Nhân Duyên Của Chúng Ta
Chương 182
Quý phụ phẩy tay ra hiệu cho người đàn ông kia ra ngoài, ánh mắt luôn dán trên người cô:
- Con gái, con trai dì có phải rất phiền không?
Vừa nói, dì vừa liếc xéo sang Dạ Trạch cảnh cáo, vừa tự mình kéo ghế sang ngồi chen vào giữa cô và anh, thân thiết khoác vai Lam Uyên nói nhỏ:
- Đây là quà gặp mặt nha. Cảm ơn con đã cưu mang cái của nợ này giúp gì mấy năm qua.
Cô cúi xuống nhìn tay mẹ Dạ Trạch đang lặng lẽ mở túi xách của mình, nhét vào liền ba cái thẻ ngân hàng hạng kim cương. Con ngươi Lam Uyên sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Quả nhiên hổ phụ không sinh cẩu tử, một nhà bạn hiền của cô ngoài tiền ra chính là chỉ còn thẻ ngân hàng. Dì à, thật ra chính là con trai dì cưu mang con đấy...
Dì xinh đẹp lặng lẽ nhìn chiếc túi của cô một hồi, lại chép miệng:
- Cái túi rộng như vậy... ai da...
Nàng nhún vai, thản nhiên kéo tà váy xường xám lên lộ đôi chân trắng nõn, trên đùi buộc một dây đai dắt đầy thẻ ATM tất cả đều tháo ra nhét cho Lam Uyên:
- Con gái, chỗ này chỉ còn thẻ hạng bạch kim mấy triệu euro thôi, con cầm lấy chơi tạm. Ngày mai dì gọi ba ba của Dạ Trạch mang đến thêm cho con nhé!
Cô khóc không ra nước mắt. Một mình mình vẫn ở đây hạnh phúc mơ về hồng bao nhét tờ giấy 10 đô trong khi 'hồng bao' của người ta đã tính theo đơn vị triệu euro chuyển thẳng thành mấy chục tài khoản từ tám đời con mẹ nó rồi.
"Bốp" _ Mẹ Dạ Trạch đánh vào vai anh một cái:
- Tiền của mầy đâu? Nôn ra!
Bạn thân mắt lờ đờ như cá chết:
- Con nộp hết cho Lam Uyên rồi mà.
Dì ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại trên người anh, lại quay sang xác nhận với cô:
- Có thật không con gái? Tiền nó nộp hết cho con chưa?
Cô cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân ngày hôm nay Dạ Trạch sống chết bắt cô phục trang diêm dúa là vì cái gì. Căn bản dì coi anh trong nhà không kém con ghẻ nhặt ngoài bãi rác là mấy, thà đem móc hết tiền cho người ngoài còn hơn để 'con trai yêu quý' cầm được một xu.
- Con gái, con trai dì có phải rất phiền không?
Vừa nói, dì vừa liếc xéo sang Dạ Trạch cảnh cáo, vừa tự mình kéo ghế sang ngồi chen vào giữa cô và anh, thân thiết khoác vai Lam Uyên nói nhỏ:
- Đây là quà gặp mặt nha. Cảm ơn con đã cưu mang cái của nợ này giúp gì mấy năm qua.
Cô cúi xuống nhìn tay mẹ Dạ Trạch đang lặng lẽ mở túi xách của mình, nhét vào liền ba cái thẻ ngân hàng hạng kim cương. Con ngươi Lam Uyên sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Quả nhiên hổ phụ không sinh cẩu tử, một nhà bạn hiền của cô ngoài tiền ra chính là chỉ còn thẻ ngân hàng. Dì à, thật ra chính là con trai dì cưu mang con đấy...
Dì xinh đẹp lặng lẽ nhìn chiếc túi của cô một hồi, lại chép miệng:
- Cái túi rộng như vậy... ai da...
Nàng nhún vai, thản nhiên kéo tà váy xường xám lên lộ đôi chân trắng nõn, trên đùi buộc một dây đai dắt đầy thẻ ATM tất cả đều tháo ra nhét cho Lam Uyên:
- Con gái, chỗ này chỉ còn thẻ hạng bạch kim mấy triệu euro thôi, con cầm lấy chơi tạm. Ngày mai dì gọi ba ba của Dạ Trạch mang đến thêm cho con nhé!
Cô khóc không ra nước mắt. Một mình mình vẫn ở đây hạnh phúc mơ về hồng bao nhét tờ giấy 10 đô trong khi 'hồng bao' của người ta đã tính theo đơn vị triệu euro chuyển thẳng thành mấy chục tài khoản từ tám đời con mẹ nó rồi.
"Bốp" _ Mẹ Dạ Trạch đánh vào vai anh một cái:
- Tiền của mầy đâu? Nôn ra!
Bạn thân mắt lờ đờ như cá chết:
- Con nộp hết cho Lam Uyên rồi mà.
Dì ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại trên người anh, lại quay sang xác nhận với cô:
- Có thật không con gái? Tiền nó nộp hết cho con chưa?
Cô cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân ngày hôm nay Dạ Trạch sống chết bắt cô phục trang diêm dúa là vì cái gì. Căn bản dì coi anh trong nhà không kém con ghẻ nhặt ngoài bãi rác là mấy, thà đem móc hết tiền cho người ngoài còn hơn để 'con trai yêu quý' cầm được một xu.
Tác giả :
Bất Lực