Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 40: Tân sinh
Dịch giả: quantl
Kim Sí Đại Bằng Điểu là một trong những sinh linh có khả năng phi độn nhanh nhất trên thế gian này, chẳng những bản thân là thiên địa dị chủng, còn có hai chiếc Kim Vũ có Tiên Thiên Phong Độn.
Khổng Tuyên cho hắn thời gian hai mươi ngày, hiện giờ đã là mười tám, người còn ở trên Côn Luân Sơn. Từ Thiên Trì Long Cung trở về hắn cũng có chút kinh ngạc, ngoại trừ trước cửa Cung Thái Cực làm chậm trễ thời gian thì lại cực kỳ thuận lợi
Dựa vào vị trí của Thiên Trì Long Cung mà Khổng Tuyên cho, hắn dễ dàng tìm được nơi đó, không bao lâu sau thì có người tiếp dẫn hắn vào, chỉ là không thể đi vào trong Long Cung mà có đồng tử cầm kim thiếp trong tay hắn đưa vào, sau đó đồng tử rất nhanh đã trở lại, cũng cầm một cái thiếp có lạc ấn Ngũ Trảo Kim Long đưa cho Nam Lạc, cũng nói rằng Ngao Uyên Thái Tử đã đáp ứng đi tới pháp hội...
Tốn một ngày để bay về trên Côn Luân Sơn, từ trên nhìn xuống Côn Luân Sơn Mạch trập trùng tựa sóng biển. Mây mù bao phủ cả dãy Côn Luân khiến nó thêm phần thần bí, mờ ảo.
Trước khi Nam Lạc tới Long Cung đã nghĩ đây là một chuyện vô cùng phức tạp, nếu không vì sao lại cố ý an bài một vị Thái Tử làm. Thế nhưng khi Nam Lạc nói muốn đi thì Khổng Tuyên chỉ suy tư một lát rồi đáp ứng...
Tựa hồ không hề lo xem Nam Lạc sẽ làm việc này như thế nào, hơn nữa Khổng Tuyên cũng chỉ nói qua một chút về hành trình, đối với thành bại của chuyến đi cũng không quan tâm, khác hẳn với lúc trước y muốn Thiên Thủ Thái Tử đi chuyến này. Thế nhưng khi muốn Nam Lạc thay mình hỏi Thông Huyền Thiên Sư thì lại vô cùng ngưng trọng, đáng tiếc Nam Lạc quỳ ba ngày cũng không thể thấy mặt ông.
Nam Lạc nhìn ngọn núi lần nữa, Kim Sí Đại Bằng với tốc độ nhanh chóng của mình không bao lâu đã cách Côn Luân Sơn thật xa. Cho tới khi Côn Luân Sơn biến thành một chấm đen nhỏ biến mất trong tầm mắt thì hắn mới quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong lòng thầm tụng Hoàng ĐÌnh.
Nam Lạc đả toạ luyện khí đủ mười ngày. Khi Phượng Hoàng Sơn xuất hiện phía xa, Nam Lạc lại xuất hiện cảm giác không nỡ, cái cảm giác này chính là cảm giác hổ thẹn khi mình ra đi mà không hoàn thành việc được Khổng Tuyên giao phó.
Từ xa đã thấy Khổng Tuyên đứng trước Bất Tử Cung Khổng Tước Điện, pháp bào ngũ sắc chói mắt. Trước kia Nam Lạc cảm thấy pháp bào không thích hợp y nhưng bây giờ lại cảm thấy không ai ngoài y ra có thể mặc được pháp bào này.
Y đứng trước đại điện, hai tay chắp sau lưng, tựa hồ đang nghênh đón Nam Lạc trở về. Nụ cười trên mặt y vẫn ôn hoà nhưng chẳng hiểu vì sao Nam Lạc cảm thấy tâm sự của y đang bị đè nặng... Trước đây nụ cười của hắn ôn hoà, tản ra một loại ngạo khí tận cốt tuỷ, bất nhiễm hồng trần.
Trong lòng Nam Lạc mới nghĩ tới đây thì người đã xuống khỏi Kim Sí Đại Bằng. Đang lúc Nam Lạc chuẩn bị mở lời xin lỗi thì Khổng Tuyên lại mở miệng nói trước, chỉ nghe y vừa cười vừa nói: “Việc này còn dài hơn ta đoán nhưng nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ như không gặp nguy hiểm gì. Thông Huyền Thiên Sư đáp ra sao”
Nam Lạc không nghĩ tới Khổng Tuyên vội hỏi luôn việc này, trong lòng không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Khổng Tuyên, khẽ cúi đầu nói: “Nam Lạc không gặp được Thông Huyền Thiên Sư...”
“Chuyện gì xảy ra?” Khổng Tuyên nhíu mày hỏi
Lúc trước Nam Lạc đoán câu hỏi này vô cùng quan trọng với Khổng Tuyên, bây giờ cũng không hỏi thiếp mời có tới Thiên Trì Long Cung không, đối phương đáp thế nào, mà hỏi xem Thông Huyền Thiên Sư trả lời ra sao càng khiến Nam Lạc có cảm giác mình không hoàn thành việc mà y giao phó.
“Ha ha, đừng lo, nói chuyện của ngươi cho ta hay, có khi không phải sư tôn của ngươi không trả lời” Khổng Tuyên nhìn thấy bộ dạng của Nam Lạc thì cười cười, an ủi nói...
Vì vậy Nam Lạc liền kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện của Côn Luân Sơn cho Khổng Tuyên nghe.
Phượng Hoàng Sơn cực cao, rất ít khi có mây che khuất nơi này thế nhưng không biết từ lúc nào trên Bất Tử Cung đã có thêm một đám mây đen. Nam Lạc ngẩng đầu nhìn, nhíu mày, không lâu sau lại nhìn Khổng Tuyên, chỉ thấy y cũng cau mày suy nghĩ, tựa như nhìn ra được huyền diệu trong lời của Nam Lạc.
Thật lâu sau, Khổng Tuyên dường như phục hồi tinh thần lại, cười với Nam Lạc nói: “Ngươi làm tốt lắm, ta đã có đáp án”
Nam Lạc nghi hoặc, có chỗ không hiểu. Khổng Tuyên cười nói: “Sư tôn không gặp ngươi nhưng đã trả lời câu hỏi đó rồi...” Nam Lạc muốn hỏi rốt cuộc là có ý tứ gì, mới chần chừ một chút thì Khổng Tuyên liền nói thêm: “Ta nhớ lúc ngươi bị Thương Mãng Nhai Ưng Tam bắt đi đã được hơn mười năm rồi nhỉ” Nam Lạc nhìn Khổng Tuyên, không biết vì sao y lại nói chuyện này nhưng hắn vẫn cứ gật đầu.
“Có muốn về không?” Khổng Tuyên đột nhiên hỏi
Nam Lạc nhìn y, cười không đáp.
“Ta nhớ lúc mang ngươi từ Côn Luân Sơn trở lại, ngươi có hỏi ta có biết một nơi là Dương Bình Sơn không, ta nghĩ đây hẳn là nơi mà bộ tộc ngươi sinh sống” Khổng Tuyên cười nói
Nam Lạc không nghĩ tới Khổng Tuyên vẫn nhớ rõ điều này, trong lòng không khỏi xấu hổ, lúc ấy đang trên đường về Phượng Hoàng Sơn, mình đột nhiên muốn trở về bộ tộc nên bật ra câu hỏi, điều này cũng gián tiếp nói rằng khi đó không muốn về Bất Tử cung. Tuy trở về bộ tộc lúc đó chỉ là ý niệm thoáng qua nhưng kỳ thực đó là thứ mà hắn luôn giấu thật sâu trong lòng.
“Nếu muốn trở về vậy thì về đi” Khổng Tuyên chắp tay sau lưng, không hề nhìn Nam Lạc tựa hồ đang chăm chú nhìn đám mây tuy không dày nhưng luôn bao phủ Bất Tử Cung. Lại tựa như không nhìn bất cứ thứ gì cả, ánh mắt trống rỗng, tĩnh lặng.
Nam Lạc ngạc nhiên, hắn cảm giác rằng Khổng Tuyên không đùa, cũng không phải có tâm tư gì khác, mà thật sự muốn thả hắn đi... Chỉ là tại sao lại thế, tại sao lại đột nhiên như vậy?
Khổng Tuyên tiếp tục nói: “Ngươi đi luôn đi. Mau mau chóng chóng trở về, về rồi thì trong vòng trăm năm cũng đừng rời đi nữa”
Nam Lạc có một loại dự cảm bất tường, tựa như đám mây đen bao phủ trên Bất Tử Cung vậy. Hắn rất muốn hỏi một chút tại sao, có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không. Triêu Phượng Pháp Hội không phải sắp mở sao? Phượng Hoàng Cung Chủ lợi hại như thế, chẳng lẽ còn có phiền toái gì ư? Hắn muốn mở miệng nói không đi, muốn lưu lại nhưng cuối cùng cũng không nói được câu gì.
Nam Lạc chậm rãi lùi lại vài bước, có chút mất mát quỳ xuống, Khổng Tuyên đứng đó lẳng lặng nhìn hắn, không nói câu nào. Nam Lạc cầm kiếm bên hông, Phong Linh Kim Vũ và Phượng Hoàng Phù trên tay, đi tới Khổng Tước Điện, chuẩn bị đặt những vật này vào trong điện rồi rời đi.
“Nam Lạc, những thứ kia ngươi cũng mang cả xuống núi đi?” Khổng Tuyên nhìn Nam Lạc chuẩn bị tiến vào trong điện rồi đột nhiên nói.
Nam Lạc nhìn Khổng Tuyên lần nữa, vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc trong mắt bị Khổng Tuyên nhìn thấy, y hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra, tựa hồ muốn ném mọi buồn bực đi cùng hơi thở đó.
Cả người đột nhiên giống như kiếm sắc rời bao, như ngũ thải thần quang rực rỡ trên bầu trời.
“Khổng Tuyên ta từ khi dung hợp Tiên Thiên Ngũ Hành đại đạo, trong thiên hạ đã không có bao nhiêu người có thể làm đối thủ rồi, cho dù là sư tôn ngươi đi chăng nữa, thắng bại cũng là năm năm. Ngươi đi đi, thiên địa này sắp sửa đại biến, sau khi trở về, không nên nóng vội, cũng đừng kết nhân quả với người ta, tốt nhất là tìm một chỗ bế quan trăm năm, khi đó thiên hạ đã trở nên thanh bình”
“Còn một việc nữa là ngươi không nợ ân tình của ta, từ hôm nay trở đi ngươi không cần phải quỳ lạy trước bất kỳ ai.” Khổng Tuyên mỉm cười nhìn Nam Lạc.
Nam Lạc cũng nhìn Khổng Tuyên, ánh mắt thanh minh, không còn các loại tâm tình phức tạp khi nãy, bình tĩnh như gương, bất nhiễm hồng trần.
“Đa tạ Thái Tử, Thái Tử bảo trọng, Nam Lạc cáo từ” Nói xong ôm quyền chậm rãi lui về sau ba bước, xoay người điểm một cái, Kim Sí Đại Bằng Điểu lập tức xuất hiện, Nam Lạc bước một bước, người chợt biến mất rồi xuất hiện trên lưng Đại Bằng, chỉ thấy hắn bị kim quang bao phủ, thân thể từ phía xa khom người vái Khổng Tuyên.
Khi Nam Lạc cưỡi Kim Sí Đại Bằng biến mất trên bầu trời thì Chi Lan Tiên Tử đã đi tới nơi này, ánh mắt sáng ngời nhu hoà lúc này bị nhiễm lên một tầng lo lắng. Nàng bước tới cạnh Khổng Tuyên, còn chưa mở miệng nói thì Khổng Tuyên đã nhìn trời cao, lăng lệ nói: “Pháp hội cử hành đúng hạn, ta muốn làm cho người trong thiên hạ biết Phượng Hoàng Sơn không chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng mà còn có ta Ngũ Thải Thần Quang Khổng Tuyên”
----------
Hết quyển 1, từ lúc này hành trình đầy đau đớn của Nam Lạc mới chính thức bắt đầu.
Kim Sí Đại Bằng Điểu là một trong những sinh linh có khả năng phi độn nhanh nhất trên thế gian này, chẳng những bản thân là thiên địa dị chủng, còn có hai chiếc Kim Vũ có Tiên Thiên Phong Độn.
Khổng Tuyên cho hắn thời gian hai mươi ngày, hiện giờ đã là mười tám, người còn ở trên Côn Luân Sơn. Từ Thiên Trì Long Cung trở về hắn cũng có chút kinh ngạc, ngoại trừ trước cửa Cung Thái Cực làm chậm trễ thời gian thì lại cực kỳ thuận lợi
Dựa vào vị trí của Thiên Trì Long Cung mà Khổng Tuyên cho, hắn dễ dàng tìm được nơi đó, không bao lâu sau thì có người tiếp dẫn hắn vào, chỉ là không thể đi vào trong Long Cung mà có đồng tử cầm kim thiếp trong tay hắn đưa vào, sau đó đồng tử rất nhanh đã trở lại, cũng cầm một cái thiếp có lạc ấn Ngũ Trảo Kim Long đưa cho Nam Lạc, cũng nói rằng Ngao Uyên Thái Tử đã đáp ứng đi tới pháp hội...
Tốn một ngày để bay về trên Côn Luân Sơn, từ trên nhìn xuống Côn Luân Sơn Mạch trập trùng tựa sóng biển. Mây mù bao phủ cả dãy Côn Luân khiến nó thêm phần thần bí, mờ ảo.
Trước khi Nam Lạc tới Long Cung đã nghĩ đây là một chuyện vô cùng phức tạp, nếu không vì sao lại cố ý an bài một vị Thái Tử làm. Thế nhưng khi Nam Lạc nói muốn đi thì Khổng Tuyên chỉ suy tư một lát rồi đáp ứng...
Tựa hồ không hề lo xem Nam Lạc sẽ làm việc này như thế nào, hơn nữa Khổng Tuyên cũng chỉ nói qua một chút về hành trình, đối với thành bại của chuyến đi cũng không quan tâm, khác hẳn với lúc trước y muốn Thiên Thủ Thái Tử đi chuyến này. Thế nhưng khi muốn Nam Lạc thay mình hỏi Thông Huyền Thiên Sư thì lại vô cùng ngưng trọng, đáng tiếc Nam Lạc quỳ ba ngày cũng không thể thấy mặt ông.
Nam Lạc nhìn ngọn núi lần nữa, Kim Sí Đại Bằng với tốc độ nhanh chóng của mình không bao lâu đã cách Côn Luân Sơn thật xa. Cho tới khi Côn Luân Sơn biến thành một chấm đen nhỏ biến mất trong tầm mắt thì hắn mới quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong lòng thầm tụng Hoàng ĐÌnh.
Nam Lạc đả toạ luyện khí đủ mười ngày. Khi Phượng Hoàng Sơn xuất hiện phía xa, Nam Lạc lại xuất hiện cảm giác không nỡ, cái cảm giác này chính là cảm giác hổ thẹn khi mình ra đi mà không hoàn thành việc được Khổng Tuyên giao phó.
Từ xa đã thấy Khổng Tuyên đứng trước Bất Tử Cung Khổng Tước Điện, pháp bào ngũ sắc chói mắt. Trước kia Nam Lạc cảm thấy pháp bào không thích hợp y nhưng bây giờ lại cảm thấy không ai ngoài y ra có thể mặc được pháp bào này.
Y đứng trước đại điện, hai tay chắp sau lưng, tựa hồ đang nghênh đón Nam Lạc trở về. Nụ cười trên mặt y vẫn ôn hoà nhưng chẳng hiểu vì sao Nam Lạc cảm thấy tâm sự của y đang bị đè nặng... Trước đây nụ cười của hắn ôn hoà, tản ra một loại ngạo khí tận cốt tuỷ, bất nhiễm hồng trần.
Trong lòng Nam Lạc mới nghĩ tới đây thì người đã xuống khỏi Kim Sí Đại Bằng. Đang lúc Nam Lạc chuẩn bị mở lời xin lỗi thì Khổng Tuyên lại mở miệng nói trước, chỉ nghe y vừa cười vừa nói: “Việc này còn dài hơn ta đoán nhưng nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ như không gặp nguy hiểm gì. Thông Huyền Thiên Sư đáp ra sao”
Nam Lạc không nghĩ tới Khổng Tuyên vội hỏi luôn việc này, trong lòng không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Khổng Tuyên, khẽ cúi đầu nói: “Nam Lạc không gặp được Thông Huyền Thiên Sư...”
“Chuyện gì xảy ra?” Khổng Tuyên nhíu mày hỏi
Lúc trước Nam Lạc đoán câu hỏi này vô cùng quan trọng với Khổng Tuyên, bây giờ cũng không hỏi thiếp mời có tới Thiên Trì Long Cung không, đối phương đáp thế nào, mà hỏi xem Thông Huyền Thiên Sư trả lời ra sao càng khiến Nam Lạc có cảm giác mình không hoàn thành việc mà y giao phó.
“Ha ha, đừng lo, nói chuyện của ngươi cho ta hay, có khi không phải sư tôn của ngươi không trả lời” Khổng Tuyên nhìn thấy bộ dạng của Nam Lạc thì cười cười, an ủi nói...
Vì vậy Nam Lạc liền kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện của Côn Luân Sơn cho Khổng Tuyên nghe.
Phượng Hoàng Sơn cực cao, rất ít khi có mây che khuất nơi này thế nhưng không biết từ lúc nào trên Bất Tử Cung đã có thêm một đám mây đen. Nam Lạc ngẩng đầu nhìn, nhíu mày, không lâu sau lại nhìn Khổng Tuyên, chỉ thấy y cũng cau mày suy nghĩ, tựa như nhìn ra được huyền diệu trong lời của Nam Lạc.
Thật lâu sau, Khổng Tuyên dường như phục hồi tinh thần lại, cười với Nam Lạc nói: “Ngươi làm tốt lắm, ta đã có đáp án”
Nam Lạc nghi hoặc, có chỗ không hiểu. Khổng Tuyên cười nói: “Sư tôn không gặp ngươi nhưng đã trả lời câu hỏi đó rồi...” Nam Lạc muốn hỏi rốt cuộc là có ý tứ gì, mới chần chừ một chút thì Khổng Tuyên liền nói thêm: “Ta nhớ lúc ngươi bị Thương Mãng Nhai Ưng Tam bắt đi đã được hơn mười năm rồi nhỉ” Nam Lạc nhìn Khổng Tuyên, không biết vì sao y lại nói chuyện này nhưng hắn vẫn cứ gật đầu.
“Có muốn về không?” Khổng Tuyên đột nhiên hỏi
Nam Lạc nhìn y, cười không đáp.
“Ta nhớ lúc mang ngươi từ Côn Luân Sơn trở lại, ngươi có hỏi ta có biết một nơi là Dương Bình Sơn không, ta nghĩ đây hẳn là nơi mà bộ tộc ngươi sinh sống” Khổng Tuyên cười nói
Nam Lạc không nghĩ tới Khổng Tuyên vẫn nhớ rõ điều này, trong lòng không khỏi xấu hổ, lúc ấy đang trên đường về Phượng Hoàng Sơn, mình đột nhiên muốn trở về bộ tộc nên bật ra câu hỏi, điều này cũng gián tiếp nói rằng khi đó không muốn về Bất Tử cung. Tuy trở về bộ tộc lúc đó chỉ là ý niệm thoáng qua nhưng kỳ thực đó là thứ mà hắn luôn giấu thật sâu trong lòng.
“Nếu muốn trở về vậy thì về đi” Khổng Tuyên chắp tay sau lưng, không hề nhìn Nam Lạc tựa hồ đang chăm chú nhìn đám mây tuy không dày nhưng luôn bao phủ Bất Tử Cung. Lại tựa như không nhìn bất cứ thứ gì cả, ánh mắt trống rỗng, tĩnh lặng.
Nam Lạc ngạc nhiên, hắn cảm giác rằng Khổng Tuyên không đùa, cũng không phải có tâm tư gì khác, mà thật sự muốn thả hắn đi... Chỉ là tại sao lại thế, tại sao lại đột nhiên như vậy?
Khổng Tuyên tiếp tục nói: “Ngươi đi luôn đi. Mau mau chóng chóng trở về, về rồi thì trong vòng trăm năm cũng đừng rời đi nữa”
Nam Lạc có một loại dự cảm bất tường, tựa như đám mây đen bao phủ trên Bất Tử Cung vậy. Hắn rất muốn hỏi một chút tại sao, có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không. Triêu Phượng Pháp Hội không phải sắp mở sao? Phượng Hoàng Cung Chủ lợi hại như thế, chẳng lẽ còn có phiền toái gì ư? Hắn muốn mở miệng nói không đi, muốn lưu lại nhưng cuối cùng cũng không nói được câu gì.
Nam Lạc chậm rãi lùi lại vài bước, có chút mất mát quỳ xuống, Khổng Tuyên đứng đó lẳng lặng nhìn hắn, không nói câu nào. Nam Lạc cầm kiếm bên hông, Phong Linh Kim Vũ và Phượng Hoàng Phù trên tay, đi tới Khổng Tước Điện, chuẩn bị đặt những vật này vào trong điện rồi rời đi.
“Nam Lạc, những thứ kia ngươi cũng mang cả xuống núi đi?” Khổng Tuyên nhìn Nam Lạc chuẩn bị tiến vào trong điện rồi đột nhiên nói.
Nam Lạc nhìn Khổng Tuyên lần nữa, vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc trong mắt bị Khổng Tuyên nhìn thấy, y hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra, tựa hồ muốn ném mọi buồn bực đi cùng hơi thở đó.
Cả người đột nhiên giống như kiếm sắc rời bao, như ngũ thải thần quang rực rỡ trên bầu trời.
“Khổng Tuyên ta từ khi dung hợp Tiên Thiên Ngũ Hành đại đạo, trong thiên hạ đã không có bao nhiêu người có thể làm đối thủ rồi, cho dù là sư tôn ngươi đi chăng nữa, thắng bại cũng là năm năm. Ngươi đi đi, thiên địa này sắp sửa đại biến, sau khi trở về, không nên nóng vội, cũng đừng kết nhân quả với người ta, tốt nhất là tìm một chỗ bế quan trăm năm, khi đó thiên hạ đã trở nên thanh bình”
“Còn một việc nữa là ngươi không nợ ân tình của ta, từ hôm nay trở đi ngươi không cần phải quỳ lạy trước bất kỳ ai.” Khổng Tuyên mỉm cười nhìn Nam Lạc.
Nam Lạc cũng nhìn Khổng Tuyên, ánh mắt thanh minh, không còn các loại tâm tình phức tạp khi nãy, bình tĩnh như gương, bất nhiễm hồng trần.
“Đa tạ Thái Tử, Thái Tử bảo trọng, Nam Lạc cáo từ” Nói xong ôm quyền chậm rãi lui về sau ba bước, xoay người điểm một cái, Kim Sí Đại Bằng Điểu lập tức xuất hiện, Nam Lạc bước một bước, người chợt biến mất rồi xuất hiện trên lưng Đại Bằng, chỉ thấy hắn bị kim quang bao phủ, thân thể từ phía xa khom người vái Khổng Tuyên.
Khi Nam Lạc cưỡi Kim Sí Đại Bằng biến mất trên bầu trời thì Chi Lan Tiên Tử đã đi tới nơi này, ánh mắt sáng ngời nhu hoà lúc này bị nhiễm lên một tầng lo lắng. Nàng bước tới cạnh Khổng Tuyên, còn chưa mở miệng nói thì Khổng Tuyên đã nhìn trời cao, lăng lệ nói: “Pháp hội cử hành đúng hạn, ta muốn làm cho người trong thiên hạ biết Phượng Hoàng Sơn không chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng mà còn có ta Ngũ Thải Thần Quang Khổng Tuyên”
----------
Hết quyển 1, từ lúc này hành trình đầy đau đớn của Nam Lạc mới chính thức bắt đầu.
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm