Nhà Vàng Giấu Vợ Quý
Chương 1-1
Gió mát rượi mang theo mùi vị nước mưa thoang thoảng mới vừa xong, tách hơi nóng gần mùa hè ra, trong không khí tràn ngập hương mùa hè mê người.
Rèm cửa sổ viền tơ mềm mại màu trắng sữa bị ngọn gió bướng bỉnh thổi cao, mang vào vi hương thấm mũi, ánh rạng đông ngày mới theo nhánh cây hoa ngọc lan từ lầu cao tầng hai chiếu vào, mở hé cửa sổ có thể thấy được nhiều đóa Ngọc Lan màu trắng mơ hồ lặng lẽ nở rộ trong rậm rạp xanh nhạt.
Tích tắc, là tiếng đồng hồ báo thức chuyển động, đối với người tham ngủ mà nói đó là vật cực kỳ ầm ĩ, tuy nhiên nó ầm ĩ với người trên giường bệnh, thân thể thon gầy của cô giống như bông hoa ngày càng khô héo, mất đi tức giận.
Trắng, gần như là màu sắc duy nhất của nơi này.
Vách tường màu trắng, cái chăn màu trắng bị nhục, ga giường màu trắng, gối đầu màu trắng, ngay cả phím nhấn điện thoại bên trong phòng cũng trắng đến chói mắt, quần áo màu trắng, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ trắng đến không còn mấy huyết sắc.
Chỉ có bình thủy tinh cổ dài đựng hoa tươi bên giường là có màu sắc khác, mỗi ngày thay mới, ngày ngày không giống nhau, có lúc là hoa hồng đỏ tươi đẹp chói mắt, có lúc là cây cát cánh ưu nhã, có lúc là vật vong ngã lâu đời, cũng có lúc là một nhán Tử Liên thanh mát, lúc là phấn anh dịu dàng. . . . . . Đỏ, tím, hồng, mỗi tư thái mạnh mẽ phát sáng phòng nhỏ.
Bỗng dưng, một cánh hoa Ngọc Lan nhỏ phiêu động theo gió, rơi vào khuôn mặt trắng nõn sáng ngời, lông mi dài vừa đen vừa rậm rậm vểnh lên, vô ý thức nhấc lên, rồi nặng nề rủ xuống, một lần, hai lần, ba lần. . . . . . Lặp lại phản kháng như vậy, giống như giọt sương trong suốt trên hoa thơm màu trắng, muốn rơi không rơi chuyển động ở trên nhụy, làm cho người ta có vẻ chờ đợi vui sướng.
Giống như đã qua rất lâu, lông mi dài và xinh đẹp như bươm bướm đạp cánh đấu tranh mở ra từ sâu trong bóng tối an tĩnh, lộ ra ánh mắt mềm lại lại bất lực mờ mịt.
Đó là một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, giống như gió nhẹ ngày xuân, ôn nhu, cực kì trong trẻo, có mấy phần nhu nhược khiến người thương tiếc.
Mặc dù hơi tái nhợt, vẻ mặt lại có chút mệt mỏi, hai má hơi lõm xuống, người cũng hơi gầy chút, nhưng không thể phủ nhận, đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt đối sẽ làm động lòng đàn ông, nhất là đang lúc hai mắt vô ý để lộ ra yếu ớt, làm người ta không cự tuyệt được muốn đi che chở, quan tâm, huống chi là có ý muốn bảo hộ từ trước đến giờ, đều là đàn ông anh hùng có tình cảm bình thường.
Mà cô, là bệnh nhân được chú ý nhất trong bệnh viện.
“Quý phu nhân, cô đã tỉnh chưa?”
Quý phu nhân? Trong lòng cô gái nằm ở trên giường khẽ động đậy.
Là ở gọi cô sao? Cô là quý phu nhân trong miệng cô y tá ư, cô đã lập gia đình sao? Gả cho người nào chứ? Chồng của cô là ai? Lúc này đang ở nơi nào? Tại sao người trực ở mép giường không phải là anh ta?
Dấu chấm hỏi liên tiếp vọt vào đại não trống không, giống như là chèn phá vào khí cầu, trong lúc nhất thời quá nhiều tâm tình xa lạ tràn vào, khiến cho đầu cô đau muốn nứt ra, cảm thấy như cả đầu đều sắp bể ra sửa lại rồi.
Nhưng thực sự kỳ quái, rõ ràng thứ đau nhất phải là đầu của cô, nhưng một câu “Quý phu nhân” kia cũng dẫn tới trái tim của cô, nơi đó bỗng chốc co rút chặt chẽ, lòng có loại chua xót muốn khóc mà không khóc nổi, đau đến mức cô không muốn tỉnh lại.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn hít hương hoa ngoài cửa sổ bay vào, trên mặt là yên ổn thanh thản, nụ cười bình tĩnh, cảm thấy ngủ thiếp đi thì sẽ không đau nữa.
Cần gì phải tỉnh táo chứ? Trong mộng có vườn hoa trăm hoa đua nở, bướm phấn nhỏ màu vàng bay lượn trong đó, hoa Tử Đằng leo bám nhẹ nhàng lắc lư ở trong gió, một ít hoa tử đằng nhỏ rủ xuống từ đỉnh đầu, vừa chuyển động đu đưa, hoa nhỏ màu tím nhàn nhạt đã rơi xuống từ phía trên, giống như một cơn mưa cánh hoa, làm cho cả người cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, trên người, trên tóc điểm đầy một mảnh lại một mảnh cánh hoa màu tím.
Thật vui vẻ đơn thuần! Không cần phải suy nghĩ tại sao cô lại biến thành “Quý phu nhân”, còn một thân một mình đợi tại ở trong phòng bốn phía chỉ có một màu sắc, ép tới người không thở nổi.
“Quý phu nhân, đừng ngủ nữa, nên dậy uống thuốc, Quý tiên sinh đang trên đường tới bệnh viện, sẽ chạy tới rất nhanh, cô không nên lo lắng.” Giọng nói chưa khôi phục đơn điệu mà chuyên nghiệp nói xong.
Người vốn muốn tiếp tục ngủ say vì bên tai liên tục vang lên tiếng ầm ỹ mà có chút không nhịn được, cô mở hai mắt ra lần nữa, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở trên người cô, từ khi cô ra đời đến bây giờ, vì nguyên nhân gì mà nằm viện, còn nữa, cô còn phải ở bao lâu mới có thể ra viện.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, chịu đựng đau đớn một nghìn người lùn cầm mũi nhọn gõ đầu mà suy nghĩ, trong đầu của cô vẫn là một tờ giấy trắng không có cái gì, sạch sẽ làm cho lòng người sợ hãi, không biết làm sao, cô chưa từng có trí nhớ đã qua.
Sợ sao?
Đúng, cô sợ đến toàn thân lạnh lẽo, giống như đặt mình trong Bắc Cực lạnh nhất.
Quên bạn bè quanh mình, quên ba mẹ, quên mình là người nào, cũng quên cô có một người chồng họ Quý, vô tri vô giác quên sạch toàn bộ mọi người.
Thật ra thì, ba ngày trước cô đã tỉnh lại từ trong bóng tối vô hạn, nghe không ít tiếng động, có tiếng người đi lại, có tiếng bác sĩ và y tá nói chuyện với nhau, có một giọng nói phái nam khàn khàn không ngừng nói chuyện ở bên tai cô, rất gần, rất thâm tình, nghe không rõ ràng lắm nhưng lại không khỏi bi thương, vì anh cũng vì mình mà đau lòng.
Nhưng cũng có lẽ là sợ hãi, cô không chịu mở mắt nhìn anh, rất muốn chỉ cần mở mắt ra thì tất cả đều là giả, cô vẫn ở rất sâu rất sâu trong băng đá, một mình bơi lặn cô tịch, không có ai nhìn thấy cô, cũng sẽ không có hai cánh tay cường tráng vớt lấy cô từ trong tầng băng ra, cô là một mảnh cô hồn cô đơn.
Anh đến, lại đi, cô nghe được tiếng bước chân của anh, cùng với tiếng nói có chút mệt mỏi trầm thấp, mỗi lúc anh tới cũng sẽ nghỉ ngơi một thời gian thật dài, có lúc ngồi ở bên giường nhìn cô không nói tiếng nào, nhìn đến cô đều phải cưỡng chế mình không cho anh phát hiện cô đang giả bộ ngủ, trốn tránh anh, có lúc anh sẽ chuyên tâm một mực ở máy tính bảng, lướt ngón tay không tiếng động, làm bạn với cô.
Rất vô dụng, cô chỉ dám từ hơi mở khóe mắt nhìn lén bóng lưng anh rời đi, anh rất cao, bả vai rất rộng, hình như có chút gầy, hình như lúc rời đi còn mệt hơn lúc đến, một đôi chân dài phải kéo đi rất nặng rất nặng, thấy vậy cô không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Vì sao mệt như vậy còn phải tới đây? Anh không đến cô cũng sẽ không trách anh, bởi vì cô vốn. . . . . .
Không biết anh.
“Quý phu nhân, tôi biết cô đã thức giậy, làm phiền cô mở mắt ra, uống thuốc buổi sáng trước đã, cô không uống thì tôi sẽ rất phiền toái đó, Quý tiên sinh mà trách tội xuống tôi không đảm đương nổi đâu.” Trừ tiền lương bình thường, tiền phụ cấp một tháng sáu vạn ngoài định mức, dù bệnh nhân khó làm hơn nữa cô cũng sẽ cắn răng chống đỡ.
Huống chi tình trạng trước kia của bệnh nhân giống như sống đời sống thực vật, hôn mê bất tỉnh cả ba tháng, chỉ cần lật người, vỗ lưng, hoặc là thỉnh thoảng lấy đờm ra, phần lớn cái khác như là lau người, thay quần áo, xoa bóp tay chân đều do Quý tiên sinh tự thân tự lực không qua tay người khác, cô ngược lại còn chăm sóc thoải mái nhất.
Rất chậm, rất chậm, người trên giường từ từ chậm chạp chuyển động cổ, có chút cứng ngắc và hơi mất tự nhiên, vẻ mặt cũng hơi uất ức vô tội, tầm mắt nhìn hoa ngọc lan phía ngoài cửa sổ của cô quay lại, rơi vào vẻ mặt có một chút nghiêm túc trên người cô y tá.”Thuốc, rất đắng.”
Đó là giọng nữ khàn khàn, đây là lần đầu tiên cô mở miệng sau ba tháng hôn mê, dây thanh cổ họng chưa khôi phục trong trẻo thanh thoát như cũ, phát âm nghe vào trong tai rất miễn cưỡng, cổ họng phát ra thổi mạnh.
Cô cũng bị chính giọng nói thô khàn khàn hù dọa, vì mặc dù trên người không có trí nhớ, nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là giọng nói vốn có của cô, phải êm ái hơn, giọng nói có một ít mềm nhũn.
Cô cho là như vậy.
“Quý phu nhân, cô là bệnh nhân, không phải quan khách du lịch, thuốc đắng nữa cũng phải nuốt xuống, không uống thuốc thì làm sao thân thể tốt được? Tôi tin cô cũng không muốn cả đời nằm trên giường bệnh, vất vả lắm mới chịu đựng được qua giai đoạn nguy hiểm, thậm chí tính mạng có vài lần nguy cấp, cô phải cố gắng sống hơn người khác chứ.” Y tá hướng dẫn từng bước nói, giống như rất có vài phần đạo lý khuyên người dốc lòng.
Nhưng là người phụ nữ mất trí nhớ, không phải mất trí, đôi mắt sáng như mặt nước kia nhìn ra y tá không phải cực kì có kiên nhẫn, hình như vội vã chăm sóc cô để làm tốt giao phó của người ta, tránh cho thiếu sót thất trách chăm sóc không chu toàn.
Nhìn ly thủy tinh trong suốt có tám phần là nước, cùng với gói thuốc trên tay y tá, cô mấp máy môi. “Tại sao phải mài viên thuốc thành bột, không phải cô biết sẽ rất đắng sao? Hơn nữa tôi sẽ không nuốt bột thuốc.”
Vẻ gượng gạo và không được tự nhiên thoáng qua trên mặt cô y tá. “Bột thuốc khá dễ hấp thu, với trạng thái vừa thanh tỉnh của Quý phu nhân, thì thuốc dạng bột thích hợp hơn.”
Nhưng thật ra cô đã quên một chuyện rất quan trọng, Quý phu nhân đã có thể tự chủ nuốt, ngay từ hai ngày trước đã tháo ống truyền ở mũi, có thể tự động nuốt không cần uống như này, chỉ do ăn rất chậm rất chậm, người ta mất mười phút, hai mươi phút là có thể ăn xong bát cháo, cô phải ăn hơn một giờ, nuốt một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ rất vất vả, thậm chí tay còn phát run không cẩn thận nhỏ xuống vài giọt.
Dù sao thời gian cô ngủ mê không tỉnh dài vượt quá dự liệu, có một lần bị y sĩ trưởng nhận định sẽ không tỉnh lại, cho dù hơn nửa mạng sống và trí nhớ bị tổn thương, não bộ cô từng thiếu dưỡng khí đến nửa giờ, trạng thái nhịp tim hiện ra hơi yếu như gần chết, ngay cả một ngày xoa bóp toàn thân ba lượt, có người giúp cô động động tay chân, vặn bộ phận các khớp xương cứng ngắc trên thân thể, nhưng vẫn không bằng tự mình hoạt động gân cốt, kết quả của nằm trên giường lâu dài là thân thể mình không giống của mình, không nghe sai khiến, phải hơn một đoạn thời gian nữa mới có thể hoạt động tự nhiên.
Mà Quý phu nhân tỉnh lại ba ngày rồi lại không giống như hoàn toàn tỉnh táo, lúc ngủ lúc tỉnh trôi qua mơ mơ màng màng, một ngày hai mươi tư giờ, thời gian cô mở mắt ra không tới ba giờ, lập tức mệt mỏi ngủ mất.
Nhất là lúc Quý tiên sinh tới ngủ càng trầm hơn, không thể nói là nguyên nhân gì, cô cảm giác Quý phu nhân đang kháng cự ở một mức độ nào đó với Quý tiên sinh.
“Quý phu nhân, làm ơn đừng làm khó tôi... ta chỉ là dựa theo phân phó của bác sĩ, Quý tiên sinh cũng hi vọng tôi chăm sóc cho cô thật tốt, anh ấy rất lo lắng cho cô.” Giọng nói của cô y tá hơi không kiên nhẫn.
Cô gái trên giường bệnh nhăn mày lại, cô rất xa lạ với vị “Quý tiên sinh” đó, người ta lớn lên như thế nào cũng chưa nhìn qua, tầm mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng kéo dài của anh từ từ đi ra, cùng với bàn tay màu đồng có khớp xương rõ ràng của anh, lòng bàn tay thật dày, ngón tay đầu thon dài, anh đã từng nhẹ nhàng cầm tay của cô.
Nhưng vì sao lại không kích dậy nổi một tia lửa, không phải anh là chồng của cô sao? Vì sao đáy lòng cô không cảm thấy rung động, chỉ có vị chua muốn rơi lệ?
“Mà tôi thật sự sẽ không nuốt bột thuốc, không thể đổi thành viên thuốc sao? Tôi không muốn nuốt ở trên giường.” Cô thực sự nói thật, vì cô đã từng ói ra.
“Cứ uống thuốc trước rồi nói, tí nữa tôi sẽ nói tình huống của cô với bác sĩ một chút, để thuốc không cần đặc biệt mài thành bột.” Cô y tá rất kiên trì, không chịu thối lui một bước nào.
Cô gái rất uất ức mếu máo.”Tôi không uống, hơn nữa thật sự rất đắng, miệng tôi đều là vị thuốc đắng.” Gặp phải bệnh nhân cứng đầu cứng cổ, sắc mặt cô trầm xuống. “Quý phu nhân không nên tùy hứng, cô không phải là đứa bé năm tuổi mới lớn, còn nhiều bệnh nhân quan trọng phải uống thuốc, tôi rất vội, đừng gây phiền toái cho tôi chứ, lúc cô ngủ dễ phục vụ hơn nhiều.”
Ngụ ý là chăm sóc tình trạng người sống đời sống thực vật tốt hơn, đúng giờ lật người, vỗ lưng, mớm thuốc cho ăn đơn giản hơn nhiều, bệnh nhân sẽ không có bất kì phản ứng gì, cũng sẽ không có nửa câu kháng nghị, chỉ có thể mặc cho nhân viên chăm sóc định đoạt.
Cô y tá họ Trương, sau khi Quý phu nhân cần nhân viên hộ lý chăm sóc chuyên nghiệp, cô đã là người thứ ba đổi đi, biểu hiện bây giờ coi như xứng đáng với chức vụ, cũng không có chỗ không ổn hoặc thất trách, được gọi là y tá ưu tú.
Cô được đặc biệt điều tới đây để phụ trách chăm sóc Quý phu nhân, vốn là sắp xếp ca ngày, buổi tối có Quý tiên sinh đến đón, mặc dù cô chỉ chăm sóc một người, nhưng thời gian lại dài đến mười giờ, thậm chí có lúc Quý tiên sinh bận rộn công việc nên không kịp tới đây, khiến cô làm lâu thêm một đến hai giờ, công việc đối mặt với một người như người chết chết không nói một lời lâu dài, lại không thể rời đi, tâm sự với đồng nghiệp, nói thật, không khô khan phiền muộn là gạt người.
Là người sẽ khó tránh khỏi tính chán nản, vừa bắt đầu không cảm thấy có cái gì, lâu lâu gộp lại biến thành một loại áp lực, Trương tiểu thư cho rằng mình là nhân viên hộ lý biết cách khống chế EQ, chống lại áp lực cao, sẽ không mà mất khống chế vì chuyện nhỏ, giận chó đánh mèo sang người khác.
Nào ngờ buồn bực tồn trữ trong cơ thể táo đã gần sát điểm giới hạn, hơn một tháng liên tục không nghỉ, thỉnh thoảng có người làm thay cũng không yên tâm, sợ người ta đoạt công việc chăm sóc thoải mái này, cộng thêm gần đây lui đến với bạn trai không thuận lợi, nhiều áp lực nặng nề trào ra, khó tránh khỏi lúc làm việc bớt đi một chút để ý và kiên nhẫn.
Cô vốn chăm sóc mười bệnh nhân an tĩnh, thời gian nhàn rỗi rất nhiều, có thể làm chuyện của mình, chỉ cần giữ lại mấu chốt của bệnh nhân và không tạo ra vết thương, dù có hết bổn phận, cũng không có chỗ cho người trách móc nặng nề.
Nhưng ai ngờ bệnh nhân không có hi vọng thanh tỉnh chợt mở mắt ra, cô có chút không chuyên nghiệp luống cuống tay chân, cuối cùng vì thuận tiện cho mình chăm sóc mà chưa kịp thông báo cho y sĩ trưởng và báo cho người thân bệnh nhân, vẫn làm như bệnh nhân đang ở trạng thái hôn mê.
Cũng may Quý phu nhân cũng chỉ thoáng mở mắt ra, lại nhắm mắt lại ngủ rất nhanh, cô mới có thể giấu giếm chuyện này, lại âm thầm oán giận bệnh nhân không hợp tác, tỉnh dậy quá sớm, khiến cho cô không ứng phó kịp, làm rối loạn an nhàn thường ngày.
Nhưng cô không nói không có nghĩa là người khác không biết, chỉ riêng trong phòng bệnh đã có che giấu máy quay hình, có thể trực tiếp nói liền đến màn ảnh máy vi tính của y sĩ trưởng và Quý tiên sinh, vì vậy chuyện Quý phu nhân tỉnh lại cũng không phải là bí mật, ngày kế sẽ đổi mới rồi trị liệu, nên chăm sóc cho uống thuốc này ngoại trừ cô và Quý phu nhân còn tưởng rằng người khác không biết được, không phát hiện tiếp tục giả vờ ngủ.
“Không uống thuốc chính là tùy hứng sao?” Cô gái quay đầu đi, trên người có vẻ nghi hoặc và vẻ không xác định, cô cảm thấy bị bắt ép, tâm trí có một ít chút khó chịu khi bị người ta trách cứ không đúng, cô chỉ yêu cầu đổi thuốc mà thôi, thật sự rất khó khăn sao?
“Quý phu nhân là bệnh nhân phòng bệnh VIP, thân phận khác người thường, xin cô không nên làm khó những nhân viên chăm sóc nho nhỏ như chúng tôi, cô không uống thuốc thì tôi không có cách nào để trả phí giao phó của Quý tiên sinh cho tôi.” Một tay cô cầm thuốc, một tay cầm cái ly giả thủy tinh, buộc bệnh nhân nhất định phải uống thuốc.
Cách làm của cô không sai, không uống thuốc thì làm sao thân thể hồi phục được? Bệnh nhân không thể không uống thuốc, chức trách của cô là để cho bệnh nhân sớm ngày có thân thể khỏe mạnh, lành bệnh mà xuất viện.
Nhưng thủ đoạn có hơi kích động rồi, khẩn cấp quá mức, ép buộc dùng thuốc, nhân viên hộ lý thiếu kiên nhẫn, báo cáo kết quả qua loa, không quan tâm đến cảm thụ của bệnh nhân, lấy quyền uy cao cao tại thượng bắt bệnh nhân khuất phục.
Rèm cửa sổ viền tơ mềm mại màu trắng sữa bị ngọn gió bướng bỉnh thổi cao, mang vào vi hương thấm mũi, ánh rạng đông ngày mới theo nhánh cây hoa ngọc lan từ lầu cao tầng hai chiếu vào, mở hé cửa sổ có thể thấy được nhiều đóa Ngọc Lan màu trắng mơ hồ lặng lẽ nở rộ trong rậm rạp xanh nhạt.
Tích tắc, là tiếng đồng hồ báo thức chuyển động, đối với người tham ngủ mà nói đó là vật cực kỳ ầm ĩ, tuy nhiên nó ầm ĩ với người trên giường bệnh, thân thể thon gầy của cô giống như bông hoa ngày càng khô héo, mất đi tức giận.
Trắng, gần như là màu sắc duy nhất của nơi này.
Vách tường màu trắng, cái chăn màu trắng bị nhục, ga giường màu trắng, gối đầu màu trắng, ngay cả phím nhấn điện thoại bên trong phòng cũng trắng đến chói mắt, quần áo màu trắng, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ trắng đến không còn mấy huyết sắc.
Chỉ có bình thủy tinh cổ dài đựng hoa tươi bên giường là có màu sắc khác, mỗi ngày thay mới, ngày ngày không giống nhau, có lúc là hoa hồng đỏ tươi đẹp chói mắt, có lúc là cây cát cánh ưu nhã, có lúc là vật vong ngã lâu đời, cũng có lúc là một nhán Tử Liên thanh mát, lúc là phấn anh dịu dàng. . . . . . Đỏ, tím, hồng, mỗi tư thái mạnh mẽ phát sáng phòng nhỏ.
Bỗng dưng, một cánh hoa Ngọc Lan nhỏ phiêu động theo gió, rơi vào khuôn mặt trắng nõn sáng ngời, lông mi dài vừa đen vừa rậm rậm vểnh lên, vô ý thức nhấc lên, rồi nặng nề rủ xuống, một lần, hai lần, ba lần. . . . . . Lặp lại phản kháng như vậy, giống như giọt sương trong suốt trên hoa thơm màu trắng, muốn rơi không rơi chuyển động ở trên nhụy, làm cho người ta có vẻ chờ đợi vui sướng.
Giống như đã qua rất lâu, lông mi dài và xinh đẹp như bươm bướm đạp cánh đấu tranh mở ra từ sâu trong bóng tối an tĩnh, lộ ra ánh mắt mềm lại lại bất lực mờ mịt.
Đó là một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, giống như gió nhẹ ngày xuân, ôn nhu, cực kì trong trẻo, có mấy phần nhu nhược khiến người thương tiếc.
Mặc dù hơi tái nhợt, vẻ mặt lại có chút mệt mỏi, hai má hơi lõm xuống, người cũng hơi gầy chút, nhưng không thể phủ nhận, đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt đối sẽ làm động lòng đàn ông, nhất là đang lúc hai mắt vô ý để lộ ra yếu ớt, làm người ta không cự tuyệt được muốn đi che chở, quan tâm, huống chi là có ý muốn bảo hộ từ trước đến giờ, đều là đàn ông anh hùng có tình cảm bình thường.
Mà cô, là bệnh nhân được chú ý nhất trong bệnh viện.
“Quý phu nhân, cô đã tỉnh chưa?”
Quý phu nhân? Trong lòng cô gái nằm ở trên giường khẽ động đậy.
Là ở gọi cô sao? Cô là quý phu nhân trong miệng cô y tá ư, cô đã lập gia đình sao? Gả cho người nào chứ? Chồng của cô là ai? Lúc này đang ở nơi nào? Tại sao người trực ở mép giường không phải là anh ta?
Dấu chấm hỏi liên tiếp vọt vào đại não trống không, giống như là chèn phá vào khí cầu, trong lúc nhất thời quá nhiều tâm tình xa lạ tràn vào, khiến cho đầu cô đau muốn nứt ra, cảm thấy như cả đầu đều sắp bể ra sửa lại rồi.
Nhưng thực sự kỳ quái, rõ ràng thứ đau nhất phải là đầu của cô, nhưng một câu “Quý phu nhân” kia cũng dẫn tới trái tim của cô, nơi đó bỗng chốc co rút chặt chẽ, lòng có loại chua xót muốn khóc mà không khóc nổi, đau đến mức cô không muốn tỉnh lại.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn hít hương hoa ngoài cửa sổ bay vào, trên mặt là yên ổn thanh thản, nụ cười bình tĩnh, cảm thấy ngủ thiếp đi thì sẽ không đau nữa.
Cần gì phải tỉnh táo chứ? Trong mộng có vườn hoa trăm hoa đua nở, bướm phấn nhỏ màu vàng bay lượn trong đó, hoa Tử Đằng leo bám nhẹ nhàng lắc lư ở trong gió, một ít hoa tử đằng nhỏ rủ xuống từ đỉnh đầu, vừa chuyển động đu đưa, hoa nhỏ màu tím nhàn nhạt đã rơi xuống từ phía trên, giống như một cơn mưa cánh hoa, làm cho cả người cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, trên người, trên tóc điểm đầy một mảnh lại một mảnh cánh hoa màu tím.
Thật vui vẻ đơn thuần! Không cần phải suy nghĩ tại sao cô lại biến thành “Quý phu nhân”, còn một thân một mình đợi tại ở trong phòng bốn phía chỉ có một màu sắc, ép tới người không thở nổi.
“Quý phu nhân, đừng ngủ nữa, nên dậy uống thuốc, Quý tiên sinh đang trên đường tới bệnh viện, sẽ chạy tới rất nhanh, cô không nên lo lắng.” Giọng nói chưa khôi phục đơn điệu mà chuyên nghiệp nói xong.
Người vốn muốn tiếp tục ngủ say vì bên tai liên tục vang lên tiếng ầm ỹ mà có chút không nhịn được, cô mở hai mắt ra lần nữa, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở trên người cô, từ khi cô ra đời đến bây giờ, vì nguyên nhân gì mà nằm viện, còn nữa, cô còn phải ở bao lâu mới có thể ra viện.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, chịu đựng đau đớn một nghìn người lùn cầm mũi nhọn gõ đầu mà suy nghĩ, trong đầu của cô vẫn là một tờ giấy trắng không có cái gì, sạch sẽ làm cho lòng người sợ hãi, không biết làm sao, cô chưa từng có trí nhớ đã qua.
Sợ sao?
Đúng, cô sợ đến toàn thân lạnh lẽo, giống như đặt mình trong Bắc Cực lạnh nhất.
Quên bạn bè quanh mình, quên ba mẹ, quên mình là người nào, cũng quên cô có một người chồng họ Quý, vô tri vô giác quên sạch toàn bộ mọi người.
Thật ra thì, ba ngày trước cô đã tỉnh lại từ trong bóng tối vô hạn, nghe không ít tiếng động, có tiếng người đi lại, có tiếng bác sĩ và y tá nói chuyện với nhau, có một giọng nói phái nam khàn khàn không ngừng nói chuyện ở bên tai cô, rất gần, rất thâm tình, nghe không rõ ràng lắm nhưng lại không khỏi bi thương, vì anh cũng vì mình mà đau lòng.
Nhưng cũng có lẽ là sợ hãi, cô không chịu mở mắt nhìn anh, rất muốn chỉ cần mở mắt ra thì tất cả đều là giả, cô vẫn ở rất sâu rất sâu trong băng đá, một mình bơi lặn cô tịch, không có ai nhìn thấy cô, cũng sẽ không có hai cánh tay cường tráng vớt lấy cô từ trong tầng băng ra, cô là một mảnh cô hồn cô đơn.
Anh đến, lại đi, cô nghe được tiếng bước chân của anh, cùng với tiếng nói có chút mệt mỏi trầm thấp, mỗi lúc anh tới cũng sẽ nghỉ ngơi một thời gian thật dài, có lúc ngồi ở bên giường nhìn cô không nói tiếng nào, nhìn đến cô đều phải cưỡng chế mình không cho anh phát hiện cô đang giả bộ ngủ, trốn tránh anh, có lúc anh sẽ chuyên tâm một mực ở máy tính bảng, lướt ngón tay không tiếng động, làm bạn với cô.
Rất vô dụng, cô chỉ dám từ hơi mở khóe mắt nhìn lén bóng lưng anh rời đi, anh rất cao, bả vai rất rộng, hình như có chút gầy, hình như lúc rời đi còn mệt hơn lúc đến, một đôi chân dài phải kéo đi rất nặng rất nặng, thấy vậy cô không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Vì sao mệt như vậy còn phải tới đây? Anh không đến cô cũng sẽ không trách anh, bởi vì cô vốn. . . . . .
Không biết anh.
“Quý phu nhân, tôi biết cô đã thức giậy, làm phiền cô mở mắt ra, uống thuốc buổi sáng trước đã, cô không uống thì tôi sẽ rất phiền toái đó, Quý tiên sinh mà trách tội xuống tôi không đảm đương nổi đâu.” Trừ tiền lương bình thường, tiền phụ cấp một tháng sáu vạn ngoài định mức, dù bệnh nhân khó làm hơn nữa cô cũng sẽ cắn răng chống đỡ.
Huống chi tình trạng trước kia của bệnh nhân giống như sống đời sống thực vật, hôn mê bất tỉnh cả ba tháng, chỉ cần lật người, vỗ lưng, hoặc là thỉnh thoảng lấy đờm ra, phần lớn cái khác như là lau người, thay quần áo, xoa bóp tay chân đều do Quý tiên sinh tự thân tự lực không qua tay người khác, cô ngược lại còn chăm sóc thoải mái nhất.
Rất chậm, rất chậm, người trên giường từ từ chậm chạp chuyển động cổ, có chút cứng ngắc và hơi mất tự nhiên, vẻ mặt cũng hơi uất ức vô tội, tầm mắt nhìn hoa ngọc lan phía ngoài cửa sổ của cô quay lại, rơi vào vẻ mặt có một chút nghiêm túc trên người cô y tá.”Thuốc, rất đắng.”
Đó là giọng nữ khàn khàn, đây là lần đầu tiên cô mở miệng sau ba tháng hôn mê, dây thanh cổ họng chưa khôi phục trong trẻo thanh thoát như cũ, phát âm nghe vào trong tai rất miễn cưỡng, cổ họng phát ra thổi mạnh.
Cô cũng bị chính giọng nói thô khàn khàn hù dọa, vì mặc dù trên người không có trí nhớ, nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là giọng nói vốn có của cô, phải êm ái hơn, giọng nói có một ít mềm nhũn.
Cô cho là như vậy.
“Quý phu nhân, cô là bệnh nhân, không phải quan khách du lịch, thuốc đắng nữa cũng phải nuốt xuống, không uống thuốc thì làm sao thân thể tốt được? Tôi tin cô cũng không muốn cả đời nằm trên giường bệnh, vất vả lắm mới chịu đựng được qua giai đoạn nguy hiểm, thậm chí tính mạng có vài lần nguy cấp, cô phải cố gắng sống hơn người khác chứ.” Y tá hướng dẫn từng bước nói, giống như rất có vài phần đạo lý khuyên người dốc lòng.
Nhưng là người phụ nữ mất trí nhớ, không phải mất trí, đôi mắt sáng như mặt nước kia nhìn ra y tá không phải cực kì có kiên nhẫn, hình như vội vã chăm sóc cô để làm tốt giao phó của người ta, tránh cho thiếu sót thất trách chăm sóc không chu toàn.
Nhìn ly thủy tinh trong suốt có tám phần là nước, cùng với gói thuốc trên tay y tá, cô mấp máy môi. “Tại sao phải mài viên thuốc thành bột, không phải cô biết sẽ rất đắng sao? Hơn nữa tôi sẽ không nuốt bột thuốc.”
Vẻ gượng gạo và không được tự nhiên thoáng qua trên mặt cô y tá. “Bột thuốc khá dễ hấp thu, với trạng thái vừa thanh tỉnh của Quý phu nhân, thì thuốc dạng bột thích hợp hơn.”
Nhưng thật ra cô đã quên một chuyện rất quan trọng, Quý phu nhân đã có thể tự chủ nuốt, ngay từ hai ngày trước đã tháo ống truyền ở mũi, có thể tự động nuốt không cần uống như này, chỉ do ăn rất chậm rất chậm, người ta mất mười phút, hai mươi phút là có thể ăn xong bát cháo, cô phải ăn hơn một giờ, nuốt một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ rất vất vả, thậm chí tay còn phát run không cẩn thận nhỏ xuống vài giọt.
Dù sao thời gian cô ngủ mê không tỉnh dài vượt quá dự liệu, có một lần bị y sĩ trưởng nhận định sẽ không tỉnh lại, cho dù hơn nửa mạng sống và trí nhớ bị tổn thương, não bộ cô từng thiếu dưỡng khí đến nửa giờ, trạng thái nhịp tim hiện ra hơi yếu như gần chết, ngay cả một ngày xoa bóp toàn thân ba lượt, có người giúp cô động động tay chân, vặn bộ phận các khớp xương cứng ngắc trên thân thể, nhưng vẫn không bằng tự mình hoạt động gân cốt, kết quả của nằm trên giường lâu dài là thân thể mình không giống của mình, không nghe sai khiến, phải hơn một đoạn thời gian nữa mới có thể hoạt động tự nhiên.
Mà Quý phu nhân tỉnh lại ba ngày rồi lại không giống như hoàn toàn tỉnh táo, lúc ngủ lúc tỉnh trôi qua mơ mơ màng màng, một ngày hai mươi tư giờ, thời gian cô mở mắt ra không tới ba giờ, lập tức mệt mỏi ngủ mất.
Nhất là lúc Quý tiên sinh tới ngủ càng trầm hơn, không thể nói là nguyên nhân gì, cô cảm giác Quý phu nhân đang kháng cự ở một mức độ nào đó với Quý tiên sinh.
“Quý phu nhân, làm ơn đừng làm khó tôi... ta chỉ là dựa theo phân phó của bác sĩ, Quý tiên sinh cũng hi vọng tôi chăm sóc cho cô thật tốt, anh ấy rất lo lắng cho cô.” Giọng nói của cô y tá hơi không kiên nhẫn.
Cô gái trên giường bệnh nhăn mày lại, cô rất xa lạ với vị “Quý tiên sinh” đó, người ta lớn lên như thế nào cũng chưa nhìn qua, tầm mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng kéo dài của anh từ từ đi ra, cùng với bàn tay màu đồng có khớp xương rõ ràng của anh, lòng bàn tay thật dày, ngón tay đầu thon dài, anh đã từng nhẹ nhàng cầm tay của cô.
Nhưng vì sao lại không kích dậy nổi một tia lửa, không phải anh là chồng của cô sao? Vì sao đáy lòng cô không cảm thấy rung động, chỉ có vị chua muốn rơi lệ?
“Mà tôi thật sự sẽ không nuốt bột thuốc, không thể đổi thành viên thuốc sao? Tôi không muốn nuốt ở trên giường.” Cô thực sự nói thật, vì cô đã từng ói ra.
“Cứ uống thuốc trước rồi nói, tí nữa tôi sẽ nói tình huống của cô với bác sĩ một chút, để thuốc không cần đặc biệt mài thành bột.” Cô y tá rất kiên trì, không chịu thối lui một bước nào.
Cô gái rất uất ức mếu máo.”Tôi không uống, hơn nữa thật sự rất đắng, miệng tôi đều là vị thuốc đắng.” Gặp phải bệnh nhân cứng đầu cứng cổ, sắc mặt cô trầm xuống. “Quý phu nhân không nên tùy hứng, cô không phải là đứa bé năm tuổi mới lớn, còn nhiều bệnh nhân quan trọng phải uống thuốc, tôi rất vội, đừng gây phiền toái cho tôi chứ, lúc cô ngủ dễ phục vụ hơn nhiều.”
Ngụ ý là chăm sóc tình trạng người sống đời sống thực vật tốt hơn, đúng giờ lật người, vỗ lưng, mớm thuốc cho ăn đơn giản hơn nhiều, bệnh nhân sẽ không có bất kì phản ứng gì, cũng sẽ không có nửa câu kháng nghị, chỉ có thể mặc cho nhân viên chăm sóc định đoạt.
Cô y tá họ Trương, sau khi Quý phu nhân cần nhân viên hộ lý chăm sóc chuyên nghiệp, cô đã là người thứ ba đổi đi, biểu hiện bây giờ coi như xứng đáng với chức vụ, cũng không có chỗ không ổn hoặc thất trách, được gọi là y tá ưu tú.
Cô được đặc biệt điều tới đây để phụ trách chăm sóc Quý phu nhân, vốn là sắp xếp ca ngày, buổi tối có Quý tiên sinh đến đón, mặc dù cô chỉ chăm sóc một người, nhưng thời gian lại dài đến mười giờ, thậm chí có lúc Quý tiên sinh bận rộn công việc nên không kịp tới đây, khiến cô làm lâu thêm một đến hai giờ, công việc đối mặt với một người như người chết chết không nói một lời lâu dài, lại không thể rời đi, tâm sự với đồng nghiệp, nói thật, không khô khan phiền muộn là gạt người.
Là người sẽ khó tránh khỏi tính chán nản, vừa bắt đầu không cảm thấy có cái gì, lâu lâu gộp lại biến thành một loại áp lực, Trương tiểu thư cho rằng mình là nhân viên hộ lý biết cách khống chế EQ, chống lại áp lực cao, sẽ không mà mất khống chế vì chuyện nhỏ, giận chó đánh mèo sang người khác.
Nào ngờ buồn bực tồn trữ trong cơ thể táo đã gần sát điểm giới hạn, hơn một tháng liên tục không nghỉ, thỉnh thoảng có người làm thay cũng không yên tâm, sợ người ta đoạt công việc chăm sóc thoải mái này, cộng thêm gần đây lui đến với bạn trai không thuận lợi, nhiều áp lực nặng nề trào ra, khó tránh khỏi lúc làm việc bớt đi một chút để ý và kiên nhẫn.
Cô vốn chăm sóc mười bệnh nhân an tĩnh, thời gian nhàn rỗi rất nhiều, có thể làm chuyện của mình, chỉ cần giữ lại mấu chốt của bệnh nhân và không tạo ra vết thương, dù có hết bổn phận, cũng không có chỗ cho người trách móc nặng nề.
Nhưng ai ngờ bệnh nhân không có hi vọng thanh tỉnh chợt mở mắt ra, cô có chút không chuyên nghiệp luống cuống tay chân, cuối cùng vì thuận tiện cho mình chăm sóc mà chưa kịp thông báo cho y sĩ trưởng và báo cho người thân bệnh nhân, vẫn làm như bệnh nhân đang ở trạng thái hôn mê.
Cũng may Quý phu nhân cũng chỉ thoáng mở mắt ra, lại nhắm mắt lại ngủ rất nhanh, cô mới có thể giấu giếm chuyện này, lại âm thầm oán giận bệnh nhân không hợp tác, tỉnh dậy quá sớm, khiến cho cô không ứng phó kịp, làm rối loạn an nhàn thường ngày.
Nhưng cô không nói không có nghĩa là người khác không biết, chỉ riêng trong phòng bệnh đã có che giấu máy quay hình, có thể trực tiếp nói liền đến màn ảnh máy vi tính của y sĩ trưởng và Quý tiên sinh, vì vậy chuyện Quý phu nhân tỉnh lại cũng không phải là bí mật, ngày kế sẽ đổi mới rồi trị liệu, nên chăm sóc cho uống thuốc này ngoại trừ cô và Quý phu nhân còn tưởng rằng người khác không biết được, không phát hiện tiếp tục giả vờ ngủ.
“Không uống thuốc chính là tùy hứng sao?” Cô gái quay đầu đi, trên người có vẻ nghi hoặc và vẻ không xác định, cô cảm thấy bị bắt ép, tâm trí có một ít chút khó chịu khi bị người ta trách cứ không đúng, cô chỉ yêu cầu đổi thuốc mà thôi, thật sự rất khó khăn sao?
“Quý phu nhân là bệnh nhân phòng bệnh VIP, thân phận khác người thường, xin cô không nên làm khó những nhân viên chăm sóc nho nhỏ như chúng tôi, cô không uống thuốc thì tôi không có cách nào để trả phí giao phó của Quý tiên sinh cho tôi.” Một tay cô cầm thuốc, một tay cầm cái ly giả thủy tinh, buộc bệnh nhân nhất định phải uống thuốc.
Cách làm của cô không sai, không uống thuốc thì làm sao thân thể hồi phục được? Bệnh nhân không thể không uống thuốc, chức trách của cô là để cho bệnh nhân sớm ngày có thân thể khỏe mạnh, lành bệnh mà xuất viện.
Nhưng thủ đoạn có hơi kích động rồi, khẩn cấp quá mức, ép buộc dùng thuốc, nhân viên hộ lý thiếu kiên nhẫn, báo cáo kết quả qua loa, không quan tâm đến cảm thụ của bệnh nhân, lấy quyền uy cao cao tại thượng bắt bệnh nhân khuất phục.
Tác giả :
Ký Thu