Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 44: Hô Phong Hoán Vũ
Dịch giả: quantl
Hợp diễn, chẳng lẽ là đấu pháp đấu thần thông ư? Chẳng lẽ y muốn xem thực lực của mình, nếu không phải thì mình thật sự cũng không có pháp thuật nào tốt để biểu diễn cả. Chẳng lẽ dùng Pháp Tượng Thiên Địa, làm thế khác gì doạ cả đám tộc nhân, mà gọi sấm sét xuống cũng không được. Nam Lạc nghĩ vậy, ngoài miệng thì nói: “Ta cũng không có pháp thuật thích hợp để diễn, đạo hữu cữ diễn pháp của mình là được”
Nguyên Cát đạo nhân nghe được Nam Lạc nói vậy nghĩ rằng hắn thật sự không có pháp thuật lợi hại gì, tuy thiên địa này có vô số người thần thông quảng đại, nhưng nhân loại có thể bái sư học nghệ vô cùng ít, y cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mới có thể bước vào tiên môn, bằng không cũng đành uổng phí thời gian...
Trong lòng y không khỏi nghĩ cho dù hắn có học được một chút pháp thuật thô thiển, làm sao mà biết được pháp thuật chính thức uy lực như thế nào. Cũng được, mình sẽ cho hắn biết một chút về thủ đoạn của tiên gia. Lúc này cao giọng nói: “Ta có một pháp, tên là Hô Phong Hoán Vũ Thuật, có thể thay đổi trời đất, nghịch chuyển âm dương, tạo phúc chúng sinh”
Y không nhìn được tu vi của Nam Lạc cũng chẳng có gì kỳ quái cả, liếc mắt mà nhìn ra tu vi sâu cạn thực chất chỉ là dựa vào kinh nghiệm, dựa vào khí cơ từ người của họ để phân biết... Nhưng nếu có thể tu luyện thần thông đặc biệt thì khác, thực sự có thể nhìn ra, giống như thiên thị nhãn của Nam Lạc vậy có thể nhìn thấy viên Kim Đan đang dần chuyển thành Nguyên Anh trong đan điền của Nguyên Cát Đạo Nhân.
Nam Lạc thấy y nói vậy, trong lòng kinh ngạc, Hô Phong Hoán Vũ Thuật, tên thật uy vũ, hắn cũng chưa từng thấy qua, đã từng thử nhưng nhiều nhất chỉ có thể gọi ra một đám mây, làm rơi vài giọt mưa thôi, không có uy lực gì cả. Lúc này nghe y nói như vậy, cảm thấy từ nay về sau cũng không nên dùng pháp lực để phán định thần thông của người khác nữa.
Hô Phong Hoán Vũ Thuật cũng không phải chỉ là gọi gió cầu mưa thường, gió là tốn phong tới từ ngoài cửu thiên chỉ cần gió này thổi qua, linh hồn sẽ phiêu tán. Mưa là Nhược Thuỷ dính vào người sẽ bị hủ thực, thần thông cường đại hơn nữa cũng khó thoát. Quả nhiên là một thần thông siêu cường. Cho dù pháp lực có cao hơn một hai cảnh giới, gặp phải thần thông này chỉ sợ cũng phải ảm đạm thoái lui.
Nguyên Cát đạo nhân mặc Âm Dương Bào, ống tay áo có kim sắc phù văn, xem là biết không phải pháp bào thường, trong tay cầm phất trần, thần quang lung linh, cũng là vật phi phàm... Phất trần trong tay y vung lên, lập tức có một chữ thần bí trôi nổi trên không trung, huyền ảo vô cùng, trong nháy mắt liền biến mất. Một đạo chú ngữ huyền ảo truyền vào tai Nam Lạc.
Nếu là người khác thì chỉ thấy môi Nguyên Cát Đạo nhân rung động, căn bản không thể nghe được chú ngữ. Nhưng Nam Lạc từ khi học được Hoàng Đình tới nay, ngày nào cũng đọc, chưa từng gián đoạn, lúc này còn chưa thể ngôn tuỳ pháp xuất nhưng lại có thể nghe được đại đạo chú ngữ của người khác... Nguyên Cát đạo nhân mặc niệm chú ngữ, Nam Lạc nghe được rõ từng âm tiết một, hắn không nghĩ tới một tổ hợp như vậy lại tạo ra thần thông có uy lực hùng mạnh tới vậy. Nam Lạc nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe đại đạo huyền âm.
Chú ngữ không ngừng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mây đen như mực, tựa hồ trong đó có vô số yêu ma quỷ quái, giống như tới từ U Minh.
Dương Bình Thị Tộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, khí trời vốn tươi sáng, trong nháy mắt lại như đêm tối, chú ngữ im bặt, chỉ thấy Nguyên Cát Đạo Nhân phẫn nộ quát một tiếng: “Yêu ma phương nào, dám đến làm loạn đạo trường của bần đạo...” Tiếng hét của y vang lên trong không trung như tiếng sấm nổ, khiến lòng người run rẩy.
Dương Bình Thị Tộc nghe y nói vậy lập tức hiểu ra đó không phải pháp thuật cua y, mây đen cũng không phải do y triệu lại. Trong lòng họ kinh hãi. Nhìn đám mây đen tựa như tận thế kia có người quát lớn một tiếng, lập tức mọi người đều chạy về nhà mình.
Khi một người gặp được nguy hiểm phản ứng đầu tiên là chạy... Mọi người có vẻ đã quên Nguyên Cát là người có phép thuật, chỉ nghĩ tới mau về nhà trốn. Nhưng mây đen trên trời lại lan rộng ra, trong chớp mắt đã nuốt trọn hàng rào của bộ tộc. Chỉ có tế đàn là không bị mây bao phủ, mọi người bất đắc dĩ lui lại. Không ai dám bước vào trong bóng tối vô tận này, thậm chí còn không dám chạm vào mây đen.
Nam Lạc đứng đó, một tay nắm Lạc Thủ, một tay kéo Hồng Quả, nhìn chằm chằm vào mây đen trên bầu trời.
“Dã đạo nhân từ nơi nào tới, đến chỗ ta mở đạo trường, còn dám to mồm, xem ngươi có bổn sự gì” Trong mây đen vang lên một thanh âm chấn động hư không.
Thanh âm mới dứt, một cự trảo màu đen đột nhiên thò ra từ trong mây, tốc độ không nhanh nhưng lại có khí thể khổng lồ, mạnh mẽ. Khiến người ta có một cảm giác không thể né tránh, thậm chí không thể phản kháng. Bao la, bá đạo.
Người của Dương Bình Thị Tộc đần ra nhìn, trong lòng vô cùng sợ hãi, không một ai có thể cử động thân thể được tựa như đã bị trúng phép định thân...
Sắc mặt của Nguyên Cát Đạo Nhân tái nhợt, y không ngờ mình mới rời sư môn, vốn tưởng rằng tìm được chỗ có thể khai sơn thu đồ, không ngờ quan điểm về địa vực còn mạnh hơn trên biển. Mình vừa muốn chiếm một ngọn núi, thu vài đệ tử đã dẫn tới đại yêu ra tay. Hơn nữa vừa ra tay tựa hồ đã là không chết không thôi rồi.
“Hừ đừng tưởng bần đạo sợ ngươi. Ngươi làm Đại Vương trong núi của ngươi, không chạm đến ta thì không sao nhưng đã tới bước này ta cũng sẽ cho ngươi biết trăm năm tu luyện với sư tôn của ta không phải là trò đùa...” Toàn thân Nguyên Cát toả sáng, phất trần rung lên một cái, hư không giống như mặt nước vậy xuất hiện từng đợt sóng. Cự trảo xanh đen gặp phải những gợn sóng này liền giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn không ngừng rung động, nhưng gợn sóng này cũng không thể ngăn được thế chụp của cự trảo.
Nguyên Cát Đạo Nhân biến sắc, dùng chỉ làm kiếm, bước nhanh tại chỗ thành một loại bộ cương. Bộ cương huyền ảo khó lường, nhìn thì chậm nhưng lại cực nhanh, giống như tạo ra ảo ảnh lại có vẻ như đang đứng yên. Rất khó có thể nắm bắt được.
Nguyên Cát Đạo Nhân chỉ một ngón tay lên mây đen, há miệng quát khẽ.
Một đạo lôi điện màu tím xé rách mây đen, phảng phất như một thanh lợi kiếm màu tím chất chứa oai khí thiên địa, thế như chẻ tre đâm vào mây đen, chiếu ra một con đường điện màu tím. Mây đen bị xé rách, trong mây xuất hiện ra đầu của cự thú, mặt xanh nanh vàng, diện mục hung ác. Từ cổ trở xuống vẫn bị mây bao phủ, không nhìn rõ được.
Bàn tay khổng lồ màu xanh đen lấp lánh điện hoa lập tức rụt trở lại.
“Đùng...” Tiếng sấm lúc này mới truyền tới, sau đó là tiếng kêu đau đớn của quái thú. Chỉ là quái thú tựa như cũng không bị trọng thương. Sau đó mây đen quay cuồng, uy thế tăng lên, như nộ hải cuồng triều từ trên trời áp xuống.
Nam Lạc đột nhiên chợt nghĩ tới tử lôi hắn đã thấy trên đường tới Ngọc Hư Cung, cũng từng thấy khi còn ở trong lồng giam. Giống hệt thế này, có oai của thiên địa, có khí thể huỷ diệt vạn vật.
Đúng lúc này Nguyên Cát đạo nhân dậm chân, người hoá thành một cái cầu vồng hoàng kim xông vào trong mây đen. Ngay khi người y ở trong mây thì cây phất trần toả ra bạch quang
Hợp diễn, chẳng lẽ là đấu pháp đấu thần thông ư? Chẳng lẽ y muốn xem thực lực của mình, nếu không phải thì mình thật sự cũng không có pháp thuật nào tốt để biểu diễn cả. Chẳng lẽ dùng Pháp Tượng Thiên Địa, làm thế khác gì doạ cả đám tộc nhân, mà gọi sấm sét xuống cũng không được. Nam Lạc nghĩ vậy, ngoài miệng thì nói: “Ta cũng không có pháp thuật thích hợp để diễn, đạo hữu cữ diễn pháp của mình là được”
Nguyên Cát đạo nhân nghe được Nam Lạc nói vậy nghĩ rằng hắn thật sự không có pháp thuật lợi hại gì, tuy thiên địa này có vô số người thần thông quảng đại, nhưng nhân loại có thể bái sư học nghệ vô cùng ít, y cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mới có thể bước vào tiên môn, bằng không cũng đành uổng phí thời gian...
Trong lòng y không khỏi nghĩ cho dù hắn có học được một chút pháp thuật thô thiển, làm sao mà biết được pháp thuật chính thức uy lực như thế nào. Cũng được, mình sẽ cho hắn biết một chút về thủ đoạn của tiên gia. Lúc này cao giọng nói: “Ta có một pháp, tên là Hô Phong Hoán Vũ Thuật, có thể thay đổi trời đất, nghịch chuyển âm dương, tạo phúc chúng sinh”
Y không nhìn được tu vi của Nam Lạc cũng chẳng có gì kỳ quái cả, liếc mắt mà nhìn ra tu vi sâu cạn thực chất chỉ là dựa vào kinh nghiệm, dựa vào khí cơ từ người của họ để phân biết... Nhưng nếu có thể tu luyện thần thông đặc biệt thì khác, thực sự có thể nhìn ra, giống như thiên thị nhãn của Nam Lạc vậy có thể nhìn thấy viên Kim Đan đang dần chuyển thành Nguyên Anh trong đan điền của Nguyên Cát Đạo Nhân.
Nam Lạc thấy y nói vậy, trong lòng kinh ngạc, Hô Phong Hoán Vũ Thuật, tên thật uy vũ, hắn cũng chưa từng thấy qua, đã từng thử nhưng nhiều nhất chỉ có thể gọi ra một đám mây, làm rơi vài giọt mưa thôi, không có uy lực gì cả. Lúc này nghe y nói như vậy, cảm thấy từ nay về sau cũng không nên dùng pháp lực để phán định thần thông của người khác nữa.
Hô Phong Hoán Vũ Thuật cũng không phải chỉ là gọi gió cầu mưa thường, gió là tốn phong tới từ ngoài cửu thiên chỉ cần gió này thổi qua, linh hồn sẽ phiêu tán. Mưa là Nhược Thuỷ dính vào người sẽ bị hủ thực, thần thông cường đại hơn nữa cũng khó thoát. Quả nhiên là một thần thông siêu cường. Cho dù pháp lực có cao hơn một hai cảnh giới, gặp phải thần thông này chỉ sợ cũng phải ảm đạm thoái lui.
Nguyên Cát đạo nhân mặc Âm Dương Bào, ống tay áo có kim sắc phù văn, xem là biết không phải pháp bào thường, trong tay cầm phất trần, thần quang lung linh, cũng là vật phi phàm... Phất trần trong tay y vung lên, lập tức có một chữ thần bí trôi nổi trên không trung, huyền ảo vô cùng, trong nháy mắt liền biến mất. Một đạo chú ngữ huyền ảo truyền vào tai Nam Lạc.
Nếu là người khác thì chỉ thấy môi Nguyên Cát Đạo nhân rung động, căn bản không thể nghe được chú ngữ. Nhưng Nam Lạc từ khi học được Hoàng Đình tới nay, ngày nào cũng đọc, chưa từng gián đoạn, lúc này còn chưa thể ngôn tuỳ pháp xuất nhưng lại có thể nghe được đại đạo chú ngữ của người khác... Nguyên Cát đạo nhân mặc niệm chú ngữ, Nam Lạc nghe được rõ từng âm tiết một, hắn không nghĩ tới một tổ hợp như vậy lại tạo ra thần thông có uy lực hùng mạnh tới vậy. Nam Lạc nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe đại đạo huyền âm.
Chú ngữ không ngừng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mây đen như mực, tựa hồ trong đó có vô số yêu ma quỷ quái, giống như tới từ U Minh.
Dương Bình Thị Tộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, khí trời vốn tươi sáng, trong nháy mắt lại như đêm tối, chú ngữ im bặt, chỉ thấy Nguyên Cát Đạo Nhân phẫn nộ quát một tiếng: “Yêu ma phương nào, dám đến làm loạn đạo trường của bần đạo...” Tiếng hét của y vang lên trong không trung như tiếng sấm nổ, khiến lòng người run rẩy.
Dương Bình Thị Tộc nghe y nói vậy lập tức hiểu ra đó không phải pháp thuật cua y, mây đen cũng không phải do y triệu lại. Trong lòng họ kinh hãi. Nhìn đám mây đen tựa như tận thế kia có người quát lớn một tiếng, lập tức mọi người đều chạy về nhà mình.
Khi một người gặp được nguy hiểm phản ứng đầu tiên là chạy... Mọi người có vẻ đã quên Nguyên Cát là người có phép thuật, chỉ nghĩ tới mau về nhà trốn. Nhưng mây đen trên trời lại lan rộng ra, trong chớp mắt đã nuốt trọn hàng rào của bộ tộc. Chỉ có tế đàn là không bị mây bao phủ, mọi người bất đắc dĩ lui lại. Không ai dám bước vào trong bóng tối vô tận này, thậm chí còn không dám chạm vào mây đen.
Nam Lạc đứng đó, một tay nắm Lạc Thủ, một tay kéo Hồng Quả, nhìn chằm chằm vào mây đen trên bầu trời.
“Dã đạo nhân từ nơi nào tới, đến chỗ ta mở đạo trường, còn dám to mồm, xem ngươi có bổn sự gì” Trong mây đen vang lên một thanh âm chấn động hư không.
Thanh âm mới dứt, một cự trảo màu đen đột nhiên thò ra từ trong mây, tốc độ không nhanh nhưng lại có khí thể khổng lồ, mạnh mẽ. Khiến người ta có một cảm giác không thể né tránh, thậm chí không thể phản kháng. Bao la, bá đạo.
Người của Dương Bình Thị Tộc đần ra nhìn, trong lòng vô cùng sợ hãi, không một ai có thể cử động thân thể được tựa như đã bị trúng phép định thân...
Sắc mặt của Nguyên Cát Đạo Nhân tái nhợt, y không ngờ mình mới rời sư môn, vốn tưởng rằng tìm được chỗ có thể khai sơn thu đồ, không ngờ quan điểm về địa vực còn mạnh hơn trên biển. Mình vừa muốn chiếm một ngọn núi, thu vài đệ tử đã dẫn tới đại yêu ra tay. Hơn nữa vừa ra tay tựa hồ đã là không chết không thôi rồi.
“Hừ đừng tưởng bần đạo sợ ngươi. Ngươi làm Đại Vương trong núi của ngươi, không chạm đến ta thì không sao nhưng đã tới bước này ta cũng sẽ cho ngươi biết trăm năm tu luyện với sư tôn của ta không phải là trò đùa...” Toàn thân Nguyên Cát toả sáng, phất trần rung lên một cái, hư không giống như mặt nước vậy xuất hiện từng đợt sóng. Cự trảo xanh đen gặp phải những gợn sóng này liền giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn không ngừng rung động, nhưng gợn sóng này cũng không thể ngăn được thế chụp của cự trảo.
Nguyên Cát Đạo Nhân biến sắc, dùng chỉ làm kiếm, bước nhanh tại chỗ thành một loại bộ cương. Bộ cương huyền ảo khó lường, nhìn thì chậm nhưng lại cực nhanh, giống như tạo ra ảo ảnh lại có vẻ như đang đứng yên. Rất khó có thể nắm bắt được.
Nguyên Cát Đạo Nhân chỉ một ngón tay lên mây đen, há miệng quát khẽ.
Một đạo lôi điện màu tím xé rách mây đen, phảng phất như một thanh lợi kiếm màu tím chất chứa oai khí thiên địa, thế như chẻ tre đâm vào mây đen, chiếu ra một con đường điện màu tím. Mây đen bị xé rách, trong mây xuất hiện ra đầu của cự thú, mặt xanh nanh vàng, diện mục hung ác. Từ cổ trở xuống vẫn bị mây bao phủ, không nhìn rõ được.
Bàn tay khổng lồ màu xanh đen lấp lánh điện hoa lập tức rụt trở lại.
“Đùng...” Tiếng sấm lúc này mới truyền tới, sau đó là tiếng kêu đau đớn của quái thú. Chỉ là quái thú tựa như cũng không bị trọng thương. Sau đó mây đen quay cuồng, uy thế tăng lên, như nộ hải cuồng triều từ trên trời áp xuống.
Nam Lạc đột nhiên chợt nghĩ tới tử lôi hắn đã thấy trên đường tới Ngọc Hư Cung, cũng từng thấy khi còn ở trong lồng giam. Giống hệt thế này, có oai của thiên địa, có khí thể huỷ diệt vạn vật.
Đúng lúc này Nguyên Cát đạo nhân dậm chân, người hoá thành một cái cầu vồng hoàng kim xông vào trong mây đen. Ngay khi người y ở trong mây thì cây phất trần toả ra bạch quang
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm