợi, làm cẩn thận một chút."
Diệp Bạch nhìn đồ thái khoai tây bên cạnh, mặt trên thật nhiều lỗ, cầm lấy nghiên cứu một chút lại không biết dùng...... Thật sự là phiền toái.
Lý Nam Dịch lại quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Bạch đã bưng một mâm khoai tây sợi lại đây, cậu ta vừa mới nói xong, tựa hồ còn chưa đến năm giây đâu nhỉ? Lý Nam Dịch sửng sốt, nói: "Đây là khoai tây sợi hay là bún sợi chứ, mỏng như vậy." Xào một cái, phỏng chừng đều sẽ biến thành khoai tây bùn mất......
*Editor: chỗ tuyệt vời của người học kiếm làm gọt thức ăn rất nghệ thuật
Lý Sùng Duyên ở bên ngoài đợi đã lâu, cơm chiều rốt cuộc cũng lên bàn, thật nhiều đồ ăn, hơn phân nửa đều là hải sản, còn có canh, mang theo một cổ hương vị trung dược. Lại cẩn thận nhìn lên, bất luận đồ ăn gì cũng đều kèm một chút màu xanh biếc, tất cả đều bỏ rau hẹ......
Lý lão bản chịu đả kích sâu sắc......
Ăn cơm chiều xong, Lý Nam Dịch còn coi như là có nhãn lực, liền chuẩn bị rời đi, nói: "Tiểu Bạch, em nhận một bộ phim, cảm giác có một vai phụ rất thích hợp với anh, em giới thiệu anh với đạo diễn một chút thì sao?"
Lý Sùng Duyên nói: "Diệp Bạch thông cáo đã đầy rồi."
Diệp Bạch ngây ngốc, tâm nói như thế nào mình lại không biết thông cáo đầy chứ.
Lý Nam Dịch cười, nói: "Cũng đúng, đại ca khẳng định đã an bài cho chị dâu một vai diễn nam rồi, vậy quên đi."
Diệp Bạch đưa Lý Nam Dịch ra biệt thự, Tiểu Cáp ở địa phương rất xa nhìn bọn họ, tựa hồ đặc biệt luyến tiếc Lý Nam Dịch, hôm nay Lý Nam Dịch tới nó liền miễn gặp phải độc thủ một ngày.
Bảo tiêu mở cửa xe cho Lý Nam Dịch, mời cậu ta đi lên, Lý Nam Dịch bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Bạch anh đơn thuần như vậy, em còn tưởng rằng anh sẽ bị đại ca của em ăn gắt gao cơ. Bất quá xem ra, là đại ca của em bị anh ăn gắt gao nhỉ."
Diệp Bạch có chút mơ hồ, không biết có ý tứ gì.
Lý Nam Dịch cười đặc biệt có thâm ý, nói: "Anh ấy còn không đủ tinh lực đi ra ngoài vụng trộm mà."
Lý Sùng Duyên đen mặt đem người oanh đi.
Diệp Bạch nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mắt phượng mị mị.
Lý Sùng Duyên nhìn lên, liền nói: "Em đừng nghe nó nói hươu nói vượn, nó từ nhỏ đã không biết lựa lời như vậy rồi, chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi."
Diệp Bạch có lệ gật gật đầu, liền trở về phòng ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhất định phải đem lại ép khô Lý Sùng Duyên chút, miễn cho anh đi ra ngoài vụng trộm.
Kết quả là, ngày hôm sau, Lý lão bản cảm giác sâu sắc đêm qua ăn những cái gì mà hải sản rau hẹ cùng canh dược thiện hoàn toàn là không đủ dùng a.
Diệp Bạch tinh thần cực tốt, nhìn quầng thâm mắt dưới đáy mắt Lý Sùng Duyên, có chút lương tâm bất an, tâm nói sẽ không thật sự tinh tẫn mà chết đâu nhỉ? Ngày hôm qua lúc cậu xoát Weibo, liền thấy được một đống lung tung rối loạn, đưa tin về phương diện này đâu.
Diệp Bạch lo lắng nhìn Lý Sùng Duyên, lòng tự trọng của Lý Sùng Duyên lại vỡ thành cặn bã. Còn tiếp tục như vậy nữa, Lý lão bản phỏng chừng liền thật muốn bắt đầu hoài nghi vấn đề năng lực của mình rồi.
Diệp Bạch ăn xong bữa sáng, nhìn nhìn thời gian, phỏng chừng hiện tại trở về đoàn phim thì thật sự còn quá sớm. Cậu thu dọn đồ đạc, chờ trợ lý Vu Đồng lái xe tới đón cậu.
Diệp Bạch nói: "Hôm nay Vu Đồng tới đón em đi đoàn phim, anh hảo hảo nghỉ ngơi đi, không phải buổi sáng không có việc gì sao."
Lý Sùng Duyên không lay chuyển được cậu liền đồng ý, nói: "Đến căn cứ thì gọi điện thoại cho anh."
Diệp Bạch nói: "Được."
Lý Sùng Duyên có chút buồn ngủ, đi quầy bar nhỏ pha một ly cà phê. Diệp Bạch liền một mình chỉnh lý ba lô game giả thuyết.
Ngày hôm qua Lý Nam Dịch hỏi cậu, hai người bọn họ đều đã xác định quan hệ, có nhẫn gì đó không. Diệp Bạch lúc này mới nhớ tới, tựa hồ hẳn là phải đưa thứ gì đó, xem như "tín vật đính ước" nhỉ?
Diệp Bạch lục tung, đem ba lô trò chơi của cậu lật tung đến tận trời, đồ vật thượng vàng hạ cám nhưng thật ra cũng không ít, thật nhiều đồ chơi áp đáy hòm. Cư nhiên còn có hồ lô đường của Đản Xoa thúc thúc* cùng một ít thuốc viên thêm thuộc tính nhỏ nữa. Bất quá Diệp Bạch trước nay đều không ăn qua cái này, cho nên đối với thêm thuộc tính cái gì không quá hiểu biết.
*Đản Xoa thúc thúc: NPC của trò chơi, bán kẹo hồ lô
Cuối cùng Diệp Bạch cũng không tìm được cái gì tốt cả, nhìn đến chiếc nhẫn trên trang bị của mình, cảm thấy còn xem như thích hợp, liền lấy xuống.
Làm boss thay thế bổ sung của trò chơi, trang bị trên người Diệp Bạch đó là tốt đến không thể tốt hơn, đối với người chơi mà nói đó chính là nghịch thiên, bằng không cũng không cần N người cùng nhau đẩy BOSS cả. Chiếc nhẫn này của Diệp Bạch vẻ ngoài phi thường đại khí, mặt trên được khảm một viên đá quý màu vàng, đơn giản lại có khí phách.
Lý Sùng Duyên pha cà phê trở về, liền nhìn thấy Diệp Bạch một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình. Diệp Bạch đi tới, liền đem nhẫn nhét ở trong lòng bàn tay Lý Sùng Duyên, nói: "Tặng cho anh."
Lý Sùng Duyên sửng sốt, anh không có kinh nghiệm kết giao với người khác, tuy rằng muốn làm tình nhân săn sóc, bất quá có rất nhiều việc đều không thể nhớ được. Lý lão bản đương nhiên sẽ không keo kiệt tiền mua đồ cho Diệp Bạch, càng đã nghĩ kỹ tính toán lâu dài, đầu tư cho Diệp Bạch, muốn phủng hồng cậu.
Lý Sùng Duyên nhìn nhẫn trong lòng bàn tay, ảo não nghĩ, bản thân cư nhiên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
"Không cho mang lên cho anh sao?" Lý Sùng Duyên nói.
Diệp Bạch mang lên trên tay cho anh, nói: "Còn rất thích hợp. Anh mang rất đẹp." Ngày thường mình mang trang bị, tất cả đều không biểu hiện ra ngoài, cũng nhìn không ra bộ dáng. Bất quá đồ vật từ Đại Tàng Kiếm Sơn Trang mà ra, tự nhiên đều là bảo vật.
Diệp Bạch đem Lý lão bản cảm động mơ màng hồ đồ, sau đó liền vô cùng cao hứng rời đi.
Đoàn phim đang ở giai đoạn kết thúc, giai đoạn trước thuận lợi, hiện tại cũng không quá bận rộn. Giữa trưa ăn cơm, tiểu trợ lý Vu Đồng liền lấy di động mới mua ra xem, nói: "Gần đây thật là nhiều tin tức của Diệp ca. Di, đây là tin tức về Lý tiên sinh nè."
Cô vừa nói, Diệp Bạch cùng Phương Cảnh Thường đều tò mò ngẩng đầu. Lý Sùng Duyên hầu như mỗi ngày đều được lên báo, dù sao mỗi nhất cử nhất động của Thái Tử gia Lý gia đều rất thu hút chú ý, bất quá nghe khẩu khí của Vu Đồng, không giống như những tin tức hợp tác ngày thường khác. Tạp chí bát quái không có chánh chủ cho phép, cũng không dám đăng tin tức của Lý Sùng Duyên.
"Lý tiên sinh đeo nhẫn." Vu Đồng tiến đến bên người Diệp Bạch, nói: "Diệp ca, nhẫn Lý tiên sinh tặng cho anh đâu? Mau cho bọn em nhìn một cái đi. Có phải là một đôi không, cùng cái này giống nhau?"
Diệp Bạch kỳ quái nói: "Rõ ràng là anh đưa cho anh ấy mà."
Vu Đồng mở to hai mắt, nói: "Thì ra là Diệp ca đưa cho Lý tiên sinh. Ông trời ơi, nhẫn này có bao nhiêu quý giá vậy."
Trên Weibo đều là xoát tin tức này, Lý Sùng Duyên đeo nhẫn, này cũng không phải là chuyện nhỏ. Thật nhiều người đều muốn biết đối tượng kết giao của Lý lão bản là ai. Đủ loại suy đoán, có người còn nói khẳng định là Trịnh Huyên Linh. Bọn họ cũng không biết hiện tại tình cảnh của Trịnh Huyên Linh có bao nhiêu thảm.
Suy đoán một vòng, cũng không ai tìm ra chánh chủ. Kế tiếp liền có người đem ảnh chụp riêng nhẫn ra, phóng đại làm giám định. Lần này mới thật sự là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chiếc nhẫn này là hàng thật giá thật giá trị liên thành, cũng không phải chỉ đơn giản là 400 600 triệu năm mới ra được một khối đâu, căn bản là từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua đá quý hoàn mỹ như vậy.
Phương Cảnh Thường trêu ghẹo nói: "Khẳng định là bảo vật gia truyền."
Lý Sùng Duyên cũng không nghĩ tới nhẫn Diệp Bạch đưa cho anh lại quý như vậy, anh là người đã gặp qua nhiều thứ tốt, nhưng cũng xác thật bị chấn kinh rồi.
Tất cả mọi người chỉ biết là giá trị liên thành, ngay cả Diệp Bạch cũng không dự đoán được, chiếc nhẫn này đeo ở trên người một người bình thường còn có công năng gia tăng thuộc tính.
Lý Sùng Duyên bận cả một ngày, cảm giác bản thân hôm nay cư nhiên một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần đặc biệt tốt. Chẳng lẽ thật sự là do công lao của những thứ "Đồ bổ"ngày hôm qua? Lý lão bản đương nhiên là sẽ không thừa nhận.
Thứ sáu Diệp Bạch từ đoàn phim trở về, phát hiện Lý Sùng Duyên có chút bất đồng, cụ thể cũng nói không nên lời là vì sao. Bất quá buổi tối Diệp Bạch cuối cùng cũng minh bạch, Lý Sùng Duyên có phải là bổ thận bổ quá rồi không? Như thế nào lại giống như tiêm máu gà vậy......
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển.
Diệp Bạch hữu khí vô lực ghé vào trên giường, không còn nhúc nhích.
Lý Sùng Duyên nói: "Tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp."
Diệp Bạch cơ hồ là môi cũng bất động, nói: "Mệt, đừng có động."
Lý Sùng Duyên khó được thấy dáng vẻ này của Diệp Bạch, đành phải ôm cậu đi phòng tắm tắm rửa. Kết quả không khống chế tốt, Diệp Bạch đáng thương ở trong phòng tắm lại bị lăn lộn một lần nữa.
Diệp Bạch mơ mơ màng màng muốn ngủ, nằm mỡ cũng đang suy nghĩ, thì ra bổ thận dùng tốt như vậy.
*Editor: Hơ, có nên nói câu đáng đời không nhỉ?
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi