Nhân Duyên Tiền Định
Chương 14: Cầu Tam Sinh
Ngày lễ hoa đăng của kiếp trước, thái tử đương triều tư phục du ngoạn, ở một góc dưới chân cầu đột nhiên dừng chân lại.
Mỗi cây cột của cầu đá kia đều treo đầy hoa đăng, ánh sáng ấm áp tỏa ra xung quanh, cũng chiếu rõ cả dáng vẻ của thiếu nữ xinh xắn đang đứng dựa lan can trên cầu, làn da như tuyết trắng, mái tóc đen mượt mà, đôi môi anh đào nho nhỏ, hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt linh động đưa qua, hắn nhìn thấy ánh sáng lưu chuyển trong mắt nàng, vô thức bị thu hút, đến khi hắn phản ứng lại, thiếu nữ đã lẳng lặng nhìn hắn một cái rồi nâng làn váy mà trốn đi, để lại ánh trăng tròn chiếu sáng khắp một vùng đất.
Giây kế tiếp thái tử nhắm mắt, hình bóng của thiếu nữ kia lại hiện lên trước mắt, dường như được vẽ trong mí mắt hắn.
Không quá mấy ngày thái tử liền điều tra rõ được thân phận của thiếu nữ kia, nguyên là nữ nhi của phủ quốc công, thân phận cũng đủ cân xứng, lập tức liền tiến đến điện thỉnh chỉ tứ hôn. Vì vậy mới có những cái kế tiếp đó.
Mà Văn Chiêu không hy vọng những cái kế tiếp đó phát sinh lần nữa.
Ngày hôm đó Văn Đàm, Văn Dậu đều rất hưng phấn, ríu rít nói muốn mua thật nhiều thật nhiều hoa đăng quay về treo trên cửa phòng. Tần Thị đang giúp Văn Đàm chọn y phục, thấy Văn Chiêu tiến vào, vừa đánh giá, thẳng thắn lắc đầu “Chiêu Chiêu con mới ở tuổi này mà mặc xiêm y màu hồng đất làm gì, đi đổi một bộ màu sắc tươi hơn đi.”
Văn Chiêu nghĩ nếu như không thể tránh đi chơi lễ hoa đăng, thì phải biến mình trở nên xấu xí chút, cũng không thể đi đến cây cầu kia, nhất định phải né tránh thái tử.
Nàng khó xử nói “Chiêu Chiêu cảm thấy bộ này rất được, vả lại đổi nữa thì sẽ rất phiền toái.”
Tần Thị giúp Văn Đàm chọn áo ngoài màu anh đào, cùng với áo choàng viền lông màu đỏ thẫm khoác ngoài, lại phân phó Chiết Chi giúp Văn Đàm khoác vào, bản thân đưa Văn Chiêu về phòng nàng, dặn dò nha hoàn đem quần áo mới cuối năm đến.
Tần Thị vừa lấy ra nhìn liền khen, “Váy hoa thạch lưu này Chiêu Chiêu mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, còn có áo ngoài thêu hoa mai, phối với áo choàng này.” Nói xong liền gọi Phù Diêu giúp nàng thay lên.
Trong lòng Văn Chiêu vô cùng sầu não, không biết cự tuyệt thế nào, lý do của bản thân cũng không thể nói cho mẫu thân nghe.
Chỉ đành để mặc Phù Diêu thay lên, lại hỏi “Chiêu Chiêu có thể đem theo mạn che mặt không? Ngoài trời gió lạnh, đem theo để che chắn chút.”
Tần Thị tùy ý gật đầu, “Cô nương mới lớn có đeo hay không cũng đều được, tác dụng chắn gió cũng không được gì.” Nói xong lại thoa chút son môi cho nàng.
“Chiêu Chiêu thường ngày vẫn biết thoa son môi, sao hôm nay lại không thoa lên? Nếu như môi khô thì không tốt rồi……”
Văn Chiêu nói “Để nha hoàn đến làm là được, mẫu thân giúp Chiêu Chiêu phối đồ như thế khiến cho……”
Tần Thị một tay vịn ót nàng, tay còn lại cẩn thận thoa son lên môi nàng, sau đó lại nói “Ta là mẫu thân con, ta làm là được.” Cư nhiên là có chút giận thật, hình như không chỉ nói chuyện này.
Sau đó lại để cho Phù Diêu giúp nàng búi tóc Đọa Mã, cẩn thận chọn vài cây trâm đẹp.
Đến khi lần nữa Văn Chiêu bước ra khỏi phòng đã xinh đẹp đến độ không gì sánh được, người đẹp vì lụa, trông nàng đẹp hơn lúc nãy nhiều.
Văn Đàm đã sửa soạn xong, sinh động như một ngọn lửa, nhìn thấy Văn Chiêu lập tức nhảy lên vỗ tay nói “Nhị tỉ tỉ thật xinh đẹp! Nhị tỉ tỉ thật xinh đẹp!”
Văn Dậu cũng thay xong đồ, nha hoàn đang giúp cậu khoác áo choàng, cậu bé nhìn thấy Văn Chiêu cũng nhảy cẩng lên học theo Văn Đàm hô, khiến cho nha hoàn kia nửa ngày vẫn chưa cột xong dây áo, vẫn là Tần Thị gọi cậu một tiếng mới ngừng được.
Tần Thị đứng bên xe ngựa nhìn con trai con gái từng người từng người lên xe ngựa, hài lòng nhìn họ cười.
Tam ca và Nhị ca ngồi ở một cổ xe ngựa khác, cha vẫn bận chuyện ở Quốc Tử Giám nên chưa về.
Văn Đàm và Văn Dậu, hai tiểu gia hỏa trên đường đi ríu ríu rít rít, muốn giành nhau viết thơ Tết Nguyên Tiêu, náo náo nhiệt nhiệt. Văn Chiêu bị lây nhiễm trở nên vui vẻ hơn, dường như chuyện ưu tư trong lòng cũng vơi đi một chút.
Xe ngựa dừng ở hẻm Thanh Y, Tam ca đến trước xe ngựa, dìu mẫu thân và đệ đệ muội muội.
Văn Chiêu trước khi cùng mẫu thân xuống xe ngựa đã đeo xong mạn che mặt, lúc này vừa xuống xe ngựa liền cảm nhận được một trận gió lạnh đem mạn che mặt của hai người thổi lên, nhưng đưa mắt nhìn thấy hẻm Thanh Y nhà nhà đốt đèn, vẻ náo nhiệt khắp nơi, nên cũng không thấy lạnh.
Hoa đăng của Tết Nguyên Tiêu so với lúc Thất Tịch phồn hoa hơn nhiều lần. Thời điểm Thất Tịch chỉ là thương nhân trong dân gian làm lễ hoa đăng nhỏ, còn Nguyên Tiêu là do triều đình tổ chức, dọc đường toàn là đèn luân, đèn trụ, đèn thụ, tối chút còn bắn pháo hoa, tất cả đều là tiền của Hộ Bộ.
Văn Chiêu, Văn Đàm đi đầu, Tần Thị nắm tay Văn Dậu theo sau, tiếp đó là Văn Ngọc và Văn Tập, Tam phòng cũng theo sát sau đó. Chưa đi được vài bước, Thính Nguyệt kéo Thính Lan đi đến bên cạnh Văn Chiêu, cùng nhau đi đầu, Thính Nguyệt cười khanh khách “Vẫn là phong cảnh phía trước là tốt nhất!”
Hai nữ nhi muốn đi phía trước, Yến Thị chỉ đành không tình nguyện mà chăm sóc Thính Châu và Thải Huyên, Thải Chương.
Đi ngang qua một cửa tiệm, bên trong treo toàn hoa đăng hình con giáp, Văn Dậu nhìn thấy những động vật nhỏ sống động liền chạy vào xem, muốn Tần Thị mua cho cậu một cái đèn con hổ. Chưa đợi Tần Thị đồng ý, Nhị ca đã đi mua, Văn Dậu cầm lấy đèn hổ con hài lòng đi trước, Tần Thị cười nói với Văn Chiêu “Chiêu Chiêu tặng lễ thôi nôi cho A Dậu cũng là một con hổ con, nó từ nhỏ đã yêu thích hổ con.”
Nghe bà nhắc đến chuyện này, Văn Chiêu đột nhiên nhớ đến con hổ ngọc “năm mươi lượng bạc” kia.
Nói đến Lục Nhiên năm ngoái đã thăng đến chức Hộ Bộ thị lang, thị lang lúc đầu bị điều đến Lại Bộ, cũng tính là thăng chức. Nghe tin tức tiểu đạo nói, Lục Nhiên sau khi từ phủ Tiết tướng quay về hồi cuối năm, Tiết tướng chưa từng cho hắn một gương mặt tươi cười, nhất mực lạnh lùng đến bây giờ. Mặc dù Tiết tướng vì thanh danh của nhi nữ không nói gì, nhưng bên ngoài đều đoán mò là Lục Nhiên kia đã khéo léo từ chối con gái lão rồi.
Rốt cuộc góc độ Tiết tướng bồi dưỡng Lục Nhiên đã vượt qua bồi dưỡng môn sinh và tâm phúc, càng giống như bồi dưỡng con rể.
“Biểu ca!” Một tiếng gọi thanh thúy cắt ngang suy nghĩ của Văn Chiêu, nhìn thấy có người chạy về phía bọn họ, vừa quay đầu nhìn là cháu trai cháu gái của Đại bá mẫu.
Dung Hứa và Dung Xu.
Dung Xu kia nâng làn váy đỏ, hệt như một ngọn lửa chạy qua đây, nhìn Nhị ca cười nói, dường như không thấy những người xung quanh. Dung Hứa lại ung dung đi đằng sau, dáng vẻ ôn văn ưu nhã.
Văn Chiêu, Văn Đàm cũng chào hỏi với hai người kia.
Đoàn người này của Văn Chiêu liền có hai vị cô nương lớn hơn chút, đó là Văn Chiêu và Thính Lan, Thính Lan cũng tính là một giai nhân thanh lệ, chỉ là khi đứng cạnh Văn Chiêu liền trở nên kém sắc. Dung Hứa ở xa xa nhìn thấy quần áo đỏ bị ánh trăng bạc bao phủ, tựa như một khối băng tuyết bọc lấy lửa tươi đỏ rực, ở giữa một đám người đẹp mắt cũng thật xuất sắc, dáng người yểu điệu, dung sắc bức người.
Lúc Dung Hứa gọi “Biểu muội” của hắn, lại nhìn kĩ nàng thêm một cái.
Văn Chiêu nhìn thấy Tam ca đột nhiên chắn phía trước nàng, không hiểu gọi hắn một tiếng, Tam ca vỗ vỗ vai Văn Chiêu nói “Đi thôi.”
Dung Hứa và Dung Xu đi cùng bọn họ tiến về phía trước, Dung Xu ríu rít bên Nhị ca nói không ngừng, một hồi nói “Lồng đèn cá chép của tiệm này làm thật tinh xảo, biểu ca cảm thấy thế nào?”, một lúc lại nói “Biểu ca có muốn đoán câu đố đèn không? Biểu ca nhất định có thể thắng thật nhiều thật nhiều hoa đăng về!”
Văn Chiêu ở trong lòng cảm thán cô nương mười tuổi này có thể ầm ĩ như vậy, cũng thật hiếm thấy.
Nhị ca cũng cảm thấy có chút phiền, câu được câu mất mà đáp lại nàng ta, mọi người đều nghe hiểu hắn mong nàng ta có thể yên tĩnh một chút, nhưng cô nương này vẫn không nghe ra, miệng vẫn nói không ngừng.
Dung Hứa nhìn thấy Nhị ca lộ ra vẻ bất lực lại cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp họa, muội muội của hắn bình thường mặc dù thích ầm ĩ nhưng cũng chưa ồn ào đến mức này, cho nên nguyên nhân là ở biểu ca, có thể nghĩ ra muội muội thích biểu ca nhiều hơn hắn, lại cảm thấy có chút yên lòng.
Dời khỏi ánh mắt muội muội, lại vô thức nhìn sang bên Văn Chiêu, cô nương này đeo mạn che mặt nhưng cũng không che nổi vẻ tuyệt sắc, mà nàng lại không hề hay biết. Nàng tưởng chỉ cần đeo mạn che mạn sẽ vạn sự đại cát, có thể tùy ý nói đùa, tùy ý ngắm hoa đăng, nàng không biết nụ cười của nàng trở thành toàn bộ phong cảnh trong mắt người khác.
Nhìn thấy tầm mắt lại bị chặn, hóa ra là Tam ca nàng đang đi trước lại lui về sau. Rõ ràng là đề phòng hắn, Dung Hứa không tự nhiên mà thu hồi ánh nhìn.
Hướng đông chính là cầu Tam Sinh, nghe nói trên cầu treo đầy hoa đăng, con sông nhỏ dưới cầu còn có cá chép đủ màu, có một tiệm nhỏ bên đó bán thức ăn cho cá, các tiểu cô nương rất thích cho động vật nhỏ ăn, vì vậy nên buôn bán rất đắt.
Kiếp trước Văn Chiêu chính là ở cây cầu Tam Sinh bị thái tử nhìn trúng, cho nên lần này dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không lên cây cầu ấy nữa.
Hướng tây là hẻm Nhân Duyên, nhân gian truyền rằng có thể ở trong hẻm Nhân Duyên gặp được người định mệnh kiếp này, chẳng qua chuẩn hay không thì rất khó nói rồi.
Văn Đàm muốn cho cá ăn, Văn Dậu nghe xong miêu tả cũng động lòng, phối hợp nói “Cho cá cá ăn! Cho cá cá ăn!”
Thính Châu một đường bởi vì có mẹ cả bên cạnh nên không dám tận hứng, đi theo ồn ào “Con cũng muốn xem cá! Châu Châu muốn xem cá!”
Văn Chiêu không biết phải thuyết phục thế nào để bọn họ đi đến hẻm Nhân Duyên, rốt cuộc thì hẻm kia cũng không thú vị bằng cầu Tam Sinh, vì truyền thuyết cũng chỉ là mánh lới thôi. Nếu không có kiếp trước, nàng cũng sẽ đi cầu Tam Sinh kia.
Đành phải hù dọa bọn họ nói “Các ngươi có biết mỗi năm sau lễ hoa đăng, có biết bao nhiêu cá chép chết không?”
Văn Đàm trợn to mắt không hiểu “Hả?”
“Không biết bao nhiêu cá chép ăn đến no chết, sau lễ hoa đăng đều căng bụng đến chết.”
Những đứa nhỏ nghe thế đều thổn thức, có chút do dự nên đi hay không, ánh mắt nai con của Văn Dậu nhìn Văn Chiêu, đáng thương nói “Nhị tỉ tỉ, A Dậu không cho chúng ăn nữa, A Dậu chỉ muốn nhìn một cái……”
Văn Đàm và Thính Châu nghe xong đều sáng mắt, nói “Chỉ đi xem một cái thôi, không cho ăn!”
Văn Chiêu hết cách, chỉ đành nói với Nhị ca Tam ca “Chiêu Chiêu muốn đi hướng tây……” Đến cả tên hẻm Nhân Duyên nàng cũng không dám nói ra, sợ các ca ca sẽ hiểu lầm.
Nào ngờ sau khi nàng nói xong, Thính Lan cũng nhỏ giọng nói “Thính Lan cũng muốn đi hẻm Nhân……muốn đi hướng tây.” Thính Nguyệt nhìn hai người đều muốn đi hướng tây cũng bắt chước theo, dù gì cá chép nàng cũng xem nhiều lần nên cũng không có gì mới lạ, cũng không thích chúng.
Nhị ca Tam ca nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, quyết định sẽ chia làm hai đường, Nhị ca đưa đám nhỏ cùng với mấy người Tam bá mẫu đi cầu Tam Sinh, còn Tam ca sẽ đưa ba tỉ muội đi hẻm Nhân Duyên.
Trong hẻm tối hơn so với bên ngoài một chút, chỉ treo vài cái hoa đăng thưa thớt, bởi vậy người trong hẻm cũng ít hơn so với bên ngoài, nhưng dù thế, trên đường cũng nhìn thấy khá nhiều người, từ trẻ con tóc quả đào đến người già tóc bạc, từ thư sinh áo trắng đến công tử ăn chơi. Con hẻm này có chút dài, gặp được vô vàn loại người, vẫn chưa thấy điểm cuối.
Thính Nguyệt vừa nhìn vừa lắc đầu nói “Lời đồn đãi chắc chắn là giả, cái gì mà người có duyên kiếp này. Cũng không biết cầu Tam Sinh kia có thể gặp được một nửa kiếp trước hay không……”
Thính Nguyệt tuổi nhỏ hơn chút, nói những thứ này không thấy xấu hổ, thế mà Thính Lan nghe đến cả mặt thẹn thùng không nói lời nào.
Văn Chiêu cũng có chút xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn Tam ca, chỉ mong sớm đi về.
Mỗi cây cột của cầu đá kia đều treo đầy hoa đăng, ánh sáng ấm áp tỏa ra xung quanh, cũng chiếu rõ cả dáng vẻ của thiếu nữ xinh xắn đang đứng dựa lan can trên cầu, làn da như tuyết trắng, mái tóc đen mượt mà, đôi môi anh đào nho nhỏ, hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mắt linh động đưa qua, hắn nhìn thấy ánh sáng lưu chuyển trong mắt nàng, vô thức bị thu hút, đến khi hắn phản ứng lại, thiếu nữ đã lẳng lặng nhìn hắn một cái rồi nâng làn váy mà trốn đi, để lại ánh trăng tròn chiếu sáng khắp một vùng đất.
Giây kế tiếp thái tử nhắm mắt, hình bóng của thiếu nữ kia lại hiện lên trước mắt, dường như được vẽ trong mí mắt hắn.
Không quá mấy ngày thái tử liền điều tra rõ được thân phận của thiếu nữ kia, nguyên là nữ nhi của phủ quốc công, thân phận cũng đủ cân xứng, lập tức liền tiến đến điện thỉnh chỉ tứ hôn. Vì vậy mới có những cái kế tiếp đó.
Mà Văn Chiêu không hy vọng những cái kế tiếp đó phát sinh lần nữa.
Ngày hôm đó Văn Đàm, Văn Dậu đều rất hưng phấn, ríu rít nói muốn mua thật nhiều thật nhiều hoa đăng quay về treo trên cửa phòng. Tần Thị đang giúp Văn Đàm chọn y phục, thấy Văn Chiêu tiến vào, vừa đánh giá, thẳng thắn lắc đầu “Chiêu Chiêu con mới ở tuổi này mà mặc xiêm y màu hồng đất làm gì, đi đổi một bộ màu sắc tươi hơn đi.”
Văn Chiêu nghĩ nếu như không thể tránh đi chơi lễ hoa đăng, thì phải biến mình trở nên xấu xí chút, cũng không thể đi đến cây cầu kia, nhất định phải né tránh thái tử.
Nàng khó xử nói “Chiêu Chiêu cảm thấy bộ này rất được, vả lại đổi nữa thì sẽ rất phiền toái.”
Tần Thị giúp Văn Đàm chọn áo ngoài màu anh đào, cùng với áo choàng viền lông màu đỏ thẫm khoác ngoài, lại phân phó Chiết Chi giúp Văn Đàm khoác vào, bản thân đưa Văn Chiêu về phòng nàng, dặn dò nha hoàn đem quần áo mới cuối năm đến.
Tần Thị vừa lấy ra nhìn liền khen, “Váy hoa thạch lưu này Chiêu Chiêu mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, còn có áo ngoài thêu hoa mai, phối với áo choàng này.” Nói xong liền gọi Phù Diêu giúp nàng thay lên.
Trong lòng Văn Chiêu vô cùng sầu não, không biết cự tuyệt thế nào, lý do của bản thân cũng không thể nói cho mẫu thân nghe.
Chỉ đành để mặc Phù Diêu thay lên, lại hỏi “Chiêu Chiêu có thể đem theo mạn che mặt không? Ngoài trời gió lạnh, đem theo để che chắn chút.”
Tần Thị tùy ý gật đầu, “Cô nương mới lớn có đeo hay không cũng đều được, tác dụng chắn gió cũng không được gì.” Nói xong lại thoa chút son môi cho nàng.
“Chiêu Chiêu thường ngày vẫn biết thoa son môi, sao hôm nay lại không thoa lên? Nếu như môi khô thì không tốt rồi……”
Văn Chiêu nói “Để nha hoàn đến làm là được, mẫu thân giúp Chiêu Chiêu phối đồ như thế khiến cho……”
Tần Thị một tay vịn ót nàng, tay còn lại cẩn thận thoa son lên môi nàng, sau đó lại nói “Ta là mẫu thân con, ta làm là được.” Cư nhiên là có chút giận thật, hình như không chỉ nói chuyện này.
Sau đó lại để cho Phù Diêu giúp nàng búi tóc Đọa Mã, cẩn thận chọn vài cây trâm đẹp.
Đến khi lần nữa Văn Chiêu bước ra khỏi phòng đã xinh đẹp đến độ không gì sánh được, người đẹp vì lụa, trông nàng đẹp hơn lúc nãy nhiều.
Văn Đàm đã sửa soạn xong, sinh động như một ngọn lửa, nhìn thấy Văn Chiêu lập tức nhảy lên vỗ tay nói “Nhị tỉ tỉ thật xinh đẹp! Nhị tỉ tỉ thật xinh đẹp!”
Văn Dậu cũng thay xong đồ, nha hoàn đang giúp cậu khoác áo choàng, cậu bé nhìn thấy Văn Chiêu cũng nhảy cẩng lên học theo Văn Đàm hô, khiến cho nha hoàn kia nửa ngày vẫn chưa cột xong dây áo, vẫn là Tần Thị gọi cậu một tiếng mới ngừng được.
Tần Thị đứng bên xe ngựa nhìn con trai con gái từng người từng người lên xe ngựa, hài lòng nhìn họ cười.
Tam ca và Nhị ca ngồi ở một cổ xe ngựa khác, cha vẫn bận chuyện ở Quốc Tử Giám nên chưa về.
Văn Đàm và Văn Dậu, hai tiểu gia hỏa trên đường đi ríu ríu rít rít, muốn giành nhau viết thơ Tết Nguyên Tiêu, náo náo nhiệt nhiệt. Văn Chiêu bị lây nhiễm trở nên vui vẻ hơn, dường như chuyện ưu tư trong lòng cũng vơi đi một chút.
Xe ngựa dừng ở hẻm Thanh Y, Tam ca đến trước xe ngựa, dìu mẫu thân và đệ đệ muội muội.
Văn Chiêu trước khi cùng mẫu thân xuống xe ngựa đã đeo xong mạn che mặt, lúc này vừa xuống xe ngựa liền cảm nhận được một trận gió lạnh đem mạn che mặt của hai người thổi lên, nhưng đưa mắt nhìn thấy hẻm Thanh Y nhà nhà đốt đèn, vẻ náo nhiệt khắp nơi, nên cũng không thấy lạnh.
Hoa đăng của Tết Nguyên Tiêu so với lúc Thất Tịch phồn hoa hơn nhiều lần. Thời điểm Thất Tịch chỉ là thương nhân trong dân gian làm lễ hoa đăng nhỏ, còn Nguyên Tiêu là do triều đình tổ chức, dọc đường toàn là đèn luân, đèn trụ, đèn thụ, tối chút còn bắn pháo hoa, tất cả đều là tiền của Hộ Bộ.
Văn Chiêu, Văn Đàm đi đầu, Tần Thị nắm tay Văn Dậu theo sau, tiếp đó là Văn Ngọc và Văn Tập, Tam phòng cũng theo sát sau đó. Chưa đi được vài bước, Thính Nguyệt kéo Thính Lan đi đến bên cạnh Văn Chiêu, cùng nhau đi đầu, Thính Nguyệt cười khanh khách “Vẫn là phong cảnh phía trước là tốt nhất!”
Hai nữ nhi muốn đi phía trước, Yến Thị chỉ đành không tình nguyện mà chăm sóc Thính Châu và Thải Huyên, Thải Chương.
Đi ngang qua một cửa tiệm, bên trong treo toàn hoa đăng hình con giáp, Văn Dậu nhìn thấy những động vật nhỏ sống động liền chạy vào xem, muốn Tần Thị mua cho cậu một cái đèn con hổ. Chưa đợi Tần Thị đồng ý, Nhị ca đã đi mua, Văn Dậu cầm lấy đèn hổ con hài lòng đi trước, Tần Thị cười nói với Văn Chiêu “Chiêu Chiêu tặng lễ thôi nôi cho A Dậu cũng là một con hổ con, nó từ nhỏ đã yêu thích hổ con.”
Nghe bà nhắc đến chuyện này, Văn Chiêu đột nhiên nhớ đến con hổ ngọc “năm mươi lượng bạc” kia.
Nói đến Lục Nhiên năm ngoái đã thăng đến chức Hộ Bộ thị lang, thị lang lúc đầu bị điều đến Lại Bộ, cũng tính là thăng chức. Nghe tin tức tiểu đạo nói, Lục Nhiên sau khi từ phủ Tiết tướng quay về hồi cuối năm, Tiết tướng chưa từng cho hắn một gương mặt tươi cười, nhất mực lạnh lùng đến bây giờ. Mặc dù Tiết tướng vì thanh danh của nhi nữ không nói gì, nhưng bên ngoài đều đoán mò là Lục Nhiên kia đã khéo léo từ chối con gái lão rồi.
Rốt cuộc góc độ Tiết tướng bồi dưỡng Lục Nhiên đã vượt qua bồi dưỡng môn sinh và tâm phúc, càng giống như bồi dưỡng con rể.
“Biểu ca!” Một tiếng gọi thanh thúy cắt ngang suy nghĩ của Văn Chiêu, nhìn thấy có người chạy về phía bọn họ, vừa quay đầu nhìn là cháu trai cháu gái của Đại bá mẫu.
Dung Hứa và Dung Xu.
Dung Xu kia nâng làn váy đỏ, hệt như một ngọn lửa chạy qua đây, nhìn Nhị ca cười nói, dường như không thấy những người xung quanh. Dung Hứa lại ung dung đi đằng sau, dáng vẻ ôn văn ưu nhã.
Văn Chiêu, Văn Đàm cũng chào hỏi với hai người kia.
Đoàn người này của Văn Chiêu liền có hai vị cô nương lớn hơn chút, đó là Văn Chiêu và Thính Lan, Thính Lan cũng tính là một giai nhân thanh lệ, chỉ là khi đứng cạnh Văn Chiêu liền trở nên kém sắc. Dung Hứa ở xa xa nhìn thấy quần áo đỏ bị ánh trăng bạc bao phủ, tựa như một khối băng tuyết bọc lấy lửa tươi đỏ rực, ở giữa một đám người đẹp mắt cũng thật xuất sắc, dáng người yểu điệu, dung sắc bức người.
Lúc Dung Hứa gọi “Biểu muội” của hắn, lại nhìn kĩ nàng thêm một cái.
Văn Chiêu nhìn thấy Tam ca đột nhiên chắn phía trước nàng, không hiểu gọi hắn một tiếng, Tam ca vỗ vỗ vai Văn Chiêu nói “Đi thôi.”
Dung Hứa và Dung Xu đi cùng bọn họ tiến về phía trước, Dung Xu ríu rít bên Nhị ca nói không ngừng, một hồi nói “Lồng đèn cá chép của tiệm này làm thật tinh xảo, biểu ca cảm thấy thế nào?”, một lúc lại nói “Biểu ca có muốn đoán câu đố đèn không? Biểu ca nhất định có thể thắng thật nhiều thật nhiều hoa đăng về!”
Văn Chiêu ở trong lòng cảm thán cô nương mười tuổi này có thể ầm ĩ như vậy, cũng thật hiếm thấy.
Nhị ca cũng cảm thấy có chút phiền, câu được câu mất mà đáp lại nàng ta, mọi người đều nghe hiểu hắn mong nàng ta có thể yên tĩnh một chút, nhưng cô nương này vẫn không nghe ra, miệng vẫn nói không ngừng.
Dung Hứa nhìn thấy Nhị ca lộ ra vẻ bất lực lại cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp họa, muội muội của hắn bình thường mặc dù thích ầm ĩ nhưng cũng chưa ồn ào đến mức này, cho nên nguyên nhân là ở biểu ca, có thể nghĩ ra muội muội thích biểu ca nhiều hơn hắn, lại cảm thấy có chút yên lòng.
Dời khỏi ánh mắt muội muội, lại vô thức nhìn sang bên Văn Chiêu, cô nương này đeo mạn che mặt nhưng cũng không che nổi vẻ tuyệt sắc, mà nàng lại không hề hay biết. Nàng tưởng chỉ cần đeo mạn che mạn sẽ vạn sự đại cát, có thể tùy ý nói đùa, tùy ý ngắm hoa đăng, nàng không biết nụ cười của nàng trở thành toàn bộ phong cảnh trong mắt người khác.
Nhìn thấy tầm mắt lại bị chặn, hóa ra là Tam ca nàng đang đi trước lại lui về sau. Rõ ràng là đề phòng hắn, Dung Hứa không tự nhiên mà thu hồi ánh nhìn.
Hướng đông chính là cầu Tam Sinh, nghe nói trên cầu treo đầy hoa đăng, con sông nhỏ dưới cầu còn có cá chép đủ màu, có một tiệm nhỏ bên đó bán thức ăn cho cá, các tiểu cô nương rất thích cho động vật nhỏ ăn, vì vậy nên buôn bán rất đắt.
Kiếp trước Văn Chiêu chính là ở cây cầu Tam Sinh bị thái tử nhìn trúng, cho nên lần này dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không lên cây cầu ấy nữa.
Hướng tây là hẻm Nhân Duyên, nhân gian truyền rằng có thể ở trong hẻm Nhân Duyên gặp được người định mệnh kiếp này, chẳng qua chuẩn hay không thì rất khó nói rồi.
Văn Đàm muốn cho cá ăn, Văn Dậu nghe xong miêu tả cũng động lòng, phối hợp nói “Cho cá cá ăn! Cho cá cá ăn!”
Thính Châu một đường bởi vì có mẹ cả bên cạnh nên không dám tận hứng, đi theo ồn ào “Con cũng muốn xem cá! Châu Châu muốn xem cá!”
Văn Chiêu không biết phải thuyết phục thế nào để bọn họ đi đến hẻm Nhân Duyên, rốt cuộc thì hẻm kia cũng không thú vị bằng cầu Tam Sinh, vì truyền thuyết cũng chỉ là mánh lới thôi. Nếu không có kiếp trước, nàng cũng sẽ đi cầu Tam Sinh kia.
Đành phải hù dọa bọn họ nói “Các ngươi có biết mỗi năm sau lễ hoa đăng, có biết bao nhiêu cá chép chết không?”
Văn Đàm trợn to mắt không hiểu “Hả?”
“Không biết bao nhiêu cá chép ăn đến no chết, sau lễ hoa đăng đều căng bụng đến chết.”
Những đứa nhỏ nghe thế đều thổn thức, có chút do dự nên đi hay không, ánh mắt nai con của Văn Dậu nhìn Văn Chiêu, đáng thương nói “Nhị tỉ tỉ, A Dậu không cho chúng ăn nữa, A Dậu chỉ muốn nhìn một cái……”
Văn Đàm và Thính Châu nghe xong đều sáng mắt, nói “Chỉ đi xem một cái thôi, không cho ăn!”
Văn Chiêu hết cách, chỉ đành nói với Nhị ca Tam ca “Chiêu Chiêu muốn đi hướng tây……” Đến cả tên hẻm Nhân Duyên nàng cũng không dám nói ra, sợ các ca ca sẽ hiểu lầm.
Nào ngờ sau khi nàng nói xong, Thính Lan cũng nhỏ giọng nói “Thính Lan cũng muốn đi hẻm Nhân……muốn đi hướng tây.” Thính Nguyệt nhìn hai người đều muốn đi hướng tây cũng bắt chước theo, dù gì cá chép nàng cũng xem nhiều lần nên cũng không có gì mới lạ, cũng không thích chúng.
Nhị ca Tam ca nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, quyết định sẽ chia làm hai đường, Nhị ca đưa đám nhỏ cùng với mấy người Tam bá mẫu đi cầu Tam Sinh, còn Tam ca sẽ đưa ba tỉ muội đi hẻm Nhân Duyên.
Trong hẻm tối hơn so với bên ngoài một chút, chỉ treo vài cái hoa đăng thưa thớt, bởi vậy người trong hẻm cũng ít hơn so với bên ngoài, nhưng dù thế, trên đường cũng nhìn thấy khá nhiều người, từ trẻ con tóc quả đào đến người già tóc bạc, từ thư sinh áo trắng đến công tử ăn chơi. Con hẻm này có chút dài, gặp được vô vàn loại người, vẫn chưa thấy điểm cuối.
Thính Nguyệt vừa nhìn vừa lắc đầu nói “Lời đồn đãi chắc chắn là giả, cái gì mà người có duyên kiếp này. Cũng không biết cầu Tam Sinh kia có thể gặp được một nửa kiếp trước hay không……”
Thính Nguyệt tuổi nhỏ hơn chút, nói những thứ này không thấy xấu hổ, thế mà Thính Lan nghe đến cả mặt thẹn thùng không nói lời nào.
Văn Chiêu cũng có chút xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn Tam ca, chỉ mong sớm đi về.
Tác giả :
Mục Đề Hoàng Hoàng