Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 143: Đông hải ngao phượng lâu
– Khó, quá khó!
Từ trong thức hải của Chung Nhạc vang lên giọng của Tân Hỏa, nhỏ như tiếng muỗi vo ve, bởi Tân Hỏa sợ Thánh thành chủ nhận thấy sự tồn tại của mình:
– Tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp. Trừ phi ta làm chủ thân thể ngươi rồi xông vào Hắc Sơn bí cảnh, phá vỡ phong cấm trong Hắc Sơn bí cảnh để nhảy vào ma hồn cấm địa trong lòng đất, dẫn tới ma hồn cấm địa bùng nổ, có khi còn có đường sống. Mà xông thẳng ra ngoài thánh thành thì không khác gì tìm đường chết. Nhưng vào Hắc Sơn bí cảnh thì chúng ta phải đối mặt trực diện với gốc Thánh linh kia, đường sống cũng quá xa vời…
Càng nghe, Chung Nhạc càng cảm thấy trĩu nặng, cái đường sống xa vời mà Tân Hỏa nói với hắn phải là không có con đường sống nào hết.
Gốc Thánh linh hoa sen trong Hắc Sơn bí cảnh kia còn khủng bố hơn cả Thánh thành chủ, muốn bước vào trong ma hồn cấm địa dưới lòng Hắc Sơn, phải bước qua nó trước, mà đó là cửa hung hiểm nhất.
Còn chuyện lao ra khỏi thánh thành thì lại là chuyện không thể nào, bởi trong thánh thành này rất nhiều cao thủ, những nhân vật cấp trưởng lão có khi còn nhiều hơn cả Kiếm Môn. Lại thêm vị thủ lĩnh Thánh thành chủ nữa, quả thật chỉ còn đường chết.
– Chỉ có lại lần nữa bước vào Hắc Sơn bí cảnh, nhưng dù có thể sống sót chạy ra ngoài, ta sẽ chẳng còn đất sống yên ổn ở Yêu tộc nữa.
Lúc này, giọng nói của Thánh thành chủ vang lên từ trong phủ thành chủ:
– Ồ, ngươi chứng minh Long Nhạc không phải Long tộc mà là Nhân tộc như thế nào? Làm sao chứng minh được hắn có liên quan tới sự kiện ở Đại Nguyên Hoang Địa?
Lãng Thanh Vân khom người đáp:
– Mấy ngày nay đệ tử luôn điều tra việc này, lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Lúc ấy những Luyện khí sĩ tham dự trận đuổi giết Quân Tư Tà trong Đại Nguyên Hoang Địa, cùng những Luyện khí sĩ đã nhìn thấy dấu vết chiến đấu đều lần lượt bỏ mình. Mà dấu vết chiến đấu kia cũng bị người ta xóa đi, hẳn là không còn cách nào tìm được. Ngay cả Luyện khí sĩ nhìn thấy dấu vết chiến đấu đều chết hết, nên đệ tử hoài nghi trong Yêu tộc ta chắc chắn có gian tế của Nhân tộc. Bởi vậy đệ tử không thể tìm được chứng cớ đẻ chứng minh Long Nhạc là Nhân tộc.
Chung Nhạc lòng chấn động: “Có người giết những Luyện khí sĩ đã nhìn thấy dấu vết chiến đấu của ta? Còn xóa đi những dấu vết ấy? Nói như vậy quả thực trong Yêu tộc có gian tế của Nhân tộc!
Giọng Thánh thành chủ lại vang lên:
– Ngươi đã không thể chứng minh hắn là Nhân tộc, vì sao còn đứng ra?
Lãng Thanh Vân mỉm cười, cất cao giọng:
– Đệ tử không thể chứng minh hắn chính là kẻ đã cứu Quân Tư Tà, không thể chứng minh hắn là Nhân tộc, nhưng đệ tử có thể chứng minh việc hắn không phải Long tộc! Vài ngày trước đệ tử có tới Đông Hải mời một vị Long tộc tới đây, chính là Ngao Phượng Lâu! Phượng Lâu huynh, mời!
Gã vừa nói xong, một vị Luyện khí sĩ khôi ngô, tuấn tú cùng phong thái phi phàm bước ra khỏi quỳnh lâu, hơi khom người với phủ thành chủ, nói:
– Đông Hải Long cung Ngao Phượng Lâu, bái kiến Đông Hoang Thánh thành chủ.
– Thì ra là Ngao thị trong Long tộc!
Trong giọng nói của Thánh thành chủ có đôi chút dao động, hiển nhiên cũng khiếp sợ với lai lịch của Ngao Phượng Lâu, bèn nói:
– Không cần đa lễ, Long Nhạc có phải thuộc Long tộc các ngươi không?
Chung Nhạc vô cùng căng thẳng, những Yêu tộc khác không nhìn ra hắn thực sự không phải Long tộc chủ yếu là vì nội đan thần thú, nhưng nội đan chỉ thay đổi được cấu tạo cơ thể hắn, chứ không thể cải biến được khí tức huyết mạch và hồn phách. Hắn có thể giấu diếm được những kẻ khác, kể cả Thánh thành chủ, nhưng chắc chắn không thể lừa được Long tộc.
Tân Hỏa thở dài, nói:
– Nhạc tiểu tử, chuẩn bị để ta điều khiển thân thể ngươi, ta đưa ngươi xông vào Hắc Sơn bí cảnh…
Ngao Phượng Lâu quay sang nhìn Chung Nhạc, mỉm cười đáp:
– Đúng vậy!
Chung Nhạc đang chuẩn bị đưa thân thể cho Tân Hỏa khống chế, nghe vậy bỗng ngẩn ra. Mà Lãng Thanh Vân thì choáng váng, nhìn Ngao Phượng Lâu với ánh mắt không thể tin tưởng:
– Phượng Lâu huynh?
Ngao Phượng Lâu mỉm cười đáp:
– Long Nhạc thuộc Long tộc ta. Huyết mạch và khí tức của hắn là không thể thay đổi, chắc chắn không phải là giả. Họ Long trong Long tộc ta tuy hiếm, nhưng không phải là không có, chỉ là khá ít, hơn nữa lại không được trọng dụng trong Long tộc, nhưng đúng là Long tộc. Long Nhạc thuộc về Long tướng, có huyết thống của Hổ tộc và Mã tộc trong Yêu tộc, huyết thống Long tộc chiếm thượng phong. Hắn là long yêu hỗn huyết, có thể nói hắn là Long tộc, nhưng cũng có thể nói hắn là Yêu tộc, bởi vì hỗn huyết nên địa vị của Long tướng ở trong tộc ta khá là thấp.
Chung Nhạc nhìn chằm chằm Ngao Phượng Lâu, lòng nghi hoặc không thôi, hắn thật sự không hiểu tại sao vị Luyện khí sĩ Long tộc này lại phải che giấu thay cho hắn. Cái việc hỗn huyết Hổ tộc Mã tộc rồi Long tộc gì gì đó mà Ngao Phượng Lâu nói căn bản là lừa phỉnh, Chung Nhạc không rõ tình trạng huyết mạch của mình như nào ư? Mà Ngao Phượng Lâu lại nói như vậy để tẩy rửa hiềm nghi cho hắn, khiến hắn lòng ngạc nhiên không thôi: “Vì sao y lại phải làm như vậy?”
Lãng Thanh Vân nhíu mày nhìn Ngao Phượng Lâu, thấp giọng hỏi:
– Phượng Lâu huynh?
Ngao Phượng Lâu áy náy nói:
– Lãng sư huynh, Long Nhạc quả thật là Long tộc, điểm này không thể sửa đổi. Tuy huynh mời ta làm khách, lại có mối giao tình sâu sắc với ta, nhưng ta quả thật không thể nói xấu đồng tộc được.
Lãng Thanh Vân mặt mày sa sầm, bỗng nói:
– Binh khí của Long Nhạc với hồn binh của tên Luyện khí sĩ đã cứu Quân Tư Tà kia có phần tương tự, điểm này hẳn là không thể phủ nhận nhỉ? Long Nhạc, hãy gỡ thanh hồn binh sau lưng ngươi xuống.
Chung Nhạc lúc này đã rất là an tâm, hắn gỡ Liêu Nhận xuống, cởi vải quấn quanh, nói:
– Lãng sư huynh đang nói tới thanh hồn binh này? Ta gọi nó là Liêu Nhận, được luyện nên từ thần nha.
– Đúng là thanh Liêu Nhận này!
Lãng Thanh Vân híp mắt, khom người nói với Thánh thành chủ:
– Thưa sư tôn, thanh Liêu Nhận này với dấu vết mà hồn binh của tên Luyện khí sĩ Nhân tộc kia để lại giống nhau như đúc!
– Liêu Nhận này, cũng là binh khí của Long tộc ta.
Ngao Phượng Lâu đột nhiên cười nói xen vào:
– Lãng sư huynh chắc không biết, thanh Liêu Nhận này chính là thần nha, là Long tướng tu luyện thành thần rồi lấy răng nanh ra luyện. Hồn binh khác không thể chứng minh Long Nhạc là Long tộc, mà chiếc răng nanh này hoàn toàn có thể chứng minh Long Nhạc chính là Long tộc ta. Chủng tộc khác làm sao có được răng nanh của Long tộc được?
Lãng Thanh Vân nghiến răng, bỗng nhoẻn miệng cười, khom người nói:
– Long Nhạc sư đệ, là ta đa nghi mà nghi nhầm cho sư đệ, hãy thứ tội cho ta.
Chung Nhạc vội đáp lễ, nói:
– Đại sư huynh đây là nghĩ cho Yêu tộc ta, không cần để trong lòng.
Lãng Thanh Vân cười ha ha, nói:
– Sư đệ thật rộng lượng! May có Phượng Lâu huynh ở đây, nếu không ngu huynh đã hàm oan cho sư đệ rồi. Sau này hai ta là đồng môn, cần phải lui tới nhiều hơn mới được.
Chung Nhạc đồng ý, lại lén lút liếc Ngao Phượng Lâu một cái. Lại thấy Ngao Phượng Lâu nháy mắt với hắn, Chung Nhạc giật mình, không liếc nhìn y thêm lần nào nữa.
– Nếu Long Nhạc trong sạch, là Yêu tộc có hỗn huyết long yêu, như vậy sau này hắn chính là đệ tử quan môn của ta. Ngoài Long Nhạc, từ nay về sau ta không thu thêm đệ tử nữa.
Giọng Thánh thành chủ lại vang lên đầy lạnh nhạt:- Long Nhạc, ngươi xuống nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Sau này ngươi sẽ ở phủ Phong Ba, đó chính là nơi ở của ngươi. Năm ngày sau sẽ tiến hành lễ bái sư, tuyên cáo thiên hạ.
Chung Nhạc khom người bái tạ. Lúc này uy nghiêm của Thánh thành chủ tan đi, uy áp bao phủ cả tòa thánh tành mới biến mất, khiến cả đám Yêu tộc như trút được gánh nặng. Chung Nhạc cũng như vậy, hắn thả lòng toàn thân, lập tức cảm thấy mồ hôi tuôn ra ầm ầm từ trong lỗ chân lông.
Đám người Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội vội vã chạy tới, đều cười nói:
– Chúc mừng Long Nhạc huynh! Nay Long Nhạc huynh trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, phải nói là cá vượt long môn, địa vị phi phàm!
Chung Nhạc cười nói:
– Còn chưa chính thức mà, hơn nữa muốn có địa vị phi phàm thì phải có thực lực, chứ không có thực lực, dù có là đệ tử của Thiên Vương lão tử cũng vô dụng.
– Nhưng có Thánh thành chủ dạy dỗ, lại có nguồn tài nguyên của phủ Thánh thành chủ, việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
– Đi nào, tới phủ Phong Ba, phải chúc mừng một phen mới được!
Chung Nhạc lòng cũng vô cùng vui mừng, cùng đám người đi tới phủ Phong Ba trong Hãm Không thành, mà ánh mắt hắn lại đụng ánh mắt Ngao Phượng Lâu. Y mỉm cười, gật đầu tỏ ý.
Chung Nhạc mỉm cười đáp lại, lòng thì khó hiểu: “Kỳ quái, vì sao y phải giúp ta? Còn ở trước mặt mọi người nói ta là long yêu hỗn huyết, cũng là Yêu tộc, khiến người khác không thể hoài nghi được tới ta? Chuyện khác thường tất có kỳ quái. Chắc chắn Ngao Phượng Lâu có mục đích riêng. Xem ra ta phải đi bái phỏng y mới được! Ừm, phải nhờ Ngư Huyền Cơ đi tìm hiểu xem y ở chỗ nào mới được…”
Phủ Phong Ba chính là động phủ trong Hãm Không thánh thành, vô cùng xa hoa, tráng lệ với ngọc thạch trải đầy đất, núi đá được khắc ra từ mỹ ngọc. Nơi đây có vài chục nha hoàn thị nữ, đều là những nữ yêu tinh vô cùng xinh đẹp, hầu hết là miêu nữ, hồ nữ, đương nhiên là vẻ đẹp của bọn họ phù hợp với thị hiếu của Yêu tộc rồi.
Với Chung Nhạc, những nữ yêu tinh mà dã tính còn chưa cởi hết, còn có lông xù, rồi tai cáo tai mèo, có cô còn chưa quen dùng hai chân đi đường, đi lại bằng tứ chi nhanh như mèo, đuôi hếch lên, phẩy tới phẩy lui, hoàn toàn khác hẳn nữ tử Nhân tộc.
Chung Nhạc lệnh đám miêu nữ hồ nữ bày rượu thết yến, lại hái đám linh dược linh quả trong động phủ để mở tiệc thết đãi đám người Ngư Huyền Cơ. Ai nấy đều chè chén no say, vui vẻ ra về.
Chung Nhạc tĩnh tâm chữa thương. Không lâu sau Ngư Huyền Cơ tra được nơi Ngao Phượng Lâu đang ở. Vị cường giả Long tộc này còn chưa rời khỏi thánh thành, vẫn đang lưu luyến trong Vạn Hoa lâu, quên cả lối về.
Chung Nhạc tắm rửa với sự phục vụ của đám nha hoàn thị nữ. Lúc này vết sẹo trên người hắn đã bong ra, làn da không tì vết, hoàn toàn không nhìn ra được trên dưới trăm miệng vết thương trong trận ác chiến trên phố lúc trước. Lúc ấy toàn thân hắn không tìm thấy nơi nào hoàn chỉnh, mà giờ có nhật nguyệt bảo chiếu đã rèn luyện cho làn da hắn không nhìn thấy một miệng vết thương nào.
Một miêu nữ và một hồ nữ hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ. Mấy ngày đầu Chung Nhạc còn không quen việc để đám miêu nữ hồ nữ kia cởi áo cởi quần cho mình, tới nay hắn đã nhập gia tùy tục, thậm chí còn trần truồng trong ngọc trì để những miêu nữ hồ nữ ấy kỳ cọ thân thể cho mình.
Chỉ là với mấy cái câu “đè xuống”, rồi “giao cấu”, rồi “gieo giống” mà thi thoảng Tân Hỏa lại lải nhải, Chung Nhạc thật sự không có hứng thú. Dẫu sao không phải đồng tộc, hắn thật sự không ra tay được.
Nay hắn đã cao hơn trượng, mặc y phục hoa mỹ quý giá khiến hắn có một loại khí độ ung dung, cương nghị trầm tĩnh.
Không lâu sau, Chung Nhạc đi tới Vạn Hoa lâu. Nơi đây chính là thanh lâu của Yêu tộc. Một số nữ yêu tinh kinh doanh da thịt để mưu sinh, lấy việc bán tiếng cười để mà sống. Nhưng phần lớn là Yêu tộc thấp kém.
Chung Nhạc bước lên Vạn Hoa lâu, được một quy công dẫn đi tìm Ngao Phượng Lâu.
– Ngươi đã tới rồi!
Ngao Phượng Lâu vỗ tay ra hiệu cho nữ yêu tinh và quy công lui ra. Y khẽ phất tay, cửa sổ lập tức đóng lại. Ngao Phượng Lâu lại lấy một quyển lụa mỏng ra, tung lên. Lụa mỏng bay lên, càng lúc càng lớn, bao phủ căn phòng này lại, thậm chí cả mặt đất cũng bị bọc kín.
Lụa kia xuyên qua thân thể Chung Nhạc như xuyên qua không khí, vô cùng kỳ lạ, hẳn là bảo vật được luyện nên từ mây.
Từ trong thức hải của Chung Nhạc vang lên giọng của Tân Hỏa, nhỏ như tiếng muỗi vo ve, bởi Tân Hỏa sợ Thánh thành chủ nhận thấy sự tồn tại của mình:
– Tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp. Trừ phi ta làm chủ thân thể ngươi rồi xông vào Hắc Sơn bí cảnh, phá vỡ phong cấm trong Hắc Sơn bí cảnh để nhảy vào ma hồn cấm địa trong lòng đất, dẫn tới ma hồn cấm địa bùng nổ, có khi còn có đường sống. Mà xông thẳng ra ngoài thánh thành thì không khác gì tìm đường chết. Nhưng vào Hắc Sơn bí cảnh thì chúng ta phải đối mặt trực diện với gốc Thánh linh kia, đường sống cũng quá xa vời…
Càng nghe, Chung Nhạc càng cảm thấy trĩu nặng, cái đường sống xa vời mà Tân Hỏa nói với hắn phải là không có con đường sống nào hết.
Gốc Thánh linh hoa sen trong Hắc Sơn bí cảnh kia còn khủng bố hơn cả Thánh thành chủ, muốn bước vào trong ma hồn cấm địa dưới lòng Hắc Sơn, phải bước qua nó trước, mà đó là cửa hung hiểm nhất.
Còn chuyện lao ra khỏi thánh thành thì lại là chuyện không thể nào, bởi trong thánh thành này rất nhiều cao thủ, những nhân vật cấp trưởng lão có khi còn nhiều hơn cả Kiếm Môn. Lại thêm vị thủ lĩnh Thánh thành chủ nữa, quả thật chỉ còn đường chết.
– Chỉ có lại lần nữa bước vào Hắc Sơn bí cảnh, nhưng dù có thể sống sót chạy ra ngoài, ta sẽ chẳng còn đất sống yên ổn ở Yêu tộc nữa.
Lúc này, giọng nói của Thánh thành chủ vang lên từ trong phủ thành chủ:
– Ồ, ngươi chứng minh Long Nhạc không phải Long tộc mà là Nhân tộc như thế nào? Làm sao chứng minh được hắn có liên quan tới sự kiện ở Đại Nguyên Hoang Địa?
Lãng Thanh Vân khom người đáp:
– Mấy ngày nay đệ tử luôn điều tra việc này, lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Lúc ấy những Luyện khí sĩ tham dự trận đuổi giết Quân Tư Tà trong Đại Nguyên Hoang Địa, cùng những Luyện khí sĩ đã nhìn thấy dấu vết chiến đấu đều lần lượt bỏ mình. Mà dấu vết chiến đấu kia cũng bị người ta xóa đi, hẳn là không còn cách nào tìm được. Ngay cả Luyện khí sĩ nhìn thấy dấu vết chiến đấu đều chết hết, nên đệ tử hoài nghi trong Yêu tộc ta chắc chắn có gian tế của Nhân tộc. Bởi vậy đệ tử không thể tìm được chứng cớ đẻ chứng minh Long Nhạc là Nhân tộc.
Chung Nhạc lòng chấn động: “Có người giết những Luyện khí sĩ đã nhìn thấy dấu vết chiến đấu của ta? Còn xóa đi những dấu vết ấy? Nói như vậy quả thực trong Yêu tộc có gian tế của Nhân tộc!
Giọng Thánh thành chủ lại vang lên:
– Ngươi đã không thể chứng minh hắn là Nhân tộc, vì sao còn đứng ra?
Lãng Thanh Vân mỉm cười, cất cao giọng:
– Đệ tử không thể chứng minh hắn chính là kẻ đã cứu Quân Tư Tà, không thể chứng minh hắn là Nhân tộc, nhưng đệ tử có thể chứng minh việc hắn không phải Long tộc! Vài ngày trước đệ tử có tới Đông Hải mời một vị Long tộc tới đây, chính là Ngao Phượng Lâu! Phượng Lâu huynh, mời!
Gã vừa nói xong, một vị Luyện khí sĩ khôi ngô, tuấn tú cùng phong thái phi phàm bước ra khỏi quỳnh lâu, hơi khom người với phủ thành chủ, nói:
– Đông Hải Long cung Ngao Phượng Lâu, bái kiến Đông Hoang Thánh thành chủ.
– Thì ra là Ngao thị trong Long tộc!
Trong giọng nói của Thánh thành chủ có đôi chút dao động, hiển nhiên cũng khiếp sợ với lai lịch của Ngao Phượng Lâu, bèn nói:
– Không cần đa lễ, Long Nhạc có phải thuộc Long tộc các ngươi không?
Chung Nhạc vô cùng căng thẳng, những Yêu tộc khác không nhìn ra hắn thực sự không phải Long tộc chủ yếu là vì nội đan thần thú, nhưng nội đan chỉ thay đổi được cấu tạo cơ thể hắn, chứ không thể cải biến được khí tức huyết mạch và hồn phách. Hắn có thể giấu diếm được những kẻ khác, kể cả Thánh thành chủ, nhưng chắc chắn không thể lừa được Long tộc.
Tân Hỏa thở dài, nói:
– Nhạc tiểu tử, chuẩn bị để ta điều khiển thân thể ngươi, ta đưa ngươi xông vào Hắc Sơn bí cảnh…
Ngao Phượng Lâu quay sang nhìn Chung Nhạc, mỉm cười đáp:
– Đúng vậy!
Chung Nhạc đang chuẩn bị đưa thân thể cho Tân Hỏa khống chế, nghe vậy bỗng ngẩn ra. Mà Lãng Thanh Vân thì choáng váng, nhìn Ngao Phượng Lâu với ánh mắt không thể tin tưởng:
– Phượng Lâu huynh?
Ngao Phượng Lâu mỉm cười đáp:
– Long Nhạc thuộc Long tộc ta. Huyết mạch và khí tức của hắn là không thể thay đổi, chắc chắn không phải là giả. Họ Long trong Long tộc ta tuy hiếm, nhưng không phải là không có, chỉ là khá ít, hơn nữa lại không được trọng dụng trong Long tộc, nhưng đúng là Long tộc. Long Nhạc thuộc về Long tướng, có huyết thống của Hổ tộc và Mã tộc trong Yêu tộc, huyết thống Long tộc chiếm thượng phong. Hắn là long yêu hỗn huyết, có thể nói hắn là Long tộc, nhưng cũng có thể nói hắn là Yêu tộc, bởi vì hỗn huyết nên địa vị của Long tướng ở trong tộc ta khá là thấp.
Chung Nhạc nhìn chằm chằm Ngao Phượng Lâu, lòng nghi hoặc không thôi, hắn thật sự không hiểu tại sao vị Luyện khí sĩ Long tộc này lại phải che giấu thay cho hắn. Cái việc hỗn huyết Hổ tộc Mã tộc rồi Long tộc gì gì đó mà Ngao Phượng Lâu nói căn bản là lừa phỉnh, Chung Nhạc không rõ tình trạng huyết mạch của mình như nào ư? Mà Ngao Phượng Lâu lại nói như vậy để tẩy rửa hiềm nghi cho hắn, khiến hắn lòng ngạc nhiên không thôi: “Vì sao y lại phải làm như vậy?”
Lãng Thanh Vân nhíu mày nhìn Ngao Phượng Lâu, thấp giọng hỏi:
– Phượng Lâu huynh?
Ngao Phượng Lâu áy náy nói:
– Lãng sư huynh, Long Nhạc quả thật là Long tộc, điểm này không thể sửa đổi. Tuy huynh mời ta làm khách, lại có mối giao tình sâu sắc với ta, nhưng ta quả thật không thể nói xấu đồng tộc được.
Lãng Thanh Vân mặt mày sa sầm, bỗng nói:
– Binh khí của Long Nhạc với hồn binh của tên Luyện khí sĩ đã cứu Quân Tư Tà kia có phần tương tự, điểm này hẳn là không thể phủ nhận nhỉ? Long Nhạc, hãy gỡ thanh hồn binh sau lưng ngươi xuống.
Chung Nhạc lúc này đã rất là an tâm, hắn gỡ Liêu Nhận xuống, cởi vải quấn quanh, nói:
– Lãng sư huynh đang nói tới thanh hồn binh này? Ta gọi nó là Liêu Nhận, được luyện nên từ thần nha.
– Đúng là thanh Liêu Nhận này!
Lãng Thanh Vân híp mắt, khom người nói với Thánh thành chủ:
– Thưa sư tôn, thanh Liêu Nhận này với dấu vết mà hồn binh của tên Luyện khí sĩ Nhân tộc kia để lại giống nhau như đúc!
– Liêu Nhận này, cũng là binh khí của Long tộc ta.
Ngao Phượng Lâu đột nhiên cười nói xen vào:
– Lãng sư huynh chắc không biết, thanh Liêu Nhận này chính là thần nha, là Long tướng tu luyện thành thần rồi lấy răng nanh ra luyện. Hồn binh khác không thể chứng minh Long Nhạc là Long tộc, mà chiếc răng nanh này hoàn toàn có thể chứng minh Long Nhạc chính là Long tộc ta. Chủng tộc khác làm sao có được răng nanh của Long tộc được?
Lãng Thanh Vân nghiến răng, bỗng nhoẻn miệng cười, khom người nói:
– Long Nhạc sư đệ, là ta đa nghi mà nghi nhầm cho sư đệ, hãy thứ tội cho ta.
Chung Nhạc vội đáp lễ, nói:
– Đại sư huynh đây là nghĩ cho Yêu tộc ta, không cần để trong lòng.
Lãng Thanh Vân cười ha ha, nói:
– Sư đệ thật rộng lượng! May có Phượng Lâu huynh ở đây, nếu không ngu huynh đã hàm oan cho sư đệ rồi. Sau này hai ta là đồng môn, cần phải lui tới nhiều hơn mới được.
Chung Nhạc đồng ý, lại lén lút liếc Ngao Phượng Lâu một cái. Lại thấy Ngao Phượng Lâu nháy mắt với hắn, Chung Nhạc giật mình, không liếc nhìn y thêm lần nào nữa.
– Nếu Long Nhạc trong sạch, là Yêu tộc có hỗn huyết long yêu, như vậy sau này hắn chính là đệ tử quan môn của ta. Ngoài Long Nhạc, từ nay về sau ta không thu thêm đệ tử nữa.
Giọng Thánh thành chủ lại vang lên đầy lạnh nhạt:- Long Nhạc, ngươi xuống nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Sau này ngươi sẽ ở phủ Phong Ba, đó chính là nơi ở của ngươi. Năm ngày sau sẽ tiến hành lễ bái sư, tuyên cáo thiên hạ.
Chung Nhạc khom người bái tạ. Lúc này uy nghiêm của Thánh thành chủ tan đi, uy áp bao phủ cả tòa thánh tành mới biến mất, khiến cả đám Yêu tộc như trút được gánh nặng. Chung Nhạc cũng như vậy, hắn thả lòng toàn thân, lập tức cảm thấy mồ hôi tuôn ra ầm ầm từ trong lỗ chân lông.
Đám người Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội vội vã chạy tới, đều cười nói:
– Chúc mừng Long Nhạc huynh! Nay Long Nhạc huynh trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, phải nói là cá vượt long môn, địa vị phi phàm!
Chung Nhạc cười nói:
– Còn chưa chính thức mà, hơn nữa muốn có địa vị phi phàm thì phải có thực lực, chứ không có thực lực, dù có là đệ tử của Thiên Vương lão tử cũng vô dụng.
– Nhưng có Thánh thành chủ dạy dỗ, lại có nguồn tài nguyên của phủ Thánh thành chủ, việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
– Đi nào, tới phủ Phong Ba, phải chúc mừng một phen mới được!
Chung Nhạc lòng cũng vô cùng vui mừng, cùng đám người đi tới phủ Phong Ba trong Hãm Không thành, mà ánh mắt hắn lại đụng ánh mắt Ngao Phượng Lâu. Y mỉm cười, gật đầu tỏ ý.
Chung Nhạc mỉm cười đáp lại, lòng thì khó hiểu: “Kỳ quái, vì sao y phải giúp ta? Còn ở trước mặt mọi người nói ta là long yêu hỗn huyết, cũng là Yêu tộc, khiến người khác không thể hoài nghi được tới ta? Chuyện khác thường tất có kỳ quái. Chắc chắn Ngao Phượng Lâu có mục đích riêng. Xem ra ta phải đi bái phỏng y mới được! Ừm, phải nhờ Ngư Huyền Cơ đi tìm hiểu xem y ở chỗ nào mới được…”
Phủ Phong Ba chính là động phủ trong Hãm Không thánh thành, vô cùng xa hoa, tráng lệ với ngọc thạch trải đầy đất, núi đá được khắc ra từ mỹ ngọc. Nơi đây có vài chục nha hoàn thị nữ, đều là những nữ yêu tinh vô cùng xinh đẹp, hầu hết là miêu nữ, hồ nữ, đương nhiên là vẻ đẹp của bọn họ phù hợp với thị hiếu của Yêu tộc rồi.
Với Chung Nhạc, những nữ yêu tinh mà dã tính còn chưa cởi hết, còn có lông xù, rồi tai cáo tai mèo, có cô còn chưa quen dùng hai chân đi đường, đi lại bằng tứ chi nhanh như mèo, đuôi hếch lên, phẩy tới phẩy lui, hoàn toàn khác hẳn nữ tử Nhân tộc.
Chung Nhạc lệnh đám miêu nữ hồ nữ bày rượu thết yến, lại hái đám linh dược linh quả trong động phủ để mở tiệc thết đãi đám người Ngư Huyền Cơ. Ai nấy đều chè chén no say, vui vẻ ra về.
Chung Nhạc tĩnh tâm chữa thương. Không lâu sau Ngư Huyền Cơ tra được nơi Ngao Phượng Lâu đang ở. Vị cường giả Long tộc này còn chưa rời khỏi thánh thành, vẫn đang lưu luyến trong Vạn Hoa lâu, quên cả lối về.
Chung Nhạc tắm rửa với sự phục vụ của đám nha hoàn thị nữ. Lúc này vết sẹo trên người hắn đã bong ra, làn da không tì vết, hoàn toàn không nhìn ra được trên dưới trăm miệng vết thương trong trận ác chiến trên phố lúc trước. Lúc ấy toàn thân hắn không tìm thấy nơi nào hoàn chỉnh, mà giờ có nhật nguyệt bảo chiếu đã rèn luyện cho làn da hắn không nhìn thấy một miệng vết thương nào.
Một miêu nữ và một hồ nữ hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ. Mấy ngày đầu Chung Nhạc còn không quen việc để đám miêu nữ hồ nữ kia cởi áo cởi quần cho mình, tới nay hắn đã nhập gia tùy tục, thậm chí còn trần truồng trong ngọc trì để những miêu nữ hồ nữ ấy kỳ cọ thân thể cho mình.
Chỉ là với mấy cái câu “đè xuống”, rồi “giao cấu”, rồi “gieo giống” mà thi thoảng Tân Hỏa lại lải nhải, Chung Nhạc thật sự không có hứng thú. Dẫu sao không phải đồng tộc, hắn thật sự không ra tay được.
Nay hắn đã cao hơn trượng, mặc y phục hoa mỹ quý giá khiến hắn có một loại khí độ ung dung, cương nghị trầm tĩnh.
Không lâu sau, Chung Nhạc đi tới Vạn Hoa lâu. Nơi đây chính là thanh lâu của Yêu tộc. Một số nữ yêu tinh kinh doanh da thịt để mưu sinh, lấy việc bán tiếng cười để mà sống. Nhưng phần lớn là Yêu tộc thấp kém.
Chung Nhạc bước lên Vạn Hoa lâu, được một quy công dẫn đi tìm Ngao Phượng Lâu.
– Ngươi đã tới rồi!
Ngao Phượng Lâu vỗ tay ra hiệu cho nữ yêu tinh và quy công lui ra. Y khẽ phất tay, cửa sổ lập tức đóng lại. Ngao Phượng Lâu lại lấy một quyển lụa mỏng ra, tung lên. Lụa mỏng bay lên, càng lúc càng lớn, bao phủ căn phòng này lại, thậm chí cả mặt đất cũng bị bọc kín.
Lụa kia xuyên qua thân thể Chung Nhạc như xuyên qua không khí, vô cùng kỳ lạ, hẳn là bảo vật được luyện nên từ mây.
Tác giả :
Thạch Trư