Nhân Gian Kỳ Mộng
Chương 5: Công chúa hòa thân
Dạ yến rồi cũng tàn. Nàng ngồi giữa điện, ngơ ngác. Tiểu Hoa bụm miệng, cố gắng không khóc. Lãnh Song Kỳ hai mắt đỏ ngầu, từng giọt máu từ tay nhỏ giọt, rơi xuống nền ngọc, vỡ tan như những bông hoa đỏ rực.
“Công chúa, để em đi tìm Vương cô nương, chắc chắn nàng ấy sẽ có cách, chắc chắn…” Tiểu Hoa nghẹn ngào, nắm chặt tay nàng.
“Không cần đâu.”
Nàng vịn vào Tiểu Hoa, từ từ đứng dậy. Nhìn sang đệ đệ, nàng khẽ nói.
“ Tiểu Kỳ, đệ về cung đi. Ta không sao đâu.”
Rồi dựa vào Tiểu Hoa, nàng chậm rãi, bước từng bước về Ngọc Phượng cung.
Đêm ấy thật dài.
Ngồi tựa cửa, Vân Nhạc thất thần nhìn ánh trăng đang chiếu xuống, soi long lanh từng mặt lá, lấp lánh như ngọc. Những bông tuyết trắng xóa rơi xuống, tựa như đang xoay tròn, tung bay như đang múa vậy.
Nàng biết, là người của hoàng tộc thì phải biết cách chấp nhận mọi chuyện được sắp đặt, vì thân bất do kỷ.
Nàng cũng biết, nếu phải lựa chọn giữa nàng và sự yên bình của nhân dân, chắc chắn nàng sẽ không được chọn.
Hiên ca ca ghét nàng, nàng cũng biết.
Tất cả là lỗi của nàng. Làm loạn là do nàng, trốn khỏi cung là do nàng, làm liên lụy Tiểu Kỳ cũng là nàng.
Nàng biết ông ngoại đau lòng nàng, nàng biết có cả một gia tộc sẵn sàng hy sinh vì nàng.
Nàng hiểu hết.
Chỉ là vì nàng quá cố chấp, vì nàng quá ngang bướng, vì nàng quá mức vô tâm.
Công chúa hòa thân. Âu Dương Cảnh Thụy. Từng từ, từng chữ lướt qua tâm trí nàng. Nàng không thể tùy ý nghịch ngợm nữa, nàng cũng không thể vô tư chơi đùa nữa.
Nàng liên lụy mọi người quá đủ rồi. Mọi chuyện, nàng sẽ tự gánh chịu một mình.
Cảnh Long điện,
Vương thừa tướng cúi đầu, không nhìn người đang u buồn trước long án kia.
“Thừa tướng, khanh thực sự muốn từ quan?”
“Bẩm hoàng thượng, thần đã già, tuổi cao sức yếu, không đủ khả năng đảm nhiệm trọng trách lớn lao. Ngoài kia đang có hàng ngàn nhân tài trẻ tuổi cần được trọng dụng.”
“Khanh muốn ép trẫm sao?”
“Vi thần không dám. Chỉ là vi thần thấy mình đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi, thần đã già, đã vô dụng rồi.”
“Khanh,..”
“Thần cầu xin hoàng thượng chuẩn tấu.”
“Trẫm biết, khanh không nói ra, nhưng khanh còn giận ta chuyện của Dung nhi, rồi thêm chuyện của Hy nhi,”
“Thần không dám trách móc gì hoàng thượng, Dung nhi là vì sức khỏe yếu nên mới ra đi sớm như vậy, còn Hy nhi..”
“Trẫm…xin lỗi.”
“Hoàng thượng, ngài không hề có lỗi trong chuyện này.”
“Thừa tướng, khanh thực sự muốn bỏ trẫm lại ư?”
“Thần thân là thừa tướng đương triều, lại không thể bảo vệ cháu gái mình. Thần thực sự không xứng đáng.”
“Trẫm, thực sự xin lỗi khanh. Là trẫm vô dụng, là trẫm…”
“Hoàng thượng, người không có lỗi gì cả. Là vua một nước, đôi khi có những chuyện cũng không thể theo như ý nguyện. Thần chỉ mong rằng, hoàng thượng sẽ vẫn anh minh sáng suốt, giữ đất nước phồn vinh thịnh vượng.”
“Thừa tướng…”
“Thần xin cáo lui.”
Tiểu Lục Tử im lặng nhìn long nhan đang sầu não, hắn do dự, toan mở miệng nói lại chợt ngập ngừng.
“Có chuyện gì?”
“Tâu, à không, không có gì.”
“Ngươi học được cách nói dối trẫm từ lúc nào thế?”
“Thần không dám.” Tiểu Lục Tử quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu lên “Chỉ là, chỉ là…”
“Cái gì?”
“Tâu, là tam hoàng tử. Tam hoàng tử đã quỳ ở bên ngoài điện gần hai canh giờ rồi.”
“Nó muốn quỳ thì để nó quỳ. Sao nó có thể vô pháp vô thiên như vậy, lời nói của trẫm là thánh chỉ, muốn thu là thu lại được sao? Huống hồ, là do nó rủ rê Hy nhi trốn ra khỏi cung, mới ép trẫm đến tình thế này.”
“Nhưng, tuyết đang rơi rất nhiều. Nô tài sợ,”
“Mặc kệ nó.”
Bên ngoài Cảnh Long điện, có một bóng người, đang quỳ trước điện. Dường như những bông tuyết trắng xóa kia không làm hắn run rẩy hay lo sợ. Tuyết rơi trắng trời, phủ lên đầu và vai kẻ đó một lớp tuyết lạnh lẽo.
Nô tỳ và binh sĩ canh gác ngoài cửa điện, ai cũng lo lắng cho người đó, nhưng đã khuyên bao nhiêu lần, vẫn chỉ là vô ích.
Kẹtttttt.
Tiếng cửa lớn mở ra, một bóng người cầm ô bước ra, đến bên cạnh hắn.
“Tam hoàng tử, hoàng thượng đang rất tức giận. Người có thể trở về được không, cứ quỳ ở đây chỉ khiến hoàng thượng thêm giận. Huống hồ, chuyện trưởng công chúa đi hòa thân vốn là chuyện vui, ngài phải vui mới phải.”
Tiểu Lục Tử nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng Lãnh Song Kỳ vẫn quỳ, đôi mắt kiên quyết.
“Phụ hoàng, cầu xin người thu hồi thánh chỉ. Cầu xin người đừng để hoàng tỷ làm công chúa hòa thân.”
“Phụ hoàng, cầu xin người.”
“Phụ hoàng,”
Không biết đã quỳ bao lâu, Lãnh Song Kỳ vẫn kiên trì cầu xin. Trận tuyết lớn đầu mùa đang trút xuống nhưng hắn không hề nản lòng. Hai bàn tay nắm chặt, từng giọt máu từ từ nhỏ xuống nền tuyết trắng, đẹp như những bông hoa.
Ở Ngọc Phượng cung, Tiểu Hoa hớt hơ hớt hải chạy vào, thở hồng hộc.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Nhạc đưa mắt nhìn nàng.
“Công chúa, công chúa, tam hoàng tử, ngài ấy, ngài ấy…”
“Tiểu Kỳ làm sao?”
Vân Nhạc đứng bật dậy, vì nàng, Tiểu Kỳ đã phải chịu phạt trượng, cấm túc một năm và chép phạt một ngàn lần. Nàng sẽ không để cho đệ đệ bị tổn thương thêm nữa.
“Tam hoàng tử, ngài ấy, đã quỳ ở ngoài Cảnh Long điện, suốt hai canh giờ rồi vẫn chưa từ bỏ.”
…
“Tiểu Kỳ, đệ trở về đi. Là ta tự nguyện, đệ đừng làm phụ hoàng khó xử.”
“Không, nếu phụ hoàng không thu hồi thánh chỉ, đệ quyết không về.”
“Đệ…, Lãnh Song Kỳ, đệ tưởng thánh chỉ dễ dàng thu lại lắm sao? Đệ nghĩ mọi chuyện chỉ như trò chơi trẻ con thôi sao? Trở về ngay, ta không cần ai khác cầu xin, ta tự nguyện, đệ không hiểu sao, là ta tự nguyện, đệ có tư cách gì mà cầu xin thay ta. Trở về cho ta, ta không cần đến đệ, đệ đi đi, đi ngay đi.”
“Hoàng tỷ,” Lãnh Song Kỳ đau đớn nhìn tỷ tỷ, cuối cùng, hắn im lặng, từ từ đứng dậy. Đặt tay lên vai nàng, đôi mắt của hắn như rớm nước. Hắn cay đắng nói với nàng:
“Tỷ, nếu là tỷ tự nguyện, vậy thì, đệ không quỳ nữa. Chúc mừng tỷ, đã có một hôn sự tốt đẹp.”
“Cảm ơn đệ.” Nàng mỉm cười chua xót.
Ngọc Phượng cung,
“Hoàng thượng giá lâm.”
Buông trâm ngọc trong tay xuống, Vân Nhạc cùng Tiểu Hoa bước ra cửa. Hàn Thiên đế đến gần, nàng cúi đầu phúc thân.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Hy nhi, con…”
“Phụ hoàng, người không cần nói gì cả. Nhi thần hiểu, nhi thần hiểu người yêu thương nhi thần, chỉ là nhi thần không bằng giang sơn kia.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, điềm tĩnh như một mặt nước hồ thu, phẳng lặng.
“Ta..”
“Là nhi thần làm phụ hoàng khó xử, nhi thần xin lỗi.”
“Con…”
“Phụ hoàng, nhi thần đã trưởng thành rồi, nhi thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.” Vân Nhạc cúi đầu, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt vị hoàng đế ngập nước. Nhưng rồi, hắn cũng quay người, phất tay áo rời đi.
…
“Hy nhi, muội không thể đi hòa thân được.” Vương Cẩm Tú kéo tay nàng, khẩn trương.
“Cẩm Tú tỷ, bây giờ muội mới hiểu, là muội tự mình đa tình, là muội cố chấp, là muội không chịu chấp nhận sự thật.”
“Bỏ trốn đi, tỷ mang muội đi trốn. Tỷ chắc chắn, không một ai có thể tìm ra muội.”
“Không cần đâu, bây giờ muội là công chúa hòa thân, muội sẽ ở đây, làm tròn phận sự của mình.”
“Muội không cần phải…”
“Muội phải làm như vậy, Cẩm Tú tỷ, tỷ chăm sóc cho ông ngoại thay muội được không? Rồi cả Tiểu Kỳ và mọi người nữa.”
“Muội không…” Vương Cẩm Tú cau mày lo lắng “ Hoài Văn quốc quá xa, muội lại gả vào hoàng thất, nếu…”
“Tỷ đừng lo.” Vân Nhạc chậm rãi vỗ vỗ tay nàng, “Muội có thể tự lo cho bản thân mình. Tỷ hãy chuyển lời cho ông ngoại và đại bá, đừng lo cho muội. Muội chắc chắn sẽ sống thật tốt. Mọi người đừng lo.”
“Nhưng..”
“Là muội tự nguyện.” Vân Nhạc nhìn nàng, mỉm cười, “Muội sẽ hạnh phúc mà.”
Đêm ấy, trên nền tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc, có ba người cùng thao thức.
Vân Nhạc ngẩn ngơ nhìn trăng, nàng cảm thấy mặt trăng kia cô độc biết bao, ở vị trí cao như vậy, giữa bao nhiêu vì sao nhưng nó thật cô đơn và buồn tủi, không thể tự lựa chọn vị trí, suốt đời chỉ đi từ đông sang tây, hết tròn rồi lại khuyết.
Hạ Phùng Hiên ngồi uống rượu một mình dưới trăng, mỗi một ly là hắn uống thêm bao sầu muộn vào lòng. Hắn không thể hiểu nổi bản thân mình, cũng không thể hiểu nổi trời cao kia.
Ở dịch quán, Âu Dương Cảnh Thụy đang đánh cờ một mình. Ánh trăng lấp lánh soi rõ từng quân cờ đen trắng, soi rõ cả thế cờ đang biến hóa khôn lường.
Mặt trăng kia, ngạo nghễ ở nơi đó, nhìn rõ tất cả, và khinh thường tất cả.
“Công chúa, để em đi tìm Vương cô nương, chắc chắn nàng ấy sẽ có cách, chắc chắn…” Tiểu Hoa nghẹn ngào, nắm chặt tay nàng.
“Không cần đâu.”
Nàng vịn vào Tiểu Hoa, từ từ đứng dậy. Nhìn sang đệ đệ, nàng khẽ nói.
“ Tiểu Kỳ, đệ về cung đi. Ta không sao đâu.”
Rồi dựa vào Tiểu Hoa, nàng chậm rãi, bước từng bước về Ngọc Phượng cung.
Đêm ấy thật dài.
Ngồi tựa cửa, Vân Nhạc thất thần nhìn ánh trăng đang chiếu xuống, soi long lanh từng mặt lá, lấp lánh như ngọc. Những bông tuyết trắng xóa rơi xuống, tựa như đang xoay tròn, tung bay như đang múa vậy.
Nàng biết, là người của hoàng tộc thì phải biết cách chấp nhận mọi chuyện được sắp đặt, vì thân bất do kỷ.
Nàng cũng biết, nếu phải lựa chọn giữa nàng và sự yên bình của nhân dân, chắc chắn nàng sẽ không được chọn.
Hiên ca ca ghét nàng, nàng cũng biết.
Tất cả là lỗi của nàng. Làm loạn là do nàng, trốn khỏi cung là do nàng, làm liên lụy Tiểu Kỳ cũng là nàng.
Nàng biết ông ngoại đau lòng nàng, nàng biết có cả một gia tộc sẵn sàng hy sinh vì nàng.
Nàng hiểu hết.
Chỉ là vì nàng quá cố chấp, vì nàng quá ngang bướng, vì nàng quá mức vô tâm.
Công chúa hòa thân. Âu Dương Cảnh Thụy. Từng từ, từng chữ lướt qua tâm trí nàng. Nàng không thể tùy ý nghịch ngợm nữa, nàng cũng không thể vô tư chơi đùa nữa.
Nàng liên lụy mọi người quá đủ rồi. Mọi chuyện, nàng sẽ tự gánh chịu một mình.
Cảnh Long điện,
Vương thừa tướng cúi đầu, không nhìn người đang u buồn trước long án kia.
“Thừa tướng, khanh thực sự muốn từ quan?”
“Bẩm hoàng thượng, thần đã già, tuổi cao sức yếu, không đủ khả năng đảm nhiệm trọng trách lớn lao. Ngoài kia đang có hàng ngàn nhân tài trẻ tuổi cần được trọng dụng.”
“Khanh muốn ép trẫm sao?”
“Vi thần không dám. Chỉ là vi thần thấy mình đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi, thần đã già, đã vô dụng rồi.”
“Khanh,..”
“Thần cầu xin hoàng thượng chuẩn tấu.”
“Trẫm biết, khanh không nói ra, nhưng khanh còn giận ta chuyện của Dung nhi, rồi thêm chuyện của Hy nhi,”
“Thần không dám trách móc gì hoàng thượng, Dung nhi là vì sức khỏe yếu nên mới ra đi sớm như vậy, còn Hy nhi..”
“Trẫm…xin lỗi.”
“Hoàng thượng, ngài không hề có lỗi trong chuyện này.”
“Thừa tướng, khanh thực sự muốn bỏ trẫm lại ư?”
“Thần thân là thừa tướng đương triều, lại không thể bảo vệ cháu gái mình. Thần thực sự không xứng đáng.”
“Trẫm, thực sự xin lỗi khanh. Là trẫm vô dụng, là trẫm…”
“Hoàng thượng, người không có lỗi gì cả. Là vua một nước, đôi khi có những chuyện cũng không thể theo như ý nguyện. Thần chỉ mong rằng, hoàng thượng sẽ vẫn anh minh sáng suốt, giữ đất nước phồn vinh thịnh vượng.”
“Thừa tướng…”
“Thần xin cáo lui.”
Tiểu Lục Tử im lặng nhìn long nhan đang sầu não, hắn do dự, toan mở miệng nói lại chợt ngập ngừng.
“Có chuyện gì?”
“Tâu, à không, không có gì.”
“Ngươi học được cách nói dối trẫm từ lúc nào thế?”
“Thần không dám.” Tiểu Lục Tử quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu lên “Chỉ là, chỉ là…”
“Cái gì?”
“Tâu, là tam hoàng tử. Tam hoàng tử đã quỳ ở bên ngoài điện gần hai canh giờ rồi.”
“Nó muốn quỳ thì để nó quỳ. Sao nó có thể vô pháp vô thiên như vậy, lời nói của trẫm là thánh chỉ, muốn thu là thu lại được sao? Huống hồ, là do nó rủ rê Hy nhi trốn ra khỏi cung, mới ép trẫm đến tình thế này.”
“Nhưng, tuyết đang rơi rất nhiều. Nô tài sợ,”
“Mặc kệ nó.”
Bên ngoài Cảnh Long điện, có một bóng người, đang quỳ trước điện. Dường như những bông tuyết trắng xóa kia không làm hắn run rẩy hay lo sợ. Tuyết rơi trắng trời, phủ lên đầu và vai kẻ đó một lớp tuyết lạnh lẽo.
Nô tỳ và binh sĩ canh gác ngoài cửa điện, ai cũng lo lắng cho người đó, nhưng đã khuyên bao nhiêu lần, vẫn chỉ là vô ích.
Kẹtttttt.
Tiếng cửa lớn mở ra, một bóng người cầm ô bước ra, đến bên cạnh hắn.
“Tam hoàng tử, hoàng thượng đang rất tức giận. Người có thể trở về được không, cứ quỳ ở đây chỉ khiến hoàng thượng thêm giận. Huống hồ, chuyện trưởng công chúa đi hòa thân vốn là chuyện vui, ngài phải vui mới phải.”
Tiểu Lục Tử nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng Lãnh Song Kỳ vẫn quỳ, đôi mắt kiên quyết.
“Phụ hoàng, cầu xin người thu hồi thánh chỉ. Cầu xin người đừng để hoàng tỷ làm công chúa hòa thân.”
“Phụ hoàng, cầu xin người.”
“Phụ hoàng,”
Không biết đã quỳ bao lâu, Lãnh Song Kỳ vẫn kiên trì cầu xin. Trận tuyết lớn đầu mùa đang trút xuống nhưng hắn không hề nản lòng. Hai bàn tay nắm chặt, từng giọt máu từ từ nhỏ xuống nền tuyết trắng, đẹp như những bông hoa.
Ở Ngọc Phượng cung, Tiểu Hoa hớt hơ hớt hải chạy vào, thở hồng hộc.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Nhạc đưa mắt nhìn nàng.
“Công chúa, công chúa, tam hoàng tử, ngài ấy, ngài ấy…”
“Tiểu Kỳ làm sao?”
Vân Nhạc đứng bật dậy, vì nàng, Tiểu Kỳ đã phải chịu phạt trượng, cấm túc một năm và chép phạt một ngàn lần. Nàng sẽ không để cho đệ đệ bị tổn thương thêm nữa.
“Tam hoàng tử, ngài ấy, đã quỳ ở ngoài Cảnh Long điện, suốt hai canh giờ rồi vẫn chưa từ bỏ.”
…
“Tiểu Kỳ, đệ trở về đi. Là ta tự nguyện, đệ đừng làm phụ hoàng khó xử.”
“Không, nếu phụ hoàng không thu hồi thánh chỉ, đệ quyết không về.”
“Đệ…, Lãnh Song Kỳ, đệ tưởng thánh chỉ dễ dàng thu lại lắm sao? Đệ nghĩ mọi chuyện chỉ như trò chơi trẻ con thôi sao? Trở về ngay, ta không cần ai khác cầu xin, ta tự nguyện, đệ không hiểu sao, là ta tự nguyện, đệ có tư cách gì mà cầu xin thay ta. Trở về cho ta, ta không cần đến đệ, đệ đi đi, đi ngay đi.”
“Hoàng tỷ,” Lãnh Song Kỳ đau đớn nhìn tỷ tỷ, cuối cùng, hắn im lặng, từ từ đứng dậy. Đặt tay lên vai nàng, đôi mắt của hắn như rớm nước. Hắn cay đắng nói với nàng:
“Tỷ, nếu là tỷ tự nguyện, vậy thì, đệ không quỳ nữa. Chúc mừng tỷ, đã có một hôn sự tốt đẹp.”
“Cảm ơn đệ.” Nàng mỉm cười chua xót.
Ngọc Phượng cung,
“Hoàng thượng giá lâm.”
Buông trâm ngọc trong tay xuống, Vân Nhạc cùng Tiểu Hoa bước ra cửa. Hàn Thiên đế đến gần, nàng cúi đầu phúc thân.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Hy nhi, con…”
“Phụ hoàng, người không cần nói gì cả. Nhi thần hiểu, nhi thần hiểu người yêu thương nhi thần, chỉ là nhi thần không bằng giang sơn kia.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, điềm tĩnh như một mặt nước hồ thu, phẳng lặng.
“Ta..”
“Là nhi thần làm phụ hoàng khó xử, nhi thần xin lỗi.”
“Con…”
“Phụ hoàng, nhi thần đã trưởng thành rồi, nhi thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.” Vân Nhạc cúi đầu, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt vị hoàng đế ngập nước. Nhưng rồi, hắn cũng quay người, phất tay áo rời đi.
…
“Hy nhi, muội không thể đi hòa thân được.” Vương Cẩm Tú kéo tay nàng, khẩn trương.
“Cẩm Tú tỷ, bây giờ muội mới hiểu, là muội tự mình đa tình, là muội cố chấp, là muội không chịu chấp nhận sự thật.”
“Bỏ trốn đi, tỷ mang muội đi trốn. Tỷ chắc chắn, không một ai có thể tìm ra muội.”
“Không cần đâu, bây giờ muội là công chúa hòa thân, muội sẽ ở đây, làm tròn phận sự của mình.”
“Muội không cần phải…”
“Muội phải làm như vậy, Cẩm Tú tỷ, tỷ chăm sóc cho ông ngoại thay muội được không? Rồi cả Tiểu Kỳ và mọi người nữa.”
“Muội không…” Vương Cẩm Tú cau mày lo lắng “ Hoài Văn quốc quá xa, muội lại gả vào hoàng thất, nếu…”
“Tỷ đừng lo.” Vân Nhạc chậm rãi vỗ vỗ tay nàng, “Muội có thể tự lo cho bản thân mình. Tỷ hãy chuyển lời cho ông ngoại và đại bá, đừng lo cho muội. Muội chắc chắn sẽ sống thật tốt. Mọi người đừng lo.”
“Nhưng..”
“Là muội tự nguyện.” Vân Nhạc nhìn nàng, mỉm cười, “Muội sẽ hạnh phúc mà.”
Đêm ấy, trên nền tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc, có ba người cùng thao thức.
Vân Nhạc ngẩn ngơ nhìn trăng, nàng cảm thấy mặt trăng kia cô độc biết bao, ở vị trí cao như vậy, giữa bao nhiêu vì sao nhưng nó thật cô đơn và buồn tủi, không thể tự lựa chọn vị trí, suốt đời chỉ đi từ đông sang tây, hết tròn rồi lại khuyết.
Hạ Phùng Hiên ngồi uống rượu một mình dưới trăng, mỗi một ly là hắn uống thêm bao sầu muộn vào lòng. Hắn không thể hiểu nổi bản thân mình, cũng không thể hiểu nổi trời cao kia.
Ở dịch quán, Âu Dương Cảnh Thụy đang đánh cờ một mình. Ánh trăng lấp lánh soi rõ từng quân cờ đen trắng, soi rõ cả thế cờ đang biến hóa khôn lường.
Mặt trăng kia, ngạo nghễ ở nơi đó, nhìn rõ tất cả, và khinh thường tất cả.
Tác giả :
Tịch Dương